Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 46: Chó săn

“Cốc cốc cốc”

Sau ba tiếng gõ cửa, bên trong liền truyền ra một giọng nói nhu hòa, “Mời vào.”

Triển Dực đẩy cửa ra, bước vào văn phòng trường.

Trong phòng làm việc thoang thoảng mùi thuốc lá.

Có một người đàn ông trung niên mặc áo sơmi trắng, tây trang vàng nhạt đang ngồi xử lý một vài văn kiện, trong tay cầm điếu thuốc mô phỏng. Loại này đã sớm thay thế thuốc lá thật, nó có thể giúp đầu óc thư giãn, đương nhiên, ngoại trừ chất nicotine ra.

Người nọ ngẩng đầu, vươn tay đẩy kính Monocle (Loại kính một mắt).

Triển Dực đánh giá ông ta một chút — Người này có một con mắt màu đỏ, một con mắt màu nâu, kính Monocle được đeo bên mắt nâu, mắt đỏ không đeo gì.

Bạch Vũ nhìn Triển Dực — Là một hỗn huyết.

Triển Dực bất động thanh sắc nhưng người kia đã đứng lên, vóc dáng cân đối, nhã nhặn nho nhã.

“Xin chào, tôi là Carson.” Người nọ vươn tay muốn bắt tay Triển Dực, vừa nhân cơ hội nhìn màu mắt của hắn.

Triển Dực kéo ghế ra ngồi xuống, vẫn không lên tiếng, Carson lại có vẻ câu nệ, thấp giọng nói, “Nghe nói có hắc huyết tới làm bác sĩ, tôi cũng thấy hoảng sợ.”

Triển Dực nhìn hắn, tận lực bắt chước theo vẻ cao ngạo lạnh lùng của hắc huyết trong tưởng tượng, “Hẳn là đã có người nói với ông là tôi tới đây để điều tra.”

“Tôi biết.” Carson gật đầu, lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo ra, “Đây là tư liệu của tất cả học sinh trong trường, còn có vài giáo viên…”

Triển Dực cầm tài liệu, “Phòng làm việc của tôi ở đâu?”

“Ở tòa nhà bên kia.”

Carson bước tới cửa sổ, mở ra, chỉ tòa nhà màu trắng cách đó không xa, “Đó là khu trung tâm, tổng cộng có ba tầng, tầng một là khu vực của giáo viên, tầng hai là của hội học sinh, tầng ba là phòng y tế.”

“Hội học sinh?” Bạch Vũ cảm thấy rất mới mẻ, “Mở hội nghị gì à?”

Triển Dực liếc mắt nhìn Bạch Vũ — Có cần thiết phải để lộ cái tính ham cái mới của anh không?

“Ha hả, con người không giống như huyết tộc có cấp bậc rõ ràng, cho nên cần phải chọn ra thủ lĩnh, đây là tập tục lựa chọn ra người mạnh nhất lên làm lãnh đạo, trong nhân gian vẫn luôn lưu truyền, trong các trường học sẽ luôn có một nhóm học sinh có năng lực kêu gọi.”

“Năng lực kêu gọi?” Triển Dực bắt đầu có chút hứng thú.

“Trong trường sẽ có vài học sinh rất xuất sắc, hoặc tính cách đặc biệt hơn người khác.” Carson nói xong, đưa thêm một danh sách cho Triển Dực, “Cũng là đối tượng chú ý của giám thị.”

Triển Dực cầm lấy xem, quả nhiên, mấy tên học sinh bị nghi ngờ đều có trong danh sách.

Triển Dực đứng dậy, Carson đưa hai người ra ngoài, cũng tỏ vẻ nếu có gì cần thì cứ tới tìm hắn.

Chờ hai người đã ra khỏi dãy văn phòng, Bạch Vũ liền hỏi Triển Dực, “Người đó là ai vậy?”

“Con người và hỗn huyết trong mắt huyết tộc bình thường chỉ có hai loại thân phận.” Triển Dực thuận miệng đáp, “Một là chó săn, hai là chó hoang. Người vừa rồi xem ra chỉ là tay sai bình thường.”

Vừa ra khỏi tòa nhà, ánh nắng ngoài kia liền có chút chói mắt. Triển Dực khẽ nhíu mày, “Đeo kính áp tròng đúng là không thoải mái tí nào.”

Bạch Vũ nheo mắt lại, nhìn hắn cười, “Cậu giả trang thành hắc huyết chẳng giống chút nào.”

Triển Dực liếc mắt nhìn, “Sao lại không giống?”

“Cậu không có mùi của hắc huyết.”

Triển Dực đáp, “Con người căn bản không thể nhận ra, chẳng sao hết.”

“Còn nữa, hắc huyết không dễ thương như cậu ~” Bạch Vũ bổ sung thêm một câu.

Triển Dực thật ra không hề giận mà lại còn có vẻ tiếp thụ.

Hai người rất nhanh đã tới trước tòa nhà màu trắng bên kia, đây là khu trung tâm cho nên học sinh ra vào rất nhiều.

Triển Dực lập tức bước về phía cửa chính, vừa lúc có người đẩy cửa ra.

Người bước ra ngoài là một thanh niên tóc vàng, hắn liếc mắt nhìn Triển Dực, ngẩn người.

Triển Dực cũng không để ý, xoay người vào trong, lướt qua người thanh niên kia.

Bạch Vũ nhìn tên thanh niên, là con người — Vẻ ngoài rất trẻ, rất xuất chúng.

Triển Dực hướng lên phòng y tế ở lầu ba, Bạch Vũ đi theo phía sau chọt chọt lưng hắn, “Dực Dực, có mùi của quỷ đỏ.”

Triển Dực dừng bước, xoay đầu nhìn, “Ở đâu?”

“Cái tên đầu vàng ở ngoài đó.” Bạch Vũ xoay đầu lại.

Triển Dực nhìn tên đầu vàng đang chạy đi dưới ánh nắng, “Tên đó là quỷ đỏ?”

“Không phải, nhưng trên người hắn có mùi đó!” Bạch Vũ nhắc nhở, “Hẳn là gần đây hắn có tiếp xúc với quỷ đỏ, còn là tiếp xúc tương đối thân mật.”

Triển Dực ghét bỏ nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ cười tủm tỉm, khoác vai Triển Dực, “Cái này cũng tính là tiếp xúc thân mật đó nha ~”

Triển Dực cảnh cáo nhìn hắn.

Bạch Vũ ngoan ngoãn buông tay.

Triển Dực bước nhanh lên lầu, có điều hai người bọn họ đã gây ra không ít sự chú ý. Tầng này là tầng của giáo viên, Triển Dực quan sát biểu tình của bọn họ, có thể chia làm hai loại, một loại là bình tĩnh, lúc nhìn hắn mang theo nét ghét bỏ. Loại còn lại thì kích động, nhưng trong mắt thì tràn ngập bất mãn và thù hận, chỉ tiếc là không dám nói gì.

“Cảm giác không quá thân thiết.” Bạch Vũ nói nhỏ.

“Tốt lắm chứ.” Triển Dực cảm thấy rất vừa lòng, “Thái độ của con người với huyết tộc phải là thế này.”

“Bây giờ cậu cải trang thành huyết tộc, không sợ người ta chơi trò ám toán cậu à?” Bạch Vũ nhắc nhở hắn.

“Vậy thì càng tốt, tôi đỡ phải đi tìm!” Triển Dực mở cửa phòng y tế, bên trong là một mảng trắng tinh. Triển Dực vừa nhìn thấy liền nhíu mày, “Trắng tới ngớ ngẩn!”

Bạch Vũ bất mãn tự chỉ vào mình, ý nói — Người ta cũng trắng mà!

Triển Dực đẩy đầu hắn ra, bước tới bàn làm việc, vươn tay chuẩn bị mở ngăn kéo.

Ngay lúc ngón tay vừa chạm vào ngăn kéo, hắn liền dừng lại.

Bạch Vũ bước tới, chỉ thấy Triển Dực khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm cái bàn.

“Sao thế?” Bạch Vũ hỏi.

“Không.”

Trầm mặc một hồi, Triển Dực vươn tay mở ngăn kéo ra… Bên trong đồng thời có một con gì đó màu đen thân dài nhảy vọt ra ngoài chạy trốn.

Con vật kia có tốc độ rất nhanh, lao về phía Triển Dực, ngay cả chớp mắt Triển Dực cũng chưa làm, một tay liền bắt được nó, tay kia tùy tiện lấy nhiệt kế ở trên bàn…

“Phập” một tiếng.

Triển Dực đâm nhiệt kế vào thân con vật kia, ghim nó xuống mặt bàn.

Sau đó Triển Dực thả tay ra, bước ra nấp sau cánh cửa.

Bạch Vũ cúi đầu nhìn, trên bàn là một con sâu lớn màu đen đang không ngừng giãy dụa. Con sâu này có vẻ ngoài cực kì quái dị, cả người đen thui, ở đỉnh đầu có răng nanh sắc bén, không có mắt. Nó bị chiếc nhiệt kế ghim vào mặt bàn, nhưng lại không hề chảy máu.

Bạch Vũ cầm cây bút bi chọt chọt nó.

Con sâu tựa hồ không có phản ứng gì, hơn nữa hắn lại có cảm giác — Thật ra không có mềm như trong suy nghĩ.

Bạch Vũ tìm dao phẫu thuật, sau đó bắt đầu mổ con sâu.

Bên trong con sâu là xương cốt được làm bằng kim loại.

Bạch Vũ nhíu mày — Đại khái lại là một món đồ chơi mô phỏng nào đó. Thật ra nghĩ lại cũng có thể hiểu được, búp bê còn có thể làm được huống chi là con sâu này.

Lúc này, Triển Dực đột nhiên cầm nắm cửa mở ra.

“Rầm” một tiếng, có vài học sinh ngã xuống đất.

Mấy người kia hiển nhiên là nấp ở ngoài cửa nghe lén, cửa đột nhiên mở ra không chút phòng bị, thế là cả đám đều té dập mặt.

Triển Dực cúi đầu nhìn thoáng qua, có ba học sinh, hai nam một nữ.

Hai nam sinh đó Triển Dực có biết, chính là cặp song sinh vừa gặp lúc nãy, mà nữ sinh kia thì chính là con bé tóc ngắn đầu đỏ, nhai kẹo cao su.

Triển Dực nhìn nhìn bọn họ, “Có chuyện gì không?”

Ba người nhìn thấy con sâu bị ghim trên bàn, theo bản năng nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Triển Dực.

Triển Dực chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn ba người.

Ba người rất muốn đứng dậy bỏ trốn, nhưng Triển Dực đã vươn tay nắm một tên kéo về phía bàn mổ, “Hình như có bệnh, vào đây để tôi mổ ra xem thử.”

“A!!”

Nam sinh kia lập tức la làng, anh em của hắn liền nhào tới cứu.

Nữ sinh thì đứng ở ngoài la to, “Cứu người! Bác sĩ muốn giết người!”

Rất nhanh, mọi người liền chạy tới bu trước cửa.

Ở tầng này hầu hết đều là giáo viên, hơn nữa còn là con người…

Những giáo viên này cơ bản đều có thù hận với huyết tộc, chỉ là tuy giận nhưng không dám nói mà thôi. Tình huống mà bọn họ đang thấy bây giờ chính là một nam sinh bị ném lên bàn mổ, Triển Dực đang loay hoay tìm dụng cụ trong hộp sắt, nhìn rất giống muốn giải phẫu sống.

“Dừng tay!”

Lúc này có một ông lão chạy vào, có vẻ muốn ngăn cản hành vi hành hung của Triển Dực.

Ông lão vừa chạy tới trước mặt Triển Dực, chưa mở miệng nói gì đã bị hắn nắm áo đưa lên cao.

“Thầy điên rồi!” Nữ sinh lập tức chạy tới cản, “Thầy ấy là giáo viên…”

Triển Dực bỗng nhiên cúi đầu nhìn nữ sinh, tròng mắt màu đen lộ ra vẻ tĩnh mịch lạnh lùng sâu thẳm.

Nữ sinh sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.

Triển Dực quơ quơ ông lão trên tay, lạnh lùng nói, “Giáo viên? Chẳng phải cũng chỉ là con người, cấp bậc thấp bé hơn ta sao?”

Nói xong liền vung tay ném ông lão đi.

Ông lão kia thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, bị Triển Dực ném đi thiếu chút nữa là toi mạng già… Cũng may là có vài giáo viên trẻ tuổi chạy lại kịp, đỡ lấy ông, ông mới không ngã xuống đất.

“Thầy có phải là người không vậy!” Nam sinh nằm trên bàn đứng dậy, chỉ vào Triển Dực, “Ngay cả ông già mà cũng không tha…”

“Ta đương nhiên đâu phải người.” Triển Dực buồn cười nhìn hắn, “Chẳng phải đã nói con người có cấp bậc thấp bé hơn ta rồi sao?”

“Sâu là do tôi thả!” Nữ sinh đứng lên vỗ ngực, “Muốn mổ muốn phân gì thì cứ làm!”

Cặp song sinh lập tức cản nữ sinh lại.

Triển Dực nhìn nhìn mọi người, xoay người, vươn tay cầm con sâu đang ngọ nguậy ném ra ngoài, “Cái này xem như là lễ gặp mặt, con người sẽ có tự giác mình là động vật cấp thấp, khi về nhớ đóng cửa, chừng nào có bệnh thì tới đây tôi trị.”

Trên mặt Triển Dực không mang biểu tình gì, nhưng trên môi thì nở nụ cười tươi, mà nụ cười đó lại vô cùng ác ôn, vô cùng vô liêm sỉ.

Mấy giáo viên với ba học sinh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể giúp đỡ ông thầy già với nam sinh kia lui ra ngoài.

Chờ cánh cửa đã khép lại, Triển Dực liền lấy cái gương, tháo kính áp tròng ra, “Khó chịu muốn chết!”

“Dực Dực?” Bạch Vũ đút hai tay vào túi, vẻ mặt buồn bực nhìn Triển Dực, “Vừa rồi cậu có ý…”

“Có giống không?” Triển Dực nheo mắt lại, vẻ sung sướng hiện lên trên mặt mà khó khi nào thấy được.

“Giống cái gì?” Bạch Vũ hỏi.

“Hắc huyết chứ gì.” Triển Dực đắc ý, “Chẳng phải hắc huyết đều sẽ rất ‘nhân từ’ như vậy à?”

Bạch Vũ dở khóc dở cười, “Cậu như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của không ít hắc huyết đó.”

Triển Dực mặc kệ, đứng dậy tìm nước uống.

“Cậu cố ý chọc giận mấy giáo viên đó hả?” Bạch Vũ tiếp tục làm cái đuôi đi theo Triển Dực.

“Chẳng phải anh vừa mới nói trên người giáo viên kia có mùi của quỷ đỏ à?” Triển Dực thấp giọng nói, “Nếu nhắm vào giáo viên thì đối phương hẳn sẽ có hành động.”

“Ý cậu là quỷ đỏ sẽ tới gây phiền phức cho cậu?” Bạch Vũ sờ cằm, “Dụ rắn ra khỏi hang à?”

“Không nhất định là sẽ nhắm vào tôi.” Triển Dực nói xong, móc điện thoại ra, “Tới hết chưa?”

“Sắp mọc rễ luôn rồi!” Ở đầu dây bên kia là thanh âm của Tiếu và Không Thiền, “Chúng tôi phải làm gì?”

“Theo dõi mấy người này cho tôi, đợi một lát tôi gửi tư liệu sang.” Triển Dực lấy ra xấp tài liệu, tìm một hồi cũng ra tư liệu của cặp song sinh và nữ sinh kia, hắn chụp lại sau đó gửi cho Tiếu và Không Thiền.

“Cốc cốc cốc…”

Ngoài cửa lúc này lại có người gõ cửa.

Triển Dực nhíu mày, tâm không cam lòng không nguyện đeo lại kính áp tròng, nói, “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, có một thanh niên tóc vàng bước vào.

Khi Triển Dực nhìn thấy hắn, theo bản năng xoay đầu nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ cũng có chút bất ngờ, chính là người khi nãy chạm mặt dưới cổng, trên người có mùi của quỷ đỏ.

Thanh niên kia bước vào trong, lên tiếng, “Tôi là…”

Triển Dực giơ ngón tay chặn lại, cắt ngang hắn, “Con người đều giống như nhau.”

Người kia nhíu mày, tựa hồ có chút khó hiểu.

“Chỉ có một điểm khác nhau duy nhất.” Triển Dực nâng cằm, một tay xoay nhiệt kế, “Cậu là chó săn hay là chó hoang?”

Bạch Vũ có chút khâm phục nhìn Triển Dực — Trong cảm nhận của người này, hắc huyết tộc chẳng khác nào một tên ôn thần ác bá, Khải thật sự sống không dễ dàng mà…

Lúc này ở tổng bộ, Khải đột nhiên hắt xì một cái.

Mục Tát cầm ly máu kinh ngạc nhìn hắn, “Đừng nói là bị lây bệnh của con người rồi nha? Tới đây, để tôi khám cho… Ái da!”

Mục Tát còn chưa xáp tới đã bị Khải ấn xuống ghế, tiếp tục xem tài liệu.

Người kia đứng trước cửa, sau khi nhìn Triển Dực một hồi, lát sau hắn cũng bình tĩnh mở miệng, “Chó săn.”

Triển Dực nhếch môi, vừa lòng gật đầu, “Rất tốt.” Sau đó nhẹ nhàng dùng nhiệt kế ngoắc hắn, ý bảo — Vào đi.

Người nọ xoay người lại đóng cửa.

Bạch Vũ lập tức liếc nhìn Triển Dực, lộ ra vẻ khó hiểu — Cậu chuẩn bị từ khi nào thế?

Triển Dực chỉ chỉ vào mắt mình, bĩu môi với hắn — Nhìn mắt hắn đó! Chính là nơi để nhận ra hắn đã tiếp xúc với quỷ đỏ hay chưa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương