Huyết Phượng Kỳ Duyên
-
Chương 68: Trận chiến Ưng vương
Thanh Vũ cõng Lâm Lang trở về, lúc trước mất bốn năm ngày xốc hết cả đám rừng tìm Lâm Lang thì nay việc xác định hướng đi không phải là khó, nhưng dọc theo đường đi đầy đá vụn nên cõng Lâm Lang trên lưng bước đi cũng không phải việc dễ dàng. Ra đi vì thẩm tra án cho nên chỉ mang theo vài bộ quần áo vải thô với hai đôi hài, lúc này hài của Thanh Vũ đều rách nát, lòng bàn chân bị cào xước, dưới mỗi bước chân lưu lại vài ba vết máu, nàng như không có cảm giác, vừa đi vừa tán gẫu với Lâm Lang: "Nàng có còn nhớ ta từng nói với nàng ngày ấy ưng vương công kích ta, bỗng nhiên ta có cảm giác trên lưng mọc dài ra hai cánh không?" Lâm Lang ngơ ngác gật đầu, nhìn nàng cõng mình bôn ba vượt núi non trùng điệp mà lòng đau xót như bị dao cắt.
Thanh Vũ tiếp tục tự giễu: "Ngày ấy chắc ta rơi vào tình thế cấp bách nên sinh ra ảo giác, nếu thực sự có cánh thì tốt rồi, cõng nàng trên lưng chỉ mất vài nén nhang thời gian đã về đến nhà, cũng không để nàng chịu khổ nhiều như vậy.", nhìn Lâm Lang nằm trên lưng lại nói: "Nàng cẩn thận một chút, trên đường đá vụn nhiều lắm, vạn nhất ta trượt chân, nàng nhớ phải ngả thân người dựa vào ta bên này rồi nằm trên ta, chân của nàng còn chưa lành hẳn, nếu lại bị thương chẳng phải làm cho ta đau lòng muốn chết..."
Nàng vừa đi vừa cằn nhằn liên miên, Lâm Lang càng nghe càng đau lòng, nhịn không được chôn mặt vào hõm vai nàng khóc lên, hai mắt đẫm lệ bên tai nàng lẩm bẩm: "Nàng tốt với ta như vậy...nàng muốn ta phải thế nào...phải như thế nào..."
Thanh Vũ nghe nàng khóc, trong lòng hoảng hốt, hơi nghiêng đầu cho má chạm vào trán nàng an ủi: "Nha đầu ngốc, chúng ta đã bái thiên địa, nàng đã là của ta, ta cũng là của nàng... Còn nói như thế nào gì nữa?"
Lâm Lang không nói nên lời, ôm chặt nàng, hai má tựa vào mặt nàng, thời tiết tuy khô nóng nhưng hai người không chia rời dù chỉ là gang tấc...
Đi gần một ngày, thật vất vả mới tới đại lộ, thấy phương xa xuất hiện đám người, lúc này Thanh Vũ mới thở phào, mướn xe ngựa chở mình về lại chỗ cũ. Thanh Vũ đưa Lâm Lang vào xe ngựa nhưng vẫn lo lắng trên đường xốc nẩy ảnh hưởng đến thương chân trái Lâm Lang, vì thế đặt hai chân Lâm Lang lên đùi mình, lấy tay che chở, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới thả lỏng người nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy nhanh đều đều làm người ta buồn ngủ, Lâm Lang lại chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt nàng, nhịn không được chuyển thân mình qua hôn môi nàng, Thanh Vũ hé mắt nhẹ giọng nói: "Ngoan, nghỉ ngơi đi, trở về chỗ cũ chúng ta liền thu thập mọi việc rồi hồi kinh..."
Lâm Lang làm như không nghe thấy, tay phải chậm rãi chui vào cổ áo nàng, tay nghịch ngợm trước vải bố che ngực nàng, không nặng không nhẹ nắm lấy bộ ngực nàng, cho đến khi nghe miệng nàng hé ra tiếng rên nhẹ, thế này Lâm lang mới ở bên tai nàng nói: "Sau khi trở về nàng không được gặp ngay Hoàng đế kia, phải ở nhà giúp ta...ba hôm sau mới ra ngoài."
Thanh Vũ buồn cười, ôm nàng vào lòng gật đầu, nhắm hai mắt thì thầm: "Hắc ưng lần này bị một vố đau, nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta, sau khi trở về nhất định phải nhanh hồi kinh, đến kinh thành là chỗ của chúng ta, hắc ưng cũng không dám đến, nếu nó đến ta sẽ thử pháo đại bác, để xem thần tiên yêu ma quỷ quái bản lãnh bao nhiêu."
Lâm Lang nằm trên vai nàng nghe mà mang theo vẻ mặt tươi cười, nhắm mắt lại, tay phải vẫn đặt ở phần tròn tròn phía trên...
Xe ngựa đi hết một đêm cuối cùng cũng trở về lại nơi cũ, gần bảy ngày hai người mất tích nên Như Ý và Ngũ Nguyệt nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, đang thương lượng có nên đi báo quan phủ địa phương phái người điều tra hay không thì thấy Thanh Vũ cùng Lâm Lang xuống xe ngựa, trên người bộ quần áo vải thô rách tả tơi, dơ bẩn quả thực giống dân bị nạn. Như Ý và Ngũ Nguyệt vừa mừng vừa sợ vội vàng gọi người chuẩn bị nước ấm và hai bộ đồ mới, Thanh Vũ giúp Lâm Lang cọ rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, sau bảo người thu dọn hành trang cùng gói ghém hồ sơ điều tra vội vàng hồi kinh. Như Ý và Ngũ Nguyệt khó hiểu không biết vì sao nàng lại vội vàng, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tuân lệnh gọi người sắp xếp toàn bộ hồ sơ điều tra vào thùng gỗ lớn, các hành lý khác thì bỏ vào xe ngựa Như Ý và Ngũ Nguyệt ngồi, chuẩn bị xe ngựa khác cho Thanh Vũ cùng Lâm Lang, hai chiếc xe ngựa rời đi khi trời còn chưa sáng, nhanh chóng chạy về hướng kinh thành.
Xe ngựa theo đường nhỏ chạy được gần hai canh giờ cũng chưa ra đường lớn, bốn phía vẫn là núi cao trùng điệp, trong lòng Thanh vũ vô cùng lo lắng, ngày nào còn chưa tới kinh thành thì ngày đó bốn người còn nằm trong vùng nguy hiểm, nàng suy nghĩ mấy ngày vẫn chưa nghĩ ra vì sao hắc ưng lại muốn giao đấu với mình, bản thân mình bất quá chỉ là phàm phu tục tử, làm gì có bản lãnh mà yêu ma dùng trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng nhỏ này? Nhớ lúc trước gặp yêu hoàng Hạo Nguyệt lưu lại lời nói: "Ba năm sau nếu không hồi phục chân thân, tánh mạng nàng và Lâm Lang đều khó giữ." Nay cách thời gian ba năm còn gần nửa thời gian, chẳng lẽ yêu hoàng nuốt lời, còn phái yêu ma muốn lấy tánh mạng hai người? Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ tới mấy ngày trước trong lúc giao đấu với hắc ưng bỗng mọc ra hai cánh còn trong nháy mắt cơ thể sinh ra một lực dũng mãnh, yêu hoàng và hắc ưng đều gọi mình là 'Huyết Phượng Hoàng', chẳng lẽ...mình cũng là yêu ma biến thành? Thanh Vũ cười khổ, rõ ràng mình được người phàm sinh ra, chân tay mặt mũi đều tạo ra từ bào thai người, làm sao lại là yêu ma? May mình được sư phụ đạo nhân truyền một ít đạo thuật, căn bản không thể đối phó với yêu ma đạo hạnh cao thâm, cho dù trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh vượt trội cũng vô pháp ứng phó, trừ phi...trừ phi có thể tìm ra biện pháp 'hồi phục chân thân', phát huy hết thần lực của cơ thể, nếu bằng sức mình hiện nay chỉ sợ chẳng có công dụng gì, lời nói với Lâm Lang lúc trên đường về bất quá cũng để giải sầu mà thôi. Thanh Vũ trái lo phải nghĩ, trong lòng càng thêm lo lắng...
Đột nhiên, xe ngựa phát ra náo loạn, hai con ngựa hí vang, Thanh Vũ vội vàng ổn định chân trái Lâm Lang, kéo rèm cửa xe lên hỏi người đánh xe ngựa: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?", nhìn thấy gã đánh xe liều mình kéo dây cương, trên không trung, một đám chim tước thỉnh thoảng lao xuống mổ vào đầu còn ngựa, hai mắt con ngựa đều sắp bị mổ rách, đau đến mức nó giơ chân đá loạn, còn bị đám chim tước đuổi vào rừng tùng tối tăm rậm rạp.
Thanh Vũ vừa hiểu ra nguyên nhân, không chờ gã đánh xe trả lời, tay mắt lanh lẹ, rút hai thanh Liễu Diệp phi đao bên hông Lâm Lang nhắm thẳng đầu hai con ngựa phóng tới, chớp mắt con ngựa té xuống nằm im, xe ngựa dừng lại.
Lúc này Như Ý và Ngũ Nguyệt cũng bị khống chế kéo vào rừng, Ngũ Nguyệt nhảy lên lưng ngựa dùng ngân kiếm chém bay đầu hai con ngựa, cuối cùng một xe ngựa nữa cũng ngừng lại.
Thanh Vũ biết nhất định do hắc ưng bày ra cạm bẫy, lúc này bao quanh hai xe ngựa là hàng ngàn hàng vạn chim tước như hổ rình mồi, bọn chúng không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đỉnh hai xe ngựa, Thanh Vũ lập tức hạ lệnh:
"Mọi người nhanh chạy vào trong thùng xe, không có sự cho phép của ta thì không được ra!"
lời còn chưa dứt đã thấy bầy chim tước ào xuống như mưa, Ngũ Nguyệt thấy tình thế không ổn, cầm ngân kiếm trong tay múa quanh thân bảo vệ, chém hơn mười con chim liền nhanh chóng chui vào thùng xe, hai gã đánh xe thì không may mắn như vậy, bọn họ không có võ công hộ thân nên trong khoảnh khắc, hai mắt đã bị mổ, da thịt đều bị róc, đau đớn như chịu cực hình ngàn dao cứa, tiếng gào ảm thiết, chỉ trong chốc lát hai người nọ biến thành khung xương bê bết máu.
Thanh Vũ qua khe hở rèm xe ngựa thấy rõ cảnh kia mà thất kinh, vội bịt mắt Lâm Lang, không cho nàng nhìn thấy.
Bốn người giấu mình trong xe ngựa không dám hành động thiếu suy nghĩ, giằng co qua lại gần một canh giờ, tâm tư bắt đầu hốt hoảng, đang ở tình thế khó xử, từ phía trong rừng dần phát ra tiếng động rơi xuống, ngay chỗ xe ngựa bị chấn động, ngay rèm xe ngựa xuất hiện hơn mười con chim tước.
Thanh Vũ cả kinh vội vàng lấy tay làm đao, Lâm Lang rút ra Liễu Diệp phi đao, con chim nào bay vào đều đánh chết, bốn phía xe ngựa vang lên tiếng va chạm giữa mỏ, móng vuốt chim và binh khí, bầy chim tước đồng loạt xông lên tấn công hai xe ngựa.
Thanh Vũ thấy cứ chờ đợi như vậy chỉ có con đường chết, hắc vương chủ yếu nhắm vào bản thân mình, cho nên mình ra ngoài mới mong bảo toàn tánh mạng ba người họ, đang muốn xốc rèm nhảy ra ngoài chợt nghe âm thanh tỳ bà vang lên, xe ngựa của Như Ý và Ngũ Nguyệt bị phá hủy, vô số chim tước bị chém rớt tơi tả, Như Ý ngồi xếp bằng ôm tỳ bà gãy đàn, chăm chú nhìn vào đàn chim tước xem động tĩnh.
Bầy chim tước dừng trên không tạo thành vòng vây quanh xe ngựa, không dám tùy tiện công kích. Thanh Vũ dặn Lâm Lang:
"Nếu ba canh giờ sau ta chưa trở về, nàng phải đi theo Như Ý, không cần chờ ta."
Lâm Lang nghe vậy cầm tay nàng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cắn răng nói:
"Không! Ta không đi, nàng đi đâu thì ta đi đó...nàng mà chết ta cũng sẽ không sống nữa!"
Thanh Vũ mắng: "Không được làm càn!"
sau lại nhẹ nhàng nói:
"Nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta, hiện giờ nàng có thương tích trong người, cố gắng bảo trụ mình đã là giúp ta, nàng ở bên cạnh ta thì làm sao ta có thể an tâm đối phó Hắc ưng? Nàng yên tâm đi, ta cam đoan bình an trở về bên nàng, nếu nuốt lời ta sẽ bị phạt cấm khẩu ba ngày, được chưa?"
Lâm Lang biết nàng đã quyết thì dù trời sập cũng không thay đổi, tuy lòng không cam tâm cũng đành thuận theo ý nàng: "Được rồi...nàng dám nuốt lời, ta sẽ hận nàng cả đời..."
nước mắt lại chảy xuống, kéo tay áo lên chùi mắt, ngữ khí trở nên kiên định nói:
"Nàng đi đi, lần này bản cô nương ta bị thương không tiện xuất thủ, nàng đi thay ta chặt đứt cổ chim ưng thối kia đi!"
Thanh Vũ gật đầu thật mạnh, xốc rèm xe lên bước ra ngoài, ngước nhìn chăm chú bọn chim tước một lát, mở miệng nói:
"Hắc ưng vương ở nơi nào? Đừng giấu đầu lòi đuôi như rùa đen rúc đầu!" đợi giây lát, hơn mười con chim tước mở vòng vây, lộ ra lối đi, Thanh Vũ hiểu ý theo chỗ hổng đi sâu vào rừng.
Đi được nửa chén trà thời gian, đất bên dưới ngày càng ẩm ướt, càng ngày càng xốp, thời tiết đang hạn hán mà trong rừng vẫn còn chỗ gần như là đầm lầy thế này, Thanh Vũ có chút hoài nghi, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, đi tới trước không lâu, thấy giữa trung tâm khoảnh đất trống xuất hiện cây đại thụ thật cao, hắc ưng vương đang ngồi trên cây thổi một miếng lá cây cầm trong tay, thấy Thanh Vũ hắn bỏ miếng lá cây ra khỏi môi, nhìn chăm chú nàng, ánh mắt sắc bén như dao muốn cắt nàng thành mảnh nhỏ.
Cả hai gắt gao nhìn đối phương hồi lâu, Thanh Vũ đang muốn mở miệng, bỗng thấy khóe miệng hắc ưng vương nhếch lên tia cười lạnh, trong lòng lo lắng hốt hoảng, từ dưới đất đen chợt chui lên con rắn dài quấn lấy hai chân nàng, Thanh Vũ còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị lôi kéo vào đám bùn đen, dần dần chìm xuống.
Thanh Vũ hoảng hốt, càng giãy dụa lại càng chìm sâu xuống, rất nhanh bùn đen đã lấp qua thắt lưng, con rắn dài quấn chặt hai chân nàng, đầu nó đối diện mặt nàng lộ ra răng nanh màu đen, Thanh Vũ nhanh tay nắm lấy cổ rắn, nổi giận mắng hắc ưng vương: "Ta và ngươi không cừu không oán, vì sao lại hại ta?"
Hắc ưng vương thổi kèn lá, một lát sau mới nói:
"Ngươi còn chưa hiểu à? Ngươi là thượng cổ thần Huyết Phượng Hoàng chuyển thế, Yêu hoàng hạ lệnh ta bức ra yêu lực của ngươi, giúp ngươi hồi phục chân thân."
Thanh Vũ khóc dở mếu dở cười nhìn hắn nói: "Nếu ta là Huyết Phượng Hoàng ta đã sớm nghiền xương ngươi thành tro, ngươi còn có thể đứng trước mắt ta đùa giỡn chắc?"
Hắc ưng vương bình tĩnh nhìn nàng, không nói một câu, đợi bùn đen lấp qua ngực nàng mới nói:
"Nếu ngươi chết, chứng minh ngươi không phải Huyết Phượng Hoàng, ta sẽ thay chủ tử tìm kiếm Huyết Phượng Hoàng thực sự đã gửi hồn vào người sống, mặt khác ba người kia không còn tác dụng, ta sẽ hạ lệnh cho đàn chim tước mổ ăn sạch sẽ thịt bọn họ, ngươi đến hoàng tuyền cũng có bạn đi theo."
Lời này chọc giận Thanh Vũ, nhìn thấy bùn đen sắp qua bả vai, nàng quát to:
"Người ngươi muốn hại là ta, bọn họ đâu can hệ gì! Nếu ngươi dám đụng tới bọn họ, ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Hắc ưng vương vờ như không nghe, tiếp tục nói:
"Lập tức lóc sạch sẽ da thịt bọn họ như vậy chết sẽ rất thoải mái, ta sẽ bảo bọn nhỏ mổ sạch thịt hai chân bọn họ trước, kế tiếp là ngón tay, cẳng tay, cánh tay, nghe nói tay đứt ruột xót, không biết cảm giác đó như thế nào? Bất quá...chỉ sợ không đợi đến lúc lóc ngón tay bọn họ, khi bọn họ nhìn thấy xương hai bên đùi đã bị hù chết mất rồi. Haha....ha ha ha ha..."
tiếng cười trầm thấp của ưng vương vang vọng vào vũng bùn đen.
Lúc này bùn đen đã lấp tới đỉnh đầu Thanh Vũ, tay nắm cổ rắn dần trở nên vô lực, con rắn tựa hồ bị giọng cười không kiêng nể gì của ưng vương kia cuốn hút, trở nên đắc ý dạt dào, không còn cố kỵ cắn Thanh Vũ một ngụm, bỗng cổ rắn căng cứng, từ miệng rắn phun ra một búng máu, rơi xuống vũng bùn đen, thân rắn đứt thành vài đoạn, hắc ưng vương còn chưa hồi phục tinh thần lại thì trước mắt thấy nhấp nhoáng một mảnh huyết quang, cánh chim màu đỏ xuất hiện, so với ngày trước màu đỏ tươi càng thêm chói mắt, khiến cho người ta không rét mà run, trong nháy mắt đạp vũng bùn đen bay tới trước mặt ưng vương, năm ngón tay mọc dài ra biến thành màu đỏ sậm, gắt gao bấu vào cổ ưng vương.
Thanh Vũ cúi đầu nhìn hắc ưng vương nói: "Có người nhờ ta, chặt đứt cổ ngươi..."
Trong con ngươi Hắc ưng vương phản chiếu thân ảnh huyết quang của Thanh Vũ, trên mặt không chút sợ hãi, ngược lại còn âm trầm tươi cười nói:
"Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành..."
Vừa dứt lời, cổ hắc ưng bị cắt thành hai đoạn, đầu cùng thân chim ưng rơi xuống lấp trong vùng bùn đen...
Thanh Vũ tiếp tục tự giễu: "Ngày ấy chắc ta rơi vào tình thế cấp bách nên sinh ra ảo giác, nếu thực sự có cánh thì tốt rồi, cõng nàng trên lưng chỉ mất vài nén nhang thời gian đã về đến nhà, cũng không để nàng chịu khổ nhiều như vậy.", nhìn Lâm Lang nằm trên lưng lại nói: "Nàng cẩn thận một chút, trên đường đá vụn nhiều lắm, vạn nhất ta trượt chân, nàng nhớ phải ngả thân người dựa vào ta bên này rồi nằm trên ta, chân của nàng còn chưa lành hẳn, nếu lại bị thương chẳng phải làm cho ta đau lòng muốn chết..."
Nàng vừa đi vừa cằn nhằn liên miên, Lâm Lang càng nghe càng đau lòng, nhịn không được chôn mặt vào hõm vai nàng khóc lên, hai mắt đẫm lệ bên tai nàng lẩm bẩm: "Nàng tốt với ta như vậy...nàng muốn ta phải thế nào...phải như thế nào..."
Thanh Vũ nghe nàng khóc, trong lòng hoảng hốt, hơi nghiêng đầu cho má chạm vào trán nàng an ủi: "Nha đầu ngốc, chúng ta đã bái thiên địa, nàng đã là của ta, ta cũng là của nàng... Còn nói như thế nào gì nữa?"
Lâm Lang không nói nên lời, ôm chặt nàng, hai má tựa vào mặt nàng, thời tiết tuy khô nóng nhưng hai người không chia rời dù chỉ là gang tấc...
Đi gần một ngày, thật vất vả mới tới đại lộ, thấy phương xa xuất hiện đám người, lúc này Thanh Vũ mới thở phào, mướn xe ngựa chở mình về lại chỗ cũ. Thanh Vũ đưa Lâm Lang vào xe ngựa nhưng vẫn lo lắng trên đường xốc nẩy ảnh hưởng đến thương chân trái Lâm Lang, vì thế đặt hai chân Lâm Lang lên đùi mình, lấy tay che chở, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới thả lỏng người nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy nhanh đều đều làm người ta buồn ngủ, Lâm Lang lại chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt nàng, nhịn không được chuyển thân mình qua hôn môi nàng, Thanh Vũ hé mắt nhẹ giọng nói: "Ngoan, nghỉ ngơi đi, trở về chỗ cũ chúng ta liền thu thập mọi việc rồi hồi kinh..."
Lâm Lang làm như không nghe thấy, tay phải chậm rãi chui vào cổ áo nàng, tay nghịch ngợm trước vải bố che ngực nàng, không nặng không nhẹ nắm lấy bộ ngực nàng, cho đến khi nghe miệng nàng hé ra tiếng rên nhẹ, thế này Lâm lang mới ở bên tai nàng nói: "Sau khi trở về nàng không được gặp ngay Hoàng đế kia, phải ở nhà giúp ta...ba hôm sau mới ra ngoài."
Thanh Vũ buồn cười, ôm nàng vào lòng gật đầu, nhắm hai mắt thì thầm: "Hắc ưng lần này bị một vố đau, nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta, sau khi trở về nhất định phải nhanh hồi kinh, đến kinh thành là chỗ của chúng ta, hắc ưng cũng không dám đến, nếu nó đến ta sẽ thử pháo đại bác, để xem thần tiên yêu ma quỷ quái bản lãnh bao nhiêu."
Lâm Lang nằm trên vai nàng nghe mà mang theo vẻ mặt tươi cười, nhắm mắt lại, tay phải vẫn đặt ở phần tròn tròn phía trên...
Xe ngựa đi hết một đêm cuối cùng cũng trở về lại nơi cũ, gần bảy ngày hai người mất tích nên Như Ý và Ngũ Nguyệt nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, đang thương lượng có nên đi báo quan phủ địa phương phái người điều tra hay không thì thấy Thanh Vũ cùng Lâm Lang xuống xe ngựa, trên người bộ quần áo vải thô rách tả tơi, dơ bẩn quả thực giống dân bị nạn. Như Ý và Ngũ Nguyệt vừa mừng vừa sợ vội vàng gọi người chuẩn bị nước ấm và hai bộ đồ mới, Thanh Vũ giúp Lâm Lang cọ rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, sau bảo người thu dọn hành trang cùng gói ghém hồ sơ điều tra vội vàng hồi kinh. Như Ý và Ngũ Nguyệt khó hiểu không biết vì sao nàng lại vội vàng, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tuân lệnh gọi người sắp xếp toàn bộ hồ sơ điều tra vào thùng gỗ lớn, các hành lý khác thì bỏ vào xe ngựa Như Ý và Ngũ Nguyệt ngồi, chuẩn bị xe ngựa khác cho Thanh Vũ cùng Lâm Lang, hai chiếc xe ngựa rời đi khi trời còn chưa sáng, nhanh chóng chạy về hướng kinh thành.
Xe ngựa theo đường nhỏ chạy được gần hai canh giờ cũng chưa ra đường lớn, bốn phía vẫn là núi cao trùng điệp, trong lòng Thanh vũ vô cùng lo lắng, ngày nào còn chưa tới kinh thành thì ngày đó bốn người còn nằm trong vùng nguy hiểm, nàng suy nghĩ mấy ngày vẫn chưa nghĩ ra vì sao hắc ưng lại muốn giao đấu với mình, bản thân mình bất quá chỉ là phàm phu tục tử, làm gì có bản lãnh mà yêu ma dùng trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng nhỏ này? Nhớ lúc trước gặp yêu hoàng Hạo Nguyệt lưu lại lời nói: "Ba năm sau nếu không hồi phục chân thân, tánh mạng nàng và Lâm Lang đều khó giữ." Nay cách thời gian ba năm còn gần nửa thời gian, chẳng lẽ yêu hoàng nuốt lời, còn phái yêu ma muốn lấy tánh mạng hai người? Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ tới mấy ngày trước trong lúc giao đấu với hắc ưng bỗng mọc ra hai cánh còn trong nháy mắt cơ thể sinh ra một lực dũng mãnh, yêu hoàng và hắc ưng đều gọi mình là 'Huyết Phượng Hoàng', chẳng lẽ...mình cũng là yêu ma biến thành? Thanh Vũ cười khổ, rõ ràng mình được người phàm sinh ra, chân tay mặt mũi đều tạo ra từ bào thai người, làm sao lại là yêu ma? May mình được sư phụ đạo nhân truyền một ít đạo thuật, căn bản không thể đối phó với yêu ma đạo hạnh cao thâm, cho dù trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh vượt trội cũng vô pháp ứng phó, trừ phi...trừ phi có thể tìm ra biện pháp 'hồi phục chân thân', phát huy hết thần lực của cơ thể, nếu bằng sức mình hiện nay chỉ sợ chẳng có công dụng gì, lời nói với Lâm Lang lúc trên đường về bất quá cũng để giải sầu mà thôi. Thanh Vũ trái lo phải nghĩ, trong lòng càng thêm lo lắng...
Đột nhiên, xe ngựa phát ra náo loạn, hai con ngựa hí vang, Thanh Vũ vội vàng ổn định chân trái Lâm Lang, kéo rèm cửa xe lên hỏi người đánh xe ngựa: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?", nhìn thấy gã đánh xe liều mình kéo dây cương, trên không trung, một đám chim tước thỉnh thoảng lao xuống mổ vào đầu còn ngựa, hai mắt con ngựa đều sắp bị mổ rách, đau đến mức nó giơ chân đá loạn, còn bị đám chim tước đuổi vào rừng tùng tối tăm rậm rạp.
Thanh Vũ vừa hiểu ra nguyên nhân, không chờ gã đánh xe trả lời, tay mắt lanh lẹ, rút hai thanh Liễu Diệp phi đao bên hông Lâm Lang nhắm thẳng đầu hai con ngựa phóng tới, chớp mắt con ngựa té xuống nằm im, xe ngựa dừng lại.
Lúc này Như Ý và Ngũ Nguyệt cũng bị khống chế kéo vào rừng, Ngũ Nguyệt nhảy lên lưng ngựa dùng ngân kiếm chém bay đầu hai con ngựa, cuối cùng một xe ngựa nữa cũng ngừng lại.
Thanh Vũ biết nhất định do hắc ưng bày ra cạm bẫy, lúc này bao quanh hai xe ngựa là hàng ngàn hàng vạn chim tước như hổ rình mồi, bọn chúng không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đỉnh hai xe ngựa, Thanh Vũ lập tức hạ lệnh:
"Mọi người nhanh chạy vào trong thùng xe, không có sự cho phép của ta thì không được ra!"
lời còn chưa dứt đã thấy bầy chim tước ào xuống như mưa, Ngũ Nguyệt thấy tình thế không ổn, cầm ngân kiếm trong tay múa quanh thân bảo vệ, chém hơn mười con chim liền nhanh chóng chui vào thùng xe, hai gã đánh xe thì không may mắn như vậy, bọn họ không có võ công hộ thân nên trong khoảnh khắc, hai mắt đã bị mổ, da thịt đều bị róc, đau đớn như chịu cực hình ngàn dao cứa, tiếng gào ảm thiết, chỉ trong chốc lát hai người nọ biến thành khung xương bê bết máu.
Thanh Vũ qua khe hở rèm xe ngựa thấy rõ cảnh kia mà thất kinh, vội bịt mắt Lâm Lang, không cho nàng nhìn thấy.
Bốn người giấu mình trong xe ngựa không dám hành động thiếu suy nghĩ, giằng co qua lại gần một canh giờ, tâm tư bắt đầu hốt hoảng, đang ở tình thế khó xử, từ phía trong rừng dần phát ra tiếng động rơi xuống, ngay chỗ xe ngựa bị chấn động, ngay rèm xe ngựa xuất hiện hơn mười con chim tước.
Thanh Vũ cả kinh vội vàng lấy tay làm đao, Lâm Lang rút ra Liễu Diệp phi đao, con chim nào bay vào đều đánh chết, bốn phía xe ngựa vang lên tiếng va chạm giữa mỏ, móng vuốt chim và binh khí, bầy chim tước đồng loạt xông lên tấn công hai xe ngựa.
Thanh Vũ thấy cứ chờ đợi như vậy chỉ có con đường chết, hắc vương chủ yếu nhắm vào bản thân mình, cho nên mình ra ngoài mới mong bảo toàn tánh mạng ba người họ, đang muốn xốc rèm nhảy ra ngoài chợt nghe âm thanh tỳ bà vang lên, xe ngựa của Như Ý và Ngũ Nguyệt bị phá hủy, vô số chim tước bị chém rớt tơi tả, Như Ý ngồi xếp bằng ôm tỳ bà gãy đàn, chăm chú nhìn vào đàn chim tước xem động tĩnh.
Bầy chim tước dừng trên không tạo thành vòng vây quanh xe ngựa, không dám tùy tiện công kích. Thanh Vũ dặn Lâm Lang:
"Nếu ba canh giờ sau ta chưa trở về, nàng phải đi theo Như Ý, không cần chờ ta."
Lâm Lang nghe vậy cầm tay nàng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cắn răng nói:
"Không! Ta không đi, nàng đi đâu thì ta đi đó...nàng mà chết ta cũng sẽ không sống nữa!"
Thanh Vũ mắng: "Không được làm càn!"
sau lại nhẹ nhàng nói:
"Nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta, hiện giờ nàng có thương tích trong người, cố gắng bảo trụ mình đã là giúp ta, nàng ở bên cạnh ta thì làm sao ta có thể an tâm đối phó Hắc ưng? Nàng yên tâm đi, ta cam đoan bình an trở về bên nàng, nếu nuốt lời ta sẽ bị phạt cấm khẩu ba ngày, được chưa?"
Lâm Lang biết nàng đã quyết thì dù trời sập cũng không thay đổi, tuy lòng không cam tâm cũng đành thuận theo ý nàng: "Được rồi...nàng dám nuốt lời, ta sẽ hận nàng cả đời..."
nước mắt lại chảy xuống, kéo tay áo lên chùi mắt, ngữ khí trở nên kiên định nói:
"Nàng đi đi, lần này bản cô nương ta bị thương không tiện xuất thủ, nàng đi thay ta chặt đứt cổ chim ưng thối kia đi!"
Thanh Vũ gật đầu thật mạnh, xốc rèm xe lên bước ra ngoài, ngước nhìn chăm chú bọn chim tước một lát, mở miệng nói:
"Hắc ưng vương ở nơi nào? Đừng giấu đầu lòi đuôi như rùa đen rúc đầu!" đợi giây lát, hơn mười con chim tước mở vòng vây, lộ ra lối đi, Thanh Vũ hiểu ý theo chỗ hổng đi sâu vào rừng.
Đi được nửa chén trà thời gian, đất bên dưới ngày càng ẩm ướt, càng ngày càng xốp, thời tiết đang hạn hán mà trong rừng vẫn còn chỗ gần như là đầm lầy thế này, Thanh Vũ có chút hoài nghi, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, đi tới trước không lâu, thấy giữa trung tâm khoảnh đất trống xuất hiện cây đại thụ thật cao, hắc ưng vương đang ngồi trên cây thổi một miếng lá cây cầm trong tay, thấy Thanh Vũ hắn bỏ miếng lá cây ra khỏi môi, nhìn chăm chú nàng, ánh mắt sắc bén như dao muốn cắt nàng thành mảnh nhỏ.
Cả hai gắt gao nhìn đối phương hồi lâu, Thanh Vũ đang muốn mở miệng, bỗng thấy khóe miệng hắc ưng vương nhếch lên tia cười lạnh, trong lòng lo lắng hốt hoảng, từ dưới đất đen chợt chui lên con rắn dài quấn lấy hai chân nàng, Thanh Vũ còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị lôi kéo vào đám bùn đen, dần dần chìm xuống.
Thanh Vũ hoảng hốt, càng giãy dụa lại càng chìm sâu xuống, rất nhanh bùn đen đã lấp qua thắt lưng, con rắn dài quấn chặt hai chân nàng, đầu nó đối diện mặt nàng lộ ra răng nanh màu đen, Thanh Vũ nhanh tay nắm lấy cổ rắn, nổi giận mắng hắc ưng vương: "Ta và ngươi không cừu không oán, vì sao lại hại ta?"
Hắc ưng vương thổi kèn lá, một lát sau mới nói:
"Ngươi còn chưa hiểu à? Ngươi là thượng cổ thần Huyết Phượng Hoàng chuyển thế, Yêu hoàng hạ lệnh ta bức ra yêu lực của ngươi, giúp ngươi hồi phục chân thân."
Thanh Vũ khóc dở mếu dở cười nhìn hắn nói: "Nếu ta là Huyết Phượng Hoàng ta đã sớm nghiền xương ngươi thành tro, ngươi còn có thể đứng trước mắt ta đùa giỡn chắc?"
Hắc ưng vương bình tĩnh nhìn nàng, không nói một câu, đợi bùn đen lấp qua ngực nàng mới nói:
"Nếu ngươi chết, chứng minh ngươi không phải Huyết Phượng Hoàng, ta sẽ thay chủ tử tìm kiếm Huyết Phượng Hoàng thực sự đã gửi hồn vào người sống, mặt khác ba người kia không còn tác dụng, ta sẽ hạ lệnh cho đàn chim tước mổ ăn sạch sẽ thịt bọn họ, ngươi đến hoàng tuyền cũng có bạn đi theo."
Lời này chọc giận Thanh Vũ, nhìn thấy bùn đen sắp qua bả vai, nàng quát to:
"Người ngươi muốn hại là ta, bọn họ đâu can hệ gì! Nếu ngươi dám đụng tới bọn họ, ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Hắc ưng vương vờ như không nghe, tiếp tục nói:
"Lập tức lóc sạch sẽ da thịt bọn họ như vậy chết sẽ rất thoải mái, ta sẽ bảo bọn nhỏ mổ sạch thịt hai chân bọn họ trước, kế tiếp là ngón tay, cẳng tay, cánh tay, nghe nói tay đứt ruột xót, không biết cảm giác đó như thế nào? Bất quá...chỉ sợ không đợi đến lúc lóc ngón tay bọn họ, khi bọn họ nhìn thấy xương hai bên đùi đã bị hù chết mất rồi. Haha....ha ha ha ha..."
tiếng cười trầm thấp của ưng vương vang vọng vào vũng bùn đen.
Lúc này bùn đen đã lấp tới đỉnh đầu Thanh Vũ, tay nắm cổ rắn dần trở nên vô lực, con rắn tựa hồ bị giọng cười không kiêng nể gì của ưng vương kia cuốn hút, trở nên đắc ý dạt dào, không còn cố kỵ cắn Thanh Vũ một ngụm, bỗng cổ rắn căng cứng, từ miệng rắn phun ra một búng máu, rơi xuống vũng bùn đen, thân rắn đứt thành vài đoạn, hắc ưng vương còn chưa hồi phục tinh thần lại thì trước mắt thấy nhấp nhoáng một mảnh huyết quang, cánh chim màu đỏ xuất hiện, so với ngày trước màu đỏ tươi càng thêm chói mắt, khiến cho người ta không rét mà run, trong nháy mắt đạp vũng bùn đen bay tới trước mặt ưng vương, năm ngón tay mọc dài ra biến thành màu đỏ sậm, gắt gao bấu vào cổ ưng vương.
Thanh Vũ cúi đầu nhìn hắc ưng vương nói: "Có người nhờ ta, chặt đứt cổ ngươi..."
Trong con ngươi Hắc ưng vương phản chiếu thân ảnh huyết quang của Thanh Vũ, trên mặt không chút sợ hãi, ngược lại còn âm trầm tươi cười nói:
"Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành..."
Vừa dứt lời, cổ hắc ưng bị cắt thành hai đoạn, đầu cùng thân chim ưng rơi xuống lấp trong vùng bùn đen...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook