Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại
Chương 57: Dấm chua

Bóng ngã về tây, một ngày lại như thế mà kết thúc.

Apollo điều khiển xe ngựa màu vàng hướng qua tầng tầng mây mỏng, đứng ở trước chuồng.

Đem xe giao cho nhóm người hầu đi chuẩn bị, thẳng đi trở về thần điện nghỉ ngơi.

Hắn trở nên thực trầm mặc, bởi vì nơi này không có người đáng để hắn nói chuyện, người hầu bên người toàn bộ đều bị Zeus thay đổi, tất cả cũng chỉ là tai mắt của ông ta mà thôi.

Zeus cấm hắn ra ngoài, trừ điều khiển trên mã xa mặt trời; không cho hắn liên hệ cùng vị thần nào, gần đây mới đồng ý cho muội muội Artemis ngẫu nhiên có thể đến thăm hỏi hắn; thậm chí cấm hắn nhìn trộm nhân gian, đoạn tuyệt hết thảy nổi nhớ của hắn…

Apollo sắp nổi điên, hắn bị tước đoạt là hai thứ trọng yếu nhất: tự do, còn có… người yêu sâu đậm nhất.

Hermes, ngươi có khỏe không?

Một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng, làm bạn với hắn cũng chỉ có những kí ức tốt đẹp ngày xưa, nhưng cũng không cách nào tiêu trừ nổi hối hận trong lòng.

Nằm trên chiếc giường đã từng cùng y ngủ, nhưng tìm không thấy tia ấm áp thuộc về y.

Gảy từng dây đàn Lia y đưa tặng, nhưng vẫn gảy không ra được tình nồng ý ngọt khi đó.

Thậm chí cả chiếc khăn choàng hồ ly kia, cũng không lưu lại tia mùi hương nào của y.

Tìm kiếm tung ảnh của y nơi nơi, nhưng nơi nơi cũng không tìm được… Hermes, ngươi thật sự đi rồi sao?

Ngày đó từ trong đại lao trở về, kinh ngạc phát hiện căn nhà bị lục soát lại ngăn nấp như vậy, mọi đồ vật đều được đặt ngay vị trí cũ ngày hắn xuất môn… cho dù là người hầu phục vụ nhiều năm cũng chưa chắc cẩn thận như thế, mà ngươi lại dụng tâm như vậy… Hermes, ngươi yêu nơi này lắm sao? Ngươi còn có thể trở về hay không?

Nghi vấn liên tiếp như một chiếc dùi đâm vào tim của hắn, giờ khắc này, Apollo mới ý thức cuộc sống của mình qua đi trong hạnh phúc như thế nào, nhưng hắn lại đem tất cả coi như đương nhiên, vì thỏa mãn dã tâm cùng hư vinh, lại từ bỏ người trân ái nhất mà đi truy đuổi loại hư vô mờ mịt nào đó!

Nghĩ đến đây liền hối hận không thôi! Hận không thể làm thời gian trở lại, để hắn có thể lựa chọn chính xác một lần nữa!

Thế nhưng, thời gian đối với thế gian vạn vật cũng là công bình, bất luận hắn là người, hay là thần.

Bất luận ngươi có bao nhiêu hối hận, chuyện tình đã phát sinh thì đã phát sinh, ai cũng vô pháp làm cho nó lặp lại một lần nữa.

Zeus cho thời hạn thi hành án là mười năm, nói cách khác, Hermes phải thay hắn ăn mười năm khổ sở.

Mười năm, đối với thần linh có được sinh mệnh bất tử mà nói, chính là khoảng thời gian rất ngắn.

Nhưng mà hiện tại, mỗi một ngày cũng giống như một con dao nhỏ cắt một vết thương khó có thể khép lại ở trong lòng hắn.

Hermes, mau trở lại đi, trở lại bên cạnh ta.

Để ta dốc hết tất cả để bồi thường cho ngươi, để ta dùng sức mà ôm chặt lấy ngươi, để ta hảo hảo mà yêu ngươi một lần nữa.

Apollo trốn trong phòng ảm đạm chán nản, ngoài cửa truyền đến thanh âm của người hầu: “Thái dương thần điện hạ, nữ thần ánh trăng tới thăm.”

Apollo vừa nghe, lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, kích động đi tới phòng khách.

“Artemis, ta cuối cùng chờ được ngươi tới rồi!”

“Apollo…” Nhìn vị ca ca cao lớn ngày nào đã gầy đi, trong lòng Artemis hiện lên một trận chua xót, “Ngươi có khỏe không?”

“Có cái gì tốt được hay sao?” Apollo cười khổ một tiếng, “Hiện tại nguyện ý đến nhìn ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi.”

Sau khi kế hoạch mưu phản thất bại, chư thần Olympia đều vội vàng cùng hắn phân rõ giới tuyến, tiểu thần nhóm ban đầu rộn ràng nhốn nháo chạy tới thông đồng hoàn toàn không thấy, trước cửa thái dương thần điện có thể giăng lưới bắt chim (trở nên vắng vẻ cô quạnh)… Nhưng hiện tại hắn đã không cần những thứ này nữa.

“Artemis, tìm được tung tích của y sao?”

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của Apollo, Artemis thật sự không muốn làm hắn thương tâm, cúi đầu đáp: “Còn không có…”

Cảm giác muội muội hình như có chuyện giấu giếm, Apollo càng thêm lo lắng: “Thật sự không tìm được y sao? Artemis, van cầu ngươi nói sự thật cho ta biết. Y ở dưới kia chịu khổ sao, còn bị ủy khuất gì hả… Cho dù ta không bảo hộ y được, nhưng ít nhất cũng phải đem nổi lòng của ta cho y…”

“Cũng không phải! Y…” Artemis thở dài, “Ca ca, hay là ngươi hãy quên y đi.”

“Vì cái gì?” Apollo xanh cả mặt, “Y làm sao vậy?”

“Ta thấy hắn và minh vương cùng một chỗ…”

“Cái gì?” Apollo nao nao, chỉ một thoáng đã nổi trận lôi đình, “Lại là cái tên kia! Ta phải làm thịt hắn!”

Mắt thấy Apollo nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Artemis vội vàng từ phía sau kéo hắn lại: “Apollo! Bình tĩnh một chút!”

“Người yêu của ta đang ở bị người khác cướp đi, ngươi bảo ta bình tĩnh như thế nào!”

“Ngươi một mình hạ giới như vậy, chỉ làm Zeus lại đem ngươi đưa vào địa lao! Đến lúc đó ngươi vĩnh viễn cũng không thấy được Hermes!”

“Ta nên làm gì bây giờ…” Apollo thống khổ ôm lấy đầu, “Ta không thể mất đi y nữa! Cho dù bảo ta dùng thân phận thái dương thần đến trao đổi ta cũng nguyện ý!”

“Đừng lo lắng, đây chẳng qua là suy đoán của ta mà thôi.” Artemis nhẹ giọng an ủi ca ca đang thương tâm, “Ngày đó tầng mây rất dày, ta lại ở trên trời nhìn không rõ lắm, có lẽ chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.”

“Không, ngươi không biết…” Apollo lắc lắc đầu, “Tên kia sớm đã có mưu đồ gây rối đối với Hermes, trước kia thậm chí còn muốn cướp được hắn xuống minh phủ.”

“Cái gì? Hắn đoạt không phải là Persephone sao?”

“Đúng rồi! Persephone!” Apollo bừng tỉnh đại ngộ, “Bất luận Hades này có lí do gì mà cưới nàng, nàng vẫn có thân phận là minh hậu!”

“Như vậy đi, ta đi tìm hiểu một chút tin tức nữa, hy vọng chỉ là một hiểu lầm. Nếu minh vương thật sự theo đuổi Hermes, ta phải đi nói cho Persephone biết.”

“Kính nhờ ngươi, Artemis.” Apollo buồn bả nói, “Ta tin tưởng Hermes, chỉ cần đuổi tên kia đi là tốt rồi…”

“Ta đã biết.” Artemis ôm vị ca ca gầy yếu vào lòng, “Bảo trọng, Apollo.”

Apollo lại thản nhiên nở nụ cười: “Nếu có tin tức của y liền nói cho ta biết… Ta hiện tại phải dựa vào nó để sống sót .”



Sau khi “Helen hào” xuyên qua chàng nham đáng sợ kia, lại tiếp tục lênh đênh trên biển mười ngày.

Chung quanh đều là biển rộng mênh mông, trên thuyền cái gì có thể ăn đều ăn sạch, nhóm thuyền viên vừa đói vừa khát, ngay cả khí lực để chèo thuyền đều không có .

Hoàn hảo không biết có phải “Hermes gia gia” phù hộ hay không, trên biển lại nổi gió bắc lên, giương cao cánh buồm hướng phương bắc, nhẹ nhàng mà đem thuyền đẩy đi.

Nhóm thuyền viên đều nằm trong bong thuyền, đang ra sức đấu tranh cùng đói khát, không biết ai hô một tiếng “Có đảo!”, một đám như là bị bỏ thuốc kích thích, bá một cài liền bò lên, toàn bộ đứng ở đầu thuyền nhìn.

Biển trời một màu xa xa, đột nhiên xuất hiện một chấm đen, giống như một tia hi vọng vừa mới lộ ra, dần dần tới gần bọn họ.

“Trời không tuyệt đường người a! Cảm tạ thần linh phù hộ!”

Một đám thuyền viên hỉ cực nhi khấp (vui đến bật khóc), ôm lấy nhau khóc òa lên.

Mắt thấy đảo nhỏ kia càng ngày càng tới gần, chỉ trong một thoáng mọi người bị vẻ xinh đẹp của nó chinh phục: cả hòn tiểu đảo xanh um tươi tốt, tựa hồ mỗi một phiến lá đều lóe lên một giọt nước mưa trong suốt, như một khối phỉ thúy quý báu trong biển rộng mênh mông; Cầu vồng kéo dài qua khoảng không bên trên, như một cô gái bảy màu quyến rũ; gió nhẹ phiêu đưa, ngửi thấy không phải là mùi người mà là hương khí làm người ta mê say…

Mọi người phía sau tiếp trước cướp nhau rời thuyền lên đảo, lại bị Hermes ngăn trở: “Chờ một chút! Nơi này có thể là yêu đảo đó!”

Mọi người vừa nghe, lại sửng sờ một chút, trong đó có một vị lái thuyền giàu kinh nghiệm gật đầu nói: “Ta cũng nghe nói, đảo nhỏ xinh đẹp này có thể là do hải quái ngụy trang, mọi người cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”

Vừa nói như thế, mọi người lại rụt trở về, có người gào lên: “Nhưng cũng không thể ngốc trên thuyền chờ chết a!”

“Như vậy đi, ta đi dò đường trước.” Hermes nói, “Nếu như không có vấn đề, ta liền giơ cây đuốc lên ra hiệu; nếu ta cũng chưa về, các ngươi liền lái thuyền đi.”

“Như vậy sao được! Lão Đại, ta với ngươi cùng đi!”

“Paris, ngươi là thuyền trưởng, phải lưu ở trên thuyền!”

“Ta đây đi theo ngươi.”

Thanh âm của Achilles không lớn nhưng rất kiên định, Hermes gật gật đầu, hai người cùng nhau thả thuyền nhỏ xuống, hướng tiểu đảo xanh biếc kia lao tới.

Chờ sau khi đi lên tiểu đảo, Hermes mới phát hiện nơi còn đẹp hơn khi nhìn xa nữa, bầu không khí tươi mát làm người ta sảng khoái, từng trận mùi hoa mê người, rừng cây u tĩnh sâu xa, trên phiến lá xanh tươi đọng lại giọt sương ướt át… Trong phút chốc, hoài nghi mình về tới Olympia.

Phía sau cây cối trong rừng rậm, cất giấu hai đôi mắt nghịch ngợm mang theo ý cười nhìn trộm bọn họ, như một lời mời không thành tiếng..

“Achilles, ngươi nhận thấy cái gì sao?”

“Ân, trên đảo này tất cả đều là nữ.”

“Ta hoài nghi bọn họ chính là nữ yêu trên đảo Berleigh, ngươi cần giữ vững tinh thần, ngàn vạn lần đừng để các nàng mê hoặc.”

“Ta sẽ không.” Achilles nhìn Hermes nhận định nói, Hermes kỳ quái nhìn lại, hắn lập tức bổ sung, ” Ý chí của anh hùng đều kiên định mà!”

“Ha ha, ta đây an tâm.”

Các nữ nhân thấy hai gã nam tử này bất vi sở động, dứt khoát từ trong rừng cây hiện thân ra, một đám nhìn bọn họ cười trộm.

“Rốt cục có anh đẹp trai đến đây, vận khí thật tốt.”

“Lần này đã nói rồi, không được đoạt của ta!”

“Vậy ngươi lấy thiếu niên, ta lấy võ sĩ là được chứ gì…”

“Làm sao bây giờ, đẹp trai quá đi nà, ta thật không nỡ ăn a~.”

Hermes làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu sau, đám nữ nhân kia liền xông tới, ngăn chận đường đi của bọn họ.

Toàn bộ là những mỹ nhân gương mặt mỹ lệ dáng người nóng bỏng, ánh mắt quyến rũ đưa tình chứa tình nhìn bọn họ, nhưng bất luận các nàng cười ngọt ngào cỡ nào, Hermes vẫn ẩn ẩn ngửi được mùi máu tươi truyền đến từ người các nàng.

Ở giữa đám mỹ nhân đột nhiên có một vị cầm đầu đứng dậy: “Khách nhân phương xa a, đến cung điện của chúng thiếp nghỉ ngơi một chút đi. Nơi đó không chỉ có thức ăn nước uống, còn có giường nệm mềm mại thoải mái nữa đó~.”

Hermes cười nói: “Cám ơn ngài đã chiêu đãi, chúng ta chỉ cần thức ăn nước uống thôi, chút lòng thành thỉnh ngài nhận lấy.”

Hermes đem vài kim tệ đặt vào tay nữ tử, ai ngờ nàng lại đem tay áo rũ xuống, kim tệ đều rơi xuống mặt đất.

“Chúng thiếp nơi này không thiếu vàng bạc tài bảo.” Nữ tử lộ ra nụ cười kiều diễm, hai tay bò lên cổ Hermes, “Thứ chúng thiếp thiếu chính là… Nam nhân. Nếu các chàng chịu lưu lại, tất cả mọi thứ trên đảo này đều là của các chàng.”

Hermes chỉ vào mình, cũng bắt chước nụ cười kiều mị kia: “Tỷ tỷ, tỷ thấy đệ như nam nhân cần nữ nhân sao?”

Nữ nhân ngẩn người: “Có ý tứ gì?”

“Ý của đệ là, không phải nam nhân đều cần nữ nhân, các tỷ đặc biệt chiêu đãi đệ đây chỉ có thể xin nhận tấm lòng mà thôi a.”

Nữ nhân nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, trong nụ cười đẹp trai kia lại mang theo vài phần ôn nhu, trong chốc lát đều làm mặt mày mọi người chung quanh thất sắc .

“Quên đi, nguyên lai ngươi cùng tính với bọn ta.” Nữ nhân buông Hermes ra, lại thấy Achilles bên cạnh hắn, nghĩ thầm nam nhân dương cương như vậy sẽ không không cần nữ nhân đâu, “Vị dũng sĩ này, xem vẻ mặt ngài mệt mỏi, ở lại chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi đi, chúng thiếp có thể làm cho ngài quên mất tất cả phiền não a~.”

Nữ nhân vừa định kề sát vào, lại bị Achilles vươn tay ngăn trở: “Đa tạ, ta đã có người trong lòng !”

Nữ nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, vuốt ve bàn tay của hắn cười: “Người trong lòng dạng gì thế, có tốt như chúng thiếp không?”

Achilles đột nhiên vươn tay, ôm lấy bả vai Hermes: “Chính là hắn, hai chúng ta là một đôi!”

Lần này không chỉ có đám nữ nhân 囧 ngay tại chỗ, mà ngay cả Hermes cũng hoảng sợ. Nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Achilles, nếu như đang nói giỡn, thì diễn xuất này thật quá tuyệt vời đó !

Nữ nhân đứng đầu vừa thấy đã phát hỏa, tức giận làm bộ mặt trở nên dữ tợn : “Mẹ nó cái này là thế đạo gì đây! Hảo nam nhân đều yêu nhau hết rồi! Lão nương ta hảo mấy trăm năm mới đợi được hai anh đẹp trai, kết quả tất cả đều là cong vòng rồi! Bọn tỷ muội, bất luận bọn hắn cong hay thẳng, đều lên hết cho ta!”

Nói xong một đám nữ nhân không để ý dáng vẻ mãnh liệt nhào tới, đúng lúc này, phía sau Hermes phát ra hắc quang sắc bén, như từng lưỡi dao sắc bén đâm tới từ bốn phía, đám nữ yêu kia làm sao có thể ngăn cản, tất cả đều thét chói tai tán loạn bốn phía, chạy trốn vào rừng rậm.

Sau khi các nàng trốn đi, linh lực màu đen kia không nhưng không tán đi, mà còn đem mũi nhọn nhắm ngay Achilles, một cỗ mãnh lực ném toàn bộ người hắn đi, đụng phải thân cây, thế nhưng còn không chịu bỏ qua như vậy, hùng hổ muốn giết người…

“Hades, dừng tay!” Hermes từ phía sau ôm lấy hắn, “Mau dừng tay! Ngươi muốn giết hắn sao!”

Hades nghe được tiếng la của Hermes, mới chịu thu linh lực trở về, đè ép nộ khí xuống.

Xú tiểu tử can đảm lắm, dám làm trò ra tay với Hermes ngay trước mặt hắn, không cho hắn chút giáo huấn sao được!

Hermes vội vàng đi xem xét thương thế của Achilles, hoàn hảo hắn có cương cân thiết cốt, chỉ hôn mê mà thôi, nếu đổi lại người khác đã sớm xuống Xtich xếp hàng rồi.

“Ngươi làm gì ra tay nặng với hắn như thế chứ! Hắn chỉ là một đứa nhỏ thôi mà!”

Đối mặt lời trách cứ của Hermes, Hades quay đầu khinh thường: “Đứa nhỏ gì chứ, đứa nhỏ sẽ cùng ngươi câu kết làm bậy như vậy sao…”

“Ngươi…” Hermes tức giận đến không biết nói gì cho phải, “Ngươi tìm thức ăn nước uống cho ta đi! Tìm không thấy cũng đừng tới tìm ta!”

Hades thấy lửa giận của Hermes đang mạnh, không thể cùng y chống đối nữa, đành phải yên lặng biến mất.

Hermes sợ đám nữ yêu kia sẽ trở về, cảnh giác canh giữ bên cạnh Achilles, nhớ tới lời nói hắn vừa nói, không khỏi nhíu mày.

Achilles, ngươi vừa rồi nói là sự thật sao?

Achilles nền tảng tốt, rất nhanh liền tỉnh lại, kinh ngạc nhìn một bình nước lớn cùng đống thức ăn trước mắt.

“Những thứ này… làm sao có thế?”

“Ha ha, nữ nhân vừa rồi hỗ trợ tìm kiếm đó mà.”

Achilles ngẫm lại cũng biết không phải, nhưng cũng không muốn truy vấn, yên lặng khiên bình nước lớn lên lưng, cùng Hermes trở về thuyền.

Hai người một đường không nói chuyện gì, ai cũng không muốn tìm hiểu lời nói kia của Achilles là thật là giả.

Đợi khi đi ra khỏi rừng, đột nhiên bên trong cây cối truyền đến tiếng rên rỉ dâm loạn, đi qua xem xét, dĩ nhiên chính là vài tên thủy thủ trên thuyền của mình đang cùng đám nữ yêu kia giao hoan.

Achilles dùng võ lực dọa nữ yêu bỏ chạy, nhưng khi nhìn lại đám thủy thủ kia, bọn họ đã muốn hấp hối, bị nữ yêu hút hết tinh khí.

“Nhất định là không nghe khuyên bảo, nhịn không được hấp dẫn tới đây.” Hermes thở dài, “Tìm một chỗ mai bọn họ đi.”

Bọn họ đều từng là dũng sĩ, trước mặt cơn sóng gió động trời đều có thể mặt không đổi sắc, nhưng vẫn tránh không khỏi bẩy rập của sự ôn nhu.

Ai, nam nhân a…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương