Hy Vọng Của Nhan Họa
-
Chương 26
Nằm lười trên giường một lúc, Nhan Họa mới ngồi dậy.
Lúc Nhan Họa rửa mặt thay đồ ngủ xong đi tới phòng khách thì đã thấy bố đang ngồi trên ghế đọc báo, mẹ trong bếp nấu bữa sáng. Bố mẹ cô nếu buổi tối không có việc gì thì mỗi sáng đều dậy rất sớm.
“Con chào bố ~” Nhan Họa chào bố rồi ngồi xuống bàn ăn, uể oải ngả đầu ra sau ghế.
Bố Nhan Họa thấy tinh thần con gái không được tốt thì nói: “Sao hôm nay con dậy sớm thế? Muốn ngủ thêm thì cứ ngủ đi, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, không phải đi học. ”
“Không sao đâu ạ, con quen dậy giờ này rồi, có muốn ngủ tiếp cũng không được.” Nhan Họa mệt mỏi nói, đang nói chuyện mấy câu với bố thì chợt nghe thấy tiếng kêu của mẹ trong nhà bếp, liền đứng dậy đi vào xem.
Bữa sáng hôm nay mẹ cô làm món sủi cảo hấp, sủi cảo để trong lồng nhìn trong suốt đẹp mắt, nóng hôi hổi, Nhan Họa lập tức lên cơn thèm ăn, đưa tay muốn giúp mẹ mang lồng hấp ra bàn ăn nhưng lại bị mẹ đẩy ra.
“Đi ra đi ra, tay con gái da mỏng, bị bỏng thì làm sao? Chỗ này không cần con giúp gì đâu, ra gọi A Lãng dậy ăn sáng đi.” Mẹ Nhan Họa đẩy cô ra ngoài, sau đó cao giọng nói: “Ông kia, còn không qua đây giúp tôi, suốt ngày chỉ biết chờ ăn thôi!”
Bố Nhan Họa đã quen với tiếng quát của vợ, nghe vậy liền đặt tờ báo xuống, vừa đáp lời vừa chạy vào phòng bếp. Thấy con gái bị đuổi ra đang tinh nghịch nháy mắt với mình, bèn vỗ đầu cô một cái rồi vào bếp giúp vợ.
Nhan Họa rất nghe lời chạy vào phòng em trai, cố gắng đánh thức cậu em đang ngủ say như heo dậy.
“A Lãng, dậy đi! Bữa sáng hôm nay có bánh sủi cảo mà em thích đấy, nếu không dậy thì cả nhà sẽ ăn hết sạch, không để phần cho em đâu!” Nhan Họa lật tung chăn của cậu em lên, phát hiện nó chỉ mặc mỗi một cái quần lót để đi ngủ, nhất thời có chút khinh bỉ dáng người của nó. Con trai 14 tuổi đang trổ mã, thân hình yếu ớt, da trắng nõn, nhìn chả khác gì con gà luộc.
Nhan Lãng tỉnh ngủ vì sự quấy rầy của chị, tuy biết là chủ nhật, nhưng nếu có người gọi dậy ăn sáng thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Thế nhưng bình thường nếu Nhan Họa mà có ngủ nướng thì mẹ cũng không nói gì, trong lòng mẹ luôn nghĩ, con gái sinh ra là để cưng chiều, không giống như con trai, cho dù đứa con trai này có đẹp hơn con gái thì cũng thế mà thôi.
Lúc Nhan Lãng vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài thì đã thấy cả nhà đang ngồi ăn sáng, trên bàn đặt hai khay sủi cảo, trước mặt mỗi người đều có một chén con đựng nước tương ngâm với dấm nhà tự làm dùng để chấm sủi cảo.
“Hôm nay chủ nhật, hai chị em con có đi đâu chơi không?” Mẹ Nhan vừa ăn vừa hỏi.
Lúc ăn cơm gia đình cô luôn rất náo nhiệt, hầu như là cơ hội để cả nhà nói chuyện với nhau, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
“Con hẹn Đàn Tử đến thư viện làm bài tập ạ.” Nhan Họa nói.
“Con thì làm xong hết bài tập rồi, không có việc gì để làm, hôm nay sẽ cùng bố mẹ ngồi xem TV!” Nhan Lãng nịnh bợ nói.
Mẹ Nhan nghe con trai nói thì vui vẻ không thôi, song vẫn càm ràm nói: “Mẹ không cần con theo, đi đọc sách đi, sau này thi đỗ đại học thì mẹ mới vui được. Bố Nhan, nếu anh có ra ngoài thì đưa A Họa đến thư viện luôn đi, dù sao cũng thuận đường mà. ”
Bố Nhan Họa cười híp mắt đồng ý.
Sau khi ăn sáng, Nhan Họa thu dọn đồ đạc rồi cùng bố ra ngoài.
Lái xe từ nhà cô đến thư viện mất khoảng nửa tiếng. Đến nơi, ba Nhan hỏi: “A Họa, hôm nay con định ở thư viện bao lâu? Có cần bố đến đón con không?”
“Chắc phải đến xế chiều ạ! Việc ở công trường không biết bao giờ kết thúc, bố không cần gấp gáp quay về đâu ạ, bố lái xe cẩn thận nhé!” Nhan Họa nói.
Bố cô cười, lấy trong ví ra hai trăm đồng đưa cho cô, “Buổi trưa con muốn ăn cái gì thì cầm tiền đi mua, lúc về nếu xe buýt đông quá thì cứ gọi taxi, đừng tự làm khổ mình.” Bố Nhan biết nếu phải chen chúc trên xe buýt thì con gái chắc chắn sẽ không chịu được mùi hỗn độn trên đó, lúc xuống xe lại nôn thốc nôn tháo cho xem, nhìn thấy con gái như vậy, người làm bố đương nhiên sẽ đau lòng.
“Con biết rồi ạ, con cảm ơn bố, bố hào phóng nhất!” Nhan Họa vui vẻ ra mặt, vẫy tay chào bố rồi chạy vào thư viện.
Lúc Nhan Họa ngồi vào phòng đọc tầng một không bao lâu thì Đàn Tử Quỳnh cũng đến.
“Hôm qua về nhà không có chuyện gì chứ? Kỳ Trạch có đưa các cậu đến tận điểm dừng không?” Đàn Tử Quỳnh vừa mở balo lấy đồ vừa hỏi cô.
“Cậu yên tâm đi, cậu ấy đi cùng về tận bến nhà mình đó. ”
Nghe xong, Đàn Tử Quỳnh gật đầu nói: “Quả nhiên, Kỳ Trạch thoạt nhìn rất khó gần, nhưng là người rất đáng tin cậy, chỉ cần bỏ qua gương mặt và cái miệng độc địa là được.” Lấy sách vở ra xong, cô lại ghé sát vào Nhan Họa, bí mật nói: “Cậu không biết đâu, khoa Văn của chúng ta có nhiều nữ sinh thầm mến cậu ta lắm đó, ngay cả Đàm Minh Thiên cũng thế, đáng tiếc Đàm Minh Thiên là dạng kiêu sa đài các, chắc chắn sẽ không hạ mình để theo đuổi đâu, nếu không với điều kiện của cậu ấy thì việc theo đuổi Kỳ Trạch cũng không phải là quá khó, dù sao cũng là hoa khôi của khoa chúng ta mà. ”
Nhan Họa cũng biết chuyện này rồi. Hơn nữa, nghĩ đến tương lai cô sẽ cùng cậu ta kết hôn, còn sinh ra một bánh bao nhỏ tên Kỳ Duệ thì trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên. Còn nữ thần Đàm Minh Thiên thì cũng sẽ bị khuất phục bởi sự theo đuổi dai dẳng và mạnh mẽ của Âu Dương Cảnh thôi.
Điều kỳ diệu của tương lai đúng là khiến cho người ta khó có thể đoán trước được.
“Nhưng đáng tiếc là, những nữ sinh thầm mến cậu ta lại không có đến một người dám theo đuổi, nghe nói là do hồi lớp mười, cậu ta đã buông lời phũ phàng với một nữ sinh sau khi được bạn đó tỏ tình, làm cho người ta sợ phát khóc.” Đàn Tử Quỳnh dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu ta chính là người như vậy đó, nhưng cũng chính vì tính cách đó nên cậu ta mới độc thân đến bây giờ, hoàn toàn tránh xa đám nữ sinh như lang như hổ kia. Trường chúng ta tuy có rất nhiều học sinh giỏi, nhưng cũng có cả những thiên kim thiếu gia nhiều tiền rảnh rỗi, đi học như đi chơi vậy, nghe nói có mấy cô nàng thiên kim tiểu thư cũng chú ý đến Kỳ Trạch, ví dụ như Ngô Tinh Tinh ở lớp bên cạnh, cậu ta đã tiếp cận Kỳ Trạch nhiều lần rồi, nghe nói còn cùng với nam sinh trường khác đi thuê phòng... ”
Nhan Họa cuối cùng chịu không nổi nói: “Này! Cậu là con gái, đừng có nói mấy chuyện đó!”
“Hi hi ~ biết rồi.” Đàn Tử Quỳnh không nói nữa.
Nói chuyện xong, hai người im lặng ngồi làm bài tập.
Nhan Họa tuy mắt nhìn vào đề thi số học, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến Kỳ Trạch của hai giai đoạn.
Nếu đem so sánh với Kỳ Trạch 17 tuổi thì hình như cô có vẻ quen thuộc với Kỳ Trạch 27 tuổi hơn thì phải, chắc là bởi vì ba lần xuyên không đều có tiếp xúc với anh ta ở cự ly tương đối gần, thời gian chung đụng cũng nhiều hơn. Hoặc có thể là do cô cảm thấy Kỳ Trạch 27 tuổi chẳng có liên quan gì với Nhan Họa 17 tuổi, cho nên cô mới không có suy nghĩ gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy ngày càng xa lạ với Kỳ Trạch 17 tuổi hơn rồi...
Nếu bây giờ mà đã thấy xa lạ như vậy, thì tương lai sao cô có thể kết hôn sinh con với anh ta cơ chứ?
Tương lai đó, nói thật thì hiện tại cô cũng chưa thể nói là thích hay ghét được. Mà cái cô đang suy nghĩ, chính là việc nếu cô bay đến tương lai rồi thế vào thân phận người khác, rồi biết trước được chuyện tương lai, thì có ảnh hưởng gì đến hiện tại hay không?
Nhan Họa cảm thấy hơi nhức đầu, cô hoàn toàn không hiểu nổi loại chuyện này, có lẽ lần sau đến tương lai cô sẽ hỏi thử Kỳ Trạch xem sao.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, hai người thu dọn đồ đạc rồi đi tới một quán ăn nhanh gần thư viện để ăn trưa.
Đàn Tử Quỳnh uống một ngụm canh trứng rong biển, khổ sở nói: “Tuần này phát hai cái đề số học khó ơi là khó, khó đến mức khiến mình thấy mình ngày càng ngu xuẩn! Cậu có thấy thế không?”
Nhan Họa gật đầu, cũng buồn rầu nói: “Có mấy câu mình làm mãi không được... Vốn đang muốn hỏi cậu thì lại thấy bài của cậu cũng trống không. ”
Đàn Tử Quỳnh méo miệng, môn số học là điểm yếu của các cô, nhưng kể ra thì Nhan Họa học toán vẫn giỏi hơn cô một chút. Nhưng Đàn Tử Quỳnh lại giỏi Anh văn hơn Nhan Họa, điểm Anh văn của cô luôn ở top cao trong trường, thậm chí mỗi năm trường học lại cử học sinh đi thi hùng biện tiếng Anh, Đàn Tử Quỳnh luôn được tuyển chọn đầu tiên.
“Thế này thì không ổn.” Đàn Tử Quỳnh cắn đũa, cau mày nói: “Sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, nếu số học còn kém thì năm sau chỉ còn biết khóc thôi. Hay là chúng mình đăng ký một lớp luyện thi đi! Không, thay vì luyện thi ở ngoài, không bằng chúng ta tự lập nhóm học tập trong lớp, những người học giỏi toán sẽ giúp cho những người kém. Được đó, ý này hay, Tô Trọng Tuấn học toán không tồi, cậu ta còn quen nhiều nam sinh bên khoa học tự nhiên, nhân cơ hội này bảo bọn họ sang dạy cho chúng ta... ”
Đàn Tử Quỳnh càng nói càng hăng, Nhan Họa nghe cũng thấy ổn, hai người liền bắt đầu đi vào thảo luận phương án này.
Lúc Nhan Họa rửa mặt thay đồ ngủ xong đi tới phòng khách thì đã thấy bố đang ngồi trên ghế đọc báo, mẹ trong bếp nấu bữa sáng. Bố mẹ cô nếu buổi tối không có việc gì thì mỗi sáng đều dậy rất sớm.
“Con chào bố ~” Nhan Họa chào bố rồi ngồi xuống bàn ăn, uể oải ngả đầu ra sau ghế.
Bố Nhan Họa thấy tinh thần con gái không được tốt thì nói: “Sao hôm nay con dậy sớm thế? Muốn ngủ thêm thì cứ ngủ đi, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, không phải đi học. ”
“Không sao đâu ạ, con quen dậy giờ này rồi, có muốn ngủ tiếp cũng không được.” Nhan Họa mệt mỏi nói, đang nói chuyện mấy câu với bố thì chợt nghe thấy tiếng kêu của mẹ trong nhà bếp, liền đứng dậy đi vào xem.
Bữa sáng hôm nay mẹ cô làm món sủi cảo hấp, sủi cảo để trong lồng nhìn trong suốt đẹp mắt, nóng hôi hổi, Nhan Họa lập tức lên cơn thèm ăn, đưa tay muốn giúp mẹ mang lồng hấp ra bàn ăn nhưng lại bị mẹ đẩy ra.
“Đi ra đi ra, tay con gái da mỏng, bị bỏng thì làm sao? Chỗ này không cần con giúp gì đâu, ra gọi A Lãng dậy ăn sáng đi.” Mẹ Nhan Họa đẩy cô ra ngoài, sau đó cao giọng nói: “Ông kia, còn không qua đây giúp tôi, suốt ngày chỉ biết chờ ăn thôi!”
Bố Nhan Họa đã quen với tiếng quát của vợ, nghe vậy liền đặt tờ báo xuống, vừa đáp lời vừa chạy vào phòng bếp. Thấy con gái bị đuổi ra đang tinh nghịch nháy mắt với mình, bèn vỗ đầu cô một cái rồi vào bếp giúp vợ.
Nhan Họa rất nghe lời chạy vào phòng em trai, cố gắng đánh thức cậu em đang ngủ say như heo dậy.
“A Lãng, dậy đi! Bữa sáng hôm nay có bánh sủi cảo mà em thích đấy, nếu không dậy thì cả nhà sẽ ăn hết sạch, không để phần cho em đâu!” Nhan Họa lật tung chăn của cậu em lên, phát hiện nó chỉ mặc mỗi một cái quần lót để đi ngủ, nhất thời có chút khinh bỉ dáng người của nó. Con trai 14 tuổi đang trổ mã, thân hình yếu ớt, da trắng nõn, nhìn chả khác gì con gà luộc.
Nhan Lãng tỉnh ngủ vì sự quấy rầy của chị, tuy biết là chủ nhật, nhưng nếu có người gọi dậy ăn sáng thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Thế nhưng bình thường nếu Nhan Họa mà có ngủ nướng thì mẹ cũng không nói gì, trong lòng mẹ luôn nghĩ, con gái sinh ra là để cưng chiều, không giống như con trai, cho dù đứa con trai này có đẹp hơn con gái thì cũng thế mà thôi.
Lúc Nhan Lãng vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài thì đã thấy cả nhà đang ngồi ăn sáng, trên bàn đặt hai khay sủi cảo, trước mặt mỗi người đều có một chén con đựng nước tương ngâm với dấm nhà tự làm dùng để chấm sủi cảo.
“Hôm nay chủ nhật, hai chị em con có đi đâu chơi không?” Mẹ Nhan vừa ăn vừa hỏi.
Lúc ăn cơm gia đình cô luôn rất náo nhiệt, hầu như là cơ hội để cả nhà nói chuyện với nhau, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
“Con hẹn Đàn Tử đến thư viện làm bài tập ạ.” Nhan Họa nói.
“Con thì làm xong hết bài tập rồi, không có việc gì để làm, hôm nay sẽ cùng bố mẹ ngồi xem TV!” Nhan Lãng nịnh bợ nói.
Mẹ Nhan nghe con trai nói thì vui vẻ không thôi, song vẫn càm ràm nói: “Mẹ không cần con theo, đi đọc sách đi, sau này thi đỗ đại học thì mẹ mới vui được. Bố Nhan, nếu anh có ra ngoài thì đưa A Họa đến thư viện luôn đi, dù sao cũng thuận đường mà. ”
Bố Nhan Họa cười híp mắt đồng ý.
Sau khi ăn sáng, Nhan Họa thu dọn đồ đạc rồi cùng bố ra ngoài.
Lái xe từ nhà cô đến thư viện mất khoảng nửa tiếng. Đến nơi, ba Nhan hỏi: “A Họa, hôm nay con định ở thư viện bao lâu? Có cần bố đến đón con không?”
“Chắc phải đến xế chiều ạ! Việc ở công trường không biết bao giờ kết thúc, bố không cần gấp gáp quay về đâu ạ, bố lái xe cẩn thận nhé!” Nhan Họa nói.
Bố cô cười, lấy trong ví ra hai trăm đồng đưa cho cô, “Buổi trưa con muốn ăn cái gì thì cầm tiền đi mua, lúc về nếu xe buýt đông quá thì cứ gọi taxi, đừng tự làm khổ mình.” Bố Nhan biết nếu phải chen chúc trên xe buýt thì con gái chắc chắn sẽ không chịu được mùi hỗn độn trên đó, lúc xuống xe lại nôn thốc nôn tháo cho xem, nhìn thấy con gái như vậy, người làm bố đương nhiên sẽ đau lòng.
“Con biết rồi ạ, con cảm ơn bố, bố hào phóng nhất!” Nhan Họa vui vẻ ra mặt, vẫy tay chào bố rồi chạy vào thư viện.
Lúc Nhan Họa ngồi vào phòng đọc tầng một không bao lâu thì Đàn Tử Quỳnh cũng đến.
“Hôm qua về nhà không có chuyện gì chứ? Kỳ Trạch có đưa các cậu đến tận điểm dừng không?” Đàn Tử Quỳnh vừa mở balo lấy đồ vừa hỏi cô.
“Cậu yên tâm đi, cậu ấy đi cùng về tận bến nhà mình đó. ”
Nghe xong, Đàn Tử Quỳnh gật đầu nói: “Quả nhiên, Kỳ Trạch thoạt nhìn rất khó gần, nhưng là người rất đáng tin cậy, chỉ cần bỏ qua gương mặt và cái miệng độc địa là được.” Lấy sách vở ra xong, cô lại ghé sát vào Nhan Họa, bí mật nói: “Cậu không biết đâu, khoa Văn của chúng ta có nhiều nữ sinh thầm mến cậu ta lắm đó, ngay cả Đàm Minh Thiên cũng thế, đáng tiếc Đàm Minh Thiên là dạng kiêu sa đài các, chắc chắn sẽ không hạ mình để theo đuổi đâu, nếu không với điều kiện của cậu ấy thì việc theo đuổi Kỳ Trạch cũng không phải là quá khó, dù sao cũng là hoa khôi của khoa chúng ta mà. ”
Nhan Họa cũng biết chuyện này rồi. Hơn nữa, nghĩ đến tương lai cô sẽ cùng cậu ta kết hôn, còn sinh ra một bánh bao nhỏ tên Kỳ Duệ thì trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên. Còn nữ thần Đàm Minh Thiên thì cũng sẽ bị khuất phục bởi sự theo đuổi dai dẳng và mạnh mẽ của Âu Dương Cảnh thôi.
Điều kỳ diệu của tương lai đúng là khiến cho người ta khó có thể đoán trước được.
“Nhưng đáng tiếc là, những nữ sinh thầm mến cậu ta lại không có đến một người dám theo đuổi, nghe nói là do hồi lớp mười, cậu ta đã buông lời phũ phàng với một nữ sinh sau khi được bạn đó tỏ tình, làm cho người ta sợ phát khóc.” Đàn Tử Quỳnh dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu ta chính là người như vậy đó, nhưng cũng chính vì tính cách đó nên cậu ta mới độc thân đến bây giờ, hoàn toàn tránh xa đám nữ sinh như lang như hổ kia. Trường chúng ta tuy có rất nhiều học sinh giỏi, nhưng cũng có cả những thiên kim thiếu gia nhiều tiền rảnh rỗi, đi học như đi chơi vậy, nghe nói có mấy cô nàng thiên kim tiểu thư cũng chú ý đến Kỳ Trạch, ví dụ như Ngô Tinh Tinh ở lớp bên cạnh, cậu ta đã tiếp cận Kỳ Trạch nhiều lần rồi, nghe nói còn cùng với nam sinh trường khác đi thuê phòng... ”
Nhan Họa cuối cùng chịu không nổi nói: “Này! Cậu là con gái, đừng có nói mấy chuyện đó!”
“Hi hi ~ biết rồi.” Đàn Tử Quỳnh không nói nữa.
Nói chuyện xong, hai người im lặng ngồi làm bài tập.
Nhan Họa tuy mắt nhìn vào đề thi số học, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến Kỳ Trạch của hai giai đoạn.
Nếu đem so sánh với Kỳ Trạch 17 tuổi thì hình như cô có vẻ quen thuộc với Kỳ Trạch 27 tuổi hơn thì phải, chắc là bởi vì ba lần xuyên không đều có tiếp xúc với anh ta ở cự ly tương đối gần, thời gian chung đụng cũng nhiều hơn. Hoặc có thể là do cô cảm thấy Kỳ Trạch 27 tuổi chẳng có liên quan gì với Nhan Họa 17 tuổi, cho nên cô mới không có suy nghĩ gì đặc biệt, thậm chí còn cảm thấy ngày càng xa lạ với Kỳ Trạch 17 tuổi hơn rồi...
Nếu bây giờ mà đã thấy xa lạ như vậy, thì tương lai sao cô có thể kết hôn sinh con với anh ta cơ chứ?
Tương lai đó, nói thật thì hiện tại cô cũng chưa thể nói là thích hay ghét được. Mà cái cô đang suy nghĩ, chính là việc nếu cô bay đến tương lai rồi thế vào thân phận người khác, rồi biết trước được chuyện tương lai, thì có ảnh hưởng gì đến hiện tại hay không?
Nhan Họa cảm thấy hơi nhức đầu, cô hoàn toàn không hiểu nổi loại chuyện này, có lẽ lần sau đến tương lai cô sẽ hỏi thử Kỳ Trạch xem sao.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, hai người thu dọn đồ đạc rồi đi tới một quán ăn nhanh gần thư viện để ăn trưa.
Đàn Tử Quỳnh uống một ngụm canh trứng rong biển, khổ sở nói: “Tuần này phát hai cái đề số học khó ơi là khó, khó đến mức khiến mình thấy mình ngày càng ngu xuẩn! Cậu có thấy thế không?”
Nhan Họa gật đầu, cũng buồn rầu nói: “Có mấy câu mình làm mãi không được... Vốn đang muốn hỏi cậu thì lại thấy bài của cậu cũng trống không. ”
Đàn Tử Quỳnh méo miệng, môn số học là điểm yếu của các cô, nhưng kể ra thì Nhan Họa học toán vẫn giỏi hơn cô một chút. Nhưng Đàn Tử Quỳnh lại giỏi Anh văn hơn Nhan Họa, điểm Anh văn của cô luôn ở top cao trong trường, thậm chí mỗi năm trường học lại cử học sinh đi thi hùng biện tiếng Anh, Đàn Tử Quỳnh luôn được tuyển chọn đầu tiên.
“Thế này thì không ổn.” Đàn Tử Quỳnh cắn đũa, cau mày nói: “Sang năm phải thi tốt nghiệp rồi, nếu số học còn kém thì năm sau chỉ còn biết khóc thôi. Hay là chúng mình đăng ký một lớp luyện thi đi! Không, thay vì luyện thi ở ngoài, không bằng chúng ta tự lập nhóm học tập trong lớp, những người học giỏi toán sẽ giúp cho những người kém. Được đó, ý này hay, Tô Trọng Tuấn học toán không tồi, cậu ta còn quen nhiều nam sinh bên khoa học tự nhiên, nhân cơ hội này bảo bọn họ sang dạy cho chúng ta... ”
Đàn Tử Quỳnh càng nói càng hăng, Nhan Họa nghe cũng thấy ổn, hai người liền bắt đầu đi vào thảo luận phương án này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook