Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương
-
Chương 71: Ngoại truyện: Cuộc chiến thủy tổ
Đêm cùng với 7 vị thủy tổ góp ma lực tạo tác nên thế giới dị loài, Helena đã học đòi Vincent trùm kín như khủng bố, dẫu cho bây giờ theo lời mấy nữ tỳ ở cung điện thì nhan sắc của Helena đủ khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải ngây dại từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt mà không con người nào có thể chạm tới nỗi, kết hợp với thân hình thanh mảnh nhưng đẫy đà của một cô gái đã lớn khiến Helena hoàn toàn xứng danh là nữ thần sắc đẹp của thế giới này. Nhưng, thử nghĩ mà xem, lỡ như sau khi góp một đống ma lực vào Pha Lê Máu biết đâu khuôn mặt cô sẽ xuống sắc trầm trọng vì tổn thương ma lực thì sao? Mặt mày trắng nhếch, môi tím tái, đôi mắt thâm quầng rồi đủ kiểu xấu xí khác xuất hiện trước mắt Vincent thì anh ta sẽ đánh giá cô thế nào đây? Anh ta chắc chắn sẽ cười nhạo cô vì lời thề khiến anh ta gục dưới váy năm xưa mất.
Helena là một ma cà rồng, cô bất tử, trẻ mãi không già, cho nên bỏ qua dịp gặp Vincent lần này thì vẫn còn lần sau, lần nào cũng được, bao lâu cũng được, nhưng nhất quyết cô phải trong trạng thái đẹp nhất mới được.
Cho nên đến khi đã thức dậy sau 5 năm ngủ đông vì mất quá nhiều ma lực Helena vẫn chưa thể thực hiện lời thề đánh bại Vincent của mình, mà lúc đó, cô đã ở tuổi 25, cái tuổi không còn là trẻ con cũng chẳng phải là người lớn khi đem so với quãng đời bất tận của một ma cà rồng.
Ở tuổi 25, nhan sắc mỹ miều của Helena khiến những cô hầu gái đã hằng ngày chăm nom cô cũng bị mê hoặc, đôi môi mọng đỏ yêu kiều ngự nổi bật trên làn da trắng mướt, cao ngạo chẳng mấy khi nở ra một nụ cười. Hàng mi, ánh mắt đến mái tóc, mỗi một nét ở cô đều như vươn ra những sợi tơ vô hình trói buộc cả thần trí lẫn tâm can kẻ đối diện. Thuần khiết nhưng lại phảng phất nét hư hỏng yêu nghiệt và mê hoặc, khuôn mặt tỏa sáng rạng rỡ như ánh mặt trời ngày nắng đẹp, nhưng ánh mắt lại mang nét lạnh lùng, bất cần và kiêu ngạo như những tảng băng vĩnh hằng thách thức kẻ chinh phục.
Suốt những ngày tháng sống trong cung điện nhàm chán đó, Helena lúc nào cũng cặm cụi đọc sách, đọc báo, nghe ngóng tin tức, cốt chỉ để tìm xem cái gì đẹp hơn mình và thông tin về Vincent, mà cụ thể là có mục đích bám theo anh ta để thực hiện lời thề năm xưa, làm anh ta phải bại dưới chân cô, chính xác là yêu cô.
Sau đó biết tin Vincent thường hay phiêu bạt ở thế giới con người, Helena suy nghĩ vài ngày sau liền bỏ lại cung điện, quyền lực và những quả nho tươi ngon nhốt mình trong phòng suốt hai năm để tìm cách dấu đi khả năng ma cà rồng của mình rồi đi đến thế giới con người, đi tìm Vincent. Nhưng cô nghĩ đến cảnh tượng bị Vincent sỉ nhục ngày trước, thế là trong phút quyết tâm, Helena đem toàn bộ ma lực của mình phong ấn sạch, sử dụng rất nhiều cổ thuật che đi vẻ ngoài xinh đẹp cùng mùi hương của ma cà rồng, hoàn toàn trở thành một con người, chính xác là một con người tầm thường, quyết tâm đuổi theo Vincent.
Lần đầu tiên gặp lại lại nhau, Helena lúc đó đang trùm kín mặt mày đi trộm nho cùng với lũ trẻ nhà nghèo trong vườn của một gã giàu có - một việc mà Helena cảm thấy vô cùng thú vị cô học được sau khi ra thế giới con người, hơn hẳn cả việc học làm một tiểu thư đúng cung cách khi còn ở Vampire"s World.
Vốn dĩ kế hoạch dưới bộ não của Helena đã được tính toán chu đáo, nhưng ai ngờ tên giàu có đó sau vài lần bị mất nho đã đề phòng hơn, lão ta mua về mấy con chó rất to, lại mua đúng dịp bọn Helena vào trộm. Lúc đó bằng mọi cách mà một con người có thể làm được, Helena đã đánh lạc hướng lũ chó hung hăng, giúp bọn trẻ chạy trốn thoát được. Nhưng chính lúc này lão nhà giàu đã đuổi đến, đằng sau ông ta là một toán người cầm vũ khí rất đáng sợ. Helena nuốt nước bọt cái ực, bọn trẻ này gia cảnh rất đáng thương, nếu bị bắt không biết còn ra nông nỗi nào nữa. Nghĩ lại chính mình, Helena cảm thấy bản thân không có gì đáng lo, bất quá phất tay một cái là thoát khỏi phong ấn rồi. Nghĩ thế, cô lấy bản thân mình ra đánh lạc hướng lũ nhà giàu để bọn trẻ trốn thoát, một mình bỏ chạy.
Không có ma lực, sức của Helena chỉ như một cô gái bình thường, chạy một chốc liền thở hồng hộc. Mà lúc này tiếng đuổi giết hăng hái khiến cô hoảng hốt, ngước mặt lên phía xa xa thấy một người đàn ông trong chiếc áo choàng rộng, thế là không nghĩ nhiều, Helena lập tức chạy đến, và, tốc áo choàng anh ta ra, chui vào, giây phút đó, cơ thể cô áp sát vào anh ta, má kề vào một vòm ngực rộng, tim Helena bất giác đập loạn, đập loạn vì trong bóng tối của chiếc áo choàng, cô thấy được mái tóc nâu, ngửi được một mùi hương mà suốt mấy mươi năm cuộc đời cô chưa từng quên, và đập loạn vì khi cô tính bỏ chạy vì nghĩ trốn kiểu này chắc là không hiệu quả lắm thì một vòng tay luồn qua lưng cô, rắn rỏi ôm lấy eo cô, ép cô vào lòng người đó.
Những ngón tay thanh mãnh của Helena chống lên ngực áo người đó, chẳng hiểu sao giây phút này cô lại có cảm giác muốn tựa vào người đó, dẫu cho ngoài kia có thêm vài trăm tên nữa cũng không thể giết được cô. Helena không hiểu, giây phút đó cô chỉ nghĩ qua rằng từ năm 10 tuổi đến tận 27, 17 năm trời trong đầu cô chỉ có duy nhất người đàn ông này.
Bên ngoài vọng đến tai Helena vài tiếng nói chuyện, có vẻ Vincent đã đưa cho họ một món tiền. Đến khi bên ngoài đã im ắng, Helena mới tỉnh mộng giật mình chui ra ngoài, mà vì thời đó áo choàng thiết kế cố định chỉ bằng một cái móc khóa ở cổ thôi nên khi cô cử động mạnh chui ra liền giật cái móc khóa đứt ra, chiếc áo choàng rơi xuống đất, Helena ngây người.
Anh ta có mái tóc màu nâu hung đỏ, khác vời 17 năm trước, mái tóc ấy giờ đã cắt gọn hơn, ánh lên dưới tia nắng trưa chói chang. Đôi mày đen thật đen, sắc như một lưỡi kiếm. Vầng trán cao che đi bởi lớp tóc mỏng rũ xuống, cùng đôi mắt xanh dương mang một màu biếc như viên đá shaphia. Có lẽ vẫn giữ lại tính chất của một ma cà rồng nên làn da anh ta trắng mịn, tựa như thiên sứ.
Kể cả khi đã gặp Zos, Helena cũng chưa từng quan sát kĩ đến thế, chưa từng ngây dại đến thế này.
- Chị Len, chị Len, chị không sao chứ ạ? - Bọn nhóc lúc nãy chạy đến cạnh Helena, áo bọn chúng bọc đầy nho, những quả nho có thể kiếm ra tiền mà cô đã căn dặn cứ bảo vệ chúng bất kể có phải mặc kệ cô.
Bọn nhóc túm lấy chân cô, vừa khóc vừa kéo khiến Helena chỉ biết nghiến răng quát lên:
- Đừng có kéo nữa, tụt quần chị bây giờ.
Một lần nữa, Helena lại ngây người, bởi vì người phía trước đang nhìn cô, mĩm cười.
Thì ra Vincent, lúc này dưới cái tên Vin là chú tốt bụng mà bọn trẻ hay kể với cô, cũng chính bọn trẻ đã nhờ anh ta đến giúp cô. Helena lúc này đưa mắt nhìn ánh mặt trời mùa hạ làm cô phát cáu, nghĩ, Helena đổi thành Len, Vincent đổi thành Vin, tư duy tương đối giống nhau nhỉ?
Helena đã nhất kiến đi theo Vincent không rời nửa bước từ hôm đó, ban đầu anh ta có phần không đồng ý, nhưng sau khi cô dụ dỗ bọn trẻ hằng ngày lãi nhãi với Vincent thế là cuối cùng anh ta cũng đồng ý. Helena vui lắm, chưa bao giờ cô cảm thấy rằng cô đang sống như lúc Vincent nói rằng "được rồi, sao cũng được".
Vì không còn ma lực nữa nên Helena thỉnh thoảng bị ngất khi ánh nắng quá gay gắt, Vincent cũng không tỏ vẻ khó chịu khi biết cô là ma cà rồng, ngược lại còn khen ngợi cô là một ma cà rồng tốt, lúc đó, lòng Helena như nở hoa, cô chạy đến túm lấy ống tay áo Người, đôi mắt sáng rực tựa đứa trẻ được người lớn khen:
- Thật chứ?
Helena đã lang bạc cùng Vincent hơn một năm trời, giữa họ đã có rất nhiều kỉ niệm, là những lúc cùng ngắm sao đêm cùng ăn thịt thú rừng nướng, là những lúc cô mệt mỏi ngủ gục trên vai anh, là những khi anh cõng cô trên lưng khi đi qua những đoạn đường gồ ghề, là những buổi trưa nắng chói chang, hai người ngồi dưới một góc cây, vòng tay Vincent ôm lấy cô, tận dụng cơ thể lạnh lẽo của anh giúp cô xua đi cái nóng nực. Là dưới ánh hoàng hôn chiều, không phải cung điện nguy nga tráng lệ, không phải là vườn hoa hồng xa hoa, mà chỉ là một cánh đồng có hương hoa dại thoang thoảng trong không khí, Helena ngẩn người cảm thán trước khung cảnh chiều:
- Đẹp quá, tại sao một thứ đẹp thế này mà trước giờ em không nhận ra nhỉ?
- Đẹp hay không là do cách nhìn của mỗi người mà thôi - Vincent cười, hình ảnh đôi mắt xanh ánh lên nét dịu dàng dưới ánh nắng chiều ấy sau này ám ảnh Helena đến tận giấc mơ.
- Ra là vậy sao? - Helena cười, mái tóc lúc này không phải mang một màu vàng kiêu sa mà phủ một sắc nâu mộc mạc lay nhẹ, cô gục đầu vào bờ vai của người đàn ông mà cô yêu, nhắm mắt cảm nghĩ:
- Đẹp hay không là do cách nhìn của mỗi người, có thể cùng một thứ đối với người ta là xấu xí, nhưng đối với mình là xinh đẹp không gì sánh bằng.
Một cái gì đó mềm mềm lọt vào ngón tay của Helena, cô khựng người. Một chiếc nhẫn bằng cỏ, yếu ớt, mong manh nhưng lại vô cùng xinh đẹp và trân quý, vài bông hoa li ti khẽ chạm vào ngón tay khi cô động đậy. Vincent một chân quỳ trước cô, tay nắm lấy tay cô, cười:
- Em biết đó, anh thường hay thực hành ngay bất cứ thứ gì anh nghĩ, cho nên bây giờ không có nhẫn, lần tới anh sẽ tặng em chiếc nhẫn đàng hoàng hơn, em làm vợ anh nhé?
Helena hoàn toàn ngơ mặt ra? Gì đây? Đệ nhị Vincent đã yêu cô rồi, đã quỳ trước làn váy cô rồi, mục đích của cô đã đạt được. Lẽ ra cô nên cởi phong ấn ra, nhìn anh ta bằng vẻ hả dạ và ngạo nghễ mới đúng. Nhưng, Helena lại lấp bấp không nói thành lời, mãi sau mới hít đầy phổi không khí thắm mùi cỏ dại dễ chịu, hai hàng nước mắt tuôn rơi:
- Vincent, anh là đệ nhị thủy tổ cao quý, còn em, còn em, em chỉ là một con mà cà rồng bình thương xấu xí và thấp hèn? Em không xứng với anh đâu.
- Anh chưa từng phân biệt giai cấp, hơn nữa như em nói ban nãy đấy, đối với anh, em quan trọng và cao quý hơn bất cứ thứ gì.
Khuôn mặt Vincent nhạt nhòa trong làn nước mắt của Helena. Cô khóc, khóc vì cảm động cũng có, nhưng lại thấy sợ hãi nhiều hơn. Lỡ như, lỡ như anh biết cô chính là đệ tam Helena, cô gái ngày đó đã giương nanh múa vuốt tuyên thề với anh, cô gái kiêu ngạo không bỏ ai vô mắt thì sao? Có phải anh sẽ chán ghét cô không? Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Helena ước gì mình không phải là đệ tam thủy tổ xinh đẹp cao quý, mà chỉ đơn thuần là một ma cà rồng bình thường, đơn giản là một cô gái yếu đuối nép vào lòng người mà cô yêu thôi.
"Lần tới anh sẽ tặng em chiếc nhn đàng hoàng hơn".
Có lẽ, họ không thể ngờ được rằng Vincent đã không bao giờ còn có cơ hội tặng nhẫn cho Helena nữa, bởi vì đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Ngày hôm đó, nụ hôn đặt lên môi mềm của Helena, anh nói anh có việc cần phải giải quyết, tính chất công việc rất nguy hiểm nên không thể mang cô theo cùng, cho nên Helena hãy ngoan ngoãn đợi anh ở nhà, anh sẽ sớm quay về. Helena ngoan ngoãn ở ngôi nhà nhỏ xinh xắn mà hai người đã từng thề hứa tại nơi này sẽ bên nhau đến vĩnh hằng, cho đến khi...
Một thanh kiếm đâm xuyên ngực cô.
- Một kẻ thấp kém như ngươi không có tư cách bên ngài ấy.
Cô gái trước mặt là một dòng thuần, cô ta yêu Vincent nên đã nhân cơ hội anh rời đi mà tìm cách giết Helena. Máu tuôn ra nơi khóe miệng, máu thấm đẫm chiếc váy, nhỏ từng giọt xuống đất, loang lỗ, tổn thương nặng dẫn đến hiện tượng cưỡng bức phá nát phong ấn. Một chuỗi ánh sáng bọc lấy thân thể Helena, mái tóc vàng cuộn trong nắng, ánh mắt xanh lạnh giá, bàn tay bóp chặt cổ cô gái kia, giọng nói thanh nhẹ, kiêu ngạo của một bậc thủy tổ mà Vincent chưa từng biết ở cô gái anh yêu:
- Trên đời này chỉ có kẻ không xứng với ta và không tồn tại điều ngược lại.
Cô gái kia trợn tròn mắt, sau đó nhếch môi cười một tràng giễu cợt:
- Đệ tam thủy tổ ư? Đệ tam thủy tổ Helena ư? Giễu cợt quá, thật đáng thương, nếu là đệ tam thủy tổ lại càng không có khả năng bên cạnh Vincent, bởi vì Helena à, cô từ lâu đã không còn là Helena nữa rồi, cô là Đế Hậu Titania, người phụ nữ của Chúa Tể Zos.
Một luồng bóng tối dày đặc lúc này vây lấy Helena, mà cô bởi vì thanh kiếm bạc đâm xuyên ngực lúc nãy nên đã bị thương ít nhiều, kết cục cô nhanh chóng bị chuỗi bóng tối nuốt mất.
Nhưng đó chưa phải là bóng tối của cuộc đời cô, mà là đêm đó, đêm đó, bằng vũ lực, Zos đã hoàn toàn biến cô thành người phụ nữ của hắn, chính thức giam lỏng thân xác và tâm hồn cô bên hắn. Nhìn những mãnh vải từ chiếc váy mà Vincent đã tặng cô nát bươm, nát đến tận đáy lòng nằm rải rác trên mặt sàn, lại nhìn sang người đàn ông trác việt bậc nhất thế gian đang thiếp đi bên cạnh cô, nước mắt Helena lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Vincent, em xin lỗi, em xin lỗi anh".
Đêm hôm sau, trong chiếc váy đỏ rực uy nghi, vòng hoa hồng kiêu sa đội trên đầu, dấu huyết hôn đánh dấu bậc mẫu nghi thiên hạ, khuôn mặt Helena diễm lệ mà vô hồn nắm tay Zos ngồi lên ngai vàng, trở thành đế hậu Titania. Cô vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, trên trời mặt trăng đỏ vằng vặc, sao như bị mây đen nuốt đi, cô ngồi trên ngai vàng, bàn tay nhỏ bị giam trong tay Zos, trái tim đau như dao cắt, nhói từng nhịp đập nhìn đến Vincent, chỉ thấy anh ngơ ngẩn một lúc, sau đó rũ mắt quay lưng đi. Nhìn theo bóng lưng ấy, Helena chỉ biết cắn môi ngăn tiếng khóc, ngăn bản thân đứng dậy đuổi theo anh.
Có lẽ lúc trước anh không biết cô là Helena vì cô đã dành đến 2 năm áp dụng rất nhiều cổ thuật lên cơ thể mình, đến cả mùi máu cũng thay đổi, nhưng khoảnh khắc mà đôi mắt cô từ vương tọa nhìn xuống, anh đã thấu tất cả, chỉ cần một ánh mắt thôi.
Ngày hôm đó, mặt trăng đã tàn, ánh nắng mặt trời xuyên qua kết giới yếu ớt mỏng manh, cành hồng rũ héo, nhánh cây xác sơ không một chiếc lá, rèm cửa khẽ lay theo cơn gió hiu quạnh, Vincent từ từ bước đến bên giường Helena, cô ngây người đón lấy nụ hôn từ anh, hàng nước mắt rơi thẫm đẫm má hồng khi nghe anh nói:
- Helena cũng được, Len cũng được, tôi yêu em vì em là em.
Giây phút đó Helena bất chấp lễ nghi của một người phụ nữ đã có chồng, cô chạy xuống giường, vội vã đến vấp ngã từ phía sau ôm lấy tấm lưng chuẩn bị bỏ đi của Vincent, nước mắt tuôn thấm đẫm lưng áo anh, những ngón tay bịn rịn níu áo anh:
- Vincent, em không muốn, em không muốn Vincent, cướp em về đi, cướp em khỏi tay hắn đi được không?
Khoảng khắc ấy, Helena đã cảm thấy một giọt nước nhỏ lên bàn tay cô ôm ở bụng anh, truyền đến hệ thần kinh cảm giác lạnh buốt khi anh gỡ tay cô ra:
- Zos sẽ không buông tay em, một khi anh và hắn đánh nhau, thế giới này sẽ phải gánh chịu sự thống khổ.
Tim Helena đau như bị ai bóp nát, phải rồi, đây mới là Vincent mà cô yêu, cô, vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể sánh ngang thiên hạ của anh. Phải rồi, từ cổ chí kim, ai cũng xưng tụng anh hùng muôn năm, anh hùng cứu thế, anh hùng vĩ đại, nhưng mấy ai biết anh hùng chính là kẻ vô tình nhất trên đời này, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, anh hùng chẳng bao giờ mềm lòng tha cho kẻ nào, anh hùng chính là như thế, những kẻ dù hi sinh đến đâu cũng không từ bỏ mục tiêu của mình. Nhưng, Helena vẫn muốn cược một lần, cô bước đến trước mặt anh, hai tay đập vào ngực anh, cả người đau đớn liêu xiêu đứng không nổi, vừa đánh vào ngực anh lại vừa nương đó mà đứng lên:
- Thế giới này chịu sự thống khổ? Vậy còn em thì sao? Vì cái gì em phải chịu sự thống khổ này thay cho bọn họ. Vincent Almighty, anh luôn thương xót thế giới này, vì sao không thể thương xót cho em?
Trong không gian chỉ có tiếng khóc của Helena, đẫm một màu đau thương tuyệt vọng.
Sự im lặng của anh như con dao đâm vào tim Helena, xoáy thật sâu thật sâu, để lại những mãnh tổn thương day dứt kéo dài. Cuối cùng cô thụt lại vài bước, lau nước mắt, ngửa cổ cười lạnh, lảo đảo bước ngược hướng về phía anh, hai người nhìn về hai hướng, dường như tất cả những kí ức qua chỉ là giấc mộng người dưng ngược lối. Cô cất giọng cười mỉa mai nhưng không dấu nổi sự đau khổ:
- Ngài đi đi, ban đêm lẻn vào phòng đế hậu không phải là chuyện đứng đắn đâu.
Bên ngoài thổi vào một cơn gió hiu quạnh đến tái tê cõi lòng.
Trông theo bóng lưng Vincent khuất dần trong vạt nắng tàn, Helena gạt nước mắt trên mi. Phải rồi, lúc trước cô hay đọc tiểu thuyết bi kịch, trong đó hay có kiểu hai người yêu nhau sâu đậm nhưng không đến được với nhau. Tại sao cô lại yếu đuối đến thế, yêu nhau đâu nhất thiết phải ở bên nhau, đâu nhất thiết phải nhìn nhau, có khi, yêu cũng là cùng nhìn về một hướng. Thế giới mà anh muốn bảo vệ, cô cũng sẽ bảo vệ nó cùng với anh. Bảo vệ những ngày tháng hai người cùng nhau hạnh phúc ở thế giới con người.
Có ai hay, hoàng hôn đang buông xuống, một màu tím than bao trùm lên không gian, tiếng sóng rì rào ôm vào bờ cát trắng, một chàng trai cô độc đứng giữa đất trời, trên tay là cặp nhẫn mà anh đã định trao cho cô gái anh yêu nhất trên đời, đôi mắt đau thương cố dấu không cho cô nhìn thấy giờ cuối gầm xuống, đầy căm phẫn và đau khổ. Có phải anh đã sai khi không tranh đấu? Ngay từ đầu Vincent đã nhượng bộ Zos hết mức có thể, vì anh biết tính cách của Zos rất ngang ngược lại còn mang nặng nỗi tù với con người, thành ra cứng đầu cố chấp, việc gì đã quyết sẽ làm đến cùng, nên mọi thứ Vincent đều mặc Zos quyết định, vương vị quyền lực cho hắn, bất cứ thứ gì hắn muốn anh đều thỏa hiệp, Zos đưa ra điều kiện rằng Vincent không được can thiệp chính vụ, anh cũng gật đầu, trở thành Ẩn Đế lang bạt khắp nơi, miễn là Zos không gây hấn với con người, miễn là anh và hắn sẽ không đánh nhau thì trong khả năng chịu đựng Vincent sẽ chấp nhận. Bởi vì ma lực của Vincent và Zos gần như là suýt soát nhau, lại gần như có cùng bản chất ma lực, nếu thật sự anh và hắn đánh nhau, chỉ cần hai người tay đôi một trận nghiêm túc thôi e là đến thế giới dị loài rộng lớn kia cũng không thể chống chịu nổi. Đến lúc đó sẽ chẳng còn gì ngoài sự mất mác đau thương.
Vincent biết cái cách anh hi sinh người con gái anh yêu là rất hèn hạ, nhưng anh không còn con đường nào khác. Để chiến tranh không nổ ra, để mọi người và cô ấy được bình yên, Vincent không còn cách nào khác, Zos không hạ thang thì anh phải hạ. Hèn nhát cũng được, bày đặt làm trò anh hùng cứu thế cũng được, nhưng Vincent không thể chấp nhận nổi thế giới phải gánh vác một quả bom khổng lồ từ trận chiến giữa anh và Zos.
Đêm thiên thạch mang theo Pha Lê Máu biến đổi con người thành ma cà rồng, thật ra trên hòn thiên thạch đó còn có một viên đá nữa, nhưng vì nó trông nó khá vô bổ nên Zos chỉ lấy đi Pha Lê Máu, chừa viên đá màu ánh trăng lại cho Vincent. Viên đá đó mặc dù khá vô dụng nhưng rất đẹp, một màu ánh trăng thanh thuần tinh khiết, tựa như nụ cười của cô gái mà anh yêu nên Vincent đã quyết định tạc làm mặt nhẫn cười tặng cô, ếm thêm chút ma lực của anh liền trở thành một đôi nhẫn đặc biệt nhất thế gian. Nhưng giờ khắc này đây, đến tư cách tặng cô cũng không có.
Gào lên một tiếng đau thấu trời đất, hai mắt Vincent đỏ ngầu, tay vung ra ném chiếc nhẫn, để nó chìm xuống biển sâu, mãi mãi ngủ yên.
Những tưởng sẽ chung nhà với kẻ cô chán ghét mãi mãi nhưng mọi chuyện nào có tốt đẹp thế. Chỉ hơn một năm sau, Helena trong một lần tình cờ đã phát hiện ra bí mật của Zos và Julivia. Nhưng đến khi cô phát hiện thì mọi chuyện đã muộn, Zos đã âm thầm dùng Hấp Huyết Cầu cướp hết sạch ma lực của 5 vị thủy tổ khác và hấp thụ nó, hiện đang trong quá trình khống chế sự bài xích do việc trộn lẫn các dòng ma lực khác bản chất nhau. Nếu không phải mục đích của Zos là khiến Helena mang thai con của hắn chắc có lẽ Helena đã bị giết từ lâu.
Sự xuất hiện của Hấp Huyết Cầu, e là đến cả Vincent cũng không thể ngờ.
Ngay trong đêm đó, Helena đã tức tốc đi tìm Vincent, trên đường đi gặp không biết bao nhiêu trận phục kích. Dù cô thân là đệ tam thủy tổ thì việc đối phó với đội quân thuần chủng đông đúc thời thủy tổ cũng không phải chuyện dễ dàng. Lúc đó cả người cô bị thương không nhẹ, máu tuôn ra đẫm ướt chiếc váy trắng, nhưng vẫn kiên cường ép ma lực bắn ánh sáng về phía đội quân. Đến khi sức cùng lực kiệt thì Vincent đã đến, lần này anh chẳng màn đến Zos hay ai nữa, anh đã nghĩ dù Zos có xấu đến đâu cũng không căm ghét ma cà rồng, với cả Helena tuy mạnh nhưng không có sức uy hiếp với hắn, lại xinh đẹp và hơn hết đứa con do cô sinh ra sẽ rất hài lòng Zos, nên dù cho hắn không yêu cô thì vẫn có đủ lí do bảo vệ cô bình an. Nhưng giờ đây, toàn thân Helena toàn máu, đôi mắt xanh tuyệt vọng nhìn anh, bàn tay vươn lên, yếu ớt như chỉ níu được vạt áo choàng, Vincent chẳng thể nghĩ gì nữa, anh chỉ biết Zos đã không bảo vệ được Helena, thì sau này cũng không có tư cách chạm vào cô ấy nữa.
Đêm trong căn nhà gỗ cùng Vincent, Helena kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Vincent chỉ biết buông tiếng thở dài vào đêm đen, trận chiến của anh với Zos, hẳn là không thể tránh khỏi rồi. Zos hấp thụ ma lực của 5 vị thủy tổ xem ra chính là e sợ không phải là đối thủ của anh, anh cũng không thể nghĩ nhiều hơn, anh và Zos quá mạnh, nên chưa ai trong hai người thực sự dùng hết sức lực để đánh với ai cả nên hai người vẫn luôn e dè nhau như thế, e dè vì không biết đối phương thế nào.
Helena bị thương không phải nhẹ, mỗi một vết thương đều do ma lực gây nên, nếu không phải nhờ khả năng siêu phòng thủ kia có lẽ dù là thủy tổ cũng phải bỏ mạng. Trong trường hợp này máu của anh chính là liều thuốc tốt nhất.
Nhìn dấu huyết hôn đỏ trên cổ Helena, Vincent đưa tay miết nhẹ qua, lập tức dấu huyết hôn biến mất, Helena ngỡ ngàng nhìn anh:
- Hắn không tốt, sau này không cho phép em về với hắn nữa.
PHẬP.
Helena một phát hút đẫy máu của Vincent, để lại dấu huyết hôn đỏ rực trên cổ anh. Lần đến tìm đôi môi anh. Người đời mắng cô không sạch sẽ, không giữ thân sao sao mây mây gì cũng được, cô chỉ quan tâm đây là người đàn ông cô yêu nhất trên đời, là người cô nguyện sống chết bên anh, nguyện vì anh mà làm mọi thứ.
Ngoài trời sao trời như cát biển, sáng vằng vặc cùng trăng.
Cuối cùng trận chiến cũng đến, thế giới ma cà rồng chia làm hai cực đối lập, một bên là Zos với tư tưởng báo thù con người, một bên là Vincent, cho rằng ma cà rồng là từ con người mà ra, là tổ tiên của ma cà rồng. Lịch sử sau này ghi chép lại, ngoài trừ việc công chúa Clionadh phá hủy thế giới ma cà rồng và trận công chúa với Zos ra thì chưa một thiên niên kỷ chiến nào có thể sánh ngang trận chiến của thủy tổ. Mấy trăm họ dòng thuần diệt vong, ma cà rồng chết nhiều vô số kể, thế giới dị loài bị tàn phá nặng nề, thương đau không sao kể siết. Trong chiến trường của hai kẻ đứng đầu thế giới, không gian hoang tàn như chết, nếu không phải nhờ kết giới của Helena xây dựng thì tầm ảnh hưởng của cuộc chiến tay đôi này chắc chắn sẽ gấp mấy lần một vụ thiên thạch va chạm.
Zos biết Vincent rất mạnh, nhưng không thể ngờ được rằng kể cả khi hắn đã hấp thụ ma lực của 5 vị thủy tổ mà vẫn không thắng được sự kết hợp giữa Vincent và Helena, 6 cân 2, kết quả là hòa, rõ ràng ngay từ đầu là Vincent mạnh hơn Zos. Nhưng không sao, vì hắn còn có Lời Nguyền Bất Diệt.
- Ngươi, ta, Lời Nguyền Bất Diệt, cùng nhau ngủ say thì hơn - Vincent dù đã thân tàn ma dại vẫn chống kiếm đứng dậy, lảo đảo trao ánh mắt về người phụ nữ anh yêu, Vincent để lại nụ cười cuối cùng thật ngọt ngào:
- Sau này phải nhờ em rồi, phải sống cho thật tốt nhé, anh yêu em lắm, Helena.
Vincent và Zos hóa thành một khối ánh sáng vật lộn với nhau trên trời. Phía dưới Helena mĩm cười trong làn nước mắt, tay đặt lên bụng:
- Em còn chưa kịp nói anh nghe về con của chúng ta mà.
Cầm lấy Hấp Huyết Cầu, Helena nhanh chóng rút đi ma lực của Zos và Vincent trong khối ánh sáng kia. Ma lực của 7 vị thủy tổ chảy ngập vào trong Hấp Huyết Cầu khiến nó muốn nứt ra, Helena phải cố lắm mới trấn giữ lại được nó. Ngước mắt nhìn về phía trước, Vincent người đàn ông cô yêu đã biến mất, chỉ còn lại thân xác Zos vì Lời Nguyền Bất Diệt không chết nhưng chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Helena chẳng bận tâm thêm nữa, cô bây giờ đã sức cùng lực kiệt, còn ở lại nếu thuộc hạ nào đó của Zos quay lại cô sẽ không thể xoay sở nổi nên nhanh chóng rút về hoàng điện của mình, nơi cô từng lớn lên, kết giới nơi đó ngoài trừ hàng thủy tổ ra sẽ không ai có thể phá nổi, mà thủy tổ trong giờ khắc này chỉ còn lại mình cô.
Trong hoàng điện, Helena ngồi trên ngai vàng, tay ôm bụng, nước mắt chảy xuống khi định hình kế hoạch của mình:
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con, nhưng mẹ không còn cách nào khác ngoài hi sinh con, hãy hiểu cho ba mẹ nhé, nhưng không sao đâu, mẹ sẽ tìm một hiệp sĩ cho con, người sẽ thay ba mẹ bảo vệ cho công chúa của ba mẹ.
Cái giá cho việc đặt lên cơ thể Lin lời nguyền luân hồi, phong ấn gen ma cà rồng và thấu thị tương lai tìm một hiệp sĩ bảo vệ cho con gái chính là tính mạng của Helena. Cô chấp nhận hi sinh cả tính mạng của mình để con gái cô được một lần tận hưởng cuộc sống của một con người, được lớn lên ở thế giới con người chứ không phải nơi loạn lạc ở của Vampire"s World.
Năm này qua năm nọ, sử sách bên ngoài ghi chép bản này bản nọ, vật đổi sao dời, bào thai công chúa vẫn cứ nằm ngủ thật ngon trong sự bao bọc của Hấp Huyết Cầu. Cho đến ngày người đó xuất hiện - chàng hiệp sĩ sẽ mãi mãi bảo vệ cô.
Khoảnh khắc đó, một mối quan hệ máu đã được hình thành, trói buộc hai người trong sợi dây xích đỏ thẫm, mãi mãi.
---
Vẫn còn ngoại truyện về ba kiếp của Lin với Zebric, tương lai gia đình nhỏ của Zue và Lin ạ ^^
Helena là một ma cà rồng, cô bất tử, trẻ mãi không già, cho nên bỏ qua dịp gặp Vincent lần này thì vẫn còn lần sau, lần nào cũng được, bao lâu cũng được, nhưng nhất quyết cô phải trong trạng thái đẹp nhất mới được.
Cho nên đến khi đã thức dậy sau 5 năm ngủ đông vì mất quá nhiều ma lực Helena vẫn chưa thể thực hiện lời thề đánh bại Vincent của mình, mà lúc đó, cô đã ở tuổi 25, cái tuổi không còn là trẻ con cũng chẳng phải là người lớn khi đem so với quãng đời bất tận của một ma cà rồng.
Ở tuổi 25, nhan sắc mỹ miều của Helena khiến những cô hầu gái đã hằng ngày chăm nom cô cũng bị mê hoặc, đôi môi mọng đỏ yêu kiều ngự nổi bật trên làn da trắng mướt, cao ngạo chẳng mấy khi nở ra một nụ cười. Hàng mi, ánh mắt đến mái tóc, mỗi một nét ở cô đều như vươn ra những sợi tơ vô hình trói buộc cả thần trí lẫn tâm can kẻ đối diện. Thuần khiết nhưng lại phảng phất nét hư hỏng yêu nghiệt và mê hoặc, khuôn mặt tỏa sáng rạng rỡ như ánh mặt trời ngày nắng đẹp, nhưng ánh mắt lại mang nét lạnh lùng, bất cần và kiêu ngạo như những tảng băng vĩnh hằng thách thức kẻ chinh phục.
Suốt những ngày tháng sống trong cung điện nhàm chán đó, Helena lúc nào cũng cặm cụi đọc sách, đọc báo, nghe ngóng tin tức, cốt chỉ để tìm xem cái gì đẹp hơn mình và thông tin về Vincent, mà cụ thể là có mục đích bám theo anh ta để thực hiện lời thề năm xưa, làm anh ta phải bại dưới chân cô, chính xác là yêu cô.
Sau đó biết tin Vincent thường hay phiêu bạt ở thế giới con người, Helena suy nghĩ vài ngày sau liền bỏ lại cung điện, quyền lực và những quả nho tươi ngon nhốt mình trong phòng suốt hai năm để tìm cách dấu đi khả năng ma cà rồng của mình rồi đi đến thế giới con người, đi tìm Vincent. Nhưng cô nghĩ đến cảnh tượng bị Vincent sỉ nhục ngày trước, thế là trong phút quyết tâm, Helena đem toàn bộ ma lực của mình phong ấn sạch, sử dụng rất nhiều cổ thuật che đi vẻ ngoài xinh đẹp cùng mùi hương của ma cà rồng, hoàn toàn trở thành một con người, chính xác là một con người tầm thường, quyết tâm đuổi theo Vincent.
Lần đầu tiên gặp lại lại nhau, Helena lúc đó đang trùm kín mặt mày đi trộm nho cùng với lũ trẻ nhà nghèo trong vườn của một gã giàu có - một việc mà Helena cảm thấy vô cùng thú vị cô học được sau khi ra thế giới con người, hơn hẳn cả việc học làm một tiểu thư đúng cung cách khi còn ở Vampire"s World.
Vốn dĩ kế hoạch dưới bộ não của Helena đã được tính toán chu đáo, nhưng ai ngờ tên giàu có đó sau vài lần bị mất nho đã đề phòng hơn, lão ta mua về mấy con chó rất to, lại mua đúng dịp bọn Helena vào trộm. Lúc đó bằng mọi cách mà một con người có thể làm được, Helena đã đánh lạc hướng lũ chó hung hăng, giúp bọn trẻ chạy trốn thoát được. Nhưng chính lúc này lão nhà giàu đã đuổi đến, đằng sau ông ta là một toán người cầm vũ khí rất đáng sợ. Helena nuốt nước bọt cái ực, bọn trẻ này gia cảnh rất đáng thương, nếu bị bắt không biết còn ra nông nỗi nào nữa. Nghĩ lại chính mình, Helena cảm thấy bản thân không có gì đáng lo, bất quá phất tay một cái là thoát khỏi phong ấn rồi. Nghĩ thế, cô lấy bản thân mình ra đánh lạc hướng lũ nhà giàu để bọn trẻ trốn thoát, một mình bỏ chạy.
Không có ma lực, sức của Helena chỉ như một cô gái bình thường, chạy một chốc liền thở hồng hộc. Mà lúc này tiếng đuổi giết hăng hái khiến cô hoảng hốt, ngước mặt lên phía xa xa thấy một người đàn ông trong chiếc áo choàng rộng, thế là không nghĩ nhiều, Helena lập tức chạy đến, và, tốc áo choàng anh ta ra, chui vào, giây phút đó, cơ thể cô áp sát vào anh ta, má kề vào một vòm ngực rộng, tim Helena bất giác đập loạn, đập loạn vì trong bóng tối của chiếc áo choàng, cô thấy được mái tóc nâu, ngửi được một mùi hương mà suốt mấy mươi năm cuộc đời cô chưa từng quên, và đập loạn vì khi cô tính bỏ chạy vì nghĩ trốn kiểu này chắc là không hiệu quả lắm thì một vòng tay luồn qua lưng cô, rắn rỏi ôm lấy eo cô, ép cô vào lòng người đó.
Những ngón tay thanh mãnh của Helena chống lên ngực áo người đó, chẳng hiểu sao giây phút này cô lại có cảm giác muốn tựa vào người đó, dẫu cho ngoài kia có thêm vài trăm tên nữa cũng không thể giết được cô. Helena không hiểu, giây phút đó cô chỉ nghĩ qua rằng từ năm 10 tuổi đến tận 27, 17 năm trời trong đầu cô chỉ có duy nhất người đàn ông này.
Bên ngoài vọng đến tai Helena vài tiếng nói chuyện, có vẻ Vincent đã đưa cho họ một món tiền. Đến khi bên ngoài đã im ắng, Helena mới tỉnh mộng giật mình chui ra ngoài, mà vì thời đó áo choàng thiết kế cố định chỉ bằng một cái móc khóa ở cổ thôi nên khi cô cử động mạnh chui ra liền giật cái móc khóa đứt ra, chiếc áo choàng rơi xuống đất, Helena ngây người.
Anh ta có mái tóc màu nâu hung đỏ, khác vời 17 năm trước, mái tóc ấy giờ đã cắt gọn hơn, ánh lên dưới tia nắng trưa chói chang. Đôi mày đen thật đen, sắc như một lưỡi kiếm. Vầng trán cao che đi bởi lớp tóc mỏng rũ xuống, cùng đôi mắt xanh dương mang một màu biếc như viên đá shaphia. Có lẽ vẫn giữ lại tính chất của một ma cà rồng nên làn da anh ta trắng mịn, tựa như thiên sứ.
Kể cả khi đã gặp Zos, Helena cũng chưa từng quan sát kĩ đến thế, chưa từng ngây dại đến thế này.
- Chị Len, chị Len, chị không sao chứ ạ? - Bọn nhóc lúc nãy chạy đến cạnh Helena, áo bọn chúng bọc đầy nho, những quả nho có thể kiếm ra tiền mà cô đã căn dặn cứ bảo vệ chúng bất kể có phải mặc kệ cô.
Bọn nhóc túm lấy chân cô, vừa khóc vừa kéo khiến Helena chỉ biết nghiến răng quát lên:
- Đừng có kéo nữa, tụt quần chị bây giờ.
Một lần nữa, Helena lại ngây người, bởi vì người phía trước đang nhìn cô, mĩm cười.
Thì ra Vincent, lúc này dưới cái tên Vin là chú tốt bụng mà bọn trẻ hay kể với cô, cũng chính bọn trẻ đã nhờ anh ta đến giúp cô. Helena lúc này đưa mắt nhìn ánh mặt trời mùa hạ làm cô phát cáu, nghĩ, Helena đổi thành Len, Vincent đổi thành Vin, tư duy tương đối giống nhau nhỉ?
Helena đã nhất kiến đi theo Vincent không rời nửa bước từ hôm đó, ban đầu anh ta có phần không đồng ý, nhưng sau khi cô dụ dỗ bọn trẻ hằng ngày lãi nhãi với Vincent thế là cuối cùng anh ta cũng đồng ý. Helena vui lắm, chưa bao giờ cô cảm thấy rằng cô đang sống như lúc Vincent nói rằng "được rồi, sao cũng được".
Vì không còn ma lực nữa nên Helena thỉnh thoảng bị ngất khi ánh nắng quá gay gắt, Vincent cũng không tỏ vẻ khó chịu khi biết cô là ma cà rồng, ngược lại còn khen ngợi cô là một ma cà rồng tốt, lúc đó, lòng Helena như nở hoa, cô chạy đến túm lấy ống tay áo Người, đôi mắt sáng rực tựa đứa trẻ được người lớn khen:
- Thật chứ?
Helena đã lang bạc cùng Vincent hơn một năm trời, giữa họ đã có rất nhiều kỉ niệm, là những lúc cùng ngắm sao đêm cùng ăn thịt thú rừng nướng, là những lúc cô mệt mỏi ngủ gục trên vai anh, là những khi anh cõng cô trên lưng khi đi qua những đoạn đường gồ ghề, là những buổi trưa nắng chói chang, hai người ngồi dưới một góc cây, vòng tay Vincent ôm lấy cô, tận dụng cơ thể lạnh lẽo của anh giúp cô xua đi cái nóng nực. Là dưới ánh hoàng hôn chiều, không phải cung điện nguy nga tráng lệ, không phải là vườn hoa hồng xa hoa, mà chỉ là một cánh đồng có hương hoa dại thoang thoảng trong không khí, Helena ngẩn người cảm thán trước khung cảnh chiều:
- Đẹp quá, tại sao một thứ đẹp thế này mà trước giờ em không nhận ra nhỉ?
- Đẹp hay không là do cách nhìn của mỗi người mà thôi - Vincent cười, hình ảnh đôi mắt xanh ánh lên nét dịu dàng dưới ánh nắng chiều ấy sau này ám ảnh Helena đến tận giấc mơ.
- Ra là vậy sao? - Helena cười, mái tóc lúc này không phải mang một màu vàng kiêu sa mà phủ một sắc nâu mộc mạc lay nhẹ, cô gục đầu vào bờ vai của người đàn ông mà cô yêu, nhắm mắt cảm nghĩ:
- Đẹp hay không là do cách nhìn của mỗi người, có thể cùng một thứ đối với người ta là xấu xí, nhưng đối với mình là xinh đẹp không gì sánh bằng.
Một cái gì đó mềm mềm lọt vào ngón tay của Helena, cô khựng người. Một chiếc nhẫn bằng cỏ, yếu ớt, mong manh nhưng lại vô cùng xinh đẹp và trân quý, vài bông hoa li ti khẽ chạm vào ngón tay khi cô động đậy. Vincent một chân quỳ trước cô, tay nắm lấy tay cô, cười:
- Em biết đó, anh thường hay thực hành ngay bất cứ thứ gì anh nghĩ, cho nên bây giờ không có nhẫn, lần tới anh sẽ tặng em chiếc nhẫn đàng hoàng hơn, em làm vợ anh nhé?
Helena hoàn toàn ngơ mặt ra? Gì đây? Đệ nhị Vincent đã yêu cô rồi, đã quỳ trước làn váy cô rồi, mục đích của cô đã đạt được. Lẽ ra cô nên cởi phong ấn ra, nhìn anh ta bằng vẻ hả dạ và ngạo nghễ mới đúng. Nhưng, Helena lại lấp bấp không nói thành lời, mãi sau mới hít đầy phổi không khí thắm mùi cỏ dại dễ chịu, hai hàng nước mắt tuôn rơi:
- Vincent, anh là đệ nhị thủy tổ cao quý, còn em, còn em, em chỉ là một con mà cà rồng bình thương xấu xí và thấp hèn? Em không xứng với anh đâu.
- Anh chưa từng phân biệt giai cấp, hơn nữa như em nói ban nãy đấy, đối với anh, em quan trọng và cao quý hơn bất cứ thứ gì.
Khuôn mặt Vincent nhạt nhòa trong làn nước mắt của Helena. Cô khóc, khóc vì cảm động cũng có, nhưng lại thấy sợ hãi nhiều hơn. Lỡ như, lỡ như anh biết cô chính là đệ tam Helena, cô gái ngày đó đã giương nanh múa vuốt tuyên thề với anh, cô gái kiêu ngạo không bỏ ai vô mắt thì sao? Có phải anh sẽ chán ghét cô không? Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Helena ước gì mình không phải là đệ tam thủy tổ xinh đẹp cao quý, mà chỉ đơn thuần là một ma cà rồng bình thường, đơn giản là một cô gái yếu đuối nép vào lòng người mà cô yêu thôi.
"Lần tới anh sẽ tặng em chiếc nhn đàng hoàng hơn".
Có lẽ, họ không thể ngờ được rằng Vincent đã không bao giờ còn có cơ hội tặng nhẫn cho Helena nữa, bởi vì đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Ngày hôm đó, nụ hôn đặt lên môi mềm của Helena, anh nói anh có việc cần phải giải quyết, tính chất công việc rất nguy hiểm nên không thể mang cô theo cùng, cho nên Helena hãy ngoan ngoãn đợi anh ở nhà, anh sẽ sớm quay về. Helena ngoan ngoãn ở ngôi nhà nhỏ xinh xắn mà hai người đã từng thề hứa tại nơi này sẽ bên nhau đến vĩnh hằng, cho đến khi...
Một thanh kiếm đâm xuyên ngực cô.
- Một kẻ thấp kém như ngươi không có tư cách bên ngài ấy.
Cô gái trước mặt là một dòng thuần, cô ta yêu Vincent nên đã nhân cơ hội anh rời đi mà tìm cách giết Helena. Máu tuôn ra nơi khóe miệng, máu thấm đẫm chiếc váy, nhỏ từng giọt xuống đất, loang lỗ, tổn thương nặng dẫn đến hiện tượng cưỡng bức phá nát phong ấn. Một chuỗi ánh sáng bọc lấy thân thể Helena, mái tóc vàng cuộn trong nắng, ánh mắt xanh lạnh giá, bàn tay bóp chặt cổ cô gái kia, giọng nói thanh nhẹ, kiêu ngạo của một bậc thủy tổ mà Vincent chưa từng biết ở cô gái anh yêu:
- Trên đời này chỉ có kẻ không xứng với ta và không tồn tại điều ngược lại.
Cô gái kia trợn tròn mắt, sau đó nhếch môi cười một tràng giễu cợt:
- Đệ tam thủy tổ ư? Đệ tam thủy tổ Helena ư? Giễu cợt quá, thật đáng thương, nếu là đệ tam thủy tổ lại càng không có khả năng bên cạnh Vincent, bởi vì Helena à, cô từ lâu đã không còn là Helena nữa rồi, cô là Đế Hậu Titania, người phụ nữ của Chúa Tể Zos.
Một luồng bóng tối dày đặc lúc này vây lấy Helena, mà cô bởi vì thanh kiếm bạc đâm xuyên ngực lúc nãy nên đã bị thương ít nhiều, kết cục cô nhanh chóng bị chuỗi bóng tối nuốt mất.
Nhưng đó chưa phải là bóng tối của cuộc đời cô, mà là đêm đó, đêm đó, bằng vũ lực, Zos đã hoàn toàn biến cô thành người phụ nữ của hắn, chính thức giam lỏng thân xác và tâm hồn cô bên hắn. Nhìn những mãnh vải từ chiếc váy mà Vincent đã tặng cô nát bươm, nát đến tận đáy lòng nằm rải rác trên mặt sàn, lại nhìn sang người đàn ông trác việt bậc nhất thế gian đang thiếp đi bên cạnh cô, nước mắt Helena lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Vincent, em xin lỗi, em xin lỗi anh".
Đêm hôm sau, trong chiếc váy đỏ rực uy nghi, vòng hoa hồng kiêu sa đội trên đầu, dấu huyết hôn đánh dấu bậc mẫu nghi thiên hạ, khuôn mặt Helena diễm lệ mà vô hồn nắm tay Zos ngồi lên ngai vàng, trở thành đế hậu Titania. Cô vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, trên trời mặt trăng đỏ vằng vặc, sao như bị mây đen nuốt đi, cô ngồi trên ngai vàng, bàn tay nhỏ bị giam trong tay Zos, trái tim đau như dao cắt, nhói từng nhịp đập nhìn đến Vincent, chỉ thấy anh ngơ ngẩn một lúc, sau đó rũ mắt quay lưng đi. Nhìn theo bóng lưng ấy, Helena chỉ biết cắn môi ngăn tiếng khóc, ngăn bản thân đứng dậy đuổi theo anh.
Có lẽ lúc trước anh không biết cô là Helena vì cô đã dành đến 2 năm áp dụng rất nhiều cổ thuật lên cơ thể mình, đến cả mùi máu cũng thay đổi, nhưng khoảnh khắc mà đôi mắt cô từ vương tọa nhìn xuống, anh đã thấu tất cả, chỉ cần một ánh mắt thôi.
Ngày hôm đó, mặt trăng đã tàn, ánh nắng mặt trời xuyên qua kết giới yếu ớt mỏng manh, cành hồng rũ héo, nhánh cây xác sơ không một chiếc lá, rèm cửa khẽ lay theo cơn gió hiu quạnh, Vincent từ từ bước đến bên giường Helena, cô ngây người đón lấy nụ hôn từ anh, hàng nước mắt rơi thẫm đẫm má hồng khi nghe anh nói:
- Helena cũng được, Len cũng được, tôi yêu em vì em là em.
Giây phút đó Helena bất chấp lễ nghi của một người phụ nữ đã có chồng, cô chạy xuống giường, vội vã đến vấp ngã từ phía sau ôm lấy tấm lưng chuẩn bị bỏ đi của Vincent, nước mắt tuôn thấm đẫm lưng áo anh, những ngón tay bịn rịn níu áo anh:
- Vincent, em không muốn, em không muốn Vincent, cướp em về đi, cướp em khỏi tay hắn đi được không?
Khoảng khắc ấy, Helena đã cảm thấy một giọt nước nhỏ lên bàn tay cô ôm ở bụng anh, truyền đến hệ thần kinh cảm giác lạnh buốt khi anh gỡ tay cô ra:
- Zos sẽ không buông tay em, một khi anh và hắn đánh nhau, thế giới này sẽ phải gánh chịu sự thống khổ.
Tim Helena đau như bị ai bóp nát, phải rồi, đây mới là Vincent mà cô yêu, cô, vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể sánh ngang thiên hạ của anh. Phải rồi, từ cổ chí kim, ai cũng xưng tụng anh hùng muôn năm, anh hùng cứu thế, anh hùng vĩ đại, nhưng mấy ai biết anh hùng chính là kẻ vô tình nhất trên đời này, chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, anh hùng chẳng bao giờ mềm lòng tha cho kẻ nào, anh hùng chính là như thế, những kẻ dù hi sinh đến đâu cũng không từ bỏ mục tiêu của mình. Nhưng, Helena vẫn muốn cược một lần, cô bước đến trước mặt anh, hai tay đập vào ngực anh, cả người đau đớn liêu xiêu đứng không nổi, vừa đánh vào ngực anh lại vừa nương đó mà đứng lên:
- Thế giới này chịu sự thống khổ? Vậy còn em thì sao? Vì cái gì em phải chịu sự thống khổ này thay cho bọn họ. Vincent Almighty, anh luôn thương xót thế giới này, vì sao không thể thương xót cho em?
Trong không gian chỉ có tiếng khóc của Helena, đẫm một màu đau thương tuyệt vọng.
Sự im lặng của anh như con dao đâm vào tim Helena, xoáy thật sâu thật sâu, để lại những mãnh tổn thương day dứt kéo dài. Cuối cùng cô thụt lại vài bước, lau nước mắt, ngửa cổ cười lạnh, lảo đảo bước ngược hướng về phía anh, hai người nhìn về hai hướng, dường như tất cả những kí ức qua chỉ là giấc mộng người dưng ngược lối. Cô cất giọng cười mỉa mai nhưng không dấu nổi sự đau khổ:
- Ngài đi đi, ban đêm lẻn vào phòng đế hậu không phải là chuyện đứng đắn đâu.
Bên ngoài thổi vào một cơn gió hiu quạnh đến tái tê cõi lòng.
Trông theo bóng lưng Vincent khuất dần trong vạt nắng tàn, Helena gạt nước mắt trên mi. Phải rồi, lúc trước cô hay đọc tiểu thuyết bi kịch, trong đó hay có kiểu hai người yêu nhau sâu đậm nhưng không đến được với nhau. Tại sao cô lại yếu đuối đến thế, yêu nhau đâu nhất thiết phải ở bên nhau, đâu nhất thiết phải nhìn nhau, có khi, yêu cũng là cùng nhìn về một hướng. Thế giới mà anh muốn bảo vệ, cô cũng sẽ bảo vệ nó cùng với anh. Bảo vệ những ngày tháng hai người cùng nhau hạnh phúc ở thế giới con người.
Có ai hay, hoàng hôn đang buông xuống, một màu tím than bao trùm lên không gian, tiếng sóng rì rào ôm vào bờ cát trắng, một chàng trai cô độc đứng giữa đất trời, trên tay là cặp nhẫn mà anh đã định trao cho cô gái anh yêu nhất trên đời, đôi mắt đau thương cố dấu không cho cô nhìn thấy giờ cuối gầm xuống, đầy căm phẫn và đau khổ. Có phải anh đã sai khi không tranh đấu? Ngay từ đầu Vincent đã nhượng bộ Zos hết mức có thể, vì anh biết tính cách của Zos rất ngang ngược lại còn mang nặng nỗi tù với con người, thành ra cứng đầu cố chấp, việc gì đã quyết sẽ làm đến cùng, nên mọi thứ Vincent đều mặc Zos quyết định, vương vị quyền lực cho hắn, bất cứ thứ gì hắn muốn anh đều thỏa hiệp, Zos đưa ra điều kiện rằng Vincent không được can thiệp chính vụ, anh cũng gật đầu, trở thành Ẩn Đế lang bạt khắp nơi, miễn là Zos không gây hấn với con người, miễn là anh và hắn sẽ không đánh nhau thì trong khả năng chịu đựng Vincent sẽ chấp nhận. Bởi vì ma lực của Vincent và Zos gần như là suýt soát nhau, lại gần như có cùng bản chất ma lực, nếu thật sự anh và hắn đánh nhau, chỉ cần hai người tay đôi một trận nghiêm túc thôi e là đến thế giới dị loài rộng lớn kia cũng không thể chống chịu nổi. Đến lúc đó sẽ chẳng còn gì ngoài sự mất mác đau thương.
Vincent biết cái cách anh hi sinh người con gái anh yêu là rất hèn hạ, nhưng anh không còn con đường nào khác. Để chiến tranh không nổ ra, để mọi người và cô ấy được bình yên, Vincent không còn cách nào khác, Zos không hạ thang thì anh phải hạ. Hèn nhát cũng được, bày đặt làm trò anh hùng cứu thế cũng được, nhưng Vincent không thể chấp nhận nổi thế giới phải gánh vác một quả bom khổng lồ từ trận chiến giữa anh và Zos.
Đêm thiên thạch mang theo Pha Lê Máu biến đổi con người thành ma cà rồng, thật ra trên hòn thiên thạch đó còn có một viên đá nữa, nhưng vì nó trông nó khá vô bổ nên Zos chỉ lấy đi Pha Lê Máu, chừa viên đá màu ánh trăng lại cho Vincent. Viên đá đó mặc dù khá vô dụng nhưng rất đẹp, một màu ánh trăng thanh thuần tinh khiết, tựa như nụ cười của cô gái mà anh yêu nên Vincent đã quyết định tạc làm mặt nhẫn cười tặng cô, ếm thêm chút ma lực của anh liền trở thành một đôi nhẫn đặc biệt nhất thế gian. Nhưng giờ khắc này đây, đến tư cách tặng cô cũng không có.
Gào lên một tiếng đau thấu trời đất, hai mắt Vincent đỏ ngầu, tay vung ra ném chiếc nhẫn, để nó chìm xuống biển sâu, mãi mãi ngủ yên.
Những tưởng sẽ chung nhà với kẻ cô chán ghét mãi mãi nhưng mọi chuyện nào có tốt đẹp thế. Chỉ hơn một năm sau, Helena trong một lần tình cờ đã phát hiện ra bí mật của Zos và Julivia. Nhưng đến khi cô phát hiện thì mọi chuyện đã muộn, Zos đã âm thầm dùng Hấp Huyết Cầu cướp hết sạch ma lực của 5 vị thủy tổ khác và hấp thụ nó, hiện đang trong quá trình khống chế sự bài xích do việc trộn lẫn các dòng ma lực khác bản chất nhau. Nếu không phải mục đích của Zos là khiến Helena mang thai con của hắn chắc có lẽ Helena đã bị giết từ lâu.
Sự xuất hiện của Hấp Huyết Cầu, e là đến cả Vincent cũng không thể ngờ.
Ngay trong đêm đó, Helena đã tức tốc đi tìm Vincent, trên đường đi gặp không biết bao nhiêu trận phục kích. Dù cô thân là đệ tam thủy tổ thì việc đối phó với đội quân thuần chủng đông đúc thời thủy tổ cũng không phải chuyện dễ dàng. Lúc đó cả người cô bị thương không nhẹ, máu tuôn ra đẫm ướt chiếc váy trắng, nhưng vẫn kiên cường ép ma lực bắn ánh sáng về phía đội quân. Đến khi sức cùng lực kiệt thì Vincent đã đến, lần này anh chẳng màn đến Zos hay ai nữa, anh đã nghĩ dù Zos có xấu đến đâu cũng không căm ghét ma cà rồng, với cả Helena tuy mạnh nhưng không có sức uy hiếp với hắn, lại xinh đẹp và hơn hết đứa con do cô sinh ra sẽ rất hài lòng Zos, nên dù cho hắn không yêu cô thì vẫn có đủ lí do bảo vệ cô bình an. Nhưng giờ đây, toàn thân Helena toàn máu, đôi mắt xanh tuyệt vọng nhìn anh, bàn tay vươn lên, yếu ớt như chỉ níu được vạt áo choàng, Vincent chẳng thể nghĩ gì nữa, anh chỉ biết Zos đã không bảo vệ được Helena, thì sau này cũng không có tư cách chạm vào cô ấy nữa.
Đêm trong căn nhà gỗ cùng Vincent, Helena kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Vincent chỉ biết buông tiếng thở dài vào đêm đen, trận chiến của anh với Zos, hẳn là không thể tránh khỏi rồi. Zos hấp thụ ma lực của 5 vị thủy tổ xem ra chính là e sợ không phải là đối thủ của anh, anh cũng không thể nghĩ nhiều hơn, anh và Zos quá mạnh, nên chưa ai trong hai người thực sự dùng hết sức lực để đánh với ai cả nên hai người vẫn luôn e dè nhau như thế, e dè vì không biết đối phương thế nào.
Helena bị thương không phải nhẹ, mỗi một vết thương đều do ma lực gây nên, nếu không phải nhờ khả năng siêu phòng thủ kia có lẽ dù là thủy tổ cũng phải bỏ mạng. Trong trường hợp này máu của anh chính là liều thuốc tốt nhất.
Nhìn dấu huyết hôn đỏ trên cổ Helena, Vincent đưa tay miết nhẹ qua, lập tức dấu huyết hôn biến mất, Helena ngỡ ngàng nhìn anh:
- Hắn không tốt, sau này không cho phép em về với hắn nữa.
PHẬP.
Helena một phát hút đẫy máu của Vincent, để lại dấu huyết hôn đỏ rực trên cổ anh. Lần đến tìm đôi môi anh. Người đời mắng cô không sạch sẽ, không giữ thân sao sao mây mây gì cũng được, cô chỉ quan tâm đây là người đàn ông cô yêu nhất trên đời, là người cô nguyện sống chết bên anh, nguyện vì anh mà làm mọi thứ.
Ngoài trời sao trời như cát biển, sáng vằng vặc cùng trăng.
Cuối cùng trận chiến cũng đến, thế giới ma cà rồng chia làm hai cực đối lập, một bên là Zos với tư tưởng báo thù con người, một bên là Vincent, cho rằng ma cà rồng là từ con người mà ra, là tổ tiên của ma cà rồng. Lịch sử sau này ghi chép lại, ngoài trừ việc công chúa Clionadh phá hủy thế giới ma cà rồng và trận công chúa với Zos ra thì chưa một thiên niên kỷ chiến nào có thể sánh ngang trận chiến của thủy tổ. Mấy trăm họ dòng thuần diệt vong, ma cà rồng chết nhiều vô số kể, thế giới dị loài bị tàn phá nặng nề, thương đau không sao kể siết. Trong chiến trường của hai kẻ đứng đầu thế giới, không gian hoang tàn như chết, nếu không phải nhờ kết giới của Helena xây dựng thì tầm ảnh hưởng của cuộc chiến tay đôi này chắc chắn sẽ gấp mấy lần một vụ thiên thạch va chạm.
Zos biết Vincent rất mạnh, nhưng không thể ngờ được rằng kể cả khi hắn đã hấp thụ ma lực của 5 vị thủy tổ mà vẫn không thắng được sự kết hợp giữa Vincent và Helena, 6 cân 2, kết quả là hòa, rõ ràng ngay từ đầu là Vincent mạnh hơn Zos. Nhưng không sao, vì hắn còn có Lời Nguyền Bất Diệt.
- Ngươi, ta, Lời Nguyền Bất Diệt, cùng nhau ngủ say thì hơn - Vincent dù đã thân tàn ma dại vẫn chống kiếm đứng dậy, lảo đảo trao ánh mắt về người phụ nữ anh yêu, Vincent để lại nụ cười cuối cùng thật ngọt ngào:
- Sau này phải nhờ em rồi, phải sống cho thật tốt nhé, anh yêu em lắm, Helena.
Vincent và Zos hóa thành một khối ánh sáng vật lộn với nhau trên trời. Phía dưới Helena mĩm cười trong làn nước mắt, tay đặt lên bụng:
- Em còn chưa kịp nói anh nghe về con của chúng ta mà.
Cầm lấy Hấp Huyết Cầu, Helena nhanh chóng rút đi ma lực của Zos và Vincent trong khối ánh sáng kia. Ma lực của 7 vị thủy tổ chảy ngập vào trong Hấp Huyết Cầu khiến nó muốn nứt ra, Helena phải cố lắm mới trấn giữ lại được nó. Ngước mắt nhìn về phía trước, Vincent người đàn ông cô yêu đã biến mất, chỉ còn lại thân xác Zos vì Lời Nguyền Bất Diệt không chết nhưng chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Helena chẳng bận tâm thêm nữa, cô bây giờ đã sức cùng lực kiệt, còn ở lại nếu thuộc hạ nào đó của Zos quay lại cô sẽ không thể xoay sở nổi nên nhanh chóng rút về hoàng điện của mình, nơi cô từng lớn lên, kết giới nơi đó ngoài trừ hàng thủy tổ ra sẽ không ai có thể phá nổi, mà thủy tổ trong giờ khắc này chỉ còn lại mình cô.
Trong hoàng điện, Helena ngồi trên ngai vàng, tay ôm bụng, nước mắt chảy xuống khi định hình kế hoạch của mình:
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con, nhưng mẹ không còn cách nào khác ngoài hi sinh con, hãy hiểu cho ba mẹ nhé, nhưng không sao đâu, mẹ sẽ tìm một hiệp sĩ cho con, người sẽ thay ba mẹ bảo vệ cho công chúa của ba mẹ.
Cái giá cho việc đặt lên cơ thể Lin lời nguyền luân hồi, phong ấn gen ma cà rồng và thấu thị tương lai tìm một hiệp sĩ bảo vệ cho con gái chính là tính mạng của Helena. Cô chấp nhận hi sinh cả tính mạng của mình để con gái cô được một lần tận hưởng cuộc sống của một con người, được lớn lên ở thế giới con người chứ không phải nơi loạn lạc ở của Vampire"s World.
Năm này qua năm nọ, sử sách bên ngoài ghi chép bản này bản nọ, vật đổi sao dời, bào thai công chúa vẫn cứ nằm ngủ thật ngon trong sự bao bọc của Hấp Huyết Cầu. Cho đến ngày người đó xuất hiện - chàng hiệp sĩ sẽ mãi mãi bảo vệ cô.
Khoảnh khắc đó, một mối quan hệ máu đã được hình thành, trói buộc hai người trong sợi dây xích đỏ thẫm, mãi mãi.
---
Vẫn còn ngoại truyện về ba kiếp của Lin với Zebric, tương lai gia đình nhỏ của Zue và Lin ạ ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook