Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 16: Âm mưu

Khiêu khích của Ryan cũng không làm Triển Dực để vào mắt, có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên, Bạch Vũ lại có thể hiểu rõ quan hệ giữa các thành viên trong gia đình của gia tộc quỷ hút máu, anh em yêu thương nhau là chuyện rất hiếm thấy, căn bản chỉ có phục tùng thôi. Nói ví dụ như em trai sẽ nghe lời anh mình, mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng theo bản năng trong huyết dịch, không có cách nào kháng cự. Cái này thật ra cũng chỉ là dấu hiệu tiến hóa của huyết tộc, lúc đầu cũng không huynh đệ tương tàn như loài người.

Nhưng loại quan hệ giống như Triển Dực không chịu sự khống chế của máu mủ ruột thịt thì lại khác. Những anh em trong huyết tộc sẽ thi triển tất cả những trò chơi âm mưu ác độc lên người hắn. Quan hệ giữa huyết tộc rất đặc biệt, hơn nữa năng lực của hắc kiếp lại có thể làm cho hắc huyết hoảng sợ, dĩ nhiên, năng lực cùng giá trị chân chính của hắc kiếp… đoán chừng cũng không ai biết, cái này cũng chính là điều kiện đảm bảo an toàn cho Triển Dực, đó cũng là một chuyện tốt.

Triển Dực về đến nhà liền khôi phục bộ dáng lười biếng, nằm xuống ghế sô pha, mắt mơ màng buồn ngủ.

Bạch Vũ cầm một lon nước, tiến tới bên cạnh Triển Dực, cúi đầu nhìn hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, vươn tay sờ tóc hắn.

Triển Dực mở mắt ra, nhìn thẳng mặt Bạch Vũ.

Bạch Vũ một tay cầm lon nước, một tay chống lưng ghế sô pha, con ngươi màu tím nhìn thẳng đôi mắt màu băng lam.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Triển Dực hơi nhíu mày, vươn tay, nhẹ nhàng giữ mặt Bạch Vũ, thuận tiện kéo lại gần, nhìn kỹ đôi mắt hắn.

“Làm gì vậy?” Bạch Vũ cảm thấy khoảng cách tương đối gần, rất tiện để hôn môi.

“Nhìn mắt anh.” Triển Dực cảm thấy rất thú vị, “Tôi nghe nói trong mắt của huyết tộc có ghi lại lịch sử, nhưng mấy trăm năm trước bỗng nhiên đứt đoạn, có rất nhiều huyết tộc đã mất đi năng lực này, nhưng anh thì chắc vẫn còn giữ đi?”

“Vậy cậu nhìn kỹ một chút đi.” Bạch Vũ nhích lại gần, “Thấy cái gì?”

Triển Dực lắc đầu, con ngươi kia chỉ có trống rỗng, trong suốt lại ấm áp, một chút cũng không nhìn ra dấu tích lịch sử, ngược lại còn nhìn thấy một chút ưu tư.

Triển Dực phát hiện ra trong đôi mắt của Bạch Vũ có những cảm xúc không giống nhau, lúc bắt đầu là tò mò, sau đó là kinh ngạc, rồi đến một loại thương tiếc cùng đồng tình mơ hồ, cuối cùng dần dần bình tĩnh trở lại.

Triển Dực cau mày.

Bạch Vũ đột nhiên vươn tay, chạm vào hốc mắt của Triển Dực, động tác này làm Triển Dực kinh ngạc.

Bạch Vũ mỉm cười, “Thật ra năng lực này vẫn còn, chỉ là có rất nhiều huyết tộc không thể học được mà thôi…”

Ngón tay trượt xuống gò má, xẹt qua sóng mũi, Bạch Vũ chậm rãi mở miệng, “Màu xanh da trời rất hợp với cậu… Cô đơn, lại buồn bã. Màu đen cũng rất hợp với cậu, tràn ngập thù hận.”

Triển Dực đưa tay đánh vào ngực Bạch Vũ, hắn đột nhiên có cảm giác bị người ta nhìn thấu, Bạch Vũ tựa hồ trong thời gian ngắn đã nhìn lén quá khứ của hắn.

“Trong truyền thuyết, thật ra huyết tộc có thể thông qua đôi mắt nhìn thấu quá khứ của một người… đôi mắt là một thứ rất thần kỳ, có rất nhiều cảnh tượng sẽ không truyền vào đại não, mà sẽ giữ lại trong đôi mắt, giống như một mật mã. Nhưng mà cậu yên tâm, loại năng lực này đúng là đã xảy ra đứt đoạn, bởi vì không được truyền đi, huyết tộc không biết mật mã, coi như thấy được nhưng không hiểu được.” Thanh âm Bạch Vũ trở nên trầm xuống, “Nói tới nói lui, cậu đúng là rất bất hạnh, có cần tôi an ủi không?”

“Không cần.” Triển Dực lạnh nhạt.

“Cậu cảm thấy, phương pháp nào là tốt nhất để an ủi một người?” Bạch Vũ ngược lại rất nghiêm túc, tựa hồ đang tham khảo một vấn đề, “Thương tâm có thể quên đi nhưng cừu hận thì không thể à?”

Triển Dực không trả lời, cừu hận, hắn cứ một mực giữ thứ này ở trong lòng. Lúc đầu không hiểu cừu hận là gì, khi hiểu ra, lại biến thành một thứ không thể khống chế. Hắn cũng biết, mất lý trí là một chuyện rất đáng sợ, hậu quả thường là chuyện không thể tưởng tượng.

Bạch Vũ quan sát vẻ mặt của Triển Dực, suy nghĩ một lát, mở miệng, “Cái này chắc là cậu sẽ thích…” Vừa nói vừa vươn tay ra sau nhẹ sờ lỗ tai Triển Dực, để hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

Triển Dực nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím nhạt, thấy nó dần dần chuyển sang màu đỏ, tựa như huyết dịch mãnh liệt, cũng giống như hận ý sôi trào, rất nhanh, hắn cảm thấy bản thân như đắm chìm trong biển máu.

Triển Dực như trôi giữa biển đỏ rộng lớn, nước rất ấm, bình lặng. Hắn nghe thấy những thanh âm hỗn loạn: có khóc, có rống giận, cũng có binh khí pháo lửa…

Trước mặt có những hình ảnh không ngừng hiện ra, mỗi một cảnh đều là thảm kịch. Triển Dực nghĩ, đây có phải là lịch sử do bạch huyết tộc dùng đôi mắt ghi chép lại? Thời gian, luôn đi đôi với sinh mạng, thời gian trôi đi, sinh mạng kết thúc. Cũng giống như cừu hận, tới cuối cùng vẫn sẽ chìm vào trong biển máu. Sung sướng được báo thù và hối tiếc khi không làm được, cũng sẽ chìm vào lòng biển mênh mông, một ngày nào đó cũng sẽ biến mất. Sóng biển mạnh mẽ ập tới, mỗi tháng mỗi năm, nghiền nát tất cả, một chút trí nhớ cũng không để lại.

Triển Dực ở giữa những hình ảnh thảm thiết trong biển máu quỷ dị, tìm được một sự bình yên khác thường, đó cũng chính là sự giải thoát, đồng thời, hắn nghe được một giọng hát.

Hắn đã từng nghe qua, là giọng hát của Bạch Vũ. Chỉ có bạch huyết tộc mới có, âm điệu cao vô hạn, âm vực có thể chạm tới chân trời, thanh khiết, có thể rửa sạch tâm hồn.

Triển Dực chưa bao giờ có cảm giác bình yên như lúc này, làm hắn có thể quên hết mọi thứ, mặc dù hắn nghe không hiểu nội dung trong bài hát, ngôn ngữ kia cũng không thuộc về nhân loại, nhưng khi nghe được, Triển Dực cảm thấy, đây là lời an ủi cực lớn. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng được ai an ủi, đây là sự giải thoát mà hắn hằng mong ước, những vết thương được vuốt ve, quên đi tất cả.



Khi Triển Dực tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt ra, một mảng đỏ như máu đã sớm không thấy đâu, thay vào đó là một mảng trắng toát.

Triển Dực ngẩng mặt lên, thấy Bạch Vũ đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, còn mình thì nằm trong lòng hắn, hình như đã nằm thế này ngủ cả đêm.

“Hế lô.” Bạch Vũ thấy Triển Dực đã tỉnh, lên tiếng chào hắn, “Cậu ngủ ngoan dễ sợ, không chảy nước miếng cũng không nói mớ.”

Triển Dực ngồi dậy, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, tinh thần cũng tốt… Tựa hồ cảm thấy toàn thân đều trong trạng thái rất tốt, có chút không hiểu nhìn Bạch Vũ, “Anh đã làm gì?”

Bạch Vũ thần bí nháy mắt, làm bộ nói, “Sở trường của người ta là an ủi đó.”

Triển Dực nhớ lại giấc mơ trôi giữa biển đỏ, nhưng lại không thể nhớ được gì, chỉ có khúc hát kia là vô cùng rõ ràng, vừa nhớ tới, liền cảm thấy tâm bình khí hòa.

Bạch Vũ đắc ý, “Hay không?”

Triển Dực không cam tâm hỏi, “Bài đó tên gì vậy?”

Bạch Vũ nâng cằm, “Âm lạc vong linh.”

“Vong linh…”

“Cậu nghĩ như thế này nè.” Bạch Vũ nhấc chân, “Từ khi loài người xuất hiện, đã có bao nhiêu người phải chết rồi? Người bọn họ nhớ nhung, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hận thù ai… Muốn bọn họ an nghỉ, dĩ nhiên phải nghe một bài hát.”

Triển Dực ngồi tại chỗ nhìn Bạch Vũ, “Linh hồn không tồn tại, khoa học đã chứng minh, không có thần, không có quỷ, không có u linh, chỉ có người, huyết tộc cùng các loài sinh vật biến dị mà thôi.”

Bạch Vũ cười, vươn tay đè ngực Triển Dực, “Vậy cậu trả lời cho tôi biết, sao cậu lại cảm thấy thanh thản như vậy?”

Triển Dực nhìn cánh tay của hắn, “Lời hát có ý nghĩa gì?”

“Bí mật ~~~” Bạch Vũ kéo dài thanh âm.

Triển Dực không thèm hỏi nữa, Bạch Vũ có rất nhiều bí mật… Hay là nói, bản thân hắn chính là một bí mật. Tại sao lúc này lại xuất hiện, hết lần này tới lần khác ở cạnh mình?

Tiếng điện thoại kêu một lần nữa phá vỡ trầm mặc, Bạch Vũ cười hì hì hỏi, “Hey! What’s up?”

Khóe miệng Triển Dực khẽ rút, đầu dây bên kia rõ ràng cũng hơi lúng túng, Khải mở miệng, “Dực, có chuyện, trong lễ khai mạc của một siêu thị hôm nay, hệ thống cảnh sát tự động vừa báo phát hiện có quỷ đỏ.”

“Khai mạc siêu thị?” Triển Dực ngẩn người, “Vậy phải có rất nhiều người?”

“Vốn là khai mạc một siêu thị lớn, ước chừng có khoảng mười ngàn người.” Khải nói, “Hệ thống báo động chỉ kêu một lần.”

Triển Dực gật đầu, “Tôi tới ngay, mọi người cẩn thận đừng để quỷ đỏ gây chuyện.”

“Ân.” Khải cúp máy.

Triển Dực đứng lên đi thay quần áo, cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.

“Sao vậy?” Bạch Vũ ngồi lên ghế xoay, ôm lưng ghế trượt trượt tới, lộ ra vẻ mặt ngây thơ.

Triển Dực vừa cài nút áo vừa nói, “Người mang mầm bệnh BN căn bản rất sợ đám đông, cũng sợ ánh sáng, gần giống với bệnh chó dại, theo lý mà nói sẽ không bao giờ tới nơi đông người vào ban ngày ban mặt.”

“Hệ thống báo động của các cậu có khi nào nhầm không?” Bạch Vũ hỏi.

“Cũng đã từng xảy ra.” Triển Dực gật đầu, thay xong quần áo, kiểm tra lại vũ khí, “Nhưng mà rất ít.”

Thấy Triển Dực phải ra ngoài, Bạch Vũ chạy theo, ai ngờ Triển Dực lại đẩy hắn vào nhà, “Anh ở nhà đi, đừng đi gây chuyện.”

“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, Bạch Vũ bất mãn nhíu mày, vừa định làm mặt quỷ, cửa lại mở ra.

Bạch Vũ chưa kịp thu lại, Triển Dực hình như còn quên thứ gì, mở cửa ra nói với hắn, “Lát nữa anh tới chỗ bà ngoại đi, hình như bà cần mua ít đồ.”

“Hả? Ờ.” Bạch Vũ gật đầu, cửa một lần nữa đóng lại.

Bạch Vũ nheo mắt, Dực Dực gần đây khi bận quá sẽ nhờ mình tới chỗ bà ngoại phụ giúp, có thể thấy vị trí của mình trong lòng Dực Dực… đã tới một vị trí không ai có thể sánh được! So với các huyết tộc khác khẳng định cao hơn!

Tâm tình vô cùng tốt, Bạch Vũ đi thay quần áo, thuận tay bật TV lên.

Trên TV, đài nào cũng chiếu tin tức về lễ khai mạc của siêu thị kia, một hình ảnh thoáng qua, động tác đang cài nút của Bạch Vũ dừng lại.

Hắn tìm được hộp điều khiển, kéo hình ảnh lại, dừng lại ngay cảnh kia, kéo ghế ngồi xuống, ôm lưng ghế nhìn chằm chằm.

Cảnh này cũng không có gì lạ, chẳng qua đang làm nghi thức khai mạc, nhân viên đứng trên sân khấu, hò hét mọi người.

Tầm mắt của Bạch Vũ hướng tới một góc không được chú ý.

Ở một khúc cua, có gắn một cái kính lồi… Trong nháy mắt kia có một thân ảnh xuất hiện.

Bạch Vũ nâng cằm nhìn, đó là một cô gái, trẻ đẹp, có thể là một huyết tộc, mặc dù đã nhuộm tóc vàng, trang điểm đậm, nhưng Bạch Vũ xác định, hắn đã từng gặp qua.

Trí nhớ và trí khôn của Bạch Vũ lúc này có thể sử dụng rồi, Bạch Vũ nhớ lại, tối hôm qua, lúc Ryan đến tìm Triển Dực gây phiền phức, hắn xác định đã nhìn thấy người này trong xe của Ryan, vốn là, người đi theo minh tinh cũng không phải chuyện gì kì lạ, chẳng qua đột nhiên xuất hiện ở đó hơn nữa còn trang điểm đậm che thân phận… Lại đột nhiên có quỷ đỏ xuất hiện, tính thêm ân oán của Ryan với Triển Dực, đúng là có chút khả nghi.

Bạch Vũ móc điện thoại ra, bấm số của Mục Tát, cái tên hồng huyết này vô cùng nhiều chuyện, cũng là người cung cấp tin tức cho Triển Dực.

Sau khi kết nối, thanh âm hoạt bát của Mục Tát truyền tới, “Đại vương!”

Bạch Vũ nâng cằm, “Bên cạnh Ryan có phải có một nữ hồng huyết tộc không?”

Mục Tát ngẩn người, “Ryan nổi danh là công tử ăn chơi, bên cạnh có nhiều đàn bà lắm.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Vậy sao.” Bạch Vũ tò mò, “Hôm nay hắn tới siêu thị diễn hả?”

“Không thể nào.” Mục Tát kiên quyết bác bỏ, “Siêu thị kia là của gia tộc Hysen, quan hệ với gia tộc Dracula không tốt lắm, Ryan sao có thể tới diễn cho bọn họ được?”

“Nga…” Bạch Vũ cúp điện thoại, nụ cười vươn bên khóe miệng — Hắn đánh hơi thấy có một âm mưu ở đây.

Giờ sao ta, hắn gõ gõ lưng ghế, sờ cằm tự lẩm bẩm, “Bà ngoại, Dực Dực, bà ngoại, Dực Dực, bà ngoại, Dực Dực…”

Đấu tranh chừng mười giây, Bạch Vũ lấy áo khoác phủ thêm, nghênh ngang bước ra cửa, hướng về phía siêu thị, “Đương nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân quan trọng hơn chớ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương