Huyết Vũ Vi Phong
-
Chương 17: Vụ Án Bí ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 01
“Xin
lỗi… tôi không thể để ngài làm như vậy…” Dưới màn mưa như trút, Đường Vũ Tân bị người đàn ông áo đen ép vào góc tường, đối mặt với câu hỏi của
ông ta, cô chỉ một mực lắc đầu nói xin lỗi.
“Đến tột cùng cô biết được bao nhiêu?!” Người áo đen bóp cổ Đường Vũ Tân, dùng sức sơ sơ.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Đường Vũ Tân chỉ nói duy nhất một câu xin lỗi.
“Nói đi!!!” Người áo đen nhấc bổng Đường Vũ Tân lên.
“Xin lỗi…” Đường Vũ Tân bị nghẹn không nói ra lời.
“Chỉ nói xin lỗi thì có tác dụng gì?! Nói đi! Rốt cuộc cô biết bao nhiêu, rốt cuộc cô là ai?!!”
“Khụ khụ… xin lỗi, tôi không thể nói với ngài.”
“Đã như vậy…”
Trong bóng tối, người áo đen há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, ông ta nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Đường Vũ Tân thì hơi dừng lại một chút, kế đó nhè cổ Đường Vũ Tân mà cắn…
“Không!!” Đột nhiên, Đường Vũ Tân giãy dụa ngồi dậy, thì ra là mơ… Đường Vũ Tân thở ra thật lâu…
“Cô à, cô không thể ngồi dậy được.” Vừa ngồi dậy Đường Vũ Tân đã bị ấn xuống đột ngột, nằm xuống một chỗ mềm mại.
Đường Vũ Tân tỉnh táo lại bắt đầu quan sát chung quanh, tường trắng trần nhà màu trắng, quần áo cũng trắng…
“Đây là… bệnh viện?”
“Đúng thế cô à.”
Một y tá đo nhiệt độ cho cô, “Còn sốt nhẹ, tạm thời cô không thể hoạt động, trước tiên phải chuyền xong chai glucoze này mới được.”
“Tôi làm sao thế?”
“Cô ngất cách nhà Nam Gwan Wook không xa, xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Vũ Tân nghe tiếng nói nhìn ra cửa, chỉ thấy trưởng phòng Jang từ ngoài đi vào.
“Là ngài đưa tôi đến bệnh viện?”
“Đúng, tôi vừa vặn đi qua. Sao cô lại ngất ở chỗ đó?”
“Tôi…” Đột nhiên Đường Vũ Tân không biết nói gì.
Mà hành vi lần này của Đường Vũ Tân đã làm khơi dậy hoài nghi vốn buông xuống của Jang Chul Oh, chẳng lẽ lần này lại trùng hợp nữa? Jang Chul Oh tính nghe Đường Vũ Tân giải thích.
“Trưởng phòng Jang, tôi muốn chúng ta đề nghị tái thẩm, cho nên, cho chúng tôi một thời gian được không?” Thình lình Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.
“Tái thẩm? Cô nói vụ án Yang Si Chul sao?”
“Đúng, nên…”
“Công tố Đường, tôi cho rằng, dù cô nắm được một số tình huống nào đó cô cũng không thể đi tìm Nam Gwan Wook trong tình trạng này được.” Jang Chul Oh đột nhiên có cảm giác bất lực trước phản ứng của Đường Vũ Tân.
“Gì cơ?”
“Bây giờ cô đang là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Bác sĩ nói cô bị tụt đường huyết, họ nhìn thấy vết thương trên tay cô rồi. Lúc đó chắc không có nhóm máu phù hợp nên không tiến hành truyền máu chỉ là xử lý tạm thời mà cô mất máu cũng không nhiều lắm, nhưng kiểu gì thì cũng là mất máu, giờ đường huyết của cô hơi thấp, một chứng bệnh không nặng mà cũng không nhẹ đâu.”
“Lúc đó bác sĩ cũng không có nói tôi cần phải truyền máu mà?” Đường Vũ Tân chỉ nhớ lần trước băng bó xong bác sĩ liền cho cô về.
“Chuyện gì giản lược được thì giản lược, không phải sao?” Jang Chul Oh cười cười, hiện tượng như vậy bây giờ phổ biến lắm.
“Trưởng phòng Jang.”
“Sao thế?”
“Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi tôi, loại vụ án như vậy rất nhiều, không cần để ý quá.” Nghe Đường Vũ Tân nói thế mắt trưởng phòng Jang lạnh đi, cái này có tính là một kiểu ám hiệu không?
“Nhưng, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ định tội mới thôi, sẽ thẩm án lại lần nữa. Thẩm phán Nam Gwan Wook có quan hệ với bị cáo, thế nên, xin trưởng phòng Jang cho chúng tôi trình tư liệu lên cấp trên, một khi tìm được chứng cứ quyết định sẽ lật lại vụ án lần nữa, có thể định tội cả bốn người.” Vậy nên, trưởng phòng Jang ngài tuyệt đối không nên nóng nảy… kì thật Đường Vũ Tân muốn nói nhất là câu này.
“Haiz… nếu giống như cô nói thì tốt rồi.” Trưởng phòng Jang thình lình cảm thán.
“Tôi nói gì?” Đường Vũ Tân mờ mịt.
“Cô từng nói Nếu Như Không Phải Là Người Thì Tốt, lúc đó tôi còn chưa hiểu, giờ nhìn cô thế này, đột nhiên hiểu rồi.” Trưởng phòng Jang đã hiểu ra, nếu đều không phải là con người thì làm gì có hiều chuyện như thế?
Đường Vũ Tân cười với Jang Chul Oh: “Cám ơn ngài, đại thúc.”
“Tôi phải đi về rồi, một mình cô… không sao chứ? Lúc tôi đưa cô đến đây, xem điện thoại của cô, trừ đồng nghiệp ra chẳng có số người nhà nào cả…”
“Tôi là trẻ mồ côi mà… lấy thân phận mồ côi đến thế giới này dễ gì có được gia đình. Ông trời có lẽ cảm thấy tôi không cần nhiều như vậy nên dẫn bọn họ đi rồi…” Đường Vũ Tân cười đến cô quạnh, “Khuya lắm rồi, trưởng phòng Jang cũng nên về nhà thôi, một mình tôi không sao cả.”
“Vậy được, tôi đi đây.” Trưởng phòng Jang vỗ vai Đường Vũ Tân khích lệ, sau đó đi ra ngoài.
Đối với Đường Vũ Tân, không thể nghi ngờ là Jang Chul Oh rất mâu thuẫn. Trực giác mách bảo với ông cô gái này nhất định biết điều gì đó nhưng ông lại không thể đối xử với Đường Vũ Tân như những kẻ xấu xa bại hoại khác, cắn một phát là xong, bởi vì Đường Vũ Tân là một cô gái tốt bụng khiến người ta đau lòng…
“Học sinh năm thứ ba trường nữ Geum Song Oh Han Byul, lúc ra khỏi trường thì bị xe tông.”
“Anh đến đây làm gì?” Công tố Min nhìn Jang Chul Oh không biết từ chỗ nào chui ra, thắc mắc.
“Vì sao lại cư xử với tôi như thế hả?”
Trưởng phòng Jang còn chưa trả lời câu hỏi của công tố Min, sự chú ý của hai người đều bị tiếng cô gái ầm ỹ thu hút.
“Không phải cô ở hiện trường sao? Hơn nữa lúc đó cô còn ở trong xe, chúng tôi muốn điều tra cô!” Cảnh sát Hwang đang lượn quanh cô gái kia.
“Nãy giờ không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi cũng là người bị hại!”
“Ôi trời, cô thật là làm tôi hết nói nổi…”
“Không phải tôi nói với anh rồi sao?! Là cô bé này đột ngột lao ra đụng vào xe tôi, thật là bực mình mà!”
“Thế nên trước tiên lấy lời khai đã! Đi lấy lời khai thôi mà?! Bọn tôi cũng làm theo thông lệ thôi, làm phiền phối hợp một chút!” Tiếp đó Hwang Soon Bum mặc kệ quý cô kia vùng vẫy kiểu gì, thô bạo đẩy người vào xe cảnh sát.
“Thả cô ta ra đi,” Công tố Min vừa đi tới giữ cánh cửa xe sắp khép lại, “Xe đạp đổ dốc xuống thì có tăng tốc, quả thật là tự đụng vào.”
“Ôi, thật là… công tố Min à,” Cảnh sát Hwang gật đầu với trưởng phòng Jang, hạ giọng nói với công tố Min, “Tôi đang diễn trò mà.”
“Diễn?” Công tố Min hỏi lại.
“Người chết là con gái độc nhất của cảnh sát trưởng Oh Myung Wook, ông ấy hi vọng chúng ta đích thân điều tra vụ này.” Cảnh sát Hwang trưng bộ mặt nịnh hót ra.
“Nếu không muốn làm cũng không sao.” Trưởng phòng Jang thức thời chen vào một câu.
“Sao lại không muốn làm? Sao có khả năng đó chứ?” Hwang Soon Bum nháy mắt hoảng hốt, “Chỗ này giao cho bọn tôi là được, công tố Jang về nghỉ ngơi đi.”
“Nếu chỉ là sự cố giao thông bình thường, vậy không cần phải để chúng ta điều tra.” Công tố Min đứng một bên phát biểu.
“Sao không có lý do, đương nhiên là có lý do!” Hwang Soon Bum kích động rồi, cơ hội thăng chức khó kiếm đó! Sao không làm chứ?!
“Công tố Min chỗ này!!” Yoo Jung In đang kiểm tra xe đạp đột nhiên phát hiện manh mối, gọi mọi người đi qua.
“Sao thế?”
“Phanh xe bị cắt rồi.”
“Tôi nói mà, là cố ý giết người đấy.” Cảnh sát Hwang lập tức lấy lại tinh thần.
“Nhưng… sao tôi cảm giác, giống như trò đùa ác của trẻ con nhiều hơn?” Yoo Jung In đưa ra nhận xét của mình, “Tôi thấy, không bằng giao cho cảnh sát đi.”
“Sao cả công tố Yoo cũng thế chứ, không phải đã nói là con gái của cảnh sát trưởng rồi sao? Có thể làm cách khác không?!”
“Vì thế càng không có lý do để chúng ta điều tra.” Công tố Min đưa ra kết luận cuối cùng.
“Vậy thì được, hai vị công tố viên đều có cùng cách nghĩ, vậy thì để tôi đi nói là được.” Kì thật trưởng phòng Jang cũng tán thành giao chuyện này cho cảnh sát, dù sao cũng là việc thuộc sở giao thông.
“A, trưởng phòng Jang…” Hwang Soon Bum nhìn bóng lưng trưởng phòng Jang, hoảng hốt nói với hai người: “Hai người không muốn làm công tố viên nữa sao? Nếu lần này làm thật đẹp nói không chừng có thể thăng chức đó!! Công tố Min, giúp lần này đi nhé?!!” Cảnh sát Hwang tiếp tục năn nỉ.
“Á!!!” Nói chưa xong, cách đó không xa vang lên tiếng thét kinh sợ của một cô bé.
Đám người công tố Min vừa nghe tức tốc chạy tới chỗ phát ra tiếng la, phát hiện một cô bé rơi xuống lầu chết. Công tố Min hoảng hốt chạy lên kiểm tra mạch đập, phát hiện đã muộn rồi, cô bé đó đã chết ngay tại chỗ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một cô bé nhìn xuống.
“Á! Là Huyn Joo!!” Bên cạnh có người thét lên.
“Nhìn kìa, rõ ràng là Huyn Joo mà.”
“Sao có thể?!! Người đã chết hai năm rồi, sao có thể xuất hiện ở phòng học đó được?!!”
“Em nói cái gì, người đã chết?” Cảnh sát Hwang lập tức bắt lấy điểm mấu chốt.
“Giờ thì hay rồi, không có lý do đi về rồi.” Công tố Min lộ ra vẻ mặt khó mà tưởng tượng.
“Xem ra vụ án này phức tạp đấy, một khi sắp xếp xong lập tức về báo cáo nhé.” Jang Chul Oh nói với công tố Min xong liền xoay người bỏ đi, ông còn phải đi ứng phó với Oh Myung Wook bọn họ…
“Ôi trời, bể nát hết rồi.” Cảnh sát Hwang nhặt điện thoại của Oh Han Byul lên nhìn, sau đó hỏi Dong Man: “Có thể phục hồi lại không?”
“Không được cũng phải được thôi.” Tuy Choi Dong Man nói thế nhưng ánh mắt tự tin ai cũng nhìn ra được.
“Vậy bên này bọn tôi cũng chuẩn bị tiến hành.” Cảnh sát Hwang đi đến cạnh công tố Min, chờ công tố Min ra chỉ thị.
“Trước tiên anh phụ trách vụ án Oh Han Byul đi, công tố Yoo phụ trách vụ Kang Jae Eun.”
“Chờ một chút, vậy kẻ tình nghi số một trong vụ án của công tố Yoo là ma sao?” Cảnh sát Hwang nghi hoặc, “Ôi chao, lúc này thật là nhớ công tố Đường, rốt cuộc cô ấy chạy đi đâu chứ? Điện thoại không mở, trong nhà cũng không có ai nghe?”
“Bởi vì bệnh viện không cho phép tôi mở máy… bọn họ nói tôi cần tĩnh dưỡng…” Đường Vũ Tân đột nhiên cất giọng âm u.
“Á!” Cảnh sát Hwang bị Đường Vũ Tân làm hết hồn.
“Ngày hôm đó đến giờ cô đi đâu vậy?” Min Tae Yun có chút quan tâm hỏi.
“Bệnh viện…”
“Công tố Đường bị bệnh sao?” Choi Dong Man lo lắng.
“Không phải bệnh nặng gì, hạ đường huyết mà thôi.”
“Ồ, chẳng trách vừa mới đó đã chạy không thấy tăm hơi đâu, không thoải mái thì phải đi khám bác sĩ kịp thời.” Cảnh sát Hwang hiểu ra gục gặc đầu.
“Tôi vừa nghe nói vụ án lần này có liên quan đến ma?” Đường Vũ Tân lộ vẻ hứng thú.
“Mặc kệ là ma hay là gì, rõ ràng có người đang làm trò quỷ, tôi lại không nhìn thấy.” Giờ phút này đầu óc Min Tae Yun vẫn mờ mịt.
“À, đúng rồi, công tố Min,” Nói đến đó Choi Dong Man lôi mẫu máu từ trong túi ra đưa cho công tố Min, “Đây là mẫu máu của Oh Han Byul… nhưng vì sao cần mẫu máu ở hiện trường chứ?”
Min Tae Yun nhìn cảnh sát Hwang, khóe môi hơi nhướng lên. Cảnh sát Hwang thu được tín hiệu, khoác vai Choi Dong Man lôi cậu bé đi giải thích cái gì gọi là ‘chim én chim sẻ sao biết chí lớn của chim hồng, chim hộc [6]…
Min Tae Yun tính nhét mẫu máu vào túi lại nhớ ra Đường Vũ Tân còn đứng bên cạnh, anh quay đầu nhìn phát hiện Đường Vũ Tân nhìn lọ đựng máu, đuôi mắt co giật.
“Công tố Đường không đi điều tra sao?”
Đường Vũ Tân không trả lời câu hỏi của công tố Min, cứ nhìn chằm chằm vào anh…
Min Tae Yun đã quá rành chiêu này của cô, tảng lờ như không có chuyện gì quay người bỏ đi…
Á á á á á, đám y tá bệnh viện kia sao cứ bắt cô kiểm tra toàn thân mới chịu thả cô ra!!! Con mẹ nó!! Bà đây đến sớm một bước thì đã chặn được mẫu máu từ tay Dong Man rồi a a a!!!
[6] Nguyên văn câu thành ngữ này là 燕雀安知鸿鹄志(yến tước an tri hồng hộc chí), chim hồng chim hộc là loài chim bay tít trên trời cao, ví với người có chí hướng tư tưởng cao siêu.
“Đến tột cùng cô biết được bao nhiêu?!” Người áo đen bóp cổ Đường Vũ Tân, dùng sức sơ sơ.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Đường Vũ Tân chỉ nói duy nhất một câu xin lỗi.
“Nói đi!!!” Người áo đen nhấc bổng Đường Vũ Tân lên.
“Xin lỗi…” Đường Vũ Tân bị nghẹn không nói ra lời.
“Chỉ nói xin lỗi thì có tác dụng gì?! Nói đi! Rốt cuộc cô biết bao nhiêu, rốt cuộc cô là ai?!!”
“Khụ khụ… xin lỗi, tôi không thể nói với ngài.”
“Đã như vậy…”
Trong bóng tối, người áo đen há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, ông ta nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Đường Vũ Tân thì hơi dừng lại một chút, kế đó nhè cổ Đường Vũ Tân mà cắn…
“Không!!” Đột nhiên, Đường Vũ Tân giãy dụa ngồi dậy, thì ra là mơ… Đường Vũ Tân thở ra thật lâu…
“Cô à, cô không thể ngồi dậy được.” Vừa ngồi dậy Đường Vũ Tân đã bị ấn xuống đột ngột, nằm xuống một chỗ mềm mại.
Đường Vũ Tân tỉnh táo lại bắt đầu quan sát chung quanh, tường trắng trần nhà màu trắng, quần áo cũng trắng…
“Đây là… bệnh viện?”
“Đúng thế cô à.”
Một y tá đo nhiệt độ cho cô, “Còn sốt nhẹ, tạm thời cô không thể hoạt động, trước tiên phải chuyền xong chai glucoze này mới được.”
“Tôi làm sao thế?”
“Cô ngất cách nhà Nam Gwan Wook không xa, xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Vũ Tân nghe tiếng nói nhìn ra cửa, chỉ thấy trưởng phòng Jang từ ngoài đi vào.
“Là ngài đưa tôi đến bệnh viện?”
“Đúng, tôi vừa vặn đi qua. Sao cô lại ngất ở chỗ đó?”
“Tôi…” Đột nhiên Đường Vũ Tân không biết nói gì.
Mà hành vi lần này của Đường Vũ Tân đã làm khơi dậy hoài nghi vốn buông xuống của Jang Chul Oh, chẳng lẽ lần này lại trùng hợp nữa? Jang Chul Oh tính nghe Đường Vũ Tân giải thích.
“Trưởng phòng Jang, tôi muốn chúng ta đề nghị tái thẩm, cho nên, cho chúng tôi một thời gian được không?” Thình lình Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.
“Tái thẩm? Cô nói vụ án Yang Si Chul sao?”
“Đúng, nên…”
“Công tố Đường, tôi cho rằng, dù cô nắm được một số tình huống nào đó cô cũng không thể đi tìm Nam Gwan Wook trong tình trạng này được.” Jang Chul Oh đột nhiên có cảm giác bất lực trước phản ứng của Đường Vũ Tân.
“Gì cơ?”
“Bây giờ cô đang là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Bác sĩ nói cô bị tụt đường huyết, họ nhìn thấy vết thương trên tay cô rồi. Lúc đó chắc không có nhóm máu phù hợp nên không tiến hành truyền máu chỉ là xử lý tạm thời mà cô mất máu cũng không nhiều lắm, nhưng kiểu gì thì cũng là mất máu, giờ đường huyết của cô hơi thấp, một chứng bệnh không nặng mà cũng không nhẹ đâu.”
“Lúc đó bác sĩ cũng không có nói tôi cần phải truyền máu mà?” Đường Vũ Tân chỉ nhớ lần trước băng bó xong bác sĩ liền cho cô về.
“Chuyện gì giản lược được thì giản lược, không phải sao?” Jang Chul Oh cười cười, hiện tượng như vậy bây giờ phổ biến lắm.
“Trưởng phòng Jang.”
“Sao thế?”
“Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi tôi, loại vụ án như vậy rất nhiều, không cần để ý quá.” Nghe Đường Vũ Tân nói thế mắt trưởng phòng Jang lạnh đi, cái này có tính là một kiểu ám hiệu không?
“Nhưng, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ định tội mới thôi, sẽ thẩm án lại lần nữa. Thẩm phán Nam Gwan Wook có quan hệ với bị cáo, thế nên, xin trưởng phòng Jang cho chúng tôi trình tư liệu lên cấp trên, một khi tìm được chứng cứ quyết định sẽ lật lại vụ án lần nữa, có thể định tội cả bốn người.” Vậy nên, trưởng phòng Jang ngài tuyệt đối không nên nóng nảy… kì thật Đường Vũ Tân muốn nói nhất là câu này.
“Haiz… nếu giống như cô nói thì tốt rồi.” Trưởng phòng Jang thình lình cảm thán.
“Tôi nói gì?” Đường Vũ Tân mờ mịt.
“Cô từng nói Nếu Như Không Phải Là Người Thì Tốt, lúc đó tôi còn chưa hiểu, giờ nhìn cô thế này, đột nhiên hiểu rồi.” Trưởng phòng Jang đã hiểu ra, nếu đều không phải là con người thì làm gì có hiều chuyện như thế?
Đường Vũ Tân cười với Jang Chul Oh: “Cám ơn ngài, đại thúc.”
“Tôi phải đi về rồi, một mình cô… không sao chứ? Lúc tôi đưa cô đến đây, xem điện thoại của cô, trừ đồng nghiệp ra chẳng có số người nhà nào cả…”
“Tôi là trẻ mồ côi mà… lấy thân phận mồ côi đến thế giới này dễ gì có được gia đình. Ông trời có lẽ cảm thấy tôi không cần nhiều như vậy nên dẫn bọn họ đi rồi…” Đường Vũ Tân cười đến cô quạnh, “Khuya lắm rồi, trưởng phòng Jang cũng nên về nhà thôi, một mình tôi không sao cả.”
“Vậy được, tôi đi đây.” Trưởng phòng Jang vỗ vai Đường Vũ Tân khích lệ, sau đó đi ra ngoài.
Đối với Đường Vũ Tân, không thể nghi ngờ là Jang Chul Oh rất mâu thuẫn. Trực giác mách bảo với ông cô gái này nhất định biết điều gì đó nhưng ông lại không thể đối xử với Đường Vũ Tân như những kẻ xấu xa bại hoại khác, cắn một phát là xong, bởi vì Đường Vũ Tân là một cô gái tốt bụng khiến người ta đau lòng…
“Học sinh năm thứ ba trường nữ Geum Song Oh Han Byul, lúc ra khỏi trường thì bị xe tông.”
“Anh đến đây làm gì?” Công tố Min nhìn Jang Chul Oh không biết từ chỗ nào chui ra, thắc mắc.
“Vì sao lại cư xử với tôi như thế hả?”
Trưởng phòng Jang còn chưa trả lời câu hỏi của công tố Min, sự chú ý của hai người đều bị tiếng cô gái ầm ỹ thu hút.
“Không phải cô ở hiện trường sao? Hơn nữa lúc đó cô còn ở trong xe, chúng tôi muốn điều tra cô!” Cảnh sát Hwang đang lượn quanh cô gái kia.
“Nãy giờ không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi cũng là người bị hại!”
“Ôi trời, cô thật là làm tôi hết nói nổi…”
“Không phải tôi nói với anh rồi sao?! Là cô bé này đột ngột lao ra đụng vào xe tôi, thật là bực mình mà!”
“Thế nên trước tiên lấy lời khai đã! Đi lấy lời khai thôi mà?! Bọn tôi cũng làm theo thông lệ thôi, làm phiền phối hợp một chút!” Tiếp đó Hwang Soon Bum mặc kệ quý cô kia vùng vẫy kiểu gì, thô bạo đẩy người vào xe cảnh sát.
“Thả cô ta ra đi,” Công tố Min vừa đi tới giữ cánh cửa xe sắp khép lại, “Xe đạp đổ dốc xuống thì có tăng tốc, quả thật là tự đụng vào.”
“Ôi, thật là… công tố Min à,” Cảnh sát Hwang gật đầu với trưởng phòng Jang, hạ giọng nói với công tố Min, “Tôi đang diễn trò mà.”
“Diễn?” Công tố Min hỏi lại.
“Người chết là con gái độc nhất của cảnh sát trưởng Oh Myung Wook, ông ấy hi vọng chúng ta đích thân điều tra vụ này.” Cảnh sát Hwang trưng bộ mặt nịnh hót ra.
“Nếu không muốn làm cũng không sao.” Trưởng phòng Jang thức thời chen vào một câu.
“Sao lại không muốn làm? Sao có khả năng đó chứ?” Hwang Soon Bum nháy mắt hoảng hốt, “Chỗ này giao cho bọn tôi là được, công tố Jang về nghỉ ngơi đi.”
“Nếu chỉ là sự cố giao thông bình thường, vậy không cần phải để chúng ta điều tra.” Công tố Min đứng một bên phát biểu.
“Sao không có lý do, đương nhiên là có lý do!” Hwang Soon Bum kích động rồi, cơ hội thăng chức khó kiếm đó! Sao không làm chứ?!
“Công tố Min chỗ này!!” Yoo Jung In đang kiểm tra xe đạp đột nhiên phát hiện manh mối, gọi mọi người đi qua.
“Sao thế?”
“Phanh xe bị cắt rồi.”
“Tôi nói mà, là cố ý giết người đấy.” Cảnh sát Hwang lập tức lấy lại tinh thần.
“Nhưng… sao tôi cảm giác, giống như trò đùa ác của trẻ con nhiều hơn?” Yoo Jung In đưa ra nhận xét của mình, “Tôi thấy, không bằng giao cho cảnh sát đi.”
“Sao cả công tố Yoo cũng thế chứ, không phải đã nói là con gái của cảnh sát trưởng rồi sao? Có thể làm cách khác không?!”
“Vì thế càng không có lý do để chúng ta điều tra.” Công tố Min đưa ra kết luận cuối cùng.
“Vậy thì được, hai vị công tố viên đều có cùng cách nghĩ, vậy thì để tôi đi nói là được.” Kì thật trưởng phòng Jang cũng tán thành giao chuyện này cho cảnh sát, dù sao cũng là việc thuộc sở giao thông.
“A, trưởng phòng Jang…” Hwang Soon Bum nhìn bóng lưng trưởng phòng Jang, hoảng hốt nói với hai người: “Hai người không muốn làm công tố viên nữa sao? Nếu lần này làm thật đẹp nói không chừng có thể thăng chức đó!! Công tố Min, giúp lần này đi nhé?!!” Cảnh sát Hwang tiếp tục năn nỉ.
“Á!!!” Nói chưa xong, cách đó không xa vang lên tiếng thét kinh sợ của một cô bé.
Đám người công tố Min vừa nghe tức tốc chạy tới chỗ phát ra tiếng la, phát hiện một cô bé rơi xuống lầu chết. Công tố Min hoảng hốt chạy lên kiểm tra mạch đập, phát hiện đã muộn rồi, cô bé đó đã chết ngay tại chỗ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một cô bé nhìn xuống.
“Á! Là Huyn Joo!!” Bên cạnh có người thét lên.
“Nhìn kìa, rõ ràng là Huyn Joo mà.”
“Sao có thể?!! Người đã chết hai năm rồi, sao có thể xuất hiện ở phòng học đó được?!!”
“Em nói cái gì, người đã chết?” Cảnh sát Hwang lập tức bắt lấy điểm mấu chốt.
“Giờ thì hay rồi, không có lý do đi về rồi.” Công tố Min lộ ra vẻ mặt khó mà tưởng tượng.
“Xem ra vụ án này phức tạp đấy, một khi sắp xếp xong lập tức về báo cáo nhé.” Jang Chul Oh nói với công tố Min xong liền xoay người bỏ đi, ông còn phải đi ứng phó với Oh Myung Wook bọn họ…
“Ôi trời, bể nát hết rồi.” Cảnh sát Hwang nhặt điện thoại của Oh Han Byul lên nhìn, sau đó hỏi Dong Man: “Có thể phục hồi lại không?”
“Không được cũng phải được thôi.” Tuy Choi Dong Man nói thế nhưng ánh mắt tự tin ai cũng nhìn ra được.
“Vậy bên này bọn tôi cũng chuẩn bị tiến hành.” Cảnh sát Hwang đi đến cạnh công tố Min, chờ công tố Min ra chỉ thị.
“Trước tiên anh phụ trách vụ án Oh Han Byul đi, công tố Yoo phụ trách vụ Kang Jae Eun.”
“Chờ một chút, vậy kẻ tình nghi số một trong vụ án của công tố Yoo là ma sao?” Cảnh sát Hwang nghi hoặc, “Ôi chao, lúc này thật là nhớ công tố Đường, rốt cuộc cô ấy chạy đi đâu chứ? Điện thoại không mở, trong nhà cũng không có ai nghe?”
“Bởi vì bệnh viện không cho phép tôi mở máy… bọn họ nói tôi cần tĩnh dưỡng…” Đường Vũ Tân đột nhiên cất giọng âm u.
“Á!” Cảnh sát Hwang bị Đường Vũ Tân làm hết hồn.
“Ngày hôm đó đến giờ cô đi đâu vậy?” Min Tae Yun có chút quan tâm hỏi.
“Bệnh viện…”
“Công tố Đường bị bệnh sao?” Choi Dong Man lo lắng.
“Không phải bệnh nặng gì, hạ đường huyết mà thôi.”
“Ồ, chẳng trách vừa mới đó đã chạy không thấy tăm hơi đâu, không thoải mái thì phải đi khám bác sĩ kịp thời.” Cảnh sát Hwang hiểu ra gục gặc đầu.
“Tôi vừa nghe nói vụ án lần này có liên quan đến ma?” Đường Vũ Tân lộ vẻ hứng thú.
“Mặc kệ là ma hay là gì, rõ ràng có người đang làm trò quỷ, tôi lại không nhìn thấy.” Giờ phút này đầu óc Min Tae Yun vẫn mờ mịt.
“À, đúng rồi, công tố Min,” Nói đến đó Choi Dong Man lôi mẫu máu từ trong túi ra đưa cho công tố Min, “Đây là mẫu máu của Oh Han Byul… nhưng vì sao cần mẫu máu ở hiện trường chứ?”
Min Tae Yun nhìn cảnh sát Hwang, khóe môi hơi nhướng lên. Cảnh sát Hwang thu được tín hiệu, khoác vai Choi Dong Man lôi cậu bé đi giải thích cái gì gọi là ‘chim én chim sẻ sao biết chí lớn của chim hồng, chim hộc [6]…
Min Tae Yun tính nhét mẫu máu vào túi lại nhớ ra Đường Vũ Tân còn đứng bên cạnh, anh quay đầu nhìn phát hiện Đường Vũ Tân nhìn lọ đựng máu, đuôi mắt co giật.
“Công tố Đường không đi điều tra sao?”
Đường Vũ Tân không trả lời câu hỏi của công tố Min, cứ nhìn chằm chằm vào anh…
Min Tae Yun đã quá rành chiêu này của cô, tảng lờ như không có chuyện gì quay người bỏ đi…
Á á á á á, đám y tá bệnh viện kia sao cứ bắt cô kiểm tra toàn thân mới chịu thả cô ra!!! Con mẹ nó!! Bà đây đến sớm một bước thì đã chặn được mẫu máu từ tay Dong Man rồi a a a!!!
[6] Nguyên văn câu thành ngữ này là 燕雀安知鸿鹄志(yến tước an tri hồng hộc chí), chim hồng chim hộc là loài chim bay tít trên trời cao, ví với người có chí hướng tư tưởng cao siêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook