Im Miệng Đi Đồ Fan Giả
4: Bố Hắn Ta Thị Trưởng Mẹ Làm Ở Toà Án Đấy!!


Thẩm Vị Hành thật sự muốn phóng đi bắt gian luôn.

Nhưng hắn trầm ổn, hắn chịu được phiền, nên liền mang mũ cùng khẩu trang, núp sau thân cây ở xa xa rình coi Diệp Cửu Nguyệt cùng gian phu đương lúc đêm tối tại ven hồ ở vườn trường dây dưa.

Khoảng cách hơi xa tý, nên nghe không rõ hai người bọn họ đang nói cái gì.

Thẩm Vị Hành bắt đầu sốt ruột, quan sát đường, luồn lách tránh né bước đi, không tiếng động mà đến gần hơn.

Ven hồ, Diệp Cửu Nguyệt thấp giọng nói: “Tùy Đông, cậu đừng tới tìm tôi nữa, còn như vậy người khác sẽ nhìn ra đấy."
Đứng đối diện cậu là một nam sinh cùng tuổi, trông khá sáng sủa đẹp trai, dáng người cao, ăn mặc cũng rất hợp mốt, thoạt nhìn qua y như một hotboy, thực tế cũng đúng như vậy, từ tiểu học đến đại học hắn đều sống trong sự chiều chuộng suôn sẻ mà lớn lên.

Nếu không nhan cẩu như Diệp Cửu Nguyệt cũng sẽ không từng thích hắn như vậy.

Đáng tiếc, có duyên không phận, còn không có bắt đầu đã kết thúc.

Tùy Đông vội vàng nói: “Nhưng lúc ấy cậu cũng không thể trực tiếp bắt tôi comeout với ba mẹ được mà.

Tôi cũng không phải không định comeout, nhưng chuyện này phải để từ từ, chúng ta giấu quan hệ mấy năm, đợi tốt nghiệp đi làm, bọn họ có thể tiếp nhận rồi lại tính không được sao."
Diệp Cửu Nguyệt lắc đầu: “Tôi đã giải thích rồi, không phải muốn ép cậu comeout, là do cậu bắt cá hai tay, cùng lúc yêu đương với con gái, tôi mới đề nghị chia tay."
“Tôi cũng giải thích rồi mà, tôi chỉ là muốn thử xem, tôi vốn không phải đồng tính, mới chỉ thích mình cậu là con trai, nên tôi mới muốn thử xem tôi có phải thật sự là......" Tùy Đông trách cứ, "Tóm lại là cậu bẻ cong tôi, cậu chịu trách nhiệm đi, tôi vốn dĩ không phải cong mà."
Diệp Cửu Nguyệt bối rối: “Tôi không có nha.”
Tùy Đông kiên trì: “Chính là tại cậu.

Cậu cứ nhất quyết kèm tôi học bổ túc.”
Diệp Cửu Nguyệt nói: “Là thầy giáo bảo tôi làm thế."
Tùy Đông tiếp tục nói: “Cậu làm cơm cho tôi ăn thì sao."
Diệp Cửu Nguyệt bối rối mà nói: “Đó là cơm trưa của tôi, cậu cứ đòi ăn..."
Tùy Đông nói tiếp: "Còn việc cậu giặt quần áo cho tôi thì sao."
Diệp Cửu Nguyệt hơi bực: "Tại cậu để nhầm đồng phục vào giỏ của tôi, tôi tưởng của tôi."
Tùy Đông nói: “Mùa đông cậu còn ngủ cùng chăn với tôi."
Diệp Cửu Nguyệt gãi gãi đầu: “Là do tối cậu đi vệ sinh xong mơ mơ màng màng nằm sai giường, mà lúc đó tôi ngủ rồi nên không biết."
Tùy Đông chất vấn: “Vậy cậu dám nói lúc đó cậu không thích tôi không? Cái ánh mắt lúc nhìn tôi của cậu cùng những nữ sinh yêu thầm tôi có gì khác biệt hả?"
Diệp Cửu Nguyệt do dự mà nói: “Nhưng tôi cũng chỉ cùng mọi người nhìn cậu, có làm gì khác đâu."
“Cậu chính là nhìn liền khiến tôi cong rồi." Tùy Đông chém đinh chặt sắt mà nói.


Diệp Cửu Nguyệt chần chờ biện giải: “Những người khác cũng nhìn cậu mà."
Tùy Đông đúng lý hợp tình hỏi: “Thế thì làm sao?"
Diệp Cửu Nguyệt chậm chạp mà nói: “Thì nó có nghĩa là không phải do tôi mà cậu cong."
Tùy Đông nói: “Dù sao cũng chẳng có ai kèm tôi học, làm cơm, giặt quần áo, nằm ngủ cùng tôi lại còn đan khăn quàng cổ cho tôi!"
Diệp Cửu Nguyệt kiên nhẫn giải thích: "Đã nói rồi, dạy thêm là thầy nhờ, cơm là cậu tự lấy ăn, quần áo là do cậu để nhầm nên tôi tưởng đồ tôi.

Là tự cậu ngủ sai giường, lúc đấy tôi ngủ mất rồi.

Khăn quàng cổ là tôi đan định để tự mình quàng, ai ngờ Giáng Sinh cậu tặng tôi một quả táo rồi cứ khăng khăng coi khăn của tôi là quà đáp lễ mà cầm đi, tôi ngại không muốn nói thật."
“Nhưng mà tôi chỉ thích cậu." Tùy Đông nói, “Đối với những người khác thì không như thế."
Diệp Cửu Nguyệt do dự vài giây, hơi dịu giọng nói: "Tôi cũng không biết mà."
Từ đằng xa 10 mét lén lút di chuyển đến phía sau cái cây chỉ cách 3 mét, Thẩm Vị Hành miễn cưỡng nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại tâm tình lại bắt đầu phức tạp.

Diệp Cửu Nguyệt thật sự là quá tâm cơ, thủ đoạn quá cao.

Thẩm Vị Hành nghĩ thầm.

Nhất định phải rút kinh nghiệm, tuyệt đối không thể giống như thằng ngốc kia được, hừ, chẳng trách Diệp Cửu Nguyệt không cần tiền không cần xe, hóa ra là kẻ lừa tình, lấy việc đùa giỡn tình cảm đàn ông làm thú vui, hiện tại ngoài xã hội đúng là đầy rẫy những kẻ như thế.

Tùy Đông vung tay lên, nói: “Được, thế chúng ta từ đây không nhắc lại chuyện cũ, hiện tại bắt đầu lại từ đầu được không?"
Diệp Cửu Nguyệt nói: “Không.”
“……” Tùy Đông hỏi, “Vì sao lại không?"
Diệp Cửu Nguyệt vô tội mà nói: "Cậu hỏi tôi có được không còn gì?"
Tùy Đông hỏi: “Thế cậu không thể nói "Được" à? Vì sao lại không nói? Cậu không thích tôi nữa à?"
Diệp Cửu Nguyệt nói: “Ừ, không thích.”
Tùy Đông ngẩn ra, ngay sau đó kích động lên: “Vì sao? Vậy cậu thích ai? Lục Tây Nam?”
Diệp Cửu Nguyệt bối rối mà nói: “À không, cậu ấy chỉ là bạn bè.

Tôi không thích ai hết."
Tùy Đông hỏi: “Vậy cậu sao lại không thích tôi nữa?"
Diệp Cửu Nguyệt trầm mặc một lát, nói: “Không còn cảm giác nữa, tôi thật sự hết thích cậu rồi, Tùy Đông, xin lỗi."
Tùy Đông đi kéo tay cậu: "Cậu thích tôi lại lần nữa đi mà, Cửu Nguyệt, tôi thích cậu, lần này tôi khẳng định không sai lầm nữa, cậu cho tôi thêm một cơ hội đi.


Trước kia cậu thích tôi như vậy, mà tôi lại làm chuyện khiến cậu buồn, tôi sẽ sửa.

Vì cậu, quê tôi cũng không về, ở lại trường cùng cậu, tôi thật sự thích cậu mà, Cửu Nguyệt, tôi không biết hình dung cảm giác này như thế nào, chỉ biết tôi muốn hôn cậu, muốn ôm cậu, muốn cùng cậu phát sinh quan hệ, như ma xui quỷ khiến vậy."
Mặt Diệp Cửu Nguyệt hơi hồng, tránh né tay hắn: “Tùy Đông, cậu bình tĩnh một chút.”
“Tôi rất bình tĩnh.”
“Cậu đang nói lung tung...."
Tùy Đông bắt lấy bả vai cậu; "Cửu Nguyệt, tôi là nghiêm túc.”
“Tôi cũng rất nghiêm túc nha, tôi không nghĩ tới việc bắt đầu lại." Diệp Cửu Nguyệt nỗ lực gỡ tay hắn ra, “Cậu bỏ tay ra trước đi, nhỡ bị người ta thấy, không muốn cũng phải comeout đấy."
Tùy Đông hỏi: “Có phải tôi comeout xong là cậu liền đồng ý quay lại không?"
Diệp Cửu Nguyệt giật mình, chần chờ mà nhìn hắn, sau một lúc lâu vẫn là lắc lắc đầu: “Tùy Đông, buông tay đi.”
“Tôi không buông....”
Tùy Đông đang nói, bỗng nhiên một bàn tay mạnh mẽ giằng tay hắn ra, sức lực rất lớn, những ngón tay thon dài đẹp đẽ lại giống như kìm sắt vô cùng có lực.

Tùy Đông ngẩn người, nhìn về phía chủ nhân của cánh tay đột nhiên xuất hiện này ---- vóc dáng rất cao, vai rộng, mang mũ cùng khẩu trang, thấy không rõ mặt.

Người này đem Diệp Cửu Nguyệt kéo vào ngực chính mình, lạnh lùng mà nói với hắn: "Cút."
Tùy Đông phục hồi lại tinh thần: “Mày là ai?"
Người này lại không nói lời nào, ôm lấy bả vai Diệp Cửu Nguyệt liền đi.

Diệp Cửu Nguyệt cũng bị hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn gã đàn ông bí ẩn ăn mặc như kẻ sát nhân đêm mưa, không kìm nổi lại bắt đầu tưởng tượng, tự mình dọa mình, cũng tại vì tối qua mới coi phim kinh dị cùng bạn cùng phòng xong.

Cậu vốn dĩ không muốn xem, nhưng ba người kia chơi trò đùa dai, thế nào cũng phải xem, khiến cậu sợ tới mức không dám về chung cư một mình.

Đương nhiên, lúc Thẩm Vị Hành không đến, Diệp Cửu Nguyệt thật ra cũng chẳng đi chung cư, trừ phi là phòng tự học không còn chỗ ngồi, trong phòng ngủ lại ồn ào quá mức.

Thẩm Vị Hành nhận ra Diệp Cửu Nguyệt đột nhiên run run, dừng chân lại, đem áo khoác cởi ra choàng cho cậu, tích chữ như vàng: "Mặc vào."
Diệp Cửu Nguyệt thấy đồng hồ Thẩm Vị Hành lộ ra, do dự một chút, thử nhỏ giọng hỏi: “Trương, Trương Tam?”
“……” Thẩm Vị Hành nói, “Im miệng.”
Đại khái giọng nói giống rồi.

Diệp Cửu Nguyệt liền yên lòng: “Tôi không lạnh, anh tự mặc đi."
Thẩm Vị Hành: “Trật tự đi.”
Diệp Cửu Nguyệt: “Sáng mai tôi có tiết lúc sớm, vẫn phải về ký túc, anh đợi nha? Tôi học xong thì đi tìm anh."

Thẩm Vị Hành: “Không, im lặng."
Diệp Cửu Nguyệt liền không nói nữa, yên lặng mà túm lấy tay Thẩm Vị Hành.

Thẩm Vị Hành không dùng quá nhiều sức, nên Diệp Cửu Nguyệt rất dễ dàng kéo đi.

Chỉ là cậu vừa kéo đi, Thẩm Vị Hành lại nắm lại, vừa kéo đi, lại giữ lại, kéo đi, giữ lại.

Thẩm Vị Hành lại còn cười lạnh: “Ấu trĩ.”
Diệp Cửu Nguyệt: “……”
Anh còn ấu trĩ hơn đó.

“Cửu Nguyệt!”
Tùy Đông vội vã đuổi theo, nhận thấy không chạm được vào Diệp Cửu Nguyệt đang chôn nửa người trong ngực Thẩm Vị Hành, liền đổi thành giữ vai Thẩm Vị Hành lại: "Mày là ai hả?"
Thẩm Vị Hành buông Diệp Cửu Nguyệt ra, trở tay dùng sức vặn tay Tùy Đông, Diệp Cửu Nguyệt lập tức kêu lên: “Đừng!”
Thẩm Vị Hành cùng Tùy Đông duy trì tư thế 1s trước khi đánh nhau, đồng thời nhìn về phía Diệp Cửu Nguyệt.

Diệp Cửu Nguyệt lo lắng nói với Thẩm Vị Hành: “Đừng làm cậu ta bị thương."
Tùy Đông mắt sáng ngời: “Cửu Nguyệt...”
“Bố cậu ta là thị trưởng.” Diệp Cửu Nguyệt lo lắng mà nói, “Mẹ cậu ta là viện trưởng viện tòa án đó."
Tùy Đông: “……”
Thẩm Vị Hành: "....."
Thẩm Vị Hành phục hồi tinh thần, nghĩ thầm, con trai thị trưởng thì tôi không đánh nổi sao? Hắn có mặt mũi đi mách mẹ rằng vì quấy rầy đàn ông nên bị người đàn ông của người ta đánh à?
Cho nên rút ra kết luận, vẫn là có thể đập.

Mà Tùy Đông chịu mấy lời kích thích này cũng rất muốn choảng nhau rồi.

Mắt thấy hai người lại muốn đánh, Diệp Cửu Nguyệt nói: “Dừng tay, không là tôi la lên đấy."
Thẩm Vị Hành: “……”
Tùy Đông: “……”
Diệp Cửu Nguyệt khó xử mà nói: “Hai người chừa mặt mũi lại cho tôi đi."
Đây là cái giọng điệu kiểu gì thế hả? Thẩm Vị Hành thô bạo đẩy Tùy Đông ra, kéo Diệp Cửu Nguyệt lại: "Nói!"
Diệp Cửu Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Nói cái gì?”
Thẩm Vị Hành ôm lấy cậu, khiêu khích mà nhìn về phía Tùy Đông.

Tùy Đông cũng khẩn trương mà nhìn về phía Diệp Cửu Nguyệt, lại lần nữa hỏi: “Hắn là ai?”
Diệp Cửu Nguyệt càng nghi hoặc, nhìn nhìn Thẩm Vị Hành, chần chờ thò lại gần nhỏ giọng nói: “Muốn tôi nói cho cậu ta biết anh là ai hả?"
Thẩm Vị Hành: “Ừ.”
Diệp Cửu Nguyệt khó xử: “Vậy anh sẽ bị lộ thân phận đó."
Thẩm Vị Hành: “Lộ!”
Diệp Cửu Nguyệt vì hắn suy nghĩ: “Vẫn là không ổn lắm.”

Thẩm Vị Hành: “Nói!”
Diệp Cửu Nguyệt bị hắn thúc giục, do dự mà nói: “Anh ấy là Thẩm....”
Đù!
“Không phải bảo cậu nói cái này!" Thẩm Vị Hành nóng nảy, vội vàng ngăn cản trước khi danh tính bị bóc xoạch ra.

Diệp Cửu Nguyệt ghìm cương trước bờ vực, hoang mang mà nhìn hắn, nghĩ thầm Thẩm Vị Hành thật là càng ngày càng khó hiểu, vừa giục như cháy nhà xong lại không cho người ta nói, thế rốt cuộc là muốn mình nói cái gì?
Thẩm Vị Hành cũng không trông cậy vào vị này nữa, tự hướng tên gian phu kia trầm giọng: "Tao là bạn trai Diệp Cửu Nguyệt, về sau cấm mày quấn lấy em ấy nữa."
Tùy Đông kích động mà nói: “Không thể nào!"
Thẩm Vị Hành hừ lạnh một tiếng: “Chính là thế đấy.”
Tùy Đông tỏ vẻ cầu xin mà nhìn về phía Diệp Cửu Nguyệt: “Cửu Nguyệt, cậu vừa nói là cậu không thích người khác mà."
Diệp Cửu Nguyệt khó xử nghĩ, tôi cũng không tính cả idol mình vào, cậu cũng chẳng hỏi có gồm idol tôi không nha.

Hoặc là nói, cũng không thể đem bạn giường thành đối tượng tính vào ha.

Thẩm Vị Hành không hài lòng khi Diệp Cửu Nguyệt im lặng, sờ sờ vai cậu, cảnh cáo liếc cậu một cái.

Diệp Cửu Nguyệt dưới sự thúc giục của hắn, cái khó ló cái khôn lập tức nói: "Tùy Đông, tôi nói không thích, đó là vì tôi yêu anh ấy rồi."
Tùy Đông: “……”
Diệp Cửu Nguyệt vì tăng sức thuyết phục, còn tự gật mạnh đầu, giọng khẳng định "Ừm" một tiếng: "Chính là như thế."
Tùy Đông: “……”
Đem kẻ ngu ngốc kia vứt lại đằng sau, Thẩm Vị Hành ôm Diệp Cửu Nguyệt đưa cậu đến gần chỗ đậu xe, lên xe, nhếch mép cười lạnh một cái.

Diệp Cửu Nguyệt ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi, lỡ làm liên lụy đến anh rồi.

Với cả, cảm ơn anh đã giải vây."
Thẩm Vị Hành mặc kệ cậu, ném ra một câu “Cài dây an toàn." liền lái xe.

Diệp Cửu Nguyệt vội nói: “Sáng mai tôi....”
“Tôi đưa cậu về." Thẩm Vị Hành lạnh lùng mà nói.

“Nhưng mà...”
“Im không thì bảo.” Thẩm Vị Hành đột nhiên kéo khẩu trang xuống, rướn người qua khoảng cách gần nhìn Diệp Cửu Nguyệt.

Nhan khống hệ u mê sắc đẹp mặc kệ nguyên tắc cùng liêm sỉ - Diệp Cửu Nguyệt lập tức im miệng, đã thế tim cậu còn bắt đầu đập như trống bỏi, dán sát vô lưng ghế, ánh mắt đảo qua đảo lại một tấc không rời mặt Thẩm Vị Hành.

Thẩm Vị Hành hài lòng nhìn biểu hiện này của cậu, duỗi tay cài dây an toàn cho cậu, lái xe ra ngoài.

Sắc đẹp hại người mà! Diệp Cửu Nguyệt nắn nắn cổ tay ngồi trên ghế thở dài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương