Huyết Phượng Kỳ Duyên
-
Chương 126: May áo
Lúc này Kim Liên đang ở trong viện cùng vài nữ công nhuộm vải, chợt nghe đại môn "rầm!" một tiếng bị phá, A Cốt tóc tai tán loạn trên lưng dắt hai phần dê nướng hoang mang chạy về nhà, đẩy cửa phòng ra chui vào tủ quần áo, ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng đòi đánh đòi giết.
Kim Văn Hổ đang xỉa răng nằm trên giường xướng tiểu khúc, chợt nghe ngoài phòng nhao nhao huyên náo, nhìn kỹ thì ra là tiểu nhị tửu lâu dẫn theo bốn năm nha sai, còn có một đám người Tây Vực xông vào trong viện, Kim Văn Hổ thấy tình thế không ổn chạy nhanh đi đóng cửa sổ lại, chui vào ổ chăn trùm đầu giả bộ ngủ.
Rất nhanh, tiểu viện bị ba mươi người chen chúc chật như nêm, tiểu nhị tửu lâu chỉ vào buồng trong hướng nha sai tố giác: "Bẩm quan gia, tên ngốc tử to gan ăn quỵt trốn ở trong kia kìa." Đầu lĩnh nha sai thân hình lực lưỡng vác đao bên hông hô: "Rõ cả chưa--" sau đó hét lên: "Vào lục soát cho ta!" đám nha sai đang định vọt vào buồng trong, bỗng Kim Liên một mình bước lên chắn ở trước cửa mắng: "Nơi này là khuê phòng của ta, các người dựa vào cái gì xông loạn vào nhà dân!"
"Dựa vào cái gì hả?" Tên lực lưỡng nhếch khóe miệng, kéo tên tiểu nhị giống như xách con gà con đến trước mặt nói: "Ngươi mau nói cho nàng ta biết!"
Tửu lâu tiểu nhị thấy có nha sai chống lưng ngữ khí cũng trở nên càn rỡ, cao giọng nói: "Chỗ các người có phải có đứa ngốc không!" Kim Liên nhìn hắn không đáp một tiếng, tiểu nhị thấy nàng cam chịu liền tiếp tục nói: "Ngốc tử kia...ngốc tử kia vào quán chúng ta ăn cơm không trả tiền, thiếu chúng ta một trăm tám mươi lượng bạc! Mau giao nó ra đây!"
Một trăm tám mươi lượng......
Kim Liên nghe thấy trong đầu không khỏi "toanggg --" một tiếng vang lên, một trăm tám mươi lượng...... Cho dù có bán cả cái nhà này cũng không đủ một trăm tám mươi lượng mà trả......Nhưng nàng lại có chút buồn bực, A Cốt mặc dù ngốc, dù có biết được vài tên món ăn cũng chưa từng đi gọi lung tung như thế, kêu nàng đi hướng đông nàng tuyệt sẽ không đi hướng tây, làm sao có thể học người ta đi tửu lâu ăn nhiều đồ mắc tiền như vậy? Nàng liều mình cố giữ bình tĩnh, giương mắt nhìn thì thấy Kim Văn Hổ đang ở bên cửa sổ vụng trộm dòm ra ngoài, lúc bị Kim Liên phát hiện liền đóng sầm cửa lại, Kim Liên liền hiểu lại là chuyện tốt mẹ nàng làm ra đây mà!
Nàng liều mình ngăn lại cơn tức, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng tiểu nhị nói: "Nàng ấy thiếu các người bao nhiều tiền ta sẽ thay nàng thanh toán." Hồi phòng lặng lẽ đem một nửa đồ trang sức của mình ra giao cho tiểu nhị nói: "Nhiêu đây chắc đủ rồi chứ." Tiểu nhị tỉ mỉ kiểm tra từng món, sau khi xác nhận đều là chính phẩm mới thu lại, không quên dọa dẫm: "Sau này liệu mà trông coi ngốc tử kia cho kỹ!" xoay người đang định dẫn nha sai rời đi, chợt nghe nha sai kia nói: "Chuyện của ngươi đã xong, nhưng chúng ta còn chuyện khác nữa! Ta hoài nghi nàng ta là yêu nhân, mau giao nàng ra đây cùng chúng ta đến nha môn một chuyến!" Kim Liên nghe vậy chỉ cảm thấy thân mình lay động, chân đứng không vững, thiếu nợ thì trả tiền là xong, nhưng mái tóc bạc của A Cốt thì phải giải thích thế nào? Đại sự này liên quan đến tánh mạng a......
Đang lúc chân tay luống cuống, chợt nghe nữ tử Tây Vực khi nãy cùng theo đám người vào sân tiếp lời: "Nếu nàng là yêu nhân thì chúng ta đây chẳng phải đều là yêu nhân sao?" đám nha sai kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy đám người Tây Vực đều có màu tóc đỏ quái dị vô cùng, đầu lĩnh nha sai lại không khỏi giật giật khóe miệng, tranh thủ lúc đám người đang giằng co, Kim Liên chạy nhanh vào buồng trong đem tất cả mớ trang sức còn lại giao cho nha sai nói: "Tóc muội muội ta kỳ thật là...... là......" Tây Vực nữ tử một ngụm nói tiếp: "Là do nhuộm tóc." Kim Liên trước mắt không khỏi sáng ngời, nhanh trí nói hùa theo: "Quả thật là có nhuộm qua, xin đại ca đây dàn xếp giúp cho." nha sai nâng trang sức trong tay ước lượng, nháy mắt với đám người phía sau, nói: "Được rồi, lần này chúng ta coi như không thấy gì, sau này đừng nhuộm tóc lung tung nữa, coi chừng người khác lại tưởng nàng ta là yêu quái!" nói xong, xoay người dẫn người ly khai tiểu viện.
Mắt thấy tiễn bước được đám nha sai dữ tợn kia, trái tim lơ lửng của Kim Văn Hổ mới từng bước hạ cánh an toàn, xốc lên chăn chạy ra cười nói: "Quả nhiên không hổ là con gái của ta! Dăm ba câu đã đuổi được đám người kia đi......"
"Mẹ còn dám nói nữa hả!" Kim Liên bỗng nhiên quát một tiếng chói tai, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta liếc một cái xoay người vào phòng, mở tủ quần áo tìm nha đầu ngốc đang trốn trong đó, trong lòng vẫn đang ôm chặt hai phần dê nướng không buông, khi thấy rõ người đến là Kim Liên, trên mặt lại không khỏi nở nụ cười ngây ngô, " A Liên......" một bên cười một bên đem dê nướng đưa cho nàng nói: "Cái này ngon nhắm......"
Kim Liên vốn tưởng nổi giận phát hỏa, nhưng thấy nàng như vậy hỏa thế nào cũng phát không nổi, nay mình đã không còn một xu dính túi, thật không biết kế tiếp nên làm thế nào cho phải, thở dài kéo A Cốt từ trong tủ quần áo ra ngoài giúp nàng rửa mặt rửa tay, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng nữ tử Tây Vực: "Xin hỏi......Các người có còn loại thuốc nhuộm tóc màu bạc này không?"
Kim Liên tức giận đáp: "Hết rồi, mời trở về đi." Tây Vực nữ tử không giận nói: "Ta biết loại thuốc nhuộm tóc này khẳng định là độc môn chế ra, các người cứ bán cho ta đi, ta sẽ trả giá cao!"
"Giá cao" hai chữ nhất thời khiến hai mẹ con chú ý, Kim Liên nháy mắt với Kim Văn Hổ, Kim Văn Hổ lập tức tiến lên khoác vai Tây Vực nữ tử, một bên kéo nàng ra khỏi phòng một bên cười nói: "Nếu cô nương đã đồng ý trả giá cao thì không cần thương lượng gì nhiều, nơi này của bọn ta thuốc nhuộm nào cũng có, cô xem thử mớ vải nhuộm này đi, muốn đỏ có đỏ muốn xanh có xanh, đỏ như hoa, xanh như lá, không biết cô nương thích loại nào?"
Tây Vực nữ tử theo bà ta ra ngoài viện, trả lời: "Ta không phải muốn mua vải, ý ta nói là màu tóc nhuộm của người nọ, ta cũng muốn nhuộm thành màu bạc giống vậy."
"Ah...... Aha ha......" Kim Văn Hổ một bên bồi cười một bên vòng vo đảo mắt, cùng Kim Liên trao đổi ánh mắt, dẫn Tây Vực nữ tử vào trong viện nói: "Có! Chúng ta đương nhiên là có! Chẳng qua thay đổi màu tóc cần phải có quần áo thích hợp đi kèm mới xứng được, chi bằng chúng ta giúp cô lấy số đo may một bộ quần áo rồi mới nhuộm tóc sau nhé? Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi quý danh của tiểu thư?"
Tây Vực nữ tử gật gật đầu, một bên ở trong sân cẩn thận chọn lựa màu vải phối hợp với tóc bạc, một bên trả lời nói: "Ta gọi là Cây Cam Đường Dưa Cáp Mật, bằng không các người giúp ta thiết kế nhiều kiểu quần áo để ta chọn, nếu ta vừa lòng thì không thiếu tiền công cho các người đâu." Theo bên hông lấy bạc ra đưa cho Kim Văn Hổ lại nói: "Đây là tiền cọc, bảy ngày sau ta lại đến lấy." Kim Văn Hổ vui vẻ đến độ muốn nhảy dựng lên, một ngụm đáp: "Được! Cám ơn Dưa Cáp Mật tiểu thư! Cám ơn Dưa Cáp Mật tiểu thư!"
Tiễn bước Cây Cam Đường Dưa Cáp Mật, Kim Văn Hổ chạy nhanh đi đóng cửa đại môn cùng Kim Liên cân thử bạc, ước chừng năm mươi lượng, hai mẹ con mừng rỡ cười ha hả, đột nhiên, Kim Liên hơi nghiêm mặt nói: "Khoan đã! Hiện giờ trong tay chúng ta chỉ còn lại mấy chục xấp vải dỏm, đám người Tây Vực kia lại có vẻ khó đối phó, chúng ta khó mà lừa được họ." Kim Văn Hổ ra vẻ thờ ơ nói: "Đến từ Tây Vực thì sao chứ? Lão nương dĩ nhiên có biện pháp đối phó bọn chúng, chỉ cần đừng để cho bọn chúng có cơ hội đụng tới chất liệu quần áo là được!"
Hai người đảo mắt, bất tri bất giác bốn con mắt đều nhìn vào kẻ đang ngồi xổm trong tủ quần áo gặm đùi dê, A Cốt......
Bảy ngày sau, tiểu viện được trang trí đổi mới hoàn toàn, trong viện đốt một đám lửa trại ánh lên bốn phía đỏ rực. Dưa Cáp Mật tiểu thư được nghênh vào trong viện ngồi xuống, chợt một tiếng động vang lên, vải mành trong viện được kéo ra, A Cốt mặc áo choàng hồng, trang sức hồng từ đầu đến chân, bày xong tư thế không nhúc nhích đứng trên bậc thang.
" Ồ --"
Trang phục đẹp đẽ mới lạ cộng thêm khuôn mặt hoàn mỹ của A Cốt dưới ánh lửa càng thêm "kinh tâm động phách", nhìn đám thương nhân Tây Vực thốt không nên lời đều thở ra lãnh khí, toàn thân nóng lên giống như bị thiêu đốt, ánh mắt đều đổ dồn về A Cốt không dời. Dưa Cáp Mật tiểu thư chỉ cảm thấy tim "thình thịch" một tiếng nhẹ nhàng nhảy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm A Cốt...... Kim Văn Hổ âm thầm vui vẻ, A Cốt này thật là ngoan ngoãn, kêu nàng bất động nàng thật sự không nhúc nhích, quả thực là đầu gỗ.
Kim Liên húng hắn cổ họng, thoải mái giới thiệu: "Theo sự ủy thác của Dưa Cáp Mật tiểu thư, phường nhuộm chúng ta đã chế tác ra tổng cộng bốn phong cách chủ đề cho tiểu thư lựa chọn, đầu tiên xin giới thiệu chủ đề màu Hồng." theo lời Kim Liên giới thiệu, A Cốt ở trong viện đi một vòng, giống như người mẫu chuyên nghiệp thể hiện nét sang trọng và đẹp đẽ của bộ quần áo này cho người Tây Vực xem.
"Bộ thứ hai là chủ đề màu Lam, trang phục được thiết kế dựa trên sự tôn kính dành cho bầu trời rộng lớn bao la, sắc thái u lam hệt như bầu trời xanh vời vợi......" A Cốt mặc váy dài màu lam đậm, tay cầm nhành hoa dại chậm rãi đi qua đi lại trong viện như nữ thần.
"Bộ thứ ba với chủ đề Bờ Môi Nồng Cháy, màu Đỏ tươi bao hàm hỏa nhiệt liệt, hỏa kích tình, hỏa bất chấp, hỏa chói lọi! Thiết kế đại biểu cho sức sống ngập tràn, dũng cảm tiến về phía trước!" Kim Văn Hổ luống cuống tay chân giúp A Cốt thay quần áo, lại dùng chu sa điểm lên trán A Cốt ấn ký hình ngọn lửa, một tay đẩy nàng đi ra ngoài. A Cốt dang hai tay, ăn mặc hoa lệ như khổng tước khai bình trong lửa, quang hoa chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, Dưa Cáp Mật tiểu thư chỉ cảm thấy tim mình đã sắp nhảy đến yết hầu, ngay cả hô hấp cơ hồ đều quên mất.
"Bộ thứ tư cũng là phong cách mà bản phường cực lực đề cử, chủ đề màu Tuyết đại biểu cho sắc màu Tuyết Bạo Phong!" vải mành được kéo ra, A Cốt mặc áo giáp trắng, tay cầm một thanh kiếm gỗ, tóc dài màu bạc rối tung ở phía sau, một đôi mắt liếc nhìn Cây Cam Đường Dưa Cáp Mật tựa như chiến thần Tu La cao ngạo. Đột nhiên, Kim Liên phát hiện bên hông áo giáp trắng hở ra một lỗ lớn, chạy nhanh gọi Kim Văn Hổ tới thầm oán nói: "Mẹ làm thế nào vậy? Sao lại để hở ra một lỗ lớn phập phồng kia? Bị nhìn xuyên qua thì làm sao bây giờ!" Kim Văn Hổ cũng có chút lo lắng, giải thích: "Nha đầu ngốc kia mặc quần áo bị rách nhiều chỗ lắm, ta nhịn ba đêm liền mới may lại được như vậy đó, mà đám Tây Vực kia giờ chỉ lo nhìn mặt của nàng, hy vọng sẽ không bị phát hiện......"
Nói đoạn, A Cốt lại bày ra tư thế chỉa mộc kiếm trong tay về phía Dưa Cáp Mật tiểu thư, Dưa Cáp Mật tiểu thư không kìm được từ trong miệng thốt lên: "Ô!" một tiếng thở nhẹ, ngoẹo cổ vui sướng ngất đi.
Mãi một lúc sau, mọi người mới cứu tỉnh Dưa Cáp Mật, vừa trợn mở mắt Dưa Cáp Mật tiểu thư liền liên thanh ca ngợi: "Quá tuyệt vời! Các người may quần áo cho ta thật sự quá tuyệt vời! Đêm nay ta muốn tổ chức một buổi yến hội hảo hảo tưởng thưởng cho các người! Đúng rồi, vị người mẫu kia tên gọi là gì? Nhớ phải dẫn nàng theo đấy!"
Kim Liên cùng Kim Văn Hổ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm giác nữ tử Tây Vực này tựa hồ có ý gì đó, cẩn thận nhìn lại A Cốt......
Kim Văn Hổ đang xỉa răng nằm trên giường xướng tiểu khúc, chợt nghe ngoài phòng nhao nhao huyên náo, nhìn kỹ thì ra là tiểu nhị tửu lâu dẫn theo bốn năm nha sai, còn có một đám người Tây Vực xông vào trong viện, Kim Văn Hổ thấy tình thế không ổn chạy nhanh đi đóng cửa sổ lại, chui vào ổ chăn trùm đầu giả bộ ngủ.
Rất nhanh, tiểu viện bị ba mươi người chen chúc chật như nêm, tiểu nhị tửu lâu chỉ vào buồng trong hướng nha sai tố giác: "Bẩm quan gia, tên ngốc tử to gan ăn quỵt trốn ở trong kia kìa." Đầu lĩnh nha sai thân hình lực lưỡng vác đao bên hông hô: "Rõ cả chưa--" sau đó hét lên: "Vào lục soát cho ta!" đám nha sai đang định vọt vào buồng trong, bỗng Kim Liên một mình bước lên chắn ở trước cửa mắng: "Nơi này là khuê phòng của ta, các người dựa vào cái gì xông loạn vào nhà dân!"
"Dựa vào cái gì hả?" Tên lực lưỡng nhếch khóe miệng, kéo tên tiểu nhị giống như xách con gà con đến trước mặt nói: "Ngươi mau nói cho nàng ta biết!"
Tửu lâu tiểu nhị thấy có nha sai chống lưng ngữ khí cũng trở nên càn rỡ, cao giọng nói: "Chỗ các người có phải có đứa ngốc không!" Kim Liên nhìn hắn không đáp một tiếng, tiểu nhị thấy nàng cam chịu liền tiếp tục nói: "Ngốc tử kia...ngốc tử kia vào quán chúng ta ăn cơm không trả tiền, thiếu chúng ta một trăm tám mươi lượng bạc! Mau giao nó ra đây!"
Một trăm tám mươi lượng......
Kim Liên nghe thấy trong đầu không khỏi "toanggg --" một tiếng vang lên, một trăm tám mươi lượng...... Cho dù có bán cả cái nhà này cũng không đủ một trăm tám mươi lượng mà trả......Nhưng nàng lại có chút buồn bực, A Cốt mặc dù ngốc, dù có biết được vài tên món ăn cũng chưa từng đi gọi lung tung như thế, kêu nàng đi hướng đông nàng tuyệt sẽ không đi hướng tây, làm sao có thể học người ta đi tửu lâu ăn nhiều đồ mắc tiền như vậy? Nàng liều mình cố giữ bình tĩnh, giương mắt nhìn thì thấy Kim Văn Hổ đang ở bên cửa sổ vụng trộm dòm ra ngoài, lúc bị Kim Liên phát hiện liền đóng sầm cửa lại, Kim Liên liền hiểu lại là chuyện tốt mẹ nàng làm ra đây mà!
Nàng liều mình ngăn lại cơn tức, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng tiểu nhị nói: "Nàng ấy thiếu các người bao nhiều tiền ta sẽ thay nàng thanh toán." Hồi phòng lặng lẽ đem một nửa đồ trang sức của mình ra giao cho tiểu nhị nói: "Nhiêu đây chắc đủ rồi chứ." Tiểu nhị tỉ mỉ kiểm tra từng món, sau khi xác nhận đều là chính phẩm mới thu lại, không quên dọa dẫm: "Sau này liệu mà trông coi ngốc tử kia cho kỹ!" xoay người đang định dẫn nha sai rời đi, chợt nghe nha sai kia nói: "Chuyện của ngươi đã xong, nhưng chúng ta còn chuyện khác nữa! Ta hoài nghi nàng ta là yêu nhân, mau giao nàng ra đây cùng chúng ta đến nha môn một chuyến!" Kim Liên nghe vậy chỉ cảm thấy thân mình lay động, chân đứng không vững, thiếu nợ thì trả tiền là xong, nhưng mái tóc bạc của A Cốt thì phải giải thích thế nào? Đại sự này liên quan đến tánh mạng a......
Đang lúc chân tay luống cuống, chợt nghe nữ tử Tây Vực khi nãy cùng theo đám người vào sân tiếp lời: "Nếu nàng là yêu nhân thì chúng ta đây chẳng phải đều là yêu nhân sao?" đám nha sai kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy đám người Tây Vực đều có màu tóc đỏ quái dị vô cùng, đầu lĩnh nha sai lại không khỏi giật giật khóe miệng, tranh thủ lúc đám người đang giằng co, Kim Liên chạy nhanh vào buồng trong đem tất cả mớ trang sức còn lại giao cho nha sai nói: "Tóc muội muội ta kỳ thật là...... là......" Tây Vực nữ tử một ngụm nói tiếp: "Là do nhuộm tóc." Kim Liên trước mắt không khỏi sáng ngời, nhanh trí nói hùa theo: "Quả thật là có nhuộm qua, xin đại ca đây dàn xếp giúp cho." nha sai nâng trang sức trong tay ước lượng, nháy mắt với đám người phía sau, nói: "Được rồi, lần này chúng ta coi như không thấy gì, sau này đừng nhuộm tóc lung tung nữa, coi chừng người khác lại tưởng nàng ta là yêu quái!" nói xong, xoay người dẫn người ly khai tiểu viện.
Mắt thấy tiễn bước được đám nha sai dữ tợn kia, trái tim lơ lửng của Kim Văn Hổ mới từng bước hạ cánh an toàn, xốc lên chăn chạy ra cười nói: "Quả nhiên không hổ là con gái của ta! Dăm ba câu đã đuổi được đám người kia đi......"
"Mẹ còn dám nói nữa hả!" Kim Liên bỗng nhiên quát một tiếng chói tai, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta liếc một cái xoay người vào phòng, mở tủ quần áo tìm nha đầu ngốc đang trốn trong đó, trong lòng vẫn đang ôm chặt hai phần dê nướng không buông, khi thấy rõ người đến là Kim Liên, trên mặt lại không khỏi nở nụ cười ngây ngô, " A Liên......" một bên cười một bên đem dê nướng đưa cho nàng nói: "Cái này ngon nhắm......"
Kim Liên vốn tưởng nổi giận phát hỏa, nhưng thấy nàng như vậy hỏa thế nào cũng phát không nổi, nay mình đã không còn một xu dính túi, thật không biết kế tiếp nên làm thế nào cho phải, thở dài kéo A Cốt từ trong tủ quần áo ra ngoài giúp nàng rửa mặt rửa tay, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng nữ tử Tây Vực: "Xin hỏi......Các người có còn loại thuốc nhuộm tóc màu bạc này không?"
Kim Liên tức giận đáp: "Hết rồi, mời trở về đi." Tây Vực nữ tử không giận nói: "Ta biết loại thuốc nhuộm tóc này khẳng định là độc môn chế ra, các người cứ bán cho ta đi, ta sẽ trả giá cao!"
"Giá cao" hai chữ nhất thời khiến hai mẹ con chú ý, Kim Liên nháy mắt với Kim Văn Hổ, Kim Văn Hổ lập tức tiến lên khoác vai Tây Vực nữ tử, một bên kéo nàng ra khỏi phòng một bên cười nói: "Nếu cô nương đã đồng ý trả giá cao thì không cần thương lượng gì nhiều, nơi này của bọn ta thuốc nhuộm nào cũng có, cô xem thử mớ vải nhuộm này đi, muốn đỏ có đỏ muốn xanh có xanh, đỏ như hoa, xanh như lá, không biết cô nương thích loại nào?"
Tây Vực nữ tử theo bà ta ra ngoài viện, trả lời: "Ta không phải muốn mua vải, ý ta nói là màu tóc nhuộm của người nọ, ta cũng muốn nhuộm thành màu bạc giống vậy."
"Ah...... Aha ha......" Kim Văn Hổ một bên bồi cười một bên vòng vo đảo mắt, cùng Kim Liên trao đổi ánh mắt, dẫn Tây Vực nữ tử vào trong viện nói: "Có! Chúng ta đương nhiên là có! Chẳng qua thay đổi màu tóc cần phải có quần áo thích hợp đi kèm mới xứng được, chi bằng chúng ta giúp cô lấy số đo may một bộ quần áo rồi mới nhuộm tóc sau nhé? Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi quý danh của tiểu thư?"
Tây Vực nữ tử gật gật đầu, một bên ở trong sân cẩn thận chọn lựa màu vải phối hợp với tóc bạc, một bên trả lời nói: "Ta gọi là Cây Cam Đường Dưa Cáp Mật, bằng không các người giúp ta thiết kế nhiều kiểu quần áo để ta chọn, nếu ta vừa lòng thì không thiếu tiền công cho các người đâu." Theo bên hông lấy bạc ra đưa cho Kim Văn Hổ lại nói: "Đây là tiền cọc, bảy ngày sau ta lại đến lấy." Kim Văn Hổ vui vẻ đến độ muốn nhảy dựng lên, một ngụm đáp: "Được! Cám ơn Dưa Cáp Mật tiểu thư! Cám ơn Dưa Cáp Mật tiểu thư!"
Tiễn bước Cây Cam Đường Dưa Cáp Mật, Kim Văn Hổ chạy nhanh đi đóng cửa đại môn cùng Kim Liên cân thử bạc, ước chừng năm mươi lượng, hai mẹ con mừng rỡ cười ha hả, đột nhiên, Kim Liên hơi nghiêm mặt nói: "Khoan đã! Hiện giờ trong tay chúng ta chỉ còn lại mấy chục xấp vải dỏm, đám người Tây Vực kia lại có vẻ khó đối phó, chúng ta khó mà lừa được họ." Kim Văn Hổ ra vẻ thờ ơ nói: "Đến từ Tây Vực thì sao chứ? Lão nương dĩ nhiên có biện pháp đối phó bọn chúng, chỉ cần đừng để cho bọn chúng có cơ hội đụng tới chất liệu quần áo là được!"
Hai người đảo mắt, bất tri bất giác bốn con mắt đều nhìn vào kẻ đang ngồi xổm trong tủ quần áo gặm đùi dê, A Cốt......
Bảy ngày sau, tiểu viện được trang trí đổi mới hoàn toàn, trong viện đốt một đám lửa trại ánh lên bốn phía đỏ rực. Dưa Cáp Mật tiểu thư được nghênh vào trong viện ngồi xuống, chợt một tiếng động vang lên, vải mành trong viện được kéo ra, A Cốt mặc áo choàng hồng, trang sức hồng từ đầu đến chân, bày xong tư thế không nhúc nhích đứng trên bậc thang.
" Ồ --"
Trang phục đẹp đẽ mới lạ cộng thêm khuôn mặt hoàn mỹ của A Cốt dưới ánh lửa càng thêm "kinh tâm động phách", nhìn đám thương nhân Tây Vực thốt không nên lời đều thở ra lãnh khí, toàn thân nóng lên giống như bị thiêu đốt, ánh mắt đều đổ dồn về A Cốt không dời. Dưa Cáp Mật tiểu thư chỉ cảm thấy tim "thình thịch" một tiếng nhẹ nhàng nhảy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm A Cốt...... Kim Văn Hổ âm thầm vui vẻ, A Cốt này thật là ngoan ngoãn, kêu nàng bất động nàng thật sự không nhúc nhích, quả thực là đầu gỗ.
Kim Liên húng hắn cổ họng, thoải mái giới thiệu: "Theo sự ủy thác của Dưa Cáp Mật tiểu thư, phường nhuộm chúng ta đã chế tác ra tổng cộng bốn phong cách chủ đề cho tiểu thư lựa chọn, đầu tiên xin giới thiệu chủ đề màu Hồng." theo lời Kim Liên giới thiệu, A Cốt ở trong viện đi một vòng, giống như người mẫu chuyên nghiệp thể hiện nét sang trọng và đẹp đẽ của bộ quần áo này cho người Tây Vực xem.
"Bộ thứ hai là chủ đề màu Lam, trang phục được thiết kế dựa trên sự tôn kính dành cho bầu trời rộng lớn bao la, sắc thái u lam hệt như bầu trời xanh vời vợi......" A Cốt mặc váy dài màu lam đậm, tay cầm nhành hoa dại chậm rãi đi qua đi lại trong viện như nữ thần.
"Bộ thứ ba với chủ đề Bờ Môi Nồng Cháy, màu Đỏ tươi bao hàm hỏa nhiệt liệt, hỏa kích tình, hỏa bất chấp, hỏa chói lọi! Thiết kế đại biểu cho sức sống ngập tràn, dũng cảm tiến về phía trước!" Kim Văn Hổ luống cuống tay chân giúp A Cốt thay quần áo, lại dùng chu sa điểm lên trán A Cốt ấn ký hình ngọn lửa, một tay đẩy nàng đi ra ngoài. A Cốt dang hai tay, ăn mặc hoa lệ như khổng tước khai bình trong lửa, quang hoa chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, Dưa Cáp Mật tiểu thư chỉ cảm thấy tim mình đã sắp nhảy đến yết hầu, ngay cả hô hấp cơ hồ đều quên mất.
"Bộ thứ tư cũng là phong cách mà bản phường cực lực đề cử, chủ đề màu Tuyết đại biểu cho sắc màu Tuyết Bạo Phong!" vải mành được kéo ra, A Cốt mặc áo giáp trắng, tay cầm một thanh kiếm gỗ, tóc dài màu bạc rối tung ở phía sau, một đôi mắt liếc nhìn Cây Cam Đường Dưa Cáp Mật tựa như chiến thần Tu La cao ngạo. Đột nhiên, Kim Liên phát hiện bên hông áo giáp trắng hở ra một lỗ lớn, chạy nhanh gọi Kim Văn Hổ tới thầm oán nói: "Mẹ làm thế nào vậy? Sao lại để hở ra một lỗ lớn phập phồng kia? Bị nhìn xuyên qua thì làm sao bây giờ!" Kim Văn Hổ cũng có chút lo lắng, giải thích: "Nha đầu ngốc kia mặc quần áo bị rách nhiều chỗ lắm, ta nhịn ba đêm liền mới may lại được như vậy đó, mà đám Tây Vực kia giờ chỉ lo nhìn mặt của nàng, hy vọng sẽ không bị phát hiện......"
Nói đoạn, A Cốt lại bày ra tư thế chỉa mộc kiếm trong tay về phía Dưa Cáp Mật tiểu thư, Dưa Cáp Mật tiểu thư không kìm được từ trong miệng thốt lên: "Ô!" một tiếng thở nhẹ, ngoẹo cổ vui sướng ngất đi.
Mãi một lúc sau, mọi người mới cứu tỉnh Dưa Cáp Mật, vừa trợn mở mắt Dưa Cáp Mật tiểu thư liền liên thanh ca ngợi: "Quá tuyệt vời! Các người may quần áo cho ta thật sự quá tuyệt vời! Đêm nay ta muốn tổ chức một buổi yến hội hảo hảo tưởng thưởng cho các người! Đúng rồi, vị người mẫu kia tên gọi là gì? Nhớ phải dẫn nàng theo đấy!"
Kim Liên cùng Kim Văn Hổ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm giác nữ tử Tây Vực này tựa hồ có ý gì đó, cẩn thận nhìn lại A Cốt......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook