Huynh Hữu Đệ Cung
-
Chương 10
Nhưng chính vì vậy, mới cảm thấy càng mất mặt.
Cư nhiên để ý thức đang thanh tỉnh bị dìm xuồng, cùng chính thằng em ruột làm ra cái chuyện này. Hơn nữa…. tuy rằng ngay từ đầu có một nửa là bắt buộc, nhưng rồi tới lúc sau, phản ứng của mình…., cái kia….
Cho dù không muốn thừa nhận, không hề chống cự lần lượt tới cao trào, căn bản là chuyện bình thường.
Cơ thể của tôi…. để làm chi cùng người thường giống nhau ?
Thật đáng xấu hổ…
Vô lực ghé vào bàn lấy tay ôm mặt.
Cư nhiên cùng đồng tính làm tình, đối tượng lại là thằng em, hơn nữa mình vẫn là bị đè, càng đáng hơn là còn thực sự hưởng thụ.
Đấng sinh thành sẽ chết đó ?…..
Tôi sẽ phải xuống địa ngục ư ?
Càng nghĩ càng thấy ảo não. Đều do nhất thời ngăn không được hấp dẫn, sa vào nhục dục quả nhiên là tội ác tày trời….
Tưởng tượng lại khi đó bị nó áp đến mức rên rỉ thét chói tai thành cái bộ dạng này, liền nhịn không được muốn đập đầu vào tường.
Tôi rốt cuộc là làm anh kiểu gì vậy !
“Lạc Thiệu Hữu.”
…..
“Lạc Thiệu Hữu !”
………..
“Thiệu Hữu, thầy gọi mày kìa.” Đứa ngồi cùng bàn làm tròn bổn phận đẩy đẩy tôi.
“A….” Phục hồi lại tinh thần, vội đứng thẳng, nhìn nhìn vào đứa bạn lương thiện dùng bút viết trộm mấy câu rồi đem đáp án đọc lớn lên, sau đó dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông thầy đành cúi đầu ngồi xuống.
Tiếp theo…. Tiếp tục thất thần.
“Mày sao vậy ? Y như mất hồn.”
“Tối qua ngủ không được” Tôi bừng tỉnh, thấp giọng nói đại.
Tôi nhất định là thằng đần, khi đó như thế nào ngu tới mức đến mức đi qua đó, lúc bị nó đè nếu kiên quyết phản kháng một chút thì tốt ròi, chẳng sợ không có gì dùng, dù sao cũng là chống cực…. nói đến đó, ngay từ đầu sẽ khong vào phòng nó !
Tên kia hiện tại không chừng đang nói xấu sau lưng mình ?
“Những cậu bé trong thời kỳ trưởng thành, có đôi khi cùng người cùng giới làm ra những hành vi tối kỵ, thậm chí bắt chước những hành động…. ?
Gì ? Lớp sinh vậy mà còn giảng đến cái này ?
Tôi vội vảnh tai.
Đứa ngồi cùng bàn nói nhỏ : “Lại tới nữa….”
Ông thầy dạy sinh của tụi này có tiếng là không giảng theo bài, thường xuyên bỏ bài giảng nói đến những vấn đề cách mười km, hôm nay rõ ràng là học chuỗi sinh vậy, không biết như thế nào cư nhiên xả tới vấn đề đồng tính luyến ái.
“Chuyện này kỳ thật thường thường chỉ là để giảm bớt những cảm xúc bùng nổ mà thôi, cũng không nhất định xuất phát từ tình yêu đồng giới….”
Thiết, quả nhiên.
Lạc Thiệu Cung làm chuyện này với tôi, đều chẳng qua là bởi vì nó muốn tìm đến nơi vơi bớt thôi. Mới không giống với cái gì “thích” mà nó nói.
“Anh à, em thích anh.”
Tôi hôm qua nó nói những lời này lặp lại không dưới một trăm lần, hại tôi tới giờ lỗ tai còn ông ông tác hưởng.
Kia cũng chỉ là vì để gia tăng tình thú thôi ?
Ừm, nhất định là vậy, đàn ông trên giường, thằng nào mà không uốn lưỡi bảy tấc nói mấy lời buồn nôn đó.
Tôi cũng chẳng tin nó thật sự thích tôi.
Tên kia, trước kia ngay cả thừa nhận tướng mạo của tôi, lại thường thường chẳng nghĩ tốt cho người là anh nó. Lúc đi nhà trẻ, nó bày ra gương mặt nghiêm túc nói với tôi “Nếu mày không phải anh tao thì tốt rồi”, tôi tức giận đến phát khóc chạy đi tìm mẹ, nó lại lộ ra cái mặt vô tội.
Thiên tài Lạc Thiệu Cung của Bắc Cao….
Trong giáo hội của nó thì hội viên gì gì đều có, câu lạc bộ nhiếp ảnh tùy tiện chụp nó một tấm cũng có thể bán lấy tiền.
Thân là thiên tại lại có thằng anh phàm nhân chuyên đội sổ như tôi, nó chắc là cảm thấy mất mặt lắm.
Tình cảm anh em còn chưa nói tới, cái gì mà lung tung gì đó, như thế nào có thể.
Tôi có một chút không cam lòng cắn viết, xuất thần nhìn sách giáo khoa.
Không biết vì cái gì, trong lòng có điểm hu không.
“Thiệu Hữu, trận bóng rổ buổi chiều, mày có tới xem không ?”
“Không đi.” Vì vấn đề cá nhân, tôi đối với bóng rổ hoàn toàn không có hứng thú.
“Nhưng hội trưởng là tay chủ lực, tuyệt đối sẽ ra thi đấu đó.”
Không cần phải nói, “Hội trưởng” của cái thằng ngồi cùng bàn chính là thằng em thiên tài của tôi.
“Sân vận động chỉ sợ đã sớm chật ních, làm sao có chỗ cho chúng ta.” Mỗi lần có Lạc Thiệu Cung xuất hiện trong trận đấu là y như rằng, trước mấy tiếng đồng hõ đã chật ních mấy em nữ, làm hại những người chân chính mê bóng rổ muốn xem trận đấu ngược lại không có chỗ yên thân.
Huống chi trận này còn liên quan đến chuyện Bắc Cao có thể tham dự cuộc đấu toàn tỉnh không.
Không cần nghĩ cũng biết trong nhà thi đấu đã đông nghìn nghịt.
“Mày là anh trai của hội trưởng, luôn luôn có đặc quyền chứ.”
“…..” Chọc tới nỗi đau của tôi. Nó bao lâu nay có đối đãi với tôi như anh trai à.
“Anh !”
Nhân vật chính của buổi nói chuyện xuất hiện, mặt đầy tươi cười nhìn tôi.
Da đầu chợt run lên.
“Mày coi mày coi, cậu ta nhất định là gọi mày đi xem trận đấu, tao đã nói mà….” Đứa ngồi cùng bàn kích động không thôi.
Cho xin đi, mày hưng phấn cái gì.
Thằng bất hảo chắc là đã đói bụng, muốn kêu tôi đi đến căn tin mua dùm nó mấy thứ linh tinh…..
“Anh à, đến xem trận đấu của em được không ?”
Hả ?
Thật khó tin……
“…..Nhưng có lẽ không có chỗ……” Tôi do do dự dự.
“Yên tâm đi, đương nhiên sẽ vì anh chuẩn bị vị trí tốt nhất.” Nó từng bước tiến lên nắm lấy tay của tôi. “Anh sẽ đi chứ ?”
Ê, bên cạnh còn có người, ngươi như vậy quang minh chính đại sờ tay của ta…..
“Ta cùng Đan Thực muốn cùng nhau học bài.” Miệng nói cho có lệ, tay âm thầm dùng sức rụt lại, ánh mắt cố gắng nháy nháy với đứa ngồi cùng bàn.
“Phải không ?”
Xin ngươi đấy, không cần gặp ai cũng tùy tiện cười như bị điện giật, không phát hiện đứa ngồi cùng bàn của thằng tôi tội nghiệp đang nhìn đăm đăm sao ?!
“A….” Cái thằng bạn ngu ngốc bắt đầu nói lắp, “Cái này….”
“Cậu không cùng anh trai tôi đi xem trận đấu sao ?”
“A, bởi vì không có chỗ….”
Ê, Đan Thực, mày không nên trả lời như vậy chứ !
“Không sao, tôi sẽ chừa cho cậu.”
Ê, chờ chút.
“Thật vậy hả ? Thật tốt quá, cảm ơn cậu !!! Tôi nhất định sẽ cùng Thiệu Hữu đi !”
……….Thằng phản đồ này !
“Vậy phiền cậu dẫn anh tôi đến nhà thi đâu.” Lạc Thiệu Cung cười mê người, đem chữ “dẫn” kia nhấn mạnh. Ngươi sẽ không tính là là dùng chữ “bắt” đó chứ ?
Thằng bạn mê gái ngồi cùng bàn cảm động đến rơi nước mặt, liều mạng gật đầu tình nguyện trung thành.
Cái thằng bán bạn cầu vinh !
Vì thế buổi chiều tôi đã bị Đan Thực áp tới sân vận động, mỗi người trên tay một túi bỏng ngô, tư thái siêu cấp ngu xuẩn.
“Mày tưởng mày đi xem phim à !” Tôi hạ giọng.
“Chúng ta tới xem hot boy mà !” Nó vẻ mặt vô hạn.
…………….Vì cái gì tôi lại có thằng bạn một than nam tính vừa nói tới hot boy là nước miếng đầy miệng ?
“Anh, anh tới rồi.” Lạc Thiệu Cung mặt đầy tươi cười từ đám người chạy về phía tôi.
Mọi người tầm mắt đều rơi xuống người tôi.
Không khỏi một trận rùng mình.
Được lắm, hình như cũng dính chút vinh quang, nhưng là….
Không cần trước mặt nhiều người như vậy làm vẻ như cún con nắm tay ta, ta cũng đâu phải sẽ không đi.
Môt màn thì thầm.
“Chẳng phải là anh sinh đôi của Lạc Thiệu Cung sao ?”
“Tuyệt đối không giống !”
“Sinh đôi khác trứng à ? Anh mà thoạt nhìn tưởng là em.”
“Thất vọng thật…..”
“Em trai so với cậu ta thật đẹp hơn nhiều.”
Câm miệng cho ta, ngoại lai các ngươi đi chết đi !
“Mặt nho nho, bộ dạng cũng đáng yêu.”
“A, cậu ấy quệt miệng ! Thật đáng yêu !! Nhìn thấy là biết vạn năm làm thụ !”
“Thật muốn sờ thử một phen….. thích thật !”
Gì, phải, phải không ?
Các ngươi thật là có mắt !
Cơ mà, thụ là cái gì ?
“Hai người ngồi yên ở chỗ này, em phải đi chuẩn bị.”
Ngươi nên sớm đi đi. Làm gì có người trước khi thi đấu còn thảnh thơi như vậy.
Nhìn mấy cái ghế vàng kim ở góc nhìn tuyệt hảo kia, Đan Thực kích động đến mức hai mắt phát sáng. Chờ Lạc Thiệu Cung vừa đi, liền ôm lấy cánh tay tôi vẻ mặt say mê : “Bộ dạng của Hội trưởng cười rộ lên thực ghê gớm ! Tao trước giờ có thấy cậu ta cười vậy đâu ! Oa ! thực ngây người…. Thiệu Hữu thực hạnh phúc, có thể cùng nó ở cùng một chỗ…..”
Tôi lấy cái túi dùng sức đạp vào cái mặt mê gái của nó : “Chuyên tâm ăn bỏng của mày đi !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook