Huyết Phượng Kỳ Duyên
-
Chương 63: Diệt quỷ
Lâm Lang lập tức bảo Cửu gia dẫn mọi người đi, một mình nàng ở lại chăm sóc đại nhân.
Chờ mọi người rời đi, nàng nhanh chạy ra đóng chặt cửa phòng, ngồi bên cạnh Thanh Vũ, cầm tay phải nàng tỉ mỉ đánh giá hồi lâu, vẫn không tìm ra dấu vết gì.
Thanh Vũ nhịn đau đớn nói với nàng: "Trời sáng sẽ không thấy được..."
Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm Lang hiểu được ý nàng, làm bộ thân thiết nằm trên đùi nàng, bỏ tay nàng vào lòng bàn tay mình.
Thanh Vũ âm thầm viết vào lòng bàn tay Lâm Lang, Lâm Lang ngầm hiểu đứng dậy vỗ về nàng giả bộ nói: "Ta đi Thái y viện thỉnh vài vị Thái y đến xem, nàng đừng làm chuyện gì điên rồ, chờ ta quay lại."
Thanh Vũ gật đầu, Lâm Lang lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Lang ra ngoài không đi Thái y viện mà chạy đi tìm hai mắt quạ đen, còn có một lọ nước mắt trâu, đầu tiên nghiền mắt quạ đen ra thành bột, sau đó trộn với nước mắt trâu thành hồ. Xong đâu đấy, sai ngươi tìm xác đứa trẻ đó nhổ xuống một sợi tóc kết cùng sợi tơ hồng, sau đó làm một nút thắt thòng lọng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì đã gần nửa đêm.
Thanh Vũ nắm chặt ngón tay tựa vào tường, đau đớn đến nỗi mặt trắng bệch, cơn đau nhức kia khiến ngón tay không còn chút huyết sắc, tựa như chẳng còn máu huyết lưu thông nơi ấy.
Lâm Lang biết nếu không chữa trị kịp theo lời Thanh Vũ thì mấy ngón tay chỉ sợ khó giữ được, tuy nàng sợ hãi, nhưng vẫn lấy bột mắt quạ đen và nước mắt trâu quét xung quanh mắt một vòng, hít một hơi thật sâu, mới mở mắt ra, từ ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn vào phòng ngủ.
Giữa phòng ngủ quả nhiên có bóng người mặc quần áo tả tơi, Lâm Lang giật bắn người, thấy hắn đứng ở cạnh mép giường trong khi Thanh Vũ lại chẳng hay biết gì.
Lâm Lang chạy nhanh tới cạnh cửa số, muốn xem rõ ràng mặt kẻ ấy, nàng cẩn thận đứng bên cửa sổ, theo khe hở nhìn vào, vừa nhìn thấy kẻ kia làm nàng dựng thẳng tóc gáy, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, vội bịt miệng lại để không kêu lên thành tiếng.
Kẻ mặc quần áo tả tơi kia không rõ mặt, nếu không phải trong tay hắn cầm đao nhọn thì Lâm Lang đã không nhận ra hắn, không phái quái nhân trong huyệt mộ thì là ai?
Con của hắn vừa chết, hắn liền biến thành quỷ tìm Thanh Vũ đòi mạng.
Quái nhân vẻ mặt đờ đẫn, máy móc dùng đao nhọn kéo qua lại cắt ngón tay Thanh Vũ, dao nhọn đã cắt vào nửa ngón tay, cắt xong ngón út sẽ chuyển sang ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ; con quỷ này định cắt toàn bộ tay Thanh Vũ đây mà, không tra tấn nàng đến chết thì cũng muốn biến nàng thành phế nhân.
Lâm Lang nhìn cảnh này mà run rẩy, thật vất vả trấn định tinh thần, thừa dịp con quỷ này chưa phát hiện ra mình trong khi mình thấy hắn thì cần phải nhanh nghĩ ra biện pháp loại trừ hắn.
Lâm Lang đánh mạnh vào ngực hai cái vất vả làm tinh thần bình tĩnh trở lại, nàng cẩn thận chuẩn bị sợi tơ hồng kết với tóc đứa trẻ giấu trong tay áo, chỉ lộ sợi tóc thắt nút thòng lọng, làm bộ như bưng trà sâm cho Thanh Vũ đẩy cửa vào phòng, ngồi ở mép giường cố ý làm bộ không thấy hắn, an ủi Thanh Vũ: "Đến đây uống chén trà sâm bổ cơ thể, ngày mai sẽ ổn thôi."
Thanh Vũ cười khổ, sắc mặt đã trắng bệch, thật sự chẳng có tâm tư để uống trà sâm, quay người đưa lưng về phía Lâm Lang nói: "Đem đi đi, ta không muốn uống."
Nàng xoay người đi thì con quỷ cũng nửa quỳ trên giường, ngay bên cạnh Lâm Lang vẫn dùng dao nhọn không ngừng cắt tay nàng.
Lâm Lang bắt đầu hồi hộp, lặng lẽ đưa nút thòng lọng chậm rãi mắc vào ngón út con quỷ, vốn sợi tóc này là của con quái nhân hơn nữa được Lâm Lang niệm chú cho nên cột vào tay hắn mà hắn không biết gì cả.
Cẩn thận làm xong đâu đấy, Lâm Lang hít sâu một hơi, tay đặt lên mu bàn tay Thanh Vũ vỗ nhẹ vài cái, đánh ánh mắt, Thanh Vũ hiểu ý đi theo Lâm Lang ra cửa, sai người chuẩn bị hắc cẩu huyết đứng chờ sẵn, một cước đá ra cửa phòng chỉ vào hướng con quỷ hô: "Chỗ này, mau tạt!"
Gã sai vặt mắt không chớp nhắm thẳng hướng nàng chỉ tạt nguyên thau hắc huyết cẩu tới, lệ quỷ thấy tình thế không ổn liền biến mất, hai mộc bồn hắc huyết cẩu bay thẳng lên người Thanh Vũ, từ đầu đến chân đầy mùi máu, tuy rằng dơ bẩn nhưng ngón út trong nháy mắt hết đau đớn.
Thanh Vũ cảm giác như sống lại, không màng tới việc rửa mặt thay quần áo mà vội gọi người lấy chu sa tới, vẽ lôi chú trong lòng bàn tay, đỏ mắt hỏi: "Con quỷ kia chạy đâu rồi?"
Lâm Lang vừa rồi không dám đem chu sa mang tới cho nàng vẽ phù chú, vạn nhất bị quỷ phát hiện thì mười ngón tay kia khó giữ, cho nên vừa rồi mới nghĩ ra kế chờ quỷ chạy thoát mới để nàng làm phù chú.
Lúc này Lâm lang vội sai người chạy nhanh tìm kiếm chung quanh sân, quái nhân trước khi chết thề độc muốn lấy mạng Thanh Vũ, cho nên hồn phách của hắn cũng chỉ ở cách Thanh Vũ không xa, có thể bám vào chỗ này chỗ kia che giấu. Già trẻ lớn bé trong phủ gần trăm người đốt đầy đuốc tìm kiếm, cuối cùng Ngũ Như Ý phát hiện một gốc cây sau viện vừa nhú lên chồi hải đường phía trên có dây tơ hồng kết với sợi tóc thắt nút dây thòng lọng ngắn ngủn giắt tại chạc cây, không nghi ngờ cái cây này là nơi trú ẩn của quỷ.
Mọi người đều vây lại xung quanh, Thanh Vũ gọi người mang tới giấy vàng cùng bút chu sa vẽ trấn ma phù, sai người dán lên cây hải đường hình dáng cơ thể người: đầu, 2 tay, thân và 2 chân vào 6 nơi. Sau đó thấy bóng dáng quỷ ẩn trong cây động đậy, bị trấn ma phù giam giữ con quỷ không thể thoát ra nên không ngừng rung động thân cây. Thanh Vũ lập tức gọi người nhổ tận gốc cây hải đường, bỏ vào hố to được đào trong viện, triển khai ngũ lôi chú đánh vào thân cây thành gỗ vụn, sau đấy sai người châm lửa đốt sạch sẽ.
Từ giữa hố đất bay lên dải khói đen nồng đậm, để ý còn có thể thấy một thân ảnh đang giãy dụa, nhiều người nhìn thấy sợ tới mức núp sau mấy gốc cây, chỉ dám xa xa nhìn, Lâm Lang thấy bóng người kia mà vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói với Thanh Vũ: "Quỷ này thật lợi hại, chúng ta không thể không cẩn thận, phải đốt sạch cây này mới được, để trừ hậu họa sau này."
Thanh Vũ nhìn vào tro tàn trong hố đất gật đầu, lơ đãng nhìn quanh, nàng phát hiện ở trên ngọn một cây cao trong viện có chim điểu toàn thân tối đen, hai mắt màu vàng bắn ra hai luồng tinh quang sắc bén trong đêm đen đậm đặc, Thanh Vũ không thấy rõ đó là loài chim điểu nào, cảm thấy trong lòng giật mình bất an, theo bản năng đánh ra ngũ lôi chú, tia chớp chém xuống chạc cây, hắc điểu đã sớm bay lên biến mất trong bóng đêm. Tất cả mọi người bị dọa mà hốt hoảng, Thanh Vũ vội ôm Lâm Lang vào lòng, sắc mặt ngưng trọng, không nói nên lời, chỉ có thể ôm nàng càng chặt tựa như sợ nàng biến mất. Lâm Lang nhìn vào mắt nàng, chẳng thốt lời nào, chỉ cảm thấy giữa mình và nàng luôn có một sợi dây cột chặt với nhau, chạy đâu cũng không thoát, muốn tránh cũng không xong.
Cây quỷ bị đốt cháy sau lại bị phơi nắng ba ngày, Thanh Vũ sai người cẩn thận đốt đi đốt lại cho đến khi tất cả gỗ cây đều biến thành tro tàn, sau đó lấp đất lại, nàng không biết rằng dưới hố đất kia còn có một miếng gỗ đen chưa cháy hết, ở giữa khe gỗ ấy có một bóng người ẩn vào...
---
Nhoáng một cái đã đến tháng tám, năm năm phía Bắc xuất hiện nạn hạn hán, hoa màu héo khô, Tổng đốc Tần Hoài liên tục viết ba kiện văn báo nguy gửi tới triều đình, Hoàng đế lập tức hạ lệnh quan địa phương phát lương thực chẩn tai, đồng thời cấp năm mươi vạn lượng bạc trắng cho dân chúng chi dùng. Lương thực cùng bạc trắng được chuyển qua nhiều tầng lớp quan viên, qua tay quan địa phương lại lần nữa bị cắt xén, đến tay dân chúng thì chỉ còn lại vài văn tiền, ngay cả mua bánh bao cũng không đủ. Đến tháng chín, bỗng truyền đến triều đình tin dân chúng ở Tần Hoài khởi nghĩa, phản tặc liên tiếp tấn công quan phủ, giết chết hơn trăm thương lái, xung đột với quan binh không ngớt, tình thế càng ngày càng quyết liệt, Hoàng đế đứng ngồi không yên, hắn vừa lên ngôi Hoàng đế chưa tới một năm, dân chúng ngoài kia khó khăn cũng không biết rõ, trên tấu chương viết gì thì hắn biết cái ấy, chỉ suy nghĩ dân chúng mượn nạn hạn hán nhân cơ hội tạo phản. Hắn nâng bút lên phê tấu chương ra lệnh các quan viên tại Tần Hoài giết sạch phản tặc không tha, không ngờ thánh chỉ vừa hạ mới nửa tháng thì phản loạn đã lan tràn tới Trực Đãi, phản tặc cơ hồ gần đến chân thiên tử, sự tình này khiến Hoàng đế lo lắng, hắn vốn là người hay tự ái, lại kiêu ngạo, không mặt mũi nào đi cầu một nữ nhân nhưng nay nhìn khắp triều đình, tâm phúc hữu dụng với hắn thật ít ỏi, lực bất tòng tâm, hắn đành bảo thái giám truyền mật thánh chỉ tuyên Thanh Vũ đến ngự thư phòng, ban cho nàng Thượng phương bảo kiếm, lệnh cho nàng đến Trực Đãi và Tần Hoài âm thầm điều tra rõ nguyên nhân gây ra phản loạn, khi cần sẽ dùng đại quân dẹp loạn.
Thanh Vũ tiếp nhận thánh chỉ không dám sơ suất, lập tức ngầm hạ lệnh đại quân bố trí tiến đến Trực Đãi, Tần Hoài chờ lệnh nàng. Sau đó, rao tin bên ngoài nói rằng khi thành hôn quá bận rộn công vụ không rảnh bồi phu nhân, nay xin Hoàng đế nghỉ dài hạn mang phu nhân đi Giang Nam du ngoạn một chuyến.
Lâm Lang nghe tin này có chút bất mãn, Hoàng đế kia biết rõ tình hình thiên tai nghiêm trọng, không phái khâm sai giám sát phát chẩn thì thôi, đằng này lại phái Binh bộ Thượng thư đến nơi phản loạn, không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Thanh Vũ an ủi nàng: "Hoàng Thượng cho ta nghỉ dài hạn cùng nàng du sơn ngoạn thủy, ta cảm kích hắn còn không kịp, nàng còn thầm oán hắn làm gì?"
Lâm Lang thế này mới miễn cưỡng cười, cùng Thanh Vũ chuẩn bị hành lý lên đường, chỉ mang theo Ngũ Như Ý và Ngũ Nguyệt, sáng sớm ngày hôm sau lặng lẽ đi Trực Đãi.
Dọc đường đi gió bụi mệt mỏi, nhìn dân chúng đói thương tâm, hướng đông Trực Đãi giao với Tần Hoài lúc trước phì nhiêu bao nhiêu thì nay đã khô cạn bấy nhiêu, trong phạm vi mười dặm chỉ còn mấy cây cỏ khô, thậm chí cây chưa kịp nhú cũng bị chết sạch sẽ, Thanh Vũ nhìn cảnh tình mà lòng càng thêm thê lương, ngay cả Lâm Lang cũng thổn thức, lấy phân nửa lương khô chia cho nạn dân đói ngã bên đường.
Trên đường, bọn họ không tiện mặc quần áo sang trọng, nếu bị phản tặc phát hiện tưởng là thương nhân hoặc quan lớn lại nhảy ra đánh cướp thì thêm phiền toái nên chỉ mặc vài bộ quần áo vải bố, cải trang thành giang hồ nhân sĩ, nhưng chỉ khổ cho Lâm Lang là thiên kim đại tiểu thư gần mười năm không đi bộ bôn ba chịu khổ, hơn nữa thời tiết nóng bức, ruồi muỗi lại nhiều, đi ra ngoài thật là mệt mỏi. Đi vài ngày đường rốt cuộc cũng tới biên giới Trực Đãi và Tần Hoài là Thuận Thiên phủ, Lâm Lang bủn rủn cả người, không thể đi tiếp nổi. Thanh Vũ đành phải cùng Lâm Lang tạm thời nghỉ chân nơi này. May sao ở biên giới Tần Hoài nghỉ ngơi lại nảy ra chủ ý, nếu cứ lộ diện đi tới quan phủ e rằng khó tra ra nguyên nhân, chi bằng âm thầm điều tra sẽ không đánh rắn động rừng. Thanh Vũ suy nghĩ một lát, quyết định trước điều tra thương nhân Thuận Thiên phủ, tại đây phản tặc giết chết trên trăm thương nhân khẳng định sau lưng có quan phủ chống đỡ, bốn người bàn kế, cuối cùng quyết định cải trang thành người giang hồ lẻn vào nhà lái buôn âm thầm điều tra. Kế hoạch đặt ra, mọi người lập tức hỏi thăm người qua đường nhà buôn lớn nhất nơi này ở đâu, sau liền đi tới nơi đó.
Chờ mọi người rời đi, nàng nhanh chạy ra đóng chặt cửa phòng, ngồi bên cạnh Thanh Vũ, cầm tay phải nàng tỉ mỉ đánh giá hồi lâu, vẫn không tìm ra dấu vết gì.
Thanh Vũ nhịn đau đớn nói với nàng: "Trời sáng sẽ không thấy được..."
Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm Lang hiểu được ý nàng, làm bộ thân thiết nằm trên đùi nàng, bỏ tay nàng vào lòng bàn tay mình.
Thanh Vũ âm thầm viết vào lòng bàn tay Lâm Lang, Lâm Lang ngầm hiểu đứng dậy vỗ về nàng giả bộ nói: "Ta đi Thái y viện thỉnh vài vị Thái y đến xem, nàng đừng làm chuyện gì điên rồ, chờ ta quay lại."
Thanh Vũ gật đầu, Lâm Lang lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Lang ra ngoài không đi Thái y viện mà chạy đi tìm hai mắt quạ đen, còn có một lọ nước mắt trâu, đầu tiên nghiền mắt quạ đen ra thành bột, sau đó trộn với nước mắt trâu thành hồ. Xong đâu đấy, sai ngươi tìm xác đứa trẻ đó nhổ xuống một sợi tóc kết cùng sợi tơ hồng, sau đó làm một nút thắt thòng lọng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì đã gần nửa đêm.
Thanh Vũ nắm chặt ngón tay tựa vào tường, đau đớn đến nỗi mặt trắng bệch, cơn đau nhức kia khiến ngón tay không còn chút huyết sắc, tựa như chẳng còn máu huyết lưu thông nơi ấy.
Lâm Lang biết nếu không chữa trị kịp theo lời Thanh Vũ thì mấy ngón tay chỉ sợ khó giữ được, tuy nàng sợ hãi, nhưng vẫn lấy bột mắt quạ đen và nước mắt trâu quét xung quanh mắt một vòng, hít một hơi thật sâu, mới mở mắt ra, từ ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn vào phòng ngủ.
Giữa phòng ngủ quả nhiên có bóng người mặc quần áo tả tơi, Lâm Lang giật bắn người, thấy hắn đứng ở cạnh mép giường trong khi Thanh Vũ lại chẳng hay biết gì.
Lâm Lang chạy nhanh tới cạnh cửa số, muốn xem rõ ràng mặt kẻ ấy, nàng cẩn thận đứng bên cửa sổ, theo khe hở nhìn vào, vừa nhìn thấy kẻ kia làm nàng dựng thẳng tóc gáy, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, vội bịt miệng lại để không kêu lên thành tiếng.
Kẻ mặc quần áo tả tơi kia không rõ mặt, nếu không phải trong tay hắn cầm đao nhọn thì Lâm Lang đã không nhận ra hắn, không phái quái nhân trong huyệt mộ thì là ai?
Con của hắn vừa chết, hắn liền biến thành quỷ tìm Thanh Vũ đòi mạng.
Quái nhân vẻ mặt đờ đẫn, máy móc dùng đao nhọn kéo qua lại cắt ngón tay Thanh Vũ, dao nhọn đã cắt vào nửa ngón tay, cắt xong ngón út sẽ chuyển sang ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ; con quỷ này định cắt toàn bộ tay Thanh Vũ đây mà, không tra tấn nàng đến chết thì cũng muốn biến nàng thành phế nhân.
Lâm Lang nhìn cảnh này mà run rẩy, thật vất vả trấn định tinh thần, thừa dịp con quỷ này chưa phát hiện ra mình trong khi mình thấy hắn thì cần phải nhanh nghĩ ra biện pháp loại trừ hắn.
Lâm Lang đánh mạnh vào ngực hai cái vất vả làm tinh thần bình tĩnh trở lại, nàng cẩn thận chuẩn bị sợi tơ hồng kết với tóc đứa trẻ giấu trong tay áo, chỉ lộ sợi tóc thắt nút thòng lọng, làm bộ như bưng trà sâm cho Thanh Vũ đẩy cửa vào phòng, ngồi ở mép giường cố ý làm bộ không thấy hắn, an ủi Thanh Vũ: "Đến đây uống chén trà sâm bổ cơ thể, ngày mai sẽ ổn thôi."
Thanh Vũ cười khổ, sắc mặt đã trắng bệch, thật sự chẳng có tâm tư để uống trà sâm, quay người đưa lưng về phía Lâm Lang nói: "Đem đi đi, ta không muốn uống."
Nàng xoay người đi thì con quỷ cũng nửa quỳ trên giường, ngay bên cạnh Lâm Lang vẫn dùng dao nhọn không ngừng cắt tay nàng.
Lâm Lang bắt đầu hồi hộp, lặng lẽ đưa nút thòng lọng chậm rãi mắc vào ngón út con quỷ, vốn sợi tóc này là của con quái nhân hơn nữa được Lâm Lang niệm chú cho nên cột vào tay hắn mà hắn không biết gì cả.
Cẩn thận làm xong đâu đấy, Lâm Lang hít sâu một hơi, tay đặt lên mu bàn tay Thanh Vũ vỗ nhẹ vài cái, đánh ánh mắt, Thanh Vũ hiểu ý đi theo Lâm Lang ra cửa, sai người chuẩn bị hắc cẩu huyết đứng chờ sẵn, một cước đá ra cửa phòng chỉ vào hướng con quỷ hô: "Chỗ này, mau tạt!"
Gã sai vặt mắt không chớp nhắm thẳng hướng nàng chỉ tạt nguyên thau hắc huyết cẩu tới, lệ quỷ thấy tình thế không ổn liền biến mất, hai mộc bồn hắc huyết cẩu bay thẳng lên người Thanh Vũ, từ đầu đến chân đầy mùi máu, tuy rằng dơ bẩn nhưng ngón út trong nháy mắt hết đau đớn.
Thanh Vũ cảm giác như sống lại, không màng tới việc rửa mặt thay quần áo mà vội gọi người lấy chu sa tới, vẽ lôi chú trong lòng bàn tay, đỏ mắt hỏi: "Con quỷ kia chạy đâu rồi?"
Lâm Lang vừa rồi không dám đem chu sa mang tới cho nàng vẽ phù chú, vạn nhất bị quỷ phát hiện thì mười ngón tay kia khó giữ, cho nên vừa rồi mới nghĩ ra kế chờ quỷ chạy thoát mới để nàng làm phù chú.
Lúc này Lâm lang vội sai người chạy nhanh tìm kiếm chung quanh sân, quái nhân trước khi chết thề độc muốn lấy mạng Thanh Vũ, cho nên hồn phách của hắn cũng chỉ ở cách Thanh Vũ không xa, có thể bám vào chỗ này chỗ kia che giấu. Già trẻ lớn bé trong phủ gần trăm người đốt đầy đuốc tìm kiếm, cuối cùng Ngũ Như Ý phát hiện một gốc cây sau viện vừa nhú lên chồi hải đường phía trên có dây tơ hồng kết với sợi tóc thắt nút dây thòng lọng ngắn ngủn giắt tại chạc cây, không nghi ngờ cái cây này là nơi trú ẩn của quỷ.
Mọi người đều vây lại xung quanh, Thanh Vũ gọi người mang tới giấy vàng cùng bút chu sa vẽ trấn ma phù, sai người dán lên cây hải đường hình dáng cơ thể người: đầu, 2 tay, thân và 2 chân vào 6 nơi. Sau đó thấy bóng dáng quỷ ẩn trong cây động đậy, bị trấn ma phù giam giữ con quỷ không thể thoát ra nên không ngừng rung động thân cây. Thanh Vũ lập tức gọi người nhổ tận gốc cây hải đường, bỏ vào hố to được đào trong viện, triển khai ngũ lôi chú đánh vào thân cây thành gỗ vụn, sau đấy sai người châm lửa đốt sạch sẽ.
Từ giữa hố đất bay lên dải khói đen nồng đậm, để ý còn có thể thấy một thân ảnh đang giãy dụa, nhiều người nhìn thấy sợ tới mức núp sau mấy gốc cây, chỉ dám xa xa nhìn, Lâm Lang thấy bóng người kia mà vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói với Thanh Vũ: "Quỷ này thật lợi hại, chúng ta không thể không cẩn thận, phải đốt sạch cây này mới được, để trừ hậu họa sau này."
Thanh Vũ nhìn vào tro tàn trong hố đất gật đầu, lơ đãng nhìn quanh, nàng phát hiện ở trên ngọn một cây cao trong viện có chim điểu toàn thân tối đen, hai mắt màu vàng bắn ra hai luồng tinh quang sắc bén trong đêm đen đậm đặc, Thanh Vũ không thấy rõ đó là loài chim điểu nào, cảm thấy trong lòng giật mình bất an, theo bản năng đánh ra ngũ lôi chú, tia chớp chém xuống chạc cây, hắc điểu đã sớm bay lên biến mất trong bóng đêm. Tất cả mọi người bị dọa mà hốt hoảng, Thanh Vũ vội ôm Lâm Lang vào lòng, sắc mặt ngưng trọng, không nói nên lời, chỉ có thể ôm nàng càng chặt tựa như sợ nàng biến mất. Lâm Lang nhìn vào mắt nàng, chẳng thốt lời nào, chỉ cảm thấy giữa mình và nàng luôn có một sợi dây cột chặt với nhau, chạy đâu cũng không thoát, muốn tránh cũng không xong.
Cây quỷ bị đốt cháy sau lại bị phơi nắng ba ngày, Thanh Vũ sai người cẩn thận đốt đi đốt lại cho đến khi tất cả gỗ cây đều biến thành tro tàn, sau đó lấp đất lại, nàng không biết rằng dưới hố đất kia còn có một miếng gỗ đen chưa cháy hết, ở giữa khe gỗ ấy có một bóng người ẩn vào...
---
Nhoáng một cái đã đến tháng tám, năm năm phía Bắc xuất hiện nạn hạn hán, hoa màu héo khô, Tổng đốc Tần Hoài liên tục viết ba kiện văn báo nguy gửi tới triều đình, Hoàng đế lập tức hạ lệnh quan địa phương phát lương thực chẩn tai, đồng thời cấp năm mươi vạn lượng bạc trắng cho dân chúng chi dùng. Lương thực cùng bạc trắng được chuyển qua nhiều tầng lớp quan viên, qua tay quan địa phương lại lần nữa bị cắt xén, đến tay dân chúng thì chỉ còn lại vài văn tiền, ngay cả mua bánh bao cũng không đủ. Đến tháng chín, bỗng truyền đến triều đình tin dân chúng ở Tần Hoài khởi nghĩa, phản tặc liên tiếp tấn công quan phủ, giết chết hơn trăm thương lái, xung đột với quan binh không ngớt, tình thế càng ngày càng quyết liệt, Hoàng đế đứng ngồi không yên, hắn vừa lên ngôi Hoàng đế chưa tới một năm, dân chúng ngoài kia khó khăn cũng không biết rõ, trên tấu chương viết gì thì hắn biết cái ấy, chỉ suy nghĩ dân chúng mượn nạn hạn hán nhân cơ hội tạo phản. Hắn nâng bút lên phê tấu chương ra lệnh các quan viên tại Tần Hoài giết sạch phản tặc không tha, không ngờ thánh chỉ vừa hạ mới nửa tháng thì phản loạn đã lan tràn tới Trực Đãi, phản tặc cơ hồ gần đến chân thiên tử, sự tình này khiến Hoàng đế lo lắng, hắn vốn là người hay tự ái, lại kiêu ngạo, không mặt mũi nào đi cầu một nữ nhân nhưng nay nhìn khắp triều đình, tâm phúc hữu dụng với hắn thật ít ỏi, lực bất tòng tâm, hắn đành bảo thái giám truyền mật thánh chỉ tuyên Thanh Vũ đến ngự thư phòng, ban cho nàng Thượng phương bảo kiếm, lệnh cho nàng đến Trực Đãi và Tần Hoài âm thầm điều tra rõ nguyên nhân gây ra phản loạn, khi cần sẽ dùng đại quân dẹp loạn.
Thanh Vũ tiếp nhận thánh chỉ không dám sơ suất, lập tức ngầm hạ lệnh đại quân bố trí tiến đến Trực Đãi, Tần Hoài chờ lệnh nàng. Sau đó, rao tin bên ngoài nói rằng khi thành hôn quá bận rộn công vụ không rảnh bồi phu nhân, nay xin Hoàng đế nghỉ dài hạn mang phu nhân đi Giang Nam du ngoạn một chuyến.
Lâm Lang nghe tin này có chút bất mãn, Hoàng đế kia biết rõ tình hình thiên tai nghiêm trọng, không phái khâm sai giám sát phát chẩn thì thôi, đằng này lại phái Binh bộ Thượng thư đến nơi phản loạn, không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Thanh Vũ an ủi nàng: "Hoàng Thượng cho ta nghỉ dài hạn cùng nàng du sơn ngoạn thủy, ta cảm kích hắn còn không kịp, nàng còn thầm oán hắn làm gì?"
Lâm Lang thế này mới miễn cưỡng cười, cùng Thanh Vũ chuẩn bị hành lý lên đường, chỉ mang theo Ngũ Như Ý và Ngũ Nguyệt, sáng sớm ngày hôm sau lặng lẽ đi Trực Đãi.
Dọc đường đi gió bụi mệt mỏi, nhìn dân chúng đói thương tâm, hướng đông Trực Đãi giao với Tần Hoài lúc trước phì nhiêu bao nhiêu thì nay đã khô cạn bấy nhiêu, trong phạm vi mười dặm chỉ còn mấy cây cỏ khô, thậm chí cây chưa kịp nhú cũng bị chết sạch sẽ, Thanh Vũ nhìn cảnh tình mà lòng càng thêm thê lương, ngay cả Lâm Lang cũng thổn thức, lấy phân nửa lương khô chia cho nạn dân đói ngã bên đường.
Trên đường, bọn họ không tiện mặc quần áo sang trọng, nếu bị phản tặc phát hiện tưởng là thương nhân hoặc quan lớn lại nhảy ra đánh cướp thì thêm phiền toái nên chỉ mặc vài bộ quần áo vải bố, cải trang thành giang hồ nhân sĩ, nhưng chỉ khổ cho Lâm Lang là thiên kim đại tiểu thư gần mười năm không đi bộ bôn ba chịu khổ, hơn nữa thời tiết nóng bức, ruồi muỗi lại nhiều, đi ra ngoài thật là mệt mỏi. Đi vài ngày đường rốt cuộc cũng tới biên giới Trực Đãi và Tần Hoài là Thuận Thiên phủ, Lâm Lang bủn rủn cả người, không thể đi tiếp nổi. Thanh Vũ đành phải cùng Lâm Lang tạm thời nghỉ chân nơi này. May sao ở biên giới Tần Hoài nghỉ ngơi lại nảy ra chủ ý, nếu cứ lộ diện đi tới quan phủ e rằng khó tra ra nguyên nhân, chi bằng âm thầm điều tra sẽ không đánh rắn động rừng. Thanh Vũ suy nghĩ một lát, quyết định trước điều tra thương nhân Thuận Thiên phủ, tại đây phản tặc giết chết trên trăm thương nhân khẳng định sau lưng có quan phủ chống đỡ, bốn người bàn kế, cuối cùng quyết định cải trang thành người giang hồ lẻn vào nhà lái buôn âm thầm điều tra. Kế hoạch đặt ra, mọi người lập tức hỏi thăm người qua đường nhà buôn lớn nhất nơi này ở đâu, sau liền đi tới nơi đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook