“Thảo nào thảo nào thảo nào!”

Sau khi nghe tôi nói hết mọi chuyện đã xảy ra, Lôi Nam Vũ vẻ mặt kinh ngạc. “Không phải nói quá…nhưng mà hai người cũng gan quá đi? Dám ngả bài với ba mẹ sao?”

“Là tự anh ấy…” Tôi thở dài. “Không liên quan em.”

“Khụ khụ, Kỳ Diễn, em nói thật đi, em thích anh trai em không?”

Lôi Nam Vũ cười cười vừa kì quái vừa xấu xa mà hỏi. Tôi có chút ngạc nhiên, lại có chút phiền toái, tức giận nói: “Em không biết!”

Lôi Nam Vũ sửng sốt, sau đó cười rộ lên. “Này này, đối phương là con trai đó, trả lời không biết giống như là trong lòng đã có kết quả rồi…em hiểu không?”

“Hiểu cái gì! Em không thích anh ấy!”

“Được rồi. Nhưng mà ít nhất vẫn thấy lo lắng đúng không? Muốn đi gặp đúng không?”

“…Đúng.”

“Vậy đi! Đi, chúng ta cùng đi.”

Lôi Nam Vũ dứt khoát lôi tôi đi hướng bệnh viện.

“Nhưng mà…”

Lôi Nam Vũ đi ở phía trước, vừa đi vừa xua tay. “Nhưng mà cái đầu em! Bọn họ không cho em gặp em liền ngoan ngoãn không gặp sao? Đây là Kỳ Diễn sao?”

…Nhưng mà.

Thông thường, lời dì chửi chỉ như gió thoảng bên tai tôi mà thôi. Nhưng không đến bệnh viện là vì không muốn dì sinh sự nữa.

“Nha, ở trường không học hành mà đàn đúm một lũ sao?”

Che lỗ tai. Nghe thấy giọng nói chua ngoa bên tai mình, tôi lại nhớ ra thêm một lí do vì sao mình không đến bệnh viện.

Dì luôn có mọi cớ để có cơ hội chỉ trích tôi.

Lôi Nam Vũ kì thật là lần đầu gặp dì, nhưng nghe tôi kể cũng không phải lần một lần hai. Việc này ngày qua ngày cũng có hiệu quả, khiến cho trong nhận thức của Lôi Nam Vũ, người phụ nữ này chính là vô cùng độc ác, dì ghẻ Bạch Tuyết cũng theo không kịp.

Nhưng mà phản ứng của Lôi Nam Vũ lúc này thật khiến tôi không lí giải nổi. Đứng trước mặt dì, nhíu mày lại nhìn một lúc, sau đó giơ tay chỉ thẳng vào mặt dì, bảo: “Đồ độc ác!”

Mặt dì liền biến sắc.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hai người đó đã đứng ở hành lang bệnh viện mà to tiếng cãi nhau.

Tôi biết dì có thể mắng cũng có thể đánh, mà hôm nay mới biết Lôi Nam Vũ ngoài đánh nhau cũng còn biết mắng. Hai người nói qua nói lại không ngừng, tuyệt không dùng đến những lời thô tục, nhưng sẽ làm đối phương tức chết. Chính vì những lời họ mắng nhau quá cao siêu, cho nên tôi ngốc lăng đứng một bên nghe xong cũng không nhớ.

Cãi vã rất mau khiến cho người trong bệnh viện tụ lại. Cuối cùng phải đến khi có bác sĩ đến khuyên can: “Có chuyện gì vậy? Bệnh viện là nơi không được phép to tiếng ồn ào. Cậu là học sinh? Trường học không đến đến đây cãi vã gì? Mau về trường học.”

“Đi thì đi.”

Lôi Nam Vũ không muốn tiếp tục lớn chuyện, kéo tôi, hướng ra phía ngoài.

Cứ như vậy ngày đó tôi vẫn không gặp được anh.

Tan học trở về nhà, nghe ba bảo tiểu phẫu rất thành công, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau cuộc tiểu phẫu tôi thật sự càng muốn đến xem xem hiện tại anh thế nào

Lôi Nam Vũ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi: “Kỳ Diễn, còn muốn đến thăm Trình Trí Viễn không? Anh nghĩ ra ý này. Bà kia hẳn là vẫn nhớ mặt anh, hay là anh đến kiếm chuyện lôi bà ta đi chỗ khác, em tranh thủ lúc đó vào xem Trí Viễn thế nào?”

“Có được không?” Tôi hơi do dự. “Dì ấy…đánh người thực không hề bận tâm, em sợ anh chịu thiệt thôi.”

“Có cái gì! Anh em với nhau không tiếc gì mạng nha!” Lôi Nam Vũ cười nói. “Huống gì có đánh cũng làm sao đánh lại được anh? Yên tâm!”

Tôi nghĩ thấy cũng phải.

“Anh Nam…”

“Cái gì?”

“Anh thật tốt.”

Lôi Nam Vũ lắc lắc đầu: “Hiện tại mới biết?”

Trên đường đến bệnh viện, lúc đi ngang qua một cửa hàng, tôi bước chậm lại.

“Sao đấy?”

“Đi thăm bệnh, cũng phải mua quà chứ nhỉ?”

Nhìn đến những món đồ đằng sau cửa kính của cửa tiệm đó, tôi chợt nhớ đến chiếc khăn của anh, nó đã sớm mất từ hơn một năm trước rồi. Bên trong cửa tiệm xem chừng có rất nhiều loại khăn khác nhau, chắc chắn cũng sẽ có một món thích hợp với anh.

“Cái gì mà đi xem bệnh mua quà chứ?” Lôi Nam Vũ nói. “Chẳng qua em muốn tặng quà cho người ta thôi!”

Gói kĩ một chiếc khăn màu xám phi thường mềm mại, lúc đến trước bệnh viện tôi lại mua thêm hoa quả, Lôi Nam Vũ đi phía sau tôi cứ thế mà mang theo khuôn mặt như đang xem trò cười.

“Mục tiêu kia rồi! Ở hành lang bên kia. Anh qua trước, sau đó tự mình chạy vào xem Trình Trí Viễn nha!”

Trước lúc đi Lôi Nam Vũ còn quay lại giơ ngón tay cái đại ý thắng lợi, tôi cũng gật đầu một cái, nói: “Được, trông cả vào anh.”

Tựa vào vách tường lạnh băng, tôi đợi một lát, nghĩ cũng được rồi liền đi, mà chưa được vài bước đã đụng mặt dì.

Tôi nhìn xung quanh, Lôi Nam Vũ đâu rồi? Không phải nói đánh lạc hướng dì sao?

Thế nhưng nhìn xung quanh không hề thấy Lôi Nam Vũ. Ngược lại dì nhìn thấy tôi, hai mắt trợn lên.

“Đến đây làm gì?!”

“Tôi…tôi chỉ muốn nhìn anh.”

Dù gì cũng bị bắt, thà ăn ngay nói thẳng luôn từ đầu.

“Mau cút!” Không ngoài dự liệu, dì ngay lập tức giơ tay đuổi tôi. “Đồ hồ ly, đem con tao lùa thành như vậy còn chưa đủ? Lại còn muốn đến đây? Mau cút! Con tao không cần mày thăm!”

Tôi lười cãi. “Tôi đi, tôi đi. Nhưng dì có thể đem mấy thứ này đến cho anh ấy được không?”

“Hừ, Tiểu Viễn nhà tao không cần đồ của mày! Tóm lại dính đến mày chẳng bao giờ có chuyện tốt! Đồ của mày hẳn cũng chẳng may mắn gì!”

“Dì Mạnh.” Tôi thở dài. “Tôi không có ác ý, thực sự là lo lắng anh ấy mà thôi.”

Tôi thật sự là…có chút nhớ.

Hơn nửa tháng không gặp. Trước lúc tiểu phẫu tôi cũng đã không thể đến chăm sóc.

Nếu không phải bởi vì muốn gặp anh, hiện tại tôi sao phải đứng đây ăn nói khép nép?

-Hết chương 48-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương