Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
Chương 1: Tiến vào trò chơi (1)

“Cái thời tiết mắc dịch này, chảng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn gây khó dễ cho ta hay sao” Lục Lâm vỗ vỗ mái tóc ướt sũng, vừa mới từ tiệm internet suốt đêm đi ra, trên người chỉ độc một bộ áo ba lỗ và quần đùi, liền dính một trận mưa to ướt như chuột lột.

Lục Lâm hai tay che đầu, thẳng hướng nhà mà đi. Tối hôm qua hắn đánh game quá mức hưng phấn, tại chỗ ngồi điên cuồng vặn vẹo đập phá, hậu quả là nhận được những cái ánh mắt lạnh như băng từ phía chủ quán cùng đám chiến hữu, đồng thời một đôi dép lê phi như bay hoàn thành sứ mạng khiến hắn ngoan ngoãn ngồi xuống.

{Huyễn Tưởng} chào mừng quý khách, ở trong thế giới ảo này, hết thảy mọi thứ đều có thể…. Thiếu chút nữa là quên mất rồi, hôm nay hình như là ngày game [Huyễn Tưởng] chính thức Open Beta. Lục Lâm vừa nhìn ngắm người đi đường vừa nghĩ đến tin này.

Trên đường cái, dày đặc các loại quảng cáo cho trò chơi giả lập thế giời ảo hot nhất của năm nay. Lục Lâm mặt dày lách qua đám đông tiếp cận mấy cô gái xinh xắn đang phát truyền đơn quảng cáo game, mặc kệ bao ánh mắt khinh thường của mọi người, chân đất thì không sợ đi giày, hắn dù sao cũng đã ướt nhẹp toàn thân, có ướt nữ cũng không việc gì. Khi Lục Lâm trở lại căn nhà của mình, tay trái của hắn cầm một tờ quảng cáo trò chơi, tay phải thủ một cuốn sổ tay hướng dẫn trò chơi, đồng thời làm vật che mưa, cộng thêm một dấu chân dính đầy bùn ở mông.

Hiện nay, khoa học tiến bộ, trò chơi giả lập thế giới ảo cũng theo đó được sản xuất. Mà Huyễn Tưởng xuất hiện, với độ chân thật cao tới 80% cũng đã đem lại sức hấp dẫn rất lớn cho thế giới. Ai lại không muốn trong trò chơi tiếu ngạo giang hồ, ai lại không muốn phát tài phát lộc, càng là có khả năng ôm ấp gái gú, tạo cho mình một cái hậu cung thật to lớn. Vô luận là cao thủ kiêu hùng, hay là tân thủ thái điểu, đều đang đợi chờ thời khắc game mở cửa.

Nhà của Lục Lâm là một tòa nhà nhỏ ba tầng màu trắng. Lục Lâm nhẹ nhàng mở cửa phòng, rồi mới nhớ ra các phòng cho học sinh thê ở gần đây vì lý do tốt nghiệp, đã ra đi gần hết, còn lại chỉ một mình hắn trong ngôi nhà. Hắn quẳng mấy thứ đồ cầm trên tay ra phòng khách, hai chân đá lên làm hai cái dép lên bay vào thùng rác, chạy vào nhà tắm một cách vội vàng, rửa ráy xong, hắn lập tức chui vào trong chăn.

Không đến 5 giây sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy rung trời.

“Rầm. Rầm.Rầm”

Đang mơ màng, Lục Lâm nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng vang lên. Mặc kệ hắn trở mình khó chịu, cố gắng tiếp tục giấc mộng, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên:

Rầm..Rầm….Rầm. Người tới nhà tựa hồ như cực kì kiên trì, khiến cho hắn phải tỉnh ngủ, Bực mình, hắn mở của phòng, ra mở cửa nhà quát lên: “Có chuông cửa sao không bấm, gõ cái gì mà gõ, không bán, nhất định không bán, mấy trăm vạn cũng không bán..! Ách! Người là ai?”

Lục Lâm đang chuẩn bị mắng nhiếc một phen cho bõ tức, lúc này phát hiện đứng ở cửa nhà hắn không phải là bọn cò đất đeo bám mấy ngày nay, bèn dụi mắt, nghi ngờ hỏi.

“Ngài khỏe chứ? Xin hỏi ngày có phải là tiên sinh Lục Lâm? Ngài có bưu kiện, xin mời nhận cho.”

“À..Phải”

Trông thấy người vận chuyển đi mất, Lục Lâm mới nghi hoặc nhìn về cái thùng giấy trên mặt đất. Hắn cũng không nhớ rõ đã đặt hàng cái gì, Có phải là đưa nhầm địa chỉ không? Thôi kệ cứ nhận trước đã. Lục Lâm hai tay ôm lấy thùng giấy , phát hiện nó không nặng như tưởng tượng, Tiện tay ném nó lên ghế salon, lại chui lại vào trong chăn làm một giấc.

Đinh!Đinh!Đinh!.. Rầm!

“Ahhhhhh! Ngủ thật ngon, không còn mấy ả cùng nhà ầm ĩ nữa thật sự là khó quen” Lục Lâm duỗi lưng, từ trên giường phi xuống, 1 cước đá văng chiếc đồng hồ báo thức, ngật ngưỡng đi về phía nhà bếp. Mở tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một mảnh giấy viết: “Chia tay rồi, nhìn thấy mảnh giấy này nhớ nghĩ tới bọn tôi nhé, ha ha ha.”

“Đáng ghét, không để lại cho ta chút thức ăn nào sao, cũng may anh đây đã có sự chuẩn bị.” Bởi vì Lục Lâm không biết làm cơm, bình thường đều nhận trách nhiệm cọ rửa cái này cái kia cho nên sự chuẩn bị duy nhất của hắn, cũng chỉ có mì tôm mà thôi.

“Ưm, không tệ, hương vị thật nồng nàn, dư vị ngon vô cùng.” “Ài, - Đám khách trọ tiếp theo nhất định phải tìm đứa biết nấu cơm mới được.” Ăn hêt mì tôm, Lục Lâm thề sau này nhất định phải tìm lão bà biết làm cơm cho ăn,

“Ủa.?” Giải quyết xong vấn đề về cái bụng, hắn mới phát hiện chiếc thùng giấy vứt trên ghế salon còn chưa có mở ra. Hắn bèn xé bỏ giấy bọc, hiện lên trước mắt Lục Lâm là một cái mũ bảo hiểm mạ vàng pha màu xanh da trời.

“Cái này…” Lục Lâm tại chỗ kích động đến nỗi không thốt nên lời, tuy hình dáng có vài điểm bất đồng, nhưng nhìn qua thì đó chính là mũ trò chơi (đầu khôi) của game “Huyễn Tưởng”. Đã nằm mơ thấy nó vài lần, nhưng giờ đây thực sự cầm nó trước mắt, quả thật là không bình thường chút nào.

Lục Lâm đem chiếc mũ vuốt ve, động tác như đang vuốt ve tình nhân, đương nhiên hắn đến nay vẫn còn chưa bao giờ nói qua lời yêu đương. Sờ soạng chán, hắn mới buông mũ trò chơi, phát hiện dưới đáy thùng giấy còn có một vật.

Một tờ giấy, Lại là một tờ giấy.

“Muốn ngươi! Nhớ ngươi! Yêu ngươi!”.

Lục Lâm cảm thấy lông tóc toàn thân dựng ngược hết lên, hắn 20 năm qua chưa bao giờ nói qua 1 lân yêu đương, không nói thanh mai trúc mã hoặc nhỏ nhỏ vô tư các loại. Mảnh giấy trong tay giờ chẳng khác gì củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn ném nó lại vào thùng giấy rồi một cước đá vào trong góc phòng, đoạn vỗ ngực nói: “Gặp quỷ rồi! Đứa nào nhè mình ra đùa dai vậy chứ?”.

Đợi tâm trạng bình tĩnh lại, đem mũ trò chơi lại trước mắt, tưởng tượng về sau trong game về sau bản thân người mặt trang bị siêu cấp, tay ôm ấp vô số mĩ nữ, càng nghĩ càng ham làm nước dãi Lục Lâm chảy tong tỏng.

Trong chốc lát, Lục Lâm mới hồi phục lại tinh thần, tranh thủ thời gian chạy vào trong phòng để tiến hành việc kết nối với mũ trò chơi.

[Huyễn Tưởng] vào lúc 8 giờ mới Open Beta, tuy nhiên trước đó có thể thông qua mũ trò chơi tiến vào Webside của game.

8 giờ đúng, game Huyễn Tưởng chính thức bắt đầu.

“Hoan nghênh đi vào thế giới của Huyễn Tưởng, bắt đầu kết nối mũ trò chơi, xin hãy chờ đợi..”

“Kết nối hoàn tất, bắt đầu xác nhận tài khoản, xin đợi một chút…”

“Xác nhận hoàn tất, đã tạo tài khoản, bạn có muốn tiến vào trò chơi?”

Lúc này câu hỏi có muốn tiến vào hay không đúng là đồ ngôc, Lục Lâm chỉ số thông minh tuy không cao, nhưng cũng không đến nỗi đần độn.

“Đồng ý.” – “ Mời lựa chọn nhân vật.”

Hình ảnh xung quanh bỗng biến đổi, bốn nhân vật xuất hiện ở trước mặt của Lục Lâm, đầu tiên không cần phải nói, dung mạo hết sức bình thường – Chủng tộc nhân loại. Chủng tộc thứ 2 khiên cho Lục Lâm 2 mắt tỏa sáng, nói thật hắn tuy không đẹp trai nhưng cũng gọi là ưa nhìn, mặt mũi cũng sáng sủa, nhìn nhân vật Tinh Linh tộc, hắn cố nén nỗi thèm thuồng mà quay qua nhân vật tiếp theo.

“Xấu vãi”! Vừa mới nhìn tinh linh tuấn mĩ, quay qua Thú nhân tộc thật là xấu muốn chết. Nói một cách lịch sự và hoa mĩ hơn thì gọi là có nét hoang dã a.Dù sao thì chủng tộc này so với tộc Tinh Linh khác nhau một trời một vực.

Về phần chủng tộc thứ tư là Tử Linh tộc, Lục Lâm sửng sốt nhìn qua, cái này còn là hắn sao, đôi mắt lạnh như băng, trống rỗng vô hồn như coi thường tất cả, vô thah vô sắc, thần thái đạm mạc lại để lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

Nghĩ mãi, Lục Lâm cuối cùng quyết định chọn nhân loại.

“ Chủng tộc nhân vật lựa chọn thành công, mời đặt tên.”

“Lâm Thiên Vũ”

“Đặt tên thanh công, bạn muốn thay đổi hình dạng trong game thành nhân vật đã lựa chọn?

“Đồng ý”

“NHân vật được tạo đã hoàn tất, xin chờ trong ít phút,……”

Không biết có phải là ảo giác hay không, vào thời điểm ba nhân vật kia biến mất, dường như có thứ gì đó lóe lên một cái, Lục Lâm nhìn kỹ xung quanh cũng không phát hiện được điều gì kì lạ.

Bình thường, tốt nhất vẫn nên là bình thương yên ổn hơn là có gì đó quá lạ lẫm. Tuy nhiều lúc hắn mong chờ nét đẹp đẽ kiêu hùng nhưng bình thường cũng có chỗ tốt của nó.

“Tiến vào trò chơi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương