"Harry............Bình tĩnh, tuyệt đối không phải tương ớt,.................Tuyệt đối không có khả năng!" Ron dùng hết sức bình sinh vung tay, vung đến mức cánh tay của cậu ta chỉ còn là tàn ảnh màvẫn không vẫy được Harry ra. "Tớ lấy số tương ớt còn lại cho cậu! Buông tay a!"

"Sáng mai kêu Hedwig đưa cho tớ, bằng không, tớ liền mách với mấy nữ sinh Ravenclaw cậu lén vào ký túc xá của họ." Harry quay lưng lại, không nhìn thấy gương mặt như nuốt phải sên của Ron, nói với Draco "Draco, cậu hẳn là có thể phân tích được tương ớt có bỏ thêm cái gì phải không ~"

"Hẳn là có thể." Thanh âm kỳ quái cuối câu làm cho Draco nhớ đến cái lịch sử đã từng bị Harry áp bức của mình, nhìn y bất mãn nhíu mày, Draco lập tức sửa miệng "Tuyệt đối có thể, cậu yên tâm!"

"Như vậy, Moni ~" Harry vừa lòng nghe Moni nói cậu ấy sẽ toàn lực phối hợp thực nghiệm.

"Như thế nào? Cậu không phải muốn tự mình thử sao?" Lâu như vậy rồi, trí thông minh của Weaslay vẫn thiếu thốn như thế. Draco kinh thường nghĩ, và hiển nhiên là cậu sẽ không nói cho ai biết cái suy nghĩ này của mình.

"Sao có thể, tôi lại không phải cậu." Thực sự là anh em sao! Cảm tình nhiều năm của chúng ta cậu vứt cho chó nhai rồi hay gì! Ron thực thương tâm, vì thế lỗ tai cùng vảy cá lại xông ra.

"Lỗ tai của cậu, sẽ khôi phục chứ?" Dù sao cũng không thể khoát áo choàng mỗi ngày được.

"không phải, lúc đầu thì chỉ có vảy thôi..........." Vươn tay phủ lên mấy miếng vảy nhỏ, móng tay loé lên ánh xanh nhạt. "Sau đó tớ phát hiện chỉ khi nào cảm xúc của tớ giao động thì cả lỗ tai và vảy mới xuất hiện cùng một lúc, nhưng móng tay vẫn luôn như thế. Ngày nào cũng đeo bao tay làm tớ rất đau khổ, nếu vô tình bị thương thì chỉ có thể tự lành, không thể sử dụng độc dược được."

"Đau khổ vẫn hơn với chuyện bị vũ xà giết, cậu nên cảm thấy đủ đi." Draco híp mắt nhìn vảy trên tay Ron.

"Ngày mai nhớ lấy tương ớt đấy." Ron vô lực gật đầu, mấy người bọn họ trở về lâu đài, cẩu thận tránh Filch con mèo của ông ta và mấy giáo sư tuần tra ban đêm, từng người trở về phòng ngủ của mình.

- -----zzZZ------

Sáng hôm sau Ron dùng Hedwig đưa tương ớt cho Harry, lợi dụng "Malfoy và Potter chẳng ưa gì nhau" Harry đánh nhau với Draco, sau đó lại tranh thủ lúc hỗn loạn đó nhét tương ớt vào torng túi của Draco. Tuy rằng vì cái chuyện này mà mắt của Draco bầm một cục, dù sao thì Cứu Thế Chủ vừa mới tiếp xúc với phép thuật chưa lâu, dùng nắm đấm đánh nhau là chuyện bình thường.

Ba ngày sau, Draco và Moni đã phân tích thành công thành phần có trong tương ớt, phát hiện tại sao Ron lại có phản ứng với nó, rất có thể là vì cái người bạn Ravenclaw có khẩu vị cường hãn kia bỏ thêm vào một loại thảo dược có khả năng kích thích rất mạnh với hải yêu ---- rong biển Febberman.

Rong biển Febberman có tác dụng không lớn, nó chỉ là một dược liệu có hiệu quả tăng cường mà thôi, nhưng cũng không tăng lên bao nhiêu, tác dụng phụ chính là cực kỳ cay, cái loại cay này có kích thích cực lớn đối với động vật thuỷ sinh, giống như kích thích từ độc dược của Snape với Moni đó, hơn nữa nó còn là thành phần nhất định phải có trong thuốc kích thích.

"Nói như vậy, chúng ta chỉ cần tìm mấy dược liệu có tính kích thích cao với huyết thống là được?" Harry ngồi torng phòng yêu cầu, cảm thấy điều kiện đơn giản ngoài dự tính.

"Đơn giản? Cậu đừng nói giỡn, bỏ qua vấn đề dược liệu nào có thể kích thích được huyết thống của chúng ta, cho dù có biết đi chăng nữa thì cậu có thể tìm được sao!" Draco gầm lên với Harry, không biết vì sao, gần đây cậu vẫn luôn bực bội, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đã thế rồi còn phải banh cái mặt ra diễn một bộ quý tộc.

"Ít nhất chúng ta có mục tiêu, không phải sao?" Ít nhất bây giờ vẫn đơn giản hơn ngày xưa khi chúng ta đào vong rất nhiều.

"Chậc." Thu liễm một chút cảm xúc, Draco không nói gì nữa.

"Harry, tớ cảm thấy tài liệu của tớ không khó tìm.........." Nhìn nghi vấn trên mặt bọn Harry, Moni dựa vào sofa nói "Đương nhiên là Bạch Kỳ Mã a!"

"........." Thiếu chút nữa đã quên, đầu tên này bị bóng đè.

"............Ha, cái này dễ hơn của cậu và Lông Trắng nhiều." Moni nhe răng, tài liệu trên người Bạch Kỳ Mã hầu hết tất cả của hàng khắp thế giới phép thuật đều có, chỉ cần mỗi cái mua một ít, mua hết về, đắt thì sao, Lông Trắng mới không thiếu chút tiền đó.

"Xem ra, chúng ta phải ngâm mình trong thư viện hơi lâu đây." Harry có chút đau đầu, y không thích hợp làm mấy chuyện này chút nào, nếu Hermione cũng trọng sinh thì tốt rồi.

HẾT CHƯƠNG 11

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương