Huynh muội tống thị
-
Chương 20:
"Vậy a huynh, vẫn để ta uống đi..." Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói vậy với hắn. Dù sao nữ tử cũng uống thuốc tránh thai này nhiều.
Nam nhân cúi đầu hôn sâu một cái, tiểu cô nương liền không nói thêm được câu gì. Trong khoảnh khắc răng môi triền miên, lưỡi của nam nhân cướp đi nước bọt thơm ngọt trong miệng nàng. Cái lưỡi nàng cũng không có chỗ trốn, không khí như bị nam nhân đoạt đi hết, suy nghĩ rối tung cả lên.
Lúc Tống Hoài buông nàng ra, nàng chỉ có thể ngồi phịch trong ngực nam nhân mà thở hổn hển, trong mắt cũng dâng lên tầng hơi nước. Hắn đột nhiên cảm thấy có hơi nóng, cả người cũng nhộn nhạo lên. Hắn là nam tử tráng niên, tinh lực tràn đầy, những người này chưa từng thấy hết hứng.
Nhưng A Oản của hắn thì không thể. Hắn thở dài trong lòng, thoáng dịch chuyển bên dưới, đùa nàng.
"Nếu muốn uống thuốc, chỗ ta còn nhiều lắm, thật sự muốn uống ư?" Nam nhân vuốt ve gương mặt của nàng, hỏi.
Nàng xụi lơ vào trong lòng hắn, không nói lên lời. Trên mặt Tống Hoài cũng lộ ra nụ cười.
"Trong cung truyền lời, bảo muội mai tiến cung, đi chứ?" Hắn thấy nàng dịu đi, lên tiếng hỏi nàng, cũng chuyển chủ đề trước đó đi.
"Vâng, đi." Nàng gật đầu, ỷ lại trong lòng huynh trưởng. Gần đây nàng rất dính hắn. Nếu hắn ở đây, nàng đều ở bên cạnh hắn.
"Hửm?" Hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
"Lúc đoan ngọ, dì có nói với ta, bảo ta vào trong cung ở với nàng hết đêm thất tịch. Ta đồng ý rồi."
Bây giờ cũng cuối tháng sáu, Đoan ngọ đương nhiên là một tháng trước, lúc hai người đang chiến tranh lạnh. Hoàng hậu nương nương luôn yêu thương A Oản, này cũng là bình thường. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
"A huynh không nỡ rời xa ta hả?" Nàng dịu dàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam nhân xoa mặt nàng, không đáp.
"Ta cũng không nỡ xa a huynh." Nàng cọ vào lòng bàn tay huynh trưởng, trên tay huynh trưởng có vết chai, cọ lấy mặt nàng tạo cảm giác thô ráp, nhưng nàng lại thấy dễ chịu, giống như mèo con được vuốt lông vậy.
"Nhưng mà dì đáng thương lắm, một mình ở trong cung lớn thế, cũng chỉ có ta đến ở bên dì." Nàng ngáp một cái.
Tống Hoài bật cười. Sợ chỉ có nàng mới cảm thấy một người dưới một người trên vạn người như Hoàng hậu sống đau khổ, không nơi nương tựa thôi. Hoàng hậu tiến cung ba năm, cùng với Hoàng thượng cực kỳ đằm thắm, còn sinh ra Thái tử, nếu như nói có điều tiếc nuối thì hẳn là thiếu một cô con gái đi.
"Được rồi, vậy mai ta đưa muội đi nhé?" Đưa cũng chỉ có thể đến cửa cung.
"Đừng..." A Oản ngồi thẳng dậy, cố gắng ôm lấy cổ của huynh trưởng, nói: "Ta sẽ không nỡ xa a huynh mất, a huynh đừng tới tiễn ta."
"Sáng để Cố nữ quan tới đón ta là được." Nàng lại ngáp một cái.
Nàng thực sự buồn ngủ lắm rồi. Dáng vẻ buồn ngủ nhưng lại cố không ngủ đúng là đáng yêu không chịu được.
"Ngủ đi." Nam nhân xoa đầu nàng. Xem ra tối qua đúng là mệt chết nàng rồi.
"Vâng..." Tiểu cô nương lí nhí nói gì đó không rõ, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Tống Hoài gọi người dọn những thứ trên bàn đi, hạ nhân đi vào thấy dáng vẻ ôm ấp rõ thân mật của hắn với muội muội lại làm như không thấy, rất có quy củ đi ra.
Hắn đặt A Oản lên giường, mở hộp bên giường ra. Hắn cởi quần lót của nàng ra, tách hai chân non mịn của nàng ra một chút, lại lấy trụ ngọc sạch sẽ đặt trong hộp ra, thoa lên thuốc mỡ màu xanh nhạt, đẩy vào bên trong của tiểu cô nương. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.
Trụ ngọc tuy nhỏ, nhưng lạnh buốt, lúc mới vào được một nửa, Tống Oản liền tỉnh lại.
Nàng ngủ không quá sâu, cảm giác tiểu hoa huyệt có chút lành lành liền mơ màng tỉnh lại. Lúc này mới phát hiện a huynh đang nhét một thứ kỳ quái vào trong cơ thể của nàng. Nàng theo bản năng muốn quay người đi, lại bị a huynh giữ eo lại.
Nàng suýt thì đau đến ứa nước mắt.
"Đau quá a huynh." Lần này chỗ hắn đè lại còn có một vùng màu xanh tím, vốn không thể chạm vào, chỉ cần chạm một cái là đau. Nàng liền cảm thấy có hơi ấm ức.
"Là ta không tốt, làm muội đau rồi à?"
Hắn vội vàng buông tay, ngồi dịch vào giường một chút, nửa ôm lấy nàng, xem xét tình hình của nàng.
"Ừ..." Tống Oản nhích lại gần hắn, giọng mũi đầy ấm ức vang lên: "A huynh, ta không muốn thứ kia đâu, khó chịu lắm." Nàng lại buồn ngủ lắm rồi.
"Ngoan, như này mới khỏi nhanh được... Chẳng lẽ muội muốn ngày mai lúc Cố nữ quan tới đón, muội lại không đi nổi à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook