Huyết Lệ Trần Gian
-
Chương 34: Hồi Ức Trận Chiến Kéo Dài
Phong Mặc cũng không nói gì, hắn nhìn bóng lưng của nàng.
Tịch Nhiên lên tiếng hỏi:”Phong thần, sư phụ ta...!ngài ấy như thế nào rồi?”, câu nói ngắt quãng khiến người ngoài cũng nghe ra nàng đang lo lắng.
Lúc này, cổ họng của Phong Mặc như có một thứ gì đó chặn lại khiến hắn khó mở lời.
Tịch Nhiên đứng yên nhìn bức tượng thần đợi câu trả lời của Phong Mặc nhưng một hồi lâu không thấy hắn trả lời, lòng nàng chợt thấp thỏm.
Nàng quay người lại, đôi mắt đen nhìn nam nhân trước mặt.
“Vẫn chưa có kết quả, Thẩm Thần và Ma đế đánh nhau gần hết một ngày vẫn chưa phân thắng bại.
Điện hạ, người yên tâm đi, ta tin chắc y sẽ không sao.”, Tịch Nhiên biết sư phụ là người như thế nào, nàng biết thực lực của y nhưng nàng rất lo lắng cho y.
Y là người thầy, người bạn mà nàng từng biết, y đối xử với nàng luôn khác biệt với mọi người.
Nàng đã từng mất mẫu thân, ngoài A Bạch ra thì nàng không muốn mất người sư phụ này.
Bầu không khí xung quanh hai người phút chốc rơi vào tĩnh lặng.
Phong Mặc cảm thấy bầu không khí này có phần không thích lắm, hắn lên tiếng:”Điện hạ, người định sẽ ở đây đợi Thẩm Thần sao?”
Tịch Nhiên chỉ nói “Đúng vậy” rồi chẳng nói gì thêm.
Câu nói vừa rồi của Tịch Nhiên khiến Phong Mặc có phần cạn lời.
Phong Mặc im lặng hồi lâu mới nói tiếp:”Đám ma tu ấy cũng đã đi rồi, chúng thần cũng đã giúp người dân sửa chữa lại mọi thứ.
Điện hạ, bây giờ người có thể rời khỏi ngôi miếu này rồi.”
Tịch Nhiên chớp mắt nhìn bức tượng thần nói:”Được, ngài đi trước đi.
Ta ở đây đợi họ dậy rồi mới rời đi.”, Phong Mặc chấp tay hành lễ rồi rời đi.
Tịch Nhiên vẫn đứng yên đó đến khi một tia nắng chiếu và trong miếu.
Từng người thức dậy, biểu cảm ban đầu của họ khi nhìn thấy nàng đứng lặng im là ngơ ngác.
Lúc này, một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đi đến chỗ nàng, đôi mắt đen ngây thơ mang theo sự khó hiểu nhìn nàng.
Cậu vươn tay nắm lấy tay áo, hơi dùng sức kéo nhẹ, Tịch Nhiên chớp mắt một cái, nàng thu hồi tầm nhìn ở tượng thần.
Tầm nhìn của nàng ngay lập tức chuyển sang cậu bé ấy, nàng mỉm cười cúi người xuống, vươn tay xoa đầu cậu hỏi:”Có chuyện gì sao?”
Cậu bé ấy ngập ngừng một lúc mới lên tiếng:”Suốt đêm qua, tỷ vẫn đứng đây sao?”, Tịch Nhiên cũng không bất ngờ lắm với câu hỏi này của cậu, nàng chỉ gật đầu.
Cậu bé ấy nhìn vào khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi của Tịch Nhiên hỏi “Vì sao?”.
Tịch Nhiên đáp:”Vì bảo vệ đệ, bảo vệ người dân.
Sư phụ của ta, người cũng đã từng làm những việc như thế này và ta cũng vậy, ta muốn giống người, muốn bảo vệ mọi người khỏi quỷ.
Cho nên đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ.”, cậu bé ấy nghe xong muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra được.
Cậu chỉ nhìn Tịch Nhiên một cái rồi cúi đầu xuống.
Tịch Nhiên cười nhẹ xoa đầu cậu nói tiếp:”Đệ đến bảo mẫu thân của đệ rằng, quỷ tu đã rời khỏi đây.
Mọi người có thể ra ngoài.”, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần gật đầu nói “vâng” rồi quay người chạy đến chỗ mẫu thân.
Tịch Nhiên thẳng lưng đi đến chỗ A Bạch, khuôn mặt mang theo mệt mỏi của nàng ngay tức khắc bị cảnh tượng trước xóa tan.
A bạch nằm trên mặt sàn lạnh lẽo ngủ, nhìn qua cũng biết cô ngủ rất ngon.
Đôi mắt đen mang theo sự ấm áp nhìn cô ngủ, sự mệt mỏi trong người cũng biến mất hết.
Tịch Nhiên chỉnh sửa lại thần sắc mới ngồi xuống, nàng lung lay bờ vai A Bạch nói:”A Bạch mau dậy thôi, trời đã sáng rồi.”
A Bạch vẫn không có động tĩnh, Tịch Nhiên chỉ đành thở dài dùng cách khác.
Nàng ghé vào tai A Bạch, giọng nói đầy sự trêu chọc vang lên:”Nương tử, chừng nào nàng mới chịu dậy?”
Tịch Nhiên vừa nói xong, A Bạch ngay lập tức tỉnh dậy.
Cô đỏ mặt ôm lấy tấm vải nhìn Tịch Nhiên, Tịch Nhiên mỉm cười nói:”Chuyện này không thể trách ta được.
Ta gọi muội không chịu dậy nên ta đành sử dụng đến cách này.”
Khuôn mặt của A Bạch vẫn không bớt đỏ, cô lấp bấp nói:” Người...!Điện hạ....!Sư tỷ...”, cách xưng hô của A Bạch nhanh chóng rối loạn, A Bạch khó khăn nhìn thiếu nữ trước mặt, cô không biết nên nói như thế nào với người này, cô chỉ biết tình cảm của cô đối với người sư tỷ này chỉ đến một phần nhỏ.
Tịch Nhiên nhướng mày nhìn A Bạch, nàng đang đợi câu trả lời của cô.
A Bạch hít thật sâu, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn Tịch Nhiên nói:”Sư tỷ, muội biết tình cảm của tỷ dành cho muội vượt qua tình đồng môn nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc.
Cho nên mong sư tỷ cho muội một thời gian để thích ứng có được không?”
Tịch Nhiên gật đầu đồng ý với yêu cầu này A Bạch, nàng biết A Bạch nhất định sẽ không thích ứng nổi với tình yêu này nhưng nàng sẽ cố gắng gần gũi với A Bạch để tình cảm giữa hai người bền vững hơn.
Tịch Nhiên và A Bạch đứng dậy, hai người nhẹ nhàng phủi đi lớp cát mỏng bám trên quần áo.
Sau khi phủi xong, hai người cất bước đi đến hướng cửa, một giọng vang lên:”Hai vị tiên quân xin ngừng bước.”
Tịch Nhiên và A Bạch đồng thời ngừng lại, cả hai người nhìn sang chỗ người dân.
Lão phu nhân chậm rãi đi đến chỗ hai người, lão nói:”Không biết hai vị có thể cho kẻ phàm này biết tên hai vị được không?”
Tịch Nhiên mỉm cười nhẹ lắc đầu đáp:”Quy định là quy định, ta không thể phá vỡ quy định được.
Mong lão phu nhân thứ lỗi.”, lão phu nhân nghe vậy cũng chỉ thất vọng “ừm” một tiếng, Tịch Nhiên nói tiếp:”Lão phu nhân không cần phải biết tên hai người bọn ta.
Bà chỉ cần biết bọn ta là đồ đệ của ngài ấy là được.
Bây giờ mọi người có thể ra ngoài được rồi, hẹn ngày gặp lại.”
Lão phu nhân thu hồi lại biểu cảm thất vọng, lão hơi khom người xuống chấp tay hành lễ, lão nói:”Hai vị tiên quân đi thong thả, hẹn ngày gặp lại.”
Tịch Nhiên và A Bạch rời khỏi ngôi miếu, hai người đi vài bước thì có người cất tiếng gọi Tịch Nhiên:”Điện hạ xin dừng bước.”, giọng nói vang lên từ phía sau.
Tịch Nhiên và A Bạch quay người lại nhìn, một nam nhân mặc áo giáp đang chạy về hướng hai người.
Hắn chạy đến trước mặt Tịch Nhiên liền không dám chưng ra bộ dạng thất lễ của mình.
Hắn bèn nuốt nước bọt chấp tay nói:”Điện hạ, tiếp theo vi thần sẽ làm gì?”
Tịch Nhiên biết người này là ai, hắn là tướng quân dưới tướng sư phụ nàng – Chu Hải, mệnh danh là người dữ dội nhất Thiên giới, kiếm pháp của người này khá giỏi mặc dù là vậy nhưng lý mà nói hắn vẫn thua xa sư phụ nàng.
Tịch Nhiên nghiêm túc nhìn hắn nói:”Sư phụ của ta như thế nào rồi?”
Chu Hải cúi đầu xuống nói:”Không dám giấu gì điện hạ, đại nhân vẫn chiến đấu với ma đế.
Đã hơn một ngày vẫn chưa phân thắng bại.”, A Bạch bên cạnh Tịch Nhiên nghe vậy cũng khá bất ngờ.
Sư phụ đánh nhau với ma đế hơn một ngày rồi sao, không biết bây giờ người như thế nào.
Tịch Nhiên ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nói:”Ta không tiện ở đây lâu.
Ta lệnh cho ngươi, dẫn quân đến chỗ sư phụ hỗ trợ, không được có sơ sót.”, Chu Hải dõng dạc nói “Vâng” một tiếng, hắn quay người rời đi.
Tịch Nhiên đứng một lúc lâu mới nhìn sang A Bạch nói:”Chúng ta mau về Thiên giới thôi, ở đây lâu ông ta sẽ sinh nghi với chúng ta.”
A Bạch gật đầu nói “vâng” một tiếng, Tịch Nhiên đưa tay ra, A Bạch nắm lấy bàn tay nàng.
Hai người ngay lập tức biến mất, khi A Bạch mở mắt ra thì đã ở trong căn phòng của Tịch Nhiên ở trong cung.
Tịch Nhiên buông tay cô ra, nàng vươn tay chạm vào vai cô nói:”Muội mau tắm rửa đi, nếu để như vậy thì càng dễ bị lộ tẩy hơn.”
A Bạch im lặng gật đầu, cô quay người rời đi.
Tiếng cứa đóng lại vang lên, Tịch Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn cánh cửa đóng chặt thầm nghĩa bụng: Mong sư phụ không sao, ngươi nhất định phải chiến thắng trở về..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook