Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương
-
Chương 56: Thiên sứ trên bầu trời màu xám
Mưa.
Bầu trời đen mịt, những hạt mưa nặng trĩu buông mình từ đám mây cao xuống, theo làn gió hắt hiu trong màn đêm lạnh. Cây cối trong đêm mưa như những bóng đen bất động. Giot mưa trong màn đêm chẳng trong suốt như pha lê mà hoàn toàn nhuốm một sắc đêm u tối.
Tầm tả, xối xả và mờ mịt.
Lin không biết bao nhiêu lần mình vấp ngã, rồi lại đứng lên, rồi lại vấp ngã, lại đứng lên và chạy. Tiếng khóc dường như bị tiếng mưa và màn đêm nuốt mất, chỉ còn lại tiếng giày giẫm lên những vũng nước ứ đọng dưới đất cùng tiếng mưa ào ạt và tiếng sấm đánh liên hồi. Nghe đâu đó có tiếng cây cối đổ ngã, có lẽ do gió quá lớn.
Một lần nữa, Lin lại vấp ngã, nhưng lần này nhỏ chẳng đứng lên nữa, hai tay nhỏ chống xuống đất, mái tóc vàng dài rũ xuống quệt vào vũng nước đọng bên dưới đang lăn tăn sóng vì những giọt mưa vẫn rơi không ngớt. Cái váy rách tươm, tay chân dơ bẩn lấm lem bùn đất.
Ánh mắt Lin nhìn vào đôi tay mình, đôi tay đã lấy đi 20 mạng vampire, toàn thân nhỏ lại run rẩy, sau đó vô thức lùi lại như tránh đi đôi bàn tay ấy. Hai tay nhỏ không ngừng lau vào áo, nhưng lau thế nào nhỏ vẫn không cảm thấy sạch máu trên đó. Bẩn quá, thực sự bẩn thỉu quá.
Thật sự mà nói lúc đó dù Lin không có thù hận gì với bọn chúng thì nhỏ cũng phải giết bọn chúng. Bởi vì bọn chúng đã biết Thần giáp Assiah trong người Lin, nếu không bịt miệng bọn chúng thì người chết sẽ là nhỏ, họ sẽ mang nhỏ về lâu đài, sẽ phanh phuôi thân xác nhỏ để lấy thần giáp ra, và nếu nhỏ không giết bọn chúng, bọn chúng chắc chắn sẽ tiếp tục phá nát khu rừng tiên va giết cả những sinh vật vô tội bên trong đó. Sinh vật trong khu rừng tiên không giống với những loài vật ở thế giới con người, chúng có ý thức, có cả giọng nói và cảm xúc, giết chúng thì có khác gì lấy đi một mạng người.
Lin lắc đầu nguầy nguậy, có phải là thế thật không hay đó chỉ là sự biện minh cho lỗi của nhỏ?
Cơn mưa lạnh buốt, hơi thở của Lin phả ra thành làn khói mỏng rồi rất nhanh bị cơn mưa kia cuốn đi. Nhỏ ngồi dưới một góc cây, hai tay ôm lấy đầu gối, gục đầu bất lực. Mưa trút xuống ướt đẫm mái tóc vàng.
Đột nhiên lúc này có tiếng bước chân giẫm nước mưa đi đến, có phải là một thần công lí nào phát hiện ra tội lỗi của nhỏ mà đến xét xử nhỏ không. Lin ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt bơ phờ nhìn về phía bóng hình mờ nhạt trong màn mưa.
Người đó đội mưa đi đến, mái tóc anh ướt nhẹp, từng giọt nước nhiễu xuống khuôn mặt hoàn mĩ của anh, anh chỉ mặc mỗi chiếc ao sơ mi trắng và quần đen dài, chiếc áo ướt đẫm bám vào da thịt lộ ra thân hình săn chắc quyến rũ của một người đàn ông trác việt. Đôi mắt xanh của anh cũng mờ nhạt như màn mưa, có phải anh đã dấu mắt môi trong màn mưa?
Lin không buồn đứng lên, chỉ ngồi yên ở đó nhìn lên Zue, nhếch môi nở nụ cười yếu ớt như những hạt mưa trong gió:
- Chào, anh đến đây để phán xét em phải không?
Zue không bước đến bên Lin, anh chỉ đứng im ở đó, hai tay anh buông thỏng để cho những giọt nước mưa từ bắp tay chảy xuống rồi men theo những ngón tay nhỏ xuống đất.
- Em không sai, em làm đúng lắm - Giong nói của Zue vang lên nhẹ nhàng, nhạt như tiếng cây cối xào xạc trong gió.
- Anh không cần an ủi em đâu, em biết tay em bẩn - Lin không quát lên, giọng nói rất êm, như thể chẳng có gì xảy ra ở đây cả.
- Tay em bẩn vì máu của chúng bẩn, máu chúng làm bẩn tay em. Em chẳng sai gì cả, cái sai là thế giới này.
Lin không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Zue, đôi mắt mệt mỏi, nước chảy trên mặt cũng chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.
Đột nhiên lúc này Zue tiến gần đến Lin hơn nhưng chỉ bước thêm một bước, anh nói nhỏ:
- Em lắng nghe và nhìn xung quanh xem.
Lin có chút sững người, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn sang xung quanh. Từ khi nào những con thú trong khu rừng tiên đã kéo đến xung quanh nhỏ, những đôi mắt hiền lành nhìn về phía nhỏ, những đôi cánh nhỏ bé đập phạch phạch như muốn bay đến.
Nhưng dường như bọn chúng rất nhát, khi thấy Lin nhìn về phía chúng chúng liền rút mình vào trong cây cối cạnh đó.
- Chắc chúng sợ em lắm - Lin cười gượng gạo.
Bỗng dưng lúc này tiếng đập cánh lại gần Lin hơn, một tinh linh có đôi cánh như chuồn chuồn bay đến, cô bé dường như có chút nhút nhát nhìn lại đồng bọn của mình, đến khi nhận được ánh mắt khích lệ của đồng bọn mới bay đến trước mắt Lin nhìn nhỏ bằng ánh mắt lo lắng sau đó đưa cho nhỏ một bông hoa đang cầm.
Lin nghiêng đầu nhận lấy bông hoa có chút khó hiểu.
Tiếp rồi những sinh vật lại càng tiến đến gần Lin hơn, một con hươu sừng trăng lưỡi liềm tiến đến dụi đầu vào tay nhỏ, đôi mắt buồn rầu nhìn nhỏ như cũng muốn san sẻ nỗi buồn này.
- Cảm ơn, cậu đã cứu chúng tôi - Một tinh linh bé tí đại diện cho sinh vật ở khu rừng tiên lên tiếng, cô bé tuy nhút nhát nhưng vẫn cố mĩm cười với Lin.
- Tôi chẳng thể làm gì cả - Lin lắc đầu, hơi thở mệt mỏi.
- Chị đã cứu chúng em thật mà, nếu chị không giết bọn chúng, có lẽ bọn chúng đã giết sạch bọn em để bịt miệng việc chúng đã giết tộc Tiên rồi - một tinh linh khác nói.
Lin sững người, nhỏ không sai sao? Nhỏ cũng không bẩn thỉu sao? Lin cắn môi kiềm lại tiếng khóc trong cổ họng, cuối đầu thật sâu.
- Bọn em phải đi rồi, cầu cho phúc lành xuống với chị.
- Nếu muốn sống, thì hãy sống như đã chết - Zue cất tiếng nói với đám sinh vật ở khu rừng tiên, bọn chúng cũng rất nhanh hiểu ý Zue rồi vỗ cánh bay đi.
Phút chốc chỉ còn lại mình Zue và Lin. Cơn mưa cũng nhạt dần.
- Mọi chuyện tệ lắm Zue à - Lin nấc lên, tay bịt lấy miệng mình, nhỏ không muốn phải khóc nữa.
- Anh hiểu - Zue bước đến vuốt lấy mái tóc Lin, lúc này ánh mắt nhìn vào màn đêm phía trước có những bóng đen vụt qua lại báo cho Zue biết đã xử lí xong hiện trường đảm bảo sẽ không ảnh hưởng gì đến Lin mới gật đầu, nói tiếp:
- Đi thôi, vẫn còn lễ tình nhân mà, anh đưa em đi chơi nhé.
Nói xong, Zue nhẹ nắm lấy bàn tay ấy kéo nhẹ. Lau đi những giọt nước mắt đẫm bờ mi:
- Anh xin lỗi, là anh không tốt.
Tiếng mưa nhỏ dần, có vẻ như đã sắp tạnh.
- Anh có làm gì sai đâu.
Lin cũng nín dần.
Zue sử dụng ma lực của mình làm khô quần áo của cả hai, khả năng thao tác vật chất giúp anh có thể hóa không khí thành vải để nối lại chỗ váy đã rách của Lin, đồng thời tạo một tấm màn vô hình ngăn không cho những hạt mưa chạm đến nhỏ.
Tiếng giọt nước đọng trên tán lá nhỏ xuống vũng nước vang lên rất thanh.
- Chỉ cần thấy em khóc, bất kể là vì lí do gì anh cũng nghĩ là tại anh không bảo vệ em chu toàn.
Lin ngây người, sau đó bật cười:
- Anh làm như anh vạn năng lắm á.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, sánh bước giữa không gian ẩm ướt và lành lạnh từ dư âm của cơn mưa.
Cơn mưa đã ngưng hẳn. Sấm sét cũng thôi vang lên. Bầu trời Vampire's World lại trở về vẻ yên bình như cũ.
Mà lúc này phía trước họ đã là đường cùng vì đã ra đến rìa vách núi cao. Đứng từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy phía xa xa là những ngôi nhà bé tí nơi mà dân chúng vampire đang say giấc nồng.
Có lẽ mặt trời đã lên rồi nhỉ?
- Vách núi này hơi cao, nhảy xuống cũng không hay lắm, hay là chúng ta nên đổi đường khác đi.
Đột nhiên lúc này Zue lại bật cười thành tiếng, anh cử động tay cái nhẹ thôi cũng đủ kéo Lin xà vào lòng mình. Tiếp đến là một âm thanh lạ vang lên, hình như là từ vai Zue, nhỏ hiếu kì quay lại thì khung cảnh cây cối phía sau trong tầm mắt đều bị che khuất bởi một màu trắng muốt tinh khiết.
Vài sợi lông vũ trắng tinh theo cơn gió bay vào không trung như cành bồ công anh.
- Cánh...cánh sao? - Lin trố mắt nhìn đôi cánh to trắng muốt mọc ra từ phía sau Zue, hai tay còn vươn vươn ra sờ thử.
Song, lại ngây người trước dáng vẻ bây giờ của Zue.
Mái tóc bạc màu ánh trăng, đôi mắt aquamarine dịu dàng nhìn nhỏ, dáng người cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng và quần dài và phía sau lưng là một đôi cánh trắng muốt. Thiên sứ sao? Không, thậm chí thiên sứ cũng chưa đủ để diễn tả chàng trai đó.
Đang khi Lin còn ngẩn ngơ thì Zue đã cuối xuống bế nhỏ lên, đôi cánh vươn cao, cả thân người Zue bay lên, phút chốc đã vụt lên những đám mây trên không trung kèm theo tiếng hét lên vì sợ rơi xuống của Lin.
- Làm sao mà, chẳng lẽ vua của Vampire được đặc quyền có cánh sao? - Lin hốt hoảng ôm chầm lấy Zue, đôi mắt vì sợ hãi mà he hé ra không dám nhìn xuống dưới.
- Vạn năng sao? - Zue chợt lập lại câu nói lúc nãy mà Lin ghẹo anh, đôi mắt anh nhìn vào ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, bật cười:
- Có thể được, chỉ cần là vì em, anh sẽ trở nên vạn năng.
Nụ cười của Zue rất đẹp, đẹp đến ngẩn ngơ tâm hồn ai.
Thật ra Zue có thể bay mà không cần dùng đôi cánh vướng víu này. Chỉ là một lần anh tình cờ thấy Lin xem một bộ phim mà trong đó nam chính là thiên thần bế nữ chính bay khắp nơi, lúc đó nhìn vào TV đôi mắt nhỏ sáng hẳn lên, mê mẩn đến nỗi nhai miếng khoai tây cũng cắn luôn vào môi, lại còn ước ao rằng sẽ được giống nữ chính nữa. Thế nên, chỉ cần là điều nhỏ thích, Zue sẽ làm cho nhỏ. Ma lực thao tác vật chất này của Zue cho phép Zue biến đổi những vật chất có sẵn thành những vật chất mình muốn mà, chỉ cần lấy chút không khí là có thể hóa ra một đôi cánh rồi. Tất nhiên, muốn hóa ra một đôi cánh mà có thể dùng để bay được thì phải đòi hỏi một sự tính toán chính xác đến kinh khủng.
Lúc trước Lin từng nói rằng nhỏ ao ước có thể điều khiển gió thay vì băng vì nhỏ muốn được bay lên bầu trời. Zue nhớ, tất cả những lời nói của nhỏ, một từ anh cũng không quên.
Zue buông Lin ra, nhỏ lập tức sợ hãi sống chết gắt gao lấy anh:
- Này, rơi từ độ cao này xuống nguy hiểm lắm đấy.
Bỗng dưng lúc này lời nói của Khamael ập vào tâm trí Lin: "Cô sẽ chết, tin tôi đi, cả người cô toàn máu, có lẽ chết do rơi từ trên cao xuống".
Bàn tay ôm lấy Zue lại run lên.
Zue từ từ nhẹ nhàng gỡ tay Lin ra:
- Không rơi được đâu, em nhìn xem.
Lúc này Lin mới cảm thấy có cái gì đó hơi nặng ở sau lưng mình, nhỏ quay lại nhìn thì lập tức mắt chữ A miệng chữ O mà "wow" lên một tiếng.
Phía sau lưng Lin một đôi cánh mọc ra, trắng muốt như cánh của Zue.
Lin quay lại nhìn Zue như không dám tin, Zue vạn năng thật sao?
- Thử đập cánh xem có gì sai xót không? - Zue nói, ánh mắt anh nhìn vào đôi cánh để chắc chắn rằng tính toán đo đạt của mình không sai.
- Nhưng em sợ lắm, nhỡ rớt thì sao? - Lin vẫn gắt gao ôm lấy cổ Zue, lời nói của Khamael vẫn không chịu trút ra khỏi đầu nhỏ.
- Anh đứng đây mà em sợ cái gì - Zue có chút buồn cười với vẻ sợ sệt của Lin.
Thấy Zue cười như thế Lin cũng ngại vì độ "bánh bèo" của mình. Thế là nhỏ từ từ buông tay ra khỏi Zue, hai cái cánh đập loạn xạ không đúng quy trình thế là toàn thân Lin nhanh chóng rơi xuống.
Lin hốt hoảng la lên, hai tay với với, đôi cánh sau lưng nỗ lực đập nhưng vì hoảng loạn mà loạn xạ càng thêm loạn xạ.
Một cánh tay bắt lấy tay nhỏ, kéo lên. Vốn là bình thường nhỏ không sợ vậy đâu, nhưng lời nói của Khamael ám ảnh khiến Lin bây giờ rất sợ cảm giác rơi xuống. Thì lẽ tự nhiên ai mà không sợ chết.
Bàn tay Zue chộp lấy tay Lin, lập tức nhỏ ôm chầm lấy anh, ánh mắt như suýt khóc. Zue có chút nghiêng đầu nghi hoặc, bình thường Lin đâu có như thế này nhỉ?
Lúc này, một cơn gió thổi qua kéo những đám mây đến gần họ. Lin hiếu kì chạm vào chúng mới ngộ ra rằng những đâm mây không bồnh bềnh như dưới đất chúng ta thường thấy và tưởng tượng ra rằng nó mềm như bông. Chúng giống làn khói hơn vì nhỏ không tài nào chạm được vào chúng cả.
Mà lúc này Lin mới giật mình phát hiện ra bản thân đang vỗ cánh cách đều đều khiến cơ thể hoàn toàn bay bổng trên không trung, chỉ có điều bàn tay vẫn nắm tay Zue rất chặt.
Không rơi nữa? Không rơi nữa sao? Đúng là không rơi nữa rồi. Chỉ cần Zue ở bên, chỉ cần cầm tay Zue, nhỏ sẽ không phải rơi nữa. Lin bật cười toe tét, cuối cùng nhỏ cũng cười tươi rồi.
- Zue, em muốn xem nhiều thứ nữa - Lin cười thật tươi, mái tóc vàng phủ lấy đôi cánh trắng, như một thiên thần lạc vào chốn dương gian. Bàn tay nhỏ vẫn không buông tay Zue ra mà trực tiếp vỗ cánh kéo anh bay theo.
Trên nền trời buổi sáng mang một sắc xám nhạt, hai đôi cánh trắng muốt không bao giờ tách ra bất kể đi đến chặng đường nào.
Ra khỏi Vampire's World nơi phủ kết giới ngăn không cho ánh sáng mặt trời vào. Ánh sáng ở thế giới dị loài làm Lin chói cả mắt. Tiết trời chỉ vừa bước vào giữa tháng 7, hạ vẫn còn ngập trong không khí. Mùi nắng làm Lin dễ chịu mà nổi hứng đi tắm biển.
Tắm biển là một trong những cuộc vui của vampire, may mắn thay bây giờ là ban ngày nên bãi biển khá vắng. Lại nói biển ở thế giới dị loài rất đẹp, những núi đá cao cao mọc giữa biển như các vịnh ở thế giới con người, cứ cách một quãng lại có những cột nước từ những hòn đá lơ lửng trên không chảy xuống. Nhũng dòng nước bằng cách nào đó lơ lửng chảy trên trời. Ở những mõm đá thấp không gồ gề thấp thoáng những chiếc đuôi cá ánh lên dưới cái nắng mặt trời, những ngón tay yêu kiều gảy cây đàn hạc nước cất lên tiếng hát mê hồn người.
Lin mặc một bộ đồ tắm liền thân, kèm theo là một cặp kính bơi, ánh mắt long lanh vui vẻ nhìn ra những cơn sóng không ngừng xô vào bờ.
- Zue anh xong chưa vậy?
- Rồi - tiếng Zue khẽ vang lên.
Lin lập tức quay người lại và lập tức ngẩn người ra.
Zue đang thoát y, à không, chỉ là mặc một cái quần đùi không quá ngắn thôi. Làn da trắng mịn không lấy một lỗ chân lông đặc trưng của vampire, cơ bắp không đến mức cuồn cuộn như các lực sĩ mà ở mức vừa phải dễ nhìn, vòm ngực rộng cùng cơ bụng tương đối.
- Có vấn đề gì không? - Lần đầu mặc như thế này, Zue cũng có chút không thoải mái, song cũng không bận tâm lắm.
- Không - Lin bịt mũi, khuôn mặt đỏ ựng: - Chỉ là lấy máu em quá thôi, còn nguy hiểm hơn cả lúc anh hút máu em nữa.
Zue phũ lên đầu Lin một tấm màn không khí, thế là hai người cùng nhau lặn sâu xuống biển ngắm cảnh. Zue đưa Lin đi đến nhiều vị trí đẹp dưới biển, nào là những rạn san hô mặt trời phát ra ánh sáng óng ánh dưới biển, nào là vực thẳm sâu kì bí, nào là những ngọn núi lửa dưới lòng biển, cùng nhau chui vào những con tàu bị đắm, cùng nhau thám hiểm những mê cung cổ dưới biển,... Bất kể là đi đến đâu, hai bàn tay cũng nắm chặt không rời.
Zue vừa làm xong một cái vòng đội đầu bằng những bông hoa nước màu xanh hái dưới biển rất đẹp đội lên đầu Lin, hài lòng mĩm cười trước sản phẩm của mình.
Lin một lần nữa gật đầu vui vẻ nghĩ, so với chuyện cổ tích nhỏ cảm thấy tình yêu của nhỏ còn lãng mạng hơn nhiều, so với những hoàng tử của cổ tích Zue của nhỏ cũng tuyệt hơn nhiều.
Bỗng dưng lúc này một thứ ánh sáng màu trắng như màu ánh trăng nằm giữa hõm đá khiến Zue nhìn đến, anh cuối xuống nhìn kĩ hơn mới biết đó là từ hai viên ngọc đính trên mặt hai chiếc nhẫn. Cầm lên và lau sạch đi, Zue có chút ngạc nhiên, với kiến thức của Zue lại không biết đây là loại đá quý gì thì chứng tỏ nó cực kiếm và đã tuyệt chủng từ lâu. Và một điều nữa làm anh ngạc nhiên đó là trong cặp nhẫn này có ma lực mà cái mùi ma lực này Zue tất nhiên rất quen: ma lực của ẩn đế Vincent.
Zue bóp chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn cứng cáp đến mức với lực tay của Zue cũng không làm biến dạng được nó. Zue chợt bật cười, sau đó cất hai chiếc nhẫn vào trong túi quần rồi đưa mắt kiếm Lin lúc này đã khuất dạng lúc nào không hay.
Đưa mắt một vòng mới thấy nhỏ đang đứng ở sau mép đá cùng hai cô người cá, hai tay chống hông, trông dáng vẻ hình như đang cãi nhau. Không biết chuyện gì lại khiến vợ anh phải động khẩu nữa. Thật là...
Zue nhẹ nhàng bơi lại gần đó nhưng không lộ diện ra.
- Này, tôi chưa thấy ai mặt dày như hai cô á, ngang nhiên cất tiếng hát dụ dỗ trai giữa thanh thiên bạch nhật, có biết xấu hổ không vậy? - Lin hai tay chống hông, dùng hải ngữ để nói chuyện với người cá.
- Cô ngộ nhỉ? Trai đẹp là tài sản chung của vũ trụ, tôi ngắm thì có liên quan gì đến cô? - Người cá có chiếc đuôi xanh mỉa mai trả lời.
- Anh ấy là tài sản của một người thôi, không phải chung gì sất - Lin ưỡn ngực tự đắc nói.
Nhìn bộ dạng của Lin, người cá thứ hai đứng đó nói khẽ:
- Em gái nhỏ này cũng rất xinh đẹp, chắc là em gái của anh ấy nhỉ?
Em gái? Giong em gái lắm à? Lại còn định dùng nhỏ làm cầu bắt đến Zue sao?
- Em gái á? Nghe cho rõ đi hai bà thím, tôi là - Lin có chút dừng lại, nhỏ đã muốn nói câu này cho cả thế giới và những cô gái tơ tưởng đến Zue lâu lắm rồi, nhưng hôm nay mới dám nói ra:
- Tôi là vợ anh ấy, anh ấy là của riêng tôi.
Zue đứng sau mõn đá bịt miệng che đi nụ cười hạnh phúc, sau đó nụ cười trên môi vẫn không cách nào dứt được mà càng ngày càng đậm hơn.
- Hả? Nhìn dáng vẻ của cô cùng lắm chỉ 14, đẹp thì đẹp thật nhưng cái dáng thế ai thèm chứ? - Người cá nhìn Lin cười giễu, thậm chí còn ưỡn bộ ngực chắc phải cup F của cô ta để ra oai với Lin.
Dĩ nhiên Lin cũng đâu có chịu thua, máu ghen của nhỏ cũng không phải dạng vừa đâu:
- Ngực bự chẳng qua dưỡng chất ăn vào đều chạy hết vào đó dẫn đến não bại vô cùng - Lin cười mỉa mai, sau đó chỉ tay vào hai người cá hất mặt lên:
- Còn nữa, chồng tôi không thích ngực bự đâu vì anh ấy là một lolicon, phải, các cô chắc chắn không biết lolicon đâu nhỉ? Dưỡng chất không lên não mà, để tôi nói cho mà nghe nhé, anh ấy thích một cô gái nhỏ bé, đùi thon chân ngắn, eo nhỏ ngực phẳng, tóm lại là tôi đó hiểu không?
Đến lúc này Zue thật sự không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng bơi ra chỗ Lin. Làn nước êm đềm trong lòng biển vẫn không sao sánh nổi ánh mắt dịu dàng của Zue khi nhìn về phía Lin:
- Xin lỗi, vợ tôi máu ghen hơi cao.
Hai cô người cá ngẩn ngơ không nói được câu nào. Mà Zue cũng chẳng buồn đợi họ phản ứng, nắm tay kéo Lin đi.
- Không ngờ trong mắt em anh là một tên biến thái cuồng con nít đến vậy? - Zue vẫn cười suốt dọc đường đi.
Lin dĩ nhiên "quế tèo" một trận.
- Thì ý em là mẫu bạn đời lí tưởng của anh là em.
Cả hai lúc này cùng ngoi lên mặt nước, trời đã sắp hoàng hôn. Từng tia nắng nhạt chiếu vào đôi mắt xanh lấp lánh:
- Không phải, em không phải hình mẫu bạn đời của anh, vì nói như vậy chẵng lẽ có ai đó có vẻ bề ngoài giống em thì anh liền yêu người đó à? Anh không có hình mẫu bạn đời gì cả, anh yêu em vì em là em, dù có ai giống em xuất hiện hay em biến ra hình dạng gì anh vẫn chỉ yêu mình em, không có hình mẫu mong muốn, không có kiểu ưa thích gì cả, chỉ có em.
Lin lại ngây người lần thứ n trước những câu nói có một không hai của Zue.
- Sến quá - Nhỏ cười lè lưỡi sau đó chạy vào trong phòng nghỉ gần biển thay quần áo.
- Em dám như vậy? - Zue trợn mắt, uổng công anh nói ra những lời lãng mạng như thế rơi vào tai nhỏ lại thành ra sến súa.
- Em dám đấy, anh làm gì em nào.
- Em giỏi lắm, anh nghĩ là mình chiều em quá rồi, đứng lại cho anh.
Hoàng hôn dần buông xuống, tiếng cười giòn tan vang lên bình yên như hoàng hôn cuối ngày.
- Zue, em sai rồi, em đầu hàng mà, tha cho em đi, đừng cù lét em nữa mà, em sai rồi, nhột quá.
Tiếng cười ngập âm điệu của hạnh phúc vang lên, ánh trời chiều nay dường như đẹp hơn hẳn mọi ngày.
Cảnh hoàng hôn trên biển lúc nào cũng đẹp như thơ. Bầu trời phủ một màu tím than nhàn nhạt, phía xa xa mặt trời đã khuất được một nửa nơi đường chân trời, những cánh chim chao liệng bay về nơi trú ẩn.
Lin mặc một chiếc đầm trắng dài ngang gối, mái tóc bay tung bay cuộn theo những cơn gió từ ngoài biển đẩy vào, đôi chân để cho những cơn sóng nhỏ vỗ về êm nhẹ.
Đôi bàn tay ấy từ phía sau vòng đến ôm lấy Lin, giọng nói anh vang lên nhẹ nhàng:
- Nghĩ gì vậy?
Lin đưa tay nắm lấy đôi tay đan ở trước bụng mình, ánh mắt ngập sắc nắng nhạt hoàng hôn.
- Em sẽ không bao giờ quên ngày này.
Bàn tay Zue hơi sững lại, ánh mắt anh lập tức thay đổi, dường như anh hiểu ý Lin. Vòng tay lại càng siết hơn nhưng vô ích, Lin đã tách hai bàn tay anh ra, nhỏ bước lên trước vài bước, sau đó quay lại nhìn anh, nở nụ cười rất tươi chói lóa dưới ánh nắng cuối ngày nhạt nhòa:
- Zue, chúng ta kết thúc tại đây nhé!
Bầu trời đen mịt, những hạt mưa nặng trĩu buông mình từ đám mây cao xuống, theo làn gió hắt hiu trong màn đêm lạnh. Cây cối trong đêm mưa như những bóng đen bất động. Giot mưa trong màn đêm chẳng trong suốt như pha lê mà hoàn toàn nhuốm một sắc đêm u tối.
Tầm tả, xối xả và mờ mịt.
Lin không biết bao nhiêu lần mình vấp ngã, rồi lại đứng lên, rồi lại vấp ngã, lại đứng lên và chạy. Tiếng khóc dường như bị tiếng mưa và màn đêm nuốt mất, chỉ còn lại tiếng giày giẫm lên những vũng nước ứ đọng dưới đất cùng tiếng mưa ào ạt và tiếng sấm đánh liên hồi. Nghe đâu đó có tiếng cây cối đổ ngã, có lẽ do gió quá lớn.
Một lần nữa, Lin lại vấp ngã, nhưng lần này nhỏ chẳng đứng lên nữa, hai tay nhỏ chống xuống đất, mái tóc vàng dài rũ xuống quệt vào vũng nước đọng bên dưới đang lăn tăn sóng vì những giọt mưa vẫn rơi không ngớt. Cái váy rách tươm, tay chân dơ bẩn lấm lem bùn đất.
Ánh mắt Lin nhìn vào đôi tay mình, đôi tay đã lấy đi 20 mạng vampire, toàn thân nhỏ lại run rẩy, sau đó vô thức lùi lại như tránh đi đôi bàn tay ấy. Hai tay nhỏ không ngừng lau vào áo, nhưng lau thế nào nhỏ vẫn không cảm thấy sạch máu trên đó. Bẩn quá, thực sự bẩn thỉu quá.
Thật sự mà nói lúc đó dù Lin không có thù hận gì với bọn chúng thì nhỏ cũng phải giết bọn chúng. Bởi vì bọn chúng đã biết Thần giáp Assiah trong người Lin, nếu không bịt miệng bọn chúng thì người chết sẽ là nhỏ, họ sẽ mang nhỏ về lâu đài, sẽ phanh phuôi thân xác nhỏ để lấy thần giáp ra, và nếu nhỏ không giết bọn chúng, bọn chúng chắc chắn sẽ tiếp tục phá nát khu rừng tiên va giết cả những sinh vật vô tội bên trong đó. Sinh vật trong khu rừng tiên không giống với những loài vật ở thế giới con người, chúng có ý thức, có cả giọng nói và cảm xúc, giết chúng thì có khác gì lấy đi một mạng người.
Lin lắc đầu nguầy nguậy, có phải là thế thật không hay đó chỉ là sự biện minh cho lỗi của nhỏ?
Cơn mưa lạnh buốt, hơi thở của Lin phả ra thành làn khói mỏng rồi rất nhanh bị cơn mưa kia cuốn đi. Nhỏ ngồi dưới một góc cây, hai tay ôm lấy đầu gối, gục đầu bất lực. Mưa trút xuống ướt đẫm mái tóc vàng.
Đột nhiên lúc này có tiếng bước chân giẫm nước mưa đi đến, có phải là một thần công lí nào phát hiện ra tội lỗi của nhỏ mà đến xét xử nhỏ không. Lin ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt bơ phờ nhìn về phía bóng hình mờ nhạt trong màn mưa.
Người đó đội mưa đi đến, mái tóc anh ướt nhẹp, từng giọt nước nhiễu xuống khuôn mặt hoàn mĩ của anh, anh chỉ mặc mỗi chiếc ao sơ mi trắng và quần đen dài, chiếc áo ướt đẫm bám vào da thịt lộ ra thân hình săn chắc quyến rũ của một người đàn ông trác việt. Đôi mắt xanh của anh cũng mờ nhạt như màn mưa, có phải anh đã dấu mắt môi trong màn mưa?
Lin không buồn đứng lên, chỉ ngồi yên ở đó nhìn lên Zue, nhếch môi nở nụ cười yếu ớt như những hạt mưa trong gió:
- Chào, anh đến đây để phán xét em phải không?
Zue không bước đến bên Lin, anh chỉ đứng im ở đó, hai tay anh buông thỏng để cho những giọt nước mưa từ bắp tay chảy xuống rồi men theo những ngón tay nhỏ xuống đất.
- Em không sai, em làm đúng lắm - Giong nói của Zue vang lên nhẹ nhàng, nhạt như tiếng cây cối xào xạc trong gió.
- Anh không cần an ủi em đâu, em biết tay em bẩn - Lin không quát lên, giọng nói rất êm, như thể chẳng có gì xảy ra ở đây cả.
- Tay em bẩn vì máu của chúng bẩn, máu chúng làm bẩn tay em. Em chẳng sai gì cả, cái sai là thế giới này.
Lin không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Zue, đôi mắt mệt mỏi, nước chảy trên mặt cũng chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.
Đột nhiên lúc này Zue tiến gần đến Lin hơn nhưng chỉ bước thêm một bước, anh nói nhỏ:
- Em lắng nghe và nhìn xung quanh xem.
Lin có chút sững người, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn sang xung quanh. Từ khi nào những con thú trong khu rừng tiên đã kéo đến xung quanh nhỏ, những đôi mắt hiền lành nhìn về phía nhỏ, những đôi cánh nhỏ bé đập phạch phạch như muốn bay đến.
Nhưng dường như bọn chúng rất nhát, khi thấy Lin nhìn về phía chúng chúng liền rút mình vào trong cây cối cạnh đó.
- Chắc chúng sợ em lắm - Lin cười gượng gạo.
Bỗng dưng lúc này tiếng đập cánh lại gần Lin hơn, một tinh linh có đôi cánh như chuồn chuồn bay đến, cô bé dường như có chút nhút nhát nhìn lại đồng bọn của mình, đến khi nhận được ánh mắt khích lệ của đồng bọn mới bay đến trước mắt Lin nhìn nhỏ bằng ánh mắt lo lắng sau đó đưa cho nhỏ một bông hoa đang cầm.
Lin nghiêng đầu nhận lấy bông hoa có chút khó hiểu.
Tiếp rồi những sinh vật lại càng tiến đến gần Lin hơn, một con hươu sừng trăng lưỡi liềm tiến đến dụi đầu vào tay nhỏ, đôi mắt buồn rầu nhìn nhỏ như cũng muốn san sẻ nỗi buồn này.
- Cảm ơn, cậu đã cứu chúng tôi - Một tinh linh bé tí đại diện cho sinh vật ở khu rừng tiên lên tiếng, cô bé tuy nhút nhát nhưng vẫn cố mĩm cười với Lin.
- Tôi chẳng thể làm gì cả - Lin lắc đầu, hơi thở mệt mỏi.
- Chị đã cứu chúng em thật mà, nếu chị không giết bọn chúng, có lẽ bọn chúng đã giết sạch bọn em để bịt miệng việc chúng đã giết tộc Tiên rồi - một tinh linh khác nói.
Lin sững người, nhỏ không sai sao? Nhỏ cũng không bẩn thỉu sao? Lin cắn môi kiềm lại tiếng khóc trong cổ họng, cuối đầu thật sâu.
- Bọn em phải đi rồi, cầu cho phúc lành xuống với chị.
- Nếu muốn sống, thì hãy sống như đã chết - Zue cất tiếng nói với đám sinh vật ở khu rừng tiên, bọn chúng cũng rất nhanh hiểu ý Zue rồi vỗ cánh bay đi.
Phút chốc chỉ còn lại mình Zue và Lin. Cơn mưa cũng nhạt dần.
- Mọi chuyện tệ lắm Zue à - Lin nấc lên, tay bịt lấy miệng mình, nhỏ không muốn phải khóc nữa.
- Anh hiểu - Zue bước đến vuốt lấy mái tóc Lin, lúc này ánh mắt nhìn vào màn đêm phía trước có những bóng đen vụt qua lại báo cho Zue biết đã xử lí xong hiện trường đảm bảo sẽ không ảnh hưởng gì đến Lin mới gật đầu, nói tiếp:
- Đi thôi, vẫn còn lễ tình nhân mà, anh đưa em đi chơi nhé.
Nói xong, Zue nhẹ nắm lấy bàn tay ấy kéo nhẹ. Lau đi những giọt nước mắt đẫm bờ mi:
- Anh xin lỗi, là anh không tốt.
Tiếng mưa nhỏ dần, có vẻ như đã sắp tạnh.
- Anh có làm gì sai đâu.
Lin cũng nín dần.
Zue sử dụng ma lực của mình làm khô quần áo của cả hai, khả năng thao tác vật chất giúp anh có thể hóa không khí thành vải để nối lại chỗ váy đã rách của Lin, đồng thời tạo một tấm màn vô hình ngăn không cho những hạt mưa chạm đến nhỏ.
Tiếng giọt nước đọng trên tán lá nhỏ xuống vũng nước vang lên rất thanh.
- Chỉ cần thấy em khóc, bất kể là vì lí do gì anh cũng nghĩ là tại anh không bảo vệ em chu toàn.
Lin ngây người, sau đó bật cười:
- Anh làm như anh vạn năng lắm á.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, sánh bước giữa không gian ẩm ướt và lành lạnh từ dư âm của cơn mưa.
Cơn mưa đã ngưng hẳn. Sấm sét cũng thôi vang lên. Bầu trời Vampire's World lại trở về vẻ yên bình như cũ.
Mà lúc này phía trước họ đã là đường cùng vì đã ra đến rìa vách núi cao. Đứng từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy phía xa xa là những ngôi nhà bé tí nơi mà dân chúng vampire đang say giấc nồng.
Có lẽ mặt trời đã lên rồi nhỉ?
- Vách núi này hơi cao, nhảy xuống cũng không hay lắm, hay là chúng ta nên đổi đường khác đi.
Đột nhiên lúc này Zue lại bật cười thành tiếng, anh cử động tay cái nhẹ thôi cũng đủ kéo Lin xà vào lòng mình. Tiếp đến là một âm thanh lạ vang lên, hình như là từ vai Zue, nhỏ hiếu kì quay lại thì khung cảnh cây cối phía sau trong tầm mắt đều bị che khuất bởi một màu trắng muốt tinh khiết.
Vài sợi lông vũ trắng tinh theo cơn gió bay vào không trung như cành bồ công anh.
- Cánh...cánh sao? - Lin trố mắt nhìn đôi cánh to trắng muốt mọc ra từ phía sau Zue, hai tay còn vươn vươn ra sờ thử.
Song, lại ngây người trước dáng vẻ bây giờ của Zue.
Mái tóc bạc màu ánh trăng, đôi mắt aquamarine dịu dàng nhìn nhỏ, dáng người cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng và quần dài và phía sau lưng là một đôi cánh trắng muốt. Thiên sứ sao? Không, thậm chí thiên sứ cũng chưa đủ để diễn tả chàng trai đó.
Đang khi Lin còn ngẩn ngơ thì Zue đã cuối xuống bế nhỏ lên, đôi cánh vươn cao, cả thân người Zue bay lên, phút chốc đã vụt lên những đám mây trên không trung kèm theo tiếng hét lên vì sợ rơi xuống của Lin.
- Làm sao mà, chẳng lẽ vua của Vampire được đặc quyền có cánh sao? - Lin hốt hoảng ôm chầm lấy Zue, đôi mắt vì sợ hãi mà he hé ra không dám nhìn xuống dưới.
- Vạn năng sao? - Zue chợt lập lại câu nói lúc nãy mà Lin ghẹo anh, đôi mắt anh nhìn vào ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, bật cười:
- Có thể được, chỉ cần là vì em, anh sẽ trở nên vạn năng.
Nụ cười của Zue rất đẹp, đẹp đến ngẩn ngơ tâm hồn ai.
Thật ra Zue có thể bay mà không cần dùng đôi cánh vướng víu này. Chỉ là một lần anh tình cờ thấy Lin xem một bộ phim mà trong đó nam chính là thiên thần bế nữ chính bay khắp nơi, lúc đó nhìn vào TV đôi mắt nhỏ sáng hẳn lên, mê mẩn đến nỗi nhai miếng khoai tây cũng cắn luôn vào môi, lại còn ước ao rằng sẽ được giống nữ chính nữa. Thế nên, chỉ cần là điều nhỏ thích, Zue sẽ làm cho nhỏ. Ma lực thao tác vật chất này của Zue cho phép Zue biến đổi những vật chất có sẵn thành những vật chất mình muốn mà, chỉ cần lấy chút không khí là có thể hóa ra một đôi cánh rồi. Tất nhiên, muốn hóa ra một đôi cánh mà có thể dùng để bay được thì phải đòi hỏi một sự tính toán chính xác đến kinh khủng.
Lúc trước Lin từng nói rằng nhỏ ao ước có thể điều khiển gió thay vì băng vì nhỏ muốn được bay lên bầu trời. Zue nhớ, tất cả những lời nói của nhỏ, một từ anh cũng không quên.
Zue buông Lin ra, nhỏ lập tức sợ hãi sống chết gắt gao lấy anh:
- Này, rơi từ độ cao này xuống nguy hiểm lắm đấy.
Bỗng dưng lúc này lời nói của Khamael ập vào tâm trí Lin: "Cô sẽ chết, tin tôi đi, cả người cô toàn máu, có lẽ chết do rơi từ trên cao xuống".
Bàn tay ôm lấy Zue lại run lên.
Zue từ từ nhẹ nhàng gỡ tay Lin ra:
- Không rơi được đâu, em nhìn xem.
Lúc này Lin mới cảm thấy có cái gì đó hơi nặng ở sau lưng mình, nhỏ quay lại nhìn thì lập tức mắt chữ A miệng chữ O mà "wow" lên một tiếng.
Phía sau lưng Lin một đôi cánh mọc ra, trắng muốt như cánh của Zue.
Lin quay lại nhìn Zue như không dám tin, Zue vạn năng thật sao?
- Thử đập cánh xem có gì sai xót không? - Zue nói, ánh mắt anh nhìn vào đôi cánh để chắc chắn rằng tính toán đo đạt của mình không sai.
- Nhưng em sợ lắm, nhỡ rớt thì sao? - Lin vẫn gắt gao ôm lấy cổ Zue, lời nói của Khamael vẫn không chịu trút ra khỏi đầu nhỏ.
- Anh đứng đây mà em sợ cái gì - Zue có chút buồn cười với vẻ sợ sệt của Lin.
Thấy Zue cười như thế Lin cũng ngại vì độ "bánh bèo" của mình. Thế là nhỏ từ từ buông tay ra khỏi Zue, hai cái cánh đập loạn xạ không đúng quy trình thế là toàn thân Lin nhanh chóng rơi xuống.
Lin hốt hoảng la lên, hai tay với với, đôi cánh sau lưng nỗ lực đập nhưng vì hoảng loạn mà loạn xạ càng thêm loạn xạ.
Một cánh tay bắt lấy tay nhỏ, kéo lên. Vốn là bình thường nhỏ không sợ vậy đâu, nhưng lời nói của Khamael ám ảnh khiến Lin bây giờ rất sợ cảm giác rơi xuống. Thì lẽ tự nhiên ai mà không sợ chết.
Bàn tay Zue chộp lấy tay Lin, lập tức nhỏ ôm chầm lấy anh, ánh mắt như suýt khóc. Zue có chút nghiêng đầu nghi hoặc, bình thường Lin đâu có như thế này nhỉ?
Lúc này, một cơn gió thổi qua kéo những đám mây đến gần họ. Lin hiếu kì chạm vào chúng mới ngộ ra rằng những đâm mây không bồnh bềnh như dưới đất chúng ta thường thấy và tưởng tượng ra rằng nó mềm như bông. Chúng giống làn khói hơn vì nhỏ không tài nào chạm được vào chúng cả.
Mà lúc này Lin mới giật mình phát hiện ra bản thân đang vỗ cánh cách đều đều khiến cơ thể hoàn toàn bay bổng trên không trung, chỉ có điều bàn tay vẫn nắm tay Zue rất chặt.
Không rơi nữa? Không rơi nữa sao? Đúng là không rơi nữa rồi. Chỉ cần Zue ở bên, chỉ cần cầm tay Zue, nhỏ sẽ không phải rơi nữa. Lin bật cười toe tét, cuối cùng nhỏ cũng cười tươi rồi.
- Zue, em muốn xem nhiều thứ nữa - Lin cười thật tươi, mái tóc vàng phủ lấy đôi cánh trắng, như một thiên thần lạc vào chốn dương gian. Bàn tay nhỏ vẫn không buông tay Zue ra mà trực tiếp vỗ cánh kéo anh bay theo.
Trên nền trời buổi sáng mang một sắc xám nhạt, hai đôi cánh trắng muốt không bao giờ tách ra bất kể đi đến chặng đường nào.
Ra khỏi Vampire's World nơi phủ kết giới ngăn không cho ánh sáng mặt trời vào. Ánh sáng ở thế giới dị loài làm Lin chói cả mắt. Tiết trời chỉ vừa bước vào giữa tháng 7, hạ vẫn còn ngập trong không khí. Mùi nắng làm Lin dễ chịu mà nổi hứng đi tắm biển.
Tắm biển là một trong những cuộc vui của vampire, may mắn thay bây giờ là ban ngày nên bãi biển khá vắng. Lại nói biển ở thế giới dị loài rất đẹp, những núi đá cao cao mọc giữa biển như các vịnh ở thế giới con người, cứ cách một quãng lại có những cột nước từ những hòn đá lơ lửng trên không chảy xuống. Nhũng dòng nước bằng cách nào đó lơ lửng chảy trên trời. Ở những mõm đá thấp không gồ gề thấp thoáng những chiếc đuôi cá ánh lên dưới cái nắng mặt trời, những ngón tay yêu kiều gảy cây đàn hạc nước cất lên tiếng hát mê hồn người.
Lin mặc một bộ đồ tắm liền thân, kèm theo là một cặp kính bơi, ánh mắt long lanh vui vẻ nhìn ra những cơn sóng không ngừng xô vào bờ.
- Zue anh xong chưa vậy?
- Rồi - tiếng Zue khẽ vang lên.
Lin lập tức quay người lại và lập tức ngẩn người ra.
Zue đang thoát y, à không, chỉ là mặc một cái quần đùi không quá ngắn thôi. Làn da trắng mịn không lấy một lỗ chân lông đặc trưng của vampire, cơ bắp không đến mức cuồn cuộn như các lực sĩ mà ở mức vừa phải dễ nhìn, vòm ngực rộng cùng cơ bụng tương đối.
- Có vấn đề gì không? - Lần đầu mặc như thế này, Zue cũng có chút không thoải mái, song cũng không bận tâm lắm.
- Không - Lin bịt mũi, khuôn mặt đỏ ựng: - Chỉ là lấy máu em quá thôi, còn nguy hiểm hơn cả lúc anh hút máu em nữa.
Zue phũ lên đầu Lin một tấm màn không khí, thế là hai người cùng nhau lặn sâu xuống biển ngắm cảnh. Zue đưa Lin đi đến nhiều vị trí đẹp dưới biển, nào là những rạn san hô mặt trời phát ra ánh sáng óng ánh dưới biển, nào là vực thẳm sâu kì bí, nào là những ngọn núi lửa dưới lòng biển, cùng nhau chui vào những con tàu bị đắm, cùng nhau thám hiểm những mê cung cổ dưới biển,... Bất kể là đi đến đâu, hai bàn tay cũng nắm chặt không rời.
Zue vừa làm xong một cái vòng đội đầu bằng những bông hoa nước màu xanh hái dưới biển rất đẹp đội lên đầu Lin, hài lòng mĩm cười trước sản phẩm của mình.
Lin một lần nữa gật đầu vui vẻ nghĩ, so với chuyện cổ tích nhỏ cảm thấy tình yêu của nhỏ còn lãng mạng hơn nhiều, so với những hoàng tử của cổ tích Zue của nhỏ cũng tuyệt hơn nhiều.
Bỗng dưng lúc này một thứ ánh sáng màu trắng như màu ánh trăng nằm giữa hõm đá khiến Zue nhìn đến, anh cuối xuống nhìn kĩ hơn mới biết đó là từ hai viên ngọc đính trên mặt hai chiếc nhẫn. Cầm lên và lau sạch đi, Zue có chút ngạc nhiên, với kiến thức của Zue lại không biết đây là loại đá quý gì thì chứng tỏ nó cực kiếm và đã tuyệt chủng từ lâu. Và một điều nữa làm anh ngạc nhiên đó là trong cặp nhẫn này có ma lực mà cái mùi ma lực này Zue tất nhiên rất quen: ma lực của ẩn đế Vincent.
Zue bóp chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn cứng cáp đến mức với lực tay của Zue cũng không làm biến dạng được nó. Zue chợt bật cười, sau đó cất hai chiếc nhẫn vào trong túi quần rồi đưa mắt kiếm Lin lúc này đã khuất dạng lúc nào không hay.
Đưa mắt một vòng mới thấy nhỏ đang đứng ở sau mép đá cùng hai cô người cá, hai tay chống hông, trông dáng vẻ hình như đang cãi nhau. Không biết chuyện gì lại khiến vợ anh phải động khẩu nữa. Thật là...
Zue nhẹ nhàng bơi lại gần đó nhưng không lộ diện ra.
- Này, tôi chưa thấy ai mặt dày như hai cô á, ngang nhiên cất tiếng hát dụ dỗ trai giữa thanh thiên bạch nhật, có biết xấu hổ không vậy? - Lin hai tay chống hông, dùng hải ngữ để nói chuyện với người cá.
- Cô ngộ nhỉ? Trai đẹp là tài sản chung của vũ trụ, tôi ngắm thì có liên quan gì đến cô? - Người cá có chiếc đuôi xanh mỉa mai trả lời.
- Anh ấy là tài sản của một người thôi, không phải chung gì sất - Lin ưỡn ngực tự đắc nói.
Nhìn bộ dạng của Lin, người cá thứ hai đứng đó nói khẽ:
- Em gái nhỏ này cũng rất xinh đẹp, chắc là em gái của anh ấy nhỉ?
Em gái? Giong em gái lắm à? Lại còn định dùng nhỏ làm cầu bắt đến Zue sao?
- Em gái á? Nghe cho rõ đi hai bà thím, tôi là - Lin có chút dừng lại, nhỏ đã muốn nói câu này cho cả thế giới và những cô gái tơ tưởng đến Zue lâu lắm rồi, nhưng hôm nay mới dám nói ra:
- Tôi là vợ anh ấy, anh ấy là của riêng tôi.
Zue đứng sau mõn đá bịt miệng che đi nụ cười hạnh phúc, sau đó nụ cười trên môi vẫn không cách nào dứt được mà càng ngày càng đậm hơn.
- Hả? Nhìn dáng vẻ của cô cùng lắm chỉ 14, đẹp thì đẹp thật nhưng cái dáng thế ai thèm chứ? - Người cá nhìn Lin cười giễu, thậm chí còn ưỡn bộ ngực chắc phải cup F của cô ta để ra oai với Lin.
Dĩ nhiên Lin cũng đâu có chịu thua, máu ghen của nhỏ cũng không phải dạng vừa đâu:
- Ngực bự chẳng qua dưỡng chất ăn vào đều chạy hết vào đó dẫn đến não bại vô cùng - Lin cười mỉa mai, sau đó chỉ tay vào hai người cá hất mặt lên:
- Còn nữa, chồng tôi không thích ngực bự đâu vì anh ấy là một lolicon, phải, các cô chắc chắn không biết lolicon đâu nhỉ? Dưỡng chất không lên não mà, để tôi nói cho mà nghe nhé, anh ấy thích một cô gái nhỏ bé, đùi thon chân ngắn, eo nhỏ ngực phẳng, tóm lại là tôi đó hiểu không?
Đến lúc này Zue thật sự không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng bơi ra chỗ Lin. Làn nước êm đềm trong lòng biển vẫn không sao sánh nổi ánh mắt dịu dàng của Zue khi nhìn về phía Lin:
- Xin lỗi, vợ tôi máu ghen hơi cao.
Hai cô người cá ngẩn ngơ không nói được câu nào. Mà Zue cũng chẳng buồn đợi họ phản ứng, nắm tay kéo Lin đi.
- Không ngờ trong mắt em anh là một tên biến thái cuồng con nít đến vậy? - Zue vẫn cười suốt dọc đường đi.
Lin dĩ nhiên "quế tèo" một trận.
- Thì ý em là mẫu bạn đời lí tưởng của anh là em.
Cả hai lúc này cùng ngoi lên mặt nước, trời đã sắp hoàng hôn. Từng tia nắng nhạt chiếu vào đôi mắt xanh lấp lánh:
- Không phải, em không phải hình mẫu bạn đời của anh, vì nói như vậy chẵng lẽ có ai đó có vẻ bề ngoài giống em thì anh liền yêu người đó à? Anh không có hình mẫu bạn đời gì cả, anh yêu em vì em là em, dù có ai giống em xuất hiện hay em biến ra hình dạng gì anh vẫn chỉ yêu mình em, không có hình mẫu mong muốn, không có kiểu ưa thích gì cả, chỉ có em.
Lin lại ngây người lần thứ n trước những câu nói có một không hai của Zue.
- Sến quá - Nhỏ cười lè lưỡi sau đó chạy vào trong phòng nghỉ gần biển thay quần áo.
- Em dám như vậy? - Zue trợn mắt, uổng công anh nói ra những lời lãng mạng như thế rơi vào tai nhỏ lại thành ra sến súa.
- Em dám đấy, anh làm gì em nào.
- Em giỏi lắm, anh nghĩ là mình chiều em quá rồi, đứng lại cho anh.
Hoàng hôn dần buông xuống, tiếng cười giòn tan vang lên bình yên như hoàng hôn cuối ngày.
- Zue, em sai rồi, em đầu hàng mà, tha cho em đi, đừng cù lét em nữa mà, em sai rồi, nhột quá.
Tiếng cười ngập âm điệu của hạnh phúc vang lên, ánh trời chiều nay dường như đẹp hơn hẳn mọi ngày.
Cảnh hoàng hôn trên biển lúc nào cũng đẹp như thơ. Bầu trời phủ một màu tím than nhàn nhạt, phía xa xa mặt trời đã khuất được một nửa nơi đường chân trời, những cánh chim chao liệng bay về nơi trú ẩn.
Lin mặc một chiếc đầm trắng dài ngang gối, mái tóc bay tung bay cuộn theo những cơn gió từ ngoài biển đẩy vào, đôi chân để cho những cơn sóng nhỏ vỗ về êm nhẹ.
Đôi bàn tay ấy từ phía sau vòng đến ôm lấy Lin, giọng nói anh vang lên nhẹ nhàng:
- Nghĩ gì vậy?
Lin đưa tay nắm lấy đôi tay đan ở trước bụng mình, ánh mắt ngập sắc nắng nhạt hoàng hôn.
- Em sẽ không bao giờ quên ngày này.
Bàn tay Zue hơi sững lại, ánh mắt anh lập tức thay đổi, dường như anh hiểu ý Lin. Vòng tay lại càng siết hơn nhưng vô ích, Lin đã tách hai bàn tay anh ra, nhỏ bước lên trước vài bước, sau đó quay lại nhìn anh, nở nụ cười rất tươi chói lóa dưới ánh nắng cuối ngày nhạt nhòa:
- Zue, chúng ta kết thúc tại đây nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook