Khi sắc trời tối dần, chuyện bên Triều Dương Điện mới được xử lý xong xuôi.


Đã thông báo với người bên Tống phủ rồi, cho người phái xe ngựa đến đợi ở cửa cung, hoàng hậu nương nương còn muốn phái mấy cung nữ bên cạnh mình đi theo cạnh Tống Oản, nhưng như thế thực sự có hơi phô trương, nên đã bị tiểu cô nương hai mắt đẫm lệ từ chối rồi.


“Vậy ta để nữ y lại cho con, phải uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi cho thật tốt đấy biết không?” Hoàng hậu nương nương ôm Tống Oản, trong lòng cực kỳ không nỡ.


Tiểu cô nương ngoan ngoãn đồng ý.


Bà thở dài, bảo A Cố đưa Tống Oản đến cửa cung.






Khi Cố nữ quan đưa Tống Oản lên xe, nhìn thấy bên trong là Tống đại nhân thì không khỏi sững sờ, nhưng Tống Hoài đã giang tay ra, đón A Oản vào trong lòng, hắn gật đầu với Cố nữ quan, nói: “Cảm ơn.”


Cảm ơn nàng ta đã chăm sóc cho A Oản, hoàng hậu nương nương đột nhiên rời khỏi tiền điện, hắn nghe nói hình như là một tiểu thư của nhà nào đó xảy ra chuyện, lúc đó hắn rất là căng thẳng, hoàng hậu sẽ không vô duyên vô cớ thất thố, mà người bà thương nhất cũng chỉ có A Oản thôi. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


Cố nữ quan thấy Tống Hoài ôm tiểu cô nương, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói ra, tuy có hơi không bình thường, nhưng nghĩ đến việc Tống Hoài lớn Oản Oản mười mấy tuổi, huynh trưởng như cha, cũng là điều dĩ nhiên.


Nàng ta lưu luyến không nỡ nhìn xe ngựa đi xa, cùng tiếng chào tạm biệt nhẹ nhàng trong trẻo của nàng.


“Sao thế…” Trên xe ngựa, Tống Hoài nhìn gương mặt tiều tụy trắng bệch của tiểu cô nương, đầu hè còn khoác chiếc áo choàng chặt kín, có hơi đau lòng.


“Ta… đến tháng thôi.” Tống Oản có hơi ngại ngùng, vùi đầu thật sâu vào lòng huynh trưởng, để huynh trưởng ôm nàng thật chặt, nàng thật sự rất nhớ huynh trưởng, tuy dì hoàng hậu đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng rất muốn về nhà.


“Bây giờ vẫn ổn chứ.”


“Còn đau một chút, nữ y bảo trước khi ngủ phải uống thuốc giảm đau một lần là được.” Giọng của nàng rất yếu.



Dáng vẻ nhỏ bé của nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn trong rất đáng thương, hắn thở dài, nâng mặt nàng hôn lên thật lâu mới buông ra, hắn cũng rất là nhớ nàng.


Nàng thở hổn hển một hồi, rồi lặng lẽ nói: “A huynh hôn, ta liền thấy không còn đau nữa rồi.” Lời này là nàng lừa hắn đấy, nhưng nàng thích a huynh hôn nàng, nam nhân mỉm cười, nhẹ nhàng hôn nàng, để nàng gục vào trong lòng hắn.


Xe ngựa về đến phủ, xung quanh đều là màn đêm tĩnh mịch, hắn bế nàng xuống xe ngựa, đặt nàng xuống giường hắn, bảo nàng ngủ, bây giờ hắn có một số chuyện không hiểu, có thể đi hỏi nữ y mà hoàng hậu đưa đến phủ. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


Nữ y nói xong, Tống Hoài dựa lưng vào ghế trầm mặc một hồi, phải rồi, lần đầu của hắn và A Oản, hắn sợ nàng mang thai nên đã cho nàng uống canh ngừa thai.


Nghe nữ y nói, chuyện này có thể làm chảy máu không ngừng, đau đớn vô cùng, huống hồ phản ứng của Oản Oản cũng rất dữ dội.


“Có cách gì có thể cải thiện không.” Tuy tiểu cô nương không nói, nhưng hắn chăm nàng lớn tới mức này, sao không biết nàng đau chứ.



Nữ y do dự, những gì cần nói nàng ta đã nói hết rồi, Tống đại nhân hỏi chi tiết như thế, chính là hỏi luôn cả phương thuốc, ngoại trừ tổn hại của thuốc ngừa thai trước đó, cộng thêm Tống cô nương sinh ra vốn đã yếu ớt, nhưng tác dụng của thuốc bổ ấm cơ thể này vốn rất chậm…


Tống Hoài thấy dáng vẻ nàng ta như có lời muốn nói nhưng lại không nói ra được, nhàn nhạt mở miệng, nói: “Ngươi đã xuất cung, rất khó trở về lại, nếu không thể tận tâm, giữ ngươi lại cũng không có tác dụng gì.”


Ngữ khí của hắn rất nhẹ, ý nghĩa lại rất nặng nề, khiến nữ y nghe vậy thì không khỏi giật mình sợ hãi.


“Cách thì có, con gái đến kỳ kinh nguyệt sẽ rất đau, cũng là chuyện thường thấy, tuy đau giống cô nương thì rất ít… sau khi gả cho người ta thì tốt rồi, khả năng… khả năng sinh con, rất tốt.” Nữ y nhìn sắc mặt của Tống đại nhân rồi cúi đầu xuống nói. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


Những lời này thật sự thật sự không tiện nói với trưởng bối nam của cô nương, nhưng Tống phủ tính ra cũng chỉ có hai vị chủ tử này.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương