Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, người đàn ông quay đầu lại liền nhìn thấy cách đó không xa có một lớn một nhỏ đang đứng, lớn ôm nhỏ, hai khuôn mặt dán vào nhau, cùng nhìn về phía anh, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.

Dù có tức giận đến mấy mà bị hai cặp mắt trong suốt hồn nhiên kia nhìn thì cũng sẽ tiêu tan hết.

Anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô.

Nhan Họa phát hiện anh rất cao, ít nhất phải mét tám trở lên, làm cho một nữ sinh trung học là cô cảm thấy như thể bị áp bách khi đứng trước mặt anh, bèn theo bản năng lui về sau một bước, vẻ mặt cứng đờ không khống chế được.

Anh nhìn kỹ mặt cô một chút rồi cau mày nói: “Ra ghế ngồi đi.” Sau đó đi tới trước tủ rượu, mở một cái hộp nhỏ rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ, quay trở lại phòng khách, anh nhấc bánh bao nhỏ đang cuộn trong ngực Nhan Họa lên rồi đặt sang một bên, nhẹ nhàng bóp ít thuốc mỡ rồi bôi lên vết cắn trên mặt đã sưng đỏ của cô.

Nhan Họa sững sờ trước hành động dịu dàng này của anh, nhất thời quên mất nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngây ngốc ngồi yên một chỗ, tùy tiện để cho anh sờ lên mặt mình. Con trai tương lai ngồi bên cạnh lại vịn tay lên đầu gối cô, ngẩng gương mặt đáng yêu lên nhìn cô, hoàn toàn không biết dấu răng trên mặt mẹ là do mình gây ra.

“Mẹ ~~” Cậu nhóc gọi mẹ ngọt xớt, cố gắng chống tay muốn ngồi lên đầu gối cô.

“Duệ Duệ ngồi xuống!” Người đàn ông kéo con trai về chỗ cũ, ngón tay nhẹ chọc một cái vào gò má đỏ bừng của cậu nhóc, mở miệng dạy dỗ: “Lần sau không được cắn người nữa biết chưa!”

Cậu nhóc chớp chớp mắt, ngẩng khuôn mặt bánh bao lên cười sảng khoái với bố, không biết là có hiểu gì không.

Bôi thuốc xong, người đàn ông đem cất đi, sợ con trai lại nghịch ngợm mở ra chơi.

Nhan Họa sờ lên mặt, vết răng kia sau khi được bôi thuốc thì có cảm giác mát mát dễ chịu, cũng không còn đau nhiều nữa.

Người đàn ông nhanh chóng quay lại, anh ngồi xuống đối diện Nhan Họa, ánh mắt thâm trầm đánh giá cô từ đầu đến chân, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Nhan Họa bị ánh mắt của anh làm cho mất tự nhiên, mà người này trời sinh đã toát lên hơi thở cực mạnh, ai cũng không thể trốn tránh, cho nên lúc này cô cũng chỉ dám ngồi thẳng lưng mà không dám lên tiếng. Nhưng mà việc để cho một người đàn ông nhìn từ đầu đến chân như vậy thì quả thực là quá sức chịu đựng của cô rồi.

“Anh, anh nhìn cái gì hả?” Nhan Họa cố gắng để cho giọng nói của mình có phần mạnh mẽ một chút, đáng tiếc chất giọng mềm mại nũng nịu trời sinh đã phản bội lại cô.

Bánh bao nhỏ dường như cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa hai bố mẹ, cậu nhóc bò lên ghế ngồi cạnh Nhan Họa, đôi mắt xinh đẹp nhìn tới nhìn lui hai người. Nhan Họa vì có con trai ngồi cạnh nên cũng không còn lo lắng nữa. Nếu không phải sợ bị nghĩ là nhút nhát thì cô đã ôm lấy Duệ Duệ vào lòng để chặn ánh mắt của người đàn ông kia lại rồi.

Người đàn ông chỉ ung dung nói: “Anh chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, nguyên nhân gì khiến em lại tự nhiên biến thành dáng vẻ

Nhan Họa gật đầu nói: “Có, sau khi tỉnh lại thì em đã ở trong phòng mình rồi.” Thấy sắc mặt của anh khẽ biến đổi thì vội bổ sung: “Nhà em ở tiểu khu đường xx khu Giang Nam, thành phố N. ”

Nghe lời cô nói, người đàn ông càng tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Lần trước anh có việc gấp phải tới công ty, lúc về thì thấy em và Duệ Duệ đang ngủ trưa, nhưng lúc em tỉnh dậy thì lại khôi phục dáng vẻ của tuổi 27 rồi. Lúc đó anh cũng hỏi A Họa, nhưng cô ấy lại nói là không cảm thấy có gì khác thường cả. ”

Nhan Họa lúng túng co giật khóe miệng, biết rõ “A Họa” trong miệng anh chính là mình của tương lai, nhưng không quen bị anh gọi thân mật như vậy nên cô vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt, giọng nói có phần không mạch lạc: “Em, em cũng đâu muốn bị như vậy, rõ ràng em đang ngủ ở phòng mình, nhưng lúc tỉnh dậy lại bay đến đây rồi, may là lần trước ngủ cùng Duệ Duệ xong thì em lại quay trở về được, không thì đúng là rắc rối to. Hay là em lại đi ngủ một giấc, nói không chừng sẽ lại quay về được. ”

Người đàn ông không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cô.

Nhan Họa bị anh nhìn, tâm trạng càng thêm rối bời, chỉ đành phải ngậm miệng.

May là anh cũng không yên lặng quá lâu, hiển nhiên là đang suy nghĩ xem tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra, nói: “Như vậy thì có thể nói rằng, buổi tối khi đi ngủ thì em sẽ bị đưa tới tương lai mười năm sau, vì để cho em thích ứng được, thì cơ thể của A Họa sẽ tự động được chuyển thành dáng vẻ của tuổi 17... Không, em vẫn là A Họa, chẳng qua là A Họa thời còn là học sinh mà thôi, anh bị lầm rồi... Đúng rồi, mấy ngày trước em có gặp anh của tuổi 17 không? Anh nhớ lúc trước chúng ta học chung trường, năm lớp mười còn học cùng lớp nữa. ”

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái.

Nhan Họa: =. =! Có ý gì vậy? Sao anh có thể thay đổi chủ đề nhanh như vậy chứ? Không phải đang nghĩ xem tại sao cô lại bay được đến tương lai hay sao? Sao tự nhiên lại chuyển sang chuyện

“Có vẻ là có gặp rồi, hơn nữa anh còn có ảnh hưởng khá lớn đối với em nữa.” Anh khẽ cười, khuôn mặt anh tuấn càng tăng thêm phần mị lực khó nói thành lời.

Nhan Họa đỏ mặt, sợ mình thất thố nên mạnh miệng nói: “Cũng không có gì, giờ thể dục hôm thứ sáu mọi người cùng đi chơi bóng, sau đó đi tới chợ trung tâm ăn tối thôi, có rất nhiều người ở đấy!” Cô cố tình nhấn mạnh từng chữ để cho anh hiểu.

“Ồ...” Anh ra vẻ bí hiểm nhìn cô.

“... ”

Nhan Họa nhất thời cảm thấy rầu rĩ, tại sao Kỳ Trạch

“Ông trời đúng là đối xử tốt với em. ”

“Cái gì cơ?” Nhan Họa khó hiểu hỏi.

Tâm trạng của anh bây giờ không hề tệ, vẻ mặt cũng không lạnh lùng như trước nữa, nhưng vẫn chưa đến mức quá nhiệt tình, mười ngón tay của anh đan vào nhau rồi đặt lên đùi, động tác này khiến cho người ta có cảm giác hết thảy mọi việc đều được anh nắm trong lòng bàn tay.

Đây là một người đàn ông có tính kiểm soát vô cùng mạnh. Nhan Họa mơ hồ cảm thấy anh đã đoán ra được điều gì, cho nên mới không có vẻ tức giận như trước nữa.

Như vậy, có thể nói hiện tại anh có phần thoải mái hơn, còn thường xuyên cười nữa, là bởi vì biết cô thật sự là từ 17 tuổi bị bay đến tương lai mười năm sau, chứ không phải đột nhiên bị thu nhỏ lại rồi quên mất anh?

Nhan Họa tỉnh tỉnh mê mê nghĩ, không biết là có đúng như vậy hay không.

“Em thử nghĩ xem, 17 tuổi cái gì cũng không cần làm, ông trời còn cho em bay đến tương lai lúc 27 tuổi, để cho em biết trước được tương lai, tránh cho em sau này không biết phải nên đi đường nào.” Anh chậm rãi nói, “Hơn nữa cũng không muốn em phải thích ứng sớm với một nơi em không quen, chỉ cần ngủ một giấc là có thể quay lại mười năm trước, trở về cuộc sống 17 tuổi quen thuộc. ”

Nhan Họa giật mình, thì ra là vậy ư? Không phải cô nằm mơ, mà cô thật sự đã bay đến tương lai mười năm sau?

“Vậy thì... em ở đây rồi, còn em của 27 tuổi đang ở đâu?” Cô khó hiểu hỏi.

“Nếu không phải là cô ấy bị quay về quá khứ mười năm trước thì chắc là cô ấy đang ngủ trong cơ thể em, lúc em quay về có thể tìm hiểu xem thử có phải em của tương lai đã bay về quá khứ hay chưa. Tuy nhiên, anh thiên về phương án hai hơn, đó là cô ấy chỉ đang ngủ thiếp đi trong người em thôi.” Anh nói một cách đơn giản, “Hiểu chứ?”

Nhan Họa gật đầu, anh nói vậy thì sao mà cô không hiểu cho được. Chẳng qua chuyện này quá phi khoa học khiến cô chưa thể tiếp nhận được, nếu nói là nằm mơ thì còn đỡ, chứ ngoài đời thật mà còn có chuyện xuyên không sao?

“Đừng nghĩ nhiều quá, có nghĩ cũng không tìm ra nguyên nhân đâu.” Anh thở dài nói.

Nhan Họa gật đầu, loại chuyện phi khoa học này mà bị phát hiện thì nhất định cô sẽ bị tống vào sở nghiên cứu mất.

Nghĩ tới đây, Nhan Họa lén lút nhìn anh một cái, phát hiện chân mày của anh đang nhíu lại, thật ra những điều anh đang nghĩ trong đầu không hề đơn giản như khi anh nói ra miệng. Anh lựa chọn giấu diếm nguyên nhân là vì muốn bảo vệ cho vợ mình, đã kết hôn với nhau nên chắc là tình cảm của hai người rất tốt, nên ý nghĩ muốn bảo vệ vợ cũng là điều đương nhiên thôi.

“Cho nên, em cứ coi như là ông trời đang muốn giúp em là được!” Anh tổng kết lại.

Nhan Họa thầm nghĩ: Ông trời ơi, cái sự ưu ái này... Cũng quá kỳ lạ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương