Huyết Vũ Vi Phong
Chương 40: Mê mẩn bởi nụ cười kiếp này chỉ vì anh

“Xin lỗi?” Min Tae Yun cau mày, không hiểu câu nói Jang Chul Oh bỏ lại trước khi về “Vì sao ông ấy lại xin lỗi?”

“Có lẽ ông ấy cho rằng mình đã làm chuyện gì đó không ổn.” Đường Vũ Tân biết thừa câu nói ấy của Jang Chul Oh có ý gì.

“Chuyện không ổn?” Min Tae Yun càng nghi hoặc hơn.

“Biết đâu người cắn tôi là trưởng phòng Jang thì sao? Nên ông ấy mới xin lỗi tôi!” Đường Vũ Tân cười ranh mãnh.

“…” Cô nàng này, bệnh mà sao ưa nói đùa thế?

Đôi khi luôn xảy ra những chuyện như vậy. Khi bạn nói láo mọi người đều tin là thật nhưng khi bạn nói sự thật, họ lại cho rằng bạn dối trá.

“Tối hôm qua là ông chủ Ra khám bệnh cho tôi hả?”

“Ừ, nếu đi bệnh viện thì bây giờ cô đang nằm trong phòng bệnh mà không phải là phòng ngủ nhà tôi.”

“Vậy thì tốt.” Đường Vũ Tân thở hắt ra.

“Tối qua cô bị tấn công lúc nào vậy?”

“Sao tôi biết được, không lẽ trước khi bị tấn công còn phải xem đồng hồ?”

“Sao lại trùng hợp như thế?” Min Tae Yun cúi đầu suy nghĩ.

Đương nhiên không phải trùng hợp rồi… Đường Vũ Tân hơi bất lực, làm gì có chuyện ma cà rồng dễ dàng biết cô ở trong cái hẻm đó chứ… thấy Min Tae Yun vì vậy mà nhăn mày suy nghĩ, Đường Vũ Tân thoáng áy náy.

“Min Tae Yun.” Đường Vũ Tân gọi.

“Gì thế?”

“Cám ơn anh.”

“Cám ơn tôi cái gì?” Min Tae Yun thắc mắc, nên nói cảm ơn nhất là anh mới đúng. Lần đầu tiên trong đời có người chân thành thừa nhận mình, khiến người không tin dị đoan như anh cũng phải cảm tạ trời xanh đã đưa Đường Vũ Tân đến bên cạnh anh.

“Cám ơn anh, tôi không ngờ, thế giới này còn có người khóc vì tôi, thật sự cảm ơn anh. Nước mắt của anh cho tôi biết, tôi… không cô độc một mình.” Nước mắt của Min Tae Yun rốt cuộc cũng khiến Đường Vũ Tân có cảm giác thuộc về thế giới này, rốt cuộc cô không cần lẻ loi một mình nữa, tuy rằng việc thành cặp thành đôi còn xa lắm nhưng có chuyện gì còn đẹp hơn việc mình được chấp nhận nữa đâu?

“Em không hề cô độc một mình…” Min Tae Yun ngượng ngùng nên nói rất nhỏ.

Song anh chờ mãi vẫn không thấy câu đáp lại của Đường Vũ Tân, ngẩng đầu lên thì thấy Đường Vũ Tân dựa vào đầu giường ngủ say sưa…

Giấc ngủ này Đường Vũ Tân không ngủ yên, cô nhanh chóng bị đánh thức, hoặc là nói cô cho rằng mình bị đánh thức thật sớm. Nguyên nhân cô thức dậy là do cánh tay trái bị cô đè lên tê rần, còn có tiếng “tích tắc tích tắc” không ngừng vang bên tai cô.

“Làm cô thức à?”

Đường Vũ Tân mở mắt, nhìn thấy gương mặt đầy sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành của ông chủ Ra.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Đường Vũ Tân nhìn đồng hồ, phát hiện đã 9 giờ tối…

“Đối với bệnh nhân mà nói, cô ngủ như vậy không tính là dài.” Ông chủ Ra hiểu rõ biểu tình của Đường Vũ Tân.

“Đúng là, để tôi ngủ một giấc thật ngon đi…” Đường Vũ Tân than thở trong bụng.

“Ha ha, có lẽ sẽ hơi đau.”

Đường Vũ Tân còn chưa kịp hiểu cái gì mà hơi đau, ông chủ Ra đã đâm kim vào tay cô.

“Thật ra không hề gì…” Đường Vũ Tân liếc nhìn đầu kim đã chui vào hơn phân nửa, nói bằng giọng thản nhiên “So với bị ma cà rồng cắn, cái loại đau nhức này có thể xem như không có.”

“Bị hút máu đau lắm à?” Ông chủ Ra lộ vẻ hứng thú xuất phát từ nghề bác sĩ đã làm trước đây. Đường Vũ Tân là người may mắn đặc biệt thế cơ mà, không phải nên phỏng vấn một chút sao?

“Đâu chỉ rất đau…” Nhớ tới tình cảnh hôm đó, Đường Vũ Tân vô thức sờ chỗ cổ bị cắn “Đau đến kêu cha gọi mẹ luôn ấy!!”

“Khụ,” Min Tae Yun bưng một tô chất lỏng không biết là thứ gì tiến vào, nghe Đường Vũ Tân miêu tả, mất tự nhiên ho một tiếng.

“Cho nên lúc công tố Min cắn ai nhớ phải nhẹ một chút!” Đường Vũ Tân nhìn Min Tae Yun, nói như thật.

“…”

“Xem ra không sao rồi.” Ông chủ Ra giúp Đường Vũ Tân băng bó cổ một lần nữa, sau đó nói: “Còn có sức châm chọc công tố Min của chúng ta, xem ra không có vấn đề gì to tát.”

“Vốn dĩ chẳng có gì..” Chỉ không cẩn thận thiếu chút mất mạng thôi… Đường Vũ Tân phỉ nhổ.

“Uống đi.” Trong lúc nói chuyện Min Tae Yun đã đặt cái tô trong tay xuống trước mặt Đường Vũ Tân.

“Cái gì đây?” Đường Vũ Tân nhìn chất lỏng màu xam xám trong tô, dè dặt ngửi thử, sau đó nhíu mày “Không uống được không?”

“Uống đi.” Min Tae Yun bê tô đến bên miệng Đường Vũ Tân, anh biết canh này chắc rất khó uống nhưng ai bảo cô cần bổ máu chứ?

“Tôi là bệnh nhân…” Đường Vũ Tân bất lực nhìn hành vi ngang ngược của Min Tae Yun.

“Bệnh nhân thì càng phải uống. Tôi biết cô không thích ăn nội tạng động vật nhưng canh gan heo này là loại bổ máu nhất, anh Ra cũng đồng ý mới làm.”

“Biết tôi – khoan! Anh làm?” Đường Vũ Tân chỉ vào tô canh lại chỉ Min Tae Yun.

Min Tae Yun không trả lời Đường Vũ Tân, chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Anh ấy làm?” Đường Vũ Tân quay sang kiểm chứng ông chủ Ra.

“Chắc thế, ít ra lúc tôi đến, thứ này đã nằm trên bếp rồi.”

“… Ông chủ Ra, vừa rồi hình như anh nói canh này là thứ?”

“Á… cô nghe lộn rồi…” Ông chủ Ra ngước nhìn trần nhà.

Thứ này… cả ông chủ Ra cũng kêu thứ này… chẳng lẽ thứ này không thể gọi là canh sao? Đường Vũ Tân nhìn chất lỏng màu xám còn đang bốc hơi nghi ngút, căng thẳng nuốt nước miếng. Uống? Không uống? Không không không, chắc chắn không thể không uống, cái này là Min Tae Yun làm đấy!!! Nhưng uống thì… Đường Vũ Tân nhíu mày.

Trong lúc Đường Vũ Tân đang làm công tác đấu tranh tư tưởng, cô cảm thấy có một thứ gì đó âm ấm chạm vào môi cô, kế đó có chất lỏng từ vật âm ấm ấy chảy vào miệng.

Đường Vũ Tân sững sờ mở to mắt nhìn Min Tae Yun cầm muỗng đút canh cho cô, quên luôn việc nuốt canh vào miệng, làm nước canh chảy xuống khóe môi.

“Khó uống lắm sao?” Min Tae Yun cau mày, anh không thể ăn đồ ăn nên lúc nấu canh đương nhiên không có nếm, có điều tỷ lệ gia vị hẳn là rất ngon, chẳng lẽ sách hướng dẫn có vấn đề?!

“Ông ông ông… ông chủ Ra…” Đường Vũ Tân đột ngột cà lăm.

“Cái gì?”

“Anh chắc chắn là tôi bị ma cà rồng cắn chứ? Không phải là công tố Min bị cắn hả?!”

“Tuy lúc trước Tae Yun từng bị ma cà rồng cắn… nhưng lần này là cô không sai…” Ông chủ Ra đổ mồ hôi, phản ứng của con bé này đúng là quá kỳ quặc, không thể có dáng vẻ của con gái sau đó mắt hiện ra trái tim ư?

Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun đã hiểu, cô nàng này được chiều mà sợ đây? A a… vì sao phản ứng của cô ấy luôn nằm ngoài dự đoán của anh chứ?

“Uống.” Nói xong Min Tae Yun lại nhét một muỗng canh vô miệng Đường Vũ Tân.

“Ừm ừm.” Lần này Đường Vũ Tân ngoan ngoãn nuốt canh, kế đó liền cau mày. Canh có vị tanh nông, nhưng đó là mùi đặc trưng của gan heo, mà canh này… dễ uống đến bất ngờ…

“Thật không ngờ…” Lại uống thêm mấy muỗng, Đường Vũ Tân khen ngợi: “Công tố Min, không ngờ anh mất vị giác mà tay nghề khá như thế!”

“…”

“…”

Con nhỏ này… không phá hoại phong cảnh không được à?!

Cuối cùng, bát canh rốt cuộc đã kết thúc trong không khí thế nào, ba người có mặt đều rất khó diễn tả. Bởi vì Đường Vũ Tân bị muỗng đụng trúng răng vô số lần, có thể thấy Min Tae Yun nghiến răng nghiến lợi với cô nàng đến mức nào. Ông chủ Ra đứng bên thì nhịn cười thiếu chút nội thương. Cô nàng này đúng là một đóa hoa lạ, Min Tae Yun mất khống chế vô số lần toàn là vì cô ấy, nói hai người là một đôi oan gia vui vẻ không quá đáng chút nào.

“Cám ơn…” Nuốt xong muỗng canh cuối cùng, Đường Vũ Tân nhìn gương mặt đen hết chỗ nói của Min Tae Yun, dè dặt lên tiếng.

“Vũ Tân, tôi hỏi vấn đề này có lẽ hơi quá, cô hứa với tôi đừng tức giận nhé.” Dọn xong dụng cụ, ông chủ Ra nhìn Đường Vũ Tân tâm tình không tệ, dù sao mình hỏi vấn đề không thích hợp như thé, Đường Vũ Tân có tức giận không? Nên hỏi hay không?”

“Sao hôm nay nhiều người hỏi thế?” Đường Vũ Tân nghi hoặc.

“Còn ai nữa?” Không lẽ Tae Yun đã hỏi rồi? Ông chủ Ra còn lâu mới tin Min Tae Yun sẽ chủ động lên tiếng.

“Ách… trưởng phòng Jang của chúng tôi… không sao, anh hỏi đi, tôi không giận.”

“Cô.. hận con ma cà rồng đã cắn mình chứ?” Ông chủ Ra nhìn ra giường trắng tinh hỏi.

Anh rất sợ mình hỏi xong Đường Vũ Tân sẽ lập tức bật dậy khỏi giường, sau đó nói với anh “Tôi thiếu chút thì chết, làm sao không hận hắn!!” Nhưng ông chủ Ra chờ cả ngày cũng không thấy câu trả lời, ngẩng lên thì thấy Đường Vũ Tân nhìn mình như nhìn ma quỷ.

“Sao vậy?” Ông chủ Ra bị Đường Vũ Tân nhìn chằm chằm, hoang mang.

“Trước khi đến đây anh đã gặp trưởng phòng Jang rồi hả?”

“Ai?”

“Hồi nãy trưởng phòng Jang cũng hỏi cô ấy câu đó.” Min Tae Yun nói nhưng mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.

“Cô trả lời thế nào?” Ông chủ Ra lại nhìn Đường Vũ Tân.

“Anh đoán xem?” Đường Vũ Tân cười tinh nghịch.

“Cô là bệnh nhân thật hả…?” Ông chủ Ra khóc không ra nước mắt, cô ấy có ý thức được mình đang dưỡng bệnh không đây? Tinh thần dồi dào sinh lực thế này không bằng đi làm cho rồi?

“Cô ấy nói không hận hắn.” Min Tae Yun tiếp tục dùng giọng nói dường như phát ra từ nơi nào khác trả lời, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ song trong đầu toàn vang vọng những lời ban nãy của Đường Vũ Tân.

‘Bởi vì hắn là ma cà rồng mà, không phải hắn chỉ làm chuyện một con ma cà rồng nên làm sao?’ Chuyện một com ma cà rồng nên làm ư? Là hút máu à? Đường Vũ Tân nói như một hiện tượng bình thường nhưng sao mình lại có cảm giác đau lòng chứ?

“Vì sao ông chủ Ra cũng hỏi vấn đề này?” Đường Vũ Tân hỏi, đồng thời nghĩ bụng, chắc chắn không phải ông chủ Ra nhất thời hứng trí mới hỏi.

“Là thế này…” Ông chủ Ra thuật lại cuộc cá cược của mình với Min Tae Yun cho Đường Vũ Tân nghe.

“Ha ha… để Min Tae Yun làm chuyện anh nói, chẳng thà thật sự móc tim anh ta ra…” Nghe ông chủ Ra kể xong, Đường Vũ Tân cười khổ. Nếu, dễ dàng thoát khỏi ám ảnh đó, vậy rốt cuộc mấy năm nay Min Tae Yun sống vì cái gì? Cô tin, nếu Min Tae Yun không có ý niệm báo thù trong đầu, có lẽ 7 năm trước, khi biết Lee Yoon Ji chết, mình thì biến thành ma cà rồng, Min Tae Yun đã không tồn tại trên thế giới này nữa.

Nghe Đường Vũ Tân nói, Min Tae Yun từ từ quay đầu lại nhìn Đường Vũ Tân, trong mắt lộ ra sự dịu dàng thấu hiểu. Câu trả lời này, từng lóe lên trong óc anh khi ông chủ Ra đưa ra điều kiện, nếu không vì báo thù cho Yoon Ji, có lẽ anh không cho phép mình sống trên đời như thế này.

“Cũng không cần quá để ý tôi.” Bỗng nhiên Đường Vũ Tân nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào: “Tôi chỉ hi vọng cuối cùng có một ngày công tố Min sẽ bước ra khỏi bóng đêm, có lẽ bây giờ thực hiện hơi khó khăn nhưng tôi thật lòng hi vọng công tố Min sẽ làm từng chút từng chút một. Không cần phủ nhận sự tồn tại của mình nữa, không cần một mình cậy mạnh. Lúc đau lòng có thể rơi nước mắt như vừa nãy, không sao cả. Muốn cười thì không cần miễn cưỡng mình nghiêm mặt lại. Khi giận, nếu đối diện với người quen, cho dù biến thành ma cà rồng cũng không sao. Tôi nhớ hình như mình đã nói, bộ dạng ma cà rồng của công tố Min cũng rất đẹp trai, đương nhiên không phải lời nói lấy lòng. Tuy rằng không thể trở thành con người nhưng cũng không cần cứng rắn đi hưởng thụ cuộc sống vĩnh viễn không có tận cùng, phù dung sớm nở tối tàn còn nỗ lực tìm ý nghĩa cho sự ra đời của mình, như vậy ma cà rồng sở hữu sinh mệnh vĩnh hằng sao có thể cam lòng đi sau đây?”

Nói xong, Đường Vũ Tân quay đầu, nhìn hai người còn đang ngơ ngẩn, nói tiếp: “Nếu… nếu những chuyện này thật sự quá khó làm, đã cố gắng rồi mà vẫn không thể thích ứng cuộc sống như thế thì công tố Min chỉ cần giữ như bây giờ là tốt rồi, bất kể Min Tae Yun anh biến thành bộ dạng gì, tôi… tôi đều ủng hộ anh…”

Cái này xem như bày tỏ hả…? Đường Vũ Tân nghĩ bụng, đầu cúi càng lúc càng thấp, sắp vùi vào trong chăn tới nơi.

“Min Tae Yun…” Ông chủ Ra kinh ngạc không nói nên lời, cô bé này can đảm thật, có mặt người thứ ba mà dám tỏ tình? Khụ, coi như là tỏ tình đi? Chẳng lẽ muốn cô phải nói em yêu anh mới được?

“Tae Yun à, trả lời đi chứ!” Ông chủ Ra nhéo Min Tae Yun, thì thầm.

“Vì người như tôi… đáng sao?” Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân với ánh mắt phức tạp, nhìn cô gái này vì thẹn thùng mà hai má đỏ bừng lên, đột nhiên có cảm giác đau lòng, bản thân có lẽ không thể cho cô ấy hạnh phúc bình thường được, như vậy có đáng không?

“Mê mẩn bởi nụ cười, kiếp này chỉ vì anh.” Đường Vũ Tân mỉm cười dịu dàng, giọng nói lại sắt đá kiên định vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương