Tống Oản bệnh liên tục mấy ngày.


Vì cơ thể nàng còn non nớt, sau khi bị nam nhân ức hiếp thì đúng là đau đến khó chịu, cộng thêm nàng bị cảm, bệnh này phải qua bảy, tám ngày mới khỏi được. Trương Viện Chính trừ ở Thái y viện thì ngày nào cũng giống như điểm danh đến Tống phủ, trong lòng cảm thán độ sủng ái mà tiểu phu nhân này nhận được.


Hôm nay, sau khi tiễn Trương Viện Chính đi, tiểu cô nương vén rèm lên, lộ ra một gương mặt nhỏ thanh tú động lòng người, ôm lấy eo nam nhân.
Nàng thỏa mãn thở dài một hơi.


Thật ra mỗi lần nàng nghe Trương thái y nói chuyện cân nhắc trước sau, giọng nói đều đặc biệt buồn cười.


Nàng ôm lấy eo Tống Hoài, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "A huynh, bây giờ ta là tiểu thiếp của huynh sao?"


Tiểu cô nương chớp đôi mắt to nhìn hắn. Tống Hoài vừa bực vừa buồn cười, nàng học được mấy lời này từ đâu vậy.


"Thật à?" Tiểu cô nương vẫn không từ bỏ.


Tống Hoài sống ba mươi mấy năm, da mặt cũng không có dày như nàng, nói không được những lời này.


Hắn cười bất đắc dĩ, hai tay ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi trên khuỷu tay mình, bế như bế trẻ nhỏ đi ra ngoài.



Hắn đặt nàng lên ghế, đám hạ nhân lục tục tiến tới, đặt đồ ăn lên bàn. Người tới lui đều cúi đầu, không dám nói nửa chữ. Người trong phủ hắn đã đổi qua một lượt, trước khi chưa chuẩn bị kỹ càng hắn không thể để lộ chuyện của bọn họ trước mặt người khác, như vậy sẽ làm tổn thương đến A Oản của hắn.


Trong phòng rất nhanh chỉ còn chừa lại hai người họ.


"A huynh, có thể bảo Ngọc Châu mang chăn mền ta thường dùng qua đây không? Chăn mền của huynh cứng quá, nằm không thoải mái..."


"Được." Hắn gật đầu, sau đó múc thêm cho nàng một bát canh cá.


"Giường cũng cứng..." Nàng vẫn còn phàn nàn, nam nhân liền cười.


Sau đó Tống Oản gọi Ngọc Trâm đến, bảo nàng ấy đến tiểu viện Thanh Trúc nói với Ngọc Châu.


Trên bàn phát ra âm thanh bát đũa chạm vào nhau, Tống Oản rất nhanh bỏ bát đũa xuống, dùng nước trà để súc miệng. Tống Hoài lắc đầu, vừa mở miệng liền bảo nàng dùng thêm một chút, nhìn dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt mà ăn cơm còn không nhập tâm như này. Tiểu cô nương lại nhảy xuống ghế nhào vào trong lòng của hắn.


Gần đây nàng rất dính hắn.


Cơ thể Tống Hoài bị đập vào có hơi chao đảo một cái. Hắn thở dài, cũng chỉ đành buông bát đũa xuống, ôm lấy nàng.


Lúc này Ngọc Trâm cũng quay về, hành lễ với nàng. Có điều nàng ấy dẫn theo một nha hoàn khác. Tống Oản dựa vào trong lòng nam nhân, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


"Ngọc Châu đâu?"


Ngọc Trâm vẫn đang nhún người hành lễ với nàng, không dám trả lời.
Thấy vậy, Tống Oản có hơi sững sờ. Mấy ngày này nàng đều quên, đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy Ngọc Châu.


Nàng liền quay đầu trực tiếp hỏi nam nhân.


"A huynh, Ngọc Châu của ta đâu?"


Tống Hoài không trả lời câu hỏi của nàng, mà nói: "A Oản, ta đưa mấy người tốt hơn qua chỗ muội, Ngọc Châu chưa bảo vệ tốt cho muội, đây là lỗi của nàng ta. Ta không thể để kẻ đưa muội vào nguy hiểm ở lại bên cạnh muội được."



"Ta chỉ muốn Ngọc Châu." Tiểu cô nương rõ ràng thấy không vui: "Huynh trách nàng ấy vì chuyện ở Tây Sơn Tự sao. Nhưng mà a huynh, đó không phải lỗi của nàng ấy, mà là lỗi của ta."


A Oản của hắn nào có sai gì chứ. Hắn thở dài.


"A huynh!" Nàng gọi hắn.


Hắn liền gật đầu với nàng, cuối cùng thỏa hiệp. Cho dù kết quả thế nào thì nàng luôn thắng. Sau đó, Tống Hoài liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Trâm, Ngọc Trâm liền lui ra.


"Vậy đêm nay ta ở lại tiểu viện Thanh Trúc ngủ nha, a huynh." Nàng trượt khỏi chân hắn, nam nhân còn dùng tay che chở cho nàng: "Đừng nhớ ta quá." Nàng nói rồi nhanh nhẹn đi ra cửa.


Nam nhân cười, nhìn bóng lưng của nàng rời đi.


Mấy ngày này A Oản vui vẻ hơn trước kia nhiều, cứ như là đạt được thứ đồ chơi đã chờ đợi từ lâu mà khó có được. Nhưng niềm yêu thích của đứa nhỏ này, có thể kéo dài bao lâu chứ... Hắn có hơi thất thần. Nếu mọi người có đọc bản dịch ở trang khác cũng nhớ qua Luvevaland đọc để ủng hộ mình có view nhé.


Hắn lại tự giễu mà nghĩ, chẳng lẽ mấy ngày này cả đêm tương tư được thân mật với A Oản, hắn không vui sướng sao, chẳng lẽ đâykhông phải là kỳ vọng kín đáo của hắn à. Cuối cùng hắn đành ích kỷ một lần.


Hắn cầm áo choàng lên, đến thư phòng.


___


Tống Oản trở về tiểu viện của mình, trông thấy Ngọc Châu đang đứng ngay ở cửa tiểu viện chờ mình. Ngọc Châu tiều tụy đi không ít, trên mặt và tay lộ ra đều không có vết thương. Nhưng khi nhìn thấy cô nương đi về phía mình, ánh mắt của nàng ấy hình như có chút rưng rưng.



"Ngọc Châu, ngươi tìm cho ta bộ ấm chén sứ hoa bốn mùa mà trước kia ta rất thích đi... Ta nhớ chắc là có, ngươi tìm được thì đưa đến chỗ a huynh của ta. Ta không thích ấm trà ở chỗ huynh ấy..."


"Vâng." Ngọc Châu nén lại hơi nóng trong mắt, nhún người nhẹ giọng xác nhận. Nàng ấy vốn là người hoạt bát, bây giờ càng trở nên trầm ổn thế này. Tống Oản lại bảo Ngọc Châu tìm cho mình rất nhiều thứ, đồ của mình mà nàng cũng không nhớ ra được để nơi nào rồi.


"Ngọc Châu, ngươi đừng sợ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi." Nàng nói.


Cuối cùng Ngọc Châu không nhịn được mà rơi nước mắt, quỳ trên đất, ôm lấy eo của nàng, khóc lên. Nàng vỗ nhẹ vào lưng Ngọc Châu.





Nàng chơi trong viện tử của mình một hồi, cũng mệt mỏi. Thế là ngủ trưa một giấc trong tiểu viện Thanh Trúc, lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Nàng đứng dậy, miễn cưỡng gọi người. Là Ngọc Trâm tiến đến, bây giờ trên cơ bản đều là Ngọc Trâm hầu hạ nàng.


"A huynh đâu?" Nàng hỏi.


"Đại thiếu gia còn đang ở trong thư phòng ạ." Ngọc Trâm đáp.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương