Huyết Hận Phi Ưng
-
Chương 69: Gặp mỹ nhân
Vân Minh Thiên chìm trong cơn mộng mị không biết bao lâu. Cho tới khi một mùi thơm dịu dàng đánh thức hắn. Hắn cố mở mắt, hắn nhận ra mình đang nằm dưới một gốc cây, một cơn gió nhẹ khiến hoa của nó rơi lả tả lên người hắn đồng thời mùi hương cũng nhẹ nhàng cuốn theo.
Minh Thiên nhìn xung quanh, hóa ra không phải hắn nằm dưới một gốc cây mà là nằm trong một rừng cây. “Là hoa anh đào”, hắn đưa một cánh hoa lên nhìn rồi lẩm bẩm, “ Sao đây lại có nhiều anh đào đến như vậy? Lúc trước ta nghe đồn có một xứ sở mà hoa anh đào mọc rất nhiều, nơi đó có một môn phái vô cùng lớn mạnh nhưng chưa bao giờ đặt chân đến Trung Nguyên, có rất nhiều kiếm khách vì muốn khẳng định kiếm pháp đệ nhất thiên hạ của mình mà tìm tới các cao thủ phái này thách đấu rút cục đệ nhất thiên hạ đâu chẳng thấy chỉ thấy là từ đó trở đi không bao giờ có thể cầm kiếm được nữa. Thủ pháp của phái này vô cùng lợi hại nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, kiếm pháp của họ chỉ có công chứ không có thủ, vì vậy khi xuất thủ hoặc là thắng hoặc là chết mà thôi.”
Không lẽ cơn bão đã dạt Minh Thiên đến Oa quốc sao? Thế thì có khác gì chết chứ? Oa nhân nổi tiếng tàn bạo. Những kẻ mang hắn tới đây võ công xuất quỷ nhập thần ắt hẳn là môn nhân của môn phái mà phụ thân hắn từng nhắc tới, Huyết Phù Môn. Người phàm đến đây thì vĩnh viễn không thể rời khỏi, còn nếu là người biết võ công thì phải đánh thắng năm người đứng đầu phái thì mới có thể bình yên rời đảo nếu không thì sẽ bị phế hết võ công, trở thành người tàn phế. Với võ công của Minh Thiên hiện nay nếu hắn chưa bị thương thì còn có cơ may. Minh Thiên đang suy tính tìm cách nào để có thể rời khỏi nơi đây an toàn thì hắn nhác thấy có hai người đi về phía mình, hắn liền giả tảng như đang hôn mê.
Một kẻ lấy chân đá vào người Minh Thiên, miệng la mắng bằng thứ ngôn ngữ hắn không thể hiểu được, hắn nghĩ đó là tiếng của Oa quốc. Một tên rút đao ra dứ dứ trước mặt hắn, tuy không mở mắt nhìn nhưng Minh Thiên vẫn đoán biết đó là một thanh đao rất tốt, ánh thép ngời sáng dưới ánh mặt trời, mùi tanh của máu toát ra từ thanh đao không thể lẫn vào đâu được chứng tỏ nó đã lấy mạng của không ít người. Minh Thiên vẫn giả như không hay biết gì, hắn biết lúc này nếu hắn mà cử động thì hán tử kia sẽ hoảng hốt mà vung đao chém chết hắn.
Bước chân nhẹ nhàng đạp lên lá khô xào xạc, hai hán tử kia giật bắn người, chúng quay lại, quỳ mọp xuống miệng lắp bắp, thanh âm vừa nhỏ vừa run rẩy, chứng tỏ chúng sợ hãi cực độ và người vừa đến có thân phận không nhỏ chút nào. Một giọng nói dịu dàng nhưng cực kỳ cứng rắn cất lên, hai tên kia vội vã đập đầu xuống đất rồi lùi dần đi, chúng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu nhìn.
Minh Thiên căng thẳng cực độ khi nghe thấy bước chân tiến đến gần chàng. Một bàn tay mềm mại, rõ ràng là tay nữ nhân, nhưng lạnh lẽo khẽ sờ lên trán hắn, hắn bất giác rùng mình, mở to mắt ra nhìn.
Trước mặt chàng là một dung nhan tuyệt sắc, diễm át quần phương. Liễu mi như yên, mâu hàm thu thủy, mi mục như họa, đào hoa ngọc diện, băng cơ ngọc cốt*. Hàng loạt mỹ từ lần lượt xuất hiện trong đầu Minh Thiên nhưng cũng không đủ để miên tả vẻ đẹp của nàng, một dung nhan trăm năm khó gặp, khiến Minh Thiên không thể tự chủ khiến tim đập rộn ràng.
Thiếu nữ nhìnhắn mỉm cười. Nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp hơn bất cứ cô nương nào Minh Thiên từng gặp, ngay cả Tiêu Ngọc, người hắn cho là đã đẹp nhất rồi nhưng so với thiếu nữ này thì chẳng khác nào đem quạ mà so với thiên nga cả. Nhưng nghĩ tới cảnh hai hán tử kia sợ hãi nàng đến tột độ, Minh Thiên bỗng có ác cảm với người con gái này. Hắn nghĩ nàng ta hẳn phải độc ác lắm mới khiến người khác phải khiếp sợ như thế. Thế thì nàng ta khác gì ma nữ chứ, nhắc tới ma nữ máu hận trong người hắn lại bốc lên, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt, vẻ oán hận lẫn căm ghét hiện rõ trên nét mặt. Trông hắn lúc này không khác nào con hổ đói chỉ chực chờ ăn tươi nuốt sống con mồi.
Thiếu nữ vẫn giữ nụ cười trên môi, dường như nàng thấy được thái độ khác lạ của Minh Thiên nhưng nàng không lấy làm giận, bởi từ trước tới nay chưa hề có kẻ nào dám nhìn nàng như vậy, bọn chúng chỉ dám liếc nhìn nàng mà thán phục mà ước ao được nàng mỉm cười cùng như thế thì dù có bắt chúng chết chúng cũng cam lòng. Nay có chàng trai này không biết từ đâu đến lại dám có thái độ vô lễ với nàng, hắn nhìn chằm chằm vào nàng không phải vì nàng đẹp bởi nàng đọc được trong ánh mắt hắn sự lạnh lùng thờ ơ đến tàn nhẫn, hắn nhìn nàng có vẻ như hắn đang oán hận nàng. Sao lại hận nàng chứ? Chẳng phải nếu như đêm đó nàng không ngăn ca ca nàng thì giờ đây hắn đâu có còn trên đời này để mà trố mắt nhìn nàng một cách thô lỗ như vậy. Hay hắn trách nàng để hắn nằm ngoài vườn hoa này đã ba ngày ba đêm rồi? Nhưng nàng làm như vậy chỉ có ý tốt là cứu mạng hắn thôi mà. Hôm đưa hắn về đây hắn như một cái xác chết không hơn không kém. Hắn bị nội thương rất nặng, nếu nàng không có lòng tốt cho phép hắn vào vườn hoa này nằm trị thương thì giờ hắn đã là oan hồn dưới chốn âm ti rồi. Vườn hoa này đâu phải là một vườn hoa bình thường chứ, những cây hoa ở đây có năm tuổi ít nhất cũng đã hai trăm năm. Trải qua bao thời gian chúng hấp thụ tinh túy của đất trời. Phàm người thường chỉ cần ở trong vườn đào này tu luyện nội công thì hiệu quả đạt được sẽ nhanh hơn gấp bội phần. Còn những người bị nội thương chỉ cần vào đây dưỡng thương độ vài canh giờ sẽ khỏi. Riêng hắn đã ở đây ba ngày ba đêm không chỉ chữa lành nội thương mà đối với nội công bằng ba mươi năm tu luyện thì còn có gì để oán trách nữa.
Thiếu nữ đưa tay chỉ vào mình nói:
- Ta là Âu Dương Tuyết Nghi...
Rồi lại chỉ vào hắn hỏi:
- Chàng là ai? Từ đâu đến?
Giọng nàng như oanh vàng xuất cốc, thoang thoảng hương hoa đào khiến lòng người mê đắm. Minh Thiên nghe lõm bõm được cái tên Âu Dương Tuyết Nghi đoán biết là tên của nàng. Lại thấy nàng chỉ vào mình thì gượng ngồi dậy đáp:
- Âu Dương cô nương vạn hạnh... Tại hạ họ Vân tên Minh Thiên, tại hạ từ Trung Nguyên tới. Xin hỏi đây là chốn nào?
Hắn đưa tay chỉ quanh ra hiệu.
Âu Dương Tuyết Nghi nghe hắn nói thì vô cùng vui vẻ, hóa ra hắn đến từ Trung thổ. Đây là lần đầu tiên nàng được tiếp xúc với người Hán. Phụ thân nàng nói người Hán là những kẻ không đáng tin chuyên lừa gạt người nên không cho phép nàng có bất kì tiếp xúc gì. Phụ thân mới là kẻ lừa gạt, chẳng phải kế mẫu của nàng cũng là người Hán sao, thế nhưng phụ thân lại sủng bà tới tận trời.
Nàng từng nghe kế mẫu kể rất nhiều chuyện về trung thổ khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng luôn mơ mộng một ngày nào đó có thể rời khỏi Phù Tang tung mình trên vó ngựa giữa thảo nguyên bạt ngàn, nàng muốn một lần được ngắm lá thu chuyển màu đỏ ở Cửu Trại Câu, muốn biết Nga Mi thiên hạ tú có bao nhiêu đẹp, lại muốn đến Tây Hồ xem Nhất núi, nhị đê, tam đảo, ngũ hồ. Phải nói nơi nàng muốn đến nhất chính là Tây Hồ, bởi theo người Hán thì Tây Hồ được cho là hóa thân của Tây Thi, là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Nguyên, nàng lại không tin thế gian có ai mỹ hơn nàng, nàng muốn một lần xem Tây Thi có bao nhiêu mỹ.
Thiếu niên này nhất định có thể giúp nàng đạt được ước nguyện, vì thế nàng sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, không để phụ thân và ca ca nàng bắt nạt hắn.
-Chàng từ Trung thổ tới sao? Âu Dương Tuyết Nghi vui vẻ hỏi.
Vân Minh Thiên thấy nàng không chỉ hiểu mà còn nói được ngôn ngữ của mình thì vô cùng kinh diễm, chí ít ở nơi xa lạ này còn có người có thể nói chuyện cùng hắn.
- Phải, Âu Dương cô nương có thể cho tại hạ biết đây là đâu không?
Âu Dương Tuyết Nghi đứng dậy vẫy vẫy tay tỏ ý bảo Minh Thiên đi theo mình. Minh Thiên phải cố sức tựa vào một gốc cây mới có thể đứng lên được. Nhưng quái lạ thay, hắn vừa trải qua một phen nguy hiểm tới tính mạng vậy mà không những nội lực chẳng hề tiêu hao lại có cảm giác tăng tiến vượt bậc. Minh Thiên ngạc nhiên quá đỗi, trực giác cho hắn biết nhất định vườn đào này có cổ quái, trước mắt cứ theo thiếu nữ này mọi chuyện tùy cơ định liệu.
Mi mục như họa: ánh mắt lông mày như trong tranh
Đào hoa ngọc diện: mặt đẹp như hoa đào
Băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp
Minh Thiên nhìn xung quanh, hóa ra không phải hắn nằm dưới một gốc cây mà là nằm trong một rừng cây. “Là hoa anh đào”, hắn đưa một cánh hoa lên nhìn rồi lẩm bẩm, “ Sao đây lại có nhiều anh đào đến như vậy? Lúc trước ta nghe đồn có một xứ sở mà hoa anh đào mọc rất nhiều, nơi đó có một môn phái vô cùng lớn mạnh nhưng chưa bao giờ đặt chân đến Trung Nguyên, có rất nhiều kiếm khách vì muốn khẳng định kiếm pháp đệ nhất thiên hạ của mình mà tìm tới các cao thủ phái này thách đấu rút cục đệ nhất thiên hạ đâu chẳng thấy chỉ thấy là từ đó trở đi không bao giờ có thể cầm kiếm được nữa. Thủ pháp của phái này vô cùng lợi hại nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, kiếm pháp của họ chỉ có công chứ không có thủ, vì vậy khi xuất thủ hoặc là thắng hoặc là chết mà thôi.”
Không lẽ cơn bão đã dạt Minh Thiên đến Oa quốc sao? Thế thì có khác gì chết chứ? Oa nhân nổi tiếng tàn bạo. Những kẻ mang hắn tới đây võ công xuất quỷ nhập thần ắt hẳn là môn nhân của môn phái mà phụ thân hắn từng nhắc tới, Huyết Phù Môn. Người phàm đến đây thì vĩnh viễn không thể rời khỏi, còn nếu là người biết võ công thì phải đánh thắng năm người đứng đầu phái thì mới có thể bình yên rời đảo nếu không thì sẽ bị phế hết võ công, trở thành người tàn phế. Với võ công của Minh Thiên hiện nay nếu hắn chưa bị thương thì còn có cơ may. Minh Thiên đang suy tính tìm cách nào để có thể rời khỏi nơi đây an toàn thì hắn nhác thấy có hai người đi về phía mình, hắn liền giả tảng như đang hôn mê.
Một kẻ lấy chân đá vào người Minh Thiên, miệng la mắng bằng thứ ngôn ngữ hắn không thể hiểu được, hắn nghĩ đó là tiếng của Oa quốc. Một tên rút đao ra dứ dứ trước mặt hắn, tuy không mở mắt nhìn nhưng Minh Thiên vẫn đoán biết đó là một thanh đao rất tốt, ánh thép ngời sáng dưới ánh mặt trời, mùi tanh của máu toát ra từ thanh đao không thể lẫn vào đâu được chứng tỏ nó đã lấy mạng của không ít người. Minh Thiên vẫn giả như không hay biết gì, hắn biết lúc này nếu hắn mà cử động thì hán tử kia sẽ hoảng hốt mà vung đao chém chết hắn.
Bước chân nhẹ nhàng đạp lên lá khô xào xạc, hai hán tử kia giật bắn người, chúng quay lại, quỳ mọp xuống miệng lắp bắp, thanh âm vừa nhỏ vừa run rẩy, chứng tỏ chúng sợ hãi cực độ và người vừa đến có thân phận không nhỏ chút nào. Một giọng nói dịu dàng nhưng cực kỳ cứng rắn cất lên, hai tên kia vội vã đập đầu xuống đất rồi lùi dần đi, chúng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu nhìn.
Minh Thiên căng thẳng cực độ khi nghe thấy bước chân tiến đến gần chàng. Một bàn tay mềm mại, rõ ràng là tay nữ nhân, nhưng lạnh lẽo khẽ sờ lên trán hắn, hắn bất giác rùng mình, mở to mắt ra nhìn.
Trước mặt chàng là một dung nhan tuyệt sắc, diễm át quần phương. Liễu mi như yên, mâu hàm thu thủy, mi mục như họa, đào hoa ngọc diện, băng cơ ngọc cốt*. Hàng loạt mỹ từ lần lượt xuất hiện trong đầu Minh Thiên nhưng cũng không đủ để miên tả vẻ đẹp của nàng, một dung nhan trăm năm khó gặp, khiến Minh Thiên không thể tự chủ khiến tim đập rộn ràng.
Thiếu nữ nhìnhắn mỉm cười. Nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp hơn bất cứ cô nương nào Minh Thiên từng gặp, ngay cả Tiêu Ngọc, người hắn cho là đã đẹp nhất rồi nhưng so với thiếu nữ này thì chẳng khác nào đem quạ mà so với thiên nga cả. Nhưng nghĩ tới cảnh hai hán tử kia sợ hãi nàng đến tột độ, Minh Thiên bỗng có ác cảm với người con gái này. Hắn nghĩ nàng ta hẳn phải độc ác lắm mới khiến người khác phải khiếp sợ như thế. Thế thì nàng ta khác gì ma nữ chứ, nhắc tới ma nữ máu hận trong người hắn lại bốc lên, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt, vẻ oán hận lẫn căm ghét hiện rõ trên nét mặt. Trông hắn lúc này không khác nào con hổ đói chỉ chực chờ ăn tươi nuốt sống con mồi.
Thiếu nữ vẫn giữ nụ cười trên môi, dường như nàng thấy được thái độ khác lạ của Minh Thiên nhưng nàng không lấy làm giận, bởi từ trước tới nay chưa hề có kẻ nào dám nhìn nàng như vậy, bọn chúng chỉ dám liếc nhìn nàng mà thán phục mà ước ao được nàng mỉm cười cùng như thế thì dù có bắt chúng chết chúng cũng cam lòng. Nay có chàng trai này không biết từ đâu đến lại dám có thái độ vô lễ với nàng, hắn nhìn chằm chằm vào nàng không phải vì nàng đẹp bởi nàng đọc được trong ánh mắt hắn sự lạnh lùng thờ ơ đến tàn nhẫn, hắn nhìn nàng có vẻ như hắn đang oán hận nàng. Sao lại hận nàng chứ? Chẳng phải nếu như đêm đó nàng không ngăn ca ca nàng thì giờ đây hắn đâu có còn trên đời này để mà trố mắt nhìn nàng một cách thô lỗ như vậy. Hay hắn trách nàng để hắn nằm ngoài vườn hoa này đã ba ngày ba đêm rồi? Nhưng nàng làm như vậy chỉ có ý tốt là cứu mạng hắn thôi mà. Hôm đưa hắn về đây hắn như một cái xác chết không hơn không kém. Hắn bị nội thương rất nặng, nếu nàng không có lòng tốt cho phép hắn vào vườn hoa này nằm trị thương thì giờ hắn đã là oan hồn dưới chốn âm ti rồi. Vườn hoa này đâu phải là một vườn hoa bình thường chứ, những cây hoa ở đây có năm tuổi ít nhất cũng đã hai trăm năm. Trải qua bao thời gian chúng hấp thụ tinh túy của đất trời. Phàm người thường chỉ cần ở trong vườn đào này tu luyện nội công thì hiệu quả đạt được sẽ nhanh hơn gấp bội phần. Còn những người bị nội thương chỉ cần vào đây dưỡng thương độ vài canh giờ sẽ khỏi. Riêng hắn đã ở đây ba ngày ba đêm không chỉ chữa lành nội thương mà đối với nội công bằng ba mươi năm tu luyện thì còn có gì để oán trách nữa.
Thiếu nữ đưa tay chỉ vào mình nói:
- Ta là Âu Dương Tuyết Nghi...
Rồi lại chỉ vào hắn hỏi:
- Chàng là ai? Từ đâu đến?
Giọng nàng như oanh vàng xuất cốc, thoang thoảng hương hoa đào khiến lòng người mê đắm. Minh Thiên nghe lõm bõm được cái tên Âu Dương Tuyết Nghi đoán biết là tên của nàng. Lại thấy nàng chỉ vào mình thì gượng ngồi dậy đáp:
- Âu Dương cô nương vạn hạnh... Tại hạ họ Vân tên Minh Thiên, tại hạ từ Trung Nguyên tới. Xin hỏi đây là chốn nào?
Hắn đưa tay chỉ quanh ra hiệu.
Âu Dương Tuyết Nghi nghe hắn nói thì vô cùng vui vẻ, hóa ra hắn đến từ Trung thổ. Đây là lần đầu tiên nàng được tiếp xúc với người Hán. Phụ thân nàng nói người Hán là những kẻ không đáng tin chuyên lừa gạt người nên không cho phép nàng có bất kì tiếp xúc gì. Phụ thân mới là kẻ lừa gạt, chẳng phải kế mẫu của nàng cũng là người Hán sao, thế nhưng phụ thân lại sủng bà tới tận trời.
Nàng từng nghe kế mẫu kể rất nhiều chuyện về trung thổ khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng luôn mơ mộng một ngày nào đó có thể rời khỏi Phù Tang tung mình trên vó ngựa giữa thảo nguyên bạt ngàn, nàng muốn một lần được ngắm lá thu chuyển màu đỏ ở Cửu Trại Câu, muốn biết Nga Mi thiên hạ tú có bao nhiêu đẹp, lại muốn đến Tây Hồ xem Nhất núi, nhị đê, tam đảo, ngũ hồ. Phải nói nơi nàng muốn đến nhất chính là Tây Hồ, bởi theo người Hán thì Tây Hồ được cho là hóa thân của Tây Thi, là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Nguyên, nàng lại không tin thế gian có ai mỹ hơn nàng, nàng muốn một lần xem Tây Thi có bao nhiêu mỹ.
Thiếu niên này nhất định có thể giúp nàng đạt được ước nguyện, vì thế nàng sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, không để phụ thân và ca ca nàng bắt nạt hắn.
-Chàng từ Trung thổ tới sao? Âu Dương Tuyết Nghi vui vẻ hỏi.
Vân Minh Thiên thấy nàng không chỉ hiểu mà còn nói được ngôn ngữ của mình thì vô cùng kinh diễm, chí ít ở nơi xa lạ này còn có người có thể nói chuyện cùng hắn.
- Phải, Âu Dương cô nương có thể cho tại hạ biết đây là đâu không?
Âu Dương Tuyết Nghi đứng dậy vẫy vẫy tay tỏ ý bảo Minh Thiên đi theo mình. Minh Thiên phải cố sức tựa vào một gốc cây mới có thể đứng lên được. Nhưng quái lạ thay, hắn vừa trải qua một phen nguy hiểm tới tính mạng vậy mà không những nội lực chẳng hề tiêu hao lại có cảm giác tăng tiến vượt bậc. Minh Thiên ngạc nhiên quá đỗi, trực giác cho hắn biết nhất định vườn đào này có cổ quái, trước mắt cứ theo thiếu nữ này mọi chuyện tùy cơ định liệu.
- Liễu mi như yên: mày liễu như khói
Mi mục như họa: ánh mắt lông mày như trong tranh
Đào hoa ngọc diện: mặt đẹp như hoa đào
Băng cơ ngọc cốt: da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook