Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 53: Kẻ tình nghi

Tiếng thét chói tai phát ra từ toilet, Lam Lạc nghe thấy cũng cảm giác có chuyện xảy ra, vội vàng chạy tới đó.

Ở đó chỉ có một nam một nữ huyết tộc quần áo không chỉnh tề, cô gái kia còn xấu hổ chỉnh lại quần áo đầu tóc.

Lam Lạc bó tay, thì ra chỉ là một cặp tình nhân yêu đương vụng trộm, nhưng mà yêu đương vụng trộm chẳng phải đặt tiêu chí lặng lẽ lên hàng đầu sao, kêu con khỉ khô gì?

Đang nghi hoặc, chợt nghe giọng của Eide từ phía sau, “Có mùi máu.”

Hai huyết tộc kia chỉ chỉ ra chỗ rửa tay.

Lam Lạc bước ra xem… Ngoài đó có một huyết tộc nằm trên mặt đất, ngực bị xé rách, máu văng tung tóe.

Triển Dực bọn họ lúc này cũng chạy tới.

Lam Lạc lại gần nhìn kỹ, nhíu mày… Tim bị bóp nát, hắc huyết kia đã chết.

Mọi người nhìn nhau — Im hơi lặng tiếng giết chết một hắc huyết tộc?

Chuyện này truyền ra ngoài, rất nhanh gây ra hỗn loạn, mọi người trong phòng đều hoảng sợ, ai lại có thể dễ dàng giết chết một hắc huyết tộc? Tuy rằng người chết là một hắc huyết còn trẻ thấp kém, nhưng lại bị giết trong WC, thần không biết quỷ không hay, thật sự rất khủng bố.

Lam Lạc xoay đầu hỏi bên ngoài, “Có ai biết hắn là ai không?!”

Triển Dực tựa vào cửa nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày — Hắn biết người này, lúc nãy đi vệ sinh với Thương Du, đây chính là một trong hai tên huyết tộc xuất hiện sau khi họ bước vào.

Quả nhiên, tên đi cùng hắn lúc nãy cũng vọt vào, vừa nhìn thấy thi thể liền chấn kinh kêu lên. Trải qua điều tra, hắc huyết tộc này nằm trong những người giúp đỡ trung tâm an toàn, nhị công tử của gia tộc Camille. Còn là một hắc huyết trẻ tuổi, ngày thường cũng chẳng làm gì, chỉ biết ăn chơi trác táng. Hôm nay đi cùng mẹ tới tham gia bữa tiệc.

Vị phu nhân Camille, mẹ của hắn cũng không phải hắc huyết bình thường, bà đã gần bốn trăm tuổi. Gia tộc Camille rất hùng hậu, tuy rằng không thuộc hàng lão quý tộc nhưng cũng là người đại diện cho quý tộc mới phát.

Nội bộ huyết tộc cũng có sự cạnh tranh rất khốc liệt. Tuy rằng huyết tộc dựa theo huyết thống để sắp xếp thứ hạng, nhưng lão quý tộc và tân quý tộc vẫn tồn tại mâu thuẫn. Nói trắng ra là, lão quý tộc nắm giữ quyền lực, tân quý tộc thì có tài lực, cả hai bên nhất định sẽ có cạnh tranh.

Phu nhân Camille chạy tới trước của toilet, vừa nhìn thấy thi thể con mình liền kêu thảm, chạy vào hét, “Eric! Con ơi!”

Lam Lạc khoát tay với vài cảnh viên ở bên ngoài, ý bảo sơ tán mọi người đừng để quá nhiều người đứng ở đây.

Khải cũng bước vào, nhíu mày nhìn Lam Lạc.

Lam Lạc hỏi phu nhân Camille, “Con của cô có kẻ thù nào không?”

Phu nhân Camille phẫn nộ đến mức hai mắt đều chuyển sang màu đỏ, đứng dậy căm tức nhìn Lam Lạc, “Cho dù có kẻ thù thì cớ gì lại phải giết trong trung tâm?! Ở đây đều là cảnh sát, chẳng phải là nơi an toàn nhất thế giời à?!”

Lam Lạc nhìn trời.

“Samir, chẳng phải lúc nãy cậu ở chung với Eric sao?” Phu nhân Camille xoay đầu hỏi tên huyết tộc vừa rồi chạy vào.

Tên huyết tộc kia chính là người đi chung với Eric vào WC, lúc nhìn thấy Triển Dực thì sợ tới mức chạy vọt vào trong không dám hó hé. Người đó là tam thiếu gia của gia tộc Slavic, cũng là thế hệ thứ hai của tân quý tộc.

Samir cũng không biết phải làm sao, “Chúng tôi… chúng tôi đâu có làm gì đâu a.”

“Lúc nãy cậu có thấy hắn đi toilet không?” Lam Lạc kéo Samir qua một bên, để tránh cho hắn không bị cơn thịnh nộ của phu nhân Camille làm cho sợ choáng váng.

Samir ổn định lại cảm xúc, chợt nhìn thấy Triển Dực đứng ở bên kia.

Lam Lạc chú ý thấy biểu tình của hắn thay đổi khi nhìn Triển Dực, khẽ nhíu mày.

Phu nhân Camille cũng có để ý… Thật ra khi vừa nghe tin một hắc huyết tộc bị giết, toàn bộ khách khứa ở đây đều nghi ngờ Triển Dực đầu tiên.

Trong huyết tộc, khả năng tự giết lẫn nhau là cực nhỏ, bởi vì sát hại bản tộc sẽ phải chịu tội rất nặng, hơn nữa với sức chiến đấu của một hắc huyết tộc bình thường, dù cho là nhị thế tổ gầy yếu, thì những hắc huyết tộc khác cũng rất khó giết hắn êm xui mà không có ai phát hiện! Cho nên, trong những người ở đây có thể làm được chỉ có Triển Dực. Đương nhiên… còn có Bạch Vũ.

“Nói mau!” Phu nhân Camille túm Samir quát.

Samir chỉ vào người Triển Dực, “Lúc chúng tôi bước vào có nhìn thấy hắn. Eric muốn ăn chút phương đường, tôi sợ mình sẽ rước lấy phiền phức nên đã ra ngoài trước.”

Bạch Vũ đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, khó hiểu hỏi, “Phương đường là cái gì?”

“Giống như phương đường hoa hồng, là mê dược của huyết tộc.” Tiếu đứng bên kia giải thích với Bạch Vũ, “Có rất nhiều loại, hắc huyết cấp cao không nghiện mấy thứ này, có thể dựa theo mùi trái cây yêu thích làm ra, thể nghiệm kích thích. Tuy rằng không phải thuốc cấm, nhưng loại thuốc này cũng rất nguy hiểm, bởi vì khi ăn vào, huyết tộc rất dễ dàng không thể khống chế bản thân mà đi hại người.”

Bạch Vũ gật đầu, quả nhiên chơi thuốc là kỹ năng của đám nhị thế tổ phá cửa à, mặc kệ là huyết tộc hay là con người a, đều như nhau cả thôi.

Lam Lạc liếc mắt nhìn, huyết tộc xung quanh đây đều dùng ánh mắt không tốt nhìn Triển Dực, hắn biết đại sự không ổn rồi.

Phu nhân Camille dùng thanh âm lạnh như băng hỏi Samir, “Nói cách khác, trước khi Eric chết, ở cùng với nó chỉ có một mình Triển Dực?”

Samir gật đầu, “Chắc là vậy…”

Nhưng Samir còn chưa nói xong, phu nhân Camille đã nhe răng giơ vuốt nhào về phía Triển Dực, “Triển Dực!”

Đốt mặt với vị phu nhân Camille nhe nanh đang xông tới, Triển Dực vẫn đứng im không nhúc nhích.

Ngay lúc phu nhân huyết tộc điên cuồng kia nhào tới trước mặt Triển Dực, bỗng nhiên có một người giơ tay giữ cổ tay bà lại.

Phu nhân Camille theo quán tính nhào về phía trước, mái tóc dài nhuộm đỏ rối tung, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tái nhợt nổi lên đầy mạch máu, hai mắt sung huyết, răng nanh cũng chuyển thành màu đỏ. Đây chính là điềm báo huyết tộc đang mất khống chế! Bình thường nếu muốn cản lại thì phải cần một sức mạnh mang tính áp đảo và tuyệt đối.

Triển Dực nhìn người che trước mặt mình đang giữ cổ tay phu nhân Camille… Người kia chỉ cao tới ngực hắn.

Mái tóc vàng xoăn dài tới eo, lễ phục màu đen ôm lấy thân người, làn da trắng mịn giống như một cô gái chừng mười mấy tuổi. Ngũ quan tinh xảo tới mức khủng hoảng, chỉ tiếc trong mắt Triển Dực… Cho dù người kia có bao nhiêu đẹp đẽ thì cũng không thể che được cặp đồng tử màu đen già nua.

Elena đứng trước mặt Triển Dực, một tay giữ cổ tay phu nhân Camille, hơi cong khóe miệng, nở nụ cười ngọt ngào.

Lam Lạc bọn họ cũng vừa lúc nhào tới giữ chặt phu nhân Camille, mọi người đều thấy cánh tay của bà có màu đen cháy xém, đương nhiên nó đang trong tình trạng khôi phục lại bình thường.

Elena lấy ra hộp phấn trang điểm mang phong cách cổ điển, mở hộp ra, vô tình chậm phấn lên mặt, lắc đầu “Chậc chậc” hai tiếng, “Camille, Tiểu Camille, mi vẫn luôn dễ dàng bị chọc giận.”

Nghe một cô gái gọi một vị phu nhân là “Tiểu Camille” thật sự rất khó nghe.

“Tránh ra Elena!” Phu nhân Camille hung tợn trừng mắt nhìn Elena, “Hôm nay tôi phải giết chết tên tạp chủng này!”

Triển Dực hơi nhướn mày.

Elena lắc đầu nói, “Dực Dực sẽ không đi giết huyết tộc ở đây.”

“Chứng minh thế nào?” Camille hỏi, “Cô đương nhiên phải che chở cho người nhà rồi.”

Elena xoay đầu nhìn Triển Dực.

Triển Dực nhướn mày, hiển nhiên chẳng để sinh mạng của huyết tộc vào mắt.

Sắc mặt của phu nhân Camille càng thêm khó coi.

Lúc này chợt nghe có người lên tiếng, “Tôi có thể làm chứng cho Triển Dực.”

Người nói chính là Thương Du.

Elena đánh giá hắn một chút, “Nga ~ con người.”

Thương Du có quen biết Eide nhưng chưa gặp Elena bao giờ, mặc dù Elena là người đứng đầu gia tộc nhưng bà rất ít khi xuất hiện trong các bữa tiệc làm ăn.

Thương Du vội vàng giải thích với phu nhân Camille, “Vừa rồi là tôi nhờ Triển Dực đi vệ sinh với tôi, lúc tôi vừa bước ra thì thấy hai người bọn họ bước vào, sau đó tôi luôn ở cùng với Triển Dực, hắn không hề rời khỏi tầm mắt của tôi… Lần cuối cùng tôi nhìn thấy huyết tộc kia, hắn vẫn còn sống bước vào gian phòng vệ sinh.”

Mọi người vươn tay sờ sờ cằm.

Khải lên tiếng nói, “Máu văng tung tóe khắp nơi nhưng Triển Dực từ lúc bắt đầu vẫn luôn mặc bộ đồ này.”

Mọi người đều thấy áo khoác, cổ tay áo lẫn sơmi của Triển Dực đều vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, đúng là không có dấu vết của máu.

Mặt khác, có không ít huyết tộc ở đây quen biết Eric. Vị thiếu gia này là một người có lá gan rất rất nhỏ, khi nhìn thấy Triển Dực phỏng chừng sẽ đi đường vòng. Tuy rằng Triển Dực rất ghét huyết tộc nhưng hắn là người chấp pháp, Andrea chọc hắn cũng chỉ bị ném xuống lầu mà thôi. Triển Dực đã từng đánh rất nhiều huyết tộc, nhưng tất cả đều là tội phạm hoặc những tên tày trời dám chọc hắn, hắn thật sự chưa từng giết một huyết tộc nào vô cớ.

“Hắn có thể thay quần áo!” Phu nhân Camille vẫn còn bất bình.

“Tôi có thể làm chứng!” Thương Du cường điệu.

“Cậu và hắn đều là con người!” Phu nhân Camille lại lộ ra vẻ hung tợn, Thương Du sợ tới mức lùi ra sau.

“Đủ rồi!” Lam Lạc cản lại, hỏi Samir mặt mày xanh mét, “Hắn nói có đúng không? Cậu có gặp hắn không?”

Samir gật đầu, “Người này đúng là có đi chung với Triển Dực.”

“Mọi người bình tĩnh một chút.” Mục Tát phụ trách khám nghiệm đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, nói với mọi người, “Hắn đang nắm trái tim mình.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Lam Lạc cũng nhíu mày, bước tới xem.

Quả nhiên, trong tay trái Eric có một thứ có hình dáng như trái tim, nó đã gần như biến thành tro.

Mọi người nhíu mày.

“Nga?” Tiếu vuốt cằm, “Thì ra là tự moi tim mình.”

Mục Tát lục túi áo Eric, tìm được một chiếc hộp sắt. Mở ra xem, bên trong có mấy viên thuốc được gọi là “phương đường”, có hình vuông giống như những viên thuốc bình thường, rất nhiều màu.

Phu nhân Camille nhíu mày.

Lam Lạc hỏi Samir, “Đây là thuốc gì?”

Samir lắc đầu nói, “Tôi không biết, lúc nãy Eric nói với tôi hắn có thứ tốt, là hàng mới.”

“Có thể do vấn đề của thuốc không?” Mục Tát nói, “Gần đây trên thị trường có không ít thuốc mới, có thể sau khi ăn đã sinh ra ảo giác, làm cho hắn mất đi khống chế.”

“Đem về kiểm nghiệm đi.” Lam Lạc bảo Mục Tát mang thi thể về kiểm nghiệm.

Mục Tát vừa định đi, chợt nghe phu nhân Camille lên tiếng, “Triển Dực không được đi!”

Tất cả cùng xoay đầu nhìn bà.

Phu nhân Camille lạnh lùng liếc nhìn Triển Dực, “Hắn là kẻ tình nghi số một! Trước khi điều tra rõ, hắn phải bị tạm giam, mang xiềng xích! Tuyệt đối không được tham gia điều tra!”

Khải nhíu mày, vừa định giúp Triển Dực nói vài câu thì phát hiện Lam Lạc trừng mắt nhìn mình.

Khải bây giờ mới để ý, những hắc huyết có cấp bậc thấp hơn đều đã đi hết, xung quanh chỉ còn những hắc huyết cấp cao, cũng đều là trưởng lão, hiển nhiên — Trước khi Triển Dực xóa bỏ được mọi tình nghi, bọn họ sẽ không cho phép Triển Dực tham gia điều tra.

Lam Lạc nhìn Eide.

Eide thở dài, “Chỉ có thể làm vậy thôi.”

Mọi người lại nhìn Triển Dực.

Triển Dực thật ra không sao cả, chỉ nhướn mày.

Elena cũng gật đầu.



Bạn đang �

Không Thiền lúc này có chút khó hiểu xoay đầu nhìn Bạch Vũ nãy giờ vẫn không nói tiếng nào.

Tiếu cũng không nhịn được, hỏi Bạch Vũ, “Sao anh không phản đối?”

Bạch Vũ vẫn không tỏ thái độ gì.

Không Thiền và Tiếu nghi hoặc cùng xoay đầu nhìn Bạch Vũ, chỉ thấy hắn đang hưng phấn bưng mặt, nhỏ giọng lầm bầm, “Muốn dùng xiềng xích treo Dực Dực lên? Còn giam trong phòng? Ố hố, chơi trò mật thất xiềng xích? Tôi thích nha!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương