Huynh Đệ Niên Hạ
-
Chương 39
“Tiểu Diễn…em…ghét anh sao?”
Yên lặng chưa được bao lâu, anh lại lên tiếng.
“Anh dùng morphine, hiện tại đầu óc không bình thường, không nói chuyện với anh.”
“Anh…bình thường rồi mà.” Anh cười khổ. “Thà rằng bây giờ đầu óc tê liệt, ít nhất sẽ không cảm thấy …khó chiụ trong lòng.”
“Đúng vậy, em ghét anh cũng là đúng.Thân thể anh như vậy, chỉ biết gây phiền toái cho em, còn làm em bị thương, trên tay em giờ vẫn còn sẹo. Em hận anh, anh hiểu…”
“…”
“Nhưng mà…Tiểu Diễn, kì thật…anh thà bị thương. Bởi vì trong lòng anh, em chính là bảo bối, vậy mà lại làm em tổn thương… Ngày đó anh rất hối hận. Lúc em tát anh, trên tay đầu máu, anh…anh lúc ấy vừa sợ hãi vừa khó chịu…nhiều máu như vậy…lại là do anh…”
“Anh đừng nói…” Tôi ngắt lời. “Em không muốn nghe.”
“Được, anh không nói. Tiểu Diễn, anh…”
“…”
“Em…trả lời một câu được không?”
Anh lo sợ mà nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng liền nghiêm túc hỏi. “Tiểu Diễn, nếu chúng ta…không gặp nhau trong hoàn cảnh đó, em có khả năng…thích anh không?”
“Nếu sự tồn tại của anh không tổn hại gì đến người thân của em, phá tan gia đình em, nếu như chỉ là hai người bình thường không quen biết. Tiểu Diễn, nếu là như vậy…khi anh đem trao trái tim mình cho em, em có bao giờ sẽ…tiếp nhận anh không?”
“Không có khả năng, anh.” Tôi lạnh lùng nói. “Em thích con gái.”
“Nhưng anh cũng không phải…là thích con trai.” Vẻ mặt anh lúc đó khó coi vô cùng. “Anh chỉ như vậy với em thôi.”
“Nhưng em là con trai, Trình Trí Viễn, như vậy là biến thái.”
“…Biến thái..sao? Không sao, anh vốn không bình thường, không sao hết…”
“Em thì khác, anh, em hiện tại nói lại cho anh rõ.” tôi tiến tới gần mặt anh, không thèm nhìn đến đôi mắt bi thương đó, hung hăng nói. “Đừng kéo em vào mấy chuyện rắc rối phức tạp, những lời kia anh nói, em không muốn nghe lại lần thứ hai, anh hiểu chưa?”
“Những lời kia…là anh bảo thích em, yêu em sao?”
“…” Tôi thực muốn nổi giận! Vừa mới nói xong mà đã lần thứ hai nghe lại.
Tôi cảm thấy gân xanh trên trán mình cũng nổi lên, mà dường như anh cũng nhìn thấy, cho nên chậm rãi cúi đầu.
“Được rồi…em không thích, anh sẽ không nói nữa. Nhưng…sau này, em có thể lại coi anh là anh trai không?”
“Anh vốn không phải.”
“Nhưng mà…nhưng mà…” Anh vội la lên. “Tiểu Diễn, anh có thể không nói anh yêu em nữa, nhưng chúng ta vẫn là người nhà chứ? Vẫn là người nhà! Chẳng lẽ sau này làm anh trai em cũng không thể sao?”
“Người nhà?” Tôi cười lạnh. “Xin anh đấy, ngay cả ba cũng đã không muốn là người một nhà, chẳng có ai là người thân ở đây hết. Anh, gọi anh chẳng qua chỉ đơn thuần là anh mà thôi, không phải quan hệ gia đình, được chưa?”
“Không được! Tiểu Diễn, em không thể làm thế… Chúng ta vẫn là người một nhà, là người thân!”
“Không phải anh nói thế nào liền thế ấy, thực sự, anh, anh rất phiền!”
Ngoài khung cửa sổ, bầu trời trông có vẻ rất u ám, cõ lẽ sắp mưa nên sắc trời tối sầm lại. Trong tâm tôi vốn đã âm trầm, giờ lại càng thêm trầm xuống.
“Em đi gọi điện thoại cho dì tới đón anh, đi trước.”
Ở bên ngoài gió thổi rất mạnh, những hạt mưa cuối cùng cũng lác đác rơi xuóng. Trong người chỉ còn vài xu lẻ, ở đầu dây bên kia vẫn là tiếng tút dài không người nghe máy. Dì đã đi đâu mà rốt cuộc giờ này vẫn chưa về nhà?
Dì không đến, tôi không thể đi.
Tuy rằng trong lòng chán ghét, nhưng để anh một mình trong bệnh viện, tôi chính là không làm được.
Cũng chẳng hiểu đây là cái chuyện gì nữa…Mâu thuẫn như vậy…
Tôi đứng đó lo nghĩ. Mà trong khi đó anh thấy tôi không trở lại cũng rời khỏi giường bệnh, một thân suy yếu xuống dưới tìm tôi. Lúc anh đứng trước mặt, tôi hận không thể đập cho anh một trận.
“Anh cứ nghĩ…em đã đi rồi.” Anh nhìn tôi, biểu tình như bị vứt bỏ, cuối cùng lộ ra một tia cười. Tuy rằng chua xót nhưng vẫn là yên tâm.
“Đi kiểu gì? Mẹ anh còn không nghe điện thoại!Mưa to như thế, em lại không mang theo tiền! Vừa mới hỏi mấy y tá, trong bệnh viện cũng không có ô dự phòng, nếu vẫn cứ mưa như vậy thì không thể về!”
“Không sao đâu Tiểu Diễn.” Anh cười. “Mưa sẽ tạnh thôi.”
Thế nhưng mưa thực sự không tạnh. Đã bốn tiếng rồi mà mưa vẫn chưa ngớt. Đã là bảy giờ tối, tôi vẫn không ngừng gọi điện về nhà mà vẫn không ai bắt máy.
Hoàn toàn không bình thường chút nào.
Ba mà tăng ca đến giờ này chưa về là chuyện bình thường, nhưng giờ này anh chưa về thì dì hẳn là phát điên lên đi? Hay đến trường để tìm? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không có khả năng. Con dì giờ này chưa về, ngồi nhà phì phò oán giận tôi mới là cá tính của dì.
Tóm lại…không thể cứ ngồi chờ ở bệnh viện. Anh nếu không về nhà thì học sẽ lo lắng.
“Mưa có nhỏ hơn một chút, bác sĩ nói anh đã không sao, Tiểu Diễn, chúng ta về đi.” Anh cũng muốn sớm về nhà.
“Trước tiên nói cho anh biết, nếu anh đi mưa mà đổ bệnh, cũng đừng để mẹ anh đổ vạ lên đầu em.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Cơ thể anh vẫn còn yếu, cho nên tôi không thể không giúp anh. Trời đã tối đen một mảng, dưới chân toàn là nước, mỗi một bước đi đều không thoải mái gì.
Trời mưa to là thế, đèn đường cũng không có, trăng đương nhiên cũng mất dạng, xung quanh bao trùm bởi nền đen, vài giờ liền mưa xuống khiến cho trên đường càng vắng vẻ, như là đang đi ở chỗ mờ ảo không có một bóng người, toàn bộ thế giới, ngoại trừ mưa lạnh rát quật vào người cùng với bàn tay còn sót lại chút hơi ấm của anh, thì cái gì cũng không có.
“Tiểu Diễn…trời tối quá…”
Đúng vậy, tối đen. Mỗi bước đi đều phải cẩn thận, thật sự khiến người ta thấy phiền muốn chết, mau mau về đến nhà thì tốt rồi.
-Hết chương 39-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook