If I See You... TFBoys
-
Chương 2: Bạn thân suốt đời
Dương Dương là người bạn đầu tiên nó làm quen được tại Trùng Khánh. Tuy lượn một vòng chưa gặp được thần tượng nhưng ít ra nó vẫn kết bạn được vài người bạn. Vài người bạn mà nó nói đến là con chó, con mèo, rồi là con chim, con bọ... vân vân và vân vân ^_^.
Nó chán nản vào tiệm cửa hàng ăn nhanh mua một suất gà rán. Mở túi ra thì ví tiền đã không cánh mà bay, nó mò mẫn khắp người, trong áo khoác còn vài tờ tiền lẻ , may đủ chi trả cho suất gà kia. Mới đến Trung Quốc một ngày mà xui đủ thứ, ôi cái số của nó >_<. ..
Nó đứng đập đầu vào cột điện gần đó, nói đi nói lại một câu:
" Tiền của chị, sao em nỡ rời xa chị mà không báo trước, để chị một mình bơ vơ nơi đây... hix... "
Sau 10 phút tự kỉ và được người qua đường gán với danh hiệu " điên lv max ". Điện thoại nó reo lên, là số người lạ không có tên . Đang buồn chán, nó tắt máy cái rụp, lủi thủ đi bộ về nhà.
* * * * * * * * *
Cùng thời điểm, ở một nơi nào đó tại Trùng Khánh...
" Cậu gì ơi!!! "
Một bác gái với gọi Dương Dương, cậu quay lại mỉm cười lễ phép.
" Dạ "
" Hình như cậu là bạn của cô bé có ba cái ngôi sao trên đầu đúng không? " Ba cái ngôi sao đó là mấy cái kẹp tóc em trai Hạ Lâm tặng khi nó 20 tuổi. Ngày nào nó cũng đeo trên đầu để " tưởng nhớ " công lao cậu em đã dành tặng, theo cách nói của nó là thế.
Dương Dường gật đầu
" Chuyện gì không ạ "
" À, chuyện là lúc vấp ngã, ví cô bé bị rơi ra. Nãy bác nhặt được tính trả lại thì không thấy người đâu, cậu thử gọi cô bé xem "
Bác gái đưa ví cho cậu ấy. Dương Dương không có ý định mở ví nó ra xem đâu, nhưng cậu biết mỗi cái tên, lấy đâu ra số điện thoại mà gọi.
Đây là thông kế những thứ trong ví nó:
- 3 tấm thẻ tín dụng
- Tiền mặt khoảng chừng 700 tệ.
- 1 thỏi son dưỡng môi
- 1 cuốn sổ tay nhỏ
Và hình như ở giữa có kẹp tờ giấy ghi số điện thoại của ai đó. Dương Dương lấy điện thoại ra, ấn máy gọi.
" Xin chào, tôi có nhặt được chiếc vi và không biết chủ nhân nó là ai, bạn có thể nói thông tin để tôi trả lại không ạ? "
Bên đầu dây là giọng của một người phụ nữ trung niên, nghe qua rất lịch lãm và quý phái:
" Cô ấy là Hạ Lâm Nhi, năm nay 22 tuổi, đến từ Việt Nam. Hiện đang theo học một trường nghệ thuật của Trùng Khánh "
" Có thể cho tôi số điện thoại cô ấy không? "
" Tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cậu. "
" Cảm ơn "
Dương Dương theo số đó gọi điên cho nó...
* * * * * * * * * *
Hạ Lâm đi thẳng về nhà, căn hộ có vẻ tạm tạm theo cách nó nhìn nhận. Có vẻ như chủ nhà vừa mới xây căn hộ này cách đây không lâu, vì nó khác mới và còn mát mẻ nữa.
Nó nhấn mật khẩu nhà mà thằng nhóc lúc trước đưa, đẩy cửa vào, tiến thẳng đến cái ghế sô pha, nằm ngủ ngon lành. Trong khi tay nó cầm sẵn điều khiển ti vi, chân nó nhấn mở máy tính -_-
Vì không gọi được cho nó, Dương Dương đành phải hỏi xin số địa chỉ nhà.
Khu A, phố B, thuộc Trùng Khánh...
Cậu ấy bước xuống xe, đi theo địa chỉ, lưỡng lự đứng trước cửa nhà nó một hồi lâu, cậu ấy mới bấm chuông.
Nó ngáp ngủ bước xuống sô pha, Vươn vai tính ngủ tiếp, cơ mà tiếng chuông ngoài kia vẫn dai dẳng không ngớt..
Nó lại gần cửa, nhấn bật camera lên, bỗng chống cơn buồn ngủ biến tan
" Ồ, cậu là Dương Dương phải không??? "
Hạ Lâm vừa nói vừa mở cửa
" Có chuyện gì sao? "
Dương Dương cúi đầu xem như chào, mỉm cười với nó.
" Tôi đến trả đồ cho cậu "
" Đồ??? Tôi đâu có quên gì nhỉ? "
" Cậu làm rơi ví lúc vấp ngã, tôi có gọi điện nhưng hình như... "
Nói đến đây cậu ấy dừng lại đưa tay gãi đầu, nó đỏ cả mặt, hóa ra người gọi cho nó lúc ấy là Dương Dương.
" A, thật xin lỗi, cậu vào nhà chơi chứ? Dù sao cậu cũng là ân nhân của tôi mà "
" Thế có bất tiện lắm không? "
" Cứ tự nhiên "
Thật ra để tìm địa chỉ nhà nó, Dương Dương vất vả đi hỏi người này người nọ, mệt gần chết, đáng lẽ ra hôm nay cậu ấy sẽ có một buổi đi chơi vui cẻ chứ.
Hai đứa nó ngồi đàm thuyên tâm sự, như thể con dâu mới về nhà chồng ^^. Tuy Dương Dương hơn nó một tuổi nhưng cậu ấy nói cứ xem như bạn bè là được, chuyển từ cách xưng hô " Tôi " " Cậu " thành " Cậu " " Tớ ".
Mới gặp nhau chứ đến bốn tiếng đồng hộ mà hai đứa lập nên lời thế " bằng hữu "
" Tớ - Hạ Lâm, thề nguyện sẽ làm bạn thân Dương Dương suốt đời, theo nghĩa thân ai người ấy lo "
" Ủa, có kiểu thề đó hả? "
" Có chứ, ở Việt Nam tụi tớ thề hoài mà, cậu mau thề đi "
" Ờ,... Tớ - Dịch Dương, xin thề sẽ làm bạn thân Hạ Lâm suốt đời "
Nó phẩy tay
" Nói thế thôi hà? "
Cậu ấy cười, cầm quả táo lên ăn
" Tớ ăn nhé! "
" Sao cậu nói ít thế? "
" Ngon lắm, cậu ăn không "
" Thôi bỏ đi, giận cậu rồi "
Tin nhắn của một ai đó gửi đến, Dương Dương đứng dậy đi ra cửa, mỉm cười nhìn nó
" Tớ có việc phải đi, khi nào có chuyện gì gọi cho tớ, cậu biết số rồi đấy "
Nó xịu mặt, không thèm nhìn cậu ấy, đóng sầm cửa lại , rồi lại tự cười một mình
" Răng cậu ấy bị sưa... Ha ha... "
Ngẫm nghĩ hồi lâu
" Mình gặp Dương Dương khi nào chưa nhỉ? Thật sự có cảm giác thân quen... "
Sau 15 phút tử kỉ, nó bỏ cuộc, đi ăn bát mì rồi lao vào giường ngủ.
Nó không nhớ cậu ấy là ai, chỉ biết rằng Dương Dương sẽ mãi là bạn thân của nó " suốt cuộc đời này "
* * * * * * * * *
Nó chán nản vào tiệm cửa hàng ăn nhanh mua một suất gà rán. Mở túi ra thì ví tiền đã không cánh mà bay, nó mò mẫn khắp người, trong áo khoác còn vài tờ tiền lẻ , may đủ chi trả cho suất gà kia. Mới đến Trung Quốc một ngày mà xui đủ thứ, ôi cái số của nó >_<. ..
Nó đứng đập đầu vào cột điện gần đó, nói đi nói lại một câu:
" Tiền của chị, sao em nỡ rời xa chị mà không báo trước, để chị một mình bơ vơ nơi đây... hix... "
Sau 10 phút tự kỉ và được người qua đường gán với danh hiệu " điên lv max ". Điện thoại nó reo lên, là số người lạ không có tên . Đang buồn chán, nó tắt máy cái rụp, lủi thủ đi bộ về nhà.
* * * * * * * * *
Cùng thời điểm, ở một nơi nào đó tại Trùng Khánh...
" Cậu gì ơi!!! "
Một bác gái với gọi Dương Dương, cậu quay lại mỉm cười lễ phép.
" Dạ "
" Hình như cậu là bạn của cô bé có ba cái ngôi sao trên đầu đúng không? " Ba cái ngôi sao đó là mấy cái kẹp tóc em trai Hạ Lâm tặng khi nó 20 tuổi. Ngày nào nó cũng đeo trên đầu để " tưởng nhớ " công lao cậu em đã dành tặng, theo cách nói của nó là thế.
Dương Dường gật đầu
" Chuyện gì không ạ "
" À, chuyện là lúc vấp ngã, ví cô bé bị rơi ra. Nãy bác nhặt được tính trả lại thì không thấy người đâu, cậu thử gọi cô bé xem "
Bác gái đưa ví cho cậu ấy. Dương Dương không có ý định mở ví nó ra xem đâu, nhưng cậu biết mỗi cái tên, lấy đâu ra số điện thoại mà gọi.
Đây là thông kế những thứ trong ví nó:
- 3 tấm thẻ tín dụng
- Tiền mặt khoảng chừng 700 tệ.
- 1 thỏi son dưỡng môi
- 1 cuốn sổ tay nhỏ
Và hình như ở giữa có kẹp tờ giấy ghi số điện thoại của ai đó. Dương Dương lấy điện thoại ra, ấn máy gọi.
" Xin chào, tôi có nhặt được chiếc vi và không biết chủ nhân nó là ai, bạn có thể nói thông tin để tôi trả lại không ạ? "
Bên đầu dây là giọng của một người phụ nữ trung niên, nghe qua rất lịch lãm và quý phái:
" Cô ấy là Hạ Lâm Nhi, năm nay 22 tuổi, đến từ Việt Nam. Hiện đang theo học một trường nghệ thuật của Trùng Khánh "
" Có thể cho tôi số điện thoại cô ấy không? "
" Tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cậu. "
" Cảm ơn "
Dương Dương theo số đó gọi điên cho nó...
* * * * * * * * * *
Hạ Lâm đi thẳng về nhà, căn hộ có vẻ tạm tạm theo cách nó nhìn nhận. Có vẻ như chủ nhà vừa mới xây căn hộ này cách đây không lâu, vì nó khác mới và còn mát mẻ nữa.
Nó nhấn mật khẩu nhà mà thằng nhóc lúc trước đưa, đẩy cửa vào, tiến thẳng đến cái ghế sô pha, nằm ngủ ngon lành. Trong khi tay nó cầm sẵn điều khiển ti vi, chân nó nhấn mở máy tính -_-
Vì không gọi được cho nó, Dương Dương đành phải hỏi xin số địa chỉ nhà.
Khu A, phố B, thuộc Trùng Khánh...
Cậu ấy bước xuống xe, đi theo địa chỉ, lưỡng lự đứng trước cửa nhà nó một hồi lâu, cậu ấy mới bấm chuông.
Nó ngáp ngủ bước xuống sô pha, Vươn vai tính ngủ tiếp, cơ mà tiếng chuông ngoài kia vẫn dai dẳng không ngớt..
Nó lại gần cửa, nhấn bật camera lên, bỗng chống cơn buồn ngủ biến tan
" Ồ, cậu là Dương Dương phải không??? "
Hạ Lâm vừa nói vừa mở cửa
" Có chuyện gì sao? "
Dương Dương cúi đầu xem như chào, mỉm cười với nó.
" Tôi đến trả đồ cho cậu "
" Đồ??? Tôi đâu có quên gì nhỉ? "
" Cậu làm rơi ví lúc vấp ngã, tôi có gọi điện nhưng hình như... "
Nói đến đây cậu ấy dừng lại đưa tay gãi đầu, nó đỏ cả mặt, hóa ra người gọi cho nó lúc ấy là Dương Dương.
" A, thật xin lỗi, cậu vào nhà chơi chứ? Dù sao cậu cũng là ân nhân của tôi mà "
" Thế có bất tiện lắm không? "
" Cứ tự nhiên "
Thật ra để tìm địa chỉ nhà nó, Dương Dương vất vả đi hỏi người này người nọ, mệt gần chết, đáng lẽ ra hôm nay cậu ấy sẽ có một buổi đi chơi vui cẻ chứ.
Hai đứa nó ngồi đàm thuyên tâm sự, như thể con dâu mới về nhà chồng ^^. Tuy Dương Dương hơn nó một tuổi nhưng cậu ấy nói cứ xem như bạn bè là được, chuyển từ cách xưng hô " Tôi " " Cậu " thành " Cậu " " Tớ ".
Mới gặp nhau chứ đến bốn tiếng đồng hộ mà hai đứa lập nên lời thế " bằng hữu "
" Tớ - Hạ Lâm, thề nguyện sẽ làm bạn thân Dương Dương suốt đời, theo nghĩa thân ai người ấy lo "
" Ủa, có kiểu thề đó hả? "
" Có chứ, ở Việt Nam tụi tớ thề hoài mà, cậu mau thề đi "
" Ờ,... Tớ - Dịch Dương, xin thề sẽ làm bạn thân Hạ Lâm suốt đời "
Nó phẩy tay
" Nói thế thôi hà? "
Cậu ấy cười, cầm quả táo lên ăn
" Tớ ăn nhé! "
" Sao cậu nói ít thế? "
" Ngon lắm, cậu ăn không "
" Thôi bỏ đi, giận cậu rồi "
Tin nhắn của một ai đó gửi đến, Dương Dương đứng dậy đi ra cửa, mỉm cười nhìn nó
" Tớ có việc phải đi, khi nào có chuyện gì gọi cho tớ, cậu biết số rồi đấy "
Nó xịu mặt, không thèm nhìn cậu ấy, đóng sầm cửa lại , rồi lại tự cười một mình
" Răng cậu ấy bị sưa... Ha ha... "
Ngẫm nghĩ hồi lâu
" Mình gặp Dương Dương khi nào chưa nhỉ? Thật sự có cảm giác thân quen... "
Sau 15 phút tử kỉ, nó bỏ cuộc, đi ăn bát mì rồi lao vào giường ngủ.
Nó không nhớ cậu ấy là ai, chỉ biết rằng Dương Dương sẽ mãi là bạn thân của nó " suốt cuộc đời này "
* * * * * * * * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook