Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh
-
Chương 86: Trốn Tránh
“Anh”
Tôi vội buông tay ra khỏi đầu Daeshim, sao tôi lại có cảm giác tội lỗi thế này, giống như vụng trộm bên ngoài bị bắt gặp vậy
“Jimin, em không sao chứ? Em không nghe điện thoại, anh gọi cho em rất nhiều nhưng đều không liên lạc được, xong việc anh liền chạy đến đây luôn” Jonghyun tiến lại gần tôi
“Anh” tôi chạy đến ôm lấy Jonghyun, rũ mắt xuống, điều chỉnh cho giọng mình run run như sắp vỡ “Em sợ lắm, hôm qua em rời nhà một chút thôi mà bị trộm vào nhà, chúng lấy hết đồ đạc giá trị đi rồi,điện thoại cũng bị lấy mất”
“Em không sao chứ? Đã báo án chưa?”
“Em báo rồi” tôi vội ngăn cản “Bên bảo hiểm cũng đã đến rồi, vừa nãy em tưởng nhầm nhân viên bảo hiểm là tên trộm nên đánh người ta, xin lỗi chú ạ! Vì chú quá giống kẻ trộm nên cháu đã hành động không phải” tôi quay ra lườm Daeshim cảnh cáo hắn
“À haha, chào cậu, tôi là Park Daeshim, nhân viên công ty bảo hiểm Pyeong Hwa, hiểu nhầm thôi ấy mà, tôi không để trong lòng”
“Vâng, mong chú giúp đỡ bạn gái cháu ạ”
Tôi nhìn hai người bắt tay nhau, một người là ‘bạn trai tôi’, còn một kẻ điên vừa nhận hẹn hò với tôi ngay trước mặt mẹ hắn, tôi xoa xoa thái dương, đau đầu thật, phải nhanh chóng chấm dứt các mối quan hệ này.
“Em ổn chứ?”
“Ah? Có chút đau đầu thôi ạ, khiến anh phải lo lắng rồi, thật có lỗi quá”
“Không sao đâu” Jonghyun xoa đầu tôi, dịu dàng nói “Em không sao là tốt rồi”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Jonghyun nhìn tên hiện trên điện thoại, khuôn mặt lộ ra sự bối rối
“Anh bận thì cứ đi làm đi ạ, em sẽ lo bên bảo hiểm, không sao đâu, lúc nãy em sợ hãi nhưng thấy anh là sợ hãi biến mất luôn rồi! Đừng lo lắng, em không sao đâu” tôi lắc đầu, tỏ vẻ không sao với Jonghyun
“Vậy...” Jonghyun lúng túng nhìn tôi, tôi gật đầu mỉm cười “Anh đi nhé, quản lý đang gọi.”
“Vâng, anh đi ạ, Jonghyun cố lên!”
Tôi làm động tác cổ vũ, nhìn theo bóng Jonghyun khuất dần, thở dài một hơi
“Diễn đạt đấy” Daeshim đi một vòng nhìn đồ đạc trong nhà, gật gù nói với tôi
“Không còn cách nào” tôi gạt nước mắt trên má, mặt trở lại dáng vẻ lạnh lùng
“Nhưng có vẻ không yêu ngươi lắm, nếu thực sự yêu thương ngươi sẽ không bỏ ngươi ở đây một mình sau khi trải qua những chuyện như vậy”
“Có lẽ do còn quá trẻ đi, dù sao ta cũng không bận tâm” tôi tìm tờ giấy, vừa đi một vòng viết lên đó những thứ đã bị trộm mất, vừa trả lời Daeshim “Ta cảm thấy người đó ở lại đây còn lúng túng hơn”
“Diễn cũng tốt, nhưng lấp liếm không đủ” Daeshim lại gần tôi, cúi xuống nói nhỏ “Chiếc áo sơ mi ngươi đang mặc là của Salvatore Ferragamo bản giới hạn.
Ngươi nên cảm thấy may mắn vì anh ta không phát hiện ra đấy”
“Quên mất, ta đi thay đồ đã, trả lại ngươi”
“Không cần, đồ người khác đã mặc qua, ta sẽ không đụng đến”
“Được thôi, Chaebol đời thứ ba quả nhiên có khí chất”
Tôi cười nhạo hắn, tìm quần áo rồi vào phòng tắm thay đồ.
Khi tôi đi ra đã thấy Daeshim nằm dài trên giường, liếc mắt nhìn tôi
“Ở đây không an toàn”
“Uhm, vẫn biết, sơ sẩy sẽ có trộm đến hỏi thăm” tôi gật đầu
“Ngươi bị để ý rồi”
“Nhanh như vậy?” tôi ngạc nhiên, mới hôm qua tỉnh dậy, hôm nay đã bị nhắm đến rồi?
“Sao ngươi biết?”
“Ở đây có đánh dấu, ngay dưới chỗ này” Daeshim chỉ vào một góc gần giường ngủ “ngươi bị chơi rồi, chỉ cần đi theo lối cũ của Han Jimin là sẽ bị tóm”
Tôi im lặng, không thể phủ nhận Kẻ nắm giữ số phận rất gian xảo.
Mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau, tuy Han Jimin là nhân vật được tôi tạo ra, nhưng trong thế giới này vẫn được coi là một ‘người thật sự’, bị số phận thao túng, được sự bảo vệ của Kẻ nắm giữ số phận.
Kẻ đó tôi chưa gặp bao giờ, không rõ hắn là ai.
Có vẻ như đã đoán được tôi sẽ quay trở lại, dự định ôm cây đợi thỏ.
Thật may khi tôi tỉnh lại không nằm trong khu vực kẻ đó đánh dấu, đi cùng với Daeshim lên đây, Daeshim sẽ làm át mùi của tôi đi, xóa bớt đi dấu vết tôi để lại.
Tôi nghiêm túc nhìn người đang nằm lười biếng trên giường
“Daeshim, giúp ta đi”
“Liên quan gì tới ta” hắn cợt nhả, giương đôi mắt thách thức nhìn lại tôi
“Ta cần phải thoát khỏi mạch truyện cũ, hơn nữa có cảm giác Kẻ nắm giữ số phận đang trên đường đến đây”
“Gọi anh” Daeshim hất mặt nhìn tôi
“Muốn chết hả!” giơ tay lên định đánh cái mặt đáng ghét này, cái thói thích đổ thêm dầu vào lửa này, chướng mắt quá
“Ngươi không còn nhiều thời gian đâu”
Bàn tay đang giơ lên cao của tôi nắm chặt dần dần hạ xuống.
Tốt lắm Jimin, dạo này kìm nén cơn giận rất giỏi, tôi tự an ủi mình, đúng là không còn nhiều thời gian, mắt tôi nhắm chặt lại, nhăn nhó hé ra hai tiếng
“A...nh”
“Ey, bé ngoan, đi thôi” Daeshim vui vẻ đứng dậy, phủi quần áo rồi vỗ vai tôi “Nhanh thu thập giấy tờ, kẻ đó hiện tại cách chỗ này 500m”
Tôi không còn thời gian để đôi co với Daeshim, mở ngăn kéo tủ, giấy tờ được xếp ngay ngắn trong đó, cầm lấy xong vội vàng chạy theo bước chân của Daeshim.
Ngay khi tôi chạy đến xe, Daeshim đột nhiên quay lại, dang tay ôm chầm lấy tôi, mặt tôi áp vào ngực hắn, chân tay không cử động được, lại giở trò gì?
“Đừng động đậy, đừng nhìn”
Tôi đứng im, cảm giác nguy hiểm xẹt qua gáy, chạy dọc sống lưng, tiếng động cơ xe lướt qua phía sau tôi.
“Lựa chọn lúc ngươi chưa hồi phục để đến, đúng là không chuyện chơi xấu nào không làm, giữ nguyên tư thế đó, đi theo ta lên xe”
“Được”
Tôi nhắm mắt, dựa theo lực kéo của Daeshim lên xe, giấu mình trong chiếc áo hắn cho tôi mượn vừa thay ra, he hé mắt nhìn chiếc xe vừa dừng lại, người phụ nữ trong xe bước ra, khí thế vô cùng mạnh mẽ
“Mẹ...?” tôi ngạc nhiên, chẳng phải người phụ nữ ấy đã hóa thành tro bụi vài năm về trước rồi sao? Chính mắt tôi chứng kiến đưa người đó vào lò hỏa thiêu, tại sao lại ở đây?
“Mẹ? Ngươi nhìn thấy mẹ của Han Jimin sao? Ta lại thấy đó là người quản lý văn phòng ngươi làm việc”
“Rất giống, ta không biết tại sao nữa, rõ ràng đã chết rất lâu rồi...”
“Là thuật.
Kẻ đó không có lộ nguyên hình, dựa theo ảo giác mà chúng ta tự động cho phép trở thành người mà chúng ta nghĩ là thế.
Jimin, nghe kỹ đây, không cần biết ngươi tìm Hiên như thế nào, cẩn thận tất cả những kẻ bên cạnh ngươi, không được tin bất cứ ai cả!”
“Còn ngươi?”
“Ta không thuộc phạm vi quản lý của Kẻ nắm giữ số phận, kẻ đó không thể biến thành ta”
“Vậy thì yên tâm rồi, đi thôi”
Tôi ngả người ra tựa vào ghế, Daeshim khởi động xe.
Lúc đi lướt qua tòa nhà, tôi liếc mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ đang chầm chậm đi từng bước cầu thang, môi son đỏ rực, không che giấu nổi làn da lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Là giả.
Tôi cười nhẹ, nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm
“Có vẻ như hắn đang ở chỗ khác, đây không phải bản thể”
“Có lẽ vì ngươi mới tỉnh dậy nên không để vào mắt”
“Ta nên cảm thấy may mắn hay bị xúc phạm đây?” lắc đầu “Thật ra không lo lắng lắm, chỉ cần là mặt trời còn ở kia, ta vẫn sẽ an toàn một mức nhất định”
“Nghĩa là ngươi nói ta phí công lo lắng rồi?” Daeshim nổi giận
“Phát điên cái gì?” tôi lườm một cái cháy xém “tiếp sau còn phải nhờ ngươi đây giúp đỡ mà, ta cần quần áo, nơi ở, điện thoại và tiền”
“Ngươi có thể bỏ thói quen nhìn chằm chằm vào túi tiền của ta không hả?”
“Không thể, ai mượn ngươi sinh cùng thời với ta đâu” tôi khoanh tay trước ngực, ngang ngược
“Thế giới này ta lớn tuổi hơn ngươi đó! Nói chuyện với người lớn mà không dùng kính ngữ à?”
“Không nghe thấy gì cả!” tôi bịt hai tai lại, nhắm tịt hai mắt giả mù giả điếc “Đưa ta đến trung tâm thương mại”
“Được, đợi chút” Daeshim hạ thấp giọng, bất lực như bao lần
Không được tính là kề vai sát cánh, chỉ là sinh cùng một thời điểm, lịch cùng một kiếp, cũng tính là thực hiện chung một nhiệm vụ.
Dù đi qua nhiều thời gian, không gian không có nhau, lúc gặp lại tôi và Hy vẫn luôn là bạn tốt.
Tên đáng ghét này ngoại trừ hay bắt nạt, cãi nhau, tỏ vẻ ghét bỏ ra thì cũng đối xử với tôi rất tốt.
Dưới túi da xinh đẹp là một loại độc dược vô cùng mạnh, hắn không phải người tốt, chỉ cần chạm đến giới hạn của hắn, hắn ra tay còn độc ác gấp trăm ngàn lần so với tôi.
Có lẽ bởi vì không làm gì được tôi nên tôi trở thành người duy nhất được đối xử tử tế.
Hừ, thật vinh dự.
Cũng may, có vẻ như sang thế giới này có người trị được hắn rồi, thật ngoan ngoãn nha.
Có chút tò mò, lý do gì đã khiến hắn trở nên ngoan như vậy?
“Xuống đi” Daeshim lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi
“Đây là?”
“Công ty ngươi đang làm.
Ta đã gửi đơn xin thôi việc, vào tìm người tên là Han Sungsoo, nghĩ bừa một lý do, người đó sẽ không ngăn ngươi rời đi đâu”
“Đã biết”
Tôi gật đầu, xuống xe mang theo thẻ staff đi vào công ty.
Người tên Han Sungsoo đó là người giám hộ trên danh nghĩa của Han Jimin, họ của Han Jimin cũng là đổi lại theo họ của người này.
Tôi lấy lý do muốn đi du lịch rồi đi học lại để từ chức, thuận lợi rời đi.
Lúc xuống cầu thang, tôi gặp một người
“Jimin, đã lâu không gặp”
Tôi ngẩn người, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, dịu dàng mỉm cười nhìn tôi.
Trong linh hồn rung lên nhè nhẹ, cảm giác bi thương muốn bật khóc
“Em không sao chứ?”
“Em....”
“Minhyun! Cậu xong việc chưa?”
Phía xa vang lên giọng nói quen thuộc, tôi bối rối cúi đầu
“Xin lỗi”
Vừa dứt câu, tôi bỏ chạy.
Không dám đối diện, không biết phải làm sao để đối mặt với Jonghyun, vừa muốn xác định cảm giác mình vừa cảm ứng được, vừa sợ hãi cảm giác dao động khi Jonghyun xuất hiện.
Tôi lựa chọn trốn tránh.
Đợi khi bản thân khôi phục đầy đủ ký ức, dung nạp hoàn toàn ký ức của ba người, tôi sẽ không bỏ trốn như vậy nữa.
Bỏ chạy một cách thật hèn nhát....!Tôi chạy một mạch ra xe Daeshim đang đứng đợi, vào xe, giục hắn chạy nhanh đi.
Daeshim không hiểu gì cả nhưng vẫn rất nghe lời, lái xe rời đi.
Tôi nhìn gương chiếu hậu, hình ảnh Jonghyun chạy ra phản chiếu trên gương, cảm giác tội lỗi dâng lên, tôi nhắm mắt lại.
Xin lỗi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook