Ico, Lâu đài trong Màn sương
-
Chương 4-7
Đôi mắt Ico mở ra bởi sự dịu dàng của dòng nước chảy. Ánh sáng lờ mờ quanh cậu. Cậu đang ở cạnh một vịnh nhỏ, ở mép của một vách đá lởm chởm nhô ra trong nước. Phía dưới cậu là sỏi và cát, một bãi biển bị-quét-đi-một-nửa. Những con sóng hẳn đã mang mình đến đây. Cậu đang nằm sấp, nửa người trên trên cát. Hai chân cậu vẫn ở trong nước.
Ico đem hai cánh tay dưới người và bò trên hai khủy tay mình để rời khỏi mép nước. Cậu ướt sũng. Ngồi dậy, cậu bắt đầu vắt nước khỏi áo quần của cậu và tấm Phù hiệu trên ngực cậu. Cậu hắt hơi lớn, nghe thấy âm thanh bị tắt của nước mắc bên trong tai cậu.
Mình còn sống, cậu nghĩ. Biển đã nuốt mình, mang mình đi, sau đó khạc mình ra lại. Nhưng mình ở đâu đây?
Những tấm ván gỗ hư hại của cầu tàu không có trong tầm mắt. Những tảng đá sẫm màu ươn ướt do nước biển tạt vào mọc lên thành những vách đá cao xung quanh cậu. Đó là thứ đang chặn ánh sáng.
Bên kia từ dải cát hình tam giác hẹp nơi cậu ngồi, cậu thấy một cái hang với một lối vào giống như hai bàn tay chắp lại với nhau, những ngón tay chạm nhau.
Thanh kiếm ở trong đó. Hẳn phải thế.
Cậu nhìn quanh và thấy nguồn nước chảy cậu đã nghe bên kia những tiếng sóng nhẹ nhàng – một thác nước nhỏ chảy giống như một sợi chỉ bạc xinh đẹp xuống một bên của vách đá.
Bất kể dù cậu nhìn cao lên như thế nào, cậu không thể thấy lâu đài ở bất cứ đâu. Nó hẳn ở trên đỉnh của vách đá. Nơi này bị giấu khỏi tầm nhìn của nó, một mảnh đất hẹp của bờ biển giữa biển và vách đá.
Cảm ơn, cậu nghĩ, nhìn qua vai ra mặt nước. Sau đó cậu bắt đầu đi về phía hang động. Mặc dù sóng hẳn đã ném cậu đi khá xa, cậu không mất đôi giày trên chân của mình, và cát được nhồi nhét chắc chắn dưới chúng.
Trong hang tối om, mặc dù đôi mắt Ico đã quen với bóng tối từ lâu. Cậu chỉ có thể nhận ra tay mình nếu cậu đưa nó ra trước mũi. Khi cậu duỗi cánh tay ra, mọi thứ đi từ khủy tay cậu bị mất trong bóng tối. Ico dò dẫm những bức tường đá bằng những ngón tay mình, cảm nhận đường của cậu phía trước, kiểm tra mặt đất bên dưới những ngón chân của cậu khi cậu tiến sâu hơn vào hang.
Tuy nhiên, cậu không cảm thấy chần chừ. Hang động sẽ dẫn cậu đến chỗ thanh kiếm, cậu chắc chắn về điều đó. Như thể là cậu đã ở đây rất nhiều lần trước đó.
Có lẽ thanh kiếm thực sự đang gọi mình, cậu nghĩ, sắp đặt một lối đi trước mình mà mình chỉ có thể thấy với trái tim mình.
Cậu tiếp tục, cảm thấy lối đi của mình tiến sâu hơn vào hang. Khi cậu tới được một chỗ rẽ trên tường, cậu dựa lên nó và bước ngang, và cuối cùng âm thanh của thác nước ở lối vào lùi xa đến khi cậu không thể nghe thấy nó nữa. Nó được thay thế bằng tiếng thì thầm của nước chảy ở đâu đó bên dưới chân cậu.
Lần đầu tiên, cậu nhận ra nước là một vật thể sống. Nó nói chuyện bằng nhiều giọng. Ico lắng nghe chúng và hiểu rằng không có giọng nào nói về sự nguy hiểm. Có những giọng nói trầm và những giọng rung cao, những giọng ồn ào và những giọng dịu dàng, tất cả nói với cậu rằng lối này là chính xác. Hãy tiến lên và ngươi sẽ đến được đích của mình, nước dường như nói với cậu.
Cậu bước đi đến khi cậu không thể nhớ mình đã đi được bao lâu. Nước nhỏ xuống từ mái phía trên cậu, bắn tung tóe trên đầu cậu. Cậu nhìn lên và nhận ra có một ánh sáng đến từ cao hơn phía trên, một nơi mà vách đá phình ra từ những bức tường và trần giống như những nắm đấm của hai người khổng lồ đá.
Cậu đặt hai tay lên thắt lưng và hít thở trong khi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Cậu nhận ra rằng cậu đã trèo lên một sườn dốc khá dốc đến đến đây, trèo lên những tầng đá gấp, những tảng đá lộ ra, những bức tường lởm chởm, và những lối đi hẹp.
Không nghi ngờ gì mình hết hơi.
Phía trước, sườn dốc đá tiếp tục đi lên một đoạn nữa, dẫn lên nơi mà những nắm tay của người khổng lồ chạm nhau và một tia sáng màu bạc mỏng chiếu sáng qua. Cậu nghĩ khoảng trống thậm chí đủ rộng để cậu vượt qua.
Ở trên đỉnh sườn dốc, cậu chen người qua khoảng trống giữa những khối đá và nghe thấy âm thanh của một cơ thể lớn hơn của nước dội lại bên ngoài. Âm thanh mới này gần giống mưa, và nó đến với một tông trầm hơn dường như đến từ mặt đất. Cậu bò trên khủy ta qua sàn sỏi đá, đi ra một không gian rộng hơn nơi cậu có thể ngẩng đầu lên lại – và bắt gặp một dòng nước hướng thẳng vào mặt cậu.
Mình ở sau một thác nước. Tấm màn nước trải ra trước mặt cậu. Nước bắn tung tóe thành một màn sương mỏng, làm ướt tay chân cậu.
May mắn, ở đây sáng sủa hơn. Ico lén nhìn quanh mép của thác nước để có một cái nhìn tốt hơn, giống như một đứa trẻ nhìn săm soi những chiếc váy của mẹ mình, và cậu nhận ra khe hở cậu đã tới nhìn ra biển. Cậu ở nửa đường lên vách đá rẽ qua hướng khác, giống như một cái móng ngựa với cậu gồ ghề ở giữa nó. Từ đây rõ ràng không có đường trèo lên xa hơn, và khi cậu nhìn xuống, biển dường như xa vời vợi phía dưới. Vài thác nước chảy duyên dáng xuống bên trong vách đá móng ngựa, và âm thanh của nước chảy mạnh đủ để khiến hai tai cậu tê liệt.
Cậu cũng nhận thấy thứ gì đó khác – hai đường ống dày bắc qua từ những vách đá về phía trên bên phải cậu đến những vách đá bên trái cậu. Chúng dường như được làm bằng đồng thau, đen đi bởi bụi nước, với gỉ sét xanh lá cây bám vào đường nối nơi những đoạn ống gắn với nhau.
Vài sợi xích – cậu đếm tổng cộng tám sợi – treo xuống từ những cái ống, mỗi cái với vài thứ giống như một chiếc nhẫn khổng lồ treo từ đầu sợi xích. Ico nhìn gần hơn và thấy chúng tương tự như những bánh xe đang xoay khổng lồ, dễ dàng trải rộng ra từ bên này sang bên kia như một người đàn ông cao lớn. Trong khi cậu ngạc nhiên nhìn, cậu có thể cảm nhận trái tim mình đang chạy đua. Thanh kiếm đang gọi cậu. Đến đây, đến đây. Lối này.
Như thể bị kéo bởi một sợi chỉ, đôi mắt Ico nhìn vào hướng của giọng nói yên lặng. Nó đến từ trên vách đá bên phải cậu. Cây cối mọc dày lên đến đỉnh, và cậu nghĩ cậu thấy thứ gì đó giữa chúng đang lấp lánh, bắt lấy ánh sáng mặt trời.
Tuyệt, bây giờ mình biết phải đi đâu – nhưng làm sao mình lên đó?
Nỗi sợ dâng lên trong ngực Ico. Điều gì sẽ xảy ra nếu thất cả những điều này chạy vòng quanh, tất cả những nỗi sợ này, tất cả những nỗi buồn nãy đã khiến mình mất trí? Điều gì sẽ xảy ra nếu thanh kiếm đang gọi mình chỉ là một ảo ảnh? Điều gì sẽ xảy ra nếu sự điên cuồng mang mình đến vách đá này?
Cậu thấy một ánh sáng khác tỏa sáng trong rừng cây trên vách đá, một tia sáng giống như một ngôi sao hướng dẫn một người thợ săn bị lạc.
Cậu lại tự hỏi sao mình lên đó được, khi câu trả lời dâng lên trong tâm trí cậu: cậu sẽ phải nhảy xuống những cái bánh xe đang treo từ đáy của cái ống, đi từ bánh xe này đến bánh xe kia đến khi cậu tới được cái xa nhất bên trái. Sau đó cậu sẽ trèo lên sợi xích, và nếu cậu có thể trở lại trên đầu ống, cậu sẽ có thể tới được rừng cây ở trên đỉnh vách đá.
Mỗi một sợi xích treo từ ống dẫn có chiều dài hơi khác nhau. Không may, sợi gần cậu nhất cũng là sợi dài nhất, điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải ngã xuống một khoảng cách lớn trước khi cậu tới được bánh xe treo ở đáy của nó.
Cậu cân nhắc việc chỉ nhảy xuống nước, khi cậu nhớ những lời cảnh báo cậu thường nhận được khi là một đứa trẻ không được bơi gần chân của thác nước đổ gần Làng Toksa. Nước ở đó cuộn xoáy theo một cách mà nếu bạn đi xuống quá sâu, nó sẽ giữ bạn ở đó và không bao giờ để bạn trở lại mặt nước.
Cậu sẽ phải nhảy một cú vì điều đó, và nếu cậu trượt bánh xe ở cuối sợi xích, cậu sẽ phải đương đầu với thác nước.
Hãy đến đây, thanh kiếm ra hiệu.
Đây là một bài kiểm tra khác, Ico nghĩ. Nếu mình không vượt qua cái này, có nghĩa là mình không xứng đáng với thanh kiếm.
Hãy đến với ta.
Giọng của thanh kiếm có một tiếng reo du dương nhắc Ico nhớ về mẹ mình – hoặc có lẽ nó chỉ là cậu chọn để gán cho một âm thanh quen thuộc với những dao động vẫy gọi, rõ ràng dường như đánh vào tâm hồn của chính cậu.
Sau đó đứa trẻ phiêu lưu bên trong cậu hoạt bát hơn. Tóm lấy tấm Phù hiệu một cách chắc chắn trong một tay, cậu nhảy. Xoay hai tay cậu qua không trung, cậu hoạt động hai chân mình như thể cậu có thể chạy nhanh trên gió, cố gắng để giữ thăng bằng.
Với một âm thanh nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên, Ico hạ cánh trực tiếp trên đầu bánh xe. Hai chân cậu đu đưa dưới người và cậu nhanh tóm giữ lấy sợi xích. Khi cậu nhìn quanh, cậu thấy cầu vồng trong không khí xung quanh cậu, gần đến nỗi dường như cậu có thể tóm lấy chúng bằng hai tay mình.
Ướt đẫm đến tận da thịt, Ico cười toe, để đôi mắt mình theo cầu vồng qua không trung. Chúng nhấp nháy ẩn ẩn hiện hiện, ánh sáng lóe lên của chúng trông như một tràn pháo tay cho cú nhảy khỏi vách đá dũng cảm của cậu.
Cậu nhìn lên bầu trời xanh, được viền lại bởi đường cong của đỉnh những vách đá. Bầu trời dường như ít xanh hơn trước khi cậu nhảy lên cây cầu cũ, và nó được che bởi một màn sương trắng mỏng. Màn đêm đang tới.
Mình phải nhanh lên. Cậu nhìn qua những bánh xe khác đang treo từ những sợi xích, đánh dấu đường đi của mình, và dường như cầu vồng uốn lượn để hướng dẫn cậu, chỉ đường cho cậu.
“Bắt đầu nào!” cậu hét lên và nhảy vào không trung. Tay chân Ico di chuyển trơn tru, không có dấu hiệu của sự sợ hãi đã truyền những cơn run rẩy vào xương sống của cậu những khoảnh khắc lúc trước. Cậu càng di chuyển nhiều, cậu càng ít sợ. Cậu nhảy cú cuối cùng một cách dễ dàng và bắt đầu trèo lên sợi xích về phía ống dẫn, một nụ cười căng ra trên mặt cậu.
Cậu đi lên trên đỉnh của đường ống, lại gần khu rừng, khi cậu dừng và xoay lại để nhìn phía sau mình, tự hỏi những bánh xe kỳ lạ đó đã được đặt ở đó trước để làm gì. Tại sao chúng treo từ ống dẫn? Mục đích của chúng là gì?
Nhìn xuống chính từ góc nhìn mới này của mình cậu đột nhiên nhận ra chúng trông giống nhữ lái lồng. Đó là chính là chúng, những cái lồng tròn.
Con người bị giam giữ ở đây, treo cao trên những con sóng –
Cậu rùng mình với sự khủng khiếp của suy nghĩ đó.
Nhưng những cái lồng đó đã dẫn cậu tới đây. Có lẽ cầu vồng là những dấu vết của những linh hồn của những người đã chết trong những cái lồng đó, trở lại để dẫn đường cho cậu. Tất cả bọn họ muốn giải thoát khỏi Lâu đài trong Màn sương.
“Mình phải nhanh lên,” cậu nói lớn, nhanh chóng tăng tốc, để lại âm thanh ầm ầm của thác nước, cầu vồng nhảy múa, và tám cái lồng yên lặng phía sau.
Ico đi qua tán cây dày, qua một vách đá lởm chởm, và theo mặt đá của bức tường. Cậu thấy mình có thể nghe giọng nói của thanh kiếm tốt nhất khi tâm trí cậu không nghĩ ngợi gì.
Cậu đi xuống theo vách đá, đi xuống đến khi cậu phát hiện ra mình đang nửa đường trở lại sườn dốc cậu đã leo lên bên trong bóng tối. Lối đi ở đây chật hẹp, và cậu phải dính sát vào vách đá để tránh trượt và rơi xuống những con sóng đập không ngớt ở xa bên dưới mình.
Những ký ức của cậu trở lại với Ico khi cậu di chuyển cẩn thận theo bề mặt của vách đá, tóm lấy những chỗ lồi ra bằng tay và tìm những vết lõm vào cho chân cậu, nhảy khi cậu không thể với tới chỗ bíu tay tiếp theo. Tất cả cái nhìn của biển, hình dáng của đá, và dòng chảy của nước đều nhắc cậu nhớ về lần đến thăm đầu tiên của cậu. Thậm chí khi cậu đã xuống xa hơn, chừng trên những con sóng khoảng chiều dài ba cơ thể, cậu nhảy khỏi vách đá xuống biển. Lần này cậu chiến đấu lại dòng chảy, bơi với những cú đập mạnh mẽ vào hang có cầu tàu dưới lòng đất.
Ico đến khung lưới sắt được hạ thấp và thấy rằng có đủ một lỗ trống ở dưới đáy cho cậu bơi qua. Cậu vượt qua mặt nước ở bên kia với một tiếng tung tóe. Ico chuẩn bị tiếp tục khi trái tim cậu thay đổi và quyết định tốt hơn là đi khám phá và nâng khung lưới sắt lên trước khi tiếp tục đi xa hơn.
Dễ dàng tìm thấy sợi dây, và mặc dù bánh xe ở trên kêu cọt kẹt huyên náo khi cậu kéo nó, không khó khăn để cậu kéo khung lưới sắt lên. Cậu mang sợi dây xuống xa hết sức có thể, quan sát dòng nước rớt khỏi cái khung lưới sắt xuống kênh khi nó nâng lên.
Ngay cả khi cậu quan sát, cậu tự hỏi tại sao cậu lại lo lắng nâng khung lưới sắt lên làm gì – khi đó cậu nhận ra câu trả lời. Mình sẽ trở lại qua chỗ này. Và mình sẽ không đi một mình. Mình sẽ đi với Yorda. Mình sẽ mang cô ấy trở lại. Giống như cô ấy sẽ không thể bơi giỏi như cậu, vì vậy nâng khung lưới sắt là một ý kiến hay.
Mình sẽ cứu được Yorda. Đó là điều mình đang làm. Mình đã không từ bỏ.
Cậu lặn xuống nước lại và nhanh chóng bơi về phía trước. Trong một lúc, cậu có thể thấy những cái cọc nghiêng của cầu tàu dưới mặt đất.
Nó im ắng. Âm thanh của những con sóng không tới xa được như thế này bên trong hang. Cậu bơi đến khi hai chân cậu có thể chạm đáy. Sau đó cậu đứng dậy và đi về phía cầu tàu, trèo lên on top nó.
Mình ở đây, trở lại lúc bắt đầu.
Cậu sẽ không nhận lời đề nghị của nữ hoàng. Bây giờ mình đang đi đường của riêng mình. Với chính đôi tay mình – và thanh kiếm.
Cái hang có vẻ khác so với khi cậu đi qua lúc trước. Nó sáng mờ mờ và ấm áp. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cảm giác giống như gió buổi sáng thổi xuống làng vào bình minh, khi những thợ săn tập trung lại để kiểm tra thiết bị và chọn đường họ sẽ đi hôm đó. Áo giáp kêu leng keng, tiếng cười dội lại xuống đường, và giọng nói của họ chuyển thành dòng khói trắng lơ lửng trong không trung. Chúng ta xuất phát. Mọi người đã sẵn sàng cho cuộc đi săn. Có một năng lượng trong không khí ở đây mà trước đây không tồn tại. Ico nhận ra với một sự khởi đầu rằng nó đang đến từ chính cậu. Và có một nguồn khác –
Ngay cả với đôi mắt nhắm lại cậu vẫn sẽ có thể tìm thấy. Cậu đi theo đường dẫn từ cầu tàu, rẽ phải ở ngã tư. Ánh sáng trắng tỏa sáng phía trước. Cậu gần như có thể nghe thấy một tiếng ồn mỗi lần ánh sáng nhấp nháy, vẻ ngoài của nó sắc bén đến nỗi cậu cảm thấy cậu có thể dùng những ngón tay của mình đuổi theo nó. Nếu cậu làm, cậu cảm thấy như hình dáng của nó sẽ như cũ như ngôi sao buổi sáng tỏa sáng vào bình minh và sao đêm đứng xem hoàng hôn.
Ico đi về phía ánh sáng trắng.
Lối đi kết thúc ở một bức tường đá, và cậu tìm thấy nó ở đó.
Thanh kiếm ở trên một bàn thờ nhỏ khủng khiếp, và đầu tiên thật khó để nhận ra, ánh sáng tỏa ra từ nó cực kì rực rỡ và chói mắt. Khi cậu cố gắng lại gần hơn, cậu thấy bàn thờ giống hình dáng của Phong Tháp, ngoại trừ thay vì những bức tường bao lấy ngọn tháp, có bốn cây cột.
Đôi giày của Ico tạo những âm thanh ẩm ướt vang lại từ những bức tường có vẻ đúng lúc với tiếng hát trong ngực Ico và ánh sáng chảy từ bàn thờ. Thanh kiếm nằm ở chiều cao ngang thắt lưng Ico, ở giữa bốn cây cột. Không có bao kiếm, và cán của nó hướng về phía cậu.
Hãy đến đây, cầm lấy ta.
Ta là của ngươi.
Thanh kiếm nói với cậu trong xương và máu cậu, không phải lời.
Ico vươn ra, cầm lấy cái cán trong tay phải trước, sau đó trong cả hai tay, từ từ nâng thanh kiếm lên.
Đó là một lưỡi kiếm dài nhưng nhẹ như một cọng lông. Cậu vung nó hai ba lần và sau đó đổi sang tay phải, đâm về trước rồi ra sau, sau đó thành một vòng tròn, giơ thanh kiếm ngang tầm mắt. Có cảnh giác như một sự dài ra của cánh tay cậu, một phần của cơ thể cậu.
Ta là ngươi.
Tấm Phù hiệu trên ngực cậu dao động với ánh sáng trả lời cho những sự rung động của thanh kiếm. Sức mạnh thần bí và ánh sáng tinh khiết đặt chéo lên những họa tiết được dệt ở đó bằng bàn tay của mẹ cậu.
Chúng ta lại gặp lại nhau, và lại cùng đến đây để tạo nên một ánh sáng duy nhất!
Ico giữ lưỡi kiếm lên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên bề mặt ngang của nó. Cậu cảm giác như thanh kiếm muốn cậu làm điều đó. Sự ấm áp căng ra trong ngực cậu.
Cậu nhìn thấy đôi mắt của chính mình, đôi lông mày thẳng. Khi cậu vẫn còn đủ nhỏ để ngồi trên đầu gối mẹ mình, bà sẽ vuốt lông mày của cậu bằng ngón tay bà và nói, “Con là một đứa trẻ có ý chí mạnh mẽ. Hãy nhìn xem lông mày con thẳng làm sao.”
Cậu chưa bao giờ nghe được điều mẹ cậu nó sau đó, điều mà bà lẩm bẩm dưới hơi thở của mình – nhưng bây giờ cậu biết.
“Con sẽ trở thành một người đàn ông cao thượng làm sao –”
Nhưng số cậu là phải đi đến Lâu đài trong Màn sương.
Mình phải trao thằng bé cho lâu đài.
Những ký ức trở nên chân thực hơn bên trong cậu đến khi cậu cảm thấy chúng một lần nữa, và Ico nhắm đôi mắt. Khi cậu mở mở chúng ra lại, cậu thấy một gương mặt trên lưỡi kiếm – nhưng nó không phải của cậu.
Đó là một cậu bé với đôi sừng giống của cậu. Đôi mắt cậu bé có một màu hơi xanh xanh và nhạt hơn của Ico. Một vết sẹo chạy xuống má phải của cậu bé.
Cậu bé có sừng đang nhìn ra cậu, chớp mắt. Ico suýt nữa gọi cậu bé. Cậu cảm thấy cậu bé sẽ nghe thấy cậu nếu cậu gọi. Nhưng trước khi cậu có thể, cậu bé trên lưỡi kiếm xoay đi và biến mất. Như thể ai đó phía sau cậu, ai đó không thấy được, đã gọi mời cậu.
Ico đi theo cậu bé, vào thế giới thanh kiếm đang cho cậu thấy. Linh hồn cậu để lại cơ thể cậu và đuổi như gió theo sau cậu bé đang chạy.
Những giác quan của Ico sắc sảo, và cậu cảm thấy nhận thức của mình trải ra nhanh như bầu trời và sâu như biển. Quá khứ và tương lai dường như giống một khoảnh khắc. Cậu có thể nghe thấy nó. Cậu có thể cảm nhận nó. Một giây là một sự vĩnh viễn, một điều là mọi điều, bản thân cậu là vô hạn, và ở cùng lúc, mọi thứ trở thành một.
Cậu bé cậu đã thấy trong lưỡi kiếm đang cưỡi trên đôi vai một người đàn ông có bộ râu rậm. Cậu bé đang cười lớn. Họ đang đi qua đám cây sậy cao. Không, lúa mì. Đây là một cánh đồng. Cậu bé đang hát, và người đàn ông huýt sáo cỗ vũ, đệm nhạc cho cậu bé. Sau đó họ cùng nhau cười, âm thanh của tiếng cười quét qua những hàng ruộng.
Sau đó cậu đi đến một khung cảnh khác. Lần này có một cô bé với đôi sừng. Cô bé đang ngồi trước một khung cửi, giữ chỉ và con suốt trong hai tay mình. Một người phụ nữ lớn tuổi với một gương mặt nghiêm nghị đứng cạnh khung cửi, và bất cứ lúc nào cô bé phạm mỗi lỗi trong việc dệt của mình, bà sẽ dùng lòng bàn tay đánh cô bé. Cô bé sẽ bĩu môi, nhưng sau đó cô sẽ trở lại ngay với công việc của mình.
Mình đang thấy những điều gì đây?
Ico đứng, lối vào cạnh thanh kiếm đang tỏa sáng. Khung cảnh trước cậu thay đổi lặp đi lặp lại, nhưng trong mỗi cảnh một đứa bé có sừng đang nhảy, học hành, chạy, cười, khóc, chơi đùa với bạn bè, hoặc ngủ - sống cuộc sống của chúng giống như Ico đã có ở Toksa, mỗi đứa với một gương mặt khác nhau.
Những đứa trẻ này là những Vật tế.
Tất cả chúng đều được mang đến đây cho lâu đài và đặt trong những cỗ quan tài đá. Cậu đang thấy cuộc sống của chúng trước khi chúng trở thành những sinh vật của bóng tối và bóng. Cậu có thể nghe thấy giọng nói của chúng, thấy nụ cười của chúng, nghe lời nói của chúng. Cậu quan sát chúng làm việc dưới ánh mặt trời, thu hoạch ngũ cốcnhững lưỡi hái trong tay và giỏ trên lưng chúng. Chúng đi xuống những hàng ruộng, đu đưa những cánh cây và hát những bài hát để đuổi chim chóc. Chúng ngồi trước những cái bàn bằng gỗ trơn và tập viết. Chúng câu cá ở những chỗ nông và bắn nước tung tóe lên nhau, kêu ré với sự hân hoan.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làng, mang theo với nó mùi hương của những chiếc lá non và những bông hoa mới nở. Chúng đi ngủ mệt mỏi bởi ngày làm việc, những tấm chăn bông mỏng để giữ chúng ấm áp vào những buổi tối mùa xuân lạnh giá. Chúng lắng nghe những câu chuyện được kể bằng những giọng dịu dàng của những người đàn ông và phụ nữ nuôi nâng chúng như con của chính họ. Vào những ngày mùa hè, da chúng rám lại do mặt trời, bùn và bụi bẩn. Vào những buổi tối mùa thu, mặt trăng mọc tròn vành vạnh phía trên chúng và bầu trời đầy những ngôi sao. Sau đó đến sự rực rỡ của bình minh. Vị của trái cây mới hái. Răng cắn qua lớp vỏ, mỉm cười rực rỡ khi nước ép chạm môi chúng. Chúng cúi đầu thấp trong cái lạnh mùa đông, rúc quanh lửa cho ấm. Chúng nhìn lên những thợ săn làng trở về sự chuyến sắn bắn với niềm tự hào, cởi thiết bị của họ ra, mùi nhàn nhạt của máu của những con vật họ bắt được vẫn thoang thoảng quanh chúng.
Luôn luôn tỏa sáng, luôn luôn ấm áp, luôn luôn sống động. Cậu thấy những cuộc sống của chúng trong một loạt những khung cảnh vô tận, giống như những bức tranh của những khoảnh khắc mỗi ngày, ở mỗi thời đại – chúng còn sống.
Và những người đã gửi chúng đến lâu đài còn sống. Toksa là cảng chia tay buồn rầu cho Vật tế. Nhưng nó cũng là nơi được ban phước với nhiệm vụ nuôi nấng chúng.
Thanh kiếm đã nằm ở đây trong Lâu đài trong Màn sương như một biểu tượng, một vật của sự thờ cúng – nhưng chúng có bao giờ biết rằng tất cả những ngày sống của tất cả những Vật tế vẫn ở đây, rằng tất cả những ngày đó được giữ an toàn trong lưỡi kiếm của nó? Sự ban phước của Cuốn sách Ánh sáng không gì khác hơn chính niềm vui của cuộc sống.
Ico trở lại cơ thể mình, cảm giác như thể cậu đã đi vòng qua bầu trời, qua những đám mây tỏa sáng, trở lại hang động. Cậu vẫn cầm thanh kiếm trong tay mình. Chỉ gương mặt của cậu phản chiếu lại trong ánh sáng của lưỡi kiếm.
Và bây giờ lưỡi kiếm đang hỏi cậu một câu hỏi. Nó muốn biết liệu cậu sẵn sàng chưa. Nếu cậu đã sẵn sàng, nó sẽ chỉ đường cho cậu.
Ico hiểu. Cậu biết cậu phải làm gì. Sự rõ ràng của nhiệm vụ trước cậu giống như ánh sáng của mặt trời giữa trưa, tỏa sáng trên cao trên bầu trời bên trong trái tim cậu.
Ico đem hai cánh tay dưới người và bò trên hai khủy tay mình để rời khỏi mép nước. Cậu ướt sũng. Ngồi dậy, cậu bắt đầu vắt nước khỏi áo quần của cậu và tấm Phù hiệu trên ngực cậu. Cậu hắt hơi lớn, nghe thấy âm thanh bị tắt của nước mắc bên trong tai cậu.
Mình còn sống, cậu nghĩ. Biển đã nuốt mình, mang mình đi, sau đó khạc mình ra lại. Nhưng mình ở đâu đây?
Những tấm ván gỗ hư hại của cầu tàu không có trong tầm mắt. Những tảng đá sẫm màu ươn ướt do nước biển tạt vào mọc lên thành những vách đá cao xung quanh cậu. Đó là thứ đang chặn ánh sáng.
Bên kia từ dải cát hình tam giác hẹp nơi cậu ngồi, cậu thấy một cái hang với một lối vào giống như hai bàn tay chắp lại với nhau, những ngón tay chạm nhau.
Thanh kiếm ở trong đó. Hẳn phải thế.
Cậu nhìn quanh và thấy nguồn nước chảy cậu đã nghe bên kia những tiếng sóng nhẹ nhàng – một thác nước nhỏ chảy giống như một sợi chỉ bạc xinh đẹp xuống một bên của vách đá.
Bất kể dù cậu nhìn cao lên như thế nào, cậu không thể thấy lâu đài ở bất cứ đâu. Nó hẳn ở trên đỉnh của vách đá. Nơi này bị giấu khỏi tầm nhìn của nó, một mảnh đất hẹp của bờ biển giữa biển và vách đá.
Cảm ơn, cậu nghĩ, nhìn qua vai ra mặt nước. Sau đó cậu bắt đầu đi về phía hang động. Mặc dù sóng hẳn đã ném cậu đi khá xa, cậu không mất đôi giày trên chân của mình, và cát được nhồi nhét chắc chắn dưới chúng.
Trong hang tối om, mặc dù đôi mắt Ico đã quen với bóng tối từ lâu. Cậu chỉ có thể nhận ra tay mình nếu cậu đưa nó ra trước mũi. Khi cậu duỗi cánh tay ra, mọi thứ đi từ khủy tay cậu bị mất trong bóng tối. Ico dò dẫm những bức tường đá bằng những ngón tay mình, cảm nhận đường của cậu phía trước, kiểm tra mặt đất bên dưới những ngón chân của cậu khi cậu tiến sâu hơn vào hang.
Tuy nhiên, cậu không cảm thấy chần chừ. Hang động sẽ dẫn cậu đến chỗ thanh kiếm, cậu chắc chắn về điều đó. Như thể là cậu đã ở đây rất nhiều lần trước đó.
Có lẽ thanh kiếm thực sự đang gọi mình, cậu nghĩ, sắp đặt một lối đi trước mình mà mình chỉ có thể thấy với trái tim mình.
Cậu tiếp tục, cảm thấy lối đi của mình tiến sâu hơn vào hang. Khi cậu tới được một chỗ rẽ trên tường, cậu dựa lên nó và bước ngang, và cuối cùng âm thanh của thác nước ở lối vào lùi xa đến khi cậu không thể nghe thấy nó nữa. Nó được thay thế bằng tiếng thì thầm của nước chảy ở đâu đó bên dưới chân cậu.
Lần đầu tiên, cậu nhận ra nước là một vật thể sống. Nó nói chuyện bằng nhiều giọng. Ico lắng nghe chúng và hiểu rằng không có giọng nào nói về sự nguy hiểm. Có những giọng nói trầm và những giọng rung cao, những giọng ồn ào và những giọng dịu dàng, tất cả nói với cậu rằng lối này là chính xác. Hãy tiến lên và ngươi sẽ đến được đích của mình, nước dường như nói với cậu.
Cậu bước đi đến khi cậu không thể nhớ mình đã đi được bao lâu. Nước nhỏ xuống từ mái phía trên cậu, bắn tung tóe trên đầu cậu. Cậu nhìn lên và nhận ra có một ánh sáng đến từ cao hơn phía trên, một nơi mà vách đá phình ra từ những bức tường và trần giống như những nắm đấm của hai người khổng lồ đá.
Cậu đặt hai tay lên thắt lưng và hít thở trong khi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Cậu nhận ra rằng cậu đã trèo lên một sườn dốc khá dốc đến đến đây, trèo lên những tầng đá gấp, những tảng đá lộ ra, những bức tường lởm chởm, và những lối đi hẹp.
Không nghi ngờ gì mình hết hơi.
Phía trước, sườn dốc đá tiếp tục đi lên một đoạn nữa, dẫn lên nơi mà những nắm tay của người khổng lồ chạm nhau và một tia sáng màu bạc mỏng chiếu sáng qua. Cậu nghĩ khoảng trống thậm chí đủ rộng để cậu vượt qua.
Ở trên đỉnh sườn dốc, cậu chen người qua khoảng trống giữa những khối đá và nghe thấy âm thanh của một cơ thể lớn hơn của nước dội lại bên ngoài. Âm thanh mới này gần giống mưa, và nó đến với một tông trầm hơn dường như đến từ mặt đất. Cậu bò trên khủy ta qua sàn sỏi đá, đi ra một không gian rộng hơn nơi cậu có thể ngẩng đầu lên lại – và bắt gặp một dòng nước hướng thẳng vào mặt cậu.
Mình ở sau một thác nước. Tấm màn nước trải ra trước mặt cậu. Nước bắn tung tóe thành một màn sương mỏng, làm ướt tay chân cậu.
May mắn, ở đây sáng sủa hơn. Ico lén nhìn quanh mép của thác nước để có một cái nhìn tốt hơn, giống như một đứa trẻ nhìn săm soi những chiếc váy của mẹ mình, và cậu nhận ra khe hở cậu đã tới nhìn ra biển. Cậu ở nửa đường lên vách đá rẽ qua hướng khác, giống như một cái móng ngựa với cậu gồ ghề ở giữa nó. Từ đây rõ ràng không có đường trèo lên xa hơn, và khi cậu nhìn xuống, biển dường như xa vời vợi phía dưới. Vài thác nước chảy duyên dáng xuống bên trong vách đá móng ngựa, và âm thanh của nước chảy mạnh đủ để khiến hai tai cậu tê liệt.
Cậu cũng nhận thấy thứ gì đó khác – hai đường ống dày bắc qua từ những vách đá về phía trên bên phải cậu đến những vách đá bên trái cậu. Chúng dường như được làm bằng đồng thau, đen đi bởi bụi nước, với gỉ sét xanh lá cây bám vào đường nối nơi những đoạn ống gắn với nhau.
Vài sợi xích – cậu đếm tổng cộng tám sợi – treo xuống từ những cái ống, mỗi cái với vài thứ giống như một chiếc nhẫn khổng lồ treo từ đầu sợi xích. Ico nhìn gần hơn và thấy chúng tương tự như những bánh xe đang xoay khổng lồ, dễ dàng trải rộng ra từ bên này sang bên kia như một người đàn ông cao lớn. Trong khi cậu ngạc nhiên nhìn, cậu có thể cảm nhận trái tim mình đang chạy đua. Thanh kiếm đang gọi cậu. Đến đây, đến đây. Lối này.
Như thể bị kéo bởi một sợi chỉ, đôi mắt Ico nhìn vào hướng của giọng nói yên lặng. Nó đến từ trên vách đá bên phải cậu. Cây cối mọc dày lên đến đỉnh, và cậu nghĩ cậu thấy thứ gì đó giữa chúng đang lấp lánh, bắt lấy ánh sáng mặt trời.
Tuyệt, bây giờ mình biết phải đi đâu – nhưng làm sao mình lên đó?
Nỗi sợ dâng lên trong ngực Ico. Điều gì sẽ xảy ra nếu thất cả những điều này chạy vòng quanh, tất cả những nỗi sợ này, tất cả những nỗi buồn nãy đã khiến mình mất trí? Điều gì sẽ xảy ra nếu thanh kiếm đang gọi mình chỉ là một ảo ảnh? Điều gì sẽ xảy ra nếu sự điên cuồng mang mình đến vách đá này?
Cậu thấy một ánh sáng khác tỏa sáng trong rừng cây trên vách đá, một tia sáng giống như một ngôi sao hướng dẫn một người thợ săn bị lạc.
Cậu lại tự hỏi sao mình lên đó được, khi câu trả lời dâng lên trong tâm trí cậu: cậu sẽ phải nhảy xuống những cái bánh xe đang treo từ đáy của cái ống, đi từ bánh xe này đến bánh xe kia đến khi cậu tới được cái xa nhất bên trái. Sau đó cậu sẽ trèo lên sợi xích, và nếu cậu có thể trở lại trên đầu ống, cậu sẽ có thể tới được rừng cây ở trên đỉnh vách đá.
Mỗi một sợi xích treo từ ống dẫn có chiều dài hơi khác nhau. Không may, sợi gần cậu nhất cũng là sợi dài nhất, điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải ngã xuống một khoảng cách lớn trước khi cậu tới được bánh xe treo ở đáy của nó.
Cậu cân nhắc việc chỉ nhảy xuống nước, khi cậu nhớ những lời cảnh báo cậu thường nhận được khi là một đứa trẻ không được bơi gần chân của thác nước đổ gần Làng Toksa. Nước ở đó cuộn xoáy theo một cách mà nếu bạn đi xuống quá sâu, nó sẽ giữ bạn ở đó và không bao giờ để bạn trở lại mặt nước.
Cậu sẽ phải nhảy một cú vì điều đó, và nếu cậu trượt bánh xe ở cuối sợi xích, cậu sẽ phải đương đầu với thác nước.
Hãy đến đây, thanh kiếm ra hiệu.
Đây là một bài kiểm tra khác, Ico nghĩ. Nếu mình không vượt qua cái này, có nghĩa là mình không xứng đáng với thanh kiếm.
Hãy đến với ta.
Giọng của thanh kiếm có một tiếng reo du dương nhắc Ico nhớ về mẹ mình – hoặc có lẽ nó chỉ là cậu chọn để gán cho một âm thanh quen thuộc với những dao động vẫy gọi, rõ ràng dường như đánh vào tâm hồn của chính cậu.
Sau đó đứa trẻ phiêu lưu bên trong cậu hoạt bát hơn. Tóm lấy tấm Phù hiệu một cách chắc chắn trong một tay, cậu nhảy. Xoay hai tay cậu qua không trung, cậu hoạt động hai chân mình như thể cậu có thể chạy nhanh trên gió, cố gắng để giữ thăng bằng.
Với một âm thanh nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên, Ico hạ cánh trực tiếp trên đầu bánh xe. Hai chân cậu đu đưa dưới người và cậu nhanh tóm giữ lấy sợi xích. Khi cậu nhìn quanh, cậu thấy cầu vồng trong không khí xung quanh cậu, gần đến nỗi dường như cậu có thể tóm lấy chúng bằng hai tay mình.
Ướt đẫm đến tận da thịt, Ico cười toe, để đôi mắt mình theo cầu vồng qua không trung. Chúng nhấp nháy ẩn ẩn hiện hiện, ánh sáng lóe lên của chúng trông như một tràn pháo tay cho cú nhảy khỏi vách đá dũng cảm của cậu.
Cậu nhìn lên bầu trời xanh, được viền lại bởi đường cong của đỉnh những vách đá. Bầu trời dường như ít xanh hơn trước khi cậu nhảy lên cây cầu cũ, và nó được che bởi một màn sương trắng mỏng. Màn đêm đang tới.
Mình phải nhanh lên. Cậu nhìn qua những bánh xe khác đang treo từ những sợi xích, đánh dấu đường đi của mình, và dường như cầu vồng uốn lượn để hướng dẫn cậu, chỉ đường cho cậu.
“Bắt đầu nào!” cậu hét lên và nhảy vào không trung. Tay chân Ico di chuyển trơn tru, không có dấu hiệu của sự sợ hãi đã truyền những cơn run rẩy vào xương sống của cậu những khoảnh khắc lúc trước. Cậu càng di chuyển nhiều, cậu càng ít sợ. Cậu nhảy cú cuối cùng một cách dễ dàng và bắt đầu trèo lên sợi xích về phía ống dẫn, một nụ cười căng ra trên mặt cậu.
Cậu đi lên trên đỉnh của đường ống, lại gần khu rừng, khi cậu dừng và xoay lại để nhìn phía sau mình, tự hỏi những bánh xe kỳ lạ đó đã được đặt ở đó trước để làm gì. Tại sao chúng treo từ ống dẫn? Mục đích của chúng là gì?
Nhìn xuống chính từ góc nhìn mới này của mình cậu đột nhiên nhận ra chúng trông giống nhữ lái lồng. Đó là chính là chúng, những cái lồng tròn.
Con người bị giam giữ ở đây, treo cao trên những con sóng –
Cậu rùng mình với sự khủng khiếp của suy nghĩ đó.
Nhưng những cái lồng đó đã dẫn cậu tới đây. Có lẽ cầu vồng là những dấu vết của những linh hồn của những người đã chết trong những cái lồng đó, trở lại để dẫn đường cho cậu. Tất cả bọn họ muốn giải thoát khỏi Lâu đài trong Màn sương.
“Mình phải nhanh lên,” cậu nói lớn, nhanh chóng tăng tốc, để lại âm thanh ầm ầm của thác nước, cầu vồng nhảy múa, và tám cái lồng yên lặng phía sau.
Ico đi qua tán cây dày, qua một vách đá lởm chởm, và theo mặt đá của bức tường. Cậu thấy mình có thể nghe giọng nói của thanh kiếm tốt nhất khi tâm trí cậu không nghĩ ngợi gì.
Cậu đi xuống theo vách đá, đi xuống đến khi cậu phát hiện ra mình đang nửa đường trở lại sườn dốc cậu đã leo lên bên trong bóng tối. Lối đi ở đây chật hẹp, và cậu phải dính sát vào vách đá để tránh trượt và rơi xuống những con sóng đập không ngớt ở xa bên dưới mình.
Những ký ức của cậu trở lại với Ico khi cậu di chuyển cẩn thận theo bề mặt của vách đá, tóm lấy những chỗ lồi ra bằng tay và tìm những vết lõm vào cho chân cậu, nhảy khi cậu không thể với tới chỗ bíu tay tiếp theo. Tất cả cái nhìn của biển, hình dáng của đá, và dòng chảy của nước đều nhắc cậu nhớ về lần đến thăm đầu tiên của cậu. Thậm chí khi cậu đã xuống xa hơn, chừng trên những con sóng khoảng chiều dài ba cơ thể, cậu nhảy khỏi vách đá xuống biển. Lần này cậu chiến đấu lại dòng chảy, bơi với những cú đập mạnh mẽ vào hang có cầu tàu dưới lòng đất.
Ico đến khung lưới sắt được hạ thấp và thấy rằng có đủ một lỗ trống ở dưới đáy cho cậu bơi qua. Cậu vượt qua mặt nước ở bên kia với một tiếng tung tóe. Ico chuẩn bị tiếp tục khi trái tim cậu thay đổi và quyết định tốt hơn là đi khám phá và nâng khung lưới sắt lên trước khi tiếp tục đi xa hơn.
Dễ dàng tìm thấy sợi dây, và mặc dù bánh xe ở trên kêu cọt kẹt huyên náo khi cậu kéo nó, không khó khăn để cậu kéo khung lưới sắt lên. Cậu mang sợi dây xuống xa hết sức có thể, quan sát dòng nước rớt khỏi cái khung lưới sắt xuống kênh khi nó nâng lên.
Ngay cả khi cậu quan sát, cậu tự hỏi tại sao cậu lại lo lắng nâng khung lưới sắt lên làm gì – khi đó cậu nhận ra câu trả lời. Mình sẽ trở lại qua chỗ này. Và mình sẽ không đi một mình. Mình sẽ đi với Yorda. Mình sẽ mang cô ấy trở lại. Giống như cô ấy sẽ không thể bơi giỏi như cậu, vì vậy nâng khung lưới sắt là một ý kiến hay.
Mình sẽ cứu được Yorda. Đó là điều mình đang làm. Mình đã không từ bỏ.
Cậu lặn xuống nước lại và nhanh chóng bơi về phía trước. Trong một lúc, cậu có thể thấy những cái cọc nghiêng của cầu tàu dưới mặt đất.
Nó im ắng. Âm thanh của những con sóng không tới xa được như thế này bên trong hang. Cậu bơi đến khi hai chân cậu có thể chạm đáy. Sau đó cậu đứng dậy và đi về phía cầu tàu, trèo lên on top nó.
Mình ở đây, trở lại lúc bắt đầu.
Cậu sẽ không nhận lời đề nghị của nữ hoàng. Bây giờ mình đang đi đường của riêng mình. Với chính đôi tay mình – và thanh kiếm.
Cái hang có vẻ khác so với khi cậu đi qua lúc trước. Nó sáng mờ mờ và ấm áp. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cảm giác giống như gió buổi sáng thổi xuống làng vào bình minh, khi những thợ săn tập trung lại để kiểm tra thiết bị và chọn đường họ sẽ đi hôm đó. Áo giáp kêu leng keng, tiếng cười dội lại xuống đường, và giọng nói của họ chuyển thành dòng khói trắng lơ lửng trong không trung. Chúng ta xuất phát. Mọi người đã sẵn sàng cho cuộc đi săn. Có một năng lượng trong không khí ở đây mà trước đây không tồn tại. Ico nhận ra với một sự khởi đầu rằng nó đang đến từ chính cậu. Và có một nguồn khác –
Ngay cả với đôi mắt nhắm lại cậu vẫn sẽ có thể tìm thấy. Cậu đi theo đường dẫn từ cầu tàu, rẽ phải ở ngã tư. Ánh sáng trắng tỏa sáng phía trước. Cậu gần như có thể nghe thấy một tiếng ồn mỗi lần ánh sáng nhấp nháy, vẻ ngoài của nó sắc bén đến nỗi cậu cảm thấy cậu có thể dùng những ngón tay của mình đuổi theo nó. Nếu cậu làm, cậu cảm thấy như hình dáng của nó sẽ như cũ như ngôi sao buổi sáng tỏa sáng vào bình minh và sao đêm đứng xem hoàng hôn.
Ico đi về phía ánh sáng trắng.
Lối đi kết thúc ở một bức tường đá, và cậu tìm thấy nó ở đó.
Thanh kiếm ở trên một bàn thờ nhỏ khủng khiếp, và đầu tiên thật khó để nhận ra, ánh sáng tỏa ra từ nó cực kì rực rỡ và chói mắt. Khi cậu cố gắng lại gần hơn, cậu thấy bàn thờ giống hình dáng của Phong Tháp, ngoại trừ thay vì những bức tường bao lấy ngọn tháp, có bốn cây cột.
Đôi giày của Ico tạo những âm thanh ẩm ướt vang lại từ những bức tường có vẻ đúng lúc với tiếng hát trong ngực Ico và ánh sáng chảy từ bàn thờ. Thanh kiếm nằm ở chiều cao ngang thắt lưng Ico, ở giữa bốn cây cột. Không có bao kiếm, và cán của nó hướng về phía cậu.
Hãy đến đây, cầm lấy ta.
Ta là của ngươi.
Thanh kiếm nói với cậu trong xương và máu cậu, không phải lời.
Ico vươn ra, cầm lấy cái cán trong tay phải trước, sau đó trong cả hai tay, từ từ nâng thanh kiếm lên.
Đó là một lưỡi kiếm dài nhưng nhẹ như một cọng lông. Cậu vung nó hai ba lần và sau đó đổi sang tay phải, đâm về trước rồi ra sau, sau đó thành một vòng tròn, giơ thanh kiếm ngang tầm mắt. Có cảnh giác như một sự dài ra của cánh tay cậu, một phần của cơ thể cậu.
Ta là ngươi.
Tấm Phù hiệu trên ngực cậu dao động với ánh sáng trả lời cho những sự rung động của thanh kiếm. Sức mạnh thần bí và ánh sáng tinh khiết đặt chéo lên những họa tiết được dệt ở đó bằng bàn tay của mẹ cậu.
Chúng ta lại gặp lại nhau, và lại cùng đến đây để tạo nên một ánh sáng duy nhất!
Ico giữ lưỡi kiếm lên, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên bề mặt ngang của nó. Cậu cảm giác như thanh kiếm muốn cậu làm điều đó. Sự ấm áp căng ra trong ngực cậu.
Cậu nhìn thấy đôi mắt của chính mình, đôi lông mày thẳng. Khi cậu vẫn còn đủ nhỏ để ngồi trên đầu gối mẹ mình, bà sẽ vuốt lông mày của cậu bằng ngón tay bà và nói, “Con là một đứa trẻ có ý chí mạnh mẽ. Hãy nhìn xem lông mày con thẳng làm sao.”
Cậu chưa bao giờ nghe được điều mẹ cậu nó sau đó, điều mà bà lẩm bẩm dưới hơi thở của mình – nhưng bây giờ cậu biết.
“Con sẽ trở thành một người đàn ông cao thượng làm sao –”
Nhưng số cậu là phải đi đến Lâu đài trong Màn sương.
Mình phải trao thằng bé cho lâu đài.
Những ký ức trở nên chân thực hơn bên trong cậu đến khi cậu cảm thấy chúng một lần nữa, và Ico nhắm đôi mắt. Khi cậu mở mở chúng ra lại, cậu thấy một gương mặt trên lưỡi kiếm – nhưng nó không phải của cậu.
Đó là một cậu bé với đôi sừng giống của cậu. Đôi mắt cậu bé có một màu hơi xanh xanh và nhạt hơn của Ico. Một vết sẹo chạy xuống má phải của cậu bé.
Cậu bé có sừng đang nhìn ra cậu, chớp mắt. Ico suýt nữa gọi cậu bé. Cậu cảm thấy cậu bé sẽ nghe thấy cậu nếu cậu gọi. Nhưng trước khi cậu có thể, cậu bé trên lưỡi kiếm xoay đi và biến mất. Như thể ai đó phía sau cậu, ai đó không thấy được, đã gọi mời cậu.
Ico đi theo cậu bé, vào thế giới thanh kiếm đang cho cậu thấy. Linh hồn cậu để lại cơ thể cậu và đuổi như gió theo sau cậu bé đang chạy.
Những giác quan của Ico sắc sảo, và cậu cảm thấy nhận thức của mình trải ra nhanh như bầu trời và sâu như biển. Quá khứ và tương lai dường như giống một khoảnh khắc. Cậu có thể nghe thấy nó. Cậu có thể cảm nhận nó. Một giây là một sự vĩnh viễn, một điều là mọi điều, bản thân cậu là vô hạn, và ở cùng lúc, mọi thứ trở thành một.
Cậu bé cậu đã thấy trong lưỡi kiếm đang cưỡi trên đôi vai một người đàn ông có bộ râu rậm. Cậu bé đang cười lớn. Họ đang đi qua đám cây sậy cao. Không, lúa mì. Đây là một cánh đồng. Cậu bé đang hát, và người đàn ông huýt sáo cỗ vũ, đệm nhạc cho cậu bé. Sau đó họ cùng nhau cười, âm thanh của tiếng cười quét qua những hàng ruộng.
Sau đó cậu đi đến một khung cảnh khác. Lần này có một cô bé với đôi sừng. Cô bé đang ngồi trước một khung cửi, giữ chỉ và con suốt trong hai tay mình. Một người phụ nữ lớn tuổi với một gương mặt nghiêm nghị đứng cạnh khung cửi, và bất cứ lúc nào cô bé phạm mỗi lỗi trong việc dệt của mình, bà sẽ dùng lòng bàn tay đánh cô bé. Cô bé sẽ bĩu môi, nhưng sau đó cô sẽ trở lại ngay với công việc của mình.
Mình đang thấy những điều gì đây?
Ico đứng, lối vào cạnh thanh kiếm đang tỏa sáng. Khung cảnh trước cậu thay đổi lặp đi lặp lại, nhưng trong mỗi cảnh một đứa bé có sừng đang nhảy, học hành, chạy, cười, khóc, chơi đùa với bạn bè, hoặc ngủ - sống cuộc sống của chúng giống như Ico đã có ở Toksa, mỗi đứa với một gương mặt khác nhau.
Những đứa trẻ này là những Vật tế.
Tất cả chúng đều được mang đến đây cho lâu đài và đặt trong những cỗ quan tài đá. Cậu đang thấy cuộc sống của chúng trước khi chúng trở thành những sinh vật của bóng tối và bóng. Cậu có thể nghe thấy giọng nói của chúng, thấy nụ cười của chúng, nghe lời nói của chúng. Cậu quan sát chúng làm việc dưới ánh mặt trời, thu hoạch ngũ cốcnhững lưỡi hái trong tay và giỏ trên lưng chúng. Chúng đi xuống những hàng ruộng, đu đưa những cánh cây và hát những bài hát để đuổi chim chóc. Chúng ngồi trước những cái bàn bằng gỗ trơn và tập viết. Chúng câu cá ở những chỗ nông và bắn nước tung tóe lên nhau, kêu ré với sự hân hoan.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làng, mang theo với nó mùi hương của những chiếc lá non và những bông hoa mới nở. Chúng đi ngủ mệt mỏi bởi ngày làm việc, những tấm chăn bông mỏng để giữ chúng ấm áp vào những buổi tối mùa xuân lạnh giá. Chúng lắng nghe những câu chuyện được kể bằng những giọng dịu dàng của những người đàn ông và phụ nữ nuôi nâng chúng như con của chính họ. Vào những ngày mùa hè, da chúng rám lại do mặt trời, bùn và bụi bẩn. Vào những buổi tối mùa thu, mặt trăng mọc tròn vành vạnh phía trên chúng và bầu trời đầy những ngôi sao. Sau đó đến sự rực rỡ của bình minh. Vị của trái cây mới hái. Răng cắn qua lớp vỏ, mỉm cười rực rỡ khi nước ép chạm môi chúng. Chúng cúi đầu thấp trong cái lạnh mùa đông, rúc quanh lửa cho ấm. Chúng nhìn lên những thợ săn làng trở về sự chuyến sắn bắn với niềm tự hào, cởi thiết bị của họ ra, mùi nhàn nhạt của máu của những con vật họ bắt được vẫn thoang thoảng quanh chúng.
Luôn luôn tỏa sáng, luôn luôn ấm áp, luôn luôn sống động. Cậu thấy những cuộc sống của chúng trong một loạt những khung cảnh vô tận, giống như những bức tranh của những khoảnh khắc mỗi ngày, ở mỗi thời đại – chúng còn sống.
Và những người đã gửi chúng đến lâu đài còn sống. Toksa là cảng chia tay buồn rầu cho Vật tế. Nhưng nó cũng là nơi được ban phước với nhiệm vụ nuôi nấng chúng.
Thanh kiếm đã nằm ở đây trong Lâu đài trong Màn sương như một biểu tượng, một vật của sự thờ cúng – nhưng chúng có bao giờ biết rằng tất cả những ngày sống của tất cả những Vật tế vẫn ở đây, rằng tất cả những ngày đó được giữ an toàn trong lưỡi kiếm của nó? Sự ban phước của Cuốn sách Ánh sáng không gì khác hơn chính niềm vui của cuộc sống.
Ico trở lại cơ thể mình, cảm giác như thể cậu đã đi vòng qua bầu trời, qua những đám mây tỏa sáng, trở lại hang động. Cậu vẫn cầm thanh kiếm trong tay mình. Chỉ gương mặt của cậu phản chiếu lại trong ánh sáng của lưỡi kiếm.
Và bây giờ lưỡi kiếm đang hỏi cậu một câu hỏi. Nó muốn biết liệu cậu sẵn sàng chưa. Nếu cậu đã sẵn sàng, nó sẽ chỉ đường cho cậu.
Ico hiểu. Cậu biết cậu phải làm gì. Sự rõ ràng của nhiệm vụ trước cậu giống như ánh sáng của mặt trời giữa trưa, tỏa sáng trên cao trên bầu trời bên trong trái tim cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook