I'm A Girl, Not Hotboy
-
Chương 23
-Ren ơi!
Nghe tiếng gọi từ xa Nhật ngó quanh tìm kiếm, hoá ra là Nhi từ xa đang đi tới. Bỏ lại cậu bạn 10/3 Nhật chạy lại chỗ Nhi.
-Ơi! Có chuyện gì?
-Bọn tao ra xem mày thi đấu nè!
Nghe Nhi nói đúng là còn có Linh, Lâm, bà điệu Kỳ Thư, à còn có cả Vương nữa.
-Cố lên nha Nhật!- Lâm giơ nắm đấm.
-Ok.
-Mày mà rớt là tao méc sư phụ đấy.- Linh đùa.
-Lớn mà còn méc, chơi xấu.- Nhật bỉu môi.- Còn Kỳ Thư, nghe đâu là ghét tui lắm mà.
-Ừ, đi theo để trù người nào đó thua nè.- Kỳ Thư giơ cái gương ra.
-Ừ, sao cũng được.- Có tiếng còi dài.-Thôi tao đi trước nha. Xem vui vẻ.
-Ê Vương, cổ vũ nó một câu đi.- Lâm huých vai Vương.
-Ê mày.- Nhật nghe gọi liền quay lại.- Thi tốt!
-Ok!- Nhật giơ tay ra dấu rồi chạy nhanh về sân.
Lúc chạy thì Nhật có va vào một học sinh lớp 12, có làm rớt một cuốn sổ của người đó. Nhanh chóng trả lại, không quên xin lỗi.
-Xin lỗi chị nha, em đang vội.
Người kia ngạc nhiên trợn mắt nhìn bóng dáng nhanh như sóc trước mặt.
Trên sân bóng có hai anh chàng nằm hẳn dưới sân mà thở hồng hộc. Đang thở thì tự dưng có ai tắt mất mặt trời hay sao mà tối om, hoá ra là Thanh ném cái khăn trúng mặt nên tối thui.
-Thôi, chúc mừng được vào đội nhá.- Cậu bạn lớp 10/5 giơ tay ra đỡ người kia dậy.
Người kia không nói gì, nắm tay cậu bạn để cậu kéo lên. Tính nói gì đó nhưng nhìn một hồi cũng quay lưng bỏ đi. Bỗng
-Thiên!!!
Nghe tiếng gọi cậu bạn quay lại, thấy ngay bóng dáng bé nhỏ từ đằng xa. Nói bé nhỏ cũng không phải sai, bởi với chiều cao như hươu 1m83 của mình thì hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn phê phán chiều cao 1m7 của người đằng trước.
Đang mông lung suy nghĩ thì chai nước trên tay mình bay đâu mất, ngó qua thì nó đã yên vị trong thùng rác từ lâu. Nguyên do là vì cái đứa trước mắt nó uống sạch sẽ rồi. Thiên tức tối.
Phần Nhật thì trận sau là trận của Nhật, trống ngực đập liên hồi nên cô cũng muốn giảm căng thẳng, thấy những người khác thì lo bàn tán gì đó, không tiện xen vào, đúng lúc thấy Thiên thì ra đó. Không ngờ, Thiên lườm nguýt qua cô một cái rồi bỏ đi một nước.
-Chảnh choẹ!!! Có giá lắm hay sao.- Nhật thì thầm.- Tức ghê!
Và không biết là cố ý hay cố tình, khi không liền có một chai nước không, nhằm ngay ót Nhật mà bay tới.
Cảm nhận được gì đó, bé tomboy làm mặt lạnh đỡ như siêu nhân làm cái chai biến dạng ngay trên tay mình.
Ngọn núi lửa gần như phun trào ra ngoài, cô đành giật giật mày kiếm, mỉm cười miễn cưỡng về phía mà cái chai bay tới. "Quá giả tạo" là ba chữ biểu thị quá đúng về tình cảnh bây giờ.
Từ phần sân của đội tennis.
-Mày ném đi đâu vậy?
Người được hỏi chỉ tay về phía Nhật, mặt hầm hè quay lưng về phía ghế dự bị, khuôn mặt xinh đẹp trông cũng khó coi.
"Tao ghét, ghét mày, thằng nhãi ranh. Mày hạ nhục tao một lần, tao sẽ trả cả vỗn lẫn lời."
"Toét" trận đấu của Nhật bắt đầu. Phía bảng điểm, có tiếng ồn ào từ xa tiến tới. Ngoài Kỳ Anh đang nghiêm túc làm trọng tài ra thì ai cũng giật mình quay về hướng đó.
-Ê tao cược thằng Nhật thua.- Nhi cố ý nói lớn tiếng để Nhật nghe.- Mày cũng thế phải không, Mint?
-Ừ, tao chắc đấy, nó không làm được trò trống gì đâu?- Linh lớn tiếng.
Trên sân, có người nổi ba cái gân xanh lè trên mặt, tiếng đập bóng càng lúc càng mạnh càng nhanh.
-Mấy người muốn tôi tức chết mà.- Nhật nghiến răng.
-Hả???- Cậu bạn 10/3 bất ngờ.
Và cũng theo hướng bất ngờ mà Nhật đã qua hàng phòng thủ của cậu mà ghi được một cú. Mở màn tuyệt vời.
Phía bảng điểm.
Vũ còn đang ngơ ngác.
-Ê lật nhanh, tính quỵt điểm hả?- Nhi lay người Vũ tới chóng mặt luôn.
-Ê, dừng! Chóng mặt quá!- Vũ ôm đầu lật bảng điểm.
-Ủa mà, mà vầy là sao?- Tiến hỏi.
-Thì "khích tướng kế". Người ta cổ vũ một kiểu thì bọn tôi cổ vũ một kiểu.- Linh trả lời.
-Tức là thằng Nhật khi bị nói xấu thì chơi tốt hơn hả?- Thanh mông lung.
-Nói thế cũng đúng.- Nhi ôm cằm.
-Nói đi nói lại mệt quá, ngồi nghỉ đi.- Trường giơ tay mời mọi người ngồi ghế dự bị.-Mà Vương với Lâm đâu, nãy anh vừa thấy mà.
-À hai đứa nó về rồi, tụi nó có việc nên về trước.- Linh đưa Nhi chai nước.- Thôi, giờ tập trung vô trận đấu, nãy giờ nó đấu cái gì chẳng biết luôn.
Trên sân.
-Hình như là tôi đánh giá thấp cậu rồi thì phải.- Cậu bạn 10/3 sau lưng Nhật nói.- Nhưng chỉ lần này thôi, tôi không nương tay nữa đâu.
Nhìn bóng dáng cao lớn đang đi về phía Kỳ Anh, một dự cảm kì lạ về cậu con trai trước mặt. Cậu cao xấp xỉ Kỳ Anh, nếu để ý kĩ thì có khi cao hơn, thân hình rắn chắc khoẻ mạnh, lại khá là nhanh nhẹn. Tuy nhiên cậu thiếu mất phần linh động, chỉ cần một cú rê bóng bất ngờ là thoát khỏi thế thủ.
Cười khuẩy một cái, nhóc tomboy thầm nhủ "Tôi sẽ đánh bại cậu. Nhất định!"
Trong lúc chuẩn bị giao bóng cậu bạn 10/3 lên tiếng.
-Ê, tôi nói nè.
Nhật phớt lờ, chuẩn bị nhảy lên. Cậu bạn thì vẫn điềm tĩnh mấp máy môi, cố ý nói làm sao để chỉ mình Nhật nghe thấy. Nhật có phản ứng khựng lại, dừng mọi động tác mà để cậu bạn bắt bóng dễ dàng.
Chưa kịp vui mừng chạy về bệ rổ thì bóng đã bị cướp ngay trên tay mình.
"Rộp" cú ném ba điểm. "Toét" Kỳ Anh giơ ba ngón tay lên.
-Hù tôi chắc?- Nhật quét ánh mắt nóng giận về phía cậu bạn 10/3.- Tôi không thua đâu.
-Cậu có phản ứng, vậy điều đó là thật sao?
-Nghĩ sao cũng được.- Nhật quay lưng bỏ đi.
Trên bảng điểm.
-Uầy, chán quá.- Kỳ Thư chống cằm.- Mà thi đấu bao lâu vậy?
-À, tại còn nhiều cặp đấu nên thời gian của mỗi cặp chỉ có 15' thôi.- Vũ tiếp lời.
-Cũng được, không vội lắm.- Kỳ Thư nhìn xuống tay trái mình.- Ủa Bell, đây là của bà hả?
Trên tay Kỳ Thư là sợi dây đội đầu của Nhi.
-À, đúng rồi, sao nó cứ rớt hoài nhờ? Chán quá.
Nhận lại sợi dây, Nhi đeo hẳn lên cái trán bóng loáng của mình.
-Sao Bell da mịn thế? Có bí quyết gì không?- Kỳ Thư nắm má Nhi.
-À không, tại tui là hay rửa mặt bằng bột yến mạch ý mà.- Nhi gạt tay Kỳ Thư ra.
-Ê, mày.- Linh lay tay áo Nhi.- Sao mà tao thấy nó quen quen.
-Mày thì cái gì chả quen, cái này bạn tao nó tặng.
-Bạn nào? Tao biết nó không đấy?
-Mày… biết sao được?- Nhi đảo mắt về bên trái.- Coi Ren kìa lại để thằng Kha ghi điểm. Vậy là lại cách nhau 4 quả.
Linh vẫn nghi hoặc vài chuyện nhưng cũng bỏ qua.
Tình hình của Nhật không khả quan cho lắm, tỉ số là 26 - 33 nghiêng về phía cậu bạn 10/3. Khá là khó nhằn.
-Tôi sẽ không thua đâu.- cậu bạn lên tiếng.- Đặc biệt là thua một kẻ như cậu.
Nhật hoa mắt nhìn về phía trụ rổ phía trước, lại nhìn quả bóng nảy đều đều trong tay cậu bạn. Khẽ giơ tay quẹt mồ hôi, đồng thời tạo sơ hở cho kẻ địch tiến vào phần sân của mình.
Một quả úp rổ nữa, tỉ số là 26 - 35.
Nhật ôm đầu gối thở hồng hộc, khẽ nhếch mép cười ẩn ý.
-Độ này là tiêu rồi.- Linh ôm đầu.
-Có vẻ là chúng ta đề cao thằng nhóc này quá rồi.- Thanh khoanh tay ngước lên nói chuyện với Trường.
-Có lẽ.- Trường đáp lại Thanh cho có lệ.
-Ể, hình như nó đang cười kìa.- Kỳ Thư nheo mắt.- Thằng Nhật ấy.
Lời nói cực có trọng lượng cả bọn quay hẳn về phía sân.
Trên sân bỗng nở ra một nụ cười toả nắng, làm ai nhìn thấy cũng xiêu lòng. Không phải nụ cười của sự khuất phục, cũng không phải nụ cười gượng gạo cố ý, là nụ cười quả quyết, mang theo màu hi vọng.
-Oh my gosh!- Kỳ Thư thảng thốt.- Sao mà đẹp dữ vậy?
-Ừa, đẹp ghê.- Thanh hùa theo.
Lúc này ánh mắt mọi người tập trung hết vào hai người này. Nhận thấy điều này, bà điệu lên tiếng.
-Gì? Lạ quá hả? Đẹp thì kêu đẹp thôi.
-À không, không có gì, coi tiếp.- Vũ vừa dứt lời là có quả bóng bay thẳng vào lưới.
Nhật đã rút ngắn điểm số 29 - 35 bởi cú ném ba điểm. Cậu bạn 10/3 đã thấm mệt nhưng vẫn đắc ý vì trận đấu chỉ còn 2 phút.
-Cậu còn ba quả.- Cậu bạn ngửa hai bàn tay ra.- Chỉ còn hai phút.
Cũng chính vì cái đắc ý nhất thời ấy mà Nhật lại tiếp tục ghi thêm một cú ném ba điểm nữa. Tỉ số chỉ còn 32 - 35.
-Đừng vội, trò vui còn nhiều.- Nhật quay đi để lại nụ cười ẩn ý.
Trên bảng điểm.
-Ủa trận của mấy đứa nó xong rồi kìa.- Linh chỉ về phía Tiến còn lại.
Tiến nhẹ nhàng tiến lại chỗ Linh, lấy một chai nước. Không quên chọc ai đó.
-Nhóc hôm nay hơi lạ nha.- Tiến đưa ánh mắt quét qua người Linh.- Trên mặt có dính gì kìa.
Linh đưa tay lên mặt chùi chùi. Cả mặt như đống bột bị nhào đi nhào lại hoài.
-Hết chưa?
-Chưa, để anh đây ra tay.- Tiến khẽ chạm vào khuôn mặt của Linh, quẹt quẹt vài đường.- Ok. Đã sạch sẽ.
Ngay lúc Linh quay ra nhìn sân bóng, Nhi và Kỳ Thư muốn cười thành tiếng. Ở đằng sau, Tiến ra hiệu khoá miệng, không quên hướng ra một chỗ nào đấy cười như điên như dại.
-Trận của nó cũng xong rồi kìa.- Nhi chỉ về phía Nhật.- Nhờ mày mà khúc cuối coi chả được.
-Trách tao? Tao làm gì?- Linh hất mặt.- Tao còn có được cái này nữa nè.
Linh chìa cái máy chụp hình kĩ thuật số ra. Tấm hình ở trong đó là tấm ảnh của Nhật đang trong tư thế úp rổ.
-Ủa mà nó thắng hay thua?- Kỳ Thư hỏi.
-Thắng rồi!- Vũ từ bảng điểm đi ra.- Nói chung là ok. Đậu rồi.
-Ừa.- Trường lấy hai chai nước.- HAI ĐỨA!!
Hai chai nước yên vị trong tay hai thằng đang rời sân.
-Nghỉ đi!- Trường ra hiệu.- À, Nhật ngày mai 5 giờ sáng tập hợp ở đây.
Nhật ra hiệu ok rồi ra chỗ Thanh lấy khăn lau.
-Tốt lắm, nhóc.- Thanh giơ ngón cái ra.
Nhật cũng cười trừ, đồng thời lấy thêm một cái khăn nữa đưa cho cậu bạn 10/3. Tuy nhiên cậu bạn lại có vẻ tránh né, dùng hai ngón tay lấy cái khăn như thể nó bẩn lắm ấy.
-Cho tôi xin.- Nhật vắt cái khăn qua một bên vai.- Tôi, đảm bảo không phải gay.
-Tôi không tin. Dù cậu có nói gì đi nữa.- cậu bạn bỏ đi một nước.
Ra tới cửa kéo của sân, cậu bạn có quay lại và bắt gặp một hình ảnh mới lạ. Bối rối xoa đầu, cậu quay đi với nụ cười mặc kệ cực ngọt ngào. Đúng lúc đó hội trưởng bước vào vào sân.
Nghe tiếng gọi từ xa Nhật ngó quanh tìm kiếm, hoá ra là Nhi từ xa đang đi tới. Bỏ lại cậu bạn 10/3 Nhật chạy lại chỗ Nhi.
-Ơi! Có chuyện gì?
-Bọn tao ra xem mày thi đấu nè!
Nghe Nhi nói đúng là còn có Linh, Lâm, bà điệu Kỳ Thư, à còn có cả Vương nữa.
-Cố lên nha Nhật!- Lâm giơ nắm đấm.
-Ok.
-Mày mà rớt là tao méc sư phụ đấy.- Linh đùa.
-Lớn mà còn méc, chơi xấu.- Nhật bỉu môi.- Còn Kỳ Thư, nghe đâu là ghét tui lắm mà.
-Ừ, đi theo để trù người nào đó thua nè.- Kỳ Thư giơ cái gương ra.
-Ừ, sao cũng được.- Có tiếng còi dài.-Thôi tao đi trước nha. Xem vui vẻ.
-Ê Vương, cổ vũ nó một câu đi.- Lâm huých vai Vương.
-Ê mày.- Nhật nghe gọi liền quay lại.- Thi tốt!
-Ok!- Nhật giơ tay ra dấu rồi chạy nhanh về sân.
Lúc chạy thì Nhật có va vào một học sinh lớp 12, có làm rớt một cuốn sổ của người đó. Nhanh chóng trả lại, không quên xin lỗi.
-Xin lỗi chị nha, em đang vội.
Người kia ngạc nhiên trợn mắt nhìn bóng dáng nhanh như sóc trước mặt.
Trên sân bóng có hai anh chàng nằm hẳn dưới sân mà thở hồng hộc. Đang thở thì tự dưng có ai tắt mất mặt trời hay sao mà tối om, hoá ra là Thanh ném cái khăn trúng mặt nên tối thui.
-Thôi, chúc mừng được vào đội nhá.- Cậu bạn lớp 10/5 giơ tay ra đỡ người kia dậy.
Người kia không nói gì, nắm tay cậu bạn để cậu kéo lên. Tính nói gì đó nhưng nhìn một hồi cũng quay lưng bỏ đi. Bỗng
-Thiên!!!
Nghe tiếng gọi cậu bạn quay lại, thấy ngay bóng dáng bé nhỏ từ đằng xa. Nói bé nhỏ cũng không phải sai, bởi với chiều cao như hươu 1m83 của mình thì hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn phê phán chiều cao 1m7 của người đằng trước.
Đang mông lung suy nghĩ thì chai nước trên tay mình bay đâu mất, ngó qua thì nó đã yên vị trong thùng rác từ lâu. Nguyên do là vì cái đứa trước mắt nó uống sạch sẽ rồi. Thiên tức tối.
Phần Nhật thì trận sau là trận của Nhật, trống ngực đập liên hồi nên cô cũng muốn giảm căng thẳng, thấy những người khác thì lo bàn tán gì đó, không tiện xen vào, đúng lúc thấy Thiên thì ra đó. Không ngờ, Thiên lườm nguýt qua cô một cái rồi bỏ đi một nước.
-Chảnh choẹ!!! Có giá lắm hay sao.- Nhật thì thầm.- Tức ghê!
Và không biết là cố ý hay cố tình, khi không liền có một chai nước không, nhằm ngay ót Nhật mà bay tới.
Cảm nhận được gì đó, bé tomboy làm mặt lạnh đỡ như siêu nhân làm cái chai biến dạng ngay trên tay mình.
Ngọn núi lửa gần như phun trào ra ngoài, cô đành giật giật mày kiếm, mỉm cười miễn cưỡng về phía mà cái chai bay tới. "Quá giả tạo" là ba chữ biểu thị quá đúng về tình cảnh bây giờ.
Từ phần sân của đội tennis.
-Mày ném đi đâu vậy?
Người được hỏi chỉ tay về phía Nhật, mặt hầm hè quay lưng về phía ghế dự bị, khuôn mặt xinh đẹp trông cũng khó coi.
"Tao ghét, ghét mày, thằng nhãi ranh. Mày hạ nhục tao một lần, tao sẽ trả cả vỗn lẫn lời."
"Toét" trận đấu của Nhật bắt đầu. Phía bảng điểm, có tiếng ồn ào từ xa tiến tới. Ngoài Kỳ Anh đang nghiêm túc làm trọng tài ra thì ai cũng giật mình quay về hướng đó.
-Ê tao cược thằng Nhật thua.- Nhi cố ý nói lớn tiếng để Nhật nghe.- Mày cũng thế phải không, Mint?
-Ừ, tao chắc đấy, nó không làm được trò trống gì đâu?- Linh lớn tiếng.
Trên sân, có người nổi ba cái gân xanh lè trên mặt, tiếng đập bóng càng lúc càng mạnh càng nhanh.
-Mấy người muốn tôi tức chết mà.- Nhật nghiến răng.
-Hả???- Cậu bạn 10/3 bất ngờ.
Và cũng theo hướng bất ngờ mà Nhật đã qua hàng phòng thủ của cậu mà ghi được một cú. Mở màn tuyệt vời.
Phía bảng điểm.
Vũ còn đang ngơ ngác.
-Ê lật nhanh, tính quỵt điểm hả?- Nhi lay người Vũ tới chóng mặt luôn.
-Ê, dừng! Chóng mặt quá!- Vũ ôm đầu lật bảng điểm.
-Ủa mà, mà vầy là sao?- Tiến hỏi.
-Thì "khích tướng kế". Người ta cổ vũ một kiểu thì bọn tôi cổ vũ một kiểu.- Linh trả lời.
-Tức là thằng Nhật khi bị nói xấu thì chơi tốt hơn hả?- Thanh mông lung.
-Nói thế cũng đúng.- Nhi ôm cằm.
-Nói đi nói lại mệt quá, ngồi nghỉ đi.- Trường giơ tay mời mọi người ngồi ghế dự bị.-Mà Vương với Lâm đâu, nãy anh vừa thấy mà.
-À hai đứa nó về rồi, tụi nó có việc nên về trước.- Linh đưa Nhi chai nước.- Thôi, giờ tập trung vô trận đấu, nãy giờ nó đấu cái gì chẳng biết luôn.
Trên sân.
-Hình như là tôi đánh giá thấp cậu rồi thì phải.- Cậu bạn 10/3 sau lưng Nhật nói.- Nhưng chỉ lần này thôi, tôi không nương tay nữa đâu.
Nhìn bóng dáng cao lớn đang đi về phía Kỳ Anh, một dự cảm kì lạ về cậu con trai trước mặt. Cậu cao xấp xỉ Kỳ Anh, nếu để ý kĩ thì có khi cao hơn, thân hình rắn chắc khoẻ mạnh, lại khá là nhanh nhẹn. Tuy nhiên cậu thiếu mất phần linh động, chỉ cần một cú rê bóng bất ngờ là thoát khỏi thế thủ.
Cười khuẩy một cái, nhóc tomboy thầm nhủ "Tôi sẽ đánh bại cậu. Nhất định!"
Trong lúc chuẩn bị giao bóng cậu bạn 10/3 lên tiếng.
-Ê, tôi nói nè.
Nhật phớt lờ, chuẩn bị nhảy lên. Cậu bạn thì vẫn điềm tĩnh mấp máy môi, cố ý nói làm sao để chỉ mình Nhật nghe thấy. Nhật có phản ứng khựng lại, dừng mọi động tác mà để cậu bạn bắt bóng dễ dàng.
Chưa kịp vui mừng chạy về bệ rổ thì bóng đã bị cướp ngay trên tay mình.
"Rộp" cú ném ba điểm. "Toét" Kỳ Anh giơ ba ngón tay lên.
-Hù tôi chắc?- Nhật quét ánh mắt nóng giận về phía cậu bạn 10/3.- Tôi không thua đâu.
-Cậu có phản ứng, vậy điều đó là thật sao?
-Nghĩ sao cũng được.- Nhật quay lưng bỏ đi.
Trên bảng điểm.
-Uầy, chán quá.- Kỳ Thư chống cằm.- Mà thi đấu bao lâu vậy?
-À, tại còn nhiều cặp đấu nên thời gian của mỗi cặp chỉ có 15' thôi.- Vũ tiếp lời.
-Cũng được, không vội lắm.- Kỳ Thư nhìn xuống tay trái mình.- Ủa Bell, đây là của bà hả?
Trên tay Kỳ Thư là sợi dây đội đầu của Nhi.
-À, đúng rồi, sao nó cứ rớt hoài nhờ? Chán quá.
Nhận lại sợi dây, Nhi đeo hẳn lên cái trán bóng loáng của mình.
-Sao Bell da mịn thế? Có bí quyết gì không?- Kỳ Thư nắm má Nhi.
-À không, tại tui là hay rửa mặt bằng bột yến mạch ý mà.- Nhi gạt tay Kỳ Thư ra.
-Ê, mày.- Linh lay tay áo Nhi.- Sao mà tao thấy nó quen quen.
-Mày thì cái gì chả quen, cái này bạn tao nó tặng.
-Bạn nào? Tao biết nó không đấy?
-Mày… biết sao được?- Nhi đảo mắt về bên trái.- Coi Ren kìa lại để thằng Kha ghi điểm. Vậy là lại cách nhau 4 quả.
Linh vẫn nghi hoặc vài chuyện nhưng cũng bỏ qua.
Tình hình của Nhật không khả quan cho lắm, tỉ số là 26 - 33 nghiêng về phía cậu bạn 10/3. Khá là khó nhằn.
-Tôi sẽ không thua đâu.- cậu bạn lên tiếng.- Đặc biệt là thua một kẻ như cậu.
Nhật hoa mắt nhìn về phía trụ rổ phía trước, lại nhìn quả bóng nảy đều đều trong tay cậu bạn. Khẽ giơ tay quẹt mồ hôi, đồng thời tạo sơ hở cho kẻ địch tiến vào phần sân của mình.
Một quả úp rổ nữa, tỉ số là 26 - 35.
Nhật ôm đầu gối thở hồng hộc, khẽ nhếch mép cười ẩn ý.
-Độ này là tiêu rồi.- Linh ôm đầu.
-Có vẻ là chúng ta đề cao thằng nhóc này quá rồi.- Thanh khoanh tay ngước lên nói chuyện với Trường.
-Có lẽ.- Trường đáp lại Thanh cho có lệ.
-Ể, hình như nó đang cười kìa.- Kỳ Thư nheo mắt.- Thằng Nhật ấy.
Lời nói cực có trọng lượng cả bọn quay hẳn về phía sân.
Trên sân bỗng nở ra một nụ cười toả nắng, làm ai nhìn thấy cũng xiêu lòng. Không phải nụ cười của sự khuất phục, cũng không phải nụ cười gượng gạo cố ý, là nụ cười quả quyết, mang theo màu hi vọng.
-Oh my gosh!- Kỳ Thư thảng thốt.- Sao mà đẹp dữ vậy?
-Ừa, đẹp ghê.- Thanh hùa theo.
Lúc này ánh mắt mọi người tập trung hết vào hai người này. Nhận thấy điều này, bà điệu lên tiếng.
-Gì? Lạ quá hả? Đẹp thì kêu đẹp thôi.
-À không, không có gì, coi tiếp.- Vũ vừa dứt lời là có quả bóng bay thẳng vào lưới.
Nhật đã rút ngắn điểm số 29 - 35 bởi cú ném ba điểm. Cậu bạn 10/3 đã thấm mệt nhưng vẫn đắc ý vì trận đấu chỉ còn 2 phút.
-Cậu còn ba quả.- Cậu bạn ngửa hai bàn tay ra.- Chỉ còn hai phút.
Cũng chính vì cái đắc ý nhất thời ấy mà Nhật lại tiếp tục ghi thêm một cú ném ba điểm nữa. Tỉ số chỉ còn 32 - 35.
-Đừng vội, trò vui còn nhiều.- Nhật quay đi để lại nụ cười ẩn ý.
Trên bảng điểm.
-Ủa trận của mấy đứa nó xong rồi kìa.- Linh chỉ về phía Tiến còn lại.
Tiến nhẹ nhàng tiến lại chỗ Linh, lấy một chai nước. Không quên chọc ai đó.
-Nhóc hôm nay hơi lạ nha.- Tiến đưa ánh mắt quét qua người Linh.- Trên mặt có dính gì kìa.
Linh đưa tay lên mặt chùi chùi. Cả mặt như đống bột bị nhào đi nhào lại hoài.
-Hết chưa?
-Chưa, để anh đây ra tay.- Tiến khẽ chạm vào khuôn mặt của Linh, quẹt quẹt vài đường.- Ok. Đã sạch sẽ.
Ngay lúc Linh quay ra nhìn sân bóng, Nhi và Kỳ Thư muốn cười thành tiếng. Ở đằng sau, Tiến ra hiệu khoá miệng, không quên hướng ra một chỗ nào đấy cười như điên như dại.
-Trận của nó cũng xong rồi kìa.- Nhi chỉ về phía Nhật.- Nhờ mày mà khúc cuối coi chả được.
-Trách tao? Tao làm gì?- Linh hất mặt.- Tao còn có được cái này nữa nè.
Linh chìa cái máy chụp hình kĩ thuật số ra. Tấm hình ở trong đó là tấm ảnh của Nhật đang trong tư thế úp rổ.
-Ủa mà nó thắng hay thua?- Kỳ Thư hỏi.
-Thắng rồi!- Vũ từ bảng điểm đi ra.- Nói chung là ok. Đậu rồi.
-Ừa.- Trường lấy hai chai nước.- HAI ĐỨA!!
Hai chai nước yên vị trong tay hai thằng đang rời sân.
-Nghỉ đi!- Trường ra hiệu.- À, Nhật ngày mai 5 giờ sáng tập hợp ở đây.
Nhật ra hiệu ok rồi ra chỗ Thanh lấy khăn lau.
-Tốt lắm, nhóc.- Thanh giơ ngón cái ra.
Nhật cũng cười trừ, đồng thời lấy thêm một cái khăn nữa đưa cho cậu bạn 10/3. Tuy nhiên cậu bạn lại có vẻ tránh né, dùng hai ngón tay lấy cái khăn như thể nó bẩn lắm ấy.
-Cho tôi xin.- Nhật vắt cái khăn qua một bên vai.- Tôi, đảm bảo không phải gay.
-Tôi không tin. Dù cậu có nói gì đi nữa.- cậu bạn bỏ đi một nước.
Ra tới cửa kéo của sân, cậu bạn có quay lại và bắt gặp một hình ảnh mới lạ. Bối rối xoa đầu, cậu quay đi với nụ cười mặc kệ cực ngọt ngào. Đúng lúc đó hội trưởng bước vào vào sân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook