Ở đâu có khói, ở đó có lửa, Ico nghĩ – nhưng những ngọn lửa duy nhất trong phòng là những ngọn đuốc bập bùng trên những bức tường. Cái gì đang cháy?

Một lát sau suy nghĩ đó bị xua đi khi hai cánh tay to hiện ra từ đám khói cuộn xoáy phía sau cô gái và nhấc cô lên. Cái hình dáng đen xoay đi và bắt đầu di chuyển về góc phòng, mang theo cô gái trên vai nó. Cô gái hét nhanh một tiếng, nhưng đám khói dường như không chú ý.

Nó đang đi, Ico nhận ra, chết lặng người. Hình dáng của nó gần như con người, nhưng nó không có vật chất ngoài khói đen như mực, một màn sương đen. Nó thậm chí có một cái đầu, phồng lên và chẳng ra hình thù gì - ở trên đầu có đôi sừng, giống y của Ico.

Đó không phải là khói – nó là một sinh vật, một con quái vật.

Nhận thấy rõ điều đó như một cái tát vào mặt Ico, khiến cậu bật dậy và theo sinh vật đó.

Nó di chuyển không một tiếng động, lướt nhanh qua phòng như một đám sương. Ngay cả với cái lưng của nó xoay lại, Ico vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt của sinh vật đó. Chúng to như nắm tay của Ico, không có con ngươi hay mí mắt, lập lòe như những ngôi sao băng ngay trước khi chúng nhấp nháy sau khi cắt qua bầu trời đêm.

Cô gái gục người mềm nhũn trên vai của nó.

Ico chú ý điều gì đó mà cậu chưa thấy trước đó trên những tảng đá ở trong góc phòng – một cái đĩa đen, đen như sinh vật bóng tối. Trong một lúc, cậu nhầm nó là một vũng nước, nhưng sau đó nó bắt đầu chuyển động. Cậu nhận ra nó cũng làm từ màn sương đen lờ mờ. Cái đĩa sôi sục và bắt đầu nổi bong bóng như thể nó đang sôi.

Sinh vật tiến tới mép và quỳ trước nó. Nó nhét một trong hai cái chân của nó vào và bắt đầu chìm trong cái vực cuộn xoáy. Với cô gái vẫn trên vai nó, toàn bộ cơ thể nó bắt đầu tan vào sàn nhà.

Trong vòng vài hơi thở, sinh vật đó đã chìm tới eo nó, mọi thứ khác biến mất phía dưới vòng tròn đen như mực. Cô gái với cả hai tay ra, đang cố gắng tóm lấy mép hồ. Nó đang kéo cô xuống, mang cô xuống dưới. Cô gái lắc đầu, làm xõa mái tóc màu hạt dẻ xinh đẹp của cô, và nắm chặt lấy mặt đất với tất cả sức mạnh của hai cánh tay mảnh khảnh của mình. Nhưng lực của cái hồ lớn hơn – cô ấy sẽ không bao giờ tự mình thoát được.

Ico chạy nhanh đến nỗi cậu gần như ngã về phía trước, vươn tới cô gái. Trong sự choáng váng và sợ hãi của mình, cậu không lên tiếng được. Cậu tóm lấy cổ tay cô gái và kéo với tất cả khả năng của mình. Cái vực đen kéo lại, đến khi Ico sợ là cậu có thể giật cánh tay cô khỏi khớp vai. Vai cậu gây ra một tiếng răng rắc với sự cố gắng, và đôi giày của cậu trượt trên sàn đá. Ico đổ nhào xuống mặt đất.

Cú ngã mang tay kia của cậu đến gần hơn để cô gái với tới, và nhanh chóng cậu nắm cả hai tay trên hai cổ tay của cô. Bước lùi lại phía sau, Ico dùng hai chân kéo để lôi cô gái khỏi cái vực đen cuộn xoáy.

Cuối cùng, những đầu ngón chân của đôi chân trần của cô rời khỏi mép của cái vực đen và cô ngã xuống sàn. Ico nới lỏng nắm tay siết chặt hai cổ tay cô gái, sau đó quỳ xuống tảng đá, thở hổn hển.

Cô gái đang thở không đều, như thể cô vừa bị chết đuối. Phía sau cô, cái vực đen đang bắt đầu khuấy động.

“Sinh vật đó là gì vậy?” cậu hỏi, đầu óc cậu chạy đua. Cậu phải đưa cô tránh khỏi cái vực. Họ cần phải chạy khỏi nơi này. “Tại sao chúng theo cậu?”

Cô gái nằm trên sàn, thở hổn hển. Ico cảm thấy chính trái tim mình dâng lên trong cổ họng, làm cậu nghẹt thở. Cậu đặt một tay lên ngực mình, chạm vào tấm Phù hiệu. Mình cần phải bình tĩnh. Cậu hít một hơi thở sâu, nhưng ngay trước khi cậu có thể thở ra, cô gái biến mất phía sau một tấm màn bóng tối cuộn xoáy.

Ico há hốc. Một trong những sinh vật bóng tối khác đang kéo cô xuống, lần này về phía góc phòng xa nơi cậu nhận thấy một cái vực đang cuộn xoáy khác. Đang chờ đợi.

Lần này, cơn giận dữ của Ico nổi lên nhanh hơn sự sợ hãi của cậu, và cậu chạy tới sinh vật đó đấm dữ dội những nắm tay mình vào lưng nó – nhưng tất cả những gì cậu chạm vào là không khí. Bất kể cậu đánh mạnh như thế nào, nó giống như đang cố gắng đấm vào một đám mây.

Bước đi lảo đảo và thỉnh thoảng khụy gối xuống, cô gái đang bị kéo đi. Bất kể cậu đấm, đá hay ném mình vào sinh vật đó nhiều như thế nào, nó dường như không cảm thấy gì. Đường nét của đám khói hơi thay đổi bất cứ nơi nào tay chân cậu chạm vào nó, nhưng không nhiều.

Mình tiêu diệt thứ này như thế nào?

Ico xoay tít nhanh đến nỗi nó làm cổ cậu đau. Bây giờ cô gái ở xa hơn, gần cái vực đen hơn. Tệ hơn, có nhiều hơn một sinh vật màu đen trong phòng. Chúng ở khắp nơi – những đôi mắt, phát ra một ánh sáng trắng mờ đục. Một số chần chừ gần Ico, số khác theo cô gái, gia nhập với con giữ cô ấy. Khi cậu cố gắng chạy theo cô, hai trong số chúng đi tới và chặn đường cậu.

Mình không thể đánh chúng, mình không thể đá chúng – Mình cần một vũ khí.

Âm thanh tanh tách của những ngọn đuốc đang cháy đến tai cậu, và cậu có câu trả lời. Lửa. Thứ gì tốt hơn có thể đẩy lùi bóng tối chứ?

Ngọn đuốc vẫn nằm cạnh cái lồng bị rơi, kêu xèo xèo. Ico đi thẳng tới ngọn đuốc, nhặt nó lên bằng cả hai tay và xoay sang xông tới những sinh vật kia.

Với cú đánh đầu tiên của Ico, ngọn lửa nhỏ trên đầu đuốc tắt ngúm – ngọn đuốc của cậu đã trở thành một cây gậy.

Nhưng cú đánh tiếp theo của cậu cắt qua eo một trong những sinh vật, và vẻ bên ngoài của nó bị mất đi hình dáng, cuộn qua không khí như khói loãng. Bóng đen to lớn biến mất trước cậu, chỉ để lại hai con mắt kỳ lạ lơ lửng trong không trung, được vây quanh bởi một làn khói mỏng.

Dũng khí căng lên trong ngực Ico. Cậu vung gậy tới lui, tiến đến chỗ cô gái. Cô ấy đang bị lôi xuống cái vực xoáy tít ở phía xa bên kia căn phòng rồi, hai cánh tay đen của một trong những sinh vật vòng quanh eo cô.

Vút, vút! Ico có thể cảm thấy gió khi cậu vung gậy của mình, tách lớp màn khói ra. Cuối cùng, cậu tiến tới chỗ cô gái. Cậu vung gậy vào cổ của sinh vật đang giữ cô, và khói xoáy tít. Đôi mắt của sinh vật di chuyển, con mắt phải di chuyển từ bên trái, và đường nét của vai nó tan biến.

“Tóm lấy!”

Ico duỗi bàn tay trái của mình ra, hét với cô gái. Cô đã chìm xuống đến đầu gối.

Trong thời gian một hơi thở, chỉ đủ để nháy mắt, cô chần chừ. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ico, thắc mắc, cố gắng săm soi vào đáy tâm hồn cậu. Nơi cái nhìn chằm chằm của cô rơi lên cậu, cậu cảm thấy mát lạnh, như thể nước sạch chảy qua người cậu. Ico thở hổn hển với sự xúc động.

Cô duỗi tay ra và tóm lấy tay cậu.

Những ngón tay của họ chạm nhau, sau đó lòng bàn tay, và nó có cảm giác như một dòng điện chạy giữa tay họ, tinh khiết và ấm áp. Nó làm Ico nhớ về ngọn gió nam thổi từ dãy núi mà được những thợ săn trong làng Toksa quý trọng, bảo vệ một chuyến đi săn tốt đẹp. Nó là một cơn gió nhẹ, đầy những ký ức yêu thích và hạnh phúc. Đầy an toàn. Nó bao bọc lấy cậu trong chốc lát, và căn phòng di chuyển quanh cậu.

Ico đang ngồi trên cùng sàn đá, nhìn lên cùng những bức tường đá, cùng trần nhà cao. Những ngọn đuốc lung linh trên đế.

Cái lồng sắt gai nằm trên bục tròn. Nó không bị vỡ, nó không nghiêng. Nó đứng trống rỗng, và cánh cửa đóng lại.

Bên cạnh cái lồng có một ông lão. Ông đang dựa lên một cây gậy và mặc áo choàng được dệt sợi óng ánh bạc trông nặng nề. Một viên đá quý được chạm khắc phức tạp trang trí trên cây gậy của ông ta. Ico nhận ra nó ngay lập tức. Nó là một quả cầu thiên thể - một quả bóng có hình cầu chỉ ra những vị trí của mặt trăng và những ngôi sao, được các nhà chiêm tinh sử dụng để tiên đoán mong muốn của ông trời.

Mái tóc của ông lão dài, râu ông cũng dài. Cả hai đều trắng. Ông lắc nhẹ đầu, và Ico bắt được một cái nhìn lướt qua trên gương mặt ông ấy. Đôi lông mày rậm rạp của ông mọc dài đến nỗi chúng muốn che đi cả đôi mắt ông, nhưng chúng vẫn không thể che được nỗi buồn của ông.

“Không có cách nào để sử dụng kiến thức cổ xưa,” ông lão lẩm bẩm, chỉ về cái lồng với đầu gậy của ông. “Chủ nhân của chúng ta đã lạc đường. Không có điểm đến cho con đường của chúng ta. Nó chỉ dẫn vào bóng tối.”

Ico nhìn quanh lần nữa. Cùng căn phòng đó – nhưng không có bụi bặm trên sàn. Cũng không có những khối đá trên tường bị sứt mẻ hay nứt vỡ. Cái lồng tỏa sáng rực rỡ, giống như thép mới luyện.

“Đây là một sai lầm, một sai lầm kinh khủng,” ông lão nói, giọng ông giống như một tiếng rên rỉ. “Lâu đài này tiến đến sự diệt vong.”

Ico thở hổn hển. Như thể là cậu đã ở dưới nước rất lâu và chỉ vừa ngoi lên mặt nước. Giống như trái tim của cậu chìm xuống một nơi khác rất lâu, và chỉ vừa trở lại.

Tầm nhìn của cậu trở lại. Cô gái đang ở trước cậu, những ngón tay của họ đan vào nhau. Cậu cảm nhận được cây gậy gỗ bị siết chặt trong tay kia của cậu.

Dưới chân cậu, một vực khói đen xoáy tít trên mặt đất. Một đôi mắt đi lên khỏi cái vực, theo sau bởi cái hình dáng đen quen thuộc đó.

Chúng đến từ những cái vực.

Nhanh chóng di chuyển, Ico đánh vào đầu của sinh vật mới hình thành với cây gậy của mình. Vẫn nắm tay cô gái, cậu xoay quanh và đánh một trong những sinh vật hiện ra phía sau họ. Nó tan biến, chỉ để lại đôi mắt trôi lơ lửng trong không trung. Khi cậu quan sát, khói bắt đầu kết hợp lại quanh đôi mắt, tạo nên một sinh vật mới tại nơi mà thứ trước đó đã đứng. Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong chốc lát, tuy nhiên nhiều sinh vật hơn đã tạo thành hình dáng khỏi cái vực ở góc phòng rồi.

Chúng ta phải chạy. Ico nhìn lên, nhưng bốn bức tượng vẫn đứng đó, chặn lối thoát của họ. Cửa sổ mà cậu lần đầu tiên đã qua để vào phòng ở quá cao để cậu với tới, và không có cách nào để trèo lên. Hai cái thang trong phòng cũng không đủ cao, cứ cho là thậm chí cậu có thể giật chúng ta khỏi chỗ buộc cố định của chúng trên bức tường mà không làm gãy chúng.

Hoảng loạn, cậu vung gậy, thả tay cô gái ra khi cậu làm thế. Cô ngước mắt lên khi cậu bỏ tay cô ra và bắt đầu đi chậm chạp về phía bốn bức tượng. Những sinh vật tiến tới.

Ico nhanh chóng chạy đến chỗ cô gái, suýt nữa mất một chiếc giày khi cậu làm thế. Cô gái chỉ nhìn qua Ico trước khi trở lại nhìn chằm chằm những bức tượng. Vẫn di chuyển lảo đảo về phía những bức tượng, cô lẩm bẩm gì đó bằng những từ cậu không thể hiểu được.

Lại một lần nữa, Ico nắm lấy tay cô gái. Lần này, cậu có thể cảm thấy cô ấy đang kéo cậu. Cô muốn đi về phía những bức tượng. “Đó là đường cùng!” Ico hét lên, kéo mạnh cô lại. Cô lắc đầu như thể bực mình và kéo cậu lại. Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào những bức tượng, và biểu hiện của cô nói rằng Tôi phải đi.

Chỉ mất khoảnh khắc sao lãng đó những sinh vật kia đã vây quanh Ico. Ico quay lưng lại với cô gái và vung gậy của mình theo những vòng tròn rộng. Cô gái di chuyển chậm chạp nhưng nhẹ nhàng. Cô tránh cây gậy khi nó đến quá gần, và khi Ico, hụt hơi bởi nỗ lực đẩy lùi những sinh vật, giảm đi sự bảo vệ của cậu, cô giơ cánh tay dài, mảnh khảnh của mình và chỉ về những bức tượng. Tôi biết, tôi biết. Những bức tượng! Ico tóm lấy tay cô gái và bắt đầu chạy. Mái tóc cô và tấm khăn choàng trên bộ váy trắng của cô dập dờn trong gió.

Họ băng qua căng phòng, vượt qua cái lồng bị rơi. Bước chân của cô gái trở nên nhanh hơn, và cô chạy trước cậu – một linh hồn rừng xanh dẫn một người thợ săn đến nơi an toàn. Bốn bức tượng xuất hiện trước họ.

Đột nhiên, một tia sáng trắng rực rỡ cắt qua không trung. Cô gái dừng lại như thể cô đã va phải một bức tường vô hình và bước lùi lại một bước. Ico lưỡng lự và dừng lại cạnh cô.

Ánh sáng trắng đang đến từ những bức tượng, giống như khi người lính gác khua thanh kiếm lạ đó. Cô gái giơ một tay lên như thể để che gương mặt mình. Ico nhận ra một trong những sinh vật màu đen khác, hai cánh tay dang ra, tấn công sườn cô. Nhưng lúc sinh vật đi vào ánh sáng, nó biến mất như một cơn gió thổi bay khói đi, không để lại dấu vết gì. Không ngay cả một đôi mắt phát sáng. Ánh sáng nhảy từ bức tượng này sang bức tượng kia, hội tụ với nhau ở một điểm nơi mà nó dường như vẽ ra một họa tiết nhanh trong không trung trước khi biến mất hoàn toàn.

Với một tiếng ầm ầm nhỏ, những bức tượng bắt đầu chuyển động. Giống như những người lính hành quân thay đổi đội hình giữa tiến trình, hai bức tượng bên ngoài di chuyển về trước, tạo đường cho hai bức tượng còn lại trượt qua hai bên, mở đường cho Ico và cô gái.

Há hốc, Ico nhìn quanh căn phòng. Những cái vực khói đang sôi trên sàn đang bốc hơi, và chúng nhanh chóng biến mất hoàn toàn. Nơi mà chúng từng ở, sàn đá trông không khác biệt gì trước khi những sinh vật xuất hiện.

Cô gái từ từ hạ tay mình xuống. Cô dường như không ngạc nhiên ít nhất cũng không hoảng sợ. Vai cô thả lõng, và hai cánh tay cô buông thõng hai bên.

Chúng đã biến mất.

Với một cái cổ họng khô, Ico nuốt và đặt một tay lên ngực mình để làm dịu đi nhịp đập của trái tim cậu. Cô ấy đã tống khứ bọn chúng. Thậm chí cô ấy đã mở cánh cửa.

Cô gái đứng bất động, nhìn xuống sàn. Ico đi về phía cô, bước đi im lặng – mặc dù cậu không thể nói được tại sao cậu cần làm vậy.

“Cậu đã làm điều đó như thế nào?”

Cô gái quay lại, nhìn vào chân cậu, nhưng cô không nói gì.

“Ôi, được rồi. Cậu không hiểu tôi. Ý tôi là, cậu không nói ngôn ngữ của tôi. Ừm, xin lỗi.”

Cô gái chớp mắt. Đôi lông mi dài của cô run rẩy.

“Nhìn kìa,” Ico nói, “chúng ta cần ra khỏi đây trước khi những sinh vật đó trở lại. Đi với tôi, được chứ? Cùng tìm đường ra ngoài.”

Ico nhận ra cậu vẫn đang cầm cây gậy trong tay mình. Nó không thực sự là thứ cậu đã phác họa khi cậu nghĩ về một vũ khí, nhưng nó đã hoàn thành một công việc đáng khâm phục là đẩy lùi những cái bóng. Cậu quyết định cậu tốt hơn hết là giữ lấy nó. Cậu nắm vững nắm tay mình trên cây gậy và đưa tay trái mình ra, phủi tay áo cô gái. Cậu cố gắng nhìn vào mặt cô, nhưng cô không bắt gặp cái nhìn của cậu. Cô chỉ nhìn vào cánh tay vươn ra của cậu, và trong một lúc, cô không di chuyển.

Cuối cùng, cô quyết định và tóm chặt lấy tay Ico.

Tay cô mềm mại trong tay cậu, với những ngón tay dài mảnh khảnh và những móng tay mỏng manh giống như những cánh hoa mới nở của một bông hoa. Lại một lần nữa, một cảm giác giống như một cơn gió nhẹ chuyển từ tay cô sang tay cậu. Ico nhớ lại việc nhúng đầu vào những hồ nước lạnh vào một ngày nóng bức giữa mùa hè. Ngay lập tức, bụi bẩn của ngày được rửa sạch, khiến cậu cảm thấy sạch sẽ tận xương.

Trong một lúc năng lượng chảy vào người cậu cảm thấy rất tốt, Ico nhắm mắt lại. Cậu không còn mệt mỏi nữa. Cơn đói của cậu tan biến đi. Cậu cảm thấy không khát. Ngay cả sự đau đớn chỗ chân cậu vì nhảy xuống từ trên đỉnh lồng giảm đi.

Lại một lần nữa, một cảnh mộng đến khi đôi mắt cậu nhắm lại – thứ gì đó đã từng ở đó, nhưng không còn nữa.

Bốn bức tượng – những thứ mà cô gái đã di chuyển một lúc trước đó – đã xếp thành hai hàng. Một hình dáng trong bộ áo choàng màu đen rũ xuống và một tấm mạng đen dài quỳ phía trước chúng, quay lưng lại với chúng, đang cầu nguyện.

Hình dáng đó cúi thấp đến nỗi khó để nhận ra bất cứ chi tiết nào, nhưng Ico quyết định đó là một người phụ nữ. Trong một lát, cậu nghĩ bà ấy có thể đang giữ thứ gì đó trong hai tay bà, nhưng cậu quyết định đó chỉ là những ngón tay đan vào nhau của bà.

Hoàn toàn bất ngờ, một tia sáng rực rỡ giống như tia chớp bắn từ ngực người phụ nữ, đập vào mỗi bức tượng. Những bức tượng bắt đầu chuyển động, xếp hàng lại để chặn lối vào căn phòng, giống như chúng vốn từng thế khi lần đầu tiên Ico thấy chúng.

Khi những bức tượng dừng lại, người đang quỳ đứng lên. Tấm mạng rớt khỏi gương mặt bà – hoặc có lẽ bà ta đã dùng tay lấy nó đi. Ico nhìn lướt qua một má trắng và một mái tóc được bện lại thành một bím tóc công phu. Đó là một người phụ nữ.

Tầm nhìn mờ đi. Ico mở mắt.

Vẫn đang cần tay cậu, cô gái đứng nhìn chằm chằm phía trước họ. Mình tự hỏi liệu cô gái cũng thấy nó.

Ico nghĩ lại về ông lão cậu đã thấy khi lần đầu tiên cậu nắm tay cô gái. Ông ta đã không cầu nguyện im lặng như người phụ nữ mặc đồ đen; ông ta đã tức giận. Có lẽ quả cầu thiên thể trên cây gậy của ông ta cho rằng ông ta đại loại là học giả nào đó. Có lẽ một học giả rất vĩ đại, Ico nghĩ. Trưởng lão có những cuốn sách với những bức vẽ của thượng đế trong chúng, nhưng ngay cả khi ông ấy không có một thiết bị như thế.

Vậy người phụ nữ mặc đồ đen là ai? Bà ấy đang cầu nguyện để thổi sự sống vào những bức tượng hay gì đó khác? Có lẽ, Ico nghĩ với một sự hiểu biết đột ngột, bà ấy đang thực hiện một câu thần chú bảo trợ. Có lẽ tất cả những bức tượng đó được dùng để khóa những cánh cửa và bắt giam thứ gì đó. Không có một người bình thường nào có thể làm đồ vật di chuyển như thế. Bà ấy là một phù thủy ư?

Phù thủy là những câu chuyện cũ rích trong những câu chuyện thần tiên Ico đã nghe khi lớn lên. Họ là những người đi theo của bóng tối, đầy tớ của những vị thần ác những kẻ chiến đấu chống lại đấng Sáng tạo. Phù thủy là những phụ nữ đã chết vì chiến tranh và trong khi họ giống con người ở hình dáng, trái tim họ lấp đầy những lời nguyền bóng tối do những vị thần ác niệm. Dù cho họ đi bất cứ đâu, bóng tối đi theo, ngay cả trước ánh sáng của ban ngày.

Có một thứ như thế trong Lâu đài trong Màn sương ư? Chủ nhân của lâu đài là một phù thủy ư?

Ico lắc đầu. Nghĩ về nó chẳng đưa cậu đi đến đâu. Cậu thậm chí còn không biết những hình ảnh này là gì, hoặc tại sao cậu thấy chúng. Cậu chỉ biết rằng nó xảy ra bất cứ khi nào cậu nắm tay cô gái.

Cậu liếc nhìn cô. Cô trông không buồn hay thậm chí hoảng sợ. Cô cũng không cười hay dường như bận tâm với thế giới quanh cô gì cả. Mặc dù cô ở ngay cạnh cậu, và cậu có thể nhìn thẳng vào gương mặt cô, cậu cảm thấy như cô đang đứng ở bên phía khác của một tấm màn sương.

Về vấn đề đó, cô ấy là ai?

Cô có thể mở những cánh cửa được đóng lại bằng phép thuật bởi người phụ nữ mặc đồ đen. Cô mang trong mình sức mạnh giống như sức mạnh được thanh kiếm đó nắm giữ.

Ico kéo nhẹ tay cô. Cô nhìn về hướng cậu – hoặc hơn nữa, cô xoay mặt mình về phía cậu, nhưng đôi mắt cô không nhìn cậu.

Mình biết cô ấy cao hơn mình, có lẽ lớn hơn một chút… và không gì khác. Cậu cố gắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hạt dẻ của cô, cố gắng để xem liệu có bí mật nào đó ẩn giấu dưới đôi lông mi của cô không, nhưng nó trống rỗng.

Mắt cậu di chuyển đến chiếc khăn choàng cô khoác trên vai. Nếu khăn choàng của cô có cùng sức mạnh chống lại lâu đài như Phù hiệu của cậu có vẻ có thì sao? Cô không có sừng trên đầu, nhưng cô đã bị giữ trong cái lồng. Cậu chắc chắn cô là một loại vật tế nào đó. Giống như trưởng lão và Oneh đã lo lắng cho cậu, ai đó lo lắng cho cô, và họ đã đưa cho cô chiếc khăn choàng như một sự bảo vệ vì vậy một ngày nào đó cô có thể trở về với họ.

“Đi thôi,” Ico rạng rỡ nói. Dù cho cô gái là ai, hai thì tốt hơn một.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương