Type: VẠN HOA PHI VŨ

“Đây chính là Ngũ Thông Thần? Nhưng sao tướng mạo lại khác với miêu tả trong sách cổ quá vậy. Hơn nữa không phải Ngũ Thông Thần chỉ có một thôi sao, chẳng qua hình dáng khác nhau, dáng vẻ không phải quỷ củng chẳng phải yêu? Nhưng Ngũ Thông Thần cô nói dường như là đám quỷ kia thì phải?”

Tô Mạt nhìn vào trong sân thấy mấy con quỷ lạ mắt, dĩ nhiên rất khó hiểu. Phải biết rằng trước khi Tô Mạt được truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, Đào Tử từng đặc biệt “phổ cập” một khóa tăng cường cho cô, trong đó có ghi về Ngũ Thông Thần. Nhưng Ngũ Thông Thần trong trí nhớ của cô với thực tế trước mắt lại khác nhau một trời một vực.

Đầu tiên là chênh lệch số lượng, trong trí nhớ của cô Ngũ Thông Thần chỉ có một, cũng coi như là tà thần Nhưng trước mắt lại có tận năm.

Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Ngũ Thông Thần chẳng ra thể loại nào cả. Nói là yêu quái nhưng lại mặt xanh nanh vàng, mặt mày đáng ghét. Nói là quỷ thì lại có tà pháp mà ác quỷ không thể đạt được.

Trước nghi ngờ của Tô Mạt, Vị Ương cười giải thích, “Dù sao đây cũng là Quỷ giới, dĩ nhiên sẽ có sai lệch với miêu tả tại nhân gian. Hơn nữa cũng chưa từng thấy loài người các cô tiêu diệt được Ngũ Thông Thần chân chính mà.” Nhìn bọn quỷ nhảy múa trong sân, Vị Ương nói tiếp, “Ngũ Thông Thần này tuy thuộc tà thần nhưng nếu người ta cung phụng đâu ra đấy cũng có thể là thần tài. Không những thế còn linh nghiệm hơn cả chính thần. Nhưng một khi ai đó xúc phạm Ngũ Thông Thần thì kẻ đó chắc chắn sẽ tan cửa nát nhà.”

Ba người ngoài tế đàn thảo luận về đám quỷ, khi thời gian dần trôi, tế đàn rốt cuộc bắt đầu có biến chuyển.

Nhịp trống da người càng lúc càng dồn dập, trong tế đàn chẳng biết từ khi nào đã phủ màn sương mỏng, tựa như trắng mà không phải trắng, khiến người ta cảm thấy mơ hồ. Tế đàn xuất hiện một bầu không khí không tên, muốn miêu tả thì lại chẳng mảy may có đầu mối nào.

“Hai người cẩn thận, sương mù này kết hợp với tiếng trống sẽ khiến cho khí trường mang sắc thái cổ xưa. Hai người tuyệt đối đừng mắc bẫy mà bại lộ thân phận.”

Nhìn sương mù màu trắng kéo đầy tế đàn, Vị Ương vộỉ vàng ngừng giải thích về Ngũ Thông Thần, nhắc nhở Tô Mạt và Hàn Ngạo suýt nữa trúng đòn.

Nghe Vị Ương nhắc nhở, hai người nghiêm mặt lại, không gặng hỏi trong tế đàn có ai vói ai nữa mà thầm niệm pháp chú để tĩnh tâm. Sau dó lẳng lặng nhìn biến chuyển trong tế đàn, không lên tiếng nữa.

Vị Ương thấy hai người đã tiến vào trạng thái đề phòng thì gật đầu, cũng chuyển ánh mắt vào tế đàn. Xem ra có lẽ Quỷ Vương thành Nam sắp xuất hiện rồi.

Quả nhiên, khi màn sương mù càng lúc càng đậm và nhịp trống da người vang vọng hơn, quỷ trong tế đàn cũng không vì sương mù kéo đến mà yên tĩnh, toàn bộ lại còn lắc lư theo tiết tấu của tiếng trống.

Thấy cảnh tượng trong sân, Tô Mạt và Hàn Ngạo nhìn nhau, xem ra tiếng trống không những quấy nhiễu hành động của con người mà còn có thể phối hợp với sương mù mê hoặc đám ma quỷ. Nhìn mấy con quỷ này gần như đã mất đi lí tri. Tình cảnh lúc này có thể nói là phù hợp với ý nghĩa của bốn chữ “bầy quỷ múa loạn“.

Cuối cùng, khi lớp sương mù dày đặc dần mỏng đi, quỷ trong sân cũng từ từ yên tĩnh lại, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Phía chân tròi lấp ló một vầng trăng màu máu sáng rực. Dưới vầng trăng máu như có thứ gì đó đang bay về phía bên này.

Tô Mạt và Hàn Ngạo ngẩng đầu lên nhìn vật đang bay đến tế đàn, không ngờ đó chính là một chiếc xe ngựa màu vàng nhạt. Kì lạ là xung quanh xe ngựa không có tôi tớ đi theo, cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ thân phận người trong xe ngựa này không hề đơn giản, nếu không đã không thể từ trên trời giáng xuống như thế.

Tô Mạt lặng lẽ đưa tay huých Vị Ương, “Người đó là ai thế?”

“Quỷ Vương thành Nam. Hiện tại kinh ngạc vẫn còn sớm, chờ chút nữa cô thấy hắn sẽ càng kinh ngạc thêm.”

Vị Ương không quay đầu lại nhìn Tô Mạt đang kinh ngạc ở phía sau, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa màu vàng nhạt từ từ đáp xuống, đôi mắt thấp thoáng vẻ mong đợi. Thế nhưng Tô Mạt và Hàn Ngạo ở sau lưng Vị Ương không nhìn thấy được.

Cuối cùng xe ngựa màu vàng nhạt đáp xuống con đường trong sân, đám quỷ đang ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại.

Một bàn tay trắng nõn đưa ra từ trong xe ngựa, vén tấm màn xe che phía trước. Khi tấm màn được vén lên, đám quỷ trong tế đàn bắt đầu rối rít quỳ lạy. Phút chốc tiếng hoan hô và tiếng bái lạy của đám quỷ vang vọng khắp cả bầu trời phủ Quỷ Vương thành Nam.

“Cung thỉnh Quỳ Vương, Quỷ Hậu hiện thân. Quỷ Vương, Quỷ Hậu trường lạc bất tận...”

Xe ngựa ánh vàng đáp xuống, khiến cho đám quỷ đang múa may loạn xạ yên tĩnh trở lại.

Khi bàn tay trắng nõn vén màn xe ngựa lên, tất cả quỷ trong phủ rối rít quỳ lạy.

Vị Ương chỉ đứng ngoài tế đàn nhìn chiếc xe ngựa ánh vàng đáp xuống. Khi toàn bộ quỷ quỳ xuống lạy, cũng chỉ có cô và Tô Mạt, Hàn Ngạo bên cạnh cô là hoàn toàn không nhúc nhích.

Thấy phản ứng của Vị Ương, Tô Mạt và Hàn Ngạo hơi kinh ngạc.

Tuy biết Vị Ương chắc chắn mang thân phận chủ nhân, lại không ngờ rằng khi toàn bộ quỷ đều quỳ lạy thì Vị Ương vẫn đứng im tại chỗ.

Không giống với Tô Mạt và Hàn Ngạo, hai người bởi vì chỉ mải nhìn xe ngựa đáp xuống nên quên mất việc quỳ lạy theo người khác để tránh gây chú ý. Còn Vị Ương thì rõ ràng hoàn toàn không có ý định quỳ xuống bái lạy.

Ngoài tế đàn, Tô Mạt và Hàn Ngạo suy đoán thân phận thật sự của Vị Ương. Thời khắc này, trong tế đàn, chủ nhân bàn tay trắng nõn vén màn xe lên kia cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt.

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông kia, Tô Mạt và Hàn Ngạo đều sửng sốt. Quỷ Vương thành Tây mà họ tiêu diệt hồi đầu xấu không thể tả. Nhưng vị Quỷ Vương thành Nam trưóc mắt lại đẹp đến mức khiến người ta không thốt nổi thành lời.

Quỷ Vương thành Nam thật sự có thể nói là tuấn tú tuyệt trần, khuôn mặt như tượng tạc, nét nào ra nét đấy, anh tuấn vô cùng.

Bề ngoài nhìn như có chút phóng đãng ngang ngạnh, nhưng đôi mắt sáng quắc không thể khinh thường, khác một trời một vực so với Quỷ Vương thành Tây. Nếu ngày đó đối thủ của họ là người đàn ông này thì ai chết vào tay ai thật sự còn chưa biết được.

Mái tóc dài đen nhánh suôn dày buộc hờ sau ót, dưới mày kiếm là đôi mắt đào hoa dài nhỏ chan chứa dịu dàng, khiến người ta vừa nhìn đã như không kiềm được mà lạc vào trong đó.

Dưới chiếc mũi cao thẳng là cánh môi có độ dày vừa phải như hoa anh đào, lúc này đang nhoẻn một nụ cười khiến người người lóa mắt. Bộ trường bào ánh vàng, từ cổ áo đến ống tay áo thêu hoa văn hình rồng vàng đậm, thể hiện rõ thân phận tôn quý của Quỷ Vương trước mắt.

Hắn bước xuống xe ngựa, không hề nhìn mọi người mà đưa đôi tay trắng nõn về phía xe ngựa, giống như đang chờ đợi ai đó bước xuống.

Quả nhiên từ bên trong xe ngựa chìa ra một bàn tay ngọc ngà, trắng hơn cả làn da của Quỷ Vương trước xe ngựa.

Tô Mạt nhìn bàn tay kia, tò mò không biết Quỷ Hậu này nghiêng thành nghiêng nước đến cỡ nào. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, khi chủ nhân đôi tay kia lộ ra dung mạo, thì cô mãi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Cùng với bàn tay, bóng dáng sau màn che cuối cùng cũng xuất hiện.

Tóc dài buộc cao, khi khom lưng bước ra khỏi xe ngựa, những sợi tóc mượt mà sau lưng nghịch ngợm rơi lả tả xuống trước ngực.

Vầng trán sáng bóng, nép dưới đôi lông mày thanh như chiếc lá là đôi mắt đen láy và sâu thẳm như có thể hút hồn người khác. Lông mi dài và cong, khóe mắt hơi xếch tăng thêm vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người. Dưới chiếc mũi anh tuấn là đôi môi đầy đặn như cánh hoa hồng nổi bật trên làn da trắng.

Y đặt tay vào tay Quỷ Vương thành Nam, mượn đà rơi vào lòng hắn. Nhìn khắp một lượt, khi thấy Vị Ương đứng ngoài tế đàn, y bỗng mỉm cười, hiển hiện vẻ xinh đẹp cực hạn khiến mắt Quỷ Vương đang ôm y tối sầm lại.

Vẻ mặt không thể tin của Tô Mạt lúc nhìn người trong lòng Quỷ Vương khiến Vị Ương mỉm cười.

“Sao hả? Không ngờ à? Cũng đã nói trước là màn giật gân còn ở phía sau rồi mà.”

Tô Mạt nhìn Vị Ương, lại nhìn sang Hàn Ngạo bên cạnh, có chút rối rắm.

“Tôi rất ngạc nhiên đó, còn tưởng rằng chủ nhân của đôi tay kia phải là một cô gái nghiêng thành nghiêng nước. Ai ngờ rằng, đường đường Quỳ Hậu lại là một người đàn ông chứ!”

“Ha ha, còn có việc cô không ngờ đến nữa kia.”

Vị Ương che mặt cười, nhìn người đàn ông trong lòng Quỷ Vương. Nhác thấy ánh mắt Vị Ương, người đàn ông trong lòng Quỷ Vương không biết kề tai hắn nói gì, thế nhưng Quỷ Vương thành Nam lại ôm y đi về phía Vị Ương.

Nhìn Quỷ Vương từ từ đến gần, Tô Mạt và Hàn Ngạo liền đề phòng. Vị Ương quay đầu lại nhìn hai người đang cảnh giác, khoát tay áo như trấn an, “Đừng lo, có tôi ở đây không có chuyện gì đâu.”

Cuối cùng, Quỷ Vương ôm người đàn ông đến trước mặt Vị Ương, không hề nhìn Hàn Ngạo và Tô Mạt, khẽ gật đầu với Vị Ương, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trong ngực đã đẩy hắn, ý bảo để mình xuống.

Chân vừa chạm đất, người đàn ông đã nhào về phía Vị Ương. Tô Mạt và Hàn Ngạo chưa kịp phản ứng thì người đàn ông trước mắt đã ôm chầm lấy cô, kêu lên một tiếng khiến hai người sững sờ.

“Chị, chị vẫn khỏe chứ?” Tiếng nói ôn hòa như gió xuân khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cách xưng hô lại thật sự khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo sợ hãi vã cả mồ hôi lạnh.

Vị Ương không đẩy người đàn ông ôm mình ra, ngược lại quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, trên vẻ mặt như cười như không còn mang theo nét ranh mãnh.

“Đây là em ruột của tôi, tên là Tử Khanh, cũng là người tạo nên bức họa trong trang viên và chiếc bình ngọc. Quỷ Hậu của Mặc Uyên - Quỷ Vương thành Nam.”

Tô Mạt và Hàn Ngạo nhìn về phía Vị Ương.

Trong mắt Vị Ương hiện vẻ trấn an, dường như nói cho họ biết đừng quá lo lắng, có mình ở đây đương nhiên phủ Quỷ Vương thành Nam này cũng an toàn.

Trái tim lơ lửng đã yên ổn trở lại, hai người thoáng nhìn nhau rồi lại nhìn Vị Ương, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang ôm Vị Ương bị Quỷ Vương Mặc Uyên kéo về lòng mình.

Vị Ương buồn cười nhìn vẻ mặt không tình nguyện của em trai mình khi bị kéo đi, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Uyên, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Nụ cười lóa mắt trên mặt Mặc Uyên biến mất, hắn nhìn Vị Ương, giọng nói dễ nghe nhưng có vẻ lạnh lùng.

“Không ngờ lại có thể mời được chị cả đến đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này, đã lâu không gặp, đợi sau khi đại điển kẽt thúc chi bằng chị theo tôi về phủ nghi ngơi vài ngày, tránh cho Tử Khanh luôn nhắc đến chị.”

Vị Ương khẽ mím cười, “Cũng được, mọi người có thể cùng ôn chuyện cũ, nhưng có thể thấy cậu nhiều lời như thế này cũng thật kì lạ.” Nói xong cô quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, “Không ngại ở lại vài ngày với tôi chứ?”

Mặc Uyên nhìn thấy Tô Mạt và Hàn Ngạo luôn quan sát mình và Từ Khanh.

“Chị giao thiệp với loài người từ lúc nào thế? Nên chú ý một chút, quỷ trong đại điển này cao thấp không đều, cẩn thận gặp phiền phức.” Khi nhìn thấu thân phận của hai người, Mặc Uyên nhíu mày cất tiếng khuyên Vị Ương.

“Tôi làm việc khi nào phải nhìn mặt người khác chứ, không sao cả, có điều cậu nói cũng đúng, hôm nay quỷ ở đây quá đông, đây là bạn tốt ở Nhân giới của tôi, khó lắm mới đến thăm tôi được một lần, coi như tôi xin cậu chút sĩ diện, giúp tôi thu xếp ổn thỏa cho họ trước. Đến lúc tôi đi thì tôi sẽ tự đưa họ đi luôn.”

“Cũng được, vậy để họ ở bên cạnh chị đừng nên đi lung tung, đợi sau khi đại điển kết thúc rồi tính.” Tử Khanh không đợi Mặc Uyên trả lời, giành trước nhận lời với chị mình.

Mặc Uyên bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh đành phải gật đầu, mọi người lại đưa mắt nhìn cảnh tượng trong tế đàn.

Sau khi Quỷ Vương Mặc Uyên ngồi xuống, đám quỷ trong sân lần nữa sục sôi, trên lối vào là quỷ đầu to bị biến thành Đào Tử đang bị quỷ binh kéo ra. Thấy tế phẩm xuất hiện, không khí trong sân càng cuồng nhiệt hơn.

Quỷ binh ra sức ném quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử lên không trung, chỉ thấy một trăm con quỷ dưới đất ùa lên, phóng đến tế phẩm.

Tô Mạt và Hàn Ngạo không ngờ kết quả của tế phẩm là như thế, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì đã kịp thời cứu được Đào Tử, nếu không hiện tại người bị chúng quỷ tranh đoạt sẽ là Đào Tử rồi.

Cảnh tượng tranh đoạt trong sân không duy trì bao lâu, quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử nhanh chóng bị tên tà thần Ngũ Thông Thần mà nhóm Tô Mạt vừa thảo luận cướp đi. Chỉ trong thoáng chốc, năm tên tà thần mặt mày dữ tợn đã xé tế phẩm vừa cướp được thành bốn năm mảnh, máu tươi văng tung tóe khiến tâm trạng tất cả loài quỷ đang có mặt càng kích động.

“Đi thôi.” Mặc Uyên đứng dậy, thản nhiên lên tiếng, “Tế phẩm đã có chủ, đại điển này cũng xem như kết thúc, trở về phủ rồi nói.”

Nói xong hắn kéo Tử Khanh đứng dậy rồi rời khỏi vị trí của mình, Vị Ương nhìn vào sân, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo còn đang sững sờ:

“Chán òm, đừng xem nữa, đi thôi.”

Tiếng Vị Ương khiến hai người hoàn hồn, hai người không chần chừ nữa, đi theo Vị Ương rời khỏi tế đàn Bách Quỷ bẩn thỉu ghê rợn này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương