Huynh Đệ Niên Hạ
-
Chương 32
Đó là ba tôi sao?
Đúng vậy, là ba. Chỉ sinh ra tôi, như vậy không xứng được gọi tiếng ba. Ngoài việc đó ra thì ba đã làm gì xứng đáng với tiếng gọi ấy chưa? Mỗi ngày ném cho tôi chút cơm thì có nghĩa lí gì sao? Cũng không phải là nuôi chó, ba là nuôi con trai mình! Tôi là người, không phải chỉ cần cho tôi chút cơm thì nghĩ rằng tôi sẽ quẫy đuôi mà quấn lấy bên cạnh!
Chớp mắt, tôi thấy dì Mạnh vào bếp lấy dao ra. Dì định làm cái gì chứ, tôi thấy buồn cười. Dì thật ngu xuẩn, tôi không đánh dì, cũng không đánh con dì, tôi đã không muốn liên quan mà dì còn tự xông vào?
Có dao thì tôi sợ sao? Đây còn không phải cho tôi cơ hội sao Dì giết tôi thì phải đền mạng, còn nếu là tôi thì sẽ chẳng sao.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ làm gì!” Anh lại vọt tới muốn cướp con dao. Dì giơ cao lên, nói. “Tiểu Viễn con tránh ra!Tránh ra cho mẹ! Thằng ranh kia, phải băm chết nó!”
Đây đây, tôi còn đang bình tĩnh chờ dì tới băm tôi ra đây.“Mẹ! Mẹ nghĩ cái gì! Gia đình này có cần vậy không?! Các người hòa thuận một chút không tốt sao! Tiểu Diễn đã rất đáng thương, đừng làm em ấy thêm khổ nữa!”
Anh đoạt được con dao trong tay mẹ mình, sau đó đặt lên bàn trà. Tôi nhìn chằm chằm con dao đó, không rõ tại sao, trong mắt tôi, tai tôi lúc đó, không nhìn thấy, nghe thấy gì khác. Thế giới xung quanh khi đó chỉ tồn tại một con dao này.
Tôi vươn tay cầm lấy nó, oán hận thật lâu đã tích tụ thành vậy, tôi nhìn sang người phụ nữ kia. Cũng không nhớ lúc ấy tôi đã nghĩ gì, cứ thế đi đến chỗ dì ta, không rõ mình muốn làm gì, mà dường như đã quá rõ ràng.
Tôi nhìn, nhìn người phụ nữ mà tôi phải gọi là dì. Giết chết mẹ tôi, cướp đi hết thảy, người phụ nữ đó…
“Tiểu Diễn! Không được!”
Tôi không nhớ mình chỉ cầm dao đứng đó hay định làm gì dì, chỉ nhớ anh đã hét lên, đẩy tôi một cái. Thật sự không dừng nhiều lực, thế nhưng tôi lại ngã nhào xuống.Phía sau tôi là bàn trà bằng thủy tinh, lúc tôi ngã nó cũng bị con dao làm cho vỡ từng mảnh. Bàn trà nát, người tôi cũng bị găm vào bao nhiêu vụn thủy tinh. Chỉ một thoáng ấy cả người tôi đauđến run rẩy.
Tôi đăm đăm nhìn, thế rồi thấy máu chảy.
“…”
Tiểu Diễn? Tiểu Diễn…”
Tôi cúi đầu, trong tầm mắt chỉ còn đôi chân thon dài của anh. Đầu cảm thấy choáng váng, anh đã ngồi xuống bên cạnh như muốn vươn tay ôm tôi, thế nhưng anh không ôm, mà trước đó gạt con dao ra khỏi tầm với của tôi.
Ha..hóa ra trong lòng anh, ở gần tôi lại nguy hiểm như vậy?
Haha. Được rồi…đây mới chính là bộ mặt thật đi?
Gạt người không nổi nữa rồi đúng không?! Vô số lần thân thiết, nuông chiều, vô số lần cho tôi cảm giác mình rất quan trọng với anh, nhưng vừa thấy tôi có thể làm hại đến người phụ nữ kia liền đẩy tôi, không chút do dự.
“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, em không sao chứ?”
Tay tôi đè lên đống thủy tinh vỡ đã đau muốn chết. Tôi cũng chẳng thèm để ý nữa, nắm chặt tay.
Tôi cảm thấy nóng ran. Cảm thấy chết lặng.
Ngẩng đầu, dĩ nhiên là nhìn thấy anh đang lo lắng, nháy mắt đó tôi thật sự muốn đem toàn bộ thủy tinh vỡ trong tay mình tạt lên mặt anh.
Cũng không sao cả đúng không? Anh là con trai người phụ nữ kia, bọn họ cướp đi tất cả, thế nhưng còn hành hạ tôi, nghĩ muốn khóc mà cũng muốn cười người phụ nữ độc ác kia, lại càng hận anh vì vừa mới gạt tôi ra, bây giờ lại làm vẻ mặt lo lắng cho tôi như vậy. Chính là…tôi vẫn chẳng làm gì được, Vẫn chẳng đành lòng khiến anh bị thương tổn gì.
Tôi hận mình, hận người. Hận đến bóp chặt tay, chảy ra thật nhiều máu. Đúng là tôi đáng chết. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt buồn cho tôi, đau cho tôi, còn thấy anh vô tội? Còn thấy không đành lòng? Kì thật tôi như thế này quả là đáng buồn…
Ai sẽ thương tôi, sẽ thật lòng vì tôi chứ?
“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn!”
Chậm rãi ngẩng lên, tôi hình như đã khóc, tôi nâng lên bàn tay đầm đìa máu đến trước mặt anh.
“A… A…” Anh cầm lấy tay tôi, như là đột nhiên không biết đến cách nói năng nữa. Anh cầm tay tôi như thể đang nâng niu một thứ bảo vật gì vậy, vừa bàng hoàng, vừa bất lực, mắt đã lại đỏ hoe.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi Tiểu Diễn, anh không phải… Anh không phải cố ý… Trời ạ… Anh… Anh…”
Tôi phút chốc rút tay lại, đứng lên.
Qủa nhiên toàn thân đều đau. Nhưng vì sao lại đau đến vậy, tôi đã lười muốn nghĩ.
Cảm giác đau đến chết lặng ấy tôi cũng đã không đếm nổi mình phải trải qua bao nhiêu lần rồi.
“Tiểu Diễn, xin lỗi! Anh, anh thật sự không có ý!”
Thế rồi…tôi dùng chính bàn tay bị thương ấy tát anh, khiến cho máu đỏ nhiễm cả lên khuôn mặt đã tái nhợt.
Anh nhìn vệt máu, sau đó hóa đá, hai mắt thất thần nhìn tôi.
Dù sao đã đau đến cùng cực, đã đau đến mất đi cảm giác rồi, tôi lau nước mắt, bước qua mặt bọn họ, đi ra khỏi căn nhà này.
Tôi hận…
Tôi hận anh, hận cả gia đình này.
Tại sao lại muốn lừa dối tôi? Chỗ này vốn không có chỗ cho tôi thuộc về nữa, tôi không thuộc về nơi này, cũng không có nơi nào để thuộc về hết. Cả thế gian này đã không còn ai cho tôi cảm giác muốn ở gần!
Đáng lẽ tôi phải đi rồi. Đáng lẽ bước đi thì không nên ngoảnh lại nhìn nữa! Vĩnh viễn không quay về nữa!
Đêm đó tôi đến khu đất trống trong khu nhà, chui vào một ống bê tông rỗng ruột, cuộn mình lại. Tôi nghe thấy âm thanh của anh, anh gọi tôi, tiếng gọi từ xa ấy còn mang theo nức nở, cứ từng chút, dừng chút dội lại, khiến tôi hoảng loạn, mệt mỏi.
Nước mắt làm hai bên má bỏng rát, thế nhưng khi rơi xuống bàn tay lại chỉ thấy lạnh ngắt. Đến nửa đêm không còn biết đi đâu, tôi đã đến ngôi nhà cũ của bà.
Bà đã đến sống với cô lâu rồi, ngôi nhà cũ này thì vẫn để không. Sinh hoạt một thời gian ở đây,tôi cũng đã biết rõ nó như lòng bàn tay.
Băng bó sơ qua vết thương, tôi nằm gục xuống ngủ qua một đêm.
-Hết chương 32-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook