Huyết Lệ Trần Gian
-
Chương 24: Hồi Ức Đồ Đệ Mang Bệnh
Những tia nắng mặt trời nhạt dần rồi tắt hẳn, giờ Thân nhanh chóng trôi qua lại đến giờ Dậu.
Thẩm Thần ủ rũ mệt mỏi đi về điện vàng của mình, bây giờ cả người y không còn sức thật sự y muốn loại bỏ tất cả các quy tắc mà lao vào phòng ngủ ngay bây giờ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần thầm thở dài, y biết đều đó là không thể.
Thẩm Thần đang định đi về phòng ngủ chợt nghe thấy có người gọi mình, y quay người lại nhìn.
Tịch Nhiên cùng A Bạch đi đến trước mặt y, hai người họ cúi người hành lễ.
Thẩm Thần nhẹ gật đầu, ngoài mặt không lộ biểu cảm nhưng trong thâm tâm y lại bất ổn, lại quên mất còn phải dạy Tiểu Nhiên học thư pháp.
Tịch Nhiên và A Bạch thẳng lưng nhìn y, Thẩm Thần nhìn Tịch Nhiên rồi lại nhìn A Bạch đứng ở phía sau nàng.
Y chấp tay sau lưng nghiêm mặt hỏi A Bạch:"Ngươi đến vì lo lắng cho nàng sao?", A Bạch im lặng gật đầu, cô sợ y sẽ không cho mình đi vào nhưng không ngờ y lại là người dễ tính như vậy.
Thẩm Thần xua tay nói:"Không sao, ngươi cứ tự nhiên ra vào.
Ta không trách.", nói đoạn liền quay người rời đi, Tịch Nhiên và A Bạch lặng lẽ đi theo y, Thẩm Thần dẫn hai người họ đến thư phòng của mình.
Thẩm Thần đẩy cửa đi vào, Tịch Nhiên theo sau y.
Nàng vừa bước vào phòng liền ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, mặc dù trời chưa tối nên nàng có thể thấy được bài trí trong căn phòng.
Căn phòng trang trí đơn sơ, giữa phòng là một bàn tròn khá lớn, xung quanh căn phòng là những kệ sách nhìn qua cũng biết y là người thích đơn giản.
Thẩm Thần đi châm đèn, ánh đèn soi sáng căn phòng.
Thẩm Thần nhìn Tịch Nhiên nói:"Con ngồi đi, ta đi lấy bút và giấy cho con.", Tịch Nhiên nói "vâng" ngoan ngoãn nghe lời y ngồi xuống ghế, Thẩm Thần nhanh chóng lấy bút giấy đến cho nàng, y đặt chúng lên bàn.
Đôi mắt phượng chuyển tầm nhìn sang A Bạch đang đứng bên cạnh Tịch Nhiên nói:"Ngươi cũng vào ngồi đi."
A Bạch bất ngờ với câu nói này của y, cô cúi đầu xuống nói:"Đa tạ đại nhân, nô tỳ chỉ là một hạ nhân thấp hèn không xứng ngồi cùng điện hạ.", Thẩm Thần nghe xong cũng chả bất ngờ gì, y mỉm cười nói:"Tại sao lại hạ thấp bản thân như vậy, ta hỏi ngươi.
Ngươi thật sự có muốn bảo vệ nàng không?"
A Bạch im lặng giây lát mới trả lời câu hỏi của y:"Nô tỳ thật sự muốn, nhưng...", cô còn chưa nói hết thì Thẩm Thần đã ngắt lời cô nói:"Nếu đã muốn bảo vệ vậy tại sao không chịu học, ta sẽ không kiêng kị về thân phận của ngươi chỉ cần ngươi có cố gắng và không bị tâm ma thống chế."
A Bạch nghe xong có phần do dự không biết có nên hay không.
Trong lúc A Bạch còn đang phân vân thì Tịch Nhiên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cô, nàng nói rằng:"Muội cứ học đi, sau này có thể sẽ giúp ích cho muội."
A Bạch cuối cùng cũng chọn có được câu trả lời, cô quỳ xuống bái Thẩm Thần làm sư phụ.
Chất giọng của cô vô cùng rõ ràng và kiên quyết:"Đồ đệ A Bạch bái kiến sư phụ.", Thẩm Thần đi đến trước mặt cô, y cúi người xuống đỡ cô đứng dậy.
Tịch Nhiên nhìn A Bạch mỉm cười nói:"Sau này phải gọi ta là sư tỷ, không được gọi là điện hạ nghe chưa, A Bạch.", A Bạch cười tươi nhìn nàng gật đầu nói "vâng".
Thẩm Thần đứng nhìn hai người nói chuyện vui vẻ làm y nhớ đến sư đệ Mạc Hồ, nhớ đến quá khứ khiến Thẩm Thần có phần chua xót.
A Bạch thu hồi tầm mắt lại, cô nhìn sang Thẩm Thần nghiêng đầu hỏi:"Sư phụ, có chuyện gì sao?", Thẩm Thần hoàn hồn nhìn cô, y lắc đầu nói:"Không có gì, con mau vào ngồi đi.", A Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhiên, Thẩm Thần lấy giấy bút cho A Bạch.
Thẩm Thần đặt giấy bút xuống, y chấp tay đứng phía sau hai người họ nghiêm giọng nói:"Chúng ta bắt đầu học, bài học đầu tiên của hai con là viết tên của mình.
Hai con hãy viết tên lên giấy đi."
Chuyện này đối với Tịch Nhiên vô cùng dễ dàng bởi vì nàng từng học qua một chút nên có thể viết được tên bản thân nhưng đối với A Bạch thì lại vô cùng khó, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ đụng đến thư pháp cho nên chuyện này rất khó đối với cô.
Thẩm Thần đứng phía sau quan sát hai người họ, y nhìn Tịch Nhiên rồi lại nhìn sang A Bạch.
Nét chữ của Tịch Nhiên mặc dù không đều nhưng có thể đọc ra được nhưng A Bạch lại uốn cuốn không biết nên làm thế nào.
Thẩm Thần vươn tay ra cướp lấy bút từ tay A Bạch, y hơi cúi người xuống đến nổi không đụng vào người hai người họ.
Y nói:"Con nhìn kỹ ta viết."
Thẩm Thần nhẹ nhàng đặt ngòi bút xuống, tay y bắt đầu chuyển động.
Màu mực đen thấm vào giấy hiện rõ nét chữ vô cùng ngay thẳng.
Thẩm Thần ngừng bút, y đặt bút xuống thì trên mặt giấy trắng đã hiện rõ chữ "A Bạch".
Tịch Nhiên ngồi bên cạnh nhìn vào, đôi mắt của nàng vừa mang theo bất ngờ vừa mang theo ngưỡng mộ, nàng nói:"Nét chữ của người thật đẹp.", Thẩm Thần nhẹ nhàng đặt bút xuống, y chỉ cười rồi không nói gì.
A Bạch cũng như Tịch Nhiên bị nét chữ của Thẩm Thần làm cô có lòng muốn viết được như vậy.
Thẩm Thần im lặng một lúc mới cất tiếng nói:"Hai con viết lại tên mình đi.", y đang định quay người tìm vài quyển sách đọc thì Tịch Nhiên cất tiếng:"Sư phụ, con vẫn còn chưa biết tự của người là gì?"
Thẩm Thần cười, y cúi người xuống cầm bút lên.
Ngòi bút đặt lên mặt giấy, y bắt đầu viết tự mình ra.
Sau khi viết xong, Thẩm Thần mới nói:"Tự của ta là Hy Nguyệt, nghĩa là ánh trăng sáng.
Tự này là do sư phụ ta đặt mong ta luôn tỏa sáng trong màn đêm.", nói xong thì Thẩm Thần đặt bút xuống, đôi mắt nghi hoặc nhìn sang Tịch Nhiên đang ngắm nhìn chữ viết của y.
Không hiểu sao y lại ngửi thoáng qua có mùi thuốc ở đâu đây, Thẩm Thần chậm rãi hít sâu để cảm nhận.
Cuối cùng y cũng biết mùi thuốc đó phát ra từ ai, y thẳng lưng nhìn Tịch Nhiên hỏi:"Tiểu Nhiên, con bị bệnh sao?"
Tịch Nhiên bất ngờ với câu hỏi này của y, nàng luống cuống quay đầu nhìn y, khuôn mặt xuất chúng đột nhiên nở nụ cười khiến Thẩm Thần càng thêm nghi ngờ, nàng xua tay nói:"Con không có bị bệnh.", Thẩm Thần lại không tin lời của nàng, nỗi nghi ngờ càng dâng trào.
Y biết nụ cười đó của nàng đang che giấu gì đó, y lạnh mặt nói:"Con nói xem, sáng hôm nay con đã hứa gì với ta?"
Giọng nói của y có một sự trách mắng và thất vọng trộn lẫn trong đó.
Tịch Nhiên nghe xong biết bản thân không giấu nổi, nàng cúi đầu xuống nói hết tất cả cho y biết.
Thẩm Thần lúc này cũng dẹp bỏ trách mắng sang một bên, lắng nghe Tịch Nhiên kể lại tất cả cho mình.
Sau khi kể xong, Thẩm Thần trầm ngâm một lúc mới nói:"Con đưa tay cho ta bắt mạch xem.", Tịch Nhiên đặt tay lên bàn.
Thẩm Thần ngồi xuống bên cạnh nàng, y đưa ngón tay chạm vào cổ tay trắng nõn của nàng.
Chưa đến một khắc, Thẩm Thần đã thu tay lại, đôi mày có phần hơi cau lại, y xoa cằm ngẫm nghĩ hồi lâu nói:"Ta cũng không biết giải thích cho các con như thế nào nhưng theo ta thấy.
Trong người con chứa một loại độc cũng khá nhiều nhưng có điều là ta không rõ độc dược đó tên gì."
Thẩm Thần nói xong liền tiếp tục lục lại trí nhớ để tìm tên độc dược nhưng Thẩm Thần nghĩ nát óc vẫn không biết độc dược trong người Tịch Nhiên là độc gì.
Y thầm than thở, nếu có thể biết được Tịch Nhiên đã ăn trúng gì thì mới có hy vọng tìm ra được nhưng...
Câu nói này của Thẩm Thần khiến y nhớ đến câu chuyện Tịch Nhiên kể, nàng nói bản thân từng bệnh nhưng lúc đó bệnh rất nhẹ mà sau khi uống thuốc xong, bệnh càng ngày càng trở nặng.
Thẩm Thần cuối cùng cũng biết được Tịch Nhiên trúng độc từ đâu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook