Huynh Đệ Niên Hạ
-
Chương 27
Dù đã uống thuốc nhưng cảm giác không đỡ hơn chút nào, tôi vẫn giúp anh xoa xoa bụng, bụng anh giống như lần đó, vừa lạnh vừa rắn.
“Anh, có đau nhiều lắm không? Có muốn đi vào phòng vệ sinh không?”
Mặt anh trắng bệch, chật vật gật đầu, hai tay vẫn ôm bụng.
“Vừa uống thuốc, qua một lát sẽ ổn. Em giúp anh xoa xoa, anh, không sao.”
“Ừ…”
Anh rõ ràng đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng lại trấn an tôi, mỉm cười.
“Tiểu Diễn…vẫn là như trước…vẫn tốt với anh…”
Anh như thế này, tôi còn có thể tàn nhẫn hay sao? Mặc kệ anh sao? Không có khả năng! Tôi dùng sức xoa xoa mái tóc anh, vừa muốn tức giận, lại muốn mỉm cười đáp lại.
“Tiểu Diễn…đau…”
“Anh, ở đây có túi chườm, em lấy cho anh chườm nhé?”
Anh gật đầu. Sau khi làm nóng xong, tôi mang túi chườm đến, đặt lên bụng anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa.
“Tiểu Diễn, vẫn đau quá…Anh lạnh…”
Tôi giúp anh ngồi dậy, mình ngồi phía sau để cả người anh tựa vào trước ngực mình. Anh cuộn người lại, khẽ run.
“Còn lạnh không?”
“Lạnh…Tiểu Diễn, ôm chặt một chút.”
Tôi càng khẩn trương ôm thật chặt, khuôn mặt tái nhợt của anh ngay kề mặt tôi, đôi mắt ấy nhắm chặt, lông mi dài cũng run run, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống bên thái dương.
“Xoa nhiều…giúp anh xoa…đau..”
“Anh, kiên nhẫn một chút.”
“Ô…” Tuy rằng tôi cố gắng xoa, muốn anh mau đỡ hơn một chút, anh lại đột nhiên kêu lên một tiếng, hai tay ấn chặt bụng,ngửa đầu tựa lên vai tôi.
“Anh, anh à?”
“Ha… A a… A… Đau… Đau…”
Tôi giữ chặt lấy anh, lại càng xoa nhiều hơn nữa, anh vẻ mặt thống khổ, tựa trong ngực tôi vặn vẹo, rên rỉ. Nháy mắt đó tôi thấy mình hoảng hốt, bởi vì tôi ảo giác. Anh ở trong lòng tôi để cho tôi ôm, tôi xoa, anh ở trong lòng tôi phát ra tiếng rên rỉ, vẻ mặt khổ sở, thanh âm đó, dáng hình đó, thế nhưng hết sức gợi cảm.
Gợi cảm? Tôi thấy như bị sét đánh, bị chính suy nghĩ thoáng qua trong tôi dọa sợ.
Cái từ này trong cuộc sống của tôi dĩ nhiên còn ít nhắc đến, dù sao tôi vẫn còn nhỏ, chỉ ngẫu nhiên biết đến qua tv này nọ thôi. Tôi…rổ cuộc nghĩ cái gì đây? Trời ạ! Tôi đã nghĩ gì vậy! Sao tôi lại có một suy nghĩ quái dị đến thế!
Tôi…tôi…
“A…đau quá..”
Anh lại kêu lên, kéo tôi trở về thực tại, tôi đã không dám nghĩ đến điều kì quái kia nữa.
Anh đau thành như vậy, thế nhưng tôi còn ở đó thất thần.
“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn anh đau quá… Đau quá a!”
Anh nói anh không hề khóc, từ ngày đó cũng đã nửa năm, quả thật tôi cũng không nhìn thấy anh khóc một lần nào nữa. Chính là hiện tại bởi vì quá đau đớn, khóe mắt anh đều đỏ hoe.
“Anh…”
“..” Anh vẫn vặn vẹo, đến mức sức tôi cũng không giữ được nữa. Anh ngã xuống giường, cắn chặt chiếc gối, túi chườm sớm đã bị vứt một bên, cả người anh run rẩy dến mức không thể run rẩy hơn được nữa.
“Anh, thật sự không được, em mang anh đến viện!”
Tôi cho tới bây giờ chưa gặp anh bị đau như vậy, cho nên không dám chần chừ thêm nữa. Bệnh viện cách trường học không xa, tôi ôm lấy anh, được bác bảo vệ trong trường và cả giáo viên đưa đến viện.
Bác sĩ bảo rằng anh cần phải súc ruột, nếu súc ruột mà không ổn thì phải làm phẫu thuật, muốn tôi mau chóng gọi người nhà đến. Tôi đi gọi điện cho người phụ nữ đó, trong thời gian chờ người nhà đến thì bá sĩ cũng đã chuẩn bị hoàn tất để tiến hành, bọn họ dường như rất gấp gáp, thế nhưng trong mắt tôi lại là rất chạm, rất chậm.
Anh đau đớn nằm trên giường bệnh, lúc này bác sĩ, y tá đều đang lo việc cho nên chỉ có tôi ngồi cạnh anh, trấn an anh, tay vẫn giúp anh xoa bụng.
“Tiểu Diễn..anh không muốn súc ruột…không muốn…”
Anh đau đến mức nói đã không còn sức nữa, lắc đầu nguầy nguậy, ở bên tai tôi thì thào.
“Anh, nhịn một chút, nhịn một chút sẽ ổn thôi. Nếu không làm vậy sẽ rất nguy hiểm. Anh nghĩ xem, súc ruột vẫn hơn là phẫu thuật, đúng không?”
Nhưng mà súc ruột cũng rất khó chịu đi, nếu không anh đã không sợ như vậy. Tôi giúp anh xoa xoa, chạm đến cả những vết sẹo của anh, thấy thương anh rất nhiều, thấy anh không đáng chịu nhiều đau đớn đến thế…
“Tiểu Diễn… Tiểu Diễn…”
Tiếng của anh cơ hồ không còn nghe rõ, hai tay anh mặc dù vẫn ôm bụng, nhưng đã không còn chút sức nào, mềm nhũn.
“Đau..”
“Tại sao… Tiểu Diễn, em nói…là tại sao?”
Lúc anh được đưa vào phòng cấp cứu, tôi chỉ còn cách ở ngoài và chờ đợi.
“Làm sao? Tiểu Viễn rốt cuộc làm sao?” Dì cuối cùng cũng tới, túm lấy vai tôi mà lay.
Bác bảo vệ và thầy giáo vội đến giải thích cho dì hiểu, vừa nghe chuyện, người phụ nữ ấy lại khóc. Tôi ngược lại thấy có chút may mắn, lần này xem ra dì chẳng có cớ nào mà đổ lỗi tại tôi.
Mãi tới giữa trưa anh mới được ra. Chỉ một lúc không gặp, trông anh tiều tụy hẳn đi, gương mặt tái nhợt như bị rút hết máu, mái tóc cũng ướt dính lại, đôi mắt gượng mở nhìn xung quanh.
Tôi đưa tay vào trong chăn, chạm đến bụng anh, thật tốt, đã mềm trở lại rồi.
Mẹ anh ở một bên thổn thức, tôi cũng rất đau lòng khi thấy anh như vậy, khẽ xoa xoa cho anh
“Mẹ…đừng lo lắng. Có phải…giữa trưa rồi không? Hai người có đói không?”
“Tiểu Viễn con đói không?Muốn ăn gì không mẹ sẽ mua cho con? Nếu không muốn ăn đồ bên ngoài mẹ sẽ về hầm canh gà.”
“Con không muốn ăn.”
“Dì muốn ăn dì không?” Tôi đứng lên, hỏi. “Tôi bây giờ đi ăn, có thể mua cho dì.”
“Không ăn!” Dì hừ một tiếng. “Tao cũng không vô lương tam như vậy, Tiểu Viễn như vậy còn nuốt trôi?!”
“Không ăn? Vậy tôi đi ăn.”
“Mày! Đó, Tiểu Viễn con xem, anh trai bị đau đến như vậy một chút cũng không lo lắng, con xem!”
Tôi đóng lại cửa phòng, át lại tiếng nói của người bên trong.
-Hết chương 27-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook