Buổi nói chuyện kéo dài bốn lăm phút. Sky cảm thấy hài lòng khi anh bạn Texas của anh không hỏi một câu nào mà anh chưa hỏi.

“Anh đã xem các bức ảnh tôi bảo Sky chưa?” Shala hỏi.

“Ý cô là bức ảnh chụp Charlie Rainmaker và người đàn ông mà cô nghĩ là lái chiếc xe con màu đen à?” Phillip hỏi.

Shala gật đầu.

“Rồi. Chúng tôi đang cố nhận dạng tên lái xe.”

“Cậu có biết khi nào thì chúng ta lấy được nhận dạng không?” Sky hỏi.

“Mấy việc đó tốn thời gian lắm,” Phillip nói.

“Thế bức ảnh còn lại thì sao?” Shala hỏi. “Bức chụp một cặp đang… bận rộn trong ô tô? Như tôi đã kể với Sky, có thể một trong hai bọn họ đã kết hôn và họ nghĩ tôi là thám tử tư.”

Phillip nhún vai. “Với những gì chúng tôi biết về việc Rainmaker nộp đơn kháng nghị, cùng bức ảnh của cô mà anh ta có trong điện thoại, và việc anh ta nói rằng sẽ dọa cô chạy khỏi thị trấn, chúng tôi nghiêng về giả thiết rằng anh ta đã thuê một tay côn đồ nào đó để dọa cô, và có lẽ khi Rainmaker không trả tiền, hoặc phàn nàn vì cô vẫn ở đây, gã kia đã tấn công anh ta.”

Sky biết giả thiết của Phillip rất hợp lý, nhưng anh vẫn có nghi ngờ.

“Tôi thấy có vẻ là thế thật,” Shala thừa nhận.

Họ chuẩn bị kết thúc buổi họp thì cửa trước bật ra và bà Martha thò đầu vào trong. “Sky,” bà ta cau có nói. “Có… Anh… tôi nghĩ anh nên ra ngoài này.”

Sky đứng dậy, gần như sợ phải biết chuyện gì đang diễn ra. “Xin lỗi nhé,” anh nói. Nhưng anh chưa ra khỏi cửa thì Candy Peterson đã lao tới chỗ anh.

“Tôi vừa quyết định sẽ không báo án,” cô ta nói.

Nhìn mặt cô ta, anh chưa bao giờ nhớ rằng cô ta lại trông bầm dập đến thế. Sky dẫn cô ta vào văn phòng của anh và, nghiến răng, ép giọng mình bình tĩnh. Anh đóng cửa. “Cô đã nhìn mình trong gương chưa, Candy?”

“Anh ấy đã say.”

“À thế thì không sao hả? Đáng ra tối qua cô phải nói với tôi như thế, tôi hẳn sẽ để cho anh ta tiếp tục đánh cô nhừ tử.”

“Anh ấy bảo rằng lời đe dọa đưa Amy rời khỏi tôi của anh là vớ vẩn. Anh không thể làm thế.”

Vậy là cô ta đã nói chuyện với thằng khốn đó. Sky nhớ lại vẻ mặt cô bé đêm qua. Nó khiến anh muốn phát nổ. Tệ hơn, nó khiến anh muốn nói dối và nói rằng anh đã chứng kiến Peterson đánh cô. Nhưng không phải. Và lời nói dối của anh cũng sẽ không ngăn Candy lại. Cô ta phải tự muốn chấm dứt chuyện này.

“Candy, cô phải biết rằng tôi không đe dọa suông. Chỉ thêm một lần nữa thôi… một lần thôi, và tôi thề với Chúa, tôi sẽ đưa sở Bảo vệ Trẻ em vào nhà cô nhanh tới mức đầu cô phải quay mòng mòng đấy.”

“Tôi là một người mẹ tốt!” Cô ta quát lại. “Anh ấy sẽ không bao giờ làm đau con bé!”

“Không bao giờ làm đau con bé à? Tối qua cô có nhìn thấy con bé không? Cô không thấy nỗi đau trong mắt nó à? Cô thấy việc đó không làm con bé đau đớn à? Cô đã bao giờ nhìn mẹ mình bị đánh nhừ tử chưa? Có bao giờ chưa? Tôi đã trải qua rồi, Candy! Vì vậy đừng có nói với tôi rằng việc ấy không đau đớn!” Nhận ra rằng anh đã mất bình tĩnh, anh chỉ ra cửa. “Đi đi! Nếu cô không báo án, thì hãy biến khỏi văn phòng tôi ngay. Nhưng nghe cho rõ những gì tôi nói đây: đây là cơ hội cuối cùng của cô.”

Anh mở cửa và chờ cô ta đi. Cảm thấy mình đang sục sôi giận dữ, anh sầm sập bước về bàn mình và khoát tay ngang bàn, đẩy hết mọi thứ xuống sàn. Anh vẫn đang trừng mắt nhìn đống lộn xộn mà anh vừa tạo ra thì nghe tiếng có người đến sau lưng.

Anh quay phắt lại. “Tôi đã bảo cô đi cơ mà, Candy!” Đó không phải Candy. “Xin lỗi,” anh nói.

Shala bước lại gần hơn. “Đó là vụ việc khẩn cấp mà tối qua anh tới giải quyết phải không?”

“Phải.” Cô hẳn đã nghe thấy anh nói qua cửa.

Cô đặt tay lên ngực anh. “Em rất tiếc.”

“Vì sao chứ?”

“Vì anh phải xử lý việc đó.”

“Đó là công việc của anh.”

Cô cụp mắt xuống vài giây trước khi quay lại nhìn anh. “Em… khi em đi tìm máy ảnh của em, em đã thấy…”

Anh đặt một ngón tay lên môi cô. “Anh biết.”

“Bằng cách nào?” Cô hỏi.

“Em chưa tắt đèn trong tủ quần áo.” Anh cau mày. “Anh không đánh giá cao việc đó đâu.”

“Không đánh giá cao việc em để đèn à?” Cô hỏi, hơi trêu chọc. Khi anh lại cau mày, không hề có tâm trạng đùa cợt, cô nói tiếp. “Em biết thế là sai, nhưng em không cố ý…”

Nhận ra rằng anh đang trút giận lên cô, sợ rằng cô sẽ bắt đầu lải nhải, anh lại đặt một ngón tay lên môi cô. “Đừng nói gì cả mà hãy hôn anh thôi,” anh nói.

Cô mỉm cười. “Được.”

Môi cô ngọt ngào và mềm mại. Anh luồn lưỡi vào và ngực cô ép vào ngực anh. Đánh mất mình trong khoảnh khắc đó, anh di tay xuống để ôm lấy mông cô. Nụ hôn nóng bỏng hơn, nhanh hơn.

Cô nhích lại gần hơn, và anh ép một đùi vào giữa chân cô. Cô giật vạt áo của anh ra khỏi quần jeans và luồn tay vào dưới áo anh. Bàn tay mềm mại ấy vuốt ve ngực anh. Anh cứng lên ngay lập tức. Mở mắt ra, anh nhìn cái bàn sạch trơn của mình và quyết định rằng rốt cục thì dọn sạch nó cũng không phải một việc không hay.

Dẫu vậy, sau khi anh bước một bước, sự tỉnh táo đâm xuyên qua dục vọng của anh. Mắt anh nhìn sang cánh cửa văn phòng vẫn mở. “Khỉ thật. Lucas đâu?”

Shala đỏ mặt như thể cô vừa chợt nhận ra nụ hôn đã đi xa đến mức nào. “Đang chờ xem anh có muốn anh ấy đưa em về nhà không.”

“Phillip?”

“Anh ấy đi rồi.” Cô vùi mặt vào ngực anh như thể thấy xấu hổ.

Sky thả cô ra và đi ra cửa. “Lucas,” anh gọi. “Shala đây rồi. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”

“Được rồi,” bạn anh đáp lại. “Tôi sẽ gặp cậu ở nhà.”

“Được. Chúng tôi sẽ về đó… nhanh thôi. Cậu đã mua những món mà tôi bảo cậu mua ở hàng tạp hóa chưa?”

“Rồi,” anh ta đáp.

“Tốt. Tối nay tôi sẽ nấu cho chúng ta. Với lại, bác Martha này?” Sky gọi. “Bác về được rồi.”

Anh chờ tới lúc nghe tiếng gót giày của bà Martha rời đi mới đóng cửa văn phòng mình lại. Khi anh ngoái lại, Shala vẫn còn đầy vẻ xấu hổ trên má. Nhưng anh có cảm giác rằng mình có thể làm nó biến mất. Hay ít nhất anh cũng hy vọng mình có thể.

Mắt anh nhìn dọc cơ thể cô, từ cái váy màu xanh biển cho tới áo sơ mi tay ngắn màu đỏ tôn lên mọi đường cong mê người của cô một cách hoàn hảo. Lúc trước anh quá xao lãng khi thấy cô bị Phillip hăm dọa nên không hề để ý xem cô mặc cái gì. Hoặc nhận thấy rằng cô trông nóng bỏng chết người.

“Em lấy bộ quần áo đó ở đâu thế?” anh hỏi.

“Lucas đã đưa em đi mua sắm.”

Sky cau mày. “Đáng ra anh mới là người làm việc đó.”

“Anh rất bận.”

Anh di chuyển và vòng tay ôm eo cô. Khi cô thả người dựa vào anh, êm ái, anh rê tay mình xuống thấp hơn. “Ít nhất thì em cũng đang mặt cái quần con mà anh mua chứ?”

“Sợ là thế.”

“Sợ là thế?” anh lặp lại, bối rối.

Cô nhún vai vẻ có lỗi. “Nó cứ lách vào những chỗ không nên suốt lúc em nói chuyện với Phillip. Quần lọt khe. Đúng là khó chịu.”

Anh bật cười. “Em đã bảo với anh là em mặc loại đấy mà.”

“Em nói dối đấy. Em ghét cái thứ ngu ngốc đó.”

“Nhưng em vẫn mặc. Vì anh à?” Mắt anh lướt xuống dưới, và anh tưởng tượng ra quần nhỏ của cô – và trượt đến những chỗ mà anh không nên. Quần jeans của anh chật quá.

“Em đã quên mua quần con ở cửa hàng. Nên hoặc là quần lọt khe, quần con bẩn, hoặc không mặc gì.”

“Chúng ta không muốn em mặc quần bẩn. Nhưng không mặc gì hẳn cũng được.” Anh hôn cô và, với tay xuống, tìm thấy khóa váy của cô. Cô không ngăn anh lại khi anh từ từ kéo nó xuống, nhưng cô ngước lên với một vẻ do dự.

“Chúng ta liệu có nên…? Ở đây?”

“Không, nếu em không muốn,” anh nói, chuẩn bị kiềm chế bản thân.

“Không, em ổn.” Cô nhìn xung quanh. “Nhưng anh định… cho sự kiện này diễn ra ở đâu?”

Anh cởi nốt khóa của cô. “Chà, chỗ hợp lý nhất là bàn anh.”

Cô nhìn cái bàn. Anh thả váy cô xuống, nó rơi xuống sàn. Cái quần nhỏ màu đỏ làm tim anh tăng tốc. Mảnh tam giác lụa đó nhỏ xíu. Dây nối mảnh màu đỏ ôm chặt lấy hông.

Sky nâng mắt lên nhìn mặt cô và kìm lại nhu cầu chỉnh lại quần dài của mình. “Hoặc chúng ta có thể dùng ghế. Thảm?”

Mắt cô di chuyển. “Em không chắc hai chúng ta có thể vừa vào ghế.”

“Chúng ta có thể xoay xở.” Vẫn đang thưởng thức quần nhỏ của cô, anh đi vòng quanh cô để nhìn tổng thể bức tranh. “Rất đẹp.” Anh rê ngón tay dọc sợi dây mảnh mai, chạm nhẹ qua bờ mông săn chắc của cô. “Em có mặt áo lót đỏ không?”

Cô đảo mắt. “Nó là một bộ. Anh phải mặc chúng cùng nhau. Đó là luật.”

“Tốt.” Anh dẩu môi và di tay. “Em nghĩ anh có thể nhìn trộm cái… bộ này không?”

“Chắc là được.” Cô bắt đầu nghịch khuy áo đầu tiên. Nhưng rồi, cười toe toét, cô nghiêng đầu sang một bên và cởi ra. “Anh không muốn quay người à?”

“Không đời nào.” Anh ngồi xuống bàn.

Shala thốt ra một tiếng cười run rẩy. “Em không quen bị nhìn chăm chú như thế.”

“Thế nếu anh bắt đầu cởi đồ của mình ra và để em nhìn anh trong khi anh nhìn em thì sao?”

Cô mỉm cười. “Việc đó có thể có ích đấy.”

Anh kéo nốt ra khỏi quần jeans và bắt đầu cởi nút. Anh cởi thật chậm rãi để cô thưởng thức, nhưng anh không bao giờ rời mắt khỏi cô. Cô mở nút thứ hai rồi thứ ba. Cái áo lót đỏ và cả khe ngực ngọt ngào đi vào tầm mắt, và anh quên bẵng nhiệm vụ trình diễn. Anh cởi phắt áo ra và cởi khuy quần jeans.

Kết thúc, Shala chậm rãi để áo rời khỏi vai và rơi xuống sàn. Cô đứng trước anh trong áo lót đỏ và quần lọt khe đồng bộ, đi một đôi xăng đan trắng. Mắt anh hạ xuống nhìn từ móng chân được sơn màu của cô, cho tới những bông hoa cúc xinh xắn.

“Xinh quá,” anh thì thầm.

Anh đá văng giày ra, lột quần dài và quần nhỏ. Khi mắt cô nhìn anh, anh lại cứng thêm một cấp nữa.

Một quai áo lót tuột khỏi vai cô. Anh rê tay dọc quai áo, qua bầu ngực tròn mà cái áo giam giữ, nhưng anh ngừng lại khi thấy đầu ngực cô đâm qua lớp vải. Shala vươn tay ra sau để cởi quai áo lót, nhưng anh ngăn cô lại.

“Chưa được.”

Anh đưa cô tới bàn, nhấc nhẹ cô lên, và cẩn thận đặt cô xuống. Cô nằm ngửa ra. Anh lùi lại một phân và ngẩn ngơ nhìn cô. Mái tóc vàng sáng màu của cô rực sáng quanh đầu cô trên cái bàn gỗ sồi màu đen, và bộ đồ lót đỏ trở thành thứ màu sắc nóng bỏng trên làn da trắng ngà của cô. “Khỉ thật,” anh thì thầm, mắt anh ngấu nghiến nhìn cô. “Từ bây giờ, bất kỳ lúc nào anh ngồi ở cái bàn này anh cũng sẽ hình dung ra em.”

Cô bật cười và rê tay dọc bắp tay anh. “Em nên làm gì đây?” cô hỏi. “Em chưa làm tình trên bàn bao giờ.”

Anh nhìn xuống cô, mỉm cười. “Đừng lo. Em chỉ cần nằm đó là đủ rồi.”

Anh vuốt ve dọc eo cô. Cô tóm một tay của anh và đưa nó lên môi. Khi cô cho một ngón tay anh vào miệng, mắt anh bị hút chặt. Việc đó gần như đã vượt quá sực chịu đựng của anh.

Thật chậm rãi, anh rút tay ra và đưa nó xuống để lần theo quần con của cô. Chất ẩm ngọt ngào ở đó cho anh biết cô đang khát khao. “Anh nghĩ có người thích làm tình trên bàn,” anh buộc tội.

Cô khẽ cười. “Em có ca thán gì đâu.”

Anh lách tay vào. Hông cô nâng lên. Mắt nhắm lại, cô thốt ra tiếng rên đầu tiên.

“Anh thích những lúc em làm thế,” anh nói.

“Làm gì?”

“Tạo ra âm thanh đó.”

Anh dùng bàn tay tự do để vòng ra sau và cởi áo lót của cô. Cô cong người lên khi anh giật một cái, và anh bỏ áo con ra khỏi lưng cô. Ngực cô nhấp nhô, nên anh cúi xuống để hôn chúng. Một giây sau anh đã cởi được quần con của cô và tìm được bao bảo vệ trong ví, mừng là anh đã ghé qua nhà và lấp đầy kho.

Kéo cô ra mép bàn, anh quấn chân cô quanh eo anh và đi vào trong. Lúc đầu anh chậm rãi di chuyển, nhưng khoái lạc này mãnh liệt đến mức không thể kìm lại được. Anh đặt tay xuống dưới đầu cô làm đệm và để cơ thể mình chiếm quyền kiểm soát. Tay anh vòng quanh người cô. Động tác tăng dần lên cho đến khi cuối cùng anh cũng nghe được âm thanh khoái lạc của cô bên tai. Cực khoái của anh theo đến ngay lập tức. Không như tối qua, lần này có tác động của cảm xúc. Phần ngượng nghịu duy nhất xảy đến là khi họ kết thúc: anh không thể cuộn người cạnh cô, và anh cũng không thể cứ cuối xuống trên cô. Rời ra sẽ khiến cả hai bọn họ bị lạnh.

Anh chợt nhận ra rằng mình chưa bao giờ lo lắng về những giây phút sau khi làm tình với một người phụ nữ khác. Đẩy lùi suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, anh nâng cô dậy, đặt cô xuống thảm rồi nằm chuỗi người bên cạnh.

Khi anh nhận ra rằng cô không hề mở mắt, anh vuốt một tay dọc mũi cô. “Em ổn chứ?” anh hỏi, tim anh vẫn đập điên cuồng.

“Hoàn hảo.” Giọng cô nghe cũng hổn hển như anh. Cuộn người trong vòng tay anh, cô ép má vào ngực anh. Họ duy trì tư thế đó trong vài phút. “Anh luôn bận rộn như thế này à?”

“Gì cơ?” Anh hỏi.

“Ý em là ở đây, làm cảnh sát trưởng của một thị trấn nhỏ. Hôm nay dường như có quá nhiều thứ diễn ra ở đây.”

“Mấy ngày qua có bận thật.” Anh cười.

“Vậy đúng là em mang rắc rối theo phải không?”

“Không phải do em.” Anh dừng lại, và sau vài phút, khi sự im lặng kéo dài, anh nói thêm. “Anh phải xử lý tất cả mọi việc mà một thành phố lớn có – tạ ơn Chúa là với quy mô nhỏ hơn nhiều. Bọn anh có một vụ nổ súng, đột nhập, bạo lực gia đình…” Anh nói câu cuối với vẻ ghê tởm. “Vi phạm giao thông, quá nhiều vụ lái xe say xỉn đến bực mình.” Tâm trí anh xem xét lại vài vụ kỳ quặc mà công việc đòi hỏi. “Rồi một ngày bất kỳ nào đó anh có thể sẽ được gọi tới giúp cô Gordon tìm chó. Một lần anh đã được gọi tới giúp ông Thompson tìm răng. Ông ta chắc chắn rằng hàng xóm của mình đã lấy trộm nó.”

Cô bật cười. “Anh có tìm được chúng không?”

“Cái gì? Con chó hay bộ răng?”

“Cả hai,” cô nói.

“Có chứ.” Anh cười khẽ. “Con chó ở trong tủ đồ. Bộ răng ở trong lò vi sóng. Và đừng bắt anh giải thích một vụ nào trong hai vụ đó.” Họ tiếp tục nằm ôm nhau và cười suốt ba bốn phút.

Năm phút tiếp theo họ không nói gì. Lần này sự im lặng mang lại cảm giác mãn nguyện. Rồi anh nắm tay cô, bàn tay băng một cái gạc lớn. “Khỉ thật, anh đáng ra phải đưa em đi cắt chỉ.”

“Bác sĩ nói từ ba đến bốn ngày mà. Em chắc chắn ngày mai vẫn ổn.” Khi anh đưa tay cô lên môi, cô chống tay nhỏm dậy và nhìn anh. “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Bụng anh bồn chồn lo lắng. “Thường thì anh ghét những câu hỏi bắt đầu như thế, nhưng cứ hỏi đi.”

“Anh… bao nhiêu tuổi khi cha mẹ anh mất?”

Thấy chưa? Anh đã biết là mình sẽ ghét nó mà. Anh kìm lại khao khát muốn gạt câu hỏi này đi và thấy mình trả lời. “Mười.”

“Và anh đến sống với ông Redfoot ngay sau đó à?”

“Không . Anh đi từ gia đình này tới gia đình khác trong khoảng một năm rưỡi.”

Cô cắn môi và chống tay lên ngực anh. “Việc đó hẳn phải khủng khiếp lắm.”

Đúng vậy. “Anh cũng ổn.”

Sky nhận ra đây có lẽ là thời điểm tuyệt nhất để nói thẳng về giới hạn trong các mối quan hệ của mình. Có lẽ cô sẽ hiểu lý do canh không thể trao đi nhiều hơn. Nhưng rồi lời của anh trai nuôi của anh vang lên trong đầu anh như một bản nhạc cũ. Bất kể em làm gì, Sky, nếu em quan tâm đến cô Shala này thì đừng để cô ấy bỏ đi. Em sẽ hối hận đấy.

Anh lắc đầu và nói, “Em biết không, quá khứ - của anh và cả của em nữa – có thể khiến mọi việc thật khó khăn.”

“Khó khăn?”

“Các mối quan hệ,” anh lắp bắp, biết rằng mình đang làm rối tung việc này lên.

“Em biết,” cô nói. Cô vươn tay ra và chạm vào cằm anh. “Em rất sợ.”

Ngực anh bỗng như trút được cả gánh nặng, và cảm giác nhẹ nhõm tràn qua anh. “Cả anh cũng thế! Nhưng anh cho là chúng ta có thể sống đến đâu hay đến đó, hãy tận hưởng việc này. Làm nó tốt đẹp nhất có thể. Đúng không?”

Cô gật đầu. “Không sớm thì muộn em sẽ phải quay về nhà.”

Gánh nặng kia lại đè ngay xuống. “Khi nào an toàn thì em có thể đi. Trước đó thì không.”

“Nhưng bất kể gã nào đang theo đuôi em hoặc chiếc máy ảnh cũng đã không có động tĩnh gì mấy ngày rồi. Em đã thấy cả Lucas và anh cũng tìm kiếm hắn ta, và hắn ta rõ ràng không có ở đó. Có lẽ hắn đã bỏ cuộc.”

Sky chạm vào cằm cô. “Em điên à? Đây chính là cái gã mà bọn anh nghĩ ngày hôm qua đã giết người đấy!”

Cô ngước nhìn anh. “Em biết, nhưng… lúc nãy Lucas và em đã nói chuyện, và mọi việc có vẻ như Phillip nói. Có vẻ là Charlie đã thuê người làm tất cả chuyện này. Giờ đây khi Charlie đã chết rồi, hắn ta sẽ không có lý do nào để bám theo em nữa. Và Lucas nghĩ rằng…”

Anh sẽ bảo Lucas hãy giữ chặt những suy nghĩ đáng chết của cậu ta trong đầu mình thôi. “Anh cũng đã cân nhắc việc đó, Shala ạ, và phải, anh thừa nhận rằng từ những gì chúng ta biết thì có vẻ như vụ này đã đến hồi kết rồi, nhưng vẫn có vài chi tiết không hợp lý lắm. Charlie sống với nguồn thu nhập cố định. Anh không thể tin anh ta lại dùng khoản tiền ít ỏi anh ta có để thuê người làm công việc bẩn thỉu kia. Bọn anh đã xem tài khoản ngân hàng của anh ta. Không có tiền được rút ra. Và tất cả mọi chuyện đã xảy ra vẫn chĩa mũi dùi vào kẻ muốn máy ảnh.” Khi Shala nằm phịch xuống ngực anh, anh rê tay lên tấm lưng trần của cô. “Anh biết chuyện này rất khó khăn, Shala, nhưng hãy cho anh chút thời gian để tìm hiểu chuyện này trước khi em tự đặt mình vào vòng nguy hiểm. Nhé.”

Cô chống khuỷu tay lên, mìm cười. “Ái chà, lần này anh không dọa bỏ tù em nữa.”

“Không. Nhưng anh sẽ bám theo em nếu em rời thị trấn.”

Cô lắc đầu. “Anh có việc phải làm.”

“Anh biết. Đó là lý do nó sẽ khá khó khăn.” Anh chạm vào cằm cô. “Chỉ thêm chút thời gian thôi.”

Cô thở dài. “Được rồi, nhưng em cần phải bắt đầu làm việc trong khi đang ở đây.”

“Làm việc?”

“Vâng, nói chuyện với hội đồng bộ lạc, gặp Maria để bắt đầu một chương trình nghệ thuật, nói chuyện với thị trưởng về những thay đổi mà ông cần tạo ra. Nếu em ở đây, em cần làm việc. Em sắp mất trí vì chơi Scrabble rồi.”

Sky bật cười. “Anh sẽ nói chuyện với Johnson và chúng ta sẽ sắp xếp mọi việc.” Lần đầu tiên trong ngày, hít thở đến dễ dàng hơn.

Shala nhìn xuống chân. “Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm tình khi còn đi giày.”

“Anh sẽ phải mua cho em một đôi bốt da,” anh nói.

Khi họ cười xong, Shala lại thở dài. Cô rê tay dọc ngực anh và nói, “Anh không nghĩ là chúng ta nên chuẩn bị đi rồi sao?”

“Đi à? Anh tưởng chúng ta sẽ thử cái ghế.”

Cô đánh yêu ngực anh. “Thôi nào.”

Khi Sky mặc đồ, anh nhìn cô mặc quần áo vào, và cái ghế kia ngày càng trở nên ưa nhìn hơn. Bất kể em làm gì, Sky, nếu em quan tâm đến cô Shala này thì đừng để cô ấy bỏ đi. Em sẽ hối hận đấy.

“Này.” Anh kéo khóa quần và chộp lấy áo cô từ dưới sàn. “Khi em đi,” Chúa ơi, nói điều này thật khó, “bao lâu thì em quay lại một lần?”

Cô nhún vai và xỏ chân vào váy jeans. “Còn tùy xem hội đồng thành phố có thể chi trả cho bao nhiêu chuyến tham quan. Em sẽ đưa các nhà báo khác đi cùng, và Precious sẽ phải trả tiền. Vài khách hàng của em đủ sức trả tiền để đến vài tháng một lần, có nơi thì sáu tháng một lần.”

Vài tháng một lần ư? Chẳng thể đủ được. Cô có xuống đây thường xuyên hơn nếu anh hỏi không? Cân nhắc việc anh phải làm việc 24/7, việc anh bỏ đi cả cuối tuần sẽ rất khó làm. Nhưng cô sẽ đến nếu những gì họ có đáng để cô đến. Lúc này anh có trao cho cô những gì cô cần, xứng đáng với công sức cô bỏ ra không? Khỉ thật, làm sao anh biết chắc được đây? Không phải anh đã thừa nhận với bản thân rằng cô rất khác với những người anh từng hẹn hò sao? Ngây thơ hơn, ngọt ngào hơn… Anh nhìn quanh văn phòng của mình. Chuyện làm tình trên bàn làm việc kia có quá trớn không? Nhớ lại sự do dự lúc ban đầu của cô, một đống cảm xúc hỗn loạn bắt đầu trào lên bề mặt. Anh đã sẵn sàng phá hỏng mọi thứ chưa?

“Gì cơ?” anh hỏi khi cô giơ tay ra.

“Anh giữ áo của em.”

Và anh sợ rằng em đã giữ được trái tim anh.

Anh không chắc ý nghĩ ấy từ đâu đến, nhưng anh không cho phép nó ở lại. Anh đưa áo cho cô và nhặt áo của anh lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương