Huyết Chỉ Đoạt Hồn
Chương 74: Trăng khuyết lại tròn

Lục Siêu Quang chợt hiểu:

- Ôi, chắc là Bội Ngọc bị thương quá nặng, nên Túy Cuồng lão tiền bối đưa nàng đi rồi.

Chàng lao vút trở về Đào Hoa Trang.

Vừa gặp Đông Đảo Thần Y và Dương phu nhân, Siêu Quang đã hỏi:

- Bá phụ, nhạc mẫu, Dương muội về chưa?

Đông Đảo Thần Y mỉm cười:

- Túy Cuồng Lão đã đưa Bội Ngọc về đây, hiện đang nằm trong hậu thất.

Thấy Lục Siêu Quang dợm bước. Đông Đảo tiên sinh vội nói:

- Nhưng Bội Ngọc đã dặn ... đừng cho hiền điệt gặp. Vậy hiền điệt không nên vào.

Lục Siêu Quang kinh ngạc:

- Ôi, sao vậy bá phụ?

Ông lắc đầu.

- Ta không hiểu, cháu thử hỏi ... phu nhân ...

Lục Siêu Quang vừa quay sang thì Dương phu nhân cũng lắc đầu quầy quậy:

- Ta cũng không hiểu, có lẽ vì Bội Ngọc trúng thêm nhiều vết thương, mặt mũi càng xấu xí khó coi, nên nó chẳng muốn cho con được gặp đấy.

Lục Siêu Quang vụt la to:

- Ôi, Bội Ngọc hiểu lầm rồi, con đâu phải kẻ tầm thường như vậy.

Tiếng la vừa dứt, Lục Siêu Quang đã lao thẳng vào hậu thất, song cửa phòng đã đóng chặt, cài kỹ chốt bên trong.

Đập nhẹ vào cánh cửa, chàng kêu:

- Dương muội, Dương muội ...

Chàng nghe Bội Ngọc hỏi vọng ra:

- Lục huynh đấy à?

Lục Siêu Quang vội đáp:

- Phải, huynh đây ... muội hãy ra ngoài với huynh đi.

Bội Ngọc vẫn hỏi vọng ra:

- Số phận tên ma đầu Vạn Độc Bá Giả và Ngũ Đại Lão Ma ra sao rồi huynh?

Lục Siêu Quang không giấu nỗi niềm tự hào trong lời đáp:

- Huynh đã sử dụng Thiên Lôi Thần Thủ tru sát Ngũ Đại Lão Ma và cùng phụ thân đuổi Vạn Độc Bá Giả đến bờ vực Ma Phong. Tên ma đầu đã luyện được chín chiêu Hỏa Long Thần Chưởng, nhưng huynh đã hóa giải hết. Cuối cùng huynh giáng chiêu thứ mười Vạn Long Hội Tụ, đánh văng Vạn Độc Bá Giả xuống vực Ma Phong.

Giọng Bội Ngọc đầy phấn khởi:

- Ôi, như vậy huynh đã danh chấn giang hồ, quần hùng sẽ tôn huynh làm võ lâm minh chủ.

Lục Siêu Quang nói ngay:

- Quần hùng đã suy tôn huynh ... Nhưng huynh đã tôn thân phụ lên ngôi vị tối thượng ấy. Hiện quần hùng đang tung hô, chúc tụng phụ thân nơi bờ vực Ma Phong.

Tiếng nói của cô gái thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Sao huynh không nhận ngôi vị minh chủ võ lâm, độc bá quần hùng?

Lời đáp của Lục Siêu Quang thật nồng nhiệt:

- Đã trừ khử được bọn ma đầu, rửa xong mối thù cho bang phái, huynh không cần quyền uy ... Huynh chỉ cần có muội.

Bội Ngọc xúc động nghẹn ngào:

- Huynh cần muội thật sao?

- Sao muội lại hỏi thế? Đôi ta đã yêu nhau từ thuở ấu thơ, và muội là hôn thê của huynh mà?

- Nhưng muội xấu xí lắm, diện mạo như quỷ dạ xoa. Huynh đã từng gặp bao nhiêu người đẹp:

Mã Giáng Kiều, Khưu Tuyết Vân ... và huynh sẽ còn được rất nhiều mỹ nữ, tiểu thư ái mộ ... Không, huynh đừng nên ép lòng thương hại muội, rồi một ngày kia huynh sẽ ân hận bởi đã chọn một cô gái xấu xí.

Những lời nói của Bội Ngọc như bao mũi kim chích vào tim Lục Siêu Quang. Người con gái kia đã vì chàng mà bị Vạn Độc Bá Giả tàn phá nhan sắc bằng Độc Thù Ma Công, nhưng luôn luôn theo bước tầm thù của chàng ... cho tới buổi quyết đấu cuối cùng trên đỉnh Quang Minh nàng cũng vẫn can đảm đứng trước quần hùng và lũ ma đầu hung ác để minh oan cho chàng. Trên bước giang hồ, do hoàn cảnh đẩy đưa tới chàng vài mối kỳ duyên, nhưng lòng chàng luôn hướng về Bội Ngọc. Giờ khắc này chàng vẫn cảm nhận Bội Ngọc là cô gái xứng đáng để chàng yêu thương và chia sẻ hạnh phúc đến trọn đời ...

Chàng đập cửa và nói những lời tha thiết:

- Bội Ngọc, muội lầm rồi. Huynh chẳng phải là kẻ không tình nghĩa, chỉ biết yêu người qua dung mạo, xác thân. Hãy mở cửa ra cho huynh được nắm bàn tay muội và giãi bày tất cả tấm chân tình.

Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt.

Chỉ có tiếng Bội Ngọc vọng ra:

- Lục huynh, hiện nay huynh là một thiếu hiệp đẹp trai, võ công tối thượng danh trấn giang hồ, muội không thể đem gương mặt xấu xí này dựa kề bên huynh ... để có ngày chính huynh phải ruồng bỏ muội. Thôi, huynh hãy quên muội đi. Nhiều mỹ nhân tuyệt sắc đang sẵn sàng mở vòng tay ngọc ngà đón mời huynh đó.

Siêu Quang đau đớn gào lên:

- Bội Ngọc, mở cửa ra ...

Cô gái vẫn quả quyết:

- Không, muội chẳng dám gặp huynh nữa đâu.

Lục Siêu Quang gằn giọng:

- Nếu muội không cho huynh được gặp mặt, huynh sẽ tự phế bỏ võ công và hủy luôn diện mạo để muội không còn thấy điều gì xa cách nữa ...

Rẹt ...

Song thủ của chàng vung lên, vận hành chân khí.

Bỗng cánh cửa phòng bật tung, Bội Ngọc lao ra ôm chầm lấy chàng với tiếng kêu xúc động:

- Lục huynh ... hãy dừng tay.

Lục Siêu Quang sung sướng ôm Bội Ngọc trong vòng tay, và chàng lại càng vui mừng đến ngạc nhiên ... bởi thấy gương mặt nàng xinh đẹp vô cùng. Những vết sần sùi ngang dọc và làn da tím bầm đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ dung mạo Bội Ngọc rực rỡ với đôi mắt trong xanh, làn môi thắm đỏ ... tóc đen huyền, da trắng mịn ... còn giai nhân tuyệt sắc nào hơn.

Chàng run giọng hỏi:

- Ô kìa ... dung mạo muội đâu còn xấu xí nữa?

Bội Ngọc gục mặt vào ngực chàng, nhưng đã có tiếng Đông Đảo Thần Y đứng sau vui vẻ trả lời:

- Phải, nhan sắc Bội Ngọc bây giờ còn tươi thắm hơn trước. Nhưng Bội Ngọc đóng cửa phòng tránh mặt là chỉ để thử lòng hiền điệt đấy thôi.

Dương phu nhân cũng vừa bước tới, mỉm cười:

- Đúng vậy, tới lúc này con bé vẫn còn tinh nghịch.

Lục Siêu Quang sung sướng quay nhìn Đông Đảo Thần Y:

- Vậy ra bá phụ đã khôi phục được nhan sắc cho Bội Ngọc?

Thần Y lắc đầu:

- Độc Thù Ma Công đã hủy hoại nhan sắc bằng nọc nhện thì ta cũng chịu thua. Nhưng vừa rồi trên đỉnh Quang Minh, Ngũ Đại Lão Ma đã tấn công Bội Ngọc bằng năm loại âm độc cực mạnh. Chính những chất độc ấy đã chẳng hại gì cho Bội Ngọc, mà còn hóa giải Độc Thù, trả lại nhan sắc mỹ miều cho nữ hiền điệt của ta.

Lục Siêu Quang nâng gương mặt xinh đẹp của Bội Ngọc lên.

Chàng âu yếm nói:

- Huyết thù nay đã trả xong, giờ đây đại huynh mặc áo cô dâu cho ái muội được chứ?

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương