Huynh Đệ Niên Hạ
-
Chương 11
Qua một lúc lâu, anh mới mở cửa kéo tôi vào trong.
“Chính mình cắn!” Anh gạt tay mẹ mình ra, nói lớn. “Bởi vì các người đánh Tiểu Diễn, chính mình cắn!”
“Đứa nhỏ này!” Mẹ anh đau lòng, đi tìm thuốc.
Tôi bước qua, đối với ba ở bên cạnh đã không còn gì muốn nói.
Tựa hồ giờ phút này, tôi chẳng còn liên quan gì đến ngôi nhà này cả. Tựa hồ chỉ có cái nắm tay thật chặt của anh, được anh bảo vệ, mới khiến tôi thấy an lòng.
Đây còn là nhà của tôi sao? Còn là nhà của Kỳ Diễn sao?
“Tiểu Viễn! Tiểu Viễn! Con xem miệng thành như vậy còn ăn cơm thế nào? Con có phải ngốc không thế?” Cầm thuốc trên tay, người phụ nữ đó thổn thức. “Đợi một lát, sau đó ăn cơm.”
Nhìn bàn ăn đã được chuẩn bị lại, lại nhìn đến tôi ngồi bên cạnh, nói: “Không ăn.”
Mẹ anh liền nóng nảy: “Sao không ăn? Đã hơn bảy giờ rồi. Đau dạ dày lại không chịu nổi!”
Anh lại lớn tiếng. “Không ăn! Tiểu Diễn không ăn con cũng không ăn!”
Thế là cho dù đang cúi đầu, tôi cũng cảm giác được mọi ánh mắt đổ dồn vào mình.
“…Em không đói.”
Không phải ngang bướng, một hồi như thế, tôi sớm đã không ăn nổi.
“Đứa nhỏ này!” Ba lại rống lên.
“Ba!” Anh thấy ba tức giận. Liền khom lưng xuống trước mặt tôi, tay vẫn nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối tôi, để tôi cảm nhận độ ấm từ bàn tay đó, anh nhẹ nhàng bảo: “Tiểu Diễn, cứ ngồi ăn một chút thôi?”
“Anh, em thật sự không đói.” Tôi lắc đầu, lạnh nhạt đáp.
“Sao mà không đói? Tiểu Diễn con rõ ràng là rất ham ăn, ba chưa từng thấy con no bao giờ a!”
“Chính là bây giờ không đói.”
“Vậy…” Anh trai ôn nhu nói. “Anh đút em ăn nhé? Ăn một chút.”
Hả? Tôi sững người.
Anh đã bưng bát đến, lấy cơm, rồi mỗi loại đồ ăn lấy một chút, lại đến trước mặt tôi, ngồi xuống, múc một ít cơm, đưa đến bên miệng tôi.
Tôi có chút xấu hổ mà nghiêng đầu đi chỗ khác.
“Tiểu Diễn không thích ăn cái này sao? Vậy anh đổi cái khác nhé.”
Anh múc một thìa đồ ăn khác, lại đưa đến trước mặt tôi.
“Này là thế nào chứ! Còn muốn đút cho ăn? Tuổi còn nhỏ đúng là tha hồ bày trò.” Ba khó chịu, nói thế xong liền đi chỗ khác, còn mỗi dì đứng đó nhìn đăm đăm.
“Mẹ, con sẽ ăn.” Anh quay lại nhìn mẹ mình. “Mẹ không cần lo lắng, Tiểu Diễn ăn rồi con sẽ ăn.”
“Ai…được rồi được rồi! Con cũng không biết ăn phải thuốc mê gì mà coi nó như bảo bối! Thật khó chịu mà!” Mẹ anh thở hắt một tiếng rồi cũng đi mất.
“Tiểu Diễn, bọn họ đều đi rồi. Em ăn một chút đi..”
Tôi bất đắc dĩ, họ đều đi cả rồi, nhìn anh vẫn giơ cái thìa trước mặt mình nãy giờ cũng mỏi, liền há miệng ăn.
Thế rồi anh trai đột nhiên cười đến thật thỏa mãn.
Kì thật lúc anh cười trông rất đẹp. Nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhàng hơn.
“Anh…anh cũng ăn đi.”
“Vậy, anh cũng muốn Tiểu Diễn đút cho anh ăn.”
…Này quả thật, hơn tôi đến hai tuổi để làm cái gì a? Tôi thở dài, cầm lấy cái thìa.
“Đau. Đau quá đi. Nhẹ một chút.”
“Ai bảo anh ban nãy tự cắn chính mình? Thành như vậy ăn cơm không đau được sao?”
“Nhưng mà em…chính là nhẹ nhàng một chút…”
“Có ăn hay không?”
“Ô…anh ăn, anh ăn!”
Tôi mỉm cười, thoáng chốc ấy trong lòng đã nghĩ, người trước mặt mình mới là người thân duy nhất còn lại của mình.
“Tiểu Diễn, lạnh…”
“Tiểu Diễn sao vậy…sao không mặc đồ?”
“Em không phải nói rồi sao, chỉ cần mẹ anh còn tùy tiện ra ra vào vào phòng chúng ta, em sẽ tiếp tục như thế.”
“…Tiểu Diễn.” Anh nhẹ giọng nói. “Thực xin lỗi. Nếu như em còn ghét mẹ anh nhiều vậy, cứ đánh anh đi cho hả giận này.”
“Được! Vậy không khách khí!” Tôi giơ tay lên làm bộ muốn đánh.
Anh lập tức nhắm chặt mắt lại.
“Em đùa thôi!” Tôi hạ tay xuống, tiện thể xoa xoa mặt anh một hồi. “Đúng rồi, không phải anh nói lạnh sao?”
“A…ừ…” Anh xốc chăn tôi ra rồi chui vào.
“Hừ, lại là giả vờ đi?” Tôi sờ áo anh, ấm lắm, cũng không ra mồ hôi trộm.
“Lạnh thật mà!” Anh ôm lấy tôi, nhưng bàn tay lại co vào trong ống tay áo, tựa hồ vẫn không dám đụng chạm tới da tôi. “Nằm cạnh Tiểu Diễn mới ấm.”
“Anh…lại nói dối..”
Dường như lúc đó anh đã cười, tìm tư thế thoải mái xong liền nhắm mắt lại.
“Này, anh.” Tôi hỏi. “Ba của anh là người thế nào?”
“Ba anh?”
“Đúng vậy, đối xử với anh có tốt không? Có..giống như ba em đối xử với em không?”
“Ba của anh..kì thực cũng không đối xử tốt lắm, không tốt bằng ba em với anh.” Qua một lát, lại nói. “Ông ấy không thích anh vì anh mang bệnh, tốn nhiều tiền điều trị, cho nên tâm tình không tốt, thường xuyên uống rượu, sau đó thì đánh mẹ anh, đánh cả anh. Nếu không như vậy mẹ cũng không li hôn, sau khi li hôn ba cũng không gặp lại anh nữa…”
Tôi nghe anh nói thế, tâm lí cũng cảm thấy cân bằng hơn. “Hóa ra chúng ta giống nhau sao!”
“Anh cũng không biết.” Anh nói. “Nhưng nghĩ đến ông ấy, anh liền tự nhủ, sau này không cần trở nên như thế. Bởi đều là người thân của nhau, cho nên sẽ đối xử với nhau thật tốt. Tuyệt đối sẽ không vì họ sinh bệnh mà ghét bỏ…”
“Hừ.” Tôi thở dài. “May mắn em sinh ra khỏe mạnh, em mà bị bệnh, khẳng định cũng bị ba ghét bỏ. Nói như vậy, so với ba của anh, dì Mạnh quả thực rất tốt.”
“Ừ…anh biết mẹ đối xử với người khác không tốt, nhưng mà mẹ đối xử với anh tốt lắm..”
Nói đến đây, anh lại cuộn mình lại, nắm lấy tay tôi đặt lên bụng.
“Tiểu Diễn, bụng hơi đau, tay em ấm, có thể xoa giúp anh một lúc được không?”
“Sao tự nhiên lại đau?”
Anh dường như muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ lắc đầu.
-Hết chương 11-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook