IMI - Thực Nghiệm Đảo
-
Chương 8: Đánh lén phản công
Khi Thần Tiễn vừa sử dụng tới sát chiêu dội bom hàng loạt của mình, cũng
tức là lúc mặt trời màu trắng trên cao vỡ tan mang theo vô số luồng sáng với khí thế hủy diệt đánh xuống, ánh sáng từ cơ thể Tường bắt đầu rục
rịch tỏa ra hàng loạt, cuối cùng nhuộm hắn thành một mớ vải trắng tinh,
ngời sáng như vừa được tưới chất tẩy hạng nặng.
Sự dị thường này đi kèm với lời giải thích của Tường cũng đủ để hiểu rằng hai thiếu niên một lạnh lùng một kiêu ngạo này có chung một nguồn gốc sâu xa nào đó, hoặc ít nhất thì thứ năng lực ánh sáng mang đậm đặc tính hủy diệt bá đạo của họ là đồng loại.
Thế nhưng chỉ có Tường cảm ứng được sự hiện diện kỳ dị của đồng loại này, còn Thẫn Tiễn vẫn như cũ, không hề hay biết gì hết, lúc này hắn chỉ đang đứng trên đỉnh đồi đã bị đánh lõm xuống quá nửa kia, giương cặp lông mày như phi đao lên trầm tĩnh mà nhìn thành quả ác liệt của mình.
Những cột sáng thô to như bắp chân cầu thủ còn đang liên miên trút xuống không ngừng, mặt trời màu trắng ở trên cao dù đã thả xuống hằng hà sa số những luồng sáng đủ để nhấn chìm một phiến đất đai gần tới km, nhưng vẫn như cũ tỏa ra ánh sáng rạng ngời lơ lửng không suy chuyển, trái lại nó còn đang không ngừng hấp thu vô số ánh sáng xung quanh vào, tiến hành tự cường hóa cho mình.
Một đòn này của Thần Tiễn đã hình thành một vòng tròn chuyển hóa năng lượng vô hạn, chỉ cần xung quanh còn ánh sáng, mặt trời còn tự cường hóa được thì những cột sáng tựa sao băng giáng thế kia vẫn còn tiếp tục vùi dập mặt đất không thương tiếc.
Thần Tiễn cũng không có ý định thu chiêu, dù có phải dùng những cột sáng này đục tới phía bên kia của hòn đảo hắn cũng phải cho Takeshi chết đến không thể chết hơn nữa mới được. Cái thứ kẻ thù hiểu rõ mình như lòng bàn tay, lại sẵn sàng bất chấp thủ đoạn hay mặt mũi tiến hành quần công mình ngay khi vừa chân ướt chân ráo lên đảo thế này, giữ lại thêm một ngày là thêm một đêm mất ngủ.
Hắn và Takeshi từ thủa niên thiếu đã minh tranh ám đấu tứ tung trên khắp các loại mặt trận ở địa cầu, thẳng tới khi thành thiếu niên, rồi thanh niên, vẫn như cũ chưa thể cho đối phương lên bàn thờ nghỉ dưỡng được, cứ như vậy đánh qua đánh lại quả thật rất khó chịu. Hoàn toàn chẳng sinh ra chút thương cảm hay tôn trọng với địch thủ nào cả, cả hai đồng chí này đều chỉ mong kẻ kia sớm đi đầu thai cho bầu khí quyển trên trái đất này dễ thở hơn một chút.
Ở thế giới bên ngoài có quá nhiều quy tắc buộc những con nghé non dù dũng mãnh vô song này cũng phải thành thật cúi đầu nghe theo, lại có vô số những thuộc hạ tử trung với hai vị đại gia trẻ này khiến bọn họ muốn lại gần hay đối thoại với nhau còn khó hơn lên trời, nói gì đến việc giết nhau.
Giờ thì tốt rồi, Takeshi đã giở bài tủ, muốn cho hắn thành thịt băm viên dưới loạn đao của ma quỷ, còn hắn cũng đã có thể thoải mái không kiêng kị gì cho cả Takeshi và đồng bọn nếm mùi cơn mưa màu trắng kia, mà không phải quan tâm xem đạn lạc có gây ra hậu quả gì không.
Nhìn đối thủ của mình bị vùi dập không ngờ lại khiến trái tim sắt đá đập mạnh lên vài lần đầy sức sống, tâm tình khoái cảm nhàn nhạt này quả thật vô cùng dễ chịu mà.
Thần Tiễn ngắm cơn mưa màu trắng không ngừng đục xuống vùng khói bụi mở mịt kia chợt cảm thán.
Đột nhiên lông tóc toàn thân hắn dựng đứng hết cả, bản năng nguy hiểm phất còi cảnh báo mãnh liệt vô cùng, hắn cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cơ thể đã theo phản xạ vùi về phía sau bên trái một bước, vừa kịp nhìn thấy một vòi máu nhỏ như mũi kim bắn ra từ dưới cổ họng mình. Da trên cổ hắn đã có một vết xước mỏng như cánh ve, đau rát vô cùng.
Shirayuki tay cầm đoản đao vừa lướt qua bộ vị yếu hại nhất trên cơ thể con người kia không vì đối phương kịp thời phản ứng mà tỏ ra ngạc nhiên gì cả, lưỡi đao trên tay cô ta xoay một vòng 180 độ, vừa vặn cầm ngược hướng chuôi đao, lại lần nữa đâm tới, lần này là bộ vị trái tim.
Thần Tiễn toát mồ hôi lạnh, chỉ còn cách có nửa cm nữa là lưỡi đao đụng tới động mạch trên cổ hắn, nếu như vậy thì cái vòi máu phun ra chắc sẽ giống như vòi phụt nước của lính cứu hỏa mất. Dù hắn tránh kịp nhưng cổ họng chút nữa bị mở ra một lỗ thông khí như vậy cũng đủ cho cảm giác tử vong dìm hắn vào một hầm băng lạnh toát.
Bước chân Thần Tiễn còn chưa kịp chạm đất khi lùi về sau thì lưỡi đao lại lần nữa đâm tới, hắn liều mạng nhích cơ thể sang bên phải, lại vặn eo hết cỡ để xoay người sang trái, kết quả vừa kịp để cho chuôi đao kia cắm ngập vào bả vai.
Đau tới tái mặt.
Thần Tiễn hít sâu vài ngụm lãnh khí, cơ thịt gồng lên cực độ, giữ chặt luôn lưỡi đao trong bả vai mình, còn thân dưới phát lực hết cỡ vung chân lên đạp mạnh một cái.
“Á...”
Shirayuki chỉ kịp kêu thảm một tiếng, hoàn toàn chẳng kịp tránh né, phần vì tay cầm đao của cô ta còn không kịp buông lưỡi đao đã cắm ngập lên tảng cơ thịt vững chắc kia, đã mất đi khả năng làm ra phản xạ tránh né hữu hiệu nhất. Nữ ninja này hoàn toàn nhận lấy cú đạp như đạn pháo vào vùng eo mảnh mai, thiếu chút nữa thì cột sống cũng bị đạp lồi ra. Cô ta cong lại như con tôm, bay như con diều đứt dây xuống chân đồi.
Thần Tiễn còn chưa kịp thở ra một hơi, phía trên đẩu lại cảm thấy một trận gió rít gào ác liệt, hắn nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã vội vàng vung lên chiếc cung trạm khắc hình rồng vô cùng cổ phác của mình.
Uỳnh.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, lần này tới lượt Thần Tiễn bị chấn bay đi một đoạn, bắt đầu lăn lông lốc xuống chân đồi.
Cơn mưa ánh sáng vì những hành động cứu viện tính mạng trong lúc nguy cấp của hắn đã hoàn toàn tan biến, Thần Tiễn vừa vặn lăn vào một cái hố vừa hiện ra, cũng đã có đủ thời gian nhìn kỹ kẻ tập kích mình.
Là tên kị sĩ dáng vẻ tao nhã nhưng mồm thối đặc biệt kia. Hắn lúc này đang vác đại kiếm lên vai, thay Thần Tiễn đứng trên đỉnh đồi, đắc ý nhìn xuống.
“Mày là người đầu tiên dám chính diện đỡ lấy một chém của ông đấy ! Đứng đầu top năm có khác, trâu chó thật !”
Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng rồi lảo đảo đứng lên, lại đột nhiên phát hiện, xương tay phải của mình đã bị chấn vỡ sau cú va chạm vừa rồi.
Tên kị sĩ mồm toàn thứ cặn bã kia lại có được thứ sức mạnh và dáng vẻ hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Chỉ với một lần chém mạnh không ngờ đã phế được tay hắn. Những người được chọn lên đảo quả nhiên không có ai là đèn cạn dầu, hắn thật sự đã quá sơ xuất.
“Sao rồi Thần Tiễn !? Cảm thấy ngạc nhiên không !?” Tiếng cười lạnh lẽo của Takeshi từ xa truyền tới.
Khói bụi tan đi hết, thân ảnh Takeshi hiện ra đứng trên một bục đất cao vợi, cỏ xanh trên đó đã hoàn toàn héo úa, nhưng vẫn giữ được nguyên hình nhánh cây, mỗi khi hắn bước đi lại vang lên tiếng răng rắc nhè nhẹ. Toàn thân Takeshi được vô số yêu ma quỷ quái bao lấy, hình thành một vòng phòng hộ bằng xác thịt của mỗi con quỷ, tuy số lượng của chúng giống như vô tận, nhưng sau một tràng mưa rơi vãi đạn như vừa rồi, những con còn sót lại này con này mặt mũi cũng xám ngoét, nhìn về phía Thần Tiễn với dáng vẻ sợ sệt.
Cả Takeshi cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu Shirayuki và Kị sĩ đánh chậm nửa phút nữa thôi, hắn chắc chắn sẽ bị vô số đạo ánh sáng tàn bạo kia đánh cho cặn bã cũng không còn. Nhưng giờ thì hay rồi, hắn còn quân, còn Thần Tiễn chỉ có mỗi hai cái chân. Với đôi tay không thể giương cung kia, thắng bại đã rõ ràng rồi, hết phim rồi, kẻ ác sắp phải đền tội rồi, ngày vinh quang của đạo diễn đang chớm nở rồi kia.
Cảm giác đắc ý này khiến cho kẻ luôn sa sầm mặt mũi như Takeshi cũng không nhịn được phải mở mồm làm mấy cú châm chọc cho thoải mái.
“Tao chắc là mày ngạc nhiên lắm, khó hiểu lắm đúng ko !? Vì cái gì Shirayuki và gã Robert kia lại có thể áp sát chọc cho mày một cú như vậy !?”
Thần Tiễn lắc đầu nói:
“Thua là thua ! Tao không cần mày chỉ dạy cái gì, nhưng hôm nay muốn giết được tao thì mày đúng là nằm si nói mộng !”
“Thanh niên cứng vãi !” Kị sĩ Robert tặc lưỡi cảm thán. Hắn cũng chẳng nhìn ra được Thần Tiễn còn con bài nào để dựa vào, không lẽ lại ôm bom tự sát như đồng chí Triều Tiên ở trận cuối lần thiên tài chiến thứ hai kia !?
Lần thiên tài chiến trước, có hai kẻ mạnh nhất trụ đến cuối cùng, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá, cuối cùng thiếu niên người Ai Cập tên Marik chiến thắng, lại đột phá đúng lúc. Trong khi hắn đang chuẩn bị rời đảo để hưởng vô tận vinh quang thì gã đối thủ người Triều Tiên của hắn, chẳng biết thông qua con đường nào mang lên đảo một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ, đánh thua không nói lý, tiến hành ôm bom tự sát, kết quả là hai mạng ô hô, chẳng ma nào thắng cả.
Nhờ cái sự yêu thích cuồng nhiệt với bom nguyên tử của vị tiền bối người Triều Tiên kia, hồi chiến tranh thiên tài lần thứ 3 này mới có thể thuận lợi mở ra như vậy.
Đối với đám người điên trên đảo này, cái gì cũng có thể xảy ra được.
Nghĩ vậy, Robert vội vàng lủi tới chỗ người mặc áo choàng trùm kín mặt từ đầu tới giờ vẫn diễn vai bình vôi bóng đèn kia, tên tự kỉ giấu mặt này không ngờ lại là một ma pháp sư không gian hệ hiếm có, vừa rồi dưới cơn mưa ánh sáng dày đặc kia, hắn vẫn có thể tiến hành che phủ, ngăn cách với không gian bên ngoài cho Robert và Shirayuki, tạo ra một hồi đột kích không hoàn mỹ lắm nhưng rất được việc, đủ thấy trình độ không gian ma pháp cao tới mức nào. Đứng gần hắn được tường không gian che chắn thì có bị bom nguyên tử nổ chắc cũng vẫn giữ được mạng.
Xong đâu đấy hắn lại giương đôi mắt màu xanh lục đẹp mê người của mình tiếp tục diễn vai khán giả xem tiếp bộ phim ân oán tình cừu vô cùng bi đát và rẻ tiền của hai thiếu niên Trung Nhật kia hợp tác sản xuất.
Tiếc thay, kịch hay không diễn nữa, Takeshi chỉ giương đôi mắt ti hí của mình, âm trầm lắc đầu cảm thán:
“Quả nhiên cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, bộ mặt kiêu ngạo của mày dùng búa đập chắc cũng không nát ra được ! Thôi vậy, yên nghỉ đi, thằng tàu khốn kiếp !”
Takeshi phất phất tay, đám quỷ bao quanh người hắn gầm lên ứng tiếng, giống như châu chấu nhào tới. Dù vẫn còn rất kiêng kị thứ ánh sáng chết người của Thần Tiễn, nhưng chúng không thể làm trái mệnh lệnh kia, duy chỉ có khí thế giảm bớt hơn rất nhiều mà thôi.
Tuy thế mỗi con nhổ một bãi nước bọt thôi thì Thần Tiễn chỉ sợ cũng sẽ sặc nước mà chết.
Tình thế quả thật hiểm nghèo.
Sự dị thường này đi kèm với lời giải thích của Tường cũng đủ để hiểu rằng hai thiếu niên một lạnh lùng một kiêu ngạo này có chung một nguồn gốc sâu xa nào đó, hoặc ít nhất thì thứ năng lực ánh sáng mang đậm đặc tính hủy diệt bá đạo của họ là đồng loại.
Thế nhưng chỉ có Tường cảm ứng được sự hiện diện kỳ dị của đồng loại này, còn Thẫn Tiễn vẫn như cũ, không hề hay biết gì hết, lúc này hắn chỉ đang đứng trên đỉnh đồi đã bị đánh lõm xuống quá nửa kia, giương cặp lông mày như phi đao lên trầm tĩnh mà nhìn thành quả ác liệt của mình.
Những cột sáng thô to như bắp chân cầu thủ còn đang liên miên trút xuống không ngừng, mặt trời màu trắng ở trên cao dù đã thả xuống hằng hà sa số những luồng sáng đủ để nhấn chìm một phiến đất đai gần tới km, nhưng vẫn như cũ tỏa ra ánh sáng rạng ngời lơ lửng không suy chuyển, trái lại nó còn đang không ngừng hấp thu vô số ánh sáng xung quanh vào, tiến hành tự cường hóa cho mình.
Một đòn này của Thần Tiễn đã hình thành một vòng tròn chuyển hóa năng lượng vô hạn, chỉ cần xung quanh còn ánh sáng, mặt trời còn tự cường hóa được thì những cột sáng tựa sao băng giáng thế kia vẫn còn tiếp tục vùi dập mặt đất không thương tiếc.
Thần Tiễn cũng không có ý định thu chiêu, dù có phải dùng những cột sáng này đục tới phía bên kia của hòn đảo hắn cũng phải cho Takeshi chết đến không thể chết hơn nữa mới được. Cái thứ kẻ thù hiểu rõ mình như lòng bàn tay, lại sẵn sàng bất chấp thủ đoạn hay mặt mũi tiến hành quần công mình ngay khi vừa chân ướt chân ráo lên đảo thế này, giữ lại thêm một ngày là thêm một đêm mất ngủ.
Hắn và Takeshi từ thủa niên thiếu đã minh tranh ám đấu tứ tung trên khắp các loại mặt trận ở địa cầu, thẳng tới khi thành thiếu niên, rồi thanh niên, vẫn như cũ chưa thể cho đối phương lên bàn thờ nghỉ dưỡng được, cứ như vậy đánh qua đánh lại quả thật rất khó chịu. Hoàn toàn chẳng sinh ra chút thương cảm hay tôn trọng với địch thủ nào cả, cả hai đồng chí này đều chỉ mong kẻ kia sớm đi đầu thai cho bầu khí quyển trên trái đất này dễ thở hơn một chút.
Ở thế giới bên ngoài có quá nhiều quy tắc buộc những con nghé non dù dũng mãnh vô song này cũng phải thành thật cúi đầu nghe theo, lại có vô số những thuộc hạ tử trung với hai vị đại gia trẻ này khiến bọn họ muốn lại gần hay đối thoại với nhau còn khó hơn lên trời, nói gì đến việc giết nhau.
Giờ thì tốt rồi, Takeshi đã giở bài tủ, muốn cho hắn thành thịt băm viên dưới loạn đao của ma quỷ, còn hắn cũng đã có thể thoải mái không kiêng kị gì cho cả Takeshi và đồng bọn nếm mùi cơn mưa màu trắng kia, mà không phải quan tâm xem đạn lạc có gây ra hậu quả gì không.
Nhìn đối thủ của mình bị vùi dập không ngờ lại khiến trái tim sắt đá đập mạnh lên vài lần đầy sức sống, tâm tình khoái cảm nhàn nhạt này quả thật vô cùng dễ chịu mà.
Thần Tiễn ngắm cơn mưa màu trắng không ngừng đục xuống vùng khói bụi mở mịt kia chợt cảm thán.
Đột nhiên lông tóc toàn thân hắn dựng đứng hết cả, bản năng nguy hiểm phất còi cảnh báo mãnh liệt vô cùng, hắn cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cơ thể đã theo phản xạ vùi về phía sau bên trái một bước, vừa kịp nhìn thấy một vòi máu nhỏ như mũi kim bắn ra từ dưới cổ họng mình. Da trên cổ hắn đã có một vết xước mỏng như cánh ve, đau rát vô cùng.
Shirayuki tay cầm đoản đao vừa lướt qua bộ vị yếu hại nhất trên cơ thể con người kia không vì đối phương kịp thời phản ứng mà tỏ ra ngạc nhiên gì cả, lưỡi đao trên tay cô ta xoay một vòng 180 độ, vừa vặn cầm ngược hướng chuôi đao, lại lần nữa đâm tới, lần này là bộ vị trái tim.
Thần Tiễn toát mồ hôi lạnh, chỉ còn cách có nửa cm nữa là lưỡi đao đụng tới động mạch trên cổ hắn, nếu như vậy thì cái vòi máu phun ra chắc sẽ giống như vòi phụt nước của lính cứu hỏa mất. Dù hắn tránh kịp nhưng cổ họng chút nữa bị mở ra một lỗ thông khí như vậy cũng đủ cho cảm giác tử vong dìm hắn vào một hầm băng lạnh toát.
Bước chân Thần Tiễn còn chưa kịp chạm đất khi lùi về sau thì lưỡi đao lại lần nữa đâm tới, hắn liều mạng nhích cơ thể sang bên phải, lại vặn eo hết cỡ để xoay người sang trái, kết quả vừa kịp để cho chuôi đao kia cắm ngập vào bả vai.
Đau tới tái mặt.
Thần Tiễn hít sâu vài ngụm lãnh khí, cơ thịt gồng lên cực độ, giữ chặt luôn lưỡi đao trong bả vai mình, còn thân dưới phát lực hết cỡ vung chân lên đạp mạnh một cái.
“Á...”
Shirayuki chỉ kịp kêu thảm một tiếng, hoàn toàn chẳng kịp tránh né, phần vì tay cầm đao của cô ta còn không kịp buông lưỡi đao đã cắm ngập lên tảng cơ thịt vững chắc kia, đã mất đi khả năng làm ra phản xạ tránh né hữu hiệu nhất. Nữ ninja này hoàn toàn nhận lấy cú đạp như đạn pháo vào vùng eo mảnh mai, thiếu chút nữa thì cột sống cũng bị đạp lồi ra. Cô ta cong lại như con tôm, bay như con diều đứt dây xuống chân đồi.
Thần Tiễn còn chưa kịp thở ra một hơi, phía trên đẩu lại cảm thấy một trận gió rít gào ác liệt, hắn nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã vội vàng vung lên chiếc cung trạm khắc hình rồng vô cùng cổ phác của mình.
Uỳnh.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, lần này tới lượt Thần Tiễn bị chấn bay đi một đoạn, bắt đầu lăn lông lốc xuống chân đồi.
Cơn mưa ánh sáng vì những hành động cứu viện tính mạng trong lúc nguy cấp của hắn đã hoàn toàn tan biến, Thần Tiễn vừa vặn lăn vào một cái hố vừa hiện ra, cũng đã có đủ thời gian nhìn kỹ kẻ tập kích mình.
Là tên kị sĩ dáng vẻ tao nhã nhưng mồm thối đặc biệt kia. Hắn lúc này đang vác đại kiếm lên vai, thay Thần Tiễn đứng trên đỉnh đồi, đắc ý nhìn xuống.
“Mày là người đầu tiên dám chính diện đỡ lấy một chém của ông đấy ! Đứng đầu top năm có khác, trâu chó thật !”
Thần Tiễn hừ lạnh một tiếng rồi lảo đảo đứng lên, lại đột nhiên phát hiện, xương tay phải của mình đã bị chấn vỡ sau cú va chạm vừa rồi.
Tên kị sĩ mồm toàn thứ cặn bã kia lại có được thứ sức mạnh và dáng vẻ hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Chỉ với một lần chém mạnh không ngờ đã phế được tay hắn. Những người được chọn lên đảo quả nhiên không có ai là đèn cạn dầu, hắn thật sự đã quá sơ xuất.
“Sao rồi Thần Tiễn !? Cảm thấy ngạc nhiên không !?” Tiếng cười lạnh lẽo của Takeshi từ xa truyền tới.
Khói bụi tan đi hết, thân ảnh Takeshi hiện ra đứng trên một bục đất cao vợi, cỏ xanh trên đó đã hoàn toàn héo úa, nhưng vẫn giữ được nguyên hình nhánh cây, mỗi khi hắn bước đi lại vang lên tiếng răng rắc nhè nhẹ. Toàn thân Takeshi được vô số yêu ma quỷ quái bao lấy, hình thành một vòng phòng hộ bằng xác thịt của mỗi con quỷ, tuy số lượng của chúng giống như vô tận, nhưng sau một tràng mưa rơi vãi đạn như vừa rồi, những con còn sót lại này con này mặt mũi cũng xám ngoét, nhìn về phía Thần Tiễn với dáng vẻ sợ sệt.
Cả Takeshi cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu Shirayuki và Kị sĩ đánh chậm nửa phút nữa thôi, hắn chắc chắn sẽ bị vô số đạo ánh sáng tàn bạo kia đánh cho cặn bã cũng không còn. Nhưng giờ thì hay rồi, hắn còn quân, còn Thần Tiễn chỉ có mỗi hai cái chân. Với đôi tay không thể giương cung kia, thắng bại đã rõ ràng rồi, hết phim rồi, kẻ ác sắp phải đền tội rồi, ngày vinh quang của đạo diễn đang chớm nở rồi kia.
Cảm giác đắc ý này khiến cho kẻ luôn sa sầm mặt mũi như Takeshi cũng không nhịn được phải mở mồm làm mấy cú châm chọc cho thoải mái.
“Tao chắc là mày ngạc nhiên lắm, khó hiểu lắm đúng ko !? Vì cái gì Shirayuki và gã Robert kia lại có thể áp sát chọc cho mày một cú như vậy !?”
Thần Tiễn lắc đầu nói:
“Thua là thua ! Tao không cần mày chỉ dạy cái gì, nhưng hôm nay muốn giết được tao thì mày đúng là nằm si nói mộng !”
“Thanh niên cứng vãi !” Kị sĩ Robert tặc lưỡi cảm thán. Hắn cũng chẳng nhìn ra được Thần Tiễn còn con bài nào để dựa vào, không lẽ lại ôm bom tự sát như đồng chí Triều Tiên ở trận cuối lần thiên tài chiến thứ hai kia !?
Lần thiên tài chiến trước, có hai kẻ mạnh nhất trụ đến cuối cùng, đánh nhau một trận tơi bời hoa lá, cuối cùng thiếu niên người Ai Cập tên Marik chiến thắng, lại đột phá đúng lúc. Trong khi hắn đang chuẩn bị rời đảo để hưởng vô tận vinh quang thì gã đối thủ người Triều Tiên của hắn, chẳng biết thông qua con đường nào mang lên đảo một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ, đánh thua không nói lý, tiến hành ôm bom tự sát, kết quả là hai mạng ô hô, chẳng ma nào thắng cả.
Nhờ cái sự yêu thích cuồng nhiệt với bom nguyên tử của vị tiền bối người Triều Tiên kia, hồi chiến tranh thiên tài lần thứ 3 này mới có thể thuận lợi mở ra như vậy.
Đối với đám người điên trên đảo này, cái gì cũng có thể xảy ra được.
Nghĩ vậy, Robert vội vàng lủi tới chỗ người mặc áo choàng trùm kín mặt từ đầu tới giờ vẫn diễn vai bình vôi bóng đèn kia, tên tự kỉ giấu mặt này không ngờ lại là một ma pháp sư không gian hệ hiếm có, vừa rồi dưới cơn mưa ánh sáng dày đặc kia, hắn vẫn có thể tiến hành che phủ, ngăn cách với không gian bên ngoài cho Robert và Shirayuki, tạo ra một hồi đột kích không hoàn mỹ lắm nhưng rất được việc, đủ thấy trình độ không gian ma pháp cao tới mức nào. Đứng gần hắn được tường không gian che chắn thì có bị bom nguyên tử nổ chắc cũng vẫn giữ được mạng.
Xong đâu đấy hắn lại giương đôi mắt màu xanh lục đẹp mê người của mình tiếp tục diễn vai khán giả xem tiếp bộ phim ân oán tình cừu vô cùng bi đát và rẻ tiền của hai thiếu niên Trung Nhật kia hợp tác sản xuất.
Tiếc thay, kịch hay không diễn nữa, Takeshi chỉ giương đôi mắt ti hí của mình, âm trầm lắc đầu cảm thán:
“Quả nhiên cà cuống chết đến đít vẫn còn cay, bộ mặt kiêu ngạo của mày dùng búa đập chắc cũng không nát ra được ! Thôi vậy, yên nghỉ đi, thằng tàu khốn kiếp !”
Takeshi phất phất tay, đám quỷ bao quanh người hắn gầm lên ứng tiếng, giống như châu chấu nhào tới. Dù vẫn còn rất kiêng kị thứ ánh sáng chết người của Thần Tiễn, nhưng chúng không thể làm trái mệnh lệnh kia, duy chỉ có khí thế giảm bớt hơn rất nhiều mà thôi.
Tuy thế mỗi con nhổ một bãi nước bọt thôi thì Thần Tiễn chỉ sợ cũng sẽ sặc nước mà chết.
Tình thế quả thật hiểm nghèo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook