Huyết Y Kỳ Thư
-
Chương 94: Ơn trả oán đền hòa duyên Lã thị
Lão hóa tử la lên một tiếng thuận thế lão phóng
chưởng đánh ra thì đụng phải mũi kiếm của Ngô Cương. Lão rú lên một
tiếng rùng rợn. Bàn tay trái lão bị hớt đứt một nửa.
Ngô Cương tra kiếm vào vỏ, đưa tay phải ra chụp vào mặt đối phương. Ngô Cương cùng Vô Sự Sinh Phỉ đồng thời bật lên tiếng la hoảng:
- Ái chà!
Bộ mặt âm trầm co rúm lại không còn ra hình thù gì nữa. Má bên phải có dấu chàm xanh bằng đồng tiền.
Ngô Cương nổi lên tràng cười như người điên. Hồi lâu chàng thu tiếng cười lại nói:
- Địa Linh! Đại Minh chủ! Không ngờ lại là ngươi.
Địa Linh mặt xám như tro tàn. Hắn biết đã lọt vào tay Ngô Cương thì phen này không thể thoát chết nữa liền hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi định làm gì bản tòa?
Ngô Cương dằn từng tiếng:
- Muốn ngươi chết dần.
Địa Linh nhắm mắt lại để chờ chết.
Ngô Cương tay phải chụp vào trước ngực Địa Linh. Hắn rú lên khủng khiếp khác nào heo bị chọc tiết.
Ngô Cương như người sắp phát điên, chàng vừa thò tay đâm vào người Địa Linh. Da đứt thịt nát máu chảy đầm đìa, trông rõ cả xương trắng.
Quần cái thấy vậy khiếp vía phải bưng mặt lại, không dám nhìn nữa.
Huỵch một tiếng! Xác chết máu thịt bầy nhầy đổ xuống. Chàng ngửa mặt lên trời hô lớn:
- Má! Các vị thúc bá đệ huynh! Nếu có khôn thiêng thì về đây chứng kiến cuộc báo thù của Cương nhi này.
Thanh âm chàng khiến người nghe vừa kinh hãi vừa đau lòng, ai cũng sa lệ.
Ngô Cương rút thanh Phụng kiếm băm xác chết nát ra như tương.
Vô Sự Sinh Phỉ la lên:
- Ngô thiếu hiệp! Hài tử! Thế là đủ rồi.
Ngô Cương đứng dậy, chàng đứng thộn mặt ra miệng lẩm bẩm:
- Viên muội lượng thứ cho ta, bất đắc dĩ ta đã phải tha hắn một lần rồi.
Dứt lời chàng thẫn thờ cất bước.
Vô Sự Sinh Phỉ ngăn chàng lại hỏi:
- Ngươi định đi đâu?
Ngô Cương giương cặp mắt đỏ lòm đáp:
- Vãn bối lên núi Phục Ngưu.
Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:
- Tìm đến Thất Linh tiên cảnh phải không?
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế!
Vô Sự Sinh Phỉ nói:
- Đã có người đi trước ngươi rồi.
Ngô Cương hỏi:
- Xích Diện tiền bối phải không?
Vô Sự Sinh Phỉ gật đầu.
Ngô Cương nói:
- Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ. Vãn bối xin cáo từ.
Rồi chàng không chờ đối phương phản ứng đã băng mình chạy như bay.
Trong Thất Linh tiên cảnh chỉ còn có Thiên Linh và bọn môn hạ. Luận tội thì Thiên Linh cũng tương đương như Địa Linh vì hắn là người sắp đặt kế hoạch. Bọn Xích Diệm Kim Cương đã đi trước, nên Ngô Cương phải đi suốt ngày đêm, nếu không thì chẳng kịp tự mình ra tay giết kẻ thù.
Từ đây lên núi Phục Ngưu còn mấy ngày đường. Ngô Cương tự tin là mình có thể đuổi kịp. Chàng đi luôn mấy ngày. Một hôm vừa sáng thì tới khu vực núi Phục Ngưu.
Chàng nhận ngắm sơn hình, nhận định phương hướng rồi lên núi. Gần trưa thì tới khu rừng rậm rạp mà lần trước chàng bị dẫn dụ vào Thất Linh tiên cảnh. Chàng nhìn lại phương hướng rồi chạy lẹ vào đường hang núi.
Ngô Cương trong lòng thắc mắc, vì dọc đường chàng không thấy hành tung bọn Xích Diễm Kim Cương. Chàng cho rằng nếu không vượt qua tức là đuổi không kịp rồi. Lúc còn ở núi Long Trung chàng đã chần chừ với Tống Duy Bình mất một đêm, lại vào tòa phá miếu mất nửa ngày. Nếu bọn người kia cũng đi suốt ngày đêm thì chàng không thể đuổi kịp được.
Chàng chợt nhớ tới lời Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ đã nói thì Địa Linh giả trang làm lão hóa tử đã bỏ thuốc "Tam nhật túy" vào rượu không còn nghi ngờ gì nữa. Lần trước chàng đến Thất Linh tiên cảnh, Hoa Linh đã dùng bách hương hoa trà đãi khách. Uống vào rồi là công lực mất hết, nó cũng là thứ chất độc này.
Địa Linh mạo xưng là sứ giả của Tống Duy Bình lại chính hắn làm mồi nhử thì thật là kín đáo. Ngờ đâu người tính không bằng trời tính, lại gặp phải Vô Sự Sinh Phỉ khám phá ra. Chàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ bất giác đã đến cửa hang. Chàng đảo mắt nhìn bốn phía vẫn chẳng thấy chi khác lạ liền băng mình đi vào.
Chẳng mấy chốc Ngô Cương đi tới tảng đá ngăn cách Thất Linh tiên cảnh với bên ngoài. Mục quang chàng nhìn tới đâu, bất giác chàng nghẹt thở tới đó. Chàng than thầm:
- Ta đến chậm mất rồi!
Phiến đá này đã bị đập tan tành thành một đống loạn thạch. Ngô Cương ngẩn người ra một chút rồi lại tiến vào.
Bỗng chàng la lên một tiếng:
- Úi chà!
Hoa xá của Hoa Linh ở đã thành đống tro tàn. Vườn hoa có chất kịch độc cũng cháy sạch không còn lấy một cành khô.
Chàng lầm bầm:
- Phải rồi! Đối với Bách hoa kỳ trận dùng hỏa công là thượng sách.
Cứ theo tình trạng mà phán đoán thì khu này bị đốt trước đây nửa ngày vì không còn khói bốc lên nữa.
Ngô Cương nghiến răng xuyên qua những luống hoa đã bị cháy tàn. Chàng gia tăng cước bộ đi vào thì thấy Thính Toàn tiểu trúc cũng bị đốt cháy rồi chỉ còn những cây cột gỗ đen sì, gió thổi lung lay.
Chàng tiếp tục đi vào tòa nhà sau cùng cũng chỉ còn lại đống ngói gạch. Bất giác chàng đứng thộn mặt ra. Thế là chàng đi một chuyến vô công. Bọn Xích Diện Kim Cương hành động lẹ quá. Chàng tự hỏi:
- Thiên Linh đã bị truy lục chưa. Đó là một vấn đề trọng đại. Nếu hắn lọt lưới thì từ nay muốn tìm được hắn khó quá lên trời.
Ngô Cương bắt đầu sục tìm kiếm lại những xác chết hy vọng phát giác ra thi thể Thiên Linh. Chàng sục tìm khắp mọi xó xỉnh mà chẳng thấy xác Thiên Linh đâu. Chàng tự hỏi:
- Bây giờ ta đi đâu? Tiếp tục truy tầm Thiên Linh hay là trở về?
Đột nhiên chàng phát giác dưới chân tường phía Nam trong bụi gai có một vật như đập vào mắt. Chàng lại gần nhìn xem thì là một mảnh áo bào ngũ sắc. Tâm thần rối loạn như người điên, chàng nhớ được đây là vạt áo cẩm bào của Thiên Linh. Chàng tự hỏi:
- Mảnh áo bào nay phải chăng Thiên Linh đang mặc trong mình mà bị kéo rách? Chẳng lẽ hắn bị bắt sống?
Chàng vận mục lực tìm tòi bốn phía xem còn có dấu tích gì nữa không. Sau cùng chàng thấy trên vách núi dường như có một chỗ đỏ lòm liền chạy lại gần coi thì vết máu này bôi lên hai trượng cao. Chàng không hiểu là gì.
Ngô Cương ngẫm nghĩ hồi lầu, chợt nhớ tới Bí cung ở trong lòng núi Long Trung. Chàng động tâm, phấn khởi tinh thần ngửng đầu nhìn kỹ địa thế thì ở chỗ mười trượng cao có một cây tùng từ khe vách đá mọc chênh chếch lên. Gần đó trên viên đá lồi ra dường như có vết chân người trèo lên. Cứ coi vết tích này thì chỗ đó thường có người lên tới.
Chàng nhìn chuẩn đích chỗ hạ chân rồi nhảy vọt người lên, vịn lấy cành tùng. Chàng đảo mắt nhìn quanh bất giác trong lòng kích động. Sau cây tùng là một kẽ hở thiên nhiên cao đến tám thước có thể một người chui lọt. Chỗ hổng vì có cành tùng che đi nên đứng dưới không nhìn thấy được.
Lúc này vào khoảng giữa trưa, ánh dương quang chiếu vào lỗ hổng trông rất rõ. Phía trong chừng năm trượng có lối rẽ qua mé tả, thị lực chỉ nhìn tới đó là cùng.
Ngô Cương rút kiếm cầm tay đi từng bước một tiến vào. Chàng đi đến chỗ quanh thì trong động rộng ra và rất khô ráo. Trên mặt đất chàng phát hiện ra có vết máu loang lổ. Ngô Cương trấn tĩnh tâm thần ngẫm nghĩ: "Sự thật đã rõ ràng, Thiên Linh sau khi bị thương chạy vào trong động này để ẩn lánh".
Chàng liền nhón gót mà đi để khỏi phát ra tiếng động. Đi được chừng mười trượng, trước mắt đột nhiên sáng lòa. Chàng nhìn thấy một gian thạch thất. Trên nóc có ánh minh châu chiếu sáng. Trong nhà có một chiếc bàn và một cỗ bài vị cao ba thước đặt ở giữa.
Chàng đưa mắt nhìn xuống dưới thì thấy trước bàn có bóng người quỳ phục ở đó. Người này mặc áo cẩm bào, đầu đội khăn viên ngoại đủ chứng minh hắn là ai rồi.
Mạch máu Ngô Cương chạy rần rần. Cừu hận lại bốc lên ngùn ngụt. Ngô Cương đến gần bên mà bóng người kia dường như chưa phát giác. Bây giờ chàng đã nhìn rõ những chữ viết trên bài vị:
"Thần vị Tiên sư Nhân Ma Hứa Trường Giang"
Nhân Ma là Tiên sư của bọn Thất Linh. Theo lời đồn thì Nhân Ma đã bị Võ lâm Trung nguyên thiêu đốt mấy chục năm trước. Sau Thất Linh làm loạn hiển nhiên để báo thù cho Nhân Ma.
Ngô Cương vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hồi lâu bóng người kia đứng dậy. Áo cẩm bào của hắn bị rách tan, máu dính bê bết. Quả nhiên hắn bị thương rồi và bị thương khá nặng. Bóng người xoay mình phát giác ra Ngô Cương thì chẳng khác nào gặp ma quỷ. Hắn la lên một tiếng quái gở.
Ngô Cương nghiến răng nói:
- Thiên Linh! Trả nợ đi thôi! Ngươi là tên cuối cùng.
Thiên Linh da mặt co rúm khiếp sợ vô cùng, tựa lưng vào bàn thờ gầm lên:
- Ngươi…ngươi…
Ngô Cương đáp:
- Sách Huyết Nhất Kiếm này thành tâm đến bái phỏng.
Thiên Linh hỏi:
- Ngươi… định làm gì?
Ngô Cương đáp:
- Món nợ máu ở Võ lâm đệ nhất bảo, món nợ máu của bạn đồng đạo Trung Nguyên chết oan, cả anh em bản nhân cũng được hậu tứ. Bấy nhiêu món nợ thì ngươi có chết đến ngàn lần cũng không trả đủ. Thiên Linh lão thất phu!...
Ngô Cương từ từ cất bước tiến vào thạch thất đến trước mặt Thiên Linh.
Thiên Linh lưng tựa vào bàn thờ không còn đất lùi. Toàn thân hắn run lên bần bật.
Ngô Cương lớn tiếng quát:
- Thiên Linh! Ngươi thong thả mà chết! Được chết ở trước Linh vị Nhân Ma là tốt lắm rồi!
Thiên Linh đột nhiên thò tay vào bọc…
Ngô Cương phóng kiếm nhanh như chớp. Cánh tay Thiên Linh liền bị đứt rời. Hắn rú lên một tiếng, máu vọt ra tung tóe.
Ngô Cương lại nói:
- Thiên Linh! Thiên đạo tuần hoàn. Cuộc báo ứng không lầm.
Thiên Linh đột nhiên xoay mình quỳ xuống trước bàn thờ.
Ngô Cương lạnh lùng nói:
- Ngươi khấn đi! Khấn Nhân Ma có khôn thiêng thì để cho Ma tử ma tôn giương mắt lên mà nhìn.
Thiên Linh cất giọng the thé đáp:
- Tiểu tử ngươi hạ thủ đi!
Ngô Cương đâm mũi kiếm về phía trước đưa vào sau lưng Thiên Linh. Ngô Cương rút kiếm ra lại vung lên chém Thiên Linh ra làm hai đoạn.
Thế là mọi việc đều kết thúc.
Ngô Cương lau sạch lưỡi kiếm, tra vào vỏ. Chàng ngó lại xác Thiên Linh một lần nữa rồi trở gót ra khỏi động. Lúc xuống núi rất dễ dàng, chàng chỉ nhảy tung lên rồi hạ người xuống đất.
Ngô Cương thở phào một cái, miệng lẩm bẩm:
- Ngô Cương! Mọi việc kết thúc rồi bây giờ đến lượt ngươi. Tội nghiệt thân trọng thì còn sống làm gì nữa?
Dứt lời chàng nhìn đám mây bay trên trời nở một nụ cười chua chát. Chàng tự hỏi:
- Bây giờ ta tìm chỗ nào để kết thúc sinh mạng. Cáo chết ba năm quay đầu về núi. Ta trở về Ngũ Bách Nhân Trủng ngoài thành Khai Phong là phải.
Thế rồi cái xác không hồn lẽo đẽo ra khỏi hang núi nhắm thẳng đường Khai Phong mà chạy.
Chiều hôm ấy gió thảm mưa sầu. Ngoài thành Khai Phong một bóng người cô độc thê lương tắm mưa gội gió đạp trên đất bùn lảo đảo mà đi.
Chàng chính là Sách Huyết Nhất Kiếm Ngô Cương.
Tình trạng chàng bữa nay giống như năm trước chàng đến tế mộ Ngũ Bách Nhân Trủng. Có điều bữa nay không phải là ngày thanh minh. Trên đường không có người đi tảo mộ. Ngô Cương đi đi mãi cho đến trước ngôi mộ lớn cỏ mọc xanh rì. Mấy chữ đại tự "Ngũ Bách Nhân Trủng" đã hiện ra trước mắt.
Ngô Cương hoa mắt lên, chỉ còn mấy bước mà tựa hồ nhấc chân không nổi. Chàng lê gót đến trước mộ.
Trong đống bùn lầy hãy còn dấu vết một đống tro đốt giấy tiền khá lớn. Hai cây đèn nến cháy chưa tàn.
Chàng tự hỏi:
- Người nào đã tới đây tế mộ đốt giấy?
Nhưng chàng cũng không nghĩ nhiều nữa vì mọi việc đều kết thúc.
Chàng quỳ xuống trước mộ nhưng không cầu khẩn lên tiếng, chỉ lẳng lặng sa nước mắt.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chàng rút Phụng kiếm ra giơ cao lên đỉnh đầu cất giọng thê lương nói:
- Thù đã trả, oán đã tiêu. Tấm thân tội nghiệt nên về với đất.
Nói xong chàng xoay mũi kiếm đưa vào trước ngực…
Giữa lúc ấy một người như quỷ mị từ phía sau mộ vọt ra đoạt lấy thanh Phụng kiếm ở trong tay Ngô Cương. Ngô Cương giật mình la lên một tiếng lùi lại mấy bước. Trước mặt chàng một người thân hình cao lớn. Chính là Xích Diệm Kim Cương.
Tiếp theo mười mấy bóng người lục tục xuất hiện là Địa Cung tứ lão, Tiểu khiếu hóa Tống Duy Bình, thủ tịch trưởng lão Cái Bang Bi Túc Đại Tiên, Võ Đương chưởng giáo, Địa Cung hộ pháp Dịch Vĩnh Thọ, Thiếu lâm Đại Bi hòa thượng.
Ngô Cương đứng ngây người ra không nói gì.
Tống Duy Binh tiến lại gần cất tiếng bi ai hỏi:
- Hiền đệ! Hiền đệ chết được ư?
Ngô Cương ngớ ngẩn đáp:
- Đại ca! Tiểu đệ không còn lý do gì phải sống nữa.
Xích Diệm Kim Cương quát lên:
- Nói bậy! Trong ba điều bất hiếu thì không kẻ nối dõi là lớn hơn hết. Ngươi nhẫn tâm để cho Võ Thánh mà thiên hạ đều khâm phục tuyệt tự chăng? Võ lâm đệ nhất bảo từ nay tiêu diệt chăng? Ngô Cương! Không kể người sống, đối với người chết ngươi tính sao?
Ngô Cương lại loạng choạng lùi lại ba bước, người lảo đảo muốn té.
Ngô Cương lẩm bẩm:
- Tuyệt tự! Một tội đại bất hiếu.
Đại Bi hòa thượng niệm phật hiệu rồi hỏi:
- Tiểu thí chủ! Chết không phải là giải thoát. Thí chủ còn nhiều việc phải làm, sao lại nói đến chuyện chết một cách dễ dàng? Thí chủ thử xem anh linh năm trăm người nằm trong mộ phần này có bằng lòng để thí chủ làm như vậy không?
Địa Cung tứ lão cũng nói tiếp:
- Ngô Cương! Chưởng môn phu nhân mong rằng ngươi kiêm lãnh hương hỏa hai nơi. Đó là lối duy nhất để ngươi chuộc tội cùng công chúa.
Tống Duy Bình nói xen vào:
- Hiền đệ! Lã cô nương hiện ở Hồ Ma chờ hiền đệ. Đêm ấy Hỏa Linh không xuất hiện để hiền đệ lấy huyết bản thân mà giải độc cho y. Đó là cách an bày khéo léo của bà ta mà cũng để giải quyết mối oan cừu cho hai nhà.
Mỗi người nói một câu khiến cho Ngô Cương không sao được. Chàng nghiến răng đáp:
- Tại hạ hiểu rồi!
Xích Diệm Kim Cương đưa thanh Phụng kiếm cho chàng nói:
- Hài tử! Ngươi hiểu được là hay! Cái này là của ngươi. Ngươi thu lấy.
Ngô Cương đưa hai tay ra đón lấy thanh kiếm rồi quỳ xuống trước mộ.
Mưa tạnh, gió dừng. Mây tan mù hết. Ánh dương quang lại sáng tỏ chiếu xuống vùng đại địa lâm ly.
Ngô Cương tra kiếm vào vỏ, đưa tay phải ra chụp vào mặt đối phương. Ngô Cương cùng Vô Sự Sinh Phỉ đồng thời bật lên tiếng la hoảng:
- Ái chà!
Bộ mặt âm trầm co rúm lại không còn ra hình thù gì nữa. Má bên phải có dấu chàm xanh bằng đồng tiền.
Ngô Cương nổi lên tràng cười như người điên. Hồi lâu chàng thu tiếng cười lại nói:
- Địa Linh! Đại Minh chủ! Không ngờ lại là ngươi.
Địa Linh mặt xám như tro tàn. Hắn biết đã lọt vào tay Ngô Cương thì phen này không thể thoát chết nữa liền hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi định làm gì bản tòa?
Ngô Cương dằn từng tiếng:
- Muốn ngươi chết dần.
Địa Linh nhắm mắt lại để chờ chết.
Ngô Cương tay phải chụp vào trước ngực Địa Linh. Hắn rú lên khủng khiếp khác nào heo bị chọc tiết.
Ngô Cương như người sắp phát điên, chàng vừa thò tay đâm vào người Địa Linh. Da đứt thịt nát máu chảy đầm đìa, trông rõ cả xương trắng.
Quần cái thấy vậy khiếp vía phải bưng mặt lại, không dám nhìn nữa.
Huỵch một tiếng! Xác chết máu thịt bầy nhầy đổ xuống. Chàng ngửa mặt lên trời hô lớn:
- Má! Các vị thúc bá đệ huynh! Nếu có khôn thiêng thì về đây chứng kiến cuộc báo thù của Cương nhi này.
Thanh âm chàng khiến người nghe vừa kinh hãi vừa đau lòng, ai cũng sa lệ.
Ngô Cương rút thanh Phụng kiếm băm xác chết nát ra như tương.
Vô Sự Sinh Phỉ la lên:
- Ngô thiếu hiệp! Hài tử! Thế là đủ rồi.
Ngô Cương đứng dậy, chàng đứng thộn mặt ra miệng lẩm bẩm:
- Viên muội lượng thứ cho ta, bất đắc dĩ ta đã phải tha hắn một lần rồi.
Dứt lời chàng thẫn thờ cất bước.
Vô Sự Sinh Phỉ ngăn chàng lại hỏi:
- Ngươi định đi đâu?
Ngô Cương giương cặp mắt đỏ lòm đáp:
- Vãn bối lên núi Phục Ngưu.
Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:
- Tìm đến Thất Linh tiên cảnh phải không?
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế!
Vô Sự Sinh Phỉ nói:
- Đã có người đi trước ngươi rồi.
Ngô Cương hỏi:
- Xích Diện tiền bối phải không?
Vô Sự Sinh Phỉ gật đầu.
Ngô Cương nói:
- Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ. Vãn bối xin cáo từ.
Rồi chàng không chờ đối phương phản ứng đã băng mình chạy như bay.
Trong Thất Linh tiên cảnh chỉ còn có Thiên Linh và bọn môn hạ. Luận tội thì Thiên Linh cũng tương đương như Địa Linh vì hắn là người sắp đặt kế hoạch. Bọn Xích Diệm Kim Cương đã đi trước, nên Ngô Cương phải đi suốt ngày đêm, nếu không thì chẳng kịp tự mình ra tay giết kẻ thù.
Từ đây lên núi Phục Ngưu còn mấy ngày đường. Ngô Cương tự tin là mình có thể đuổi kịp. Chàng đi luôn mấy ngày. Một hôm vừa sáng thì tới khu vực núi Phục Ngưu.
Chàng nhận ngắm sơn hình, nhận định phương hướng rồi lên núi. Gần trưa thì tới khu rừng rậm rạp mà lần trước chàng bị dẫn dụ vào Thất Linh tiên cảnh. Chàng nhìn lại phương hướng rồi chạy lẹ vào đường hang núi.
Ngô Cương trong lòng thắc mắc, vì dọc đường chàng không thấy hành tung bọn Xích Diễm Kim Cương. Chàng cho rằng nếu không vượt qua tức là đuổi không kịp rồi. Lúc còn ở núi Long Trung chàng đã chần chừ với Tống Duy Bình mất một đêm, lại vào tòa phá miếu mất nửa ngày. Nếu bọn người kia cũng đi suốt ngày đêm thì chàng không thể đuổi kịp được.
Chàng chợt nhớ tới lời Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ đã nói thì Địa Linh giả trang làm lão hóa tử đã bỏ thuốc "Tam nhật túy" vào rượu không còn nghi ngờ gì nữa. Lần trước chàng đến Thất Linh tiên cảnh, Hoa Linh đã dùng bách hương hoa trà đãi khách. Uống vào rồi là công lực mất hết, nó cũng là thứ chất độc này.
Địa Linh mạo xưng là sứ giả của Tống Duy Bình lại chính hắn làm mồi nhử thì thật là kín đáo. Ngờ đâu người tính không bằng trời tính, lại gặp phải Vô Sự Sinh Phỉ khám phá ra. Chàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ bất giác đã đến cửa hang. Chàng đảo mắt nhìn bốn phía vẫn chẳng thấy chi khác lạ liền băng mình đi vào.
Chẳng mấy chốc Ngô Cương đi tới tảng đá ngăn cách Thất Linh tiên cảnh với bên ngoài. Mục quang chàng nhìn tới đâu, bất giác chàng nghẹt thở tới đó. Chàng than thầm:
- Ta đến chậm mất rồi!
Phiến đá này đã bị đập tan tành thành một đống loạn thạch. Ngô Cương ngẩn người ra một chút rồi lại tiến vào.
Bỗng chàng la lên một tiếng:
- Úi chà!
Hoa xá của Hoa Linh ở đã thành đống tro tàn. Vườn hoa có chất kịch độc cũng cháy sạch không còn lấy một cành khô.
Chàng lầm bầm:
- Phải rồi! Đối với Bách hoa kỳ trận dùng hỏa công là thượng sách.
Cứ theo tình trạng mà phán đoán thì khu này bị đốt trước đây nửa ngày vì không còn khói bốc lên nữa.
Ngô Cương nghiến răng xuyên qua những luống hoa đã bị cháy tàn. Chàng gia tăng cước bộ đi vào thì thấy Thính Toàn tiểu trúc cũng bị đốt cháy rồi chỉ còn những cây cột gỗ đen sì, gió thổi lung lay.
Chàng tiếp tục đi vào tòa nhà sau cùng cũng chỉ còn lại đống ngói gạch. Bất giác chàng đứng thộn mặt ra. Thế là chàng đi một chuyến vô công. Bọn Xích Diện Kim Cương hành động lẹ quá. Chàng tự hỏi:
- Thiên Linh đã bị truy lục chưa. Đó là một vấn đề trọng đại. Nếu hắn lọt lưới thì từ nay muốn tìm được hắn khó quá lên trời.
Ngô Cương bắt đầu sục tìm kiếm lại những xác chết hy vọng phát giác ra thi thể Thiên Linh. Chàng sục tìm khắp mọi xó xỉnh mà chẳng thấy xác Thiên Linh đâu. Chàng tự hỏi:
- Bây giờ ta đi đâu? Tiếp tục truy tầm Thiên Linh hay là trở về?
Đột nhiên chàng phát giác dưới chân tường phía Nam trong bụi gai có một vật như đập vào mắt. Chàng lại gần nhìn xem thì là một mảnh áo bào ngũ sắc. Tâm thần rối loạn như người điên, chàng nhớ được đây là vạt áo cẩm bào của Thiên Linh. Chàng tự hỏi:
- Mảnh áo bào nay phải chăng Thiên Linh đang mặc trong mình mà bị kéo rách? Chẳng lẽ hắn bị bắt sống?
Chàng vận mục lực tìm tòi bốn phía xem còn có dấu tích gì nữa không. Sau cùng chàng thấy trên vách núi dường như có một chỗ đỏ lòm liền chạy lại gần coi thì vết máu này bôi lên hai trượng cao. Chàng không hiểu là gì.
Ngô Cương ngẫm nghĩ hồi lầu, chợt nhớ tới Bí cung ở trong lòng núi Long Trung. Chàng động tâm, phấn khởi tinh thần ngửng đầu nhìn kỹ địa thế thì ở chỗ mười trượng cao có một cây tùng từ khe vách đá mọc chênh chếch lên. Gần đó trên viên đá lồi ra dường như có vết chân người trèo lên. Cứ coi vết tích này thì chỗ đó thường có người lên tới.
Chàng nhìn chuẩn đích chỗ hạ chân rồi nhảy vọt người lên, vịn lấy cành tùng. Chàng đảo mắt nhìn quanh bất giác trong lòng kích động. Sau cây tùng là một kẽ hở thiên nhiên cao đến tám thước có thể một người chui lọt. Chỗ hổng vì có cành tùng che đi nên đứng dưới không nhìn thấy được.
Lúc này vào khoảng giữa trưa, ánh dương quang chiếu vào lỗ hổng trông rất rõ. Phía trong chừng năm trượng có lối rẽ qua mé tả, thị lực chỉ nhìn tới đó là cùng.
Ngô Cương rút kiếm cầm tay đi từng bước một tiến vào. Chàng đi đến chỗ quanh thì trong động rộng ra và rất khô ráo. Trên mặt đất chàng phát hiện ra có vết máu loang lổ. Ngô Cương trấn tĩnh tâm thần ngẫm nghĩ: "Sự thật đã rõ ràng, Thiên Linh sau khi bị thương chạy vào trong động này để ẩn lánh".
Chàng liền nhón gót mà đi để khỏi phát ra tiếng động. Đi được chừng mười trượng, trước mắt đột nhiên sáng lòa. Chàng nhìn thấy một gian thạch thất. Trên nóc có ánh minh châu chiếu sáng. Trong nhà có một chiếc bàn và một cỗ bài vị cao ba thước đặt ở giữa.
Chàng đưa mắt nhìn xuống dưới thì thấy trước bàn có bóng người quỳ phục ở đó. Người này mặc áo cẩm bào, đầu đội khăn viên ngoại đủ chứng minh hắn là ai rồi.
Mạch máu Ngô Cương chạy rần rần. Cừu hận lại bốc lên ngùn ngụt. Ngô Cương đến gần bên mà bóng người kia dường như chưa phát giác. Bây giờ chàng đã nhìn rõ những chữ viết trên bài vị:
"Thần vị Tiên sư Nhân Ma Hứa Trường Giang"
Nhân Ma là Tiên sư của bọn Thất Linh. Theo lời đồn thì Nhân Ma đã bị Võ lâm Trung nguyên thiêu đốt mấy chục năm trước. Sau Thất Linh làm loạn hiển nhiên để báo thù cho Nhân Ma.
Ngô Cương vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hồi lâu bóng người kia đứng dậy. Áo cẩm bào của hắn bị rách tan, máu dính bê bết. Quả nhiên hắn bị thương rồi và bị thương khá nặng. Bóng người xoay mình phát giác ra Ngô Cương thì chẳng khác nào gặp ma quỷ. Hắn la lên một tiếng quái gở.
Ngô Cương nghiến răng nói:
- Thiên Linh! Trả nợ đi thôi! Ngươi là tên cuối cùng.
Thiên Linh da mặt co rúm khiếp sợ vô cùng, tựa lưng vào bàn thờ gầm lên:
- Ngươi…ngươi…
Ngô Cương đáp:
- Sách Huyết Nhất Kiếm này thành tâm đến bái phỏng.
Thiên Linh hỏi:
- Ngươi… định làm gì?
Ngô Cương đáp:
- Món nợ máu ở Võ lâm đệ nhất bảo, món nợ máu của bạn đồng đạo Trung Nguyên chết oan, cả anh em bản nhân cũng được hậu tứ. Bấy nhiêu món nợ thì ngươi có chết đến ngàn lần cũng không trả đủ. Thiên Linh lão thất phu!...
Ngô Cương từ từ cất bước tiến vào thạch thất đến trước mặt Thiên Linh.
Thiên Linh lưng tựa vào bàn thờ không còn đất lùi. Toàn thân hắn run lên bần bật.
Ngô Cương lớn tiếng quát:
- Thiên Linh! Ngươi thong thả mà chết! Được chết ở trước Linh vị Nhân Ma là tốt lắm rồi!
Thiên Linh đột nhiên thò tay vào bọc…
Ngô Cương phóng kiếm nhanh như chớp. Cánh tay Thiên Linh liền bị đứt rời. Hắn rú lên một tiếng, máu vọt ra tung tóe.
Ngô Cương lại nói:
- Thiên Linh! Thiên đạo tuần hoàn. Cuộc báo ứng không lầm.
Thiên Linh đột nhiên xoay mình quỳ xuống trước bàn thờ.
Ngô Cương lạnh lùng nói:
- Ngươi khấn đi! Khấn Nhân Ma có khôn thiêng thì để cho Ma tử ma tôn giương mắt lên mà nhìn.
Thiên Linh cất giọng the thé đáp:
- Tiểu tử ngươi hạ thủ đi!
Ngô Cương đâm mũi kiếm về phía trước đưa vào sau lưng Thiên Linh. Ngô Cương rút kiếm ra lại vung lên chém Thiên Linh ra làm hai đoạn.
Thế là mọi việc đều kết thúc.
Ngô Cương lau sạch lưỡi kiếm, tra vào vỏ. Chàng ngó lại xác Thiên Linh một lần nữa rồi trở gót ra khỏi động. Lúc xuống núi rất dễ dàng, chàng chỉ nhảy tung lên rồi hạ người xuống đất.
Ngô Cương thở phào một cái, miệng lẩm bẩm:
- Ngô Cương! Mọi việc kết thúc rồi bây giờ đến lượt ngươi. Tội nghiệt thân trọng thì còn sống làm gì nữa?
Dứt lời chàng nhìn đám mây bay trên trời nở một nụ cười chua chát. Chàng tự hỏi:
- Bây giờ ta tìm chỗ nào để kết thúc sinh mạng. Cáo chết ba năm quay đầu về núi. Ta trở về Ngũ Bách Nhân Trủng ngoài thành Khai Phong là phải.
Thế rồi cái xác không hồn lẽo đẽo ra khỏi hang núi nhắm thẳng đường Khai Phong mà chạy.
Chiều hôm ấy gió thảm mưa sầu. Ngoài thành Khai Phong một bóng người cô độc thê lương tắm mưa gội gió đạp trên đất bùn lảo đảo mà đi.
Chàng chính là Sách Huyết Nhất Kiếm Ngô Cương.
Tình trạng chàng bữa nay giống như năm trước chàng đến tế mộ Ngũ Bách Nhân Trủng. Có điều bữa nay không phải là ngày thanh minh. Trên đường không có người đi tảo mộ. Ngô Cương đi đi mãi cho đến trước ngôi mộ lớn cỏ mọc xanh rì. Mấy chữ đại tự "Ngũ Bách Nhân Trủng" đã hiện ra trước mắt.
Ngô Cương hoa mắt lên, chỉ còn mấy bước mà tựa hồ nhấc chân không nổi. Chàng lê gót đến trước mộ.
Trong đống bùn lầy hãy còn dấu vết một đống tro đốt giấy tiền khá lớn. Hai cây đèn nến cháy chưa tàn.
Chàng tự hỏi:
- Người nào đã tới đây tế mộ đốt giấy?
Nhưng chàng cũng không nghĩ nhiều nữa vì mọi việc đều kết thúc.
Chàng quỳ xuống trước mộ nhưng không cầu khẩn lên tiếng, chỉ lẳng lặng sa nước mắt.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chàng rút Phụng kiếm ra giơ cao lên đỉnh đầu cất giọng thê lương nói:
- Thù đã trả, oán đã tiêu. Tấm thân tội nghiệt nên về với đất.
Nói xong chàng xoay mũi kiếm đưa vào trước ngực…
Giữa lúc ấy một người như quỷ mị từ phía sau mộ vọt ra đoạt lấy thanh Phụng kiếm ở trong tay Ngô Cương. Ngô Cương giật mình la lên một tiếng lùi lại mấy bước. Trước mặt chàng một người thân hình cao lớn. Chính là Xích Diệm Kim Cương.
Tiếp theo mười mấy bóng người lục tục xuất hiện là Địa Cung tứ lão, Tiểu khiếu hóa Tống Duy Bình, thủ tịch trưởng lão Cái Bang Bi Túc Đại Tiên, Võ Đương chưởng giáo, Địa Cung hộ pháp Dịch Vĩnh Thọ, Thiếu lâm Đại Bi hòa thượng.
Ngô Cương đứng ngây người ra không nói gì.
Tống Duy Binh tiến lại gần cất tiếng bi ai hỏi:
- Hiền đệ! Hiền đệ chết được ư?
Ngô Cương ngớ ngẩn đáp:
- Đại ca! Tiểu đệ không còn lý do gì phải sống nữa.
Xích Diệm Kim Cương quát lên:
- Nói bậy! Trong ba điều bất hiếu thì không kẻ nối dõi là lớn hơn hết. Ngươi nhẫn tâm để cho Võ Thánh mà thiên hạ đều khâm phục tuyệt tự chăng? Võ lâm đệ nhất bảo từ nay tiêu diệt chăng? Ngô Cương! Không kể người sống, đối với người chết ngươi tính sao?
Ngô Cương lại loạng choạng lùi lại ba bước, người lảo đảo muốn té.
Ngô Cương lẩm bẩm:
- Tuyệt tự! Một tội đại bất hiếu.
Đại Bi hòa thượng niệm phật hiệu rồi hỏi:
- Tiểu thí chủ! Chết không phải là giải thoát. Thí chủ còn nhiều việc phải làm, sao lại nói đến chuyện chết một cách dễ dàng? Thí chủ thử xem anh linh năm trăm người nằm trong mộ phần này có bằng lòng để thí chủ làm như vậy không?
Địa Cung tứ lão cũng nói tiếp:
- Ngô Cương! Chưởng môn phu nhân mong rằng ngươi kiêm lãnh hương hỏa hai nơi. Đó là lối duy nhất để ngươi chuộc tội cùng công chúa.
Tống Duy Bình nói xen vào:
- Hiền đệ! Lã cô nương hiện ở Hồ Ma chờ hiền đệ. Đêm ấy Hỏa Linh không xuất hiện để hiền đệ lấy huyết bản thân mà giải độc cho y. Đó là cách an bày khéo léo của bà ta mà cũng để giải quyết mối oan cừu cho hai nhà.
Mỗi người nói một câu khiến cho Ngô Cương không sao được. Chàng nghiến răng đáp:
- Tại hạ hiểu rồi!
Xích Diệm Kim Cương đưa thanh Phụng kiếm cho chàng nói:
- Hài tử! Ngươi hiểu được là hay! Cái này là của ngươi. Ngươi thu lấy.
Ngô Cương đưa hai tay ra đón lấy thanh kiếm rồi quỳ xuống trước mộ.
Mưa tạnh, gió dừng. Mây tan mù hết. Ánh dương quang lại sáng tỏ chiếu xuống vùng đại địa lâm ly.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook