I Seoul U Taekook
-
C31: Người Đã Từng Thương
I-SEOUL-U
...
Có một chút mưa vương trên tóc Taehyung. Kim Taehyung chầm chậm phong thái một vị giám đốc trẻ tuổi, đã qua rồi khoảng thời gian khó khăn hắn cần ai đó công nhận sức lực của bản thân. Hắn đường đường từ một thực tập viên lên đến chức trưởng phòng, và bây giờ tận hẳn vị trí ngày hôm nay.
Nhưng thiên mệnh đã định, ông trời không ưu ái ai hơn ai. Kim Taehyung đánh đổi tình bạn lấy công việc, lấy danh vọng và từng tiếng tung hô.
Xung quanh hắn không còn hơi ấm của Jeon JungKook, không còn tiếng cười của Park Jimin, duy chỉ hai người nhưng đủ khiến Kim Taehyung rơi vào cô độc. Lặng bước trên con đường được gọi là hoài niệm, Taehyung nhìn về phía trước, nỗi cô đơn che lấp sự trống trải.
Kim Taehyung mệt mỏi day day vầng thái dương, hắn cần một ly cà phê nóng trước khi bắt đầu vào công việc. Vị nghẹn đắng nơi cuống họng khiến Taehyung tỉnh táo hẳn, lúc trước Jeon JungKook từng nói, không muốn hắn lạm dụng loại nước này vì rất dễ tổn hại cho sức khỏe, nhưng bây giờ nó lại trở thành thức uống không thể thiếu của Kim Taehyung.
Khi con người ta thay đổi, mọi thứ dường như được đổi thay, trong đó có cả khẩu vị.
Thanh xuân của hắn qua đi một nửa. Một nửa là yêu thương và một nửa là sự sai lầm. Jeon JungKook đã từng ước nguyện, cậu cần được Kim Taehyung quan tâm, nhưng sao bây giờ chính tay mình đem vứt bỏ, có phải vì Jeon JungKook đã tìm được người xứng đáng hơn, một người không phải hắn, cũng không phải bất kì ai ngoài Kim Seokjin.
Lời hẹn ước tựa như cánh hoa, mỏng manh đến vô thường. Taehyung không ngăn được ý nghĩ về Jeon JungKook, mép áo sơ mi bị nhàu biến dạng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên. Kim Taehyung bừng tỉnh, chỉnh lại âu phục ngay ngắn, hắn trở về vẻ băng lãnh thường ngày, giọng trầm đi vài phần.
- Vào đi.
Thư kí Kim cúi chào, tấm lưng thẳng tấp tiến về phía Taehyung, y đặt trên bàn một xấp tài liệu màu đen. Nhìn ly cà phê bốc khói ngay ngút trên bàn, thư kí Kim liền biết hắn đang căng thẳng, y nhẹ giọng, đưa cho Taehyung một viên đường gói sẵn.
- Tầm một lúc nữa bên đối tác sẽ cử người sang bàn bạc, tôi nghĩ cậu nên dùng một ít ngọt chấn tỉnh lại tinh thần.
- Cám ơn anh, Namjoon.
Kim Taehyung thả viên đường vào tách, lớp bọt trắng xóa men theo muỗng bạc khiến hắn dễ chịu phần nào.
Kim Namjoon đóng cửa, chỉ vừa xoay một bước, trước mặt là một cậu thanh niên tầm 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú ấy chút nữa đã chạm vào y. Kim Namjoon khẽ giật mình, dựa lưng vào cửa gỗ màu nâu, lắp bắp hỏi.
- Cậu đến đây gặp ai?
Cậu thanh niên mặc áo vest đen, đưa cho Namjoon một tấm bưu thiếp. Mái tóc nâu gọn gàng ánh lên giữa nắng sớm, nhanh chóng trở thành tiêu điểm của toàn bộ nhân viên nơi đây. Người lạ mặt tay ôm bìa cứng màu đen, lúng túng lên tiếng.
- Tôi muốn gặp giám đốc.
Kim Namjoon khẽ "à" lên một tiếng, thì ra công ti đối tác hẹn đến gặp Kim Taehyung là cậu thanh niên lạ mặt, thảo nào y nhìn mãi vẫn thấy không quen. Gật đầu một cái, y đứng sang một bên nhường đường, đợi đến khi cậu thanh niên bước vào bên trong, Kim Namjoon đưa nửa người vào nhắc nhở Taehyung.
- Giám đốc Kim, bên đối tác đã đến.
Kim Taehyung đang đọc dở tài liệu trên bàn, hắn hôm qua chôn hết nửa ngày ở quán bar, không kịp xem hết nội dung cuộc hẹn. Taehyung vẫn chưa chuẩn bị chu đáo, bên đối tác lại không ngờ đến sớm như vậy, Kim Taehyung không giấu được căng thẳng vội vàng đứng lên, ghế tựa đen lập tức ngã về phía sau, lẳng lặng rơi vào một góc phòng.
- Tae...
Vị thanh niên lạ mặt giấu biểu cảm sau tập hồ sơ, nhưng đôi mắt ấy cho dù có là trời đêm, Kim Taehyung vẫn nhận ra. Hắn trong nhất thời không thể phản ứng, tầm nhìn chết lặng giữa không trung.
JungKook sau khi gọi tên hắn, bao yêu thương trong ngần ấy năm dường như vỡ tan. Cậu tiến đến bên hắn một bước, không tự chủ muốn chạm lên khuôn mặt cậu nhớ nhung muốn phát điên. Nhưng Jeon JungKook chợt nhận ra, nơi phía bàn làm việc là bức ảnh của Kim Taehyung và Seul Hye, sự hạnh phúc đó khiến cậu không thể tiếp tục gọi tên Kim Taehyung bằng tất cả nhớ thương.
JungKook lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với hắn. Hít một hơi dài, cánh tay giữa không trung đã không còn can đảm vươn đến Kim Taehyung, cậu ngồi xuống, cảm xúc dồn nén trong tim không thể bình tâm.
- Chào anh, tôi là Jeon JungKook- người sẽ đại diện công ti HOE bàn về hợp đồng lần này.
Ngữ điệu thật xa lạ. Kim Taehyung không di chuyển tầm nhìn, hắn đối diện cậu, đối diện người con trai trong suốt thời gian qua điên cuồng tìm kiếm. Nếu không phải Jeon JungKook đến đây, Kim Taehyung có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp mặt, hắn không quan tâm đến hợp đồng, không quan tâm JungKook có trở thành người ra sao, Kim Taehyung cần biết...
- Jeon JungKook, em đến bây giờ đã quên được tôi chưa?
Câu nói của Taehyung khiến định tâm trong cậu lập tức vỡ tan. JungKook muốn nói tất cả, muốn nói rằng bản thân đã chịu cực khổ đến nhường nào khi không có hắn bên cạnh. Nhưng, Jeon JungKook không thể, hoàn toàn không thể bước vào cuộc sống của Kim Taehyung lần nữa.
JungKook khẽ mỉm cười, cất giọng nhàn nhạt.
- Em vẫn còn nhớ câu của Jimin. "Chúng ta là bạn, mãi mãi là bạn", duy anh và em bây giờ chỉ còn là bạn cũ.
- ...
- Em đã từng thương anh, nhưng đó chỉ là trong quá khứ, mong anh đừng nghĩ về nó. Hãy quên em đi, Kim Taehyung.
Tách cà phê không còn hơi ấm, dù có cho thêm đường, vị đắng vẫn khiến lòng người lạnh băng.
Trái tim dường như ngừng đập.
Vì Kim Taehyung đã tìm được hạnh phúc cho riêng anh.
Jeon JungKook cố gắng đến bao nhiêu vẫn không thể ngăn được sự ích kỉ.
Ích kỉ để bản thân tổn thương, mang cho Taehyung một hạnh phúc.
Một hạnh phúc không có cậu.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook