I Love You Ill Kill You
-
C4: I Remember
Nếu chuyện gì cũng soi mói tận cùng, ngược lại sẽ dễ dàng mất đi tình cảm, không thể có được hạnh phúc thật sự, cũng không thể bình tĩnh nổi.
Đây là đánh giá của Lục Kiểm đối với tôi.
Lục Kiểm đem cột tôi vào đầu giường tựa vào anh, anh nhìn tôi, bỗng nhiên cười, vươn tay vào trong quần áo tôi bắt đầu vân vê xoa bóp.
“Hì hì! Tư thế này thật sự làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái!” Anh càng chơi càng hăng, cuối cùng đem cả quần áo của tôi tốc lên.
Tôi trừng mắt nhìn anh, cảm thấy có chút ớn lạnh, nuốt nuốt nước miếng, thử hỏi, “Anh chơi đủ chưa, cởi trói cho em được không?”
Anh cười như không cười nhìn tôi, “Đinh Kỳ ngốc nghếch, để anh dạy cho em, rất nhiều thời điểm người ta lựa chọn xong lại đổi ý, nguyên nhân chỉ có một – bọn họ không thể trả một cái giá tương ứng!” Nói xong, anh bắt đầu ép lên, tôi chịu cả trọng lượng thân thể anh, mà anh lại rất nặng, đến nỗi tôi không thể thở được.
“Chừng nào em thi?” Anh vừa hỏi vừa cởi váy tôi, tôi bị anh ép tới nỗi không thở được, có lẽ bây giờ mặt đã đỏ bừng, tuy rằng trong phòng có bật điều hòa, hai chúng tôi vẫn đổ mồ hôi.
“Ngày, ngày mốt!” Tôi gian nan trả lời.
“Ngày mốt à!” Anh nghiền ngẫm lẩm bẩm, một bàn tay chuẩn xác chui vào cơ thể tôi.
“A!” Tôi nhịn không được la ầm lên, lập tức lại bị anh bưng kín miệng.
“Đừng kêu!” Anh cười khà khà, có một sự bình tĩnh trước khi điên cuồng, “Đừng kêu, MM, chúng ta cứ từ từ……”
Chúng tôi thật sự chậm rãi làm, rất chậm, anh ở trong cơ thể tôi thật lâu sau mới co rúm, anh cũng không nói nữa, chỉ thở, thở, sau đó cùng tôi hô hấp, tần suất của chúng tôi dần bắt kịp lẫn nhau, hơi thở của chúng tôi dần trở nên dung hợp, chúng tôi kiên nhẫn cùng đợi cao trào. Tôi cũng không nói chuyện, trong lòng nghĩ, có lẽ anh đang thương cảm, cần được an ủi, tựa như chính tôi vậy. Tay tôi vẫn bị cột chặt trên đầu giường, cho nên tôi không thể ôm anh, thật ra tôi cũng rất muốn ôm, mỗi một lần anh động, khát vọng trong lòng tôi lại càng phong phú, đầu tôi đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán cũng quá nhiều mà thấm ướt tóc anh, môi anh tuần tra tới lui trên mặt tôi, lúc đó tôi nói trong đứt quãng, “Lục Kiểm, để em anh một cái! Ôm anh một cái……”
Mà anh lại chỉ nhỏ vụn hôn, sau đó mơ hồ nói: “Trống rỗng không?”
Tôi gật gật đầu, anh lại nở nụ cười, theo đó là động tác dưới thân lại càng nhanh hơn, “Em lại càng trống rỗng hơn cả anh rồi!”
Ban ngày, là thế giới của máy móc, vận tác (vận hành và thao tác), duy tu (duy trì và sửa chữa), sau đó, đêm tối là thế giới của ý thức, mộng, dục, sau đó là yên lặng, một mảnh hắc ám tiến đến. Chúng tôi cứ dây dưa, cho đến khi bóng đêm dày đặc anh vẫn không buông tôi ra, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng bên cửa sổ, ánh trăng bàng bạc cùng với nhành cây lay động đan vào nhau tạo ra những hình ảnh, tôi híp mắt nhìn, đã không còn nhận ra thật giả, “Rèm, kéo rèm xuống đi!” Tôi vô lực lẩm bẩm.
“Không kéo!” Lục Kiểm trả lời, thanh âm khàn khàn mỏi mệt.
Chúng tôi tựa như hai con cá, ánh trăng băng lam là nước biển, tại căn phòng đầy khí lạnh này, không thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang của mùa hè, cứ lắc lư như sóng biển, chúng tôi cũng như vậy mà giật nảy lên. Đến cuối ước chừng khi tôi cảm thấy mình đã sớm chìm đắm vào, mà hết thảy mọi sự kiều diễm này đều là ảo giác trước khi ý thức hấp hối. Ngay lúc tôi sắp chết vì đắm chìm, trên người bỗng dưng lại một trận lạnh lẽo, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Kiểm, hai chân anh đang quỳ gối ở hai bên sườn tôi, hai tay bóp lấy cổ tôi, khi thì tăng lực khi thì thả lỏng, mà tôi có chút dại ra nhìn anh.
“Không được ngủ, một khi ngủ anh sẽ bóp chết em!” Anh nói.
“Em buồn ngủ…..” Tôi đáp.
Anh không buông tay, cúi đầu dán vào tôi mà thì thầm, “Đinh Kỳ, đã hai giờ sáng rồi, bây giờ là một ngày mới.”
“Ngày mới?”
“Ừ!”
“Lục Kiểm!”
“Hử?”
“Để em ngủ một lát được không?”
“Em mệt mỏi à?”
“Ừ……” Anh trầm mặc một chút, rốt cục cũng buông lỏng tay ra, nhưng anh vẫn không cởi trói, chỉ đắp chăn cho tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng anh xuống giường, mặc quần áo vào, sau đó có tiếng mở cửa.
“Anh đi đâu vậy?” Tôi mơ mơ màng màng hỏi.
Dường như anh muốn cười, lại không nói gì cả mà đẩy cửa bước ra. Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, tôi đã không thể tự hỏi được nữa, chỉ thầm nghĩ mau đi vào giấc mộng, vào thời khắc cuối cùng khi tôi nhắm mắt, tôi nhìn thấy, bức rèm không biết khi nào đã được kéo xuống, che mất ánh sao, ánh trăng, và cả màn đêm……
Giữa mùa hè cực nóng ánh nắng dường như xuyên qua rèm mà chiếu vào đầu giường, tay của tôi vẫn bị buộc chặt, dần dần cảm nhận được ấm áp, ngón tay thử nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, tôi lèm nhèm mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, theo bản năng tôi vặn vẹo cổ tay, muốn thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây.
Nhưng anh buộc quá chặt, mà sự giãy dụa của tôi chỉ có thể là phí công vô ích, điều này nhất thời làm cho tôi buồn bực không chịu nổi, tôi bắt đầu gọi to về phía cánh cửa, “Lục Kiểm! Lục Kiểm! Anh là đồ đáng chết, đùa đủ chưa, mau cởi trói cho em!” Lúc này, cửa liền mở ra, là tên con trai tóc vàng óng ánh kia, cậu ta đứng trước cửa thăm dò nhìn tôi, the thé quát: “La hét cái gì? La nữa tôi hiếp cô bây giờ!” Tôi sợ đến mức ngẩn ra, không dám lên tiếng nữa, vì thế cậu ta liền dập cửa lại.
“Lục Kiểm! Lục Kiểm!” Nhưng cậu ra vừa đi rồi, tôi liền bắt đầu kêu lại. Từ trước đến nay, chỉ cần tôi đến, Lục Kiểm đều ở nhà một mình, phòng này vẫn chỉ có tôi cùng anh, nhưng mà hiện tại, tôi đã không thể xác định được, tôi không thể xác định được, nếu anh không ở đây, nơi đây đối với tôi mà nói, đã không còn an toàn nữa.
Chẳng qua lúc này tôi kêu không bao lâu, cửa liền lại mở ra, người vào là Lục Kiểm, giống như mới trở về từ bên ngoài, ăn mặc rất chỉnh tề, trong tay còn cầm một túi gì đó. Anh đứng ở cửa dặn dò vài câu với người ta liền khóa cửa lại, sau đó cởi áo khoác ném lên ghế, miếng băng gạc trên ngực liền lộ ra. Anh thảnh thơi đứng cạnh bàn trà, lấy một lon bia từ trong túi ra, mở nắp ra, anh nốc hai nốc, mới đi đến giường ngồi xuống, nhìn sàn nhà, thản nhiên nói: “Đói không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, lúc này đây thật sự rất tức giận, “Anh cởi trói trước đã!”
“Đã gần trưa, chắc đói rồi!” Anh tựa vào đầu giường, tiện tay rút từ dưới giường ra một quyển tạp chí, vừa uống vừa xem, ngoảnh mặt làm ngơ với tôi.
“Anh cởi trói em mới ăn được!” Tôi bắt đầu dỗi.
Anh lại giống như không hề nghe thấy, chỉ mãi xem tạp chí, nhìn trong chốc lát, lại mặt nhăn mày nhíu, rút một điếu thuốc bặm trên môi.
“Em nói anh có nghe thấy không?” Tôi lấy chân đá anh. Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, lại lấy chân trái đè lên hai đùi tôi.
Cơ thể của tôi không thể động đậy được, đối mặt với hành vi khác thường đó của anh tôi cũng không thể nghĩ ra được gì, chỉ có thể nhìn anh, trông cậy vào việc moi được chút gì đó từ ánh mắt anh mà thôi, nhưng anh chỉ xem tạp chí, hút thuốc, uống rượu, hoàn toàn không đem tôi để vào mắt.
“Á! Đau quá!” Nghiêng đầu rất lâu, có lẽ cổ tôi bị trặc, tự nhiên sinh đau.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm mắt tôi, lúc này mới tin là tôi thật sự đau, vì thế cúi người giữ lấy gáy tôi, dùng hai ngón tay kẹp cổ tôi nhẹ nhàng xoa. Vừa xoa vừa lấy gối đầu kê sau lưng cho tôi. “Sao rồi? Còn đau không?”
Tôi ngẩng đầu lên hôn anh, vị bia vừa đắng vừa chát lan tràn trong miệng, ngón tay vẫn đặt sau đầu tôi bắt đầu theo lưng tôi đi xuống, tôi dính sát vào anh, “Lục Kiểm, cởi trói cho em đi!” Nhân lúc ý thức anh còn trầm mê, tôi cẩn thận nói. Không dám nói quá nhanh, cũng không dám nói quá chậm, không dám nói quá lớn, cũng không dám nói quá nhỏ, tôi nói xong còn làm vộ như vô tình, môi vẫn như trước dán lên cổ anh.
“Đinh Kỳ……” Anh rầu rĩ gọi tên tôi.
“Hửm?” Lòng tôi lại bắt đầu không thể kiềm chế được mà kinh hoàng.
Anh động đậy người, ấm áp phủ lên má tôi, “Cho dù anh buông em ra, cũng sẽ không có ai cho em ra ngoài cả!”
“Nghĩa là sao?” Tôi chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy ra.
“Ngày mai sẽ thi vào đại học phải không, anh sẽ không cho em đi!”
“Lục Kiểm?”
“Không phải em thích anh sao? Bởi vì lo lắng sợ anh mất đi nên mới đến đây, cho nên em hãy ở đây mà hưởng thụ thật đã, em sẽ hiểu được con người thật của anh, rất nhiều điều, rất nhiều điều……” Anh lặp lại từ ‘Rất nhiều điều rất nhiều điều’, nói đến không ngừng, lại càng không ngừng hôn, không để ý đến sự giãy dụa của tôi.
Anh không cho tôi thi vào trường đại học, anh không cho tôi đi thi? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy kinh hoàng, bất an mãnh liệt ập đến, tôi đá anh lung tung beng, không để ý đến thương thế trên người anh, có vài lần đá vào ngực anh,anh hơi ngừng động tác lại, sau đó lại lập tức lấy hai chân cuốn lấy tôi, có lẽ đã đụng đến vết thương của anh, hai chống đỡ hai tay thở từng ngụm, mãi cho đến khi bình tĩnh lại, anh liền cúi cả người xuống, một bàn tay trượt trên ngực tôi, tay kia thì mò xuống gối, lấy một túi bột, anh quơ quơ chiếc túi nhựa trong suốt kia, sau đó vội đem đổ nó lên ngựa tôi, anh thích như vậy, anh thật sự thích như vậy, nhìn thấy ánh mắt sung huyết của anh, tôi bỗng nhiên có cảm giác kinh hoàng, đây là một Lục Kiểm tôi chưa bao giờ gặp qua, trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười kinh người, cực kỳ hưng phấn, loại hưng phấn này khiến anh tăng thêm sức lực, anh ấn mạnh vai tôi, cúi người mà hút. Da thịt trần trụi có thể trực tiếp cảm nhận được hơi thở điên cuồng của anh, anh hút càng nhiều, lực trên tay anh càng lớn, bóp tôi đến đau đớn.
“Đừng mà!” Tôi thét ầm lên, nhưng lại không dám nhìn anh.
“Ha ha, nói nhiều một chút nữa đi ‘Đừng mà, đừng mà!’, nói đi! Tiếp tục nói, nhiều một chút, nhiều thêm một chút!” Anh không ngừng nói ‘Nhiều một chút, nhiều thêm một chút!’ Theo những lời nỉ non bị phá từng mảnh nhỏ, động tác của anh càng mạnh, anh chui vào cơ thể tôi, yêu tôi, đó thật là yêu tôi, sự thô bạo của anh không ngừng lại, anh hệt như pháo hoa, nở rộ……
Sức lực của tôi dần rút đi như bị tháo nước, mồ hôi tẩm ướt da thịt, ngay cả một câu nói đầy đủ tôi cũng nói không nên lời, chỉ thở thôi cũng đã mệt đến phát run.
“Đói không?” Anh thỏa mãn gối lên lưng tôi, thỉnh thoảng còn cố ý kéo tóc tôi.
Tôi gật gật đầu, “Đói, rất đói……”
Anh nở nụ cười, lấy một chén cháo Bát Bảo từ trong cái túi trên bàn ra, trước đây chúng tôi thường xuyên ăn loại này, anh tựa vào một bên cầm thìa bón cho tôi, có đôi khi nước cháo nhẽo ra từ miệng tôi, anh liền cúi đầu mút vào miệng mình. Không ai, không ai giống như tôi vậy, ngay lúc thân thể còn bị trói mà vẫn ăn ngon miệng như vậy, khi cháo vào đến dạ dày, tôi nhịn không được mà rên rỉ lên.
Lục Kiểm khoanh chân ngồi một bên, một chén cháo Bát Bảo đã được anh bón hết sạch, “Cảm giác như thế nào? Có thích không?”
Anh hạ lưu hỏi tôi, tôi lại tức giận ngoảnh mặt đi.
Anh cười ha hả, “Nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại làm!”
Tôi giật mình, “Anh giết em đi thì hơn, nếu mai mà anh không cho em đi thi, thì đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
“Em làm thế nào để không tha thứ cho anh?”
“Không nhìn anh!”
“Còn gì nữa?”
“Không để ý đến anh!”
“Còn gì nữa?”
“Không cho anh chạm vào!”
“Ha ha, còn gì nữa?”
“……” Tôi quay sang, thấy anh đang thổi hơi lên người mình, hoàn toàn không để ý đến lời uy hiếp ngây thơ của tôi, sau đó, anh hỏi, “Đinh Kỳ, lúc gặp anh em nghĩ gì?”
“Em không nghĩ gì cả!” “Nói dối!” Anh thổi một cái, hất đầu một cái, “Em nghĩ đến đàn ông!” Thật ra khi đó tôi cũng không biết mình đã suy nghĩ cái gì, nhưng xác thực ngay từ đầu anh đã hấp dẫn tôi. Tôi nghiêng đầu đưa lưng về anh, hỏi ngược lại, “Vậy khi gặp em anh suy nghĩ cái gì?”
“Anh không suy nghĩ gì cả!” Anh nói, không chút do dự.
Tôi nghẹn lời, tôi không thể giống anh mà khẳng định rằng anh đang nói dối được, anh từng trải hơn tôi, tôi không thể nói rằng anh đã nhất kiến chung tình đối với một cô em gái cấp ba được.
“Thật vậy sao?” Trong hốt hoảng, tôi ngây ngốc hỏi.
“Thật!” Anh đáp, “Anh cũng không ôm ảo tưởng quá lớn đối với những cuộc gặp gỡ trong cuộc đời, bởi vì đường đời quanh co không biết bao giờ con người ta mới gặp nhau, cũng không biết khi nào thì ly biệt. Cho nên, anh không nghĩ gì cả!”
Nói xong anh áp vào, ôm lấy tôi, “Em thất vọng sao? Con gái bọn em đúng là thích mơ mộng, nhưng anh cũng thật hiếu kỳ, mơ mộng có thể thỏa mãn bọn em sao? Mơ mộng rồi sẽ tan biến! Đinh Kỳ, em biết không? Một ngày nào đó, khi em đã dần quen với bóng tối, rồi em cũng sẽ thay đổi quan điểm sống của mình mà thôi.”
Nghe vậy, tôi nhịn không được mà phát run, cuộn thành một cục ở trong lòng anh, anh liền ôm chặt lấy tôi, thì thào, “Hơn ba giờ rồi! Chúng ta ngủ một lát rồi lại làm tiếp!”
Tôi nhắm chặt mắt, nhất thời cảm thấy trong lòng vô cớ phát run, trống rỗng đến khó chịu.
Tôi không ngủ được chút nào cả, tuy rằng rất mệt, nhưng vẫn không thể ngủ được, cổ tay tôi đã sung huyết, bị cột trên đầu giường không còn chút sức lực nào, mà tư thế này lại khiến cả người tôi mỏi nhừ, vừa động cái đã không nhịn được mà run rẩy. Lục Kiểm nằm sau lưng tôi đã ngủ, hơi thở đều đều cùng với lồng ngực phập phồng của anh thỉnh thoảng phất qua tai tôi. Tôi không ngừng suy nghĩ, đến tột cùng là anh muốn dọa tôi sợ, hay là thật sự không muốn cho tôi thi vào Đại học, cứ tưởng tượng đến việc qua đêm nay, ngày mai khi thái dương dâng lên, là lúc tôi nên đoan đoan chính chính ngồi trong phòng học làm bài thi, dồn hết sức lực vào lúc đó để đạt được tương lai tươi sáng, mà tôi lại bắt đầu trằn trọc bất an, không thể nào đi vào giấc ngủ……
Tiếng đồng hồ treo tường vẫn vang lên tích tắc, bất tri bất giác tôi lại bắt đầu đếm nhẩm, một giây, hai giây, ba giây……, tôi cứ đếm, theo từng giây thời gian trôi qua, rốt cục tôi cũng không chịu nổi nữa, lâm vào kinh hoàng và bất an, rùng mình vài cái liên tiếp. Nhưng chỉ cần tôi run lên, Lục Kiểm liền vòng chặt cánh tay mà cọ cọ vài cái, cho tôi chút ấm áp. Anh vẫn đang ngủ khò khò, động tác này của anh tựa như một loại bản năng. Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy, lại khiến tôi muốn khóc, oán anh hận anh, xót anh thương anh, vì cái gì lại làm như vậy?
Mãi cho đến bảy giờ tôi, anh vẫn không hề động đậy, mà lòng tôi đã như lửa đốt, tôi cần nghỉ ngơi, cần bình tĩnh, ngày mai đối với tôi mà nói có lẽ là ngày quan trọng nhất trong đời, cho nên tôi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn tấm rèm nặng nề rũ xuống, che mất vầng trăng sáng, tôi thật sự sợ hãi.
Cộc cộc! Có người gõ cửa, sau đó tôi nghe thấy tiếng gọi, “Anh Lục!”
Lục Kiểm vẫn còn ngủ say, không có phản ứng, tôi vội vàng lay anh tỉnh dậy, người ngoài cửa lại đúng lúc gọi thêm một tiếng, lúc này Lục Kiểm mới mở mắt, không kiên nhẫn nói, “Gì!”
“Là em, Hoảng Tử, sắp 8 giờ rồi, đồ ăn anh em đã mua về, em mang vào đây!”
“Oáp!” Lục Kiểm cào tóc, trần truồng bò xuống giường, đi đến cạnh cửa, một tay mở khóa cửa, ánh đèn từ bên ngoài len vào theo khe cửa, tôi không nhìn rõ người đứng ở ngoài nói chuyện là ai, chỉ nghe thấy hắn nói, “Chỗ ở mới đã sắp xếp, hai ngày nữa là có thể chuyển qua được rồi!” Sau đó Lục Kiểm thản nhiên ừ một tiếng, sau đó đối phương lại thử hỏi, “Cô gái kia……”
Lục Kiểm cầm lấy cặp lồng liền đẩy cửa lại, “Mặc kệ, đừng xen vào! Kêu anh em nghỉ ngơi đi! Đừng có giống mấy thằng lưu manh hạ cấp cứ đến trước cửa phòng anh đây mà chảy nước miếng!” Nói xong một tiếng ‘cạch’ vang lên, anh đã khóa cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook