Huyết Tình Hắc Đạo
-
Chương 22: Tin tưởng Ưu Vệ
**
Hiểu Thiên đứng trước cửa phòng đóng kín.
Cánh cửa gỗ chắc chắn được chạm khắc tinh tế với những hoa văn cứng cáp mà không thô sơ.
Hiểu Thiên đưa bàn tay lên nắm đấm cửa. Cô trước giờ đều là người thâu tóm tâm lý người khác. Nhưng lần đầu tiên cô bị kẻ khác điều chế tâm lý của mình, không hiểu lý do gì mà hiện tại cô lại đang đứng ở trước cửa phòng của Mạc Thuần Uy theo lời chỉ dẫn của hắn.
Cô bị ngốc rồi sao?
Chẳng lẽ là cô muốn biết thân phận của mình đến ngốc rồi?
Không phải!
Là cô không ngốc mới tới đây, là cô đặt niềm tin vào lời khuyên của hắn nên mới tới đây.
Cô... tin hắn sao?
Bỗng chốc... Hiểu Thiên cảm thấy rùng mình.
Người tên Ưu Vệ này, quả thực đáng sợ.
Nhưng dù gì thì cô cũng nên thử một lần. Cứ coi như... cô một lần bất chấp vì bản thân.
Cạch một tiếng.
Đúng như Ưu Vệ nói, cánh cửa phòng Mạc Thuần Uy không khoá.
Hiểu Thiên đẩy cửa, bước chân nhẹ nhàng đưa vào lãnh thổ mang tên Mạc Thuần Uy.
Một mùi hương nhàn nhạt liền xông vào mũi cô, mùi thơm của hoa lưu ly thanh thuần mà xinh đẹp. Hiểu Thiên cắn cắn môi dưới, ngón tay thon dài siết chặt vào lòng bàn tay.
Trong lòng cô...
...không hiểu sao nổi lên một trận cuồng phong không rõ tên!
***21:32 24/4/2017***
Hiểu Thiên đứng trước cửa phòng đóng kín.
Cánh cửa gỗ chắc chắn được chạm khắc tinh tế với những hoa văn cứng cáp mà không thô sơ.
Hiểu Thiên đưa bàn tay lên nắm đấm cửa. Cô trước giờ đều là người thâu tóm tâm lý người khác. Nhưng lần đầu tiên cô bị kẻ khác điều chế tâm lý của mình, không hiểu lý do gì mà hiện tại cô lại đang đứng ở trước cửa phòng của Mạc Thuần Uy theo lời chỉ dẫn của hắn.
Cô bị ngốc rồi sao?
Chẳng lẽ là cô muốn biết thân phận của mình đến ngốc rồi?
Không phải!
Là cô không ngốc mới tới đây, là cô đặt niềm tin vào lời khuyên của hắn nên mới tới đây.
Cô... tin hắn sao?
Bỗng chốc... Hiểu Thiên cảm thấy rùng mình.
Người tên Ưu Vệ này, quả thực đáng sợ.
Nhưng dù gì thì cô cũng nên thử một lần. Cứ coi như... cô một lần bất chấp vì bản thân.
Cạch một tiếng.
Đúng như Ưu Vệ nói, cánh cửa phòng Mạc Thuần Uy không khoá.
Hiểu Thiên đẩy cửa, bước chân nhẹ nhàng đưa vào lãnh thổ mang tên Mạc Thuần Uy.
Một mùi hương nhàn nhạt liền xông vào mũi cô, mùi thơm của hoa lưu ly thanh thuần mà xinh đẹp. Hiểu Thiên cắn cắn môi dưới, ngón tay thon dài siết chặt vào lòng bàn tay.
Trong lòng cô...
...không hiểu sao nổi lên một trận cuồng phong không rõ tên!
***21:32 24/4/2017***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook