Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!
-
Chương 36
Đêm hôm đó, Shala nằm trong giường giả vờ xem tivi nhưng chủ yếu chỉ nhìn điện thoại của mình. Chiều nay anh đã gọi lại một lần nữa. Lần này anh đã để lại tin nhắn. Dù vậy cô sẽ không nghe nó. Thế sao cô còn chưa xóa nó đi?
“Ôi, bố khỉ.”
Cô nhặt điện thoại lên để bỏ tin nhắn đi, nhưng tay cô không nghe lệnh. Thay vào đó, nó ấn nút đọc thư. Đằng nào cô cũng cần khóc cho đã, vì từ lần cuối cùng cô khóc đến giờ đã là trọn mười phút rồi. Cô áp điện thoại lên tai.
Tim cô rung động trước giọng anh. “Chào Mắt Xanh. Anh biết em sẽ không nghe điện thoại của anh, và lần này anh thậm chí cũng không dám mong em làm thế. Chỉ là hôm nay có một chuyện đã xảy ra. Một chuyện tốt, và anh muốn kể cho ai đó, và anh chợt nhận ra rằng người mà anh muốn kể là em. Bởi vì… anh không biết nữa, anh nghĩ em sẽ hiểu.” Anh dừng lại, và tay Shala nắm chặt điện thoại hơn.
“Candy Peterson – người phụ nữ bị chồng đánh – hôm nay cô ấy đã đến và ký đơn báo án. Cô ấy cũng đã đến một luật sư ly dị. Cô ấy nói rằng những gì anh bảo cô ấy đột nhiên thấm vào đầu cô ây, cô ấy không muốn con gái lớn lên và để một gã đàn ông nào đó đánh mình.” Anh hắng giọng. “Anh biết cô ấy có thể đổi ý, nhưng anh nghĩ… anh nghĩ anh đã tạo nên một sự thay đổi. Cảm giác ấy thật tuyệt, em biết không? Dẫu sao đi nữa, anh muốn kể cho ai đó…”
Thời gian của anh đã hết, và tin nhắn chấm dứt.
Shala thả di động xuống, cuộn người cạnh gối, và khóc đến khi thiếp đi.
Vào sáng thứ Sáu, ba ngày sau, Sky đến nhà ông Redfoot. Anh đã xin nghỉ ngày hôm nay để giúp tổ chức nghi lễ. Thị trưởng cũng đã chấp nhận giúp đỡ kế hoạch của họ. Sự giúp đỡ của ông bao gồm cả việc gọi Shala và khăng khăng bắt cô xuống đây để dự một buổi họp và một buổi lễ đột xuất. Tất nhiên, sự đe dọa đưa thị trấn đơn từ chức của Sky hẳn cũng làm tăng sự sốt sắng của ông.
Sky nhìn đồng hồ. Shala chắc đã lên đường rồi. Tim anh phình lên trước ý nghĩ được gặp lại cô, và anh hy vọng ông Redfoot nói đúng về kế hoạch này. Cho đến giờ, nó đang đưa Shala quay về với anh. Tự bản thân điều đó cũng đã là một điều kỳ diệu rồi.
Di động của anh reo lên. Hẳn là Matt muốn biết mọi chuyện diễn ra thế nào. Sky nhìn quanh tìm Maria trước khi trả lời, nhưng khi anh nhìn màn hình, đó là số của ngưởi khác.
“Chào Lucas.” Mấy tuần qua, anh bạn đơn độc của anh đã thay đổi. Cậu ta thậm chí còn đồng ý giúp sắp xếp buổi lễ.
“Shala đâu?” Giọng của Lucas nghiêm trọng đến rợn người.
“Đang trên đường đến đây. Sao thế?”
“Chúng ta đã nhầm. Không phải cậu, mà là anh bạn Phillip của cậu và tôi. Charlie Rainmaker không đứng đằng sau những cố gắng kết liễu tính mạng Shala.”
“Ý cậu là gì?” Sky gặng hỏi.
“Cô ấy vẫn còn gặp nguy hiểm, Sky.”
“Khỉ gió! Kẻ nào vậy?”
“Tôi đáng ra không được nói gì, vì cuộc điều tra vẫn đang tiếp diễn, nhưng… à, phải gió nhà điều tra. Đó là nghị sĩ Blanton và người của ông ta.”
“Gì? Vì sao? Và cậu đã biết điều này bao lâu rồi, Lucas?” Nỗi sợ hãi làm loạn trong tim Sky.
“Tôi vừa tìm ra thôi. Ý tôi là, tôi biết ông ta đang bị tình nghi trong vài vụ bẩn thỉu. Nói thế này nhé, khi ông ta du lịch, ông ta không kén chọn loại nhà thổ mà ông ta ghé thăm. Ông ta thích các cô gái trẻ, và ông ta không quan tâm bằng cách nào họ đến được với ông ta. Cũng không quan tâm nhiều đến tình trạng của họ khi ông ta bỏ họ đi. Vài tuần nữa thôi ông ta sẽ chính thức từ bỏ cuộc chạy đua tranh chức tổng thống và rời khỏi thượng nghị viện. Chỉ là ông ta vẫn chưa nhận được thông báo đó.”
Chỉ nghe thôi Sky cũng cảm thấy tởm lợm. Anh cũng thấy khó hiểu. “Chuyện đó thì liên quan gì đến Shala?”
“Có vẻ là vị thượng nghị sĩ đã có vợ này đã dành một tuần trong căn nhà cho thuê giáp ranh Precious, được đồ chơi của ông ta tháp tùng. Đó chính là tuần mà Shala chụp ảnh. Tôi thậm chí cũng không chắc cô ấy có chụp được ông ta trên ảnh không nhưng có nhớ bức ảnh cô ấy chụp hai người đang làm chuyện đố trong một chiếc ô tô không? Tôi nghĩ đó là ông ta. Họ đang xử lý bức ảnh đó, xem xem họ có lấy được gì chắc chắn không.”
“Trời ạ, khỉ thật,” Sky nói. “Tất cả chuyện này là vì gã ta không thể giữ được thằng bé trong quần à?”
“Tôi sợ là còn hơn thế nữa.”
“Ý cậu là gì?” Tay Sky siết chặt điện thoại.
“Cậu đã nghe về thi thể một cô gái được tìm thấy cách Precious khoảng sáu mươi dặm về phía tây rồi đấy.”
“Ừ, nhưng tôi không nghe nói là họ đã nhận dạng được cô ta. Tôi cho rằng cậu muốn nói cô giá đó là cô ả đồ chơi của ông ta chứ gì.”
“Ý tôi là thế. Tin này vẫn chưa được tiết lộ, nhưng khi kiểm tra chỗ ở của cô ta, chà, phải nói rằng cô ta không kín đáo như ông thượng nghị sĩ tử tế muốn. Có bằng chứng cho thấy ông ta và cô gái từng có quan hệ qua lại trước đó. Nhưng… không có bằng chứng cho thấy ông ta ở cùng cô gái tuần cô ta chết.”
“Trừ Shala và ảnh của cô ấy.” Sky nói, và nghiến răng.
“Phải rồi. Và dù ông nghị sĩ đó là người xấu, thậm chí ông ta cũng chưa chắc đã liên hệ với Conners. Họ nghiêng về giải thiết là vài gã trong đội cận vệ của ông ta, đa phần là những tên ngốc có súng, đoán là có kẻ giúp ông ta làm ‘rắc rối’ biến mất. FBI đang quan sát và chờ một gã trong số đó phạm sai lầm.”
“Và?” Sky nói.
“Họ đã ghi âm được một gã nói chuyện với một tay Bradley Conners nào đó. Họ không dám chắc, bởi vì chúng nói khá khó hiểu. Nhưng FBI nói rằng từ cuộc nói chuyện, họ ước đoán rằng gã kia lúc đầu chỉ thuê Conners đánh cắp thứ gì đó, nhưng theo vài khám phá mới cái giá đã tăng lên. Chắc hẳn là vì giờ họ đã tìm thấy liên kết giữa tay nghị sĩ và cô gái. Và dù họ không dám thề độc, nhưng nghe có vẻ là gã trên điện thoại đã đặt hàng một vụ giết người.”
“Shala?” Sky hỏi.
“Gã gọi cô ấy là một phóng viên,” Lucas nói. “Nhưng phải, bọn tôi nghĩ đó là cô ấy.”
Sky vẫn đang cố hiểu mọi chuyện. “Làm thế quái nào mà cậu biết được tất cả những chuyện này?”
“Khi họ kiểm tra Conners, họ phát hiện ra cậu bạn của tôi cũng vừa làm việc đó. Họ đã gọi cậu ta, và cậu ta bảo họ rằng đó là để giúp tôi, và rồi tôi bị triệu đến để hỏi han.”
Sky cố suy nghĩ. “Được rồi, tôi sẽ tìm ra chính xác chỗ cô ấy đang ở và đưa lính liên bang tới tìm cô ấy.”
“Cô ấy đi đường nào? Tôi có thể bắt đầu như thế.” Lucas gợi ý.
“Tôi nghĩ cô ấy đi đường cao tốc. Tôi sẽ phải gọi cô ấy.”
Anh gác máy, tim anh nện thình thịch bên xương ngực, và bắt đầu quay số của Shala. Rồi anh nhớ là cô sẽ không trả lời. Thay vào đó anh gọi cho Pete cùng người tuần tra đường cao tốc, anh ta vẫn đang ở văn phòng, và bảo anh ta những gì anh sẽ cần. Để Pete chờ điện thoại, anh hét lên, “Maria?” Cô đáp lại và anh theo giọng cô vào bếp, thấy cô đang ngồi ở bàn. “Đưa anh điện thoại của em,” anh ra lệnh.
Cô cau mày. “Để làm gì?”
“Anh cần nói chuyện với Shala,” anh gầm lên.
“Không! Em sẽ không bẫy cô ấy như thế.”
“Đưa anh cái điện thoại chết tiệt của em ngay! Cô ấy đang gặp nguy hiểm!”
Mắt Maria mở to. Chạy đến quầy bếp, cô chộp lấy điện thoại của mình. Cô định đưa nó ra nhưng rồi rụt lại. “Một điều kiện. Khi cô ấy tới đây, anh sẽ nói với cô ấy là anh yêu cô ấy.”
“Thỏa thuận.” Anh nắm lấy điện thoại và bắt đầu ấn số của cô. “Nhưng nói cho em biết, anh cũng đã định sẽ làm thế rồi.”
Anh bắt đầu đi ra ngoài. Di động của Shala reo lên, và anh cầu nguyện rằng cô sẽ trả lời. Giọng cô tràn ra qua đường dây. “Chào Maria, tớ còn cách Precious khoảng một tiếng lái xe. Cậu có muốn gặp tớ ở quán café không?”
“Shala? Đừng tắt máy. Bọn anh vừa phát hiện ra rằng Charlie không đứng đằng sau những cố gắng cướp máy ảnh từ chỗ em hay làm em bị thương. Bọn anh biết kẻ đó là ai, và hắn ta có thể đang bám theo em, Shala?” anh nhắc đi nhắc lại tên cô khi cô không trả lời. Ra đến xe, anh chui vào sau tay lái.
“Em đây,” cô nói. “Nhưng em thề, nếu đây là một mánh…”
“Không phải.” Anh nghe cô hít vào. Bây giờ em đang ở đâu? Đường nào, và anh cần một cột cây số.”
“Em … không thấy cái nào.” Giọng cô nghe căng thẳng, sợ hãi. Anh quành xe khỏi đường nhà ông Redfoot, bụng anh xoắn chặt vì sợ hãi.
“Chờ đã, có một cái.” Cô nói to. “Anh có muốn em dừng lại đó không?”
“Không, cứ lái xe đi.” Sky hướng ra đường cao tốc, nhẩm tính nơi cô ở vào lúc anh gặp được cô.
“Và anh cần em chờ máy một giây – đừng gác máy, được chứ? Anh đang nói chuyện với cảnh sát và cần để họ biết em ở đâu, thế nhé?”
Sau khi nghe tiếng đồng ý yếu ớt của cô, anh đổi điện thoại và nói cột cây số cho Pete. Anh nghe Pete nhắc lại thông tin đó vào một đài radio. Rồi anh bảo người lính tuần tra gọi cho Lucas ở một đường dây khác và đưa thông tin cho cậu ta.
“Sky,” vài giây sau Pete nói. “Có một chiếc xe ở cách cô ấy vài dặm. Cậu ta sẽ đuổi đến chỗ cô ấy và tháp tùng cô ấy về đây.”
“Tuyệt! Tôi cũng đang ở trên đường đó rồi. Bảo họ tìm xe của tôi và Lucas nhé.”
“Chúng ta không cần cả một đoàn hộ tống đâu.” Pete càu nhàu.
“Chà, cậu có cả một đoàn đấy.”
Shala có thể nghe tiếng Sky ở đầu kia, và chỉ giọng anh thôi cũng mang đến trong cô những dòng cảm xúc lẫn lộn giữa đau đớn và bình tĩnh. Đau đớn, bởi vì cô đã từ bỏ việc cố thuyết phục mình tin rằng cô không yêu anh. Cô không nghi ngờ gì là đang yêu người đàn ông chẳng hề muốn dính dáng gì tới tình cảm lâu dài hay hạnh phúc trọn đời này. Bình tĩnh, bởi vì bằng cách nào đó anh đã giúp cô quên rằng một trong bốn chiếc xe trên đường cao tốc phía sau cô có thể là gã đàn ông có súng nghĩ rằng đầu cô là mục tiêu ngon lành.
“Shala?”
“Vâng?”
“Bọn anh có một người lính tuần tra cách đó vài dặm. Chỉ mấy phút nữa thôi cậu ta sẽ tới chỗ em. Và anh đang trên đường đến. Cả Lucas nữa. Mọi chuyện sẽ ổn.”
“Sky?” Nói tên anh thôi cũng thật đau đớn.
“Ừ?”
“Kẻ đang cố giết em là ai và vì lý do gì?”
Anh giải thích đôi điều, nhưng cô cho rằng anh không kể hết mọi chuyện cho cô. Sự im lặng phủ lên cuộc điện thoại.
Đột nhiên, một chiếc xe đi tới cạnh Shala, thật gần. Quá gần. “Ôi, Chúa ơi,” cô lầm bầm.
“Sao thế?” Sky hỏi.
“Một chiếc xe đang cố vượt qua em, đến từ giữa. Em nghĩ hắn ta đang cố đẩy em khỏi đường.”
“Có phải một chiếc xe cảnh sát không?” Sky hỏi, giọng hoảng hốt.
“Không.” Shala thấy người đàn ông thò tay xuống, và khi tay gã ta đưa lên, gã giơ thứ gì đó ra. Shala không nhìn kỹ. Cô chỉ nhấn ga.
“Người của cậu ở cái chỗ chó chết nào thế?” Cô nghe Sky hét lên ngay trước khi cô làm rơi điện thoại của mình.
“Tôi nói, người của cậu ở cái chỗ chó chết nào thế?” Sky hét vào điện thoại.
“Cậu ta ở đó,” Pete trả lời. “Cô ấy đang chạy trốn cậu ta. Bảo cô ấy chậm lại. Cậu ta đang cố cho cô ấy thấy huy hiệu.”
“Cậu ta không đi xe cảnh sát à?” Sky hỏi. Pete không trả lời. Sky nghe anh ta nói chuyện vào radio.
“Không.” Pete quay lại. “Cậu ấy đang nghỉ. Cậu ấy lái một chiếc Saturn xanh”
“Shala!” Sky hét vào điện thoại. “Nghe anh này, chiếc xe đang cố cản em lại có phải là một chiếc Saturn xanh không? Nếu phải thì cậu ta là lính liên bang đấy, em yêu. Nói với anh đi, Shala. Nói với anh đi.”
Nhìn thấy tấm biển Chào Mừng tới Precious đáng ra phải làm dịu cơn bỏng rát trong dạ dạy Sky, nhưng không. Không chỉ là cứu tính mạng Shala, anh còn phải thuyết phục cô cùng chung sống trọn đời với anh nữa. Nhưng Sky vẫn muốn đá đít tay lính liên bang vì đã bất cẩn không báo cho Pete biết rằng cậu ta không đi xe cảnh sát trắng đen. Tên ngốc đó đã khiến tất cả mọi người trải qua một cơn hoảng loạn không cần thiết.
Điện thoại của Shala sắp hết pin, nên sau khi tình thế dịu xuống, và sau khi anh gặp được cô, họ cùng gác máy. Sau đó Sky đã gọi Phillip, cậu ta sẽ gặp họ ở sở cảnh sát vài tiếng nữa.
Mắt Sky liên tục nhìn Shala đang lái xe phía sau anh. Anh đã va vào lề đường hai lần khi cố bắt lấy bóng dáng cô trong xe ô tô.
Người lính liên bang tháp tùng xe gọi điện vào bảo rằng cậu ta sẽ để Sky lo liệu từ đây, cũng ổn thôi. Sky đã gọi lại cho Shala và bảo cô hướng về sở cảnh sát/nhà tù.
“Em đáng ra phải gặp Maria ở quán café,” cô cãi.
“Không cho tới khi chúng ta biết mọi thứ đã an toàn.” Anh quát.
Anh nghe tiếng thở dài của cô, nhưng cô rẽ đúng đường ở đường Main. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là đưa cô ra khỏi chỗ lái xe và mang cô vào vòng tay anh. Và vào đời anh. Mãi mãi.
Khi cô đỗ xe, Sky lao ra khỏi xe mình để tới chỗ cô. Tim anh nhảy dựng lên khi nhìn bóng dáng cô. Cô mặc quần jeans bó sát như găng tay thấm dầu, và cũng cái áo sơ mi đỏ mà anh từng một lần nhìn cô chậm rãi cởi ra ở văn phòng anh. Sững sờ trước hình bóng cô, anh thậm chí còn không biết Lucas đang lại gần. Khi Shala đến gần, Sky khao khát muốn chạm vào cô. Rồi Sky trơ mắt ra nhìn Shala lao thẳng vào vòng tay của bạn anh.
Anh nuốt xuống một cục nghẹn thất vọng khi nghe tiếng Lucas thì thầm, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi có cô đây rồi.”
Thật đau đớn quá sức khi biết cô lao tới chỗ Lucas chứ không phải anh, nhưng anh đáng phải nhận nỗi đau ấy. Lucas là bạn cô, và Sky cược cả cánh tay phải của mình là Lucas chưa bao giờ bảo cô rằng cậu ta chỉ là món đồ tạm thời trong cuộc sống của cô, và ngay khi sự mới mẻ đã rời khỏi mối quan hệ của họ thì cậu ta sẽ ra khỏi cửa. Và đó chính xác là những gì Sky đã nói với cô – có lẽ không phải bằng những từ đó, nhưng sau khi chiếu đi chiếu lại cuộc cãi cọ của họ trong đầu, anh bắt đầu hiểu được cách Shala nhìn nhận những lời cáo lỗi khốn nạn của anh.
“Chúng ta nên đưa cô ấy vào trong,” Sky nói, hy vọng sự ghen tị của mình không thể hiện ra. Rồi anh nhìn xung quanh một lần nữa để bảo đảm mọi thứ an toàn.
Rõ ràng là anh không nhìn kỹ. Ngay khoảnh khắc họ xoay người bước về phía cửa, làn đạn nổ ra.
“Ôi, bố khỉ.”
Cô nhặt điện thoại lên để bỏ tin nhắn đi, nhưng tay cô không nghe lệnh. Thay vào đó, nó ấn nút đọc thư. Đằng nào cô cũng cần khóc cho đã, vì từ lần cuối cùng cô khóc đến giờ đã là trọn mười phút rồi. Cô áp điện thoại lên tai.
Tim cô rung động trước giọng anh. “Chào Mắt Xanh. Anh biết em sẽ không nghe điện thoại của anh, và lần này anh thậm chí cũng không dám mong em làm thế. Chỉ là hôm nay có một chuyện đã xảy ra. Một chuyện tốt, và anh muốn kể cho ai đó, và anh chợt nhận ra rằng người mà anh muốn kể là em. Bởi vì… anh không biết nữa, anh nghĩ em sẽ hiểu.” Anh dừng lại, và tay Shala nắm chặt điện thoại hơn.
“Candy Peterson – người phụ nữ bị chồng đánh – hôm nay cô ấy đã đến và ký đơn báo án. Cô ấy cũng đã đến một luật sư ly dị. Cô ấy nói rằng những gì anh bảo cô ấy đột nhiên thấm vào đầu cô ây, cô ấy không muốn con gái lớn lên và để một gã đàn ông nào đó đánh mình.” Anh hắng giọng. “Anh biết cô ấy có thể đổi ý, nhưng anh nghĩ… anh nghĩ anh đã tạo nên một sự thay đổi. Cảm giác ấy thật tuyệt, em biết không? Dẫu sao đi nữa, anh muốn kể cho ai đó…”
Thời gian của anh đã hết, và tin nhắn chấm dứt.
Shala thả di động xuống, cuộn người cạnh gối, và khóc đến khi thiếp đi.
Vào sáng thứ Sáu, ba ngày sau, Sky đến nhà ông Redfoot. Anh đã xin nghỉ ngày hôm nay để giúp tổ chức nghi lễ. Thị trưởng cũng đã chấp nhận giúp đỡ kế hoạch của họ. Sự giúp đỡ của ông bao gồm cả việc gọi Shala và khăng khăng bắt cô xuống đây để dự một buổi họp và một buổi lễ đột xuất. Tất nhiên, sự đe dọa đưa thị trấn đơn từ chức của Sky hẳn cũng làm tăng sự sốt sắng của ông.
Sky nhìn đồng hồ. Shala chắc đã lên đường rồi. Tim anh phình lên trước ý nghĩ được gặp lại cô, và anh hy vọng ông Redfoot nói đúng về kế hoạch này. Cho đến giờ, nó đang đưa Shala quay về với anh. Tự bản thân điều đó cũng đã là một điều kỳ diệu rồi.
Di động của anh reo lên. Hẳn là Matt muốn biết mọi chuyện diễn ra thế nào. Sky nhìn quanh tìm Maria trước khi trả lời, nhưng khi anh nhìn màn hình, đó là số của ngưởi khác.
“Chào Lucas.” Mấy tuần qua, anh bạn đơn độc của anh đã thay đổi. Cậu ta thậm chí còn đồng ý giúp sắp xếp buổi lễ.
“Shala đâu?” Giọng của Lucas nghiêm trọng đến rợn người.
“Đang trên đường đến đây. Sao thế?”
“Chúng ta đã nhầm. Không phải cậu, mà là anh bạn Phillip của cậu và tôi. Charlie Rainmaker không đứng đằng sau những cố gắng kết liễu tính mạng Shala.”
“Ý cậu là gì?” Sky gặng hỏi.
“Cô ấy vẫn còn gặp nguy hiểm, Sky.”
“Khỉ gió! Kẻ nào vậy?”
“Tôi đáng ra không được nói gì, vì cuộc điều tra vẫn đang tiếp diễn, nhưng… à, phải gió nhà điều tra. Đó là nghị sĩ Blanton và người của ông ta.”
“Gì? Vì sao? Và cậu đã biết điều này bao lâu rồi, Lucas?” Nỗi sợ hãi làm loạn trong tim Sky.
“Tôi vừa tìm ra thôi. Ý tôi là, tôi biết ông ta đang bị tình nghi trong vài vụ bẩn thỉu. Nói thế này nhé, khi ông ta du lịch, ông ta không kén chọn loại nhà thổ mà ông ta ghé thăm. Ông ta thích các cô gái trẻ, và ông ta không quan tâm bằng cách nào họ đến được với ông ta. Cũng không quan tâm nhiều đến tình trạng của họ khi ông ta bỏ họ đi. Vài tuần nữa thôi ông ta sẽ chính thức từ bỏ cuộc chạy đua tranh chức tổng thống và rời khỏi thượng nghị viện. Chỉ là ông ta vẫn chưa nhận được thông báo đó.”
Chỉ nghe thôi Sky cũng cảm thấy tởm lợm. Anh cũng thấy khó hiểu. “Chuyện đó thì liên quan gì đến Shala?”
“Có vẻ là vị thượng nghị sĩ đã có vợ này đã dành một tuần trong căn nhà cho thuê giáp ranh Precious, được đồ chơi của ông ta tháp tùng. Đó chính là tuần mà Shala chụp ảnh. Tôi thậm chí cũng không chắc cô ấy có chụp được ông ta trên ảnh không nhưng có nhớ bức ảnh cô ấy chụp hai người đang làm chuyện đố trong một chiếc ô tô không? Tôi nghĩ đó là ông ta. Họ đang xử lý bức ảnh đó, xem xem họ có lấy được gì chắc chắn không.”
“Trời ạ, khỉ thật,” Sky nói. “Tất cả chuyện này là vì gã ta không thể giữ được thằng bé trong quần à?”
“Tôi sợ là còn hơn thế nữa.”
“Ý cậu là gì?” Tay Sky siết chặt điện thoại.
“Cậu đã nghe về thi thể một cô gái được tìm thấy cách Precious khoảng sáu mươi dặm về phía tây rồi đấy.”
“Ừ, nhưng tôi không nghe nói là họ đã nhận dạng được cô ta. Tôi cho rằng cậu muốn nói cô giá đó là cô ả đồ chơi của ông ta chứ gì.”
“Ý tôi là thế. Tin này vẫn chưa được tiết lộ, nhưng khi kiểm tra chỗ ở của cô ta, chà, phải nói rằng cô ta không kín đáo như ông thượng nghị sĩ tử tế muốn. Có bằng chứng cho thấy ông ta và cô gái từng có quan hệ qua lại trước đó. Nhưng… không có bằng chứng cho thấy ông ta ở cùng cô gái tuần cô ta chết.”
“Trừ Shala và ảnh của cô ấy.” Sky nói, và nghiến răng.
“Phải rồi. Và dù ông nghị sĩ đó là người xấu, thậm chí ông ta cũng chưa chắc đã liên hệ với Conners. Họ nghiêng về giải thiết là vài gã trong đội cận vệ của ông ta, đa phần là những tên ngốc có súng, đoán là có kẻ giúp ông ta làm ‘rắc rối’ biến mất. FBI đang quan sát và chờ một gã trong số đó phạm sai lầm.”
“Và?” Sky nói.
“Họ đã ghi âm được một gã nói chuyện với một tay Bradley Conners nào đó. Họ không dám chắc, bởi vì chúng nói khá khó hiểu. Nhưng FBI nói rằng từ cuộc nói chuyện, họ ước đoán rằng gã kia lúc đầu chỉ thuê Conners đánh cắp thứ gì đó, nhưng theo vài khám phá mới cái giá đã tăng lên. Chắc hẳn là vì giờ họ đã tìm thấy liên kết giữa tay nghị sĩ và cô gái. Và dù họ không dám thề độc, nhưng nghe có vẻ là gã trên điện thoại đã đặt hàng một vụ giết người.”
“Shala?” Sky hỏi.
“Gã gọi cô ấy là một phóng viên,” Lucas nói. “Nhưng phải, bọn tôi nghĩ đó là cô ấy.”
Sky vẫn đang cố hiểu mọi chuyện. “Làm thế quái nào mà cậu biết được tất cả những chuyện này?”
“Khi họ kiểm tra Conners, họ phát hiện ra cậu bạn của tôi cũng vừa làm việc đó. Họ đã gọi cậu ta, và cậu ta bảo họ rằng đó là để giúp tôi, và rồi tôi bị triệu đến để hỏi han.”
Sky cố suy nghĩ. “Được rồi, tôi sẽ tìm ra chính xác chỗ cô ấy đang ở và đưa lính liên bang tới tìm cô ấy.”
“Cô ấy đi đường nào? Tôi có thể bắt đầu như thế.” Lucas gợi ý.
“Tôi nghĩ cô ấy đi đường cao tốc. Tôi sẽ phải gọi cô ấy.”
Anh gác máy, tim anh nện thình thịch bên xương ngực, và bắt đầu quay số của Shala. Rồi anh nhớ là cô sẽ không trả lời. Thay vào đó anh gọi cho Pete cùng người tuần tra đường cao tốc, anh ta vẫn đang ở văn phòng, và bảo anh ta những gì anh sẽ cần. Để Pete chờ điện thoại, anh hét lên, “Maria?” Cô đáp lại và anh theo giọng cô vào bếp, thấy cô đang ngồi ở bàn. “Đưa anh điện thoại của em,” anh ra lệnh.
Cô cau mày. “Để làm gì?”
“Anh cần nói chuyện với Shala,” anh gầm lên.
“Không! Em sẽ không bẫy cô ấy như thế.”
“Đưa anh cái điện thoại chết tiệt của em ngay! Cô ấy đang gặp nguy hiểm!”
Mắt Maria mở to. Chạy đến quầy bếp, cô chộp lấy điện thoại của mình. Cô định đưa nó ra nhưng rồi rụt lại. “Một điều kiện. Khi cô ấy tới đây, anh sẽ nói với cô ấy là anh yêu cô ấy.”
“Thỏa thuận.” Anh nắm lấy điện thoại và bắt đầu ấn số của cô. “Nhưng nói cho em biết, anh cũng đã định sẽ làm thế rồi.”
Anh bắt đầu đi ra ngoài. Di động của Shala reo lên, và anh cầu nguyện rằng cô sẽ trả lời. Giọng cô tràn ra qua đường dây. “Chào Maria, tớ còn cách Precious khoảng một tiếng lái xe. Cậu có muốn gặp tớ ở quán café không?”
“Shala? Đừng tắt máy. Bọn anh vừa phát hiện ra rằng Charlie không đứng đằng sau những cố gắng cướp máy ảnh từ chỗ em hay làm em bị thương. Bọn anh biết kẻ đó là ai, và hắn ta có thể đang bám theo em, Shala?” anh nhắc đi nhắc lại tên cô khi cô không trả lời. Ra đến xe, anh chui vào sau tay lái.
“Em đây,” cô nói. “Nhưng em thề, nếu đây là một mánh…”
“Không phải.” Anh nghe cô hít vào. Bây giờ em đang ở đâu? Đường nào, và anh cần một cột cây số.”
“Em … không thấy cái nào.” Giọng cô nghe căng thẳng, sợ hãi. Anh quành xe khỏi đường nhà ông Redfoot, bụng anh xoắn chặt vì sợ hãi.
“Chờ đã, có một cái.” Cô nói to. “Anh có muốn em dừng lại đó không?”
“Không, cứ lái xe đi.” Sky hướng ra đường cao tốc, nhẩm tính nơi cô ở vào lúc anh gặp được cô.
“Và anh cần em chờ máy một giây – đừng gác máy, được chứ? Anh đang nói chuyện với cảnh sát và cần để họ biết em ở đâu, thế nhé?”
Sau khi nghe tiếng đồng ý yếu ớt của cô, anh đổi điện thoại và nói cột cây số cho Pete. Anh nghe Pete nhắc lại thông tin đó vào một đài radio. Rồi anh bảo người lính tuần tra gọi cho Lucas ở một đường dây khác và đưa thông tin cho cậu ta.
“Sky,” vài giây sau Pete nói. “Có một chiếc xe ở cách cô ấy vài dặm. Cậu ta sẽ đuổi đến chỗ cô ấy và tháp tùng cô ấy về đây.”
“Tuyệt! Tôi cũng đang ở trên đường đó rồi. Bảo họ tìm xe của tôi và Lucas nhé.”
“Chúng ta không cần cả một đoàn hộ tống đâu.” Pete càu nhàu.
“Chà, cậu có cả một đoàn đấy.”
Shala có thể nghe tiếng Sky ở đầu kia, và chỉ giọng anh thôi cũng mang đến trong cô những dòng cảm xúc lẫn lộn giữa đau đớn và bình tĩnh. Đau đớn, bởi vì cô đã từ bỏ việc cố thuyết phục mình tin rằng cô không yêu anh. Cô không nghi ngờ gì là đang yêu người đàn ông chẳng hề muốn dính dáng gì tới tình cảm lâu dài hay hạnh phúc trọn đời này. Bình tĩnh, bởi vì bằng cách nào đó anh đã giúp cô quên rằng một trong bốn chiếc xe trên đường cao tốc phía sau cô có thể là gã đàn ông có súng nghĩ rằng đầu cô là mục tiêu ngon lành.
“Shala?”
“Vâng?”
“Bọn anh có một người lính tuần tra cách đó vài dặm. Chỉ mấy phút nữa thôi cậu ta sẽ tới chỗ em. Và anh đang trên đường đến. Cả Lucas nữa. Mọi chuyện sẽ ổn.”
“Sky?” Nói tên anh thôi cũng thật đau đớn.
“Ừ?”
“Kẻ đang cố giết em là ai và vì lý do gì?”
Anh giải thích đôi điều, nhưng cô cho rằng anh không kể hết mọi chuyện cho cô. Sự im lặng phủ lên cuộc điện thoại.
Đột nhiên, một chiếc xe đi tới cạnh Shala, thật gần. Quá gần. “Ôi, Chúa ơi,” cô lầm bầm.
“Sao thế?” Sky hỏi.
“Một chiếc xe đang cố vượt qua em, đến từ giữa. Em nghĩ hắn ta đang cố đẩy em khỏi đường.”
“Có phải một chiếc xe cảnh sát không?” Sky hỏi, giọng hoảng hốt.
“Không.” Shala thấy người đàn ông thò tay xuống, và khi tay gã ta đưa lên, gã giơ thứ gì đó ra. Shala không nhìn kỹ. Cô chỉ nhấn ga.
“Người của cậu ở cái chỗ chó chết nào thế?” Cô nghe Sky hét lên ngay trước khi cô làm rơi điện thoại của mình.
“Tôi nói, người của cậu ở cái chỗ chó chết nào thế?” Sky hét vào điện thoại.
“Cậu ta ở đó,” Pete trả lời. “Cô ấy đang chạy trốn cậu ta. Bảo cô ấy chậm lại. Cậu ta đang cố cho cô ấy thấy huy hiệu.”
“Cậu ta không đi xe cảnh sát à?” Sky hỏi. Pete không trả lời. Sky nghe anh ta nói chuyện vào radio.
“Không.” Pete quay lại. “Cậu ấy đang nghỉ. Cậu ấy lái một chiếc Saturn xanh”
“Shala!” Sky hét vào điện thoại. “Nghe anh này, chiếc xe đang cố cản em lại có phải là một chiếc Saturn xanh không? Nếu phải thì cậu ta là lính liên bang đấy, em yêu. Nói với anh đi, Shala. Nói với anh đi.”
Nhìn thấy tấm biển Chào Mừng tới Precious đáng ra phải làm dịu cơn bỏng rát trong dạ dạy Sky, nhưng không. Không chỉ là cứu tính mạng Shala, anh còn phải thuyết phục cô cùng chung sống trọn đời với anh nữa. Nhưng Sky vẫn muốn đá đít tay lính liên bang vì đã bất cẩn không báo cho Pete biết rằng cậu ta không đi xe cảnh sát trắng đen. Tên ngốc đó đã khiến tất cả mọi người trải qua một cơn hoảng loạn không cần thiết.
Điện thoại của Shala sắp hết pin, nên sau khi tình thế dịu xuống, và sau khi anh gặp được cô, họ cùng gác máy. Sau đó Sky đã gọi Phillip, cậu ta sẽ gặp họ ở sở cảnh sát vài tiếng nữa.
Mắt Sky liên tục nhìn Shala đang lái xe phía sau anh. Anh đã va vào lề đường hai lần khi cố bắt lấy bóng dáng cô trong xe ô tô.
Người lính liên bang tháp tùng xe gọi điện vào bảo rằng cậu ta sẽ để Sky lo liệu từ đây, cũng ổn thôi. Sky đã gọi lại cho Shala và bảo cô hướng về sở cảnh sát/nhà tù.
“Em đáng ra phải gặp Maria ở quán café,” cô cãi.
“Không cho tới khi chúng ta biết mọi thứ đã an toàn.” Anh quát.
Anh nghe tiếng thở dài của cô, nhưng cô rẽ đúng đường ở đường Main. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là đưa cô ra khỏi chỗ lái xe và mang cô vào vòng tay anh. Và vào đời anh. Mãi mãi.
Khi cô đỗ xe, Sky lao ra khỏi xe mình để tới chỗ cô. Tim anh nhảy dựng lên khi nhìn bóng dáng cô. Cô mặc quần jeans bó sát như găng tay thấm dầu, và cũng cái áo sơ mi đỏ mà anh từng một lần nhìn cô chậm rãi cởi ra ở văn phòng anh. Sững sờ trước hình bóng cô, anh thậm chí còn không biết Lucas đang lại gần. Khi Shala đến gần, Sky khao khát muốn chạm vào cô. Rồi Sky trơ mắt ra nhìn Shala lao thẳng vào vòng tay của bạn anh.
Anh nuốt xuống một cục nghẹn thất vọng khi nghe tiếng Lucas thì thầm, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi có cô đây rồi.”
Thật đau đớn quá sức khi biết cô lao tới chỗ Lucas chứ không phải anh, nhưng anh đáng phải nhận nỗi đau ấy. Lucas là bạn cô, và Sky cược cả cánh tay phải của mình là Lucas chưa bao giờ bảo cô rằng cậu ta chỉ là món đồ tạm thời trong cuộc sống của cô, và ngay khi sự mới mẻ đã rời khỏi mối quan hệ của họ thì cậu ta sẽ ra khỏi cửa. Và đó chính xác là những gì Sky đã nói với cô – có lẽ không phải bằng những từ đó, nhưng sau khi chiếu đi chiếu lại cuộc cãi cọ của họ trong đầu, anh bắt đầu hiểu được cách Shala nhìn nhận những lời cáo lỗi khốn nạn của anh.
“Chúng ta nên đưa cô ấy vào trong,” Sky nói, hy vọng sự ghen tị của mình không thể hiện ra. Rồi anh nhìn xung quanh một lần nữa để bảo đảm mọi thứ an toàn.
Rõ ràng là anh không nhìn kỹ. Ngay khoảnh khắc họ xoay người bước về phía cửa, làn đạn nổ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook