Huyết Phượng Kỳ Duyên
Chương 87: Duyên hay là kiếp

Hạo Nguyệt vẫn tựa lưng trên giường, nay bên người đã không còn người thân cận, cũng chỉ còn một mình nàng cô đơn nhìn biển, nửa tỉnh nửa say, nửa mộng nửa điên, nhìn ngoài lầu các đầy trời mưa tuyết mà ngẩn người, đáy lòng cũng dâng lên cảm giác mất mát, tịch mịch...

Lúc này, một gã yêu thị nâng một hộp sắt quỳ bẩm báo: "Chủ tử, vừa rồi Lang vương lúc gần đi để lại cái hộp, nói là rơi rừ người Bồng Lai tiên tử xuống, đưa cho ta chuyển giao chủ tử." Thanh âm đánh vỡ yên tĩnh ở lầu các, Hạo Nguyệt hé mắt tiếp nhận cái hộp, ngón tay chạm vào hộp sắt cảm thấy ẩn ẩn không rõ hơi thở bên trong hộp hấp hối, nhưng cái hộp sắt lại lạnh lẽo không giống cái lạnh của thời tiết hiện tại.

Hạo Nguyệt mở hộp ra, nhìn thấy bên trong hộp chứa một miếng than củi, có bóng người ghé vào lỗ hổng, hơi thở suy nhược cơ hồ lướt qua, Hạo Nguyệt tâm tư suy nghĩ, đây rõ ràng là kẻ có đạo hạnh thâm hậu, chỉ linh hồn người đắc đạo ở thời điểm suy yếu mới biến thành bụi, nhưng vì sao hồn phách của hắn lại rơi vào than đen, còn bị nhốt vào hộp sắt khóa lại? Người này bỏ hắn vào hộp sắt nếu không phải muốn đưa hắn vào chỗ chết thì cũng là không biết gì cả, tiện tay bỏ than củi vào hộp sắt, phải biết rằng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành tương sinh tương khắc, than củi thuộc mộc, hồn phách bám vào than củi cộng sinh cùng than củi, hộp sắt thuộc kim, kim khắc mộc, hồn phách này chỉ e là bị nhốt nhiều ngày, hắn có thể tồn tại đến hôm nay cũng coi là tạo hóa. (Bởi vì kim khắc mộc cho nên cha Thủy Tâm trong hộp sắt không nghe được chuyện nàng có thai tiểu hồ ly.)

Hạo Nguyệt gỡ hồn phách bám trong than củi ra, truyền cho nó vài phần yêu khí, hồn phách dần dần hồi phục, hình dáng biến thành sắc nét, đứng trên tay Hạo Nguyệt bái tạ: "Trầm Minh tạ ơn thượng tiên cứu giúp."

Hạo Nguyệt vẫn giữ tư thế tay chống đầu, trong não bắt đầu suy nghĩ, thì thào tự nói: "Trầm Minh...y tiên Trầm Minh, ngươi chính là cha của Trầm Thủy Tâm?"

Bóng đen vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nói: "Bẩm thượng tiên, Thủy Tâm thật là nữ nhi của lão phu, không biết...thượng tiên bằng cách nào quen biết nàng?"

Hạo Nguyệt không khỏi cười lớn, thật sự là ý trời, không thể tưởng được là một cha một mẹ đều rơi vào tay mình, như thế càng dễ chơi. Nàng đảo mắt, khóe miệng cong lên chút tươi cười nói: "Ta với nữ nhi của ngươi xem như gặp mặt một lần, nếu đã là phụ thân của cố nhân...ta đây nhất định phải cứu rồi?"

Quay người kêu yêu thị mang ra ngọn đèn, cười nói với hồn phách: "Hồn ngươi chỉ còn một chút bám vào vật thể bên ngoài sớm muộn cũng bị hồn bay phách tán, hiện nay ta có ngọn đèn này, ngươi có thể bám vào bấc đèn cư ngụ trong đó, ta cho ngươi một chút linh khí sống dài lâu, ngươi xem có được không?"

Trầm Minh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chế tác từ đồng điêu khắc tiên hạc, mỏ chim ngậm một viên minh châu tỏa sáng, bấc đèn được gắn vào giữa viên minh châu, phát ra ánh sáng vàng, hắn hiểu đây không phải ngọn đèn tầm thường, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội bái lạy nói: "Đại ân đại đức của thượng tiên, Trầm Minh vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng!"

Hạo Nguyệt mở đèn ra, hồn Trầm Minh hóa luồng khói nhập vào bấc đèn, dần dần, nồng đậm khói quỷ đi vào bấc đèn, Hạo Nguyệt nhanh chóng đóng lại, ở trên đầu hạc vỗ một cái, hạt minh châu bốc lên ngọn lửa, hồn phách Trầm Minh bị lửa đốt cháy, ở giữa bấc đèn thê lương la to: "Thượng tiên, ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!"

Hạo Nguyệt tay phải chống đầu nhìn hồn Trầm Minh bị cháy dần biến thành bụi, lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi đáp, ngươi phải thành thành thật thật trả lời ta, nếu không thì chờ làm dầu thắp đi." Nói xong nàng nhắm lại hai mắt nằm trên giường hỏi: "Trầm Thủy Tâm là Linh Châu Tiên Thảo gửi hồn vào người sống, việc này ngươi không phải không biết chứ?"

Trầm Minh sắp bị lửa thiêu chỉ còn ít khí lực ghé vào chụp đèn thở hổn hển đáp: "Đúng vậy...năm đó Linh Châu Tiên Thảo vì phạm tiên luật bị đánh biến thành nguyên hình...ta trộm nó từ Bồng Lai đảo, vốn định...vốn định dùng nó chữa bệnh gan cho vợ ta, ai ngờ lúc ấy vợ ta đang mang thai, bệnh chưa chữa khỏi lại bị Linh Châu Tiên Thảo mượn xác đầu thai, chính là nữ nhi của ta – Trầm Thủy Tâm!"

Hạo Nguyệt nghiêng người liếc mắt hồn một cái, lúc lâu sau mới nói một câu: "Vậy thật ra ngươi không bị chết oan..."

Trong nháy mắt, Trầm Minh cảm thấy tâm đều nổi lửa, dùng hết khí tức cuối cùng kêu to: "Ta thay ngươi làm dầu thắp cũng được, ta chỉ có một tâm nguyện, cầu ngươi thay ta giết Trác Thanh Vũ, báo thù cho con ta! Giết Trác Thanh Vũ báo thù cho con ta..."

Tiếng gào của hồn quỷ dần dần chôn vùi trong ngọn đèn, giữa bấc đèn dấy lên ngọn lửa màu lam, ánh sáng màu lam hòa với màu vàng ngọn đèn biến thành màu tím u ám, Hạo Nguyệt vẫn nằm trên giường lẩm bẩm: "Giết Trác Thanh Vũ? Việc này có thể thuận tiện thay ngươi làm, an tâm đi thôi." Lại đưa tay vỗ vào đầu hạc, ngọn đèn chiếu ra cảnh tượng trong phủ Binh Bộ Thượng thư tại kinh thành, giờ này khắc này, Thủy Tâm đang cùng Lâm Lang chiếu cố vết thương cho Huyết phượng hoàng, vì nàng thay thuốc, giúp nàng thay quần áo, vì sao nàng ăn nhờ ở đậu cũng có thể đối với Huyết phượng hoàng cười vui vẻ đến thế? Vì sao nàng ở Đà Long đảo cũng chưa từng quan tâm mình hay cười như thế?

Hạo Nguyệt bỗng nhiên hất đổ ngọn đèn, hình ảnh hiện lên giữa ngọn đèn biến mất, nàng thở phì phò tựa vào giường, tay phải chống cái trán, đột nhiên ngẩng đầu phân phó yêu thị: "Cất đèn!" Nhóm yêu thị cúi đầu, nhặt đèn lên.

Bất quá mới qua nửa năm, nữ nhận này tự cho mình có thể dựa vào người khác, đường đường là một tiên tử lại cư nhiên dùng kĩ năng câu dẫn người, uổng cho mình thế nhưng nhớ nàng gần hai mươi năm, Hạo Nguyệt càng nghĩ càng giận, cảm giác tịch mịch thật sự khiến người ta khó chịu, tính toán canh giờ, cũng đã đến giờ 'tu bổ', cơ thể không khỏi giật mình, nhanh chóng ngồi dậy, mặc vào quần áo hóa thành cơn gió, theo dòng hải lưu tới một con sông cách bờ biển không xa.

Ba nữ tử trẻ tuổi lúc này đang ở bên bờ sông giặt quần áo, hi hi ha ha đùa giỡn ầm ĩ, xem các nàng quần áo hẳn là nha hoàn nhà giàu có, bộ dáng cũng không tệ lắm. Hạo Nguyệt ngồi trên tảng đá cách bờ sông không xa, nhìn ba cô nương thỉnh thoảng chơi đùa, trên mặt không kiềm được ý cười, lấy bầu rượu đeo bên hông ra, uống vài ngụm rượu, rất nhanh cảm giác có chút say, nằm trên tảng đá mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm ba nữ tử.

Nữ tử mặc áo vàng có bộ dạng tốt, đáng tiếc dáng người lại lùn béo, thật khiến người lạ khẩu vị...

Nữ tử mặc áo hoa có dáng người rất tốt, đáng tiếc mắt thật nhỏ, trên mặt còn có tàn nhang, cũng không có khẩu vị...

Nữ tử mặc áo xanh thì mặt mũi dáng người đều trung bình, không tính khó coi, cũng không cho là đẹp, so sánh ba người cũng miễn cưỡng có thể nhận...

Hạo Nguyệt trong lòng định sẵn mục tiêu, ngáp to một cái, lúc này cô nương áo vàng bỗng phát hiện ra nàng, cách con sông nhìn nàng đã lâu, nháy mắt với hai nữ tử kia nói: "Mau nhìn mau nhìn! Cái gì đang nằm trên tảng đá kia kìa?"

Hai vị cô nương theo phương hướng ngón tay giương mắt nhìn, chỉ thấy trên tảng đá nằm một con hồ ly lông trắng như tuyết, không chớp mắt nhìn các nàng, các cô nương không khỏi vui vẻ, kéo lên tay áo cẩn thận đi đến tảng đá, hồ ly vẫn nhìn các nàng đến vây quanh tảng đá, nó muốn trốn cũng không trốn được, nữ tử áo vàng xem ra lá gan lớn nhất, nàng giơ tay vuốt ve lưng hồ ly, thấy hồ ly không phản kháng liền đem nó ôm vào ngực, cười nói với hai người kia: "Nó có vẻ không sợ, mà hình như còn thích chúng ta."

Nữ tử áo hoa cũng vuốt ve hồ ly hớn hở nói: "Chồn bạc thật xinh đẹp, ta lần đầu nhìn thấy đấy."

Nữ tử áo xanh vỗ về bụng hồ ly đề nghị: "Nếu không, chúng ta mang nó về đi?"

Nữ tử áo vàng lại bĩu môi nói: "Mang nó về nếu bị Linh di phát hiện làm sao bây giờ? Ngươi nhẫn tâm nhìn nó bị lột da làm khăn quàng khoác lên cổ Linh di sao?"

Ba cô nương đều thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve chồn bạc, Hạo Nguyệt nghiêng thân mình để các nàng gãi ngứa, thoải mái đến độ muốn ngủ. Sắc trời dần dần đổ bóng hoàng hôn, một đại hán đi ra bờ sông thúc giục: "Ba người các ngươi! Đi ra đây lâu thế còn chưa giặt xong quần áo, muốn ăn roi phải không!"

Ba cô nương vội vàng che chồn bạc phía sau, có lệ đáp: "Cũng sắp xong rồi! Chúng ta dọn dẹp xong lập tức trở về!" Sau đó lưu luyến không rời để chồn bạc trên mặt đất, sờ sờ cằm nó, bưng lên bồn quần áo đã giặt cẩn thận bước theo đại hán trở về.

Hạo Nguyệt không khỏi sinh ra tò mò với ba cô nương này, nhìn các cô nương cùng đại hán càng đi càng xa, trong đầu chợt lóe, hóa thành ngọn gió theo phía sau các nàng.

Đại hán mang theo ba cô nương vào cửa sau của một lầu các, Hạo Nguyệt theo sát bọn họ cũng vào lầu các, vừa bước vào cửa liền nghe có tiếng nữ tử khóc, ba cô nương nghe tiếng khóc cũng không tự chủ được mà run run, đại hán thấp giọng cười: "Chắc là Yên nhi kia không biết tốt xấu lại không chịu tiếp khách..."

Còn chưa hết câu, một tràng âm thanh chói tai bay tới: "Liễu nhi, Trúc nhi, Tương nhi, các ngươi chạy đi đâu thế? Nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi? Buổi tối các cô nương còn phải thay đồ tiếp khách, chậm trễ tiếp khách ta cho các ngươi đẹp mặt!" Vừa mắng vừa giơ tay hung hăng nhéo vài cái trên cánh tay các cô nương, cánh tay cô nương áo xanh bị nhéo rỉ ra tí máu.

Hạo Nguyệt hóa thành hình người núp trong lầu các, mày hơi hơi nhíu lại, nguyên lai chỗ này làm nghề bán 'da thịt', không thể tưởng ba cô nương này lại lưu lạc nơi đây, xem ra các nàng tuổi không lớn, chỉ sợ không qua vài năm nữa lại trở thành 'vật' phát tài cho Linh di này. Hạo Nguyệt cân nhắc một lát, trên mặt bỗng nhiên cười, đã có chủ ý, trở ra lầu các.

Chạng vạng, bỗng nhiên xuất hiện thiếu niên công tử áo trắng đến Tái Hoa lâu, vừa vào cửa liền điểm danh Liễu nhi, Trúc nhi, Tương nhi để chuộc thân ba vị cô nương, Linh di nhìn trước mặt ngân phiếu, ánh mắt mở so với chuông đồng còn lớn hơn, sửng sốt một lúc lâu mới tỉnh lại, vội vàng mang ba cô nương lại, vẻ mặt nịnh nọt cẩn thận hướng công tử áo trắng nói: "Công tử thật là rộng rãi, không như người thường, vài cô nương này chỉ có tư sắc bình thường, bằng không ta gọi vài cô nương khác ra để công tử xem thử nhé?"

Hạo Nguyệt kêu một chiếc xe ngựa đem ba cô nương đưa lên xe, lại lặng lẽ để vào bao quần áo các nàng mấy thỏi vàng, phân phó xa phu đưa các nàng ra cách xa nơi này, có thân nhân thì tìm thân nhân nương tựa, không thân nhân thì tìm nơi tốt sinh sống. Ba cô nương si ngốc nhìn tuấn tú thiếu niên, không hiểu vì sao hắn giúp đỡ mình, ngay cả lời cám ơn chưa kịp nói ra, xe ngựa đã chạy nhanh ra khỏi cửa thành. Hình ảnh thiếu niên tươi cười vẫn phảng phất trước mắt, cong khóe miệng phảng phất nụ cười, trong mơ hồ, cô nương áo vàng bỗng nhớ tới buổi chiều ôm chồn bạc trong lòng, khóe miệng tươi cười của thiếu niên tuấn tú kia quen thuộc giống hồ ly cong lên khóe miệng, trong đầu không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, ngực cảm thấy vui sướng, vỗ vỗ tay áo xanh và áo hoa cô nương, tràn đầy tươi cười nhìn nhau, nhìn hướng xe ngựa lao tới đại lộ phương xa.

Nhìn thấy ba cô nương đã đi xa, Hạo Nguyệt mới nhíu mày, cùng tú bà lên lầu các, ở một gian sương phòng lớn nhất, lúc này bốn cô nương cầm đàn tranh, tỳ bà tấu lên nhạc khúc, bộ ngực trắng bán lộ ra trêu người, bên cạnh còn có hai nữ tử rót rượu gắp đồ ăn cho nàng, mảnh khảnh ngón tay thỉnh thoảng chạm qua mặt Hạo Nguyệt, nắm bả vai, bá đùi, khiến Hạo Nguyệt muốn bốc hỏa. Một nữ tử ngón tay vô tình như cố ý mơn trớn trước ngực nàng, ánh mắt không khỏi sửng sốt, Hạo Nguyệt dường như không có chuyện gì, quay nhìn Tú bà nói: "Vài cô nương này ta đều muốn, đêm nay mang các nàng đến phủ ta đi."

Tú bà có chút khó xử nói: "Công tử...cô nương ở lầu các không thể rời đi, ngài nếu thích thì cứ ngay tại nơi này cũng rất tốt..."

Hạo Nguyệt không khỏi cong lên khóe tà cười làm Tú bà nhìn mà toàn thân rét lạnh: "Ngươi sợ ta mang các cô nương đi mà không trả về đây phải không?"

Tú bà cúi đầu, suy nghĩ mông lung, không dám ngẩng đầu trả lời.

Hạo Nguyệt lại nói: "Ta lại mang ngươi đi cùng cho chu toàn."

Tú bà giật mình, ngay cả mình mà cũng muốn sao? Nhìn người trước mặt môi hồng răng trắng, đẹp đẽ trẻ trung, Tú bà trong lòng nuốt nước miếng, hung hăng ở trong lòng đánh mình mấy cái tát cho tỉnh lại, đang muốn mở miệng cự tuyệt, chợt nghe thiếu niên lại tà cười nói: "Nếu không yên tâm...ta mang cả nhóm đại hán, người làm về luôn được không?"

Tú bà rốt cuộc nghe ra lời này không hợp lý, còn chưa kịp mở miệng, bỗng trong lầu các nổi lên trận đại phong, một tiếng nổ lớn, cơn lốc thổi bay các cửa sổ, cuốn tất cả người ở lầu các lên, trong chớp mắt bay qua ngàn vạn dặm, rồi rơi xuống Đà Long đảo.

Nhóm yêu tinh trên đảo vây quanh lại, vừa cười vừa trêu chọc, có đứa lớn miệng chảy nước miếng, còn có kẻ bắt đầu mài đao soàn soạt, các cô nương hoa lâu sợ tới mức thét chói tai, nhóm đại hán ngày thường kiêu ngạo, giờ thì run run quỳ trên mặt đất co người lại. Tú bà lủi trong đám người nhắm chặt mắt, tay lần hạt phật châu vắt nơi cổ tay, miệng thì niệm A di Đà Phật. Đột nhiên, chuỗi hạt Phật châu bị đứt đoạn rơi trên mặt đất, tú bà sợ đến mức hồn phách tán đi, toàn thân xụi lơ, chỉ có thở ra mà không có hít vào.

Lúc này, thiếu niên áo trắng sớm biến thành một nữ tử khoác áo bào trắng, cả người lộ ra luồng tà khí, mang sáu hoa lâu nữ tử lên Vọng Hải Các, sau đó biếng nhác phân phó nhóm yêu thị: "Còn lại các ngươi tự tìm bạn đi.", rồi ngáp một cái, nhẹ nhàng thông thả về giường trên Vọng Hải Các, để lại phía sau âm thanh kêu la thảm thiết...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã sang tháng tư, những ngày gần đây, đứa nhỏ trong bụng Thủy Tâm càng ngày càng quấy đạp, cứ rục rịch động đậy, dường như muốn vội vã rời khỏi bụng mẹ. Thanh Vũ bắt mạch cho nàng cũng biết gần đến ngày sanh nở, vội vàng mời bà mụ đến chờ sẵn, nàng và Lâm Lang cũng giả trang chuẩn bị sinh con, toàn bộ phủ Thượng Thư trừ các nàng ba người cùng hai nha hoàn và bà mụ thì không còn ai biết bí mật này.

Bỗng nhiên một ngày buổi chiều, Thủy Tâm đau quặn bụng, bà mụ vội vàng chạy tới kiểm tra, xác định đã đến lúc đứa nhỏ muốn chui ra, Thanh Vũ liền đỡ Lâm Lang vội về phòng ra vẻ chờ sanh con, lại phái người đưa tin đến Công công và Thừa tướng, rất nhanh sau đó, Thừa tướng và Đại tướng quân nóng ruột mà đến, Công công bởi vì ở thâm cung không thể dễ dàng ra cung nên chỉ phái người qua xem tin tức Lâm Lang ra sao thì mau truyền lại cho hắn biết, cả phủ Thượng Thư như lâm vào cuộc chiến lớn, chỉ có nấu nước ấm mà đã mười người đảm đương, số người đứng chờ tẩy rửa đứa nhỏ, hầu hạ thai phụ sắp sanh cũng vô số kể.

Lâm Lang biết lần này thông tin mang thai giả nếu truyền ra ngoài chỉ sợ liên lụy quá lớn, nằm trong phòng ngủ vừa ăn nho vừa khàn giọng gào la, âm thanh kia có khi hù chết cả trâu đực, ngay cả Thanh Vũ biết rõ sự tình cũng còn tuôn ra mồ hôi, đột nhiên, Lâm Lang đút quả nho vào miệng trôi xuống, mắc nghẹn ngay cổ họng, khiến nàng trừng mắt không thốt lên được lời nào, âm thanh im bặt, Thừa tướng và Tướng quân nóng nảy, vội vàng thúc giục Thanh Vũ: "Mau vào xem có chuyện gì xảy ra!"

Thanh Vũ lau mồ hôi trên trán vội vàng tiến vào phòng, thật vất vả Lâm Lang mới nuốt xuống được, lại bắt đầu khàn giọng kêu rên, khiến tai Thanh Vũ ong ong lên, thấp giọng cầu nàng: "Bà cô của ta ơi...nàng sinh con hay là giết heo vậy?"

Lâm Lang che miệng thần thần bí bí nói với nàng: "Ta đã hỏi qua bà mụ, kêu la khi sinh đứa nhỏ cũng giống như giết heo vậy, bằng không sẽ không giống thật.", nói xong lại bắt đầu kêu rên tan nát cõi lòng.

Thanh Vũ bất đắc dĩ lột vỏ nho đút vào miệng Lâm Lang, lúc này đã qua hai canh giờ, nàng bắt đầu lo lắng cho Thủy Tâm, đột nhiên, phòng sau truyền đến tiếng bà mụ la lên, may mắn âm lượng của Lâm Lang đủ lớn át tiếng thét chói tai của bà mụ, hai người không khỏi giật mình, Thanh Vũ vội vàng nói với Lâm Lang: "Nàng ráng chống đỡ một lát, ta đi ra phòng sau xem thử!"

Thủy Tâm nằm tại một gian trong phòng ngủ, Thanh Vũ đẩy cửa vội vàng bước vào, chỉ thấy bà mụ và một nha hoàn che miệng lảo đảo chạy tới cửa, nắm tay áo Thanh Vũ cả kinh không kịp thở nói: "Đại...đại nhân...không xong rồi! Cô nương kia sinh ra...sinh ra yêu quái!"

Thanh Vũ tâm không khỏi nhảy mạnh, vội điểm huyệt ngủ của bà mụ và nha hoàn, chạy nhanh tới trước giường Thủy Tâm, nhìn thấy Thủy Tâm đang muốn giơ cao đứa nhỏ ném xuống đất, nàng vội la lên: "Đừng!", phi thân tới đoạt lấy đứa nhỏ trên tay Thủy Tâm, Thủy Tâm thấy đứa nhỏ bị giật đi, rốt cuộc nhịn không được mà khóc rống, nằm trên giường khóc đứt ruột gan lẩm bẩm: "Ta kiếp trước đã tạo ra nghiệt gì...ông trời...ông trời lại đối đãi ta như thế...", theo bản năng, nàng giãy dụa đứng dậy đoạt đứa nhỏ trở lại gắt gao ôm vào trong ngực, nước mắt dòng dòng rơi xuống, nức nở: "Không phải mẹ không cần con...đều là mẹ sai...nếu không phải mẹ phạm tội nghiệt thì con cũng không phải mang bộ dạng này...đứa con đáng thương của ta." Đứa nhỏ trong lòng nàng khóc lớn, thật đáng thương vừa mới sinh ra chưa đến nửa canh giờ mà mẹ ruột nàng liền muốn ném chết.

Thanh Vũ ngồi bên giường nhẹ nhàng nói: "Thủy Tâm, muội đưa đứa nhỏ cho ta xem xem..."

Thủy Tâm ôm chặt đứa nhỏ không chịu buông tay, kỳ thật trong lòng nàng theo bản năng không muốn giao đứa nhỏ cho người ngoài, lo lắng người ta thấy đứa nhỏ là yêu quái sẽ lập tức giết chết, đứa nhỏ bị nàng ôm chặt cơ hồ thở không nổi, tiếng khóc yếu dần, Thanh Vũ gấp đến độ lại khuyên nhủ: "Thủy Tâm, muội cũng biết Trác tỷ và Lâm Lang tỷ đối đãi muội thế nào, mặc kệ đứa nhỏ này bộ dạng ra sao, chúng ta quyết sẽ không ra tay với nó, muội cứ yên tâm giao đứa nhỏ cho ta nhìn xem, cố gắng biết đâu còn cơ hội thay đổi?"

Thủy Tâm nghe nàng nói mà thân mình căng thẳng thả lỏng, tay run run cẩn thận đưa đứa nhỏ trong lòng vào tay Thanh Vũ. Thanh Vũ ôm đứa nhỏ vừa thấy nó có làn da trắng nõn, nhìn thế nào cũng thích, đâu giống yêu quái, nhưng tay nàng vừa sờ dưới mông, chạm tới ba cái đuôi lông xù, Thanh Vũ tuy sớm chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi hoảng sợ, hình dáng đứa nhỏ đều giống người bình thường thế nhưng ở mông lại mọc ra ba cái đuôi hỏa hồ, nàng lại giật mình, xem ra đứa nhỏ này quả thật là con gái của Hạo Nguyệt, yêu lực cũng kế thừa từ mẫu thân, hồ yêu tầm thường sinh ra chỉ có một đuôi, trải qua thiên vạn lần khổ cùng lôi kiếp mới tu thành thêm một đuôi, đứa nhỏ này vừa mới sinh ra đã có ba đuôi, đột nhiên, tâm tư vừa động, tính toán canh giờ đứa nhỏ này được sinh ra, tâm lại nhảy mạnh, đứa nhỏ này sinh ra năm âm tháng âm ngày âm, sau này nó không phải người tầm thường.

Thanh Vũ vòng vo suy tư, trả đứa nhỏ lại cho Thủy Tâm nói: "Thủy Tâm muội, ngươi không cần phải lo lắng, đứa nhỏ này vừa mới sinh ra, trên người yêu khí không lớn, ta có thể phong bế yêu lực trong cơ thể nó, sau này chúng ta có thể cùng nhau nuôi nó lớn lên như người bình thường."

Thủy Tâm nghe vậy trong lòng hạ xuống tảng đá nặng, cầm nước mắt cảm tạ Thanh Vũ: "Đa tạ Trác tỷ, nếu không có người, ta thật không biết phải làm thế nào..."

Thanh Vũ lập tức ở trong phòng tìm chu sa và giấy vàng, vẽ ba đạo khóa yêu phù cho vào nước đi đến bên cạnh Thủy Tâm, nhưng lúc này nàng lại do dự, đứa nhỏ vừa mới sinh ra, còn chưa bú ngụm sữa mẹ nào, giờ làm sao có thể cho nó uống loại nước này. Thủy Tâm nhìn ra nàng do dự, vội vàng cho nó bú vài ngụm, Thanh Vũ mới đem nước bùa chú đút cho nó uống mấy ngụm nữa, quả nhiên, ba đuôi hồ nhanh chóng biến mất, Thủy Tâm nhìn nhìn, sờ soạng, tin tưởng đứa nhỏ đã hoàn toàn biến thành người thường mới nín khóc mỉm cười, vừa ôm con vừa bế cho nó bú no, vừa ôm vừa hôn, sau lúc lâu lưu luyến mới trao đứa nhỏ vào lòng Thanh Vũ.

Thanh Vũ ôm con gái đáng yêu cũng vui sướng vô cùng, nhịn không được hôn khuôn mặt xinh xắn, cánh tay nhỏ, bỗng ngẩng đầu nhìn thấy nha hoàn và bà mụ ngã dựa vào cửa, tâm phát lạnh, do dự lúc lâu đành phải quyết định hạ sát thủ, đi đến nha hoàn và bà mụ điểm tử huyệt, thở dài, ôm nữ nhi đến bên Lâm Lang, để vào trong lòng nàng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương