A Oản cũng không từ chối nụ hôn của nam nhân. Nàng cảm thấy nụ hôn của người đó làm sự khô nóng trong cơ thể mình giảm đi không ít.


Nam nhân càng hôn càng sâu, hơi thở quấn quýt triền miên, không khí để hô hấp càng ngày càng ít, nếu như không phải được nam nhân ôm vào trong lòng, tiểu cô nương đã sớm xụi lơ trên giường. Tống Hoài đặt tiểu cô nương nằm lên mền gấm tối màu, hắn cũng treo lên giường, buông mành che xuống.


Tống Hoài ôm nàng lên, đặt trong lòng mình, cánh tay cường tráng dịu dàng quấn lấy nàng. Vóc người nàng quá nhỏ, mới đến cằm hắn. Tiểu cô nương nghẹn ngào rên rỉ trong lòng hắn, khó chịu vô cùng, lại không biết mình muốn gì.


Tống Hoài cởi đai lưng của nàng xuống, vạt áo liền lỏng lẻo ra. Bàn tay vươn vào trong, mở ra đống vải vóc chồng chất, cầm lấy viên tròn nhỏ kia. Quả là nhỏ, không lấp đầy nổi bàn tay hắn, nhưng mà rất mềm, nếu hơi dùng lực không biết liệu thứ nho nhỏ này có tan trong bàn tay hắn không.



Hắn cúi đầu tỉ mỉ hôn lên cái cổ trắng nõn của nàng, mùi hương tươi mát thoang thoảng. Hắn nhẹ nhàng cắn lấy da thịt trơn bóng, tiểu cô nương khẽ rên lên bất lực.


"Ưm... A huynh..." Nàng cũng không biết nàng kêu hắn là gì, hoặc là ngay người đang vuốt ve nàng là ai, nàng cũng không biết.


Nam nhân hôn lên đỉnh đầu nàng, giống như là đang an ủi, nhưng vẫn tiếp tục đi xuống. Áo ngoài đã bị nam nhân lột bỏ, rơi thành đống trên phần eo của tiểu cô nương.


Tay luồn vào phần váy tán loạn, đẩy ra quần nhỏ. Nơi đó của A Oản trơn bóng, nhỏ xinh động lòng người. Còn có hai cánh hoa cực mềm, hắn chỉ duỗi ra một ngón tay, động một chút, cả người tiểu cô nương đều run lên, yếu ớt dựa vào trong ngực hắn. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


"Ư..." Tống Oản nhẹ nhàng thốt ra tiếng nghẹn ngào, trong mắt rưng rưng.


"Xuỵt. Không sao đâu, không sao đâu..." Nam nhân an ủi nàng, mặt khác lại vươn tay trêu đùa hai cánh hoa non nớt kia. Nam nhân lại cúi người cắn lên cổ nàng một cái, hơi thở có chút không ổn định. Dù sao hắn cũng là một nam nhân nhiệt huyết sôi trào, trong lòng lại là ấu muội cầu mà không được nhiều năm, hắn thực sự sợ bản thân sẽ không khống chế được mà làm nàng bị thương.


Hắn rút một cái gối mềm đặt ở dưới eo của nàng, nâng cái mông nho nhỏ của nàng lên, sau đó cởi từng lớp quần áo của nàng xuống, ném trên mặt đất. Cái gối này là trước kia chuẩn bị sẵn, tiểu cô nương tới vào buổi trưa thì có thể dùng.



Một ngón tay xương khớp rõ ràng, thon dài thò vào bên trong nụ hoa non nớt.
"A..." Tiểu cô nương nằm trên giường, nhẹ nhàng kêu.


"Ngoan... một lát nữa là ổn." Hắn hôn phớt lên môi nàng, lại khẽ cắn xương quai xanh của nàng, cảm nhận được cả người tiểu cô nương đều đang run rẩy.


Nhạy cảm thế này à. Hắn cảm thán.


Hắn lại cho một ngón tay dò xét đi vào, bây giờ hai ngón tay đã ở bên trong cơ thể nàng.


Vóc người Tống Oản cực nhỏ, đường hành lang kia cũng nhỏ bé yếu ớt, chỉ một ngón tay mà đã làm bên trong nàng căng đầy, nam nhân vẫn còn mạnh mẽ cho thêm một ngón tay khác vào. Nàng cảm thấy khó chịu, nước mắt đã rưng rưng, cơ thể lại mềm đi. Nàng không biết đây là giải thoát hay là phải giãy dụa với nỗi thống khổ mới. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.



Tống Hoài cũng biết phải từ từ, hai ngón tay thô cũng chậm chạp tiến vào trong hoa động, rồi lại rút ra. Hai đầu ngón tay vuốt ve vách trong non mềm, cảm giác như đang sờ trên tơ lụa loại thượng hạng vậy.


Hắn cúi người phía trên nàng, một tay chống lấy cơ thể của mình, sợ đè hỏng nàng. Tống Hoài nhắm mắt, ngửa đầu, trái cổ trượt lên xuống, trong mũi phát ra tiếng thở dốc nặng nề.


Nơi hoa huyệt của tiểu cô nương dần dần phát ra âm thanh như mèo con uống nước, nhóp nhép nhóp nhép. Cảm giác tê dại kỳ quái dâng lên, âm thanh cũng vang dội trong căn phòng kín, xen lẫn hơi thở của nam nhân.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương