Im Đi Tớ Không Nghe
Chương 13: Siêu thị

"Đúng là cậu ta khá ngoan."

Úc Lạc Thừa thấy chả ra sao cả.

"Vậy cậu ghi tên tớ vào luôn đi." Cậu bực mình đáp.

[Á, thỏ con xù lông rồi!] Giọng nói hả hê vui sướng khi người gặp hoạ của Túc Lễ vang lên.

Úc Lạc Thừa muốn đẩy cái tay đè vai mình. Rõ ràng là Túc Lễ chẳng đô con nhưng hắn lại mạnh đến mức vô lý. Cậu dùng hết sức bình sinh mà chẳng tài nào đẩy hắn ra, ngược lại làm cổ mình đau thêm.

"Không ghi nhé." Túc Lễ vò đầu cậu thật mạnh: "Quyến định vậy đi, mỗi ngày phải để tôi sờ."

Úc Lạc Thừa giơ tay chỉnh lại cái đầu bị hắn vo thành tổ quạ, nghiêm túc hỏi: "Túc Lễ, đầu óc của cậu... không ổn lắm phải không?"

Túc Lễ ngớ người, ánh mắt lại trở nên dữ dằn: "Mắng tôi á?"

[Moá nó vậy mà cậu ta dám mắng mình bị thiểu năng! Tên ngốc này gan lớn vậy! Đầu tôi có chỗ nào không ổn, đầu tôi có chỗ nào không ổn lắm, hả?!]

".................." Úc Lạc Thừa im lặng cúi đầu, thầm nghĩ hỏi được như thế chứng tỏ đầu óc cậu không ổn lắm rồi.

"Lớp trưởng, Úc Lạc Thừa, hai người lề mà lề mề làm gì đấy!" Bộ Phong Gia quay đầu gọi bọn họ: "Nhanh lên, lát nữa vào tiết rồi!"

"Tới liền!" Túc Lễ cười đáp lại.

Mặc dù là tự học tối nhưng siêu thị nhỏ vẫn tấp nập người ra vào, đa số là mua đồ ăn vặt. Úc Lạc Thừa đứng trước kệ lương khô nhìn một hồi, sau đó chọn hai gói nguyên vị. Cậu lấy xong còn do dự hai giây, đoạn đổi thành vị dâu, đắt hơn 50 đồng.

"Hoá ra cậu thích ăn vị dâu à?" Một bàn tay vô duyên vô cớ xuất hiện cướp đi lương khô trong tay cậu.

Úc Lạc Thừa xoay người trông thấy Túc Lễ ôm một đống đồ ăn vặt.

[Cái lương khô này ngon dữ vậy sao? Sao ngày nào cậu ta cũng gặm thế? Thỏ gặm lương khô có cần mài răng không? Lấy hai gói ăn thử xem, hai gói có ít quá không nhỉ?]

Sau đó Úc Lạc Thừa thấy vị nào hắn cũng lấy thử một gói, không kìm được nhỏ giọng nhắc nhở: "Lương khô khô lắm."

"Ò." Túc Lễ mắt điếc tai ngơ, "Lấy hộ tôi hai chai nước."

Úc Lạc Thừa hơi buồn bực. Cậu lấy giúp hắn hai chai nước suối nhưng bị ép đổi thành coca, Úc Lạc Thừa hơi nghi hắn ăn uống kiểu này sớm muộn gì cũng bị tiểu đường.

Lúc thanh toán, Túc Lễ xách một túi ăn vặt và nước uống to đùng. Hắn liếc sang Úc Lạc Thừa cầm hai thanh lương khô, mở bọc nói: "Ăn gì thì lấy thoải mái."

[Chắc chắn cậu ta không ăn vặt nên mới chết đói.]

"...Không cần đâu, cảm ơn." Úc Lạc Thừa từ chối hắn rất phải phép.

Túc Lễ bị từ chối nên ghim trong lòng. Trên đường về lớp, hắn vừa ăn vặt vừa tán dóc với Bộ Phong Gia, còn cực kỳ nhiệt tình chào hàng đống ăn vặt của mình. Bộ Phong Gia lại không khách sáo như cậu, vừa ăn vừa nói: "Hình như tuần sau phải đổi chỗ à?"

"Ừm, sơ đồ xếp chỗ đã gõ xong xuôi rồi." Túc Lễ cắn bánh sâm panh, ngoái đầu cười với Úc Lạc Thừa.

Úc Lạc Thừa nhớ lại, mỗi lần cậu gặp hắn ở ngoài trường học đều ngửi thấy mùi khói nên vô thức né hắn ra xa chút. Túc Lễ liếc cậu một cái chẳng hiểu mô tê gì.

[Đệt, tôi thì sao nào? Ánh mắt này của cậu ta là gì? Tại sao nhìn mình như nhìn đống cức vậy?!]

Úc Lạc Thừa sặc nước. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người tự mô tả bản thân như này, ngoài hết hồn ra cậu còn buồn cười. Lúc Túc Lễ gọi cậu, nét cười trong mắt vẫn chưa kịp thu lại.

Ánh sáng rọi xuống rải rác theo từng nhánh cây, cơn gió đầu xuân còn mang theo chút hơi lạnh. Túc Lễ cắn bánh quy dâu tây ngọt lịm, nhìn Úc Lạc Thừa đứng bên cạnh hắn. Đối diện với cặp mắt xinh đẹp ngầm mang ý cười, tim hắn bỗng dưng đập loạn xạ cả lên.

[Đệt...]

"Lớp trưởng, lớp trưởng! Ê!" Bộ Phong Gia vẫy tay trước mắt hắn: "Cậu có nghe không đấy?"

"Hả?" Túc Lễ hoàn hồn lại, phát hiện Úc Lạc Thừa đi mất tiêu.

"Rốt cuộc tôi ngồi cùng bàn với ai? Để tôi ngồi tiếp với Úc Lạc Thừa được không..." Bộ Phong Gia cứ càm ràm bên tai hắn.

Tầm mắt của Túc Lễ xuyên qua hắn, nhìn về phía Úc Lạc Thừa đang đi trước mặt, ngờ vực cau mày.

"Sao vậy lớp trưởng, sao cậu cứ nhìn đi đâu thế?" Bộ Phong Gia hơi lấy làm lạ nhìn hắn.

"Không có gì." Túc Lễ cười: "Hồi nãy cậu nói gì?"

"Để tôi ngồi tiếp với Úc Lạc Thừa có được không?" Bộ Phong Gia lặp lại lần nữa.

"Tại sao?" Túc Lễ hỏi.

Bộ Phong Gia cười đáp: "Tất nhiên do cậu ta ngoan rồi. Ngồi yên tĩnh chẳng nói chuyện, dù có nói cũng nói nhỏ, không bao giờ làm phiền tôi ngủ."

Túc Lễ cười nói: "Đúng là cậu ta khá ngoan."

"Bởi vậy được không lớp trưởng?" Bộ Phong Gia mong đợi nhìn hắn.

"Lời tôi nói sao mà tính, chủ yếu do lão Trịnh sắp xếp. Tôi chỉ giúp photo thôi." Túc Lễ cười xòa với hắn.

Bộ Phong Gia thất vọng thở dài: "Thôi được rồi, này cũng là chuyện bất đắc dĩ."

Tiếng chuông vào tiết vang lên, Úc Lạc Thừa trước mặt đã bắt đầu chạy bước nhỏ. Túc Lễ vỗ Bộ Phong Gia một cái: "Về mau đi."

Bộ Phong Gia cũng bắt đầu chạy theo.

Túc Lễ thong thả chạy đằng sau lưng. Lúc đi ngang phòng làm việc lầu 2 thì rẽ vào, cô Anh trông thấy hắn khó hiểu hỏi: "Túc Lễ, có tiết sao còn chưa về?"

"Em đến đổi sơ đồ ạ." Túc Lễ nở nụ cười, mở túi ăn vặt ra: "Cô, cho cô bánh nè, vị dâu tây."

"Trời, tâm hồn thiếu nữ thế." Giáo viên tiếng Anh là một cô gái vừa tốt nghiệp thạc sĩ. Bình thường cũng chơi thân với đám học sinh, hay giỡn hớt.

"Lâu lâu ạ." Túc Lễ cười đưa bánh cho cô. Hắn xoay sang trước bàn của lão Trịnh, mở máy tính đổi lại sơ đồ chỗ ngồi đã xếp xong từ trước. Hắn liếc sang chỗ của Úc Lạc Thừa và Bộ Phong Gia, di chuyển chuột, lần nữa photo ra 3 bản, đổi lại sơ đồ trong kẹp tài liệu.

Sơ đồ chỗ ngồi được xếp từ trước bị xé quăng vào thùng rác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương