Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi
-
Chương 106: Vung cơm tró đến phát rồ
Tô Diên rất ít khi như vậy.
Thường ngày anh muốn hôn cô cũng không quanh co lòng vòng như này. Nên tâm lý của Lạc Đường với sóng comment cũng chẳng khác nhau là mấy, được anh làm nũng là rung hết cả rinh.
Cô chỉ muốn chiều anh một chút, đẩy nho sang miệng anh là xong việc, hôn một lúc thì tách ra. Vẫn đang live stream nên đến mức đấy đã là cực hạn của cô rồi.
Ai ngờ Tô Diên không tha cho cô dễ dàng như vậy.
Cô đẩy nho sang cho anh, rồi ai đó không cho cô tách ra, hôn cô không dứt. Đầu cô bị anh giữ nên không làm cách nào thoát ra được, trái nho chẳng khác gì quả bóng cao su bị đá đi đá lại giữa miệng lưỡi hai người. Cuối cùng, cô giận quá nuốt nho xuống, lúc này mới thoát được anh.
Lạc Đường cầm gối ôm trong tay, dựng ngang độ cao của má, trừ lúc hôn có hơi thả lỏng nhưng vẫn che được cả toàn bộ động tác của hai người.
Làm chuyện thế này trước mặt bao nhiêu người, cô xấu hổ muốn độn thổ. Vả lại, che thì che — nhưng mà che như thế, người xem có ngốc đâu mà không biết anh với cô đang hôn nhau???
Lạc Đường cố gắng an ủi bản thân là: Thôi, có che còn hơn không. Mà cô không biết, người xem dù hiểu là hai người đang hôn nhưng không được nhìn cụ thể, chi tiết cũng hết sức bất mãn.
【????? Đuỵt mịe ai lên giật cái gối kia xuống hộ cái đi!!!】
【A a a a a che cái gì mà che! Để mị xem để mị xem để mị xemmm】
【Đờ mờ viết huyết thư yêu cầu từ nay về sau không được để gối ôm trong phòng của Kẹo Giòn! Ảnh hưởng đến tâm trạng người xem!】
【Áu áu áu dữ dội! Em ngồi trước màn hình muốn xỉu với động tác của Tô thần luôn á】
【Mới đầu tôi còn tưởng đây chỉ là cảnh hai người ăn nho bình thường, ai mà ngờ Tô thần lại lấy lý do “Tay đau” để làm nũng, bảo “Em đút cho anh” các kiểu. Tôi kiểu, ok, fine, cơm tró, cũng ngon phết. Xong rồi sao? Ổng còn bảo không được dùng tay??? Hai ông bà ý bắt đầu —? Lại còn lấy gối ôm để che —? Dudime cả đời này tôi cũng méo đoán được quá trình vung cơm tró của Kẹo Giòn:) Còn nói gì nữa, nói gì nữa??? Tô thần đỉnh của chóp!!!】
…
“Ăn” xong nho,《Ngự kiếm hành》cũng bắt đầu phát sóng.
Nhưng Lạc Đường chẳng còn hơi sức đâu để mà xem phim, trong đầu tràn ngập cảnh tượng vừa qua, trên răng môi vẫn còn lưu lại cảm xúc ấy, có cả vị chua ngọt nhàn nhạt của nho…
Lúc cô lấy gối để che đúng là tấu hài, dưới con mắt của người xem chắc chẳng khác gì trong suốt. Mà Tô Diên không phải kiểu ăn được nho là tha cho cô, hành hạ cô một hồi lâu, ít nhất cũng phải mười mấy, hai mươi giây.
Mọi người nhìn thấy hết rồi, từ đầu đến cuối!!!
A a a a a a a a a a a a!
Cô càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng quẫn bách, chỉ ước có thể tung cửa chạy ra ngoài, nhưng nhiệm vụ của cô là phải ngồi ở đây xem phim.
Lạc Đường bốc đại một gói bim bim khoai tây, vừa ăn đồ ăn vặt, cố gắng làm vị nho trong miệng trôi đi, vừa chăm chú nhìn màn hình TV, không thèm để ý tới Tô Diên. Bọn họ yên tĩnh, dường như khán giả cũng vậy.
Yên lặng hơn mười phút, cuối cùng Tô Diên không nhịn được, đưa tay ra nắm tay cô.
Lạc Đường cảm thấy nắm tay thì vẫn được, cho anh nắm. Hai người cứ như vậy xem TV, thỉnh thoảng lại nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau, anh còn gẩy gẩy ngón tay cô. Bầu không khí hài hòa, chỉ đến khi —
Tên thúi này không biết xấu hổ nói với cô một câu: “Anh vẫn muốn ăn nho.”
“……”
Muốn cái đầu anh! Anh không có tay à! Muốn ăn thì tự đi mà lột!!!
Lạc Đường nổi quạo, gạt tay anh ra, còn chưa hả giận, lại nhấc chân đạp anh một cái không hề thương xót. Tự trải nghiệm cái gì gọi là thẹn quá hóa giận.
…
Đêm hôm đó, cảnh ăn nho nổi tiếng đã được lan truyền khắp Super Topic Kẹo Giòn.
Tô thần làm nũng, Lạc Đường bị hôn, tình huống xoay chuyển nhiều lần. Quá ngọt ngào, quá kinh điển, trước mắt đã có thể liệt vào danh sách những bát cơm tró chất lượng nhất của chương trình từ khi phát sóng tới nay.
Trong mấy ngày tiếp theo, tổ đạo diễn vẫn duy trì phong cách cũ, ví dụ như các loại vận động giống cưỡi ngựa. Lúc hai người cưỡi chung một con ngựa tất nhiên sẽ có những tiếp xúc, ôm ấp thân mật, nhiệm vụ đưa ra đều là các hoạt động vừa vui lại vừa có nhiều điểm để cặp đôi tương tác.
Vừa hay, vừa vui, vừa nổi tiếng, lại live stream đúng dịp nghỉ lễ của học sinh, sinh viên nên số người xem live stream của《Sweet in your heart》lại tăng thêm một bậc.
Nhiệm vụ và địa điểm show ân ái mỗi ngày một khác, nhưng có một điểm duy nhất không thay đổi.
Tổ đạo diễn dường như đã hạ quyết tâm xây dựng thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm cho khách mời. Bảy rưỡi sáng hằng ngày, trước khi để mọi người ăn sáng chắc chắn sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Đoàn bọn họ ở thành phố H tổng cộng năm ngày. Ngày đầu tiên, vừa đến nên cũng không phải dậy quá sớm, bắt đầu từ hôm sau, nào là đá cầu, nhảy dây đơn, nhảy dây tập thể. Đến tận ngày cuối cùng cũng không tha, dây nhảy đã sắp xếp chu đáo từ trước.
Năm ngày thật ra không đủ để hình thành thói quen, cũng không đủ để có thể điều chỉnh đồng hồ sinh học. Ít nhất là với cú đêm như Lạc Đường, dù có thử bao nhiêu lần thì thức dậy lúc 7h vẫn là khổ hình với cô.
Mấy ngày nay, mỗi lần cô bị Tô Diên đánh thức đều khổ sở kinh khủng, cứ để anh phải chiều theo đủ loại yêu cầu dị hợm của cô. Ví dụ như ngày thứ hai là bế vào phòng tắm, ngày thứ ba là đè chặt anh không cho anh xuống giường, ngày thứ tư…
Lại lấy ví dụ như ngày hôm nay, cô bắt anh hát một bài tình ca, rồi một bài nhạc thiếu nhi mới chịu rời giường đi rửa mặt.
Ngày nào cũng phải dậy sớm, dường như bắt nạt Tô Diên chính là niềm vui và nguồn động lực duy nhất của Lạc Đường.
Hai người đang ở phòng tắm đánh răng, Lạc Đường không kiên nhẫn mấy, chà xát từng ngóc ngách, thấy miệng đã sạch rồi thì không đánh nữa, nhanh hơn Tô Diên nhiều. Hôm nay cũng vậy, Lạc Đường súc miệng xong mà bàn chải điện của Tô Diên vẫn chạy ong ong.
Cô quay sang nhìn anh.
Mí mắt Tô Diên vẫn chưa mở hẳn được, hơi cúi đầu, nhìn có vẻ rất buồn ngủ, vì anh cũng chìm vào giấc ngủ gần như cùng lúc với cô mà. Chỉ là, chất lượng giấc ngủ của anh từ cuối năm ngoái đến nay hình như được cải thiện rất nhiều. Trước đây, trước khi đi ngủ anh còn phải uống thuốc đúng giờ, hiện tại đã hạn chế dùng thuốc hơn, lần này đi chơi cũng chưa phải uống lần nào.
Vả lại, thể chất của Tô Diên rất đặc biệt, chỉ cần ngủ đủ sáu tiếng là sẽ không có quầng thâm mắt, đối với Lạc – ngủ tám tiếng cũng chưa đủ – Đường thì đúng là vừa thần kì vừa đáng để ghen tị.
Không chỉ có quần thâm mắt, mà da dẻ cũng thế, Lạc Đường ngủ muộn dậy sớm là phải khổ sở skincare, nhưng Tô Diên thì chưa bao giờ. Anh rửa mặt cũng chỉ tốn mười phút, thế mà da lại đẹp ghê gớm, vừa trắng vừa mịn như vắt được ra nước.
Lạc Đường cảm khái ông Trời bất công, trong miệng toàn mùi bạc hà, tỉnh táo ra một chút, càng nhìn càng thấy anh người yêu đang híp mắt đánh răng bên cạnh sao mà đẹp trai thế.
Không hiểu sao, cô chợt nghĩ đến một trò hơi “thiểu năng” mà mấy hôm trước xem được trên mạng. Lạc Đường hứng lên, giơ tay chỉ bừa một hướng: “Anh! Nhìn kìa! UFO!”
“…”
Tô Diên vừa thả lỏng cơ thể, nghe vậy, não cũng không kịp nghĩ đến những vấn đề như “UFO có tồn tại thật không”, “Trong nhà thì lấy đâu ra mà có UFO”, lập tức phản xạ theo điều kiện quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ.
Đương nhiên là làm gì có UFO, chỉ có một cái vòi sen.
Cũng không phải lần đầu tiên Lạc Đường làm trò, chắc là chán nên trêu anh một tí. Nghĩ vậy, Tô Diên đang định làm như không có việc gì quay đầu lại, một bên má chợt man mát.
Cánh môi vẫn còn dính nước, vừa mát vừa mềm, chạm vào da rất thoải mái.
Anh đờ người một lúc rồi mới chậm rãi quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt “bày trò thành công” của cô bạn gái bên cạnh, mắt cười cong cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Hì hì, trò thiểu năng như thế mà anh cũng tin! Ui chộ ôi! Không ngờ đấy Tô thần ạ!”
“…” Tô Diên cũng không bao biện mình cố ý để cô lừa hay gì, mà bảo: “Em cũng biết là thiểu năng à?”
“Dạ?”
“Em dùng trò cách thiểu năng như thế để trêu anh, bây giờ mọi người thấy hết rồi, vui không?”
“???” Lạc Đường sửng sốt: “Ai thấy ạ? Ở đây có mỗi bọn mình thôi mà? Còn có ai nữa hả anh?”
“Mọi người trong live stream ấy.” Tô Diên trả lời xong, bỗng cảm thấy những lời cô nói hơi sai sai, hỏi cô: “… Em quên à? 7h sáng là live stream tự mở.”
“7h, tự mở…” Lạc Đường thì thào lặp lại lời anh một lần, sau đó trợn mắt: “A —! Đúng rồi! Lúc mới đến có nói! Sao em lại quên nhỉ?”
“……”
Tô Diên nhìn cô, hai người cạn lời nhìn nhau.
Biểu cảm bây giờ của cô đúng là tiêu chuẩn cho hai chữ “khiếp sợ”, mắt trợn to, quên cả chớp, miệng cũng há cả ra.
Tô Diên nghi hoặc: “Em… Chẳng lẽ buổi sáng mấy ngày nay em cũng không biết à?”
Thế nên mới không thèm kiêng nể gì hệt như lúc ở nhà?
Lạc Đường lắc đầu nguầy nguậy: “Tất nhiên là không! Em mà biết thì sao vừa nãy em dám như thế? Em mà biết thì mấy hôm trước em như thế được chắc?! Em…” Cô nói không nổi, đau đớn nhắm mắt: “Thôi rồi thôi rồi, bây giờ khán giả cả nước biết em ngày nào dậy cũng bắt nạt anh, Weibo em thất thủ chắc… Em đi chết đây, em là tội đồ, em là đồ xấu tính, thái độ ngôi sao…”
Cô vừa than xong, sóng comment chết cười.
【Dudime buồn cười quá “Em mà biết thì mấy hôm trước em như thế được chắc?!” =)))))) lạy Chúa, tôi thích cái chị gái kì lạ này rồi đấy】
【Cười ẻ, cục cưng không phải đâu, bé đáng yêu lắmmm】
【Chậc chậc, người có học như tụi tui sao có thể làm những chuyện như tấn công Weibo được! Mấy đứa yêu nhau toàn bắt nạt nhau thế mà /doge】
【Rõ ràng là một người thích bắt nạt, một người thích bị bắt nạt mà!】
【Còn tụi tui là một đám thích bị ngược!】
…
Tô Diên súc miệng xong mà Lạc Đường vẫn còn lảm nhảm chuyện vừa nãy.
Anh thấy thế cũng không nhịn được cười, sau đó ôm vai cô, xoay người cô lại.
Lạc Đường ngơ ngác nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”
Tô Diên chỉ vào camera tự động mở gắn trên cánh cửa phòng trước mặt cô, giải thích: “Thấy không? Camera đấy đang quay bọn mình, hiện đèn đỏ kìa.”
“…” Lạc Đường tưởng tượng ra vô số người xem phía sau camera, nuốt nước bọt: “Ừm, em thấy rồi.”
“Nếu em sợ bị người ta chửi,” Tô Diên nói: “Thì bây giờ nhận lỗi với người ta đi, còn có thể giữ lại một chút hình tượng.”
“… Nhận… lỗi?” Lạc Đường lại ngơ ngác: “Nhận lỗi thế nào ạ? Nhận lỗi gì? Em có lỗi gì?”
“Em thấy là em bắt nạt anh đúng không?” Tô Diên bình tĩnh: “Bây giờ em nói, ‘Tôi yêu Tô Diên, tôi không bắt nạt anh ấy’, vậy thì chắc chắn sẽ không ai chửi em nữa.”
Vừa nghe “Không ai chửi em nữa”, Lạc Đường lập tức há miệng đọc theo anh: “Tôi yêu Tô Diên, tôi không —”
Sau đó mới ý thức được ý nghĩa của những câu này, im bặt.
“……”
Lạc Đường quay đầu lại nhìn ai đó đứng phía sau, thấy Tô Diên đang cười rõ tươi, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Cô phản ứng kịp, hai má bắt đầu nóng lên. Tô Diên nghiêng người định ra khỏi phòng tắm, cô đuổi theo, nhảy lên người anh, đanh đá: “Em cứ bắt nạt anh đấy! Cứ bắt nạt anh đấy! Được em bắt nạt! Là diễm phúc của anh đấy!!!”
Tô Diên vẫn cười nhưng không đáp lời mấy câu này của cô, nói: “Ừm, anh cũng yêu em.”
— Anh đang trả lời câu “Tôi yêu Tô Diên” mà cô vừa nói với camera.
Lạc Đường nghe vậy lập tức nhớ ra mình vừa ngáo ngơ thổ lộ tình cảm với camera.
Cô nhìn camera mà thổ lộ!!! Lạc Chu mà nhìn thấy thế nào cũng cười cô thối mũi a a a a a!
Lạc Đường càng tức hơn, đuổi theo Tô Diên cho hả giận, nhưng cuối cùng yếu ớt không đánh lại anh, còn bị anh giữ lại đòi một nụ hôn chào buổi sáng.
Lịch sử luôn giống nhau đến đáng sợ.
Trong phòng sương khói mù mịt, phòng live stream cũng ngập ngụa dấu hỏi chấm.
Người xem phía bên kia camera:???
Mịe, sao cái đám cách hẳn một cái camera như chúng tôi mà cũng có thể trở thành công cụ show ân ái cho hai anh chị được thế? Định vung cơm tró đến phát rồ luôn đấy à???
…
Sáng nay, dưới sự hướng dẫn của Lương Tử Nguyệt, mọi người mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Liên tiếp bốn ngày hôm nay đều là những trò chơi mà Lạc Đường không am hiểu, chỉ có thể làm thành phần múa may hò reo cổ vũ, nhậm chức đội trưởng đội cổ động.
Tối nay đã phải lên máy bay rời khỏi thành phố. Ban ngày, tổ đạo diễn sắp xếp các loại nhiệm vụ khác nhau, nhưng ba cặp khác đều ở bên ngoài, chỉ có Kẹo Giòn là ở lại biệt thự.
Yêu cầu rất đơn giản, chỉ có trồng hoa, làm cỏ, nấy cơm, ý trên thẻ nhiệm vụ là để bọn họ ngoan ngoãn ở nhà một ngày.
Tuy không biết vì sao nhưng không cần phải ra khỏi cửa chịu khổ là Lạc Đường đã sung sướng rồi. Ra ngoài vui đấy nhưng ở nhà cũng thích mà.
Thế là vợ chồng Kẹo Giòn ở lì trong nhà cả ngày, triển lãm trọn vẹn cách thức hai người ở bên nhau thường ngày.
Lượng người xem và bình luận thậm chí còn vượt qua cả lúc hai người ra ngoài chơi, một ngày bình thường như hôm nay mà cũng đạt được lượng người xem cao nhất trong lịch sử.
Đừng hỏi, có hỏi thì là ngọt muốn chết.
Cũng vào xế chiều hôm đó, Official Weibo《Sweet in your heart》tung lên một đoạn video, caption viết:【Sao tui cảm thấy giọng điệu của đạo diễn hơi có vẻ gato thế nhỉ? Haiz, ăn nhiều Kẹo Giòn quá nên dạo này admin cũng thấy gato quá QAQ, vẫn là ba chữ huyền thoại: ngọt chớt tui!】
Video này có thể là dàn dựng, cũng có thể là chuyện thật, nhưng sau khi đăng lên đã nhận được hưởng ứng cực lớn. Vô số fan Kẹo Giòn chia sẻ lại, Super Topic của Kẹo Giòn cũng bị video này chiếm lĩnh một khoảng thời gian.
Người trong video không lộ mặt, chỉ có hai cái gáy, một đứng một ngồi.
Sau đó, trên gáy người đang đứng xuất hiện hai chữ được chèn vào: Trợ lý
Trên gáy của người đang ngồi cũng có hai chữ: Đạo diễn.
“… Đạo diễn, hoạt động ngoài trời mình chuẩn bị cho Tô Diên với Lạc Đường xảy ra trục trặc, vừa nãy có người đi kiểm tra mới phát hiện.” Trợ lý vừa nói vừa đưa điện thoại cho đạo diễn xem: “Sếp xem bây giờ làm thế nào ạ? Hay là dùng cái sân mà lúc trước loại ra nhé ạ?”
Đạo diễn im lặng vài giây, lắc đầu: “Không cần.”
Trợ lý bất ngờ: “Dạ?”
Trước mặt đạo diễn có vài cái màn hình, ông vừa chuyển đổi màn hình vừa nói: “Thế này nhé, cậu cứ để hai đứa nó ở yên trong biệt thự, viết thẻ nhiệm vụ là trồng hoa, làm cỏ, tưới cây gì đấy. Làm gì cũng được, tự nấu cơm, các cậu chỉ cần mua sẵn nguyên liệu cho hai đứa, kiểm tra lại camera là ok.”
“…” Trợ lý ngơ ngác: “Dạ???”
“Vâng dạ cái gì?” Đạo diễn dùng giọng điệu dạy dỗ mấy người ngáo ngơ: “Có gì mà lạ? Phát sóng đến tận bây giờ mà vẫn không hiểu à? Hai đứa nó kể cả có mỗi không khí thôi vẫn vung cơm tró được đấy, hiệu quả chương trình còn cần tôi với cậu lo à?”
Trợ lý: “……”
Với vấn đề này, giang cư mận tán thành nhiệt liệt: Chuẩn không cần chỉnh! Nói trúng phóc lòng dân tụi tui!
Thường ngày anh muốn hôn cô cũng không quanh co lòng vòng như này. Nên tâm lý của Lạc Đường với sóng comment cũng chẳng khác nhau là mấy, được anh làm nũng là rung hết cả rinh.
Cô chỉ muốn chiều anh một chút, đẩy nho sang miệng anh là xong việc, hôn một lúc thì tách ra. Vẫn đang live stream nên đến mức đấy đã là cực hạn của cô rồi.
Ai ngờ Tô Diên không tha cho cô dễ dàng như vậy.
Cô đẩy nho sang cho anh, rồi ai đó không cho cô tách ra, hôn cô không dứt. Đầu cô bị anh giữ nên không làm cách nào thoát ra được, trái nho chẳng khác gì quả bóng cao su bị đá đi đá lại giữa miệng lưỡi hai người. Cuối cùng, cô giận quá nuốt nho xuống, lúc này mới thoát được anh.
Lạc Đường cầm gối ôm trong tay, dựng ngang độ cao của má, trừ lúc hôn có hơi thả lỏng nhưng vẫn che được cả toàn bộ động tác của hai người.
Làm chuyện thế này trước mặt bao nhiêu người, cô xấu hổ muốn độn thổ. Vả lại, che thì che — nhưng mà che như thế, người xem có ngốc đâu mà không biết anh với cô đang hôn nhau???
Lạc Đường cố gắng an ủi bản thân là: Thôi, có che còn hơn không. Mà cô không biết, người xem dù hiểu là hai người đang hôn nhưng không được nhìn cụ thể, chi tiết cũng hết sức bất mãn.
【????? Đuỵt mịe ai lên giật cái gối kia xuống hộ cái đi!!!】
【A a a a a che cái gì mà che! Để mị xem để mị xem để mị xemmm】
【Đờ mờ viết huyết thư yêu cầu từ nay về sau không được để gối ôm trong phòng của Kẹo Giòn! Ảnh hưởng đến tâm trạng người xem!】
【Áu áu áu dữ dội! Em ngồi trước màn hình muốn xỉu với động tác của Tô thần luôn á】
【Mới đầu tôi còn tưởng đây chỉ là cảnh hai người ăn nho bình thường, ai mà ngờ Tô thần lại lấy lý do “Tay đau” để làm nũng, bảo “Em đút cho anh” các kiểu. Tôi kiểu, ok, fine, cơm tró, cũng ngon phết. Xong rồi sao? Ổng còn bảo không được dùng tay??? Hai ông bà ý bắt đầu —? Lại còn lấy gối ôm để che —? Dudime cả đời này tôi cũng méo đoán được quá trình vung cơm tró của Kẹo Giòn:) Còn nói gì nữa, nói gì nữa??? Tô thần đỉnh của chóp!!!】
…
“Ăn” xong nho,《Ngự kiếm hành》cũng bắt đầu phát sóng.
Nhưng Lạc Đường chẳng còn hơi sức đâu để mà xem phim, trong đầu tràn ngập cảnh tượng vừa qua, trên răng môi vẫn còn lưu lại cảm xúc ấy, có cả vị chua ngọt nhàn nhạt của nho…
Lúc cô lấy gối để che đúng là tấu hài, dưới con mắt của người xem chắc chẳng khác gì trong suốt. Mà Tô Diên không phải kiểu ăn được nho là tha cho cô, hành hạ cô một hồi lâu, ít nhất cũng phải mười mấy, hai mươi giây.
Mọi người nhìn thấy hết rồi, từ đầu đến cuối!!!
A a a a a a a a a a a a!
Cô càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng quẫn bách, chỉ ước có thể tung cửa chạy ra ngoài, nhưng nhiệm vụ của cô là phải ngồi ở đây xem phim.
Lạc Đường bốc đại một gói bim bim khoai tây, vừa ăn đồ ăn vặt, cố gắng làm vị nho trong miệng trôi đi, vừa chăm chú nhìn màn hình TV, không thèm để ý tới Tô Diên. Bọn họ yên tĩnh, dường như khán giả cũng vậy.
Yên lặng hơn mười phút, cuối cùng Tô Diên không nhịn được, đưa tay ra nắm tay cô.
Lạc Đường cảm thấy nắm tay thì vẫn được, cho anh nắm. Hai người cứ như vậy xem TV, thỉnh thoảng lại nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau, anh còn gẩy gẩy ngón tay cô. Bầu không khí hài hòa, chỉ đến khi —
Tên thúi này không biết xấu hổ nói với cô một câu: “Anh vẫn muốn ăn nho.”
“……”
Muốn cái đầu anh! Anh không có tay à! Muốn ăn thì tự đi mà lột!!!
Lạc Đường nổi quạo, gạt tay anh ra, còn chưa hả giận, lại nhấc chân đạp anh một cái không hề thương xót. Tự trải nghiệm cái gì gọi là thẹn quá hóa giận.
…
Đêm hôm đó, cảnh ăn nho nổi tiếng đã được lan truyền khắp Super Topic Kẹo Giòn.
Tô thần làm nũng, Lạc Đường bị hôn, tình huống xoay chuyển nhiều lần. Quá ngọt ngào, quá kinh điển, trước mắt đã có thể liệt vào danh sách những bát cơm tró chất lượng nhất của chương trình từ khi phát sóng tới nay.
Trong mấy ngày tiếp theo, tổ đạo diễn vẫn duy trì phong cách cũ, ví dụ như các loại vận động giống cưỡi ngựa. Lúc hai người cưỡi chung một con ngựa tất nhiên sẽ có những tiếp xúc, ôm ấp thân mật, nhiệm vụ đưa ra đều là các hoạt động vừa vui lại vừa có nhiều điểm để cặp đôi tương tác.
Vừa hay, vừa vui, vừa nổi tiếng, lại live stream đúng dịp nghỉ lễ của học sinh, sinh viên nên số người xem live stream của《Sweet in your heart》lại tăng thêm một bậc.
Nhiệm vụ và địa điểm show ân ái mỗi ngày một khác, nhưng có một điểm duy nhất không thay đổi.
Tổ đạo diễn dường như đã hạ quyết tâm xây dựng thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm cho khách mời. Bảy rưỡi sáng hằng ngày, trước khi để mọi người ăn sáng chắc chắn sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Đoàn bọn họ ở thành phố H tổng cộng năm ngày. Ngày đầu tiên, vừa đến nên cũng không phải dậy quá sớm, bắt đầu từ hôm sau, nào là đá cầu, nhảy dây đơn, nhảy dây tập thể. Đến tận ngày cuối cùng cũng không tha, dây nhảy đã sắp xếp chu đáo từ trước.
Năm ngày thật ra không đủ để hình thành thói quen, cũng không đủ để có thể điều chỉnh đồng hồ sinh học. Ít nhất là với cú đêm như Lạc Đường, dù có thử bao nhiêu lần thì thức dậy lúc 7h vẫn là khổ hình với cô.
Mấy ngày nay, mỗi lần cô bị Tô Diên đánh thức đều khổ sở kinh khủng, cứ để anh phải chiều theo đủ loại yêu cầu dị hợm của cô. Ví dụ như ngày thứ hai là bế vào phòng tắm, ngày thứ ba là đè chặt anh không cho anh xuống giường, ngày thứ tư…
Lại lấy ví dụ như ngày hôm nay, cô bắt anh hát một bài tình ca, rồi một bài nhạc thiếu nhi mới chịu rời giường đi rửa mặt.
Ngày nào cũng phải dậy sớm, dường như bắt nạt Tô Diên chính là niềm vui và nguồn động lực duy nhất của Lạc Đường.
Hai người đang ở phòng tắm đánh răng, Lạc Đường không kiên nhẫn mấy, chà xát từng ngóc ngách, thấy miệng đã sạch rồi thì không đánh nữa, nhanh hơn Tô Diên nhiều. Hôm nay cũng vậy, Lạc Đường súc miệng xong mà bàn chải điện của Tô Diên vẫn chạy ong ong.
Cô quay sang nhìn anh.
Mí mắt Tô Diên vẫn chưa mở hẳn được, hơi cúi đầu, nhìn có vẻ rất buồn ngủ, vì anh cũng chìm vào giấc ngủ gần như cùng lúc với cô mà. Chỉ là, chất lượng giấc ngủ của anh từ cuối năm ngoái đến nay hình như được cải thiện rất nhiều. Trước đây, trước khi đi ngủ anh còn phải uống thuốc đúng giờ, hiện tại đã hạn chế dùng thuốc hơn, lần này đi chơi cũng chưa phải uống lần nào.
Vả lại, thể chất của Tô Diên rất đặc biệt, chỉ cần ngủ đủ sáu tiếng là sẽ không có quầng thâm mắt, đối với Lạc – ngủ tám tiếng cũng chưa đủ – Đường thì đúng là vừa thần kì vừa đáng để ghen tị.
Không chỉ có quần thâm mắt, mà da dẻ cũng thế, Lạc Đường ngủ muộn dậy sớm là phải khổ sở skincare, nhưng Tô Diên thì chưa bao giờ. Anh rửa mặt cũng chỉ tốn mười phút, thế mà da lại đẹp ghê gớm, vừa trắng vừa mịn như vắt được ra nước.
Lạc Đường cảm khái ông Trời bất công, trong miệng toàn mùi bạc hà, tỉnh táo ra một chút, càng nhìn càng thấy anh người yêu đang híp mắt đánh răng bên cạnh sao mà đẹp trai thế.
Không hiểu sao, cô chợt nghĩ đến một trò hơi “thiểu năng” mà mấy hôm trước xem được trên mạng. Lạc Đường hứng lên, giơ tay chỉ bừa một hướng: “Anh! Nhìn kìa! UFO!”
“…”
Tô Diên vừa thả lỏng cơ thể, nghe vậy, não cũng không kịp nghĩ đến những vấn đề như “UFO có tồn tại thật không”, “Trong nhà thì lấy đâu ra mà có UFO”, lập tức phản xạ theo điều kiện quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ.
Đương nhiên là làm gì có UFO, chỉ có một cái vòi sen.
Cũng không phải lần đầu tiên Lạc Đường làm trò, chắc là chán nên trêu anh một tí. Nghĩ vậy, Tô Diên đang định làm như không có việc gì quay đầu lại, một bên má chợt man mát.
Cánh môi vẫn còn dính nước, vừa mát vừa mềm, chạm vào da rất thoải mái.
Anh đờ người một lúc rồi mới chậm rãi quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt “bày trò thành công” của cô bạn gái bên cạnh, mắt cười cong cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Hì hì, trò thiểu năng như thế mà anh cũng tin! Ui chộ ôi! Không ngờ đấy Tô thần ạ!”
“…” Tô Diên cũng không bao biện mình cố ý để cô lừa hay gì, mà bảo: “Em cũng biết là thiểu năng à?”
“Dạ?”
“Em dùng trò cách thiểu năng như thế để trêu anh, bây giờ mọi người thấy hết rồi, vui không?”
“???” Lạc Đường sửng sốt: “Ai thấy ạ? Ở đây có mỗi bọn mình thôi mà? Còn có ai nữa hả anh?”
“Mọi người trong live stream ấy.” Tô Diên trả lời xong, bỗng cảm thấy những lời cô nói hơi sai sai, hỏi cô: “… Em quên à? 7h sáng là live stream tự mở.”
“7h, tự mở…” Lạc Đường thì thào lặp lại lời anh một lần, sau đó trợn mắt: “A —! Đúng rồi! Lúc mới đến có nói! Sao em lại quên nhỉ?”
“……”
Tô Diên nhìn cô, hai người cạn lời nhìn nhau.
Biểu cảm bây giờ của cô đúng là tiêu chuẩn cho hai chữ “khiếp sợ”, mắt trợn to, quên cả chớp, miệng cũng há cả ra.
Tô Diên nghi hoặc: “Em… Chẳng lẽ buổi sáng mấy ngày nay em cũng không biết à?”
Thế nên mới không thèm kiêng nể gì hệt như lúc ở nhà?
Lạc Đường lắc đầu nguầy nguậy: “Tất nhiên là không! Em mà biết thì sao vừa nãy em dám như thế? Em mà biết thì mấy hôm trước em như thế được chắc?! Em…” Cô nói không nổi, đau đớn nhắm mắt: “Thôi rồi thôi rồi, bây giờ khán giả cả nước biết em ngày nào dậy cũng bắt nạt anh, Weibo em thất thủ chắc… Em đi chết đây, em là tội đồ, em là đồ xấu tính, thái độ ngôi sao…”
Cô vừa than xong, sóng comment chết cười.
【Dudime buồn cười quá “Em mà biết thì mấy hôm trước em như thế được chắc?!” =)))))) lạy Chúa, tôi thích cái chị gái kì lạ này rồi đấy】
【Cười ẻ, cục cưng không phải đâu, bé đáng yêu lắmmm】
【Chậc chậc, người có học như tụi tui sao có thể làm những chuyện như tấn công Weibo được! Mấy đứa yêu nhau toàn bắt nạt nhau thế mà /doge】
【Rõ ràng là một người thích bắt nạt, một người thích bị bắt nạt mà!】
【Còn tụi tui là một đám thích bị ngược!】
…
Tô Diên súc miệng xong mà Lạc Đường vẫn còn lảm nhảm chuyện vừa nãy.
Anh thấy thế cũng không nhịn được cười, sau đó ôm vai cô, xoay người cô lại.
Lạc Đường ngơ ngác nhìn anh: “Anh làm gì đấy?”
Tô Diên chỉ vào camera tự động mở gắn trên cánh cửa phòng trước mặt cô, giải thích: “Thấy không? Camera đấy đang quay bọn mình, hiện đèn đỏ kìa.”
“…” Lạc Đường tưởng tượng ra vô số người xem phía sau camera, nuốt nước bọt: “Ừm, em thấy rồi.”
“Nếu em sợ bị người ta chửi,” Tô Diên nói: “Thì bây giờ nhận lỗi với người ta đi, còn có thể giữ lại một chút hình tượng.”
“… Nhận… lỗi?” Lạc Đường lại ngơ ngác: “Nhận lỗi thế nào ạ? Nhận lỗi gì? Em có lỗi gì?”
“Em thấy là em bắt nạt anh đúng không?” Tô Diên bình tĩnh: “Bây giờ em nói, ‘Tôi yêu Tô Diên, tôi không bắt nạt anh ấy’, vậy thì chắc chắn sẽ không ai chửi em nữa.”
Vừa nghe “Không ai chửi em nữa”, Lạc Đường lập tức há miệng đọc theo anh: “Tôi yêu Tô Diên, tôi không —”
Sau đó mới ý thức được ý nghĩa của những câu này, im bặt.
“……”
Lạc Đường quay đầu lại nhìn ai đó đứng phía sau, thấy Tô Diên đang cười rõ tươi, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Cô phản ứng kịp, hai má bắt đầu nóng lên. Tô Diên nghiêng người định ra khỏi phòng tắm, cô đuổi theo, nhảy lên người anh, đanh đá: “Em cứ bắt nạt anh đấy! Cứ bắt nạt anh đấy! Được em bắt nạt! Là diễm phúc của anh đấy!!!”
Tô Diên vẫn cười nhưng không đáp lời mấy câu này của cô, nói: “Ừm, anh cũng yêu em.”
— Anh đang trả lời câu “Tôi yêu Tô Diên” mà cô vừa nói với camera.
Lạc Đường nghe vậy lập tức nhớ ra mình vừa ngáo ngơ thổ lộ tình cảm với camera.
Cô nhìn camera mà thổ lộ!!! Lạc Chu mà nhìn thấy thế nào cũng cười cô thối mũi a a a a a!
Lạc Đường càng tức hơn, đuổi theo Tô Diên cho hả giận, nhưng cuối cùng yếu ớt không đánh lại anh, còn bị anh giữ lại đòi một nụ hôn chào buổi sáng.
Lịch sử luôn giống nhau đến đáng sợ.
Trong phòng sương khói mù mịt, phòng live stream cũng ngập ngụa dấu hỏi chấm.
Người xem phía bên kia camera:???
Mịe, sao cái đám cách hẳn một cái camera như chúng tôi mà cũng có thể trở thành công cụ show ân ái cho hai anh chị được thế? Định vung cơm tró đến phát rồ luôn đấy à???
…
Sáng nay, dưới sự hướng dẫn của Lương Tử Nguyệt, mọi người mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Liên tiếp bốn ngày hôm nay đều là những trò chơi mà Lạc Đường không am hiểu, chỉ có thể làm thành phần múa may hò reo cổ vũ, nhậm chức đội trưởng đội cổ động.
Tối nay đã phải lên máy bay rời khỏi thành phố. Ban ngày, tổ đạo diễn sắp xếp các loại nhiệm vụ khác nhau, nhưng ba cặp khác đều ở bên ngoài, chỉ có Kẹo Giòn là ở lại biệt thự.
Yêu cầu rất đơn giản, chỉ có trồng hoa, làm cỏ, nấy cơm, ý trên thẻ nhiệm vụ là để bọn họ ngoan ngoãn ở nhà một ngày.
Tuy không biết vì sao nhưng không cần phải ra khỏi cửa chịu khổ là Lạc Đường đã sung sướng rồi. Ra ngoài vui đấy nhưng ở nhà cũng thích mà.
Thế là vợ chồng Kẹo Giòn ở lì trong nhà cả ngày, triển lãm trọn vẹn cách thức hai người ở bên nhau thường ngày.
Lượng người xem và bình luận thậm chí còn vượt qua cả lúc hai người ra ngoài chơi, một ngày bình thường như hôm nay mà cũng đạt được lượng người xem cao nhất trong lịch sử.
Đừng hỏi, có hỏi thì là ngọt muốn chết.
Cũng vào xế chiều hôm đó, Official Weibo《Sweet in your heart》tung lên một đoạn video, caption viết:【Sao tui cảm thấy giọng điệu của đạo diễn hơi có vẻ gato thế nhỉ? Haiz, ăn nhiều Kẹo Giòn quá nên dạo này admin cũng thấy gato quá QAQ, vẫn là ba chữ huyền thoại: ngọt chớt tui!】
Video này có thể là dàn dựng, cũng có thể là chuyện thật, nhưng sau khi đăng lên đã nhận được hưởng ứng cực lớn. Vô số fan Kẹo Giòn chia sẻ lại, Super Topic của Kẹo Giòn cũng bị video này chiếm lĩnh một khoảng thời gian.
Người trong video không lộ mặt, chỉ có hai cái gáy, một đứng một ngồi.
Sau đó, trên gáy người đang đứng xuất hiện hai chữ được chèn vào: Trợ lý
Trên gáy của người đang ngồi cũng có hai chữ: Đạo diễn.
“… Đạo diễn, hoạt động ngoài trời mình chuẩn bị cho Tô Diên với Lạc Đường xảy ra trục trặc, vừa nãy có người đi kiểm tra mới phát hiện.” Trợ lý vừa nói vừa đưa điện thoại cho đạo diễn xem: “Sếp xem bây giờ làm thế nào ạ? Hay là dùng cái sân mà lúc trước loại ra nhé ạ?”
Đạo diễn im lặng vài giây, lắc đầu: “Không cần.”
Trợ lý bất ngờ: “Dạ?”
Trước mặt đạo diễn có vài cái màn hình, ông vừa chuyển đổi màn hình vừa nói: “Thế này nhé, cậu cứ để hai đứa nó ở yên trong biệt thự, viết thẻ nhiệm vụ là trồng hoa, làm cỏ, tưới cây gì đấy. Làm gì cũng được, tự nấu cơm, các cậu chỉ cần mua sẵn nguyên liệu cho hai đứa, kiểm tra lại camera là ok.”
“…” Trợ lý ngơ ngác: “Dạ???”
“Vâng dạ cái gì?” Đạo diễn dùng giọng điệu dạy dỗ mấy người ngáo ngơ: “Có gì mà lạ? Phát sóng đến tận bây giờ mà vẫn không hiểu à? Hai đứa nó kể cả có mỗi không khí thôi vẫn vung cơm tró được đấy, hiệu quả chương trình còn cần tôi với cậu lo à?”
Trợ lý: “……”
Với vấn đề này, giang cư mận tán thành nhiệt liệt: Chuẩn không cần chỉnh! Nói trúng phóc lòng dân tụi tui!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook