I'm A Girl, Not Hotboy
-
Chương 5: Cô Gái Đó Là Ai?
- Sao, em có mục đích khác để tham gia đội bọn họ?- Giang nhíu một bên mày.- ……………- Một nụ cười gượng nở ra.
_________________________________
Trong phòng khách đang trầm mặc trong không khí lặng lẽ, một tiếng nhạc vang lên phá tan không khí trong phòng.
" Người tôi yêu tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều, và từng có thói quen thích nuông chiều, mong người kia sẽ hiểu không hay giận hờn vu vơ vì em tôi nay vẫn còn ngây thơ…"
- Điện thoại thằng nào? Điếc hết cả tai, tắt cho tao.- Tiến tức mình giật giật tai.
- Điện thoại mày chứ ai.- Hai anh em nọ đồng thanh.- Bọn tao không thích mấy vụ yêu qua bài hát vầy.
- Tao đâu có dùng nhạc này, đằng sau hai đứa mày mà.- Tiến chỉ tay qua chỗ hai anh em kia ngồi.
Quả nhiên một vật thể màu đen nằm chình ình trên cái bàn trà đằng sau Vũ Trường và Trường Vũ. Là chiếc điện thoại Samsung Galaxy cũ có gắn một cái móc màu xanh hình Stich đang rung màn hình hiện ra hình hai đứa nhóc đang tạo kiểu chụp hình dễ thương như thiên thần. Tên đề my Love.
- Tiêu đề thấy ghê, điện thoại ai vậy?- Vũ Trường nhăn mặt giơ cái điện thoại ra.
- Ai biết, hỏi thằng Kỳ Lạ coi?- Tiến nhún vai.
- Mà sao thằng nhóc trong này quen quen.- Trường Vũ cầm lấy cái điện thoại.- Nó có nét giống thằng Nhật. Chắc là điện thoại của nó rồi.
- Công nhận...ba người rảnh rỗi ghê.- Có tiếng nói làm ba người suýt chết điếng.
Ở cầu thang gần đó có hai bóng dáng, đó chính là Nhật và Giang.
" Nếu một ngày em lỡ khóc sướt mướt chẳng thể dỗ dành thì xin người hãy khóc, khóc cùng em. Giận dỗi đến mít ướt như vậy thôi…"
(Người tôi yêu-Chi Dân)
- Alo!- Nhật cầm lấy cái điện thoại cũ
-…………
- Hết tiền điện thoại, lát về kể lại cho.
-…………
- Vậy cúp đây. À ăn ở ngoài không tốt mua đồ về nấu đi. Không có năn nỉ!
"Rụp" Một tiếng thở dài nhẹ, tưởng chừng đó là tiếng gió thoảng qua.
- Em phải về, chào mọi người.
Nhật nói rồi chạy qua cửa sau. Đúng lúc chạm mặt Kỳ Anh từ trong bếp ra. Thì "bộp, rầm" cả hai đo đất, điều đáng nói là không hiểu sao Kỳ Anh lại đè trên người nhóc tomboy nhà mình.
- Ui da, đau quá.- Kỳ Anh một tay chống dưới, một tay xoa cằm hé mắt nhìn người bên dưới.- Ủa sao em chạy nhanh vậy? Ma đuổi hả?
Hỏi thì hỏi chứ người bên dưới ba hồn bảy vía bay hết rồi còn đâu. Mãi sau đó mới đỏ mặt đẩy người phía trên ra. Cả người nóng lên mặt đỏ bừng, cứ định nói gì nhưng lại thôi, cứ thế không nói năng gì mà đi luôn.
- Nó sao vậy?- Đằng sau Kỳ Anh, Thiên lạnh lùng lên tiếng.
- Anh đâu có biết, mà Thiên em thấy Nhật có giống con gái không?- Kỳ Anh đột ngột hỏi một câu làm Thiên bất ngờ.
- Không, anh bị gì hả?- Thiên nhéo má Kỳ Anh đau điếng.- Tỉnh chưa?
- Aa thằng nhóc này dám nhéo anh, coi đây.- Kỳ Anh phản công, đuổi Thiên khắp nhà.
" Thằng nhóc đó là con trai sao mình cảm thấy nó y chang con gái vậy?"
______________________________
Vài ngày sau, Nhật không còn bám theo cả nhóm như một cái đuôi nữa. Kể cả tới quán cà phê Paris làm việc cũng không. Giang thì nói Nhật đã xin nghỉ vào ngày. Chẳng ai thắc mắc cho tới hôm nay, một ngày thật xấu. Không có mặt trời, mây đen bao phủ dày đặc lấm tấm những hạt mưa nặng trĩu như muốn gột rửa tất cả bụi bẩn.
Một ngày mưa thì các bạn sẽ đi đâu? Sẽ có nhiều đáp án nhưng các bạn trong câu chuyện của chúng ta đang tụ tập ở nơi quen thuộc từ đầu tới giờ. Có lẽ là do sự sắp đặt nào đó (t/g: khụ khụ*tỏ vẻ không liên quan*) mà mọi người đều tập hợp ở đây mà không thông báo.
- Hôm nay chán quá!- Thanh vươn vai.
- Chẳng có gì làm sao?- Quang ngồi cạnh cầm quyển sách không liếc Thanh một cái.
- Có thì tôi than chi? Cái đồ...khùng.- Tự dưng Thanh ngưng lại mọi hành động.
- Sao vậy? Bà bị gì hả?- Kỳ Anh ngồi đối diện gạt máy tính sang một bên.
- Không, có nghe thấy bài hát này không?- Thanh chống hai tay xuống cằm rồi nhắm mắt như đang tận hưởng.
- Hử bài này là " What makes you beautiful". Bà với con bé Giang đúng là cùng một giuộc, nó nghiền mấy nhóm nhạc Anh này vô cùng.- Tiến cạnh Kỳ Anh khoanh tay gật đầu phán như đúng rồi.
- Mà bà Thanh, tôi tưởng bà chỉ thích mỗi BigBang thôi. Không ngờ.- Vũ Trường bên cạnh Thanh lắc lắc cái đầu đỏ ra vẻ tiếc nuối.
- Mấy người làm quá không. Bài này tôi nghe từ thằng Nhật kia kìa.
- Bà hay ha, kết thằng đó quá hả?- Trường Vũ đối diện Quang hí mắt hút cocacola.
- Nhắc tới thằng đó làm gì? Tao cứ tưởng nó dai lắm. Mà càng nhắc tao lại càng bực.- Quang gạt quyển sách sang một bên nhướng người nói.
- Bực cái gì? Nó làm gì mà phải bực.- Thanh hơi ngân nga.
- Hôm mà nó đưa bà về, nó lấy cớ là cả hai bị kẹt thang máy. Ai tin được, vả lại nếu có thì cũng khó mà không xảy ra chuyện gì.
- Ông không tin nhưng là thật. Vả lại thằng nhóc đó đúng là rất kì lạ. Ông biết nó nói gì khi tôi hỏi nó sẽ làm gì tôi không?- Thanh cười như muốn sái luôn quai hàm, nhưng trong mắt nhiều người thì lại rất duyên.- Nó nói "Em làm vậy thì được gì? Vừa không tôn trọng chị lại vừa thấp hèn. Con trai thì phải chịu trách nhiệm nhưng em không thể. Vả lại chị là một trong những người em không muốn làm tổn thương."
Câu nói của Thanh làm tất cả mọi người có mặt ở đây một sự bất ngờ, một sự thật không ngờ. Hoá giải mọi hiểu lầm.
- Bà có chắc nó không làm gì, lúc về bà ngủ say như chết ấy.- Trường Vũ được rất nhiều like.
- Lúc về tôi mới ngủ, mấy ông nghĩ tôi sẽ dễ dàng ngủ với thằng nhóc đó mà không đề phòng hả?
- Vậy sao lúc dậy bà tìm thằng nhóc đó, nó còn biệt tích mấy ngày nay nữa? Y chang trong phim, bảo sao tụi tôi không nghi ngờ.- Tiến ngơ ngác hỏi.
- Nhật hả? Em nó phải hoàn thành thủ tục nhập trường nên xin nghỉ để làm. Nó nói là hôm nay sẽ về nhà để lấy hồ sơ.- Không biết từ lúc nào Giang đã ở đằng sau Thanh rồi.- Thiên đâu? Sao hôm nay không thấy?
- Chắc lại đi đánh nhau chứ gì?- Quang quay lại đọc sách.
- Đâu phải, mọi khi thì nó mặc nguyên bộ đen, hôm nay thì khác. Chắc không phải đánh nhau đâu.- Thanh quả quyết.
- Nếu không phải thì nó đi đâu? Chưa bao giờ thấy nó đi với ai ngoài bọn mình mà.- Vũ Trường suy ngẫm.- Không lẽ…
- Con bé đó về rồi?- Trường Vũ tiếp luôn lời Vũ Trường.
- Kỳ, con nhỏ đó nó về rồi hả? Tôi sẽ con bé đó nhừ tử.- Thanh nắm tay thành quyền. Trên mặt nổi gân xanh lè.
- Chưa, 5 tháng nữa nó mới về. Mà nếu nó về thật thì có nằm mơ thằng Thiên cũng chẳng chịu gặp nó đâu.…
- Hey Kì, Kì nghe không, sao mà ngớ người ra vậy?- Giang vẫy tay trước mặt Kỳ Anh.
Thế là cả bọn theo ánh mắt của Kỳ Anh, nhìn ra là một sự việc không thể ngờ tới. Người cả bọn đang thắc mắc đang ở trước mắt họ, à không là bên kia đường mới đúng. Nhưng vụ việc làm họ ngạc nhiên đó là Thiên đang đi cùng với một cô gái lạ, cô gái đó rất xinh. Hơn nữa còn ôm lấy một cánh tay của Thiên nữa. Đặc biệt là Thiên không để cô gái đó ra, mà cong hơi mỉm cười nữa. Và điều gì xảy ra tiếp theo mời đón xem bye bye
_________________________________
Trong phòng khách đang trầm mặc trong không khí lặng lẽ, một tiếng nhạc vang lên phá tan không khí trong phòng.
" Người tôi yêu tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều, và từng có thói quen thích nuông chiều, mong người kia sẽ hiểu không hay giận hờn vu vơ vì em tôi nay vẫn còn ngây thơ…"
- Điện thoại thằng nào? Điếc hết cả tai, tắt cho tao.- Tiến tức mình giật giật tai.
- Điện thoại mày chứ ai.- Hai anh em nọ đồng thanh.- Bọn tao không thích mấy vụ yêu qua bài hát vầy.
- Tao đâu có dùng nhạc này, đằng sau hai đứa mày mà.- Tiến chỉ tay qua chỗ hai anh em kia ngồi.
Quả nhiên một vật thể màu đen nằm chình ình trên cái bàn trà đằng sau Vũ Trường và Trường Vũ. Là chiếc điện thoại Samsung Galaxy cũ có gắn một cái móc màu xanh hình Stich đang rung màn hình hiện ra hình hai đứa nhóc đang tạo kiểu chụp hình dễ thương như thiên thần. Tên đề my Love.
- Tiêu đề thấy ghê, điện thoại ai vậy?- Vũ Trường nhăn mặt giơ cái điện thoại ra.
- Ai biết, hỏi thằng Kỳ Lạ coi?- Tiến nhún vai.
- Mà sao thằng nhóc trong này quen quen.- Trường Vũ cầm lấy cái điện thoại.- Nó có nét giống thằng Nhật. Chắc là điện thoại của nó rồi.
- Công nhận...ba người rảnh rỗi ghê.- Có tiếng nói làm ba người suýt chết điếng.
Ở cầu thang gần đó có hai bóng dáng, đó chính là Nhật và Giang.
" Nếu một ngày em lỡ khóc sướt mướt chẳng thể dỗ dành thì xin người hãy khóc, khóc cùng em. Giận dỗi đến mít ướt như vậy thôi…"
(Người tôi yêu-Chi Dân)
- Alo!- Nhật cầm lấy cái điện thoại cũ
-…………
- Hết tiền điện thoại, lát về kể lại cho.
-…………
- Vậy cúp đây. À ăn ở ngoài không tốt mua đồ về nấu đi. Không có năn nỉ!
"Rụp" Một tiếng thở dài nhẹ, tưởng chừng đó là tiếng gió thoảng qua.
- Em phải về, chào mọi người.
Nhật nói rồi chạy qua cửa sau. Đúng lúc chạm mặt Kỳ Anh từ trong bếp ra. Thì "bộp, rầm" cả hai đo đất, điều đáng nói là không hiểu sao Kỳ Anh lại đè trên người nhóc tomboy nhà mình.
- Ui da, đau quá.- Kỳ Anh một tay chống dưới, một tay xoa cằm hé mắt nhìn người bên dưới.- Ủa sao em chạy nhanh vậy? Ma đuổi hả?
Hỏi thì hỏi chứ người bên dưới ba hồn bảy vía bay hết rồi còn đâu. Mãi sau đó mới đỏ mặt đẩy người phía trên ra. Cả người nóng lên mặt đỏ bừng, cứ định nói gì nhưng lại thôi, cứ thế không nói năng gì mà đi luôn.
- Nó sao vậy?- Đằng sau Kỳ Anh, Thiên lạnh lùng lên tiếng.
- Anh đâu có biết, mà Thiên em thấy Nhật có giống con gái không?- Kỳ Anh đột ngột hỏi một câu làm Thiên bất ngờ.
- Không, anh bị gì hả?- Thiên nhéo má Kỳ Anh đau điếng.- Tỉnh chưa?
- Aa thằng nhóc này dám nhéo anh, coi đây.- Kỳ Anh phản công, đuổi Thiên khắp nhà.
" Thằng nhóc đó là con trai sao mình cảm thấy nó y chang con gái vậy?"
______________________________
Vài ngày sau, Nhật không còn bám theo cả nhóm như một cái đuôi nữa. Kể cả tới quán cà phê Paris làm việc cũng không. Giang thì nói Nhật đã xin nghỉ vào ngày. Chẳng ai thắc mắc cho tới hôm nay, một ngày thật xấu. Không có mặt trời, mây đen bao phủ dày đặc lấm tấm những hạt mưa nặng trĩu như muốn gột rửa tất cả bụi bẩn.
Một ngày mưa thì các bạn sẽ đi đâu? Sẽ có nhiều đáp án nhưng các bạn trong câu chuyện của chúng ta đang tụ tập ở nơi quen thuộc từ đầu tới giờ. Có lẽ là do sự sắp đặt nào đó (t/g: khụ khụ*tỏ vẻ không liên quan*) mà mọi người đều tập hợp ở đây mà không thông báo.
- Hôm nay chán quá!- Thanh vươn vai.
- Chẳng có gì làm sao?- Quang ngồi cạnh cầm quyển sách không liếc Thanh một cái.
- Có thì tôi than chi? Cái đồ...khùng.- Tự dưng Thanh ngưng lại mọi hành động.
- Sao vậy? Bà bị gì hả?- Kỳ Anh ngồi đối diện gạt máy tính sang một bên.
- Không, có nghe thấy bài hát này không?- Thanh chống hai tay xuống cằm rồi nhắm mắt như đang tận hưởng.
- Hử bài này là " What makes you beautiful". Bà với con bé Giang đúng là cùng một giuộc, nó nghiền mấy nhóm nhạc Anh này vô cùng.- Tiến cạnh Kỳ Anh khoanh tay gật đầu phán như đúng rồi.
- Mà bà Thanh, tôi tưởng bà chỉ thích mỗi BigBang thôi. Không ngờ.- Vũ Trường bên cạnh Thanh lắc lắc cái đầu đỏ ra vẻ tiếc nuối.
- Mấy người làm quá không. Bài này tôi nghe từ thằng Nhật kia kìa.
- Bà hay ha, kết thằng đó quá hả?- Trường Vũ đối diện Quang hí mắt hút cocacola.
- Nhắc tới thằng đó làm gì? Tao cứ tưởng nó dai lắm. Mà càng nhắc tao lại càng bực.- Quang gạt quyển sách sang một bên nhướng người nói.
- Bực cái gì? Nó làm gì mà phải bực.- Thanh hơi ngân nga.
- Hôm mà nó đưa bà về, nó lấy cớ là cả hai bị kẹt thang máy. Ai tin được, vả lại nếu có thì cũng khó mà không xảy ra chuyện gì.
- Ông không tin nhưng là thật. Vả lại thằng nhóc đó đúng là rất kì lạ. Ông biết nó nói gì khi tôi hỏi nó sẽ làm gì tôi không?- Thanh cười như muốn sái luôn quai hàm, nhưng trong mắt nhiều người thì lại rất duyên.- Nó nói "Em làm vậy thì được gì? Vừa không tôn trọng chị lại vừa thấp hèn. Con trai thì phải chịu trách nhiệm nhưng em không thể. Vả lại chị là một trong những người em không muốn làm tổn thương."
Câu nói của Thanh làm tất cả mọi người có mặt ở đây một sự bất ngờ, một sự thật không ngờ. Hoá giải mọi hiểu lầm.
- Bà có chắc nó không làm gì, lúc về bà ngủ say như chết ấy.- Trường Vũ được rất nhiều like.
- Lúc về tôi mới ngủ, mấy ông nghĩ tôi sẽ dễ dàng ngủ với thằng nhóc đó mà không đề phòng hả?
- Vậy sao lúc dậy bà tìm thằng nhóc đó, nó còn biệt tích mấy ngày nay nữa? Y chang trong phim, bảo sao tụi tôi không nghi ngờ.- Tiến ngơ ngác hỏi.
- Nhật hả? Em nó phải hoàn thành thủ tục nhập trường nên xin nghỉ để làm. Nó nói là hôm nay sẽ về nhà để lấy hồ sơ.- Không biết từ lúc nào Giang đã ở đằng sau Thanh rồi.- Thiên đâu? Sao hôm nay không thấy?
- Chắc lại đi đánh nhau chứ gì?- Quang quay lại đọc sách.
- Đâu phải, mọi khi thì nó mặc nguyên bộ đen, hôm nay thì khác. Chắc không phải đánh nhau đâu.- Thanh quả quyết.
- Nếu không phải thì nó đi đâu? Chưa bao giờ thấy nó đi với ai ngoài bọn mình mà.- Vũ Trường suy ngẫm.- Không lẽ…
- Con bé đó về rồi?- Trường Vũ tiếp luôn lời Vũ Trường.
- Kỳ, con nhỏ đó nó về rồi hả? Tôi sẽ con bé đó nhừ tử.- Thanh nắm tay thành quyền. Trên mặt nổi gân xanh lè.
- Chưa, 5 tháng nữa nó mới về. Mà nếu nó về thật thì có nằm mơ thằng Thiên cũng chẳng chịu gặp nó đâu.…
- Hey Kì, Kì nghe không, sao mà ngớ người ra vậy?- Giang vẫy tay trước mặt Kỳ Anh.
Thế là cả bọn theo ánh mắt của Kỳ Anh, nhìn ra là một sự việc không thể ngờ tới. Người cả bọn đang thắc mắc đang ở trước mắt họ, à không là bên kia đường mới đúng. Nhưng vụ việc làm họ ngạc nhiên đó là Thiên đang đi cùng với một cô gái lạ, cô gái đó rất xinh. Hơn nữa còn ôm lấy một cánh tay của Thiên nữa. Đặc biệt là Thiên không để cô gái đó ra, mà cong hơi mỉm cười nữa. Và điều gì xảy ra tiếp theo mời đón xem bye bye
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook