Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại
Chương 39: Chòm sao bảo bình

Hermes giúp Apollo mượn được lưới tơ vàng vô hình, Apollo cao hứng một lúc, đem cả chìa khóa tòa kim khố giao cho y, muốn bảo bối gì thì cứ việc chọn.

Cho dù Hermes sớm biết Apollo là Đại thần giàu có gần sánh với Zeus đi nữa, nhưng trong khoảng khắc đi vào kim khố của hắn, vẫn bị ánh sáng lấp lánh của tầng tầng núi vàng núi bạc làm cho mở mắt không lên, vô số kì trân dị bảo đủ mọi kiểu dáng làm người ta hoa cả mắt trợn trắng há hốc mồm, Hermes sờ sờ cái này ôm ôm cái nọ, cao hứng cười đến không ngậm miệng lại được.

Apollo có chút hối hận đã dẫn y đến nơi đây a, Hermes một lần đi vào liền luyến tiếc đi ra, vào ban đêm thà ôm cái đống vàng bạc châu báo kia cũng không thèm ngủ cùng mình, mình đành cùng hắn nằm một đêm trên đống vàng bạc kia, vậy mà y lại quay lưng về phía mình, ôm cái bình hoa thật lớn khảm đầy bảo thạch ngon lành mà tiến vào mộng đẹp, cũng không nhìn mình cái nào a.

Ngày hôm sau, Hermes bị Apollo ôm đi khỏi đó, nếu không làm như vậy, Apollo nghi ngờ y có thể nghỉ ngơi trong đó mấy trăm năm a.

Hermes lưu luyến không rời hôn tạm biệt các bảo bối, thuận tay cầm đi một viên dạ minh châu lớn bằng ngón cái, đây là vật chiếu sáng cả tòa kim khố, bề mặt bóng loáng mượt mà, tản ra ánh sáng thanh nhã trong trẻo. Hermes vừa thấy liền phi thường thích, nghĩ thầm đêm khuya về nhà làm cái đèn pin cũng tốt, ước lượng liền bỏ vào túi mình mang đi.

Hermes phát hiện, viên tiểu minh châu này không giống với dạ minh châu bình thường, cứ như có sinh mệnh vậy, dùng khăn lụa lau thì càng lau càng sáng, trong khoảng thời gian ngắn liền yêu thích không nỡ buông tay, bất luận đi tới chỗ nào, chỉ cần có thời gian rảnh liền lấy ra, thổi thổi chùi chùi, lại thỏa mãn mà bỏ vào trong túi.

Hôm nay làm xong mọi việc, nhàn rỗi vô sự, thói quen lại lấy ra mà thưởng thức.

Một bóng dáng lén lút từ phía sau tới gần, để sát vào lổ tai hắn…

“Thần sứ giả đại nhân!”

Tiếng vang bất ngờ dọa Hermes nhảy dựng lên , bảo bối minh châu trượt khỏi bàn tay, phịch một cái chút nữa đã rợi xuống mặt đất, hoàn hảo Hermesc phản ứng mau lẹ tiếp được nó ngay.

“Xú tiểu tử! Muốn hù chết ta sao!”

“Đại nhân, ta tiến vào lâu rồi, là do chính ngươi quá nhập thần, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của ta a.”

“Hừ, ngươi gan lắm! Hiện tại ngay cả ta cũng dám đùa giỡn!”

“Không dám không dám, chỉ là tiếp xúc lâu với ngươi, học mấy chiêu đùa giỡn mà thôi.” Ganymede cười hì hì, nhìn minh châu trong tay Hermes lên tiếng trêu chọc, “Nhìn bộ dạng ngươi yêu thương như vậy, đây là do thái dương điện hạ tặng phải không.”

“Ha ha, cái gì mà tặng với đưa chứ, trong nhà hắn hiện tại cái gì đều thuộc về ta, hắn cũng chính là của ta luôn, mà ta… Cũng vẫn là của ta!”

“Thật làm cho người ta hâm mộ a, cho ta xem đi.”

“Nè, cẩn thận một chút nga.”

“Ân.” Ganymede tiếp nhận minh châu, tò mò đánh giá.

“Lau một chút sẽ sáng hơn đó.”

Ganymede chiếu theo lời nói của y lau lau một chút, vốn hào quang nhẹ nhàng thoáng chốc tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

“Yêu, thật sự a! Thật thần kỳ! Ta thử lại lần nữa xem!”

Hermes nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ganymede, sau khi được mình khuyên bảo, tên tiểu tử này đã sáng sủa hơn rất nhiều, gần đây còn bắt đầu “Không biết lớn nhỏ” với cả mình, xem ra cậu ta đã thích ứng cuộc sống ở nơi đây, mình cũng không khỏi cao hứng thay cho cậu.

“Tốt lắm tốt lắm, trả lại cho ta đi, lau thêm nữa là lau trầy luôn đó nha.”

Ganymede cau cái mũi lại: “Keo kiệt, ta còn tưởng ngươi sẽ tặng cho ta nữa.”

Hermes thu hồi minh châu trong tay Ganymede, dùng khăn lụa gói kỹ thả lại vào túi, cười hắc hắc nói: “Ngươi nếu thích a, kêu Zeus đưa cho ngươi một cái, trong bảo khố của hắn còn nhiều thứ tốt hơn nữa đó.”

“Cái kia không giống, ta chỉ thích ngươi tặng đồ cho ta thôi…”

“Đi, đây là vật ta và Apollo cùng sở hữu, ít chơi với nó đi. Đúng rồi, hôm nay Zeus đi thượng người nào vậy, ta gần nhất cũng không thấy hắn.”

“Hắn đi đến chỗ thần ngũ cốc Demeter rồi, nói là con gái nàng không ở đây, cần an ủi một chút.”

“Nga, hắn thật có tâm tư đi chơi khắp nơi nha, chỗ này của ta công văn chồng chất như núi nên làm gì bây giờ?”

“Đại nhân trước hết đừng động vào, đã đến giờ cơm trưa, chúng ta ăn xong rồi nói sau.”

“Ân, cũng tốt.”

Ganymede kéo tay Hermes, đi khỏi nơi làm việc, hướng tới cung điện nghỉ ngơi cho quan viên.

Hai vị thần tuấn mĩ cứ như làn gió mát thổi qua hành lang dài, cứ như một phong cảnh di động, hấp dẫn ánh mắt của bồi bàn qua lại.

Trong những ánh mắt nhìn chăm chú về bọn họ, có một cái đến từ bóng cây trong hoa viên, thân cây cao lớn che chắn bóng dáng mảnh mai của nàng, làm người khác thật khó phát hiện sự tồn tại của nàng ta.

Ánh mắt của nữ tử kia đi theo bọn họ, u ám nhìn Hermes đang cười cười nói nói, tay nắm chặt váy dài màu trắng của mình ___ Chiếc váy dài này, chỉ khi gặp được Apollo, mới có thể nở rộ ra ánh sáng bảy màu , nhưng nó cũng đã trống rỗng lâu lắm rồi…

Sinh mệnh của nàng cũng vì ánh sáng của thái dương thần mới có màu sắc, nhưng sau khi hắn yêu Hermes cũng không thèm liếc nhìn mình một cái nữa.

Là y! Cái tên ích kỉ kia! Độc chiếm Apollo mà chúng thần yêu thương! Là y cấm Apollo cùng các tình nhân khác có liên hệ!

Từ bức thư tình Athony giao hộ có thể thấy được, hắn đối với mình vẫn còn tình ý, chính là do tên Hermes chướng mắt kia không cho bọn họ cùng một chỗ!

Ngươi đã ích kỷ như vậy thì chớ có trách ta vô tình!

Sắc mặt nữ tử âm trầm xuống, thẳng đến thấy bọn họ đi vào cung điện, mới lộ ra một tia cười lạnh, xoay người rời đi.

Hermes nhìn cả bàn đồ ăn, có cá có thịt có rượu, khi ở ngoài hành lang đã nghe thấy mùi hương của rượu và thức ăn, thoáng một cái đã làm quyến rũ được dạ dày của hắn.

“Hôm nay thật phong phú a, có việc vui gì sao?”

Ganymede cười ha hả nói: “Zeus đã phê chuẩn cho ta về nhà một chuyến, cũng ban cho phụ vương ta sống lâu thêm mười năm nữa. Ta cố ý làm bảo người ta chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, hảo hảo đáp tạ ơn đại nhân.”

“Đứa nhỏ ngốc, không phải là tiện tay thôi sao? Mà khi nào thì trở về vậy?”

“Ngày mai liền khởi hành, cho nên hôm nay muốn gặp đại nhân nha.”

“Tốt lắm, coi như là tiệc tiễn biệt cho ngươi.” Hermes cũng không khách sáo, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Ganymede cầm lấy bầu rượu, rót đầy hai ly rượu trên bàn, cấp bậc của Ganymede thấp, phải dùng loại chén nung bình thường, Hermes dùng là Kim bôi chủ thần chuyên dụng, vật này có thể làm mát lạnh lúc dịch rượu chậm rãi rót vào chén, ba dạng ánh sáng màu hổ phách trong chén bắt đầu khởi động, một loại liễm diễm thật mê người…

“Thật xinh đẹp…” Ganymede nhịn không được tán thưởng.

Hermes gật đầu nói: “Đây là do Hỏa thần Hephaistos tạo ra, Zeus ban ân cấp cho các chủ thần, kĩ thuật tinh xảo không cần phải nói, huyền diệu nhất chính là sau khi rượu đỗ vào chén, sẽ càng thêm tinh khiết và thơm so với ban đầu.”

“Thần kỳ như thế sao?”

“Ân, ngươi có muốn thử một chút không?”

“Ta sao?” Ganymede do dự một chút, “Có thể không? Có thể vượt quá thân phận hay không?”

“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, phân biệt rõ ràng như vậy làm cái gì? Cho ngươi nếm thử, trở về cũng có thể khoe khoang cùng người nhà mà.”

“Ta đây liền không khách khí .”

Ganymede thật cẩn thận nâng Kim Bôi tinh tế điêu khắc con điêu lên , trong lòng thập phần hưng phấn, bình thường khi rót rượu cho các chư thần, thường bị ánh sáng của ly rượu này hấp dẫn, hôm nay rốt cục cũng may mắn được dùng nó để uống rượu.

“Thần sứ giả đại nhân, ta mời ngươi một ly, cảm tạ ngươi đã chiếu cố ta trong khoảng thời gian này.”

“Ha ha, đứa nhỏ ngươi thực khách khí quá.” Hermes cầm lấy chén gốm trên bàn, “Đến, chúc ngươi bình an về đến nhà.”

Hai người cụng ly với nhau, ngẩng đầu quỳnh tương ngọc dịch trong chén uống cạn sạch một hơi.

“Thế nào, có phải còn tinh túy thơm ngon hơn khi uống rượu bình thường không?”

“Ân, thật đúng! Nồng mà không đục, thơm ngọt đậm đà!” Ganymede nắm ly rượu trong tay, bỗng nhiên nhíu mày, “Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Có điểm chóng mặt…”

“Không sao, dùng nó uống rượu thì rất dễ say.”

“Nga.” Ganymede cho là mình có chút say, liền ngồi xuống nghỉ một lát.

Không ngờ sau khi dịch rượu chạy vào trong bụng, đột nhiên trở thành một khối cầu lửa chậm rãi thiêu đốt, Ganymede khó chịu nói không thành lời, lại nghĩ dùng Kim Bôi uống rượu chắc là như thế này, nên cũng đem loại cảm giác không khỏe này cố nén ngược xuống.

Nhưng quả cầu lửa này đốt càng lúc càng mạnh, nhanh chóng lan tràn vào thân thể cứ như ngọn lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, Ganymede bắt đầu có chút bất an…

“Ganymede, làm sao vậy?”

“Không có việc gì…”

Vừa nói xong câu này, ngọn lửa thiêu đốt đột nhiên bùng lên, giống như ngàn vạn thanh lợi kiếm xuyên thẳng vào lục phủ ngũ tạng!

Ganymede một trận co rút, một luồng nhiệt không thể ngăn cản mãnh liệt trào lên, cổ họng cảm thấy vô cùng tanh mặn, “Oa” một chút phun ra khỏi miệng!

“Ganymede!” Hermes khiếp sợ đứng lên, vội vàng đỡ lấy Ganymede không đứng vững được nữa, âm thanh run rẫy nói, “Tại sao có thể như vậy? !”

Ganymede đau đớn cuộn mình lại, dùng sức túm lấy quần áo của Hermes, giống như hiếc lá trong làn gió thu không ngừng run rẫy. Cảm giác như có vô số bàn tay xé rách nội tạng của cậu, huyết dịch tràn đầy bị bọn nó dồn ngược ra, không ngừng tuôn ra bên ngoài, máu tươi chận cả cổ họng của cậu, chỉ có thể dùng dư quang trong khóe mắt phẫn hận nhìn về phía Kim Bôi nằm trên bàn…

“Đừng sợ! Ta đây liền mang ngươi đi tìm Zeus! Ngươi không có việc gì đâu!”

Hermes ôm lấy Ganymede đầm đìa máu tươi vào lòng, mũi tên giống như thường ngày vọt lên bầu trời, lòng như bị đặt trong lò lửa, miệng lại không ngừng an ủi hắn, nhưng ánh sáng sinh mệnh của Ganymede lại trôi dần thôi huyết dịch, dần dần trở nên u ám, bọn họ mỗi lần bay qua một chỗ, đều nhỏ một đường máu ghê người trên mặt đất…

Ganymede đã bị đau đớn tra tấn đến sức cùng lực kiệt, trong tầm mắt mơ hồ chỉ còn lại gương mặt căng cứng ẩn ẩn hiện hiện của Hermes, bàn tay vốn nắm chặt xiêm áo y, cũng vì mất đi khí lực mà dần dần buông lỏng…

Hermes thấy cậu sắp hôn mê, liền ra sức lay động bảo cậu tỉnh, lớn tiếng kêu tên cậu: “Ganymede! Không được ngủ! Chúng ta cũng sắp tới rồi!”

Nghe y hô lớn tên mình, mí mắt Ganymede giật giật, lại hơi mở mắt, như ngọn lửa trước khi tàn lụi cháy bùng lên, cậu lại thở ra một chút nữa…

Gương mặt Hermes trong mắt cậu trở nên vô cùng rõ ràng, gương mặt anh tuấn tràn ngập tinh thần phấn chấn lúc này vì lo lắng và kinh hãi, đã dần mất đi huyết sắc biến thành tái nhợt.

Toàn bộ Olympia này, cũng chỉ có ngươi là quan tâm đến chuyện sống chết của ta… Đại nhân a, kỳ thật ta rất may mắn, người uống ly rượu kia chính là ta… Nếu không ta lại phải đối mặt với những ngày tháng dài dằng dặt tuyệt vọng cùng tịch mịch bên trong Tây Uyển không có chút sinh khí kia, so với chết còn đáng sợ hơn nữa a…

Ngươi chính là khoái hoạt duy nhất của ta tại nơi này, ta trong lòng sùng bái lại không thể với tới được… là ngươi dạy ta lễ nghi trên Olympia này, là ngươi giúp ta ngăn chặn Hera đến làm khó dễ, là ngươi nghĩ tất cả biện pháp làm ta vui vẻ… Có đôi khi, ta cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật không ngờ hôm nay lại có thể bảo vệ ngươi, ta thật sự, thật sự rất cao hứng…

Ganymede mở mắt chăm chú nhìn y, thời gian ở chung bên nhau lướt qua trước mắt, đáy lòng còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng yết hầu lại bị nghẹn lại.

Cậu giãy giụa, đem toàn bộ sức lực vươn tay ra, nhẹ nhàng đụng vào hai má y, bờ môi ngập ngừng run rẩy, dốc sức liều mạng muốn nói vài chữ…

“Ganymede… ?” Hermes phát giác ý muốn của cậu, cúi đầu đem tai áp lên môi cậu.

“Đại nhân… Ta có năng lực làm chút chuyện.. vì ngươi… Thật sự là quá tốt…”

Nói xong câu này, Ganymede rốt cục cũng trút hơi thở cuối cùng, cứ như bầu trời lập tức đen lại, mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Thân thể Ganymede đột nhiên trầm xuống, Hermes một trận kinh hãi, không ngừng lay động gọi cậu: “Ganymede… Ganymede! Tỉnh, tỉnh lại… Tỉnh, tỉnh a! Chúng ta đã sắp đến sườn nam rồi! Có thể tìm được Zeus rồi! Ngươi mau tỉnh lại a!”

Nhưng lúc này đây, cho dù Hermes có la đến khàn cả giọng, Ganymede cũng không thể đáp lại được gì, cứ như một hài tử ngủ thật say …

“Không… Tại sao có thể như vậy…”

Hermes lệ trào như suối, nhỏ lên khuôn mặt lạnh lẽo của Ganymede, không thể tưởng tượng thiếu niên vừa rồi còn cùng mình đùa giỡn, hiện giờ đã biến thành một khối thi thể cứng ngắc…

Loại bi thương to lớn này làm cả người y vô lực, ngay cả đôi cánh trên bảo bối phi hành cũng quên vỗ cánh, từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới, nặng nề mà quỳ trên mặt đất.

“Ganymede a…”

Nỗi thống khổ không cách nào ức chế đập vào trái tim y, cảm giác như linh hồn nhanh chóng bị hút ra, Hermes gắt gao ôm Ganymede vào lòng, thất thanh khóc rống lên…

Zeus đang tản bộ trong rừng cùng nữ thần Demeter đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, vội vã chạy tới xem chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng chấn kinh trước mặt.

Hermes cả người đầy máu, ôm lấy Ganymede đã mất đi tri giác, quỳ trên mặt cỏ khóc rống lên.

“Hài tử của ta, phát sinh chuyện gì thế? !”

Herme hai mắt đẫm lệ mông lung ngước mặt lên nhìn, thanh âm của Zeus từ nơi nào đó thật a truyền tới, biến thành vài tiếng vang vọng trong lỗ tai… Hermes chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy “Ông” một tiếng trong đầu, hai mắt bỗng tối sầm lại, ngã ngửa về phía sau.

Zeus hoả tốc chạy về lôi thần điện, từ miệng bồi bàn mới biết được chân tướng sự tình, sau khi khiếp sợ chỉ còn tức giận!

Zeus liền tự mình đến cung điện nghỉ ngơi của quan viên, bàn rượu và thức ăn kia vẫn còn, trước tiên kiểm tra thức ăn: rượu sạch sẽ, đồ ăn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa chỉ có một người gặp chuyện không may, vậy thì nơi hạ độc chính là… Zeus nhìn về hai ly rượu trống trơn trên bàn, ly rượu gốm của Ganymede không có dị thường, sau đó kiểm tra Kim Bôi của Hermes, chùi nhẹ miệng chén một cái liền lộ ra một màng mỏng!

Đem nó để sát vào xem, vô sắc vô vị, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì!

Thuốc độc có thể giết chết thần linh bất tử, nhất định không phải là độc dược bình thường, phải là máu của yêu quái hoặc là chất lỏng của độc hoa ngàn năm, mà trong Olympia này, người thích nhất chuyện thu thập thiên kì bách quái độc, hơn nữa lại có cơ hội hạ độc chính là ___ Thiên hậu Hera!

Zeus tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại cẩn thận suy nghĩ, nếu người nàng hạ độc thủ là Ganymede, vậy tại sao độc dược hiện tại lại ở trong chén của Hermes? !

Phỏng đoán đáng sợ này làm Zeus vừa sợ lại vừa giận, nếu người uống rượu độc là Hermes…

“Mụ la sát!” Zeus không dám suy nghĩ tiếp, nổi giận hung hăng quẳng Kim Bôi trong tay xuống đất, “Ngươi đúng là một nữ nhân nhẫn tâm, quả thực là độc xà! Người đâu a!”

Thần vương cao giọng mà quát, thị quan ngoài cửa lập tức tiến vào đợi lệnh.

“Thị vệ trực thuộc theo ta đến cung Thiên Hậu mau!”

Thiên Hậu cung vào lúc chiều tối, vốn là vô cùng quạnh quẽ, nhưng những bước chân hữu lực nhanh nhẹn của bọn thị vệ đã đánh vỡ sự yên lặng của nơi này.

“Các ngươi làm gì vậy? !” Nhìn cả tòa cung điện bị bọn thị vệ võ trang đầy đủ bao vây xung quanh, Hera lớn tiếng quát lớn, “Nơi này đường đường là cung Thiên Hậu, không tới phiên các ngươi làm càn!”

“Nơi này đã không còn là cung Thiên Hậu rồi !” thanh âm của Zeus như tiếng chuông uy nghiêm thường ngày, từ cửa đại điện truyền vào, “Bởi vì sống tại nơi đây không phải là Thiên Hậu, mà là một con độc xà!”

Hera thấy sắc mặt âm trầm của Zeus, bên người lại là thị vệ trực thuộc của hắn, trong lòng không tránh khỏi lo lắng, thở sâu ra vẻ trấn định: “Đức vua của ta, ta không đắc tội ngươi cái gì a! Tại sao lại làm nhục ta như vậy!”

“Đúng là do ngươi tự rước lấy nhục!” Zeus cầm quyền trượng trong tay đi tới trước mặt Hera, “Ngươi đúng là mụ la sát! Bình thường đuổi giết tình nhân cùng những đứa con của ta, ta đều khoan thứ cho ngươi, lần này còn dám động vào Hermes? Hắn đắc tội ngươi cái gì! Nếu không phải Ganymede uống nhầm rượu độc, ngươi đã mưu sát một vị chủ thần!”

“Cái gì độc rượu cái gì mưu sát? Ta vẫn im lặng trông coi cung Thiên Hậu, cái gì cũng không có làm! Đức vua ngài vu khống, quả thực chính là vu tội cho ta!”

“Hảo, chứng cớ đúng không?” Zeus cười lạnh một tiếng, hạ lệnh cho thị vệ phía sau, “Các ngươi! Đem nơi này cẩn thận lục soát một lần! Không được bỏ qua bất kì ngóc ngách khe hở nào!”

“Tuân lệnh!” Bọn thị vệ tuân lệnh, lập tức động thủ.

“Các ngươi… Các ngươi…” Hera tức giận đến mức dậm chân, “Phản! Đều tạo phản!”

“Thiên Hậu kích động làm gì, nếu thật sự lục soát không ra manh mối gì, bổn vương sẽ trả lại trong sạch cho ngươi!”

Hera thấy Zeus chủ ý đã quyết, căn bản không thể lay chuyển được hắn, chỉ có thể đứng ở nơi đó trơ mắt nhìn bọn thị vệ lật ngược cung điện của nàng.

Nửa giờ sau, cả cung Thiên Hậu, bất luận là phòng ngủ của Hera hay phòng nhỏ của bọn thị nữ, đều bị lật ngược lên trời.

Bọn thị vệ lôi ra bình bình lọ lọ một đống các loại độc dược bày ra trước mặt Zeus, có một tên thị vệ còn lôi ra một phong thư từ phòng của nữ thần cầu vòng Iris.

Zeus mở ra xem xét, lập tức chửi ầm lên: “Apollo vô liêm sỉ!”

Sau đó nắm phong thư vào trong lòng bàn tay, bỏ vào trong túi.

Cúi đầu xem xét từng cái từng cái bình chứa các loại độc dược, rốt cuộc phát hiện ra một loại dược vật nằm bên trong cái lọ màu lam___ một loại chất lỏng trong suốt không sắc không vị, một khi dính vào một vật rắn sẽ lập tức đọng lại, người thường căn bản không thể phát giác.

“Nếu ta nói không sai, đây ắt là dịch của hoa mã gian, ngàn năm mới nở một bông, mỗi bông chỉ có thể tinh luyện ra một giọt độc dược, độc tính mạnh đến mức ngay cả thần cũng không thể ngăn chặn, ta nghĩ toàn bộ Olympia, cũng chỉ có ngươi dám cất giấu thứ này!”, Zeus đem Kim Bôi của Hermes ném vào Hera, “Ngươi xem xem, trong chén này có phải cùng một loại độc dược hay không!”

Hera cẩn thận kiểm tra thật hư, nhìn một lần lại một lần nữa, nàng quyết không tin là độc cảu mình, nhưng sự thật lại làm cho nàng vô lực… Này quả thật là cùng một loại độc!

“Không có khả năng… Cái này chảy ra ngoài như thế nào…”

“Hừ! Ta chính là hỏi ngươi đó!” Zeus bắt lấy tay Hera, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi làm tổn thương tim ta rất nhiều rồi! Chẳng lẽ mỗi một người cùng ta thân mật, ngươi đều phải đuổi cùng diệt tận hay sao! Xem ra ngươi đã không còn xứng ở lại cung Thiên Hậu này rồi, nơi này rất nhanh sẽ có chủ nhân mới!”

Hera sắc mặt tái nhợt nhìn Zeus, chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ như vậy, trong lòng oan khuất nhưng lại hết đường chối cãi, bị hắn hung hăng đẩy một cái, co quắp ngồi trên mặt đất, á khẩu không trả lời được chỉ có thể nhìn hắn giật tay ra rời đi…

…………………

Hermes tĩnh tọa, yên lặng chăm chú nhìn gương mặt trầm tĩnh nằm trong chiếc hòm thủy tinh, tựa hồ chỉ cần một giây sau, cậu sẽ mở to mắt, lè lưỡi nói với mình đó là một trò đùa mà thôi.

Nhưng liên tiếp chờ đợi bảy ngày, cũng không thấy cậu tỉnh lại, xem ra đứa nhỏ này đã đi rất xa rồi…

Hermes nhớ lại khi cậu vừa tới đây, vẫn còn là một tiểu nam hài ngây thơ e lệ, đi ra ngoài tản bộ cũng trốn sau lưng mình, mình cũng không ngừng an ủi cổ vũ cậu, nhờ thế mới giúp cậu dần dần mở rộng nội tâm, có những nụ cười tươi tắn chân thật. Cũng có những khi có thể gọi mình bằng tên “Hermes”, nhưng cậu kiên trì ngọt ngào gọi mình một tiếng “Thần sứ giả đại nhân.”….

Đứa nhỏ nhu thuận biết bao a, bọn họ vừa mới kết giao bạn hữu, tại sao trong nháy mắt liền âm dương cách biệt thế này?

Ganymede, ngươi thấy nơi này quá im lặng a, một chút thanh âm cũng không có.

Nhưng bên ngoài lại rất hỗn loạn đó, Zeus đang bề bộn diệt trừ thân tín của Hera, như nhổ tận gốc cây đại thụ.

Thời đại của Hera cũng chấm dứt rồi, ngươi cũng không cần sợ hãi trốn tránh nàng nữa.

Có lẽ, nơi này cũng không thích hợp với ngươi, rời đi chỗ thị phi này, đến một nơi không có phiền não đi thôi.

Hermes nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nhu hòa của cậu, từ trong túi móc ra một viên minh châu, nhẹ nhàng nhét vào lòng bàn tay của cậu, để cậu nắm chặt.

“Một chút lễ vật nho nhỏ, để nó chiếu sáng con đường ngươi đi phía trước. Nhớ rõ phải lau nhiều vào, không được lười biếng nghe chưa.”

Lúc này Zeus đi tới phía sau Hermes, nhẹ giọng hỏi y: “Nói lời từ biệt xong rồi sao?”

Hermes gật gật đầu: “Ân, có thể rồi.”

“Để cho ta tới đưa hắn ra đi nào.”

Hermes đứng dậy, lui qua một bên để cho Zeus có thể tới gần Ganymede bắt đầu làm phép.

Bầu trời là biển sao mênh mông, như thần đàn trống trải trên ngọn núi cao, đặt mình trong đó, mới biết mình nhỏ bé đến cỡ nào.

Zeus rót ra thần lực màu trắng hướng tới chiếc hòm thủy tinh, ánh hào quang thuần khiết chậm rãi bao trùm lấy Ganymede, thẳng đến khi hắn cùng bạch quang hòa hợp thành một thể…

Trong lúc đó, bạch quang nọ đem hòm thủy tinh nhẹ nhàng bay lên, nhất phiêu trùng thiên, một mực bay nhanh về phía chân trời xanh ngọc kia… cuối cùng trong màn đêm phía nam, biến thành mười bảy ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, như những viên bảo thạch làm đẹp cho không trung…

Nhìn kỹ, chúng nó như xếp thành thành một bảo bình tinh mỹ, rượu ngon thơm tho và tinh khiết từ trong bình chảy ra, mãi không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không khô cạn…

“Liền phong cho hắn là ‘chòm sao bảo bình’ đi.” Zeus vỗ vỗ bả vai Hermes an ủi, “Yên tâm đi, hắn ở nơi đó sẽ không tịch mịch đâu, có nhiều sứ giả tinh tú linh hồn cao thượng làm bạn lắm. Về sau nếu nghĩ tới hắn, ngẩng đầu là có thể thấy.”

Hermes gật gật đầu, rốt cục lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên.

Ganymede, ta sẽ thường xuyên nhìn đến ngươi…

Hermes thâm tình liếc mắt nhìn một lần nữa sau đó quay đầu lại, cất bước đi theo Zeus xuống núi.

Từ nay về sau, vào tháng mười một hàng năm, chòm sao bảo bình sẽ yên lặng mà thăng lên bầu trời phía nam, từ trong bình chảy ra cam tuyền ngọc lộ.

Ngôi sao chính ở miệng bình, sặc sỡ lóa mắt hơn so với những ngôi sao xung quanh, cách mỗi ba giây, lại phát ra hào quang trong trẻo.

Có lẽ Ganymede đang không biết mệt mỏi chà lau viên minh châu bảo bối trong lòng bàn tay…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương