Huyết Trùng Tiên Khung
Chương 18: Dược đồ (I)

Yến Thập Tam cuối cùng được phân đến Hà Vân nhất mạch, làm một tên dược sư. Dược sư hay nói thẳng ra thì là đi trồng thuốc.

Vãn Vân Tông, hết thảy có bảy nhất mạch, mỗi một nhất mạch đều có một ngọn núi chính, mà mỗi một nhất mạch rộng hơn ngàn dặm, bên trong mỗi một nhất mạch, có hàng ngàn hàng vạn khe núi.

Và ở mỗi một khe núi đều có đệ tử Vãn Vân Tông, có nơi thì dùng để trồng linh dược, có nơi dùng để nuôi nhốt Cự Linh cấp thấp, cũng có nơi thì dùng để xây đạo tràng...

Yến Thập Tam được một tên đệ tử mang đến Hà Vân nhất mạch, tên đệ tử này có một thanh phi kiếm, mặc dù chỉ là một thanh phi kiếm cấp thấp nhưng chí ít nó có thể phi hành trên không trung, giúp việc đi lại nhanh hơn so với đi trên mặt đất.

Đây chính là chỗ tốt của đại môn phái, đệ tử nội môn của các đại môn phái, không luận đạo sâu cạn, coi như bản thân còn chưa luyện được bảo vật phi hành thì môn phái cũng sẽ cấp cho một bảo vật phi hành.

Mà về phần tán tu thì không có vận khí tốt như vậy, rất nhiều tán tu, thậm chí đã đạt đến Thiên Lộ Cảnh, cũng không có được bảo vật phi hành. Mặc dù ở bên trong thị phường cũng có không ít bảo vật phi hành được bày bán, thế nhưng không ít trong số chúng đều có cái giá trên trời. Một vài tán tu đều đau xót không dám bỏ ra số tiền lớn để mua chúng.

Yến Thập Tam theo vị đệ tử tiến vào tổ địa Vãn Vân Tông, khung cảnh đại môn lập tức là đập vào mặt, trên dãy núi, không khí trong lành gấp ngàn lần, khí huyết bốc lên khiến toàn bộ Vãn Vân Tông mịt mờ trong tiên khí, cổ thụ Cầu Long, lão đằng vạn năm, chi thảo mọc thành bụi, bạch hạc bay lượn đầy trời.

Thậm chí, tại trên không tổ địa thần thổ, có cung điện cổ chìm nổi tại giữa rặng mây trăm ngàn vạn năm không chìm. Tại sâu bên trong của Vãn Vân Tông có ánh sáng bảo vật sáng rực, tiếng long ngâm ẩn hiện, giống như có bảo vật xuất thế vậy.

Đây đúng là khung cảnh thần tiên, chỉ có tiến vào các đại môn phái như Vãn Vân Tông ta mới có thể cảm nhận rõ ràng. Chỉ mỗi cảnh tượng này thôi liền đủ để những tiểu môn tiểu phái kia bị choáng ngợp.

Yến Thập Tam được phân đến Hà Vân nhất mạch, Linh Dược Phong, trên ngọn núi này có trăm mẫu đất phì nhiêu đều là dược điền, mùi linh dược phiêu tán cả bầu không khí nơi đây.

Yến Thập Tam được đệ tử nội môn dẫn tới một căn phòng trên ngọn núi, hắn đứng ở bên ngoài rồi lớn tiếng kêu: "Tiểu Hoa, người nối nghiệp ngươi đã tới, mọi chuyện còn lại liền giao cho ngươi." Nói xong, liền quay người rời đi.

-"Thật sự có người nguyện ý tới." Ốc xá bên trong vang lên một thanh âm kinh hỉ, sau đó có một thanh niên vọt ra, người thanh niên này thân hình to lớn hơn Yến Thập Tam, dáng người cân xứng, mắt to lông mày thô, hai mắt khép kín ở giữa, có quang thải, dung mạo giản dị!

Người đệ tử này vừa thấy được Yến Thập Tam liền vội vàng ra đón, cao hứng cười nói ra: "Ngươi chính là sư đệ đến thay phải không?"

-"Đúng vậy, không biết sư huynh xưng hô như thế nào?" So với vị đệ tử đang cao hứng này thì Yến Thập Tam vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Vị này đệ tử vỗ cái ót của mình, nói ra: "Nhìn ta kìa, cao hứng mà quên mất giới thiệu. Ta gọi Tả Hoa, nhập môn đã được hai mươi năm, là dược đồ của Linh Dược Phong, a, a, bất quá, về sau ngươi tiếp nhận nơi này, ta liền có thể rời đi."

-"Ta gọi là Yến Thập Tam." Yến Thập Tam báo lên tên của mình.

Vị sư huynh gọi là Tả Hoa này phải gọi là mười phần nhiệt tình. Yến Thập Tam được kéo vào bên trong phòng, căn phòng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Đồ đạc đâu ra đấy có thể thấy Tả Hoa là người có thể chịu được cực nhọc.

-"Hai năm trước ta đã đạt đến Linh Trì Cảnh, trở thành đệ tử nội môn, thế nhưng bởi vì không có ai thay thế vị trí cho nên một mực kéo dài tới hiện tại. Sư đệ nguyện ý đến Linh Dược Sơn thật là tuyệt quá, ta cũng không cần phải tiếp tục ở lại Linh Dược Sơn." Trong cuộc trò chuyện Yến Thập Tam nhận thấy Tả Hoa là một người đàng hoàng.

Tả Hoa cùng hắn khác biệt, khi hắn được mười tuổi liền bái nhập Vãn Vân Tông, và làm dược đồ từ đó đến nay đã được là hai mươi. Trong hai mươi năm đó hắn cố gắng không từ bỏ, dành biết bao thời gian để khổ luyện. Cuối cùng hắn cũng đã đạt đến Linh Trì Cảnh, cái này không thể không nói, xem như một câu chuyện cổ tích nhỏ vậy, bởi vì một tên dược đồ mà muốn trở thành đệ tử chính thức cơ hội cực kì thấp.

-"Nơi này cũng không có đồ vật gì nhiều, sư đệ sau này sẽ là người tiếp theo ở nơi này thế nên cứ lấy dùng, sư đệ cũng không cần phải bỏ tiền mua thêm." Tả Hoa ngược lại là một người rất sảng khoái, sau khi thu đồ vật trọng yếu của mình xong thì những món đồ đạc còn lại đều để lại cho Yến Thập Tam, miễn cho hắn lại phí công phu đi mua thêm.

-"Ta mang ngươi làm quen hoàn cảnh ở đây một chút." Tả Hoa mang theo Yến Thập Tam dạo quanh một lần Linh Dược Sơn, Linh Dược Sơn có trăm mẫu dược điền, linh dược sáng rực.

-"Đây là cây Tri Hoa, thời điểm khi ta vừa tới đã gieo xuống, mặc dù chỉ mới trồng hai mươi năm, nhưng hiện tại bọn chúng đã có sáu mươi năm dược linh." Tả Hoa cao hứng nói với Yến Thập Tam.

Trên Trăm mẫu dược điền đều chỉ có một loại linh dược, loại linh dược này có tám mảnh lá xanh, một cây hai nhị, thoạt nhìn trông như là một ngọn đèn dầu, tử khí ẩn ẩn.

Yến Thập Tam biết, cây Tri Hoa là một trong hai loại chủ dược dùng để luyện Cự Linh Đan và Bồi Nguyên.

Tả Hoa cao hứng nói với Yến Thập Tam: "Sư đệ, nhiệm vụ hàng ngày của người cũng rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần niệm dược kinh mười lần, rồi vận chuyển khí huyết mười vòng thì nhiệm vụ của ngươi liền hoàn thành." Nói xong Tả Hoa liền đem một quyển dược kinh đưa cho Yến Thập Tam.

Linh dược, nguyên liệu luyện chế Cự Linh Đan, được chia làm hai mục chủ dược và phụ dược. Bất luận chủ dược hay phụ dược, đều cần khí huyết uẩn dưỡng, bởi chỉ có làm thế, linh dược mới càng tốt!

Mỗi một môn phái đều có riêng cho mình khẩu quyết dưỡng dược. Bất quá, bất luận là khẩu quyết nào thì đều có một thứ không thay đổi, đó chính là cần một vị tu sĩ chuyên môn lấy khí huyết uẩn dưỡng, như vậy linh dược mới có thể sinh trưởng.

-"Sư đệ, mặc dù làm dược đồ có chút khổ cực." Tả Hoa thấp giọng hảo tâm nói với Yến Thập Tam: "Bất quá, cũng không phải là không có hi vọng, nếu như ngươi nguyện ý, mỗi ngày cố gắng nhiều hơn người khác, ngươi lấy huyết khí uẩn dưỡng linh dược, linh dược đồng thời lấy dược khí uẩn dưỡng ngươi, đến lúc đó đôi bên đều có lợi. Nếu như ngươi nguyện ý, mỗi ngày tụng dược kinh mấy lần, nhiều lần vận chuyển khí huyết. Đến lúc đó nếu như linh dược sinh trưởng nhanh hơn, thì trong tông sẽ có điểm cống hiến ban thưởng cho ngươi, điểm cống hiến càng nhiều, ngươi liền có thể đi Tàng Kinh Các đổi một vài tâm pháp hoặc công pháp."

-"A, sao ta lại quên được nhỉ. Trước kia, trong tông có một vị tiền bối đã từng nói với ta, người chậm cần bắt đầu sớm, cho nên, ta mỗi ngày ngoại trừ nghỉ ngơi ra thì đều dành thời gian tụng dược kinh, vận chuyển khí huyết rồi sau đó ta đem điểm cống hiến tích lũy hai mươi năm qua để đổi một môn tâm pháp nhỏ. Nếu như sư đệ chịu cố gắng thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành đệ tử nội môn thôi." Tả Hoa thật là một người tốt bụng, cuồng nhiệt.

Yến Thập Tam nhìn một Tả Hoa đầy giản dị, không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Tả Hoa lại là một người đầy nhiệt huyết với đàng hoàng như vậy. Phải biết, Tả Hoa hiện tại giờ đã là đệ tử nội môn, còn hắn chẳng qua là một tên dược đồ, lúc này đây Tả Hoa địa vị cao hơn hắn rất nhiều. Đổi lại những người khác, chỉ sợ còn không thèm để ý đến Yến Thập Tam, tối đa cũng nói vài câu qua loa mà thôi.

Đồng thời, Yến Thập Tam cũng minh bạch, vì cái gì mà Tri Hoa chỉ mới được trồng hai mươi năm thôi lại có được dược linh sáu mươi, đây tất cả đều là công lao không ngừng cố gắng của Tả Hoa.

Làm dược đồ cho môn phái nói nhàn thì nhàn, nhưng đãi ngộ lại kém xa ngoại môn đệ tử. Có thể nói, dược đồ là một chức vị không có tiền đồ, rất khó đề cao đạo hạnh cùng địa vị, cho nên rất nhiều dược đồ đều là làm qua loa để kiếm sống.

Một dược đồ như Tả Hoa vậy mà thông qua cố gắng của mình, trở thành đệ tử nội môn, đây cũng là một cái sự tích nhỏ. Cái này khiến Yến Thập Tam không khỏi nghĩ đến câu nói của Chu Ngân Tuyết, đạo căn trọng yếu, huyết thống cũng trọng yếu, nhưng cái càng quan trọng hơn chính là đạo tâm, Tả Hoa trước mắt, chính là một ví dụ. Nếu như một người, ngay cả bản thân mình cũng từ bỏ, không anh dũng tiến lên, như vậy cho dù có cho dù có đạo căn tốt đạo, hay huyết thống tốt thì thành tựu cả đời chỉ có hạn. Thế nhưng ngươi chỉ cần đạo tâm không thay đổi, tiền đồ mới có hi vọng.

-"Đa tạ sư huynh." Yến Thập Tam cảm kích nói. Yến Thập Tam cảm kích, không chỉ là bởi vì lòng nhiệt thành của Tả Hoa, đó càng là bởi vì sự cố gắng kiên trì của Tả Hoa, để Yến Thập Tam minh bạch một đạo lý! Đạo tâm so với đạo căn, huyết thống càng quan trọng hơn! Cái này khiến Yến Thập Tam có cảm giác tràn đầy thông suốt.

-"Không có gì, để ta dẫn ngươi đi chủ phong sự vụ đường, nhận lấy đồ đạc của ngươi." Tả Hoa nhiệt tâm nói.

Chổ Linh Dược Phong của Yến Thập Tam kỳ thật cách Hà Vân chủ phong cũng không xa nhưng Tả Hoa vì sợ Yến Thập Tam vừa tới chưa quen cuộc sống nơi đây. Liền tự mình mang Yến Thập Tam đi sự vụ đường để hắn lĩnh lương tháng thứ nhất.

-"Nhìn đó chính là tiểu tử kia, đạo căn, thiên phú đều song phế." Thời điểm Yến Thập Tam đi theo Tả Hoa đến chủ phong, không ít đệ tử thấp giọng chỉ chỏ.

-"Hừ, loại đạo căn phế vật đến không thể phế hơn lại có thể vào Vãn Vân Tông, quả thật là kỳ tích." Có người cười lạnh nói.

Cũng có người khinh thường, nói ra: "Đó là nhờ Chu sư tỷ tâm địa từ bi, thấy thế hệ của hắn đều là phàm nhân, cho nên phá lệ khai ân, thu hắn làm dược đồ, để hắn tích lũy chút huyết thống để lại cho tử tôn của mình.

-"Cái dạng này coi như có trở thành đệ tử Vãn Vân Tông thì cũng có làm được gì cơ chứ? Hừ, còn không phải là tốn cả đời ở đây làm một tên dược đồ sao, cả một đời đều không có lấy nỗi một cái tiền đồ. Cao nhất thì so với thường nhân mạnh hơn chút đỉnh. Bất quá phế vật như vậy, nói không chừng so với thường nhân còn kém hơn, có một vài thường dân tụng cả đời tâm quyết bồi nguyên bổ khí khiến khí huyết trở nên tràn đầy, lúc đó sẽ đột phá phàm thai, đạt tới Huyền Môn Cảnh Tráng Mạch, còn loại phế vật giống như hắn chỉ sợ cả đời cũng không thể đạt tới cấp độ như vậy."

Huyền Môn Cảnh Tráng Mạch là cấp độ thấp nhất của tu sĩ, đệ tử có mệnh hồn, huyết thống không tốt, thì nhập môn hai ba năm cũng có thể đạt tới cấp độ này.

Mệnh hồn lẫn huyết thống Yến Thập Tam đều phế, lại có thể vào Vãn Vân Tông. Chuyện này rất nhiều đệ tử đều biết, bất kể là đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn. Nhưng không người nào dám chất vấn Chu Ngân Tuyết, còn đối với Yến Thập Tam thì liền không có khách khí như thế. Cho nên, rất nhiều đệ tử đối với Yến Thập Tam tỏ ra rất là coi thường.

Đối với những lời nói bóng gió này, Yến Thập Tam xem như gió thổi qua tai. Mà Tả Hoa ngược lại là hảo tâm, thấp giọng nói ra: "Sư đệ cũng không cần phải để ở trong lòng, những sư huynh đệ này, cũng chưa chắc là có ác ý. Hồi ta mới nhập môn cũng có rất nhiều sư huynh đệ đều cười vào ta. Ta là Tâm Hải Huyết Thống, mệnh hồn có hơi tốt một chút, là Hống Nguyệt Thủy Ngưu. Thế nên sư đệ chỉ cần cố gắng thì vẫn có cơ hội đột phá huyết thống của bản thân."

-"Cảm ơn sư huynh." Yến Thập Tam nhìn rõ được Tả Hoa là một con người đàng hoàng đầy tốt bụng.

Bất quá, Tả Hoa nói cũng đúng, mệnh hồn Tả Hoa là Hống Nguyệt Thủy Ngưu, mệnh hồn này xem như cũng không tệ, điều này nói rõ hắn đạo căn không tệ, chỉ tiếc cấp độ huyết thống quá thấp, Tâm Hải Huyết Thống nói rõ ra là thiên phú không cao. Nhưng, Tả Hoa từ một gã dược đồ, vẫn tiếp tục kiên trì cố gắng và giờ đây hắn đã là Linh Trì Cảnh, đã đột phá huyết thống của bản thân hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương