Huyết Trùng Tiên Khung
Chương 34: Đùa chết người (II)

~ Người dịch: RaiT ~

-"Ngươi nói thật chứ?" Mẫn Ưng trầm giọng nói.

Yến Thập Tam nhìn Mẫn Ưng, cười một tiếng, nói ra: "Những gì đệ tử nói là nhất định sẽ thực hiện, tuyệt không đổi ý. Mẫn trưởng lão có dám cùng đệ tử đánh cược không?"

Mẫn Ưng hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

-"Đây mới chỉ là một trong những điều kiện đệ tử muốn." Yến Thập Tam tiếp tục nói ra: "Thứ hai, đối với đệ tử có cống hiến đích thật là có ban thưởng, bất quá tông chủ ban thưởng, chưa chắc là thứ ta muốn."

-"Ngươi muốn cái gì?" Có trưởng lão hai mắt ngưng tụ, hỏi.

-"Chờ một hồi đệ tử nói sau, đệ tử nói đến nguyên nhân thứ ba." Yến Thập Tam nói ra: "Thứ ba, ta tin tông chủ, cũng như các vị trưởng lão ở đây, nhưng xin phép đệ tử nói câu mạo phạm. Đệ tử không tin được người phía dưới. Đệ tử cũng không dám đảm bảo, đệ tử chứng thực ban thưởng đến phía dưới, sẽ không được phép công bố, hoặc là biến mất một cách khó hiểu."

-"Lời này của ngươi là có ý gì, hừ, chẳng lẽ những lão bất tử chúng ta sẽ nuốt công lao của ngươi ư?" Mẫn Ưng nặng nề mà hừ một cái.

Yến Thập Tam cười cười, nói ra: "Tông chủ cùng trưởng lão, khẳng định là sẽ không làm chuyện như vậy. Bất quá, một nhân vật nho nhỏ như ta, lúc trước có người cố ý không cho đệ tử vì tông môn cống hiến. Cho nên, đệ tử sợ công lao của mình sẽ bị người khác tước đoạt, vì vậy cho nên, vừa vặn có tông chủ cùng các vị trưởng lão ở đây, cho nên, đệ tử xin phép được nói ra điều kiện trước.”

-"Đã có chuyện gì xảy ra?" Lục Vô Ông cũng nghe ra một chút sự tình, những trưởng lão ở đây không có ai là ngu ngốc, cũng nghe ra có chút ám chỉ, đều nhìn qua Mẫn trưởng lão.

-"Việc này phải hỏi Thang hương chủ." Yến Thập Tam bình tĩnh nói.

Thang Nhàn bị Yến Thập Tam bán cái, kêu to một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.

-"Thang Nhàn, rốt cuộc là có chuyện gì hả?" Lục Vô Ông sầm mặt lại, hỏi.

-"Tông, tông, tông chủ, cái này, ta, ta, ta không biết chuyện gì cả?" Thang Nhàn bị dọa đến sợ, hắn cũng không khỏi nhìn qua Yến Thập Tam, lập tức giật mình.

Yến Thập Tam bình tĩnh nói ra: "Đệ tử nghe tin tông chủ cùng trưởng lão tìm kiếm người hiểu cổ văn, cho nên, liền kêu Thang hương chủ đề cử mình, nhưng vì có nguyên nhân nên đã không thành công. Về sau đành phải tìm tới Chu sư tỷ trợ giúp, Thang hương chủ, có việc này hay không?"

-"Thang Nhàn, ngươi nói!" Lục Vô Ông nói.

Thang Nhàn không phải cái đồ đần, hắn cũng là một người tinh ranh, lập tức hiểu ý, vội vàng nói: "Tông chủ, chuyện này, chuyện này, cũng không nên trách đệ tử, đệ tử thế nhưng là tận lực làm việc. Yến Thập Tam hắn, thật sự là hắn có nói là hắn hiểu cổ văn, ta, ta đã đem hắn đề cử, ta, ta, ta đi đề cử cho Cổ đường chủ, tất cả đường chủ của Hà Vân nhất mạch đều, đều có thể làm chứng cho ta, ta, ta đã nói hết tất cả. Nhưng, nhưng, Cổ đường chủ không cho đề cử lên nên, ta, ta, ta, ta mới nghĩ biện pháp khác, cuối cùng là nhờ Chu sư muội giúp chúng ta đề cử, tông chủ, người, người, người cần phải minh giám, ta, ta, ta nhưng không có chèn ép Yến Thập Tam, ta, ta, ta là đối Vãn Vân Tông, trung thành tuyệt đối!"

-"Lần trước sự tình Yến Thập Tam giết Từ Minh, Cổ Tâm Minh hẳn là ghi hận trong lòng nên không cho Yến Thập Tam cơ hội lập công!" Đại trưởng lão Cổ trưởng lão lạnh lùng nói.

-"Đi, đem Cổ Tâm Minh cùng các đường chủ của Hà Vân nhất mạch gọi tới đây cho ta!" Lục Vô Ông sắc mặt băng lãnh, mở ra lối vào di tích, điều này cực kì quan trọng, vậy mà trong lúc mấu chốt lại có người không suy nghĩ vì đại cục, này làm sao không khiến cho Lục Vô Ông giận dữ chứ. Đây quả thực là tại tổn hại đến lợi ích của cả Vãn Vân Tông mà.

Mẫn Ưng sắc mặt trở nên khó coi, không khỏi lạnh lùng nhìn Yến Thập Tam, hắn lúc này đã hiểu Yến Thập Tam là muốn giết chết Cổ Tâm Minh. Trong lòng của hắn lúc này là một cơn lửa hận, nhưng lúc này đang trong giai đoạn mấu chốt hắn không dám mở miệng, nếu không hắn sẽ bị tông chủ và sáu vị trưởng lão khác trách cứ. Thế nên dù rất tức giận nhưng hắn vẫn phải cắn răng nhịn xuống.

Một lát sau sáu đại đường chủ của Hà Vân nhất mạch được mời tới, sáu đại đường chủ khi gặp tông chủ cùng bảy đại trưởng lão, nội tâm âm thầm kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra.

-"Các ngươi nói cho ta biết, Thang Nhàn có hay không hướng Cổ Tâm Minh đề cử Yến Thập Tam phiên dịch cổ văn" Lần này, Lục Vô Ông thật nổi giận.

Năm vị đường chủ khác khi gặp thấy Thang Nhàn cùng Yến Thập Tam đều ở đây, liền cảm thấy không ổn. Một vị đường chủ đành phải nói ra: "Bẩm tông chủ, ngày đó tại hội nghị, Thang hương chủ thật sự có đề cử."

-"Hừ, Cổ Tâm Minh, vị đường chủ này có ý mưu hại ngươi không?" Lục Vô Ông trầm giọng nói.

"Không, không, không có. Nhưng, nhưng…tông chủ..." Cổ Tâm Minh biết việc đã không ổn, vội nói.

-"Đủ rồi!" Lục Vô Ông không cho Cổ Tâm Minh nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm năm vị đường chủ khác, trầm giọng nói ra: "Việc Thang Nhàn đề cử Yến Thập Tam, các ngươi tại sao không có báo cáo lên trên?"

Chấp Pháp Đường chủ nhìn Cổ Tâm Minh, rồi lại nhìn Mẫn trưởng lão, lúc này hắn biết Cổ Tâm Minh vậy là xong rồi! Chấp Pháp đường chủ nói ra: "Bẩm tông chủ, Hà Vân nhất mạch mọi sự vụ đều do Cổ đường chủ chủ trì điều này do đích thân Mẫn trưởng lão an bài. Lúc ấy, Thang Nhàn có đề cử Yến Thập Tam nhưng bị Cổ đường chủ bác bỏ, chúng ta không có cơ hội quyết định."

Bọn hắn ngay lúc này cũng không ngốc mà không bỏ đá xuống giếng, bọn hắn sẽ không ngu ngốc mà đi hưởng họa cùng Cổ Tâm Minh. Cổ Tâm Minh là tâm phúc của Mẫn trưởng lão thế nên bọn hắn sẽ không đi nói tốt cho Cổ Tâm Minh.

-"Đúng là như vậy đấy tông chủ. Lúc ấy Cổ đường chủ thẳng thắn bác bỏ." Những đường chủ khác cũng, ai cũng thấy được rằng lần này Cổ Tâm Minh chết chắc. Thế nên bọn hắn cũng không muốn bởi vì việc này mà đem bản thân bị liên lụy, huống chi lúc ấy chính xác là Cổ Tâm Minh bác bỏ Yến Thập Tam, bọn hắn ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

-"Tốt, các ngươi lui xuống đi, Cổ Tâm Minh lưu lại." Lục Vô Ông trầm giọng nói.

Lúc này, chứng cứ đã vô cùng xác thực, Cổ Tâm Minh muốn phản biện cũng không thể nào.

Sau khi những đường chủ khác lui về, tông chủ Lục Vô Ông vẫn ngồi im tại chỗ, hai mắt giống như nhắm nhưng không phải nhắm.

-"Cổ Tâm Minh, ngươi đầu tiên là bao che đồ đệ để hắn làm xằng làm bậy, không phân rõ trắng đen, hiện tại lại đả kích môn hạ đệ tử, không cho môn hạ đệ tử lập công, làm hỏng đại sự tông môn. Xem ra, năng lực của ngươi có hạn, không phù hợp để tiếp tục làm đường chủ nữa rồi. Về sau ngươi không còn là Sự Vụ đường chủ của Hà Vân nhất mạch nữa, vị trí đường chủ đó sẽ tạm thời để trống. Niệm tình ngươi những năm gần đây đối với tông môn lập công, bổng lộc của ngươi về sau sẽ không thay đổi. Thế nên ngươi hãy an tâm dưỡng lão đi." Lục Vô Ông chậm âm thanh nói.

Lập tức sắc mặt Cổ Tâm Minh trở nên trắng bệch, Sự Vụ đường chủ Hà Vân nhất mạch là một chức vị béo bở, với lại hắn còn là tâm phúc của Mẫn Ưng, chổ tốt phải nói là rất lớn. Vậy mà giờ đây hắn đã bị tước đoạt quyền hạn đó, đây chẳng khác gì một vết dao chí mạng đâm vào người hắn.

Cổ Tâm Minh không khỏi nhìn về phía trưởng lão Mẫn Ưng, nhưng lúc này Mẫn Ưng bất vi sở động, bởi lúc này ai cũng thấy được tông chủ quyết tâm trừng phạt Cổ Tâm Minh, sáu vị trưởng lão khác cũng không hề dám lên tiếng, nói cách khác họ đều tán đồng quyết định của tông chủ, hắn hiện tại có lên tiếng cũng không cứu được Cổ Tâm Minh, mà còn có thể khiến tông chủ cùng sáu vị trưởng lão khác không vui. Cho nên, hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ đó mà không hề lên tiếng.

Cổ Tâm Minh thấy Mẫn Ưng im lặng, sắc mặt hắn liền trở nên trắng xám, biết mình thế là xong, liền cúi đầu nói ra: "Đệ tử xin lĩnh tội!" Lúc này, hắn nếu còn muốn phản kháng, chỉ sợ cũng không làm nên sóng gió gì, lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

-"Đi xuống đi." Lục Vô Ông bình tĩnh nói.

Cổ Tâm Minh không còn dám lên tiếng, lui xuống, lúc lui xuống, đôi mắt hắn nhìn vào Yến Thập Tam tràn đầy oán hận, hắn lúc này đối với Yến Thập Tam là tràn đầy thù hận. Việc hắn rơi xuống đáy lúc này hết thảy cũng đều là bởi vì Yến Thập Tam.

Cổ Tâm Minh hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại bị ám toán bởi một tên song phế như vậy.

-"Thang Nhàn, ngươi là người đầu tiên là có công bênh vực lẽ phải cho Yến Thập Tam, hiện tại lại có công đề cử Yến Thập Tam, ngươi có mắt nhìn người, công lao này tạm thời ghi lại." Lục Vô Ông nói.

-"Đa tạ tông chủ, đa tạ trưởng lão, đệ tử là vì Vãn Vân Tông mà dốc hết sức cống hiến." Thang hương dập đầu bái tạ, trong nội tâm thở ra một hơi thật dài, vừa rồi hắn là bị dọa đến mức mém đái, nhưng may là phong hồi lộ chuyển, lại một lần nữa lập được công. Trong lòng của hắn không khỏi cảm kích Yến Thập Tam, xem ra việc hắn đi theo Yến Thập Tam là đúng.

-"Hảo tiểu tử, hiện tại ngươi có thể nói điều kiện của ngươi đi." Lục Vô Ông chậm rãi nói. Lục Vô Ông có thể ngồi tại vị trí Tông chủ, không phải một là một người ngu ngốc, không cần nghĩ cũng biết Yến Thập Tam đối với Cổ Tâm Minh có thù hận, nếu như không xử trí Cổ Tâm Minh, chỉ sợ Yến Thập Tam sẽ không cố gắng làm việc.

Yến Thập Tam bình tĩnh nói ra: "Bẩm tông chủ, ta còn chưa có phá giải cấm chế nào dám nói điều kiện, chờ ta phá giải xong, thì nhắc lại điều kiện cũng không muộn, miễn cho người khác coi đệ tử là kẻ không có năng lực. Không biết tông chủ muốn lúc nào đi phá giải cấm chế cổ văn, chỉ cần tông chủ muốn, đệ tử lúc nào cũng có thể hành động."

Lục Vô Ông cùng các trưởng lão trao đổi thoáng qua một chút, có trưởng lão nói ra: "Tông chủ, càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng."

-"Tốt." Lục Vô Ông hạ quyết định nói ra: "Liền hôm nay đi. Chúng ta liền tiến tới di tích! Các vị trưởng lão, hộ pháp trong môn hẳn cũng là biết chuyện này rồi, các vị lúc này hãy đi chuẩn bị một chút, sau khi cổ văn cấm chế đã được phá giải, chúng ta liền đi vào."

-"Được!" Các trưởng lão đồng thanh nói.

Trong nháy mắt, tông chủ cùng các vị trưởng lão đều rời khỏi bảo điện, triệu tập đệ tử. Mỗi một vị trưởng lão đều quản lý một số lượng hộ pháp.

Trong lúc nhất thời, bên trong bảo điện chỉ còn lại Yến Thập Tam cùng Thang Nhàn.

-"Ngươi vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết, ít ra cũng phải nói trước kịch bản cho ta chứ, xém chút nữa là đem ta dọa đến hồn phi phách tán rồi." Thang Nhàn cười khổ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương